Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 37: To lớn lông xù quýt miêu đem sơn động chắn gắt gao .




"Ngọa tào a a a

Chị Lâm ngầu quá
"Quá đẹp trai ô a, cái này cũng quá đẹp trai đi
Cảm giác nâng tay ra lệnh cả thiên hạ ấy
"Quá đỉnh —— lũ trà xanh kia gào cái gì đấy, phải để chị Lâm ta động tay vào chắc
Một nhát của tiểu xà các ngươi còn không chịu nổi, chứ đừng nói là mấy con lông xù khác
..
An Lan Thanh, kẻ mà chính mình đã dồn vào chỗ chết, sắc mặt lúc này mới lộ ra vẻ kinh hoàng, muộn màng nhận ra sự tình
Nhất thời khí huyết dâng lên, liều mạng muốn cùng Lâm Thiên Du đồng quy vu tận, phát hiện không thể làm được thì lại ý định dùng pháp luật bảo vệ mình, chậm rãi vây tới, dáng vẻ như mãnh thú, giống như cướp đoạt không khí xung quanh, khiến nàng khó thở
Lâm Thiên Du ở đây, lũ mãnh thú cũng sẽ không chủ động làm tổn thương người
Có lẽ chúng cho rằng bọn họ đều là người
An Lan Thanh đi không được, đứng cũng không xong, người cứng đờ như bị ấn nút dừng lại
"Ngươi..
ngươi không thể làm như vậy
An Lan Thanh run rẩy môi nói: "Như vậy coi như là ngươi xúi giục gây tội đấy, ngươi hiểu không
"Vậy ngươi đi báo cảnh sát đi
Lâm Thiên Du nhún vai không quan trọng: "Báo cảnh sát nói ta xúi giục động vật hoang dã cắn ngươi
"——
Một câu, chặn họng An Lan Thanh
"An Lan Thanh điên rồi sao, cô ta còn dám phát sóng trực tiếp giết người
"Bên đạo diễn chắc chắn đòi bồi thường, Quách Ngạn Bằng nếu vì giữ vị trí trong giới, chắc sẽ đổi giọng đẩy An Lan Thanh ra, khi đó cùng Ấn Hữu Lâm cùng nhau đòi bồi thường, đến lúc đó An Lan Thanh có nước mắt đọng lại trong song sắt, nợ nần chồng chất thêm vào ngồi tù, chắc chắn là phát điên
Đầu trọc nào sợ bị nắm tóc
Nhưng khi An Lan Thanh nhận ra mình không làm gì được Lâm Thiên Du, ngược lại còn có thể bị Lâm Thiên Du xử lý, lúc đó nàng mới chính thức hoảng sợ
An Lan Thanh nghiến chặt răng, miễn cưỡng ngừng run, đang định nói gì thì con hổ trước mặt đột nhiên bước lên một bước
"A
Nàng lúc này sợ hãi kêu lên, loạng choạng lùi về sau rồi trượt chân ngã xuống đất
Báo hoa mai hạ đuôi xuống, "Rống——
An Lan Thanh run lẩy bẩy bám vào đất, buông tay thì liền lăn thẳng từ sườn dốc xuống
Thân hình biến mất trong đám cỏ cao, đủ loại côn trùng bị quấy nhiễu bay tứ tung, An Lan Thanh căn bản không thể kiểm soát được việc mình lăn xuống, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, trên người và mặt bị lá sắc cứa rách nhiều vết
Sự tình xảy ra quá nhanh, Lâm Thiên Du cách An Lan Thanh có một khoảng cách nhất định
Nàng giơ tay ngăn con gấu đen muốn đuổi theo xuống, đồng thời cũng ấn cánh Xích cuối lục khắc xuống, "Không cần đuổi theo
Chủ yếu là hù dọa, Lâm Thiên Du không muốn lũ lông xù thật sự dính phải thứ dơ bẩn kia là máu
Huống hồ lăn xuống từ trên núi cao như thế, không chết cũng tàn, rơi xuống đất còn thở được hay không thì phải xem vận của chính nàng thôi
Trong lúc đang phát sóng trực tiếp, không cần Lâm Thiên Du liên hệ, sau khi đạo diễn chú ý thấy cũng sẽ tự mình tìm đội cứu hộ đi tìm người
Báo hoa mai nhìn xuống sườn dốc hồi lâu
Lâm Thiên Du ngồi xổm bên cạnh nó, đưa tay xoa lên cổ báo hoa mai: "Ngoan lắm, chúng ta mặc kệ nàng
"Gào——
Con hổ ở cách đó không xa cũng tới góp vui
Nghe được tiếng này, báo hoa mai lập tức không chút do dự gầm lại: "Rống
Gấu đen cùng báo hoa mai có thể hợp tác đi săn, trong tình huống giằng co giữa hai bên thì gấu đen tự nhiên là đứng về phía báo hoa mai, Xích cuối lục khắc giương cánh dẫn đầu lao về phía con hổ
"Thu
Lâm Thiên Du: "


Tay nàng vẫn còn giữ tư thế ôm, nhưng báo hoa mai trong lòng đã xông ra ngoài
"Ôi không phải—— đừng đánh nhau mà
Lâm Thiên Du vội vàng can ngăn, biết trước là An Lan Thanh chạy xong sẽ thành như thế này, nàng đã nên giữ An Lan Thanh lại đừng có lăn đi
Không có mục tiêu, chúng lại quay ra đánh nhau
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Thiên Du trực tiếp xông vào hỗn chiến, cố hết sức ngăn chúng nó lại
Nhưng đánh nhau thật sự quá loạn, bộ quần áo mỏng manh bị vướng chút là bị xé thành mảnh vải, Lâm Thiên Du khuyên ngăn hồi bị mất luôn cả ống tay áo
"Không được đánh
Lần này đánh nhau đặc biệt ác liệt, đủ loại lông bay lướt qua trước mặt Lâm Thiên Du, tốc độ bay quá nhanh, cũng không kịp nhìn rõ là màu gì, cũng không phân biệt được là lông của ai, Xích cuối lục khắc nhờ biết bay mà đánh nhau vô cùng điêu luyện
Lâm Thiên Du cơ bản được bảo vệ xung quanh, hai tay căn bản không giúp được gì
Cũng không thể trực tiếp lao vào, loại hỗn chiến này, lỡ bị cắn một cái thì phiền, những con lông xù đang bị nàng ôm nếu không kịp phản kháng chẳng phải rất nguy hiểm
Bất quá, Lâm Thiên Du chen giữa vào trong, khi chúng giơ vuốt nói chuyện thì có thể thấy chúng đã biết kiềm chế lại
Nhưng vẫn đánh nhau rất thật
Phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì rất thích thú, nhao nhao bình luận
"Hoa Hoa cố lên
"Gấu con cậu là giỏi nhất
"Hổ đại ca không thể thua
"Tiểu Điêu ngầu quá
Đánh điên rồi đánh điên rồi
..
Các loại cố gắng cổ vũ, thậm chí có người đã biên khẩu hiệu
Ngay lúc Lâm Thiên Du bận túi bụi, đầu bù tóc rối thì
"Đang làm gì thế kia
Sao mà ồn ào vậy
Phong Tĩnh Dã từ trên đài cao ngó xuống, chú ý thấy cuộc hỗn chiến giữa hổ, báo hoa mai, gấu và Xích cuối lục khắc thì dừng lại một chút
"Mau ra đây
Phong Tĩnh Dã chau mày, trực tiếp nhảy từ trên đài cao xuống, đưa tay kéo Lâm Thiên Du, lui về phía sau nửa bước đưa nàng rời khỏi chiến trường
Lâm Thiên Du chỉ lo che chở cho đám lông xù, nhất thời không chú ý bị hắn nắm lấy cánh tay: "Anh lui về phía sau đi, cẩn thận đừng bị liên lụy
Phong Tĩnh Dã nói: "Ta đứng xa như vậy sao có thể bị liên lụy được, sao ngươi lại chạy vào giữa bọn chúng làm gì
"Chúng nó mà cứ đánh nhau như vậy sẽ bị thương mất, tôi phải ngăn chúng nó lại
Nói xong, Lâm Thiên Du vòng qua Phong Tĩnh Dã lại muốn đi vào giữa chiến trường
Phong Tĩnh Dã thấy không ngăn được thì dứt khoát nói: "Như vậy rất dễ làm bị thương cô đấy, để tôi đi cho
"Không cần, tôi..
Lâm Thiên Du dừng một chút, cảm giác chung quanh giống như đã bớt tiếng động rồi
Trong khi giao chiến, tiếng gầm gừ khe khẽ của lũ lông xù liên tục vang lên, đó là cách chúng đe dọa đối thủ
Nhưng không biết từ khi nào, những âm thanh đó có vẻ như đã dừng lại
Lâm Thiên Du ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Phong Tĩnh Dã đang đối diện, hầu như đồng thời quay đầu nhìn về bên trái
Chỉ thấy lũ lông xù vừa nãy còn đánh nhau túi bụi giờ đã nhao nhao dừng lại động tác
Hổ thả miệng đang cắn cánh tay gấu đen ra, báo hoa mai cũng buông tha chân hổ, gấu đen cũng rụt bàn tay vừa vỗ lên người hổ lại, Xích cuối lục khắc từ không trung hạ xuống, tầm mắt ngang hàng với Lâm Thiên Du
Trong nhất thời, hai bên mắt nhìn nhau
Lâm Thiên Du rũ mắt xuống, nhìn theo ánh mắt chúng, lướt qua bàn tay đang bị Phong Tĩnh Dã nắm chặt ở cổ tay
Không biết như thế nào, Phong Tĩnh Dã đột nhiên nhấc tay đang nắm tay Lâm Thiên Du lên
"Rống——
Chúng đồng thanh gầm thét, lập tức lao về phía Phong Tĩnh Dã
Phong Tĩnh Dã đã sớm đoán trước, không nói hai lời xoay người bỏ chạy
Lâm Thiên Du: "


Ôi không phải—— lũ lông xù kia rất linh hoạt đuổi theo sát sau lưng
"Ha ha ha ha, các người có thấy ánh mắt của Hoa Hoa lúc nãy không
"Biểu cảm của hổ đại ca cũng thâm sâu lắm luôn
"Đảo chủ à đảo chủ, nói mới biết đấy, người ta đánh nhau đến tranh giành quyền sở hữu chị Lâm ta đấy, anh lên một phát đã lôi người ta đi, anh không bị đánh thì ai bị đánh
"Haiz, vẫn tốt, may là không đánh thật, ai bị thương thì tôi cũng xót lắm, chúng ta cùng nhau nói: Cảm ơn Phong Tĩnh Dã
..
Trận rượt đuổi này kết thúc ở gần đỉnh núi
Lâm Thiên Du vứt luôn cả ba lô, vịn vào thân cây lấy sức đuổi theo, vết thương ở mắt cá chân bị hở ra, đi chậm chút cũng được nhưng trong lòng cô đang rất gấp, sợ bọn chúng đánh nhau quá ác liệt, trong chốc lát cũng không quản mắt cá chân đau hay không, một chân thấp một chân cao mà đuổi theo
Tiếng gầm gừ lại dừng, những con chim rừng bị quấy rầy nhưng vẫn không dám xuống, vẫn còn lượn quanh gần đó
Xích cuối lục khắc bỏ Phong Tĩnh Dã đang bị đánh đến nằm im ra, bay về phía Lâm Thiên Du
Khi đậu trên vai, Lâm Thiên Du theo bản năng sờ lông đuôi của nó một cái, còn tốt, không rụng
Đầu ngón tay vuốt ve bộ lông xù của nó, Xích cuối lục khắc đang tự mình vuốt lại lông mình thì thấy vậy cũng liền cúi đầu cọ cọ lên mu bàn tay của Lâm Thiên Du, nghiêng đầu dụi lên đầu cô: "Thu
Lúc này thì lại ngoan ngoãn như vậy, vừa rồi lúc đánh nhau thật sự là không hề nể tình
Đi lên thêm một chút nữa, Lâm Thiên Du thấy mấy con lông xù đang vây quanh Phong Tĩnh Dã
Lúc này, Phong Tĩnh Dã đang nằm sấp mặt
"Phong tiên sinh, anh có sao không
Lâm Thiên Du nhẹ nhàng thở ra, vội vã đi tới
Phong Tĩnh Dã nghe thấy giọng thì ngẩng đầu lên, xua tay không quan trọng: "Không ——" lời còn chưa dứt thì hổ đã lao tới từ sau lưng, vung vuốt tát một cái vào lưng Phong Tĩnh Dã
"Rống
Phong Tĩnh Dã bị đánh úp một phát nữa liền trở về nằm sấp xuống: "..
Lâm Thiên Du: "


Lũ lông xù này, Lâm Thiên Du lần lượt nắn nót từng con, một bệnh nhân bị thương mà phải cố gắng trong thời gian ngắn ngủi trèo lên được tới đây, lúc này mặt đã tái mét vì mệt, lúc nói chuyện cũng không được ổn định hơi thở cho lắm
"Ai đánh nhau nữa thì tôi sẽ đánh người đó
Lâm Thiên Du vung vung nắm đấm, dáng vẻ rất khí thế
Nhưng mà đám lông xù không hề bị dọa
Hoa Báo dựa sát vào bên hông nàng cọ cọ
"Gào..
Gấu đen thăm dò chui vào túi của Lâm Thiên Du, khổ nỗi thân mình quá to, túi lại nhỏ, chỉ nhét được mỗi mũi vào, nhưng vẫn ngửi thấy vị ngọt ngào của kẹo
Lâm Thiên Du véo tai gấu kéo nó ra, xoa xoa vài cái rồi lại mở một viên kẹo khác
Lão hổ cũng hiếm khi không lộ vẻ kháng nghị, ngồi xổm đó như một con mèo quýt khổng lồ dịu ngoan
...Chỉ là cái đuôi vẫn buông thõng sau lưng, vung qua vung lại hòng đánh lén Phong Tĩnh Dã
Lâm Thiên Du trấn an vài con động vật nhỏ, để tránh việc nàng lại gần Phong Tĩnh Dã, chúng nó lại đuổi theo người đánh
Sau khi vuốt ve bộ lông, nàng mới tiến lên đỡ Phong Tĩnh Dã dậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du: "Ngươi ổn chứ
"Chuyện nhỏ thôi
Phong Tĩnh Dã đã quen bị đánh, lần này chật vật như vậy chỉ vì bị vây đánh thôi, chứ một chọi một thì dù bị đánh hội đồng hắn cũng cầm cự được
Lâm Thiên Du thấy hắn tỏ vẻ không hề gì, dường như không thấy việc mình bị mấy con thú hoang đuổi đánh có vấn đề gì
Người có tiền thường có tính khí, huống chi Phong Tĩnh Dã còn là đại gia có danh vài hòn đảo như thế, thế mà xem ra tính tình của hắn lại cực kỳ tốt
So với Quách Ngạn Bằng, kẻ có chút quyền thế trong nhà mà đã nghênh mặt lên trời, thì Phong Tĩnh Dã quả thực không khác gì người không tính tình
Lâm Thiên Du hỏi: "Ngươi bị thương à
"Không sao
Vải thưa trên cổ Phong Tĩnh Dã lại rướm máu, hắn ngồi dậy, tùy ý vỗ cỏ dại trên người, "Ta phải về thôi, thiết bị phát sóng trực tiếp bị ta quăng đâu đó giữa đường, ta đi tìm xem, ngươi cứ bận việc đi
Lâm Thiên Du thấy động tác đứng lên của hắn có chút lảo đảo, cảm giác hắn vẫn bị thương, "Để ta đưa ngươi đi
"Không cần
Ta không sao, nếu có vấn đề gì ta có thể trực tiếp liên lạc với đạo diễn
Ta tham gia chương trình này chẳng qua để cho vui, thích thì đến không thích thì đi thôi, không cần lo cho ta
Phong Tĩnh Dã khoát tay, ý bảo nàng nhìn ánh mắt mấy con động vật nhỏ
Tai Hoa Báo đều cụp xuống
Thấy Lâm Thiên Du nhìn qua thì vội vàng trở lại dáng vẻ ban đầu, ung dung tự tại liếm liếm miệng, ra vẻ không có gì ngẩng đầu nhìn cây
【Hoa Hoa: Ngươi xem cây này to nhiều quả kìa.】 【Ha ha ha ha, được được được, một hai người các ngươi đều muốn đánh bại chủ nhà.】 【Không biết có phải do ảo giác của ta không, cảm giác chủ nhà đã quen với việc bị đánh rồi, bị đánh không ít đi (không phải...】 Sau khi Phong Tĩnh Dã rời đi, mắt Hoa Báo vẫn nhìn theo hướng hắn đi, lão hổ thấy vậy càng trực tiếp xoay người muốn bỏ đi
Lâm Thiên Du rất khó mà không nghi ngờ, lão hổ muốn đuổi theo đánh hắn tiếp
"Đại lão hổ
Lâm Thiên Du gọi lão hổ lại, "Đừng đi mà, không đánh nhau không quen biết, giờ đã biết rồi..
đến đây
Nàng vỗ vị trí bên cạnh, chào lão hổ nói: "Lại đây ngồi
Lão hổ nhìn về phía Phong Tĩnh Dã, rồi lại nhìn Lâm Thiên Du, dường như đang do dự, sau một hồi ngắn chần chừ vẫn tiến về phía Lâm Thiên Du
"Rống..
---Tại khu biệt thự của đoàn làm phim, bên trong phòng y tế
An Lan Thanh nằm ngửa trên giường bệnh với cái cổ được cố định, miếng vải thưa dán trên mặt lờ mờ lộ ra vệt máu, cả người quấn đầy băng gạc, chỉ có tay duỗi dọc theo thân là miễn cưỡng cử động được
Tô Vũ Hành cầm bệnh án từ bên ngoài bước vào, thấy bộ dạng này của nàng thì nhíu mày thở dài, "Có cần thiết vậy không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Lâm Thiên Du có bản lĩnh thế nào, ngươi có bản lĩnh thế nào, mà còn chạy tới đánh lén người ta
Tô Vũ Hành lắc đầu, hắn thật sự không hiểu trong đầu An Lan Thanh chứa cái gì
Bây giờ An Lan Thanh biến thành thế này vốn dĩ đã hận không thể, nghe Tô Vũ Hành nói như vậy tim lại càng đập mạnh, giọng khàn khàn cất lên: "Trong mắt ngươi, Lâm Thiên Du chính là con gà đẻ trứng vàng của ngươi, đương nhiên ngươi thấy nàng tốt; thấy ta không xứng tranh với nàng
"Ngươi không thừa nhận thực lực của Lâm Thiên Du, lại ghen tị thành tích của nàng ấy, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ rằng chỉ cần có vị trí của nàng thì ngươi cũng sẽ làm được hay sao
Tô Vũ Hành ném bệnh án lên tủ đầu giường, "Bây giờ thành ra như thế rồi, thay vì hận người khác thì tốt hơn là nghĩ xem tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của ngươi sẽ bồi thế nào
An Lan Thanh đột nhiên mở to mắt, "Ta..
Tô Vũ Hành không phải là người dễ mềm lòng, nhưng hắn rất ghét sự lằng nhằng dai dẳng, không đợi nàng nói gì đã quay người bước đi
Cửa đóng lại một tiếng "ầm"
An Lan Thanh nghe thấy âm thanh này mà run rẩy, chạm vào vết thương khiến nàng lập tức nhăn mặt
Nàng nằm trên giường vẻ mặt thất vọng, không biết nghĩ tới điều gì, hoảng hốt vươn tay, gian nan sờ lấy điện thoại, đầu ngón tay khẽ động ấn vào đoạn hội thoại gần nhất
Sau hồi lâu đổ chuông, lâu đến mức An Lan Thanh đã muốn bỏ cuộc thì cuối cùng đối phương cũng bắt máy
"Alo?
Hai mắt An Lan Thanh lập tức sáng lên vài phần, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, "Là ta, An Lan Thanh đây, ngươi từng nói nếu ta lấy được máu của Lâm Thiên Du, ngươi sẽ giúp ta bồi thường phí vi phạm hợp đồng, hôm nay ta đi tìm Lâm Thiên Du..
"Không phải ngươi không lấy được sao
Người đối diện thản nhiên nói: "Đến người của Lâm Thiên Du ngươi còn không tiếp cận được
Mặt An Lan Thanh trắng bệch, "Ngươi cho ta thêm chút thời gian đi, ngươi giúp ta trả trước tiền vi phạm hợp đồng, ta nhất định có thể lấy được máu của Lâm Thiên Du cung cấp cho ngươi nghiên cứu, ngươi tin ta đi
Tút tút tút..
An Lan Thanh còn chưa kịp nói gì để tăng thêm lợi thế, người đối diện đã trực tiếp cúp máy
Cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không còn, nàng nhắm chặt mắt đầy căm phẫn, ném mạnh điện thoại đi
---Giữa trưa trên đỉnh núi không quá nóng
Những cây đại thụ tươi tốt che chắn phần lớn ánh mặt trời, cho dù trên bãi cỏ bằng phẳng, phía trên đầu vẫn được những tán cây um tùm che phủ
Lâm Thiên Du nằm trên mặt đất, Xích Vĩ Lục Khắc cuộn mình nép vào lòng nàng, xung quanh vây kín đám lông xù, đưa tay ra là có thể chạm tới
Nàng nheo mắt lại, nắm lấy đuôi lão hổ nói: "Giờ ta nhắm mắt lại sờ, dựa vào cảm giác thôi cũng có thể đoán được là ai
【Thật sao
Để tôi thử với.】 【Nha, trời rừng mưa thế này mà chủ nhà ôm đám thú dày lông kia thì có nóng không vậy
Hay đổi tôi vào đi, tôi không có ưu điểm gì ngoài việc chịu nóng thôi, năm đó mà đến Hỏa Diệm Sơn thì đến giọt mồ hôi tôi còn không nhỏ.】 【Ngươi đừng có khoe chịu nóng, quan trọng là có chịu đánh không đã, bọn chúng xông vào đánh hội đồng ngươi thì biết.】 ..
Sau cuộc chiến cùng chung kẻ thù vừa rồi, dường như giữa mấy con lông xù không còn ý định đánh nhau nữa
Ít nhất là hiện tại không có
Tất cả đều nằm trên mặt đất, im lặng ngoan ngoãn cực kỳ
Lâm Thiên Du một tay nắm đuôi lão hổ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay còn lại, "Đại lão hổ à, lần sau đừng bắt trâu nữa nhé, nhiều quá căn bản ăn không hết
Lão hổ nhắm mắt ngủ
Lâm Thiên Du ngẩng đầu, thấy thế thì nhỏ giọng nói: "Để tôi cho các bạn xem, thực ra mí mắt của mèo lớn khi ngủ sẽ có màng mắt..
Vừa nói vừa lén lút vén mí mắt lên, nhưng mà lão hổ chỉ chợp mắt chứ không hề ngủ, theo động tác vén mí mắt, ánh mắt nó dừng ngay trên mặt Lâm Thiên Du
"..
Nàng ho nhẹ một tiếng rồi lại nhẹ nhàng khép mí mắt lại, "Đây chỉ là sự cố thôi, chúng ta đến xem vị tuyển thủ tiếp theo——Hoa Hoa
Lật người, Hoa Báo liếm liếm cằm nàng, như muốn hỏi nàng gọi nó làm gì
"Thôi, có dịp lần sau tôi cho các bạn xem sau
Lâm Thiên Du ôm đầu xoa xoa đám lông
"Thu..
Xích Vĩ Lục Khắc đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phương trời khẽ kêu một tiếng
"Ừ
Lâm Thiên Du cũng theo đó ngẩng đầu nhìn theo, "Gì vậy
Con vẹt Amazon Puerto Rico đi kiếm ăn về bay ngang qua đây, dường như nhận ra Lâm Thiên Du đang nằm ở giữa, nhưng thấy đám mãnh thú vây xung quanh kia thì vẫn không dám hạ xuống
Cứ quanh quẩn mãi ở gần đây
Lâm Thiên Du ngồi dậy, vẫy tay về phía con vẹt, "Lại đây
Rồi lại an ủi: "Đừng sợ, bọn nó sẽ không làm hại ngươi đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con vẹt xanh nghiêng đầu, cẩn thận tới gần, dù đã đến rất gần rồi nhưng vẫn không hạ cánh trực tiếp, mà giảm độ cao bay một vòng, thấy con mèo lớn lười nhác cùng gấu đen đang ngủ ngáy chẳng hề có ý muốn làm hại mình, nó mới hạ xuống tay Lâm Thiên Du
Tiểu hắc xà đang chơi đùa cùng mình thì chợt dừng lại, phát hiện ra có thêm một con chim lạ
"Cô cô
Vẹt xanh run rẩy lông vũ rồi nhảy lùi lại mấy bước, tránh xa Tiểu hắc xà, sau đó dũng mãnh bung lông sau gáy ra, chăm chú nhìn chuẩn bị mổ một ngụm
Lâm Thiên Du nâng tay chặn tiểu hắc xà lại, tách chúng ra, "Tiểu xà cũng là do ta nuôi, không thể ăn được đâu
【Lâm tỷ đã để Tiểu hắc xà ở vị trí kẻ thất bại rồi.】 【Cười chết mất, dù sao Tiểu hắc xà của chúng ta cũng chỉ là phế vật xinh đẹp thôi mà, rất đáng yêu lại ngoan ngoãn chẳng có tí đầu óc nào.】 【Ăn nói lung tung, thành tích của tiểu hắc xà mà kể ra thì dọa chết các ngươi đấy!】 【Tạ Dật Phi: Để ta kể cho ngươi nghe một chút câu chuyện lui thi đấu của ta.】 Vẹt Amazon Puerto Rico mà đánh nhau với tiểu hắc xà, thì kết quả khả năng nhất chính là cả hai cùng bị thương
Mà người có thể tiêu trừ độc của Tiểu hắc xà chỉ có Xích Vĩ Lục Khắc
Vẹt xanh vốn không phải là loại chim thích đánh nhau, lúc này nghe Lâm Thiên Du nói thì cũng từ từ cụp lông vũ lại
"Người yêu của ngươi đâu rồi
Lâm Thiên Du cong ngón tay định vuốt ve bộ lông của vẹt
Vẹt không phản ứng, con lục khắc đứng lên ngay trước mặt nàng, đôi mắt chăm chú nhìn ngón tay Lâm Thiên Du đang chạm vào lông vẹt, "Thu
Tuy rằng nghe không khác gì tiếng gọi bình thường, nhưng giờ phút này, Lâm Thiên Du vẫn nghe ra được một tia cảnh cáo
Vẹt khựng lại một chút, chủ động lùi về bên phải
Lâm Thiên Du kinh ngạc hỏi: "Giữa các ngươi có thể giao tiếp
Dòng bình luận nghe vậy liền hiện ra một loạt dấu chấm hỏi
【 Cái gì mà nói vậy

Ngươi còn nói chuyện được với động vật, người ta là chim, việc đó có gì lạ sao
】 Đạo lý thì đúng là như vậy
Lâm Thiên Du ôm con lục khắc vò lông, không sờ vẹt nữa
Tiểu Điêu xòe cánh, ghé vào người Lâm Thiên Du đồng thời dùng cánh che chắn nàng
Xòe cánh ra, con lục khắc này quả thực là một con chim lớn, nhìn từ trên xuống còn lớn gấp đôi
Lâm Thiên Du dễ dàng chạm vào từng chiếc lông vũ
Cứ như một tấm thảm lông vũ lộng lẫy, mềm mại, đẹp đẽ lại ấm áp vô cùng
Con vẹt nhỏ đứng trên ngón tay Lâm Thiên Du, đôi mắt tròn xoe như hạt đậu đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm con hổ
Thấy dáng vẻ của nó, Lâm Thiên Du bật cười hỏi: "Ngươi biết nó sao
"Ngáy
Đó là ý biết
Lâm Thiên Du nhíu mày, "Thật sự biết sao
Nàng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, không ngờ lại đoán trúng
Chợt nhớ lại lúc mình rơi xuống vực hôm đó, cả hai con vẹt Puerto Rico Amazon đều rất cố gắng túm áo nàng, cánh vỗ mạnh hơn bình thường rất nhiều
Lúc đó nàng chỉ nghĩ chúng muốn kéo nàng lên
Nhưng bây giờ nghĩ lại kỹ càng một chút, đối với động vật biết bay, việc rơi xuống vực đâu có gì nguy hiểm
Cho nên, chúng cố hết sức muốn kéo nàng lên, có lẽ vì chúng biết con hổ ở dưới vực
Vẹt không ở đây lâu, chắc phải về đưa đồ ăn cho bạn tình ở nhà
Lúc rơi xuống, miệng nó không ngậm thức ăn, có lẽ đã tranh thủ lúc lượn vòng để mang về
Lâm Thiên Du xé thịt khô thành miếng vừa phải, "Về nhà lúc ăn thì mổ xuống mà ăn
Ở nhà chim non lục khắc đã có thể tự ăn thịt khô
Thịt tươi tự phơi không cứng như bán ngoài chợ, vẹt trưởng thành dễ mổ hơn
Lâm Thiên Du dặn dò vậy, chỉ là muốn chúng lúc ăn chú ý kẻo bị nghẹn
"Chi chi
Miếng thịt lớn như vậy, đủ hai con vẹt ăn rồi
Dù hôm nay có mấy chú chim nhỏ đến ăn cướp, chúng cũng không cần ra ngoài kiếm ăn
Lâm Thiên Du cắn nốt nửa miếng còn lại, nói giọng hơi ngọng: "Không khí trên đỉnh núi tốt hơn ở dưới; nhưng mỗi tội đường đi không được tiện cho lắm, nếu không ta đã muốn chuyển lên đỉnh núi ở rồi
"Gào
Gấu đen trở mình, bị cánh con lục khắc quệt phải, vuốt mở lớp lông ra, cọ cọ vào người Lâm Thiên Du đòi đường ăn
"Ăn hết rồi hả
Lâm Thiên Du xoa nệm thịt ở tay gấu, không vội cho gấu nhỏ lấy đường, "Gần đây hình như con ăn nhiều đường rồi, để ta xem có bị sâu răng không
Gấu đen không biết sâu răng là gì, nhưng khi Lâm Thiên Du cậy miệng nó ra, gấu nhỏ ngoan ngoãn mở miệng, mắt hướng về phía trước
Vừa ăn xong trái cây đường, vị đào ngọt nhè nhẹ
"Răng miệng tốt quá
Lâm Thiên Du đưa hình ảnh răng miệng gấu đen cho ống kính, "Ăn đường vậy mà không bị sâu răng
【 Ô ô..
Ai đang ghen tị không nói
】 【 Không thích ăn đồ ngọt, ngày nào cũng đánh răng đầy đủ mà vẫn phải giao tiếp với máy khoan của nha sĩ khóc ròng
】 【 Gấu nhỏ đi săn dựa vào sức lực chứ không phải răng, vậy gửi răng của gấu nhỏ sang đây cho tôi đi
】 【??
Bồ Tát sống gặp nhiều rồi, hôm nay gặp Diêm Vương sống
】 ..
Gấu nhỏ không bị sâu răng vẫn được thưởng một viên kẹo hoa hồng
Gấu nhỏ hương hoa hồng còn được hôn một cái
Không định ăn cơm ở ngoài, chỉ có thể dựa vào quả dại và kẹo để bổ sung năng lượng, Lâm Thiên Du cũng ăn một viên
"Hổ hình như cũng thích đồ ngọt nhỉ
Lâm Thiên Du vừa nói vừa bóc thêm hai viên, "Hổ lớn
Có muốn nếm thử không
Trước đây nàng từng thấy hổ ăn sữa bơ, mà bơ thì ngọt, nên biết rằng một số hổ cũng thích đồ ngọt
Vật đưa tới miệng, hổ ngửi ngửi, viên đường với nó thì quá nhỏ, ngậm vào miệng cứ như cắn một con ong mật, nó cứ ngẩng đầu ngẫm nghĩ viên đường, lại không thấy vị trí răng nanh đâu
Không thấy răng nên không cắn nát được, đành cứ ngậm vậy thôi
Thấy nó ăn viên đường, Lâm Thiên Du cười, gãi cằm hổ, "Ăn đường của ta rồi thì chính là hổ của ta
Hổ há miệng thở dốc, Lâm Thiên Du nhanh tay bịt lại, "Không được nôn
【Ha ha ha, sao lại đoán được rồi vậy.】 【Tuy rất thích hổ, nhưng tôi thấy tốt nhất đừng để hổ là thú cưng của chủ kênh, nếu không..
nên gọi Đại lão hay là Đại hổ đây
】 【Xem bộ là fan kỳ cựu rồi, kịch bản đặt tên của Lâm tỷ bị bắt bài quá kỹ.】 Chỉ trong nháy mắt, dòng bình luận lại bắt đầu trêu chọc khả năng đặt tên của Lâm Thiên Du
Đặt tên dở tệ vẫn chưa đủ để hình dung nàng
Lâm Thiên Du hắng giọng, "Mấy cái tên các ngươi chọn đều bình thường quá, ta thấy gọi Đại Quýt rất hợp
Miêu lớn màu cam, gọi Đại Quýt hợp quá còn gì
Lâm Thiên Du giơ tay lên, thiết bị phát trực tiếp cũng theo đó mà đưa lên, quay lại toàn cảnh của con hổ, "Tên này có hợp không
"Đại Quýt
Lâm Thiên Du quay sang nói chuyện với hổ lớn, "Gọi Đại Quýt được không
Hổ cúi đầu liếm móng
Thấy hổ không để ý tới mình, Lâm Thiên Du đưa tay giữ chân hổ, chặn lại động tác của nó, "Đại Quýt..
Hổ theo đó mà liếm lên mu bàn tay nàng hai lần, "Gầm
Lâm Thiên Du cười cong mắt, "Được thôi, vậy gọi Đại Quýt nhé
Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ ra, "Đại Quýt hình như là Phong tiên sinh nuôi thì phải, Phong tiên sinh đặt tên cho Đại Quýt chưa
Nói đúng hơn thì động vật trên đảo này đều do Phong Tĩnh Dã nuôi
Chỉ là thấy Đại Quýt có vẻ rất quen Phong Tĩnh Dã, có khi quan hệ càng tốt..
hoặc không tốt mà lại được đối xử đặc biệt ấy chứ
Lâm Thiên Du vội cầm đồng hồ gọi cho người, kể lại chuyện đặt tên
Phong Tĩnh Dã: 【Hình như nó không thích con người đặt tên cho nó
Nó rất thông minh, tôi từng thử đặt tên rồi, nhưng sau khi đặt xong, tôi gọi tên đó nó cứ giả bộ như không nghe thấy, mà gọi cái khác thì nó lập tức quay đầu lại
】 Có lẽ thấy lời này không được nghiêm túc, Phong Tĩnh Dã lại bổ sung: 【Đương nhiên, phần lớn chắc là vì nó nhằm vào tôi thôi
Cô muốn đặt tên gì cũng được, miễn là hổ đồng ý là được
】 Nghe câu “Được” ấy, Lâm Thiên Du buông đồng hồ xuống
Nhìn con hổ lớn chẳng có phản ứng gì, Lâm Thiên Du nghĩ, chắc là nó thích rồi
--- Ở trên đỉnh núi mãi đến chiều
Vốn nghĩ nghỉ ngơi sẽ làm giảm bớt tổn thương ở chân, nhưng có lẽ do lúc trước chạy quá nhanh, một mạch leo núi không ngừng nghỉ, khiến cảm giác đau đớn sau khi nghỉ ngơi một chút không những không hết mà còn nghiêm trọng hơn
Lâm Thiên Du sờ thử, có vẻ lại sưng lên rồi
Thấy trời sắp tối, dù đau nàng cũng phải đứng lên, buổi tối ở đỉnh núi không được như ban ngày, nàng cũng không còn tâm trí để chặt cây làm võng nữa, không muốn ngủ ngoài trời cùng đám lông xù, đành phải mau chóng xuống núi thôi
Lâm Thiên Du lười biếng vươn vai, mấy con lục khắc buổi chiều đã đi săn rồi, bây giờ trên bãi cỏ chỉ còn con hổ lớn vẫn đang nằm ở đây
"Đại Quýt, ta phải về nhà rồi, có về cùng ta không
Lâm Thiên Du hai tay nắm chặt hai cái tai của hổ lớn véo véo, "Nhưng ngươi đâu vào được hang
Theo như Lâm Thiên Du thấy, thân hình của hổ lớn đừng nói là vào hang, ngay cả tấm vải bạt che cửa hang thôi, nó cũng chỉ có thể nhét được một cái đầu vào, dù chỉ là đầu thì cũng đã rất gượng gạo rồi
Đại Quýt thực sự quá lớn
Lâm Thiên Du còn chưa nghĩ ra cách nhét hổ lớn vào hang thế nào, thì Đại Quýt đã tự mình đứng dậy
Thấy nàng còn chưa nhúc nhích, ngược lại Đại Quýt cúi đầu thúc giục đẩy nàng, "Gầm..
"Được được được, đến đến
Lâm Thiên Du bước lên trước hai bước, đưa tay vuốt ve lông hổ nói: "Không nóng nảy
Nói rồi, hổ lớn cắn sau cổ áo nàng
"
Chờ đã, chờ một chút
"Chắc chắn là không định ngậm ta đi đấy chứ
Lâm Thiên Du không tin được, nhưng nhìn vẻ mặt chân thật của hổ lớn, hình như nó thật sự nghĩ như vậy, còn liếc nhìn chân nàng đang bị đau không dám dẫm mạnh lên đất nữa
Lâm Thiên Du từ chối, "Không cần ngậm, tự ta đi được
Hổ lớn nghe thấy nàng nói, có lẽ là hiểu được, nhưng vẫn không chịu bỏ ra
【Sao lại phải từ chối ý tốt của hổ huynh chứ
】 【Đúng đấy, bị thương rồi, ngậm đi không phải đỡ tốn sức, cũng tốt cho mắt cá chân còn gì.】 【Đồng ý ngậm đi +1, lên núi xuống núi quãng đường dài như vậy, nếu không chân đều phế hết, huống chi bạn còn đang bị thương
】 Fan của kênh đều ngầm tán thành hành động của hổ lớn
Nếu fan ở hiện trường thì chắc cũng sẽ giúp hổ lớn ngậm Lâm Thiên Du đi
Lâm Thiên Du không cho hổ lớn ngậm, hổ lớn tuy không nhả ra, nhưng cũng không trực tiếp xách nàng lên, mà rũ mắt nhìn nàng có chút bất lực
"
"Như vậy nó sẽ siết cổ ta mất
Lâm Thiên Du ngẩng đầu, cho nó xem phần cổ áo đang ngang trên cổ mình, "Ngươi xem
Lão hổ khẽ nhếch miệng, buông cổ áo ra, ghé lại gần xem, hít ngửi
"Được rồi, chẳng phải lúc đó ta đã đi như vậy đấy sao, xuống núi còn muốn so đo xem ai bớt sức hơn sao
Chỉ là đầu gối tương đối phế mà thôi
Bình thường đi leo núi, lúc lên núi thì mình leo lên, lúc xuống núi thì ngồi cáp treo, nếu không xuống núi mà từng bậc từng bậc đạp xuống thì đầu gối không chịu nổi thật
Bất quá, nơi này không có trải qua khai thác rừng mưa, thứ duy nhất được xem là khoa học kỹ thuật cũng chỉ có máy ghi hình cứu trợ treo lơ lửng thôi
Đường đều phải tự mình đi ra
"Vừa hay lúc này trở về, còn kịp nhặt mấy quả lòng đỏ trứng lên
Đám lông xù ở nhà hái nửa ngày lòng đỏ trứng quả rồi, cũng không thể lãng phí được
Lâm Thiên Du còn đang suy nghĩ đường về đi thế nào, nhăn mặt lại, lão hổ lại lần nữa nằm xuống đất
"Sao vậy đại quýt
Lâm Thiên Du cũng ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với con hổ lớn, đầu ngón tay khảy khảy râu nó
"Gầm..
Lên
Lâm Thiên Du sửng sốt, "Đi đâu
Lão hổ nhấc nhấc móng vuốt đặt lên tay Lâm Thiên Du, rồi lặp lại lần nữa
Lần này nghe càng rõ hơn một chút
Đi lên
Trong đầu Lâm Thiên Du nảy ra một suy đoán không thể tin được, đôi mắt từ từ mở lớn, "Ý ngươi là, muốn ta leo lên lưng ngươi, ngươi cõng ta về
Lão hổ chậm rãi chớp mắt, cắn nhẹ vải áo trên vai Lâm Thiên Du, nhẹ nhàng kéo, như thể đang giục nàng mau lên
【?!】 【Thật sao, đại quýt thật sự nói vậy sao?
Lâm tỷ, ta không hiểu tiếng động vật, tỷ đừng gạt ta.】 【Cưỡi lão hổ?
Cái này á, ta bỏ tiền đến sở thú cũng không dám mơ có dịch vụ này!】 Lâm Thiên Du đứng không vững lắm, gần như là bị lão hổ kéo lên lưng
Khi ngồi lên lưng lão hổ, Lâm Thiên Du vẫn còn hơi hoảng hốt, nàng biết đại quýt rất to, thân hình lớn hơn hổ thường vài lần
Nhưng khi ngồi lên lưng nó, nhìn thẳng về phía trước thì độ cao đã tăng lên không ít, có cảm giác ngắm nhìn rừng mưa ở một góc độ khác
Tay Lâm Thiên Du đặt ở sau gáy con hổ lớn, không nhịn được vuốt ve mấy cái, khóe miệng không nén được mà cong lên, "Mềm quá
Lão hổ lông xù không hề chạy, nó đi rất vững, từng bước một tiến về phía trước
Vì không có chỗ để bám, Lâm Thiên Du còn đang nghĩ bụng, nếu lát nữa đại quýt chạy nhanh thì mình sẽ nằm xuống ôm lấy cổ nó, như vậy sẽ giữ được không bị ngã xuống
Đang suy tính rất chu đáo thì lão hổ lại không cho nàng cơ hội thực hành
Mà là —— Lâm Thiên Du vẫn là trực tiếp nằm xuống
Cả người vùi đầu vào sau gáy đại quýt, hai tay ôm lấy cổ nó, vừa vuốt lông, vừa ôm đại quýt cọ cọ, "Ưm..
Đại quýt dễ chịu quá
Lão hổ đang tập trung đi đường quay đầu nhìn nàng một cái, bị Lâm Thiên Du bắt lấy hôn một cái
Đại quýt bối rối một chút, bước đi lảo đảo hai bước mới đứng vững lại
"Ha ha
Lâm Thiên Du trực tiếp nằm dài ra cười ở trên lưng hổ
"Quay về ta sẽ đi tìm Phong tiên sinh hỏi thử đại quýt bây giờ bao lớn rồi
Người ta nói có thể phân biệt tuổi của động vật qua răng nanh, Lâm Thiên Du không biết cách xem cái này
Lâm Thiên Du nghĩ nghĩ, tay thỉnh thoảng vuốt ve lông sau lưng hổ, "Nếu Phong tiên sinh đã thấy đại quýt từ bé thì tuổi của nó chắc cũng không lớn lắm nhỉ, nhiều nhất bao nhiêu tuổi thì hết giai đoạn nhỏ bé đây
Vậy có phải nó còn có thể lớn hơn nữa không
Bây giờ đại quýt đã xưng vương xưng bá trong rừng mưa rồi, nếu mà còn tiếp tục lớn..
Từ trong ảo tưởng, một con lông xù lớn như vậy, Lâm Thiên Du không khỏi cảm thán nói: "Đại quýt lớn hơn chút nữa là ta có thể lăn lộn trực tiếp trên lưng nó luôn rồi
Bây giờ lưng đại quýt cũng rất rộng, nhưng chưa đến mức có thể lăn lộn được
【Ghét thật đấy, ta giữ cả ngày xem phát sóng trực tiếp, giờ bị Lâm tỷ cho ăn một vố thính này.】 【Đại quýt, mi đừng thế, mi phải hung nó lên chứ
Ô ô ô..
Ta đang ngồi ăn chanh dưới gốc cây mà phát điên lên mất.】 【Ta mặc kệ, ta không tin đây là thật, chắc toàn là hiệu ứng, do đạo diễn cố tình thuần phục hổ để làm nền cho hiệu ứng chương trình của Lâm Thiên Du.】 【Ha ha ha ha ha, lừa người ta thì thôi đi, sao lại còn lừa cả bản thân thế này?】..
Có đại hổ giúp, đường xuống núi của Lâm Thiên Du trở nên vô cùng thuận lợi, không cần dùng gậy gõ đánh đá
Con rắn đen nhỏ trên cổ tay cũng không cần phải lúc nào cũng chăm chú nhìn, như vậy nó đã tranh thủ lúc này quấn lấy cánh tay nàng ngủ
Cơn đau mắt cá chân cũng đã bị ném ra sau đầu
Lực chú ý đều dồn hết vào con hổ lớn
Bởi vì nàng và hổ thân mật, phòng phát sóng trực tiếp có mức nhân khí cao nhất lại tiếp tục bị phá, đường dẫn trực tiếp tê liệt, người đang xem trong phòng phát sóng thì không bị thoát ra, những người không có trong phòng thì không cách nào vào thêm
Đây xem như cơ chế bảo vệ phòng phát sóng; trước kia mỗi lần phòng phát sóng sập, mọi người nhìn vào toàn thấy màn hình đen
Hiện tại thêm cơ chế, trước khi phòng phát sóng sập, sẽ bảo vệ phòng phát sóng trước một bước, tối thiểu là đảm bảo có một nhóm người xem được
Người xem trong phòng phát sóng nếu như đi ra thì sẽ dựa theo thứ tự xếp hàng, người đứng đầu hàng sẽ được vào, VIP cao cấp thì có đội ngũ tham gia sản xuất ở thôn quê nhưng người xem livestream cơ bản ai cũng là VIP cao cấp cả
Tính ra như thế, cứ theo thứ tự tiến thì sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem của mọi người
Video và ảnh chụp đã sớm lan truyền điên cuồng trên các phần mềm, đồng thời có người lấy chiều cao chính thức của Lâm Thiên Du ra để đo thân hình của con hổ lớn này
Đón ánh tà dương, trong con đường mòn u tối của vùng núi, lão hổ bước trên cỏ dại mà tiến vào ống kính, Lâm Thiên Du hơi cong lưng, tay đặt trên bộ lông của lão hổ, trên mặt là nụ cười tùy ý ôn nhu
Chỉ một tấm hình này thôi cũng đủ để lên hot search rồi
Đôi khi, một người xuất hiện trên hot search Weibo quá nhiều lần thì người qua đường sẽ cảm thấy phiền
Nhưng mà lý do mỗi lần Lâm Thiên Du lên hot search đều khác nhau, con vật đi theo bên cạnh cũng không giống nhau, lần này thì trừ con ấu tể chưa đem ra khỏi nhà, thì còn có bốn con mãnh thú với cả con rắn đen nhỏ đều xuất hiện trong khung hình
Không những không cảm thấy phiền mà còn muốn thêm nhiều nữa
Bởi vì..
đường dẫn phòng phát sóng quá đông chen lấn căn bản là không vào được
"Lại lag rồi sao
Lâm Thiên Du ngồi dậy, nghiêng người sang ngồi, thoáng thấy rất nhiều người đang đăng bình luận kiểu "Tuyệt đối đừng ra ngoài, ra là không vào được nữa"
Nàng cười nằm xuống, vỗ vỗ đầu lông, lúc đại lão hổ quay đầu thì chỉnh ống kính phát sóng trực tiếp lại gần hơn, "Có phải mọi người đến xem đại quýt nhà chúng ta không
"Đại quýt lại gần ống kính nè
"Gầm
【Gào ô ô
Cuộc sống không dễ gì đại quýt còn phải làm trò mua vui.】 【Ngoan ngoan ngoan quá đi, một con to thế mà nhìn lại thành em bé mập phản nghịch, kết quả lại ngoan như này.】 【Toàn bộ lông xù mà đến bên cạnh chủ phòng đều trở nên vừa đáng yêu vừa mềm mại, đừng có đợi ta, đợi ta dạ tập sở thú.】 【??
Bình tĩnh nào tỷ muội
Mãnh thú của sở thú cấm cho ăn cơm hộp đó!】 Đi lên bình đài
Lão hổ nằm xuống trên đất bằng, độ cao này vừa đủ để Lâm Thiên Du xuống được
"Vất vả rồi
Lâm Thiên Du quay đầu ôm con hổ một cái thật chặt
Con hổ bị ôm mặt mày bình tĩnh, liếm liếm má Lâm Thiên Du, rồi lại tranh thủ cúi đầu xuống tự liếm lông
Lâm Thiên Du xoa nắn con hổ cả buổi, cứ đứng vậy thì thấy mắt cá chân bị thương lại càng thêm nóng rát, có vẻ như lại muốn sưng lên nữa, nàng vội vàng loạng choạng đi vào hang, xịt chút thuốc ra ngoài
Lão hổ thấy nàng ở bên trong, thì đứng ở ngoài đánh giá hang động
Cửa hang hẹp, con hổ nhỏ phải nghiêng đầu, chui vào nhìn Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du còn chưa kịp cất bình xịt giảm sưng trong tay thì bỗng dưng ánh sáng xung quanh biến mất, không còn chút ánh sáng nào, đồng hồ thời gian như thể trong nháy mắt bị đẩy đến đêm khuya
Mèo quýt lông xù to lớn đã chắn kín hang
Ngay cả một chút ánh sáng cũng không lọt vào
Lâm Thiên Du không nhịn được cười phá lên, "Ha ha, ngoan quá vào không được ha
Nàng sờ đầu hổ an ủi, "Đúng rồi, ta cho ngươi xem một thứ nè, là làm bằng lông của ngươi mà lần trước ta mang về đó
Lâm Thiên Du đứng dậy đi lấy một con thú nhồi bông ở trong hang, đặt trước mặt lão hổ, dùng tay chiếu ánh sáng lờ mờ lên, "Xem nè, giống ngươi lắm đúng không
Con thú nhồi bông là khi Lâm Thiên Du rảnh sau khi về mới làm, nó nhỏ hơn con hổ rất nhiều, thậm chí còn không lớn bằng phần thịt đệm ở móng của đại quýt
Lão hổ ban đêm vẫn thấy được, không cần chút ánh sáng đó, Lâm Thiên Du là đang chiếu cho mình xem
Đại quýt trước tiên là hít hít ngửi mùi con thú bông, rồi tùy theo sự thay đổi của ánh sáng mà con ngươi nó giãn nở và thu hẹp lại, dựng thẳng đồng tử lên rồi phóng to ra, đầu lắc lư qua lại, móng vuốt chụm lại trước người như muốn nhào tới
Khổ nỗi hang động không đủ để nó hành động
Con ngươi mấy độ biến đổi, đại quýt thận trọng nâng móng vuốt lên, thử chạm vào, khi thú bông bị đẩy đung đưa hai lần thì đại quýt nhanh chóng thu móng lại co rúc trước người, không rời mắt khỏi vật nhỏ kia
"Gầm
Của ta
Tác giả có điều muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm, yêu tất cả mọi người
Mở cái văn án sắp viết: «lão đại huyền học xuyên thành thiên kim thật sự livestream giải đáp thắc mắc gây bão mạng» mong mọi người thu thập v·a·n·c·ầ·u v·a·n·c·ầ·u ~ORZ (q·u·ỳ xuống v·a·n·c·ầ·u v·a·n·c·ầ·u) (tần suất đổi mới đều là sau chữ v sẽ thêm rất nhiều chữ ba).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.