"
Có tiếng đáp lại
Bên ngoài phòng làm việc của nhân viên đều sững sờ, trong sự kinh ngạc tột độ khóe miệng đều nhếch lên cao
Lại thật sự có hiệu quả
Bọn họ từ khi con sói thảo nguyên này được mang về, đã cố gắng không biết bao nhiêu lần, nghĩ ra đủ mọi cách, nhưng phần lớn thời điểm đều bị nó nhe răng, đến tiếng gầm gừ nhỏ cũng rất ít khi có, thậm chí khi bị ép cho ăn, cũng chỉ là những âm thanh từ cổ họng, chứ chưa bao giờ có chuyện ngoan ngoãn lên tiếng trả lời như bây giờ
Nhân viên làm việc đều cảm nhận được sự đề phòng cao độ của sói thảo nguyên đối với họ, có thể nói là hoàn toàn ngăn cách họ
Cũng không phải là không có người giống như Lâm Thiên Du nói chuyện phiếm với sói thảo nguyên, khổ nỗi nó chưa từng phản ứng
Lâm Thiên Du vào nói lâu như vậy, sói thảo nguyên vẫn không đáp lời, Mỏng Thư Thục còn tưởng là không có cách nào rồi, không ngờ sói thảo nguyên lại có phản hồi
Nghe thấy tiếng của sói thảo nguyên, Lâm Thiên Du cũng khựng lại một chút, nhưng chỉ "A" một tiếng, sói thảo nguyên đã lại nằm rạp xuống, hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng rời đi hay ở lại
Lâm Thiên Du cong môi cười, tiếp tục trêu nó: "Lạnh lùng quá vậy
Tai của sói thảo nguyên khẽ rung, nhưng không hề để ý
"Thôi được rồi, ta đi trước đây
Lâm Thiên Du đẩy bát thịt về phía nó, "Ngươi nhớ ăn cơm nha, còn cả sữa ở dưới nữa cũng nhớ uống
Lần này sói thảo nguyên giống như đang ngủ, đến phản ứng ở tai cũng không có
Lâm Thiên Du xoay người mở cửa phòng khử trùng, sau khi trải qua quy trình khử trùng mới đi ra
Vừa đến gần cửa kính, đã thấy các nhân viên tụ thành một đám, không rời mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lớp kính
Lâm Thiên Du cảm thấy tim đập nhanh, còn tưởng rằng sói thảo nguyên lại có hành động thái quá nào đó, vội vàng hỏi: "Sao vậy
Có chuyện gì à
Bùi Phong lắc đầu, "Vừa nãy sau khi cô vào phòng khử trùng thì nó liền đứng lên
Giờ phút này, sói thảo nguyên đang đứng ở cửa phòng khử trùng, đối diện với cánh cửa trước mắt, ánh mắt trống rỗng không biết đang nghĩ gì
Một lúc sau, nó lảo đảo đi về chỗ vừa cuộn tròn, tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vào bát thịt Lâm Thiên Du đưa vào
Sau đó chậm rãi cúi đầu, cắn một miếng thịt ở mép bát, dùng răng nanh nghiền nát từ từ, gian nan nuốt xuống
"Ăn, ăn cơm rồi
Mỏng Thư Thục đột nhiên mở to mắt, không cần đến biện pháp mạnh, không cần đổ đồ ăn lỏng vào, sói thảo nguyên đã tự chủ động há miệng ăn
Việc nó chịu ăn đã chứng tỏ sói thảo nguyên còn có ý chí sống
Nếu không thì với những hành vi lặp đi lặp lại tự hại mình một cách bản năng, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng treo duy trì sự sống thì căn bản không trụ được bao lâu
Người vẫn luôn phụ trách cho sói thảo nguyên ăn uống là Mỏng Thư Thục không kìm được nước mắt, che miệng lại, kích động và vui mừng đến rơi lệ
"Có hiệu quả là tốt rồi
Bùi Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, "Làm phiền cô rồi
Lâm Thiên Du khoát tay, nàng chủ động đến đây giúp, không tính là phiền phức
Tuy đã có ý muốn ăn, khổ nỗi đã quá lâu không ăn uống gì, cho dù là thịt đã qua chế biến, nó cũng ăn rất gian nan
Nói đúng hơn, là quá trình nuốt rất khó khăn
Khó khăn lắm mới nuốt được một miếng thịt, chưa được bao lâu đã lại nôn ra
Không để ý đến thịt trong bát nữa, sói thảo nguyên quay sang liếm hai ngụm sữa
So với thịt thì sữa dù sao cũng là chất lỏng, việc nuốt cũng không khó khăn như vậy
Uống chưa được nửa bát, sói thảo nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa kính, đôi mắt xanh thẫm nhìn chăm chăm vào tấm kính một cách u ám
Nếu không phải biết tấm kính này là một chiều, từ bên trong nhìn không thấy bên ngoài, thì có lẽ mọi người đều có cảm giác bị sói thảo nguyên nhìn chằm chằm
"Nó..
Bùi Phong có chút do dự nói: "Nó biết bên ngoài có người sao
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh luôn cảm thấy ánh nhìn này của sói thảo nguyên đại khái là đang nhìn người ở bên ngoài
"Có lẽ nó đã nhận ra điều gì đó rồi
Lâm Thiên Du cũng không chắc chắn, trực giác của động vật luôn rất nhạy bén, các nhân viên vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa kính để quan sát nó, việc sói thảo nguyên có nhận thức cũng rất có khả năng
Nhìn đồng hồ, Lâm Thiên Du nói: "Tôi về trước đây, ngày mai các anh mấy giờ làm, tôi sẽ đến sớm hơn
"Được thôi
Bùi Phong quay người tiễn cô rồi nói: "Chúng tôi không có giờ làm việc cố định, cô tỉnh giấc cứ đến là được
Mỏng Thư Thục đang cầm sổ ghi chép, đến việc sói thảo nguyên uống mấy ngụm sữa cũng ghi lại rất kỹ, thấy Lâm Thiên Du muốn đi vội thu đồ trên tay lại, vẫy tay nói: "Lâm tỷ, ngày mai gặp
"Ngày mai gặp
Chiếc xe đón đưa khách đã đợi sẵn ở ngoài cửa
Địa điểm đỗ xe lúc họ đến vẫn không thay đổi
Lâm Thiên Du không trực tiếp lên xe mà đi tìm Hàng Tư Tư trước
Xe đưa đón khách chỉ có một chiếc, nếu cô đi trước, tài xế sẽ phải quay lại một chuyến nữa
"Thiên Du tỷ, sao chị lại tới đây
Hàng Tư Tư vừa đi ra từ trong phòng, tay còn đang tháo đôi găng cao su, "Em còn định đi tìm chị để xem con sói thảo nguyên kia đấy
Lâm Thiên Du nói: "Trạng thái của sói thảo nguyên không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều
Em làm xong việc chưa
"Xong rồi
Em quét dọn hai phòng, lau kỹ cả những góc cạnh bằng khăn, sạch bong kin kít luôn
Nhưng cũng mệt thật sự
Lâm Thiên Du đưa cho cô một chai nước, mình cũng mở một chai, vừa nãy nói chuyện với sói thảo nguyên, cô không uống một giọt nước, lúc này cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống nước để làm ẩm cổ họng
Hàng Tư Tư một hơi uống hết nửa chai, "Ôi, hết đợt này, em chắc phải gầy đi mười mấy hai chục cân mất
Các nữ minh tinh để lên hình được đẹp đều rất gầy, có khi còn phải khống chế nghiêm ngặt chế độ ăn uống, không được ăn cái này, không được uống cái kia, nhưng ở đợt ghi hình này thì đừng nói là khống chế ăn uống, đói đến mức muốn cào vỏ cây ra mà gặm rồi
Thật khó mà không gầy đi được
Lâm Thiên Du mở cửa xe, "Lên xe đi
"Đến đây
---Xe chỉ có thể đi đến dưới dốc của bình đài
Đi lên nữa thì chỉ có thể đi bộ
Lâm Thiên Du đi lên bình đài, không ngoài dự đoán, đống con mồi bị gom thành một chỗ, còn có một con gà và một con thỏ, chắc là trong quá trình đi săn chúng nhìn thấy nên Tiểu Điêu thuận tay bắt mang về
Hàng Tư Tư là kiểu người hễ thấy mãnh thú là sợ hãi đến mức không dám bước đi; trước đó tiếng gầm của gấu đen, có thể nói là đã dọa cho lá gan vốn đã ít ỏi của Hàng Tư Tư không còn mảnh nào
Mỗi khi tìm Lâm Thiên Du đều phải xem qua phát sóng trực tiếp, xem bên người cô có mãnh thú nào theo hay không mới dám đến
Hễ chúng đi săn mới dám lại gần
Thế mà bây giờ..
những mãnh thú đi săn về đều tìm chỗ nằm, có chỗ thì nằm hoặc nghiêng mình, đâu đâu cũng thấy bóng dáng mãnh thú
Hàng Tư Tư: "..
Hoàn toàn không dám đặt chân đến gần
Chỉ cần nhìn lên thôi là đủ muốn đau tim đến nơi
【Con đường duy nhất dẫn lên núi, bên trái thì có hổ nằm, trên cây thì treo Báo Hoa Mai, bên phải thì gấu đen ngả lưng, trên trời thì chim Ưng đuôi đỏ lượn quanh, xin hỏi có ai dám bước không.】 【Tôi không lên núi nữa được không!】 【Đáng thương cho Tư Tư, sợ xanh cả mặt.】 【Không có sự so sánh thì không có tổn thương, đủ thấy để sống chung với mãnh thú, dù chúng là mãnh thú có tính cách hiền lành thì cũng cần rất nhiều dũng khí.】 Hàng Tư Tư lặng lẽ thu bước chân đang định bước tới, "Hay là em..
Đi đường vòng thôi
"Lên đây đi, không sao đâu
Lâm Thiên Du nhìn ra ý định của cô, nhưng nếu muốn lên núi thì vẫn là con đường này an toàn hơn, mặt khác địa hình hiểm trở hơn, đường xá có lẽ chưa ai khai phá, hệ số nguy hiểm cao hơn nhiều
Lúc này Lâm Thiên Du cùng những con vật nhỏ đi tới đi lui, đã tạo ra một con đường dẫn lên trên
Hàng Tư Tư giống như con gà con vậy, trực tiếp bị Lâm Thiên Du xách lên
Trên bình đài, ánh mắt của lũ mãnh thú đồng loạt nhìn về phía này
Ngay cả Tiểu Hề lộc cũng có chút cúi đầu xuống, làm bộ muốn chạm vào
Bị bao nhiêu ánh mắt đó dõi theo, đoạn đường ngắn ngủi của Hàng Tư Tư thực sự run rẩy đến nơi
Hổ thì nghiêng đầu ở dưới thấp, Hàng Tư Tư vốn đã căng thẳng thần kinh lại hét lên một tiếng, chân nhanh hơn cả tên bắn mà chạy, "Thiên Du tỷ em đi trước đây nhé!!
Người như con thỏ phóng thẳng lên trên, đến cả bóng dáng cũng khuất sau tầm mắt, tiếng hét vẫn còn vang vọng
Lâm Thiên Du chớp mắt, nhìn vẻ mặt ngái ngủ, mơ màng không hiểu chuyện gì của hổ, không khỏi bật cười, "Ha ha..
Có chút đáng yêu
"Gào---
Lâm Thiên Du đè đầu hổ xuống, "Vòng hoa này ngươi đeo rất hợp
Hổ vốn đang gầm gừ với nàng nghe thấy lời này liền khựng lại, vuốt thử hàm răng cũng rụt lại
Lâm Thiên Du nâng đầu hổ lên, lắc lư lắc lư trước màn hình, "Con quýt lớn của chúng ta đeo vào có phải là đẹp hơn không
Vòng hoa vốn đang để trên tảng đá, có lẽ là khi hổ lớn đi săn về đã thấy nó
"Ngươi còn có thể cài hoa vòng, ngươi đeo như thế nào vậy
Nắm lấy vuốt của hổ, chọc chọc vào miếng đệm thịt, cảm thấy vuốt cũng không thể giúp nó đeo được vòng hoa
Lâm Thiên Du xoa tai nó, dùng vòng hoa đeo vào tai nó, nhìn đôi tai nhọn lắc lư mà cười
Hổ giơ vuốt, "Gào..
Lâm Thiên Du vỗ nhẹ vào miếng đệm thịt của nó, "Tiểu Điêu giúp ngươi không
"Thu
Chim Ưng đuôi đỏ đang bay trên trời, thấy Hàng Tư Tư đã chạy xa, lúc này mới hạ xuống
【Thật không chọc ghẹo không được mà, lũ lông xù trong nhà ngày càng đoàn kết rồi.】 【Ha ha ha Tiểu Điêu rất thích vòng hoa nha.】 Lâm Thiên Du đứng dậy đẩy thịt ra ngoài, "Ta cắt thịt cho các ngươi trước, à mà, mèo con đâu
Nhìn quanh, không thấy bóng dáng đại ban linh miêu đâu
Xích Vĩ Lục Khắc cọ cọ mặt vào nàng, "Thu rồi
Lâm Thiên Du khẽ gật đầu, đại ban linh miêu vốn nhát gan, có thể giúp nàng truyền lời là tốt rồi
Bát ăn nơi góc đã trống trơn, Lâm Thiên Du cắt thêm thịt vào, đám lông xù này, đều ăn no căng bụng trở về
Lo cơm tối cho đám lông xù xong xuôi
"Gấu nhỏ đến đây
Lâm Thiên Du cầm khăn quàng nhỏ cho gấu nhỏ
"Ô
Gấu nhỏ nghiêng đầu
Lâm Thiên Du đổi nơ phía trước, "Đeo cái này, về sau sẽ không làm bẩn lông trước ngực ngươi nữa
Đúng như dự đoán, cái khăn quàng nhỏ này có thể che kín cổ gấu nhỏ, khổ nỗi khi ăn dưa hấu vẫn còn vết bẩn
May mà cúi đầu ăn, nơ bị kẹp ở cổ, nếu không nơ đã đầy nước dưa hấu rồi
Làm ướt khăn lau bụng nó, mới đeo khăn quàng lên được
"Được rồi, đi ăn cơm thôi
"Gào
Vừa xoay người, gấu nhỏ lại nhìn lại, nhìn chiếc nơ trong tay nàng
Lâm Thiên Du giơ tay lên, "Lát ăn xong cơm lại tìm ta đeo cho ngươi
Nền đất khi cắt thịt còn dính nhiều máu
Xả nước hai lần, nhìn vết máu trên nền, nàng cười nói: "Nếu thu thập máu này làm tiết canh, chắc cả chục ngày ăn không hết
Con mồi đều rất to, chỉ riêng lấy máu cũng được mấy chậu
Nhưng tiết canh lợn và tiết canh vịt làm nhiều, còn như máu hươu máu bò thì chưa chắc đã làm được tiết canh
Thu dọn xong bãi, Lâm Thiên Du lấy củi đốt, đặt gà đã làm sạch lên nướng
Nội tạng gà bé tí, gom lại cùng với nội tạng các con mồi khác
Thịt tươi sống xếp thành đống và vứt rải rác, thịt vẫn còn máu tươi, so với nội tạng thì không được bắt mắt, nhưng đại lão hổ rõ ràng thích nội tạng hơn
Lâm Thiên Du tựa lưng vào cây đại thụ ngồi xuống, thỉnh thoảng chọc vào đống lửa, ngậm thịt khô trong miệng, lên mạng tìm kiếm tài liệu về hành vi bản năng của động vật
Nếu không phải ở trên đảo không có điều kiện, mua vài cuốn tài liệu giảng dạy sẽ thuận tiện hơn
Lướt tài liệu hai lượt, phía trước dường như có gì đó lướt qua rung nhẹ
Lâm Thiên Du đầu ngón tay khựng lại, nhìn kỹ, là một con chim non
Tựa hồ bị ánh sáng hư cấu trên màn hình đồng hồ hấp dẫn, rơi thẳng vào cạnh đồng hồ của nàng
Chim non chậm rãi phe phẩy cánh, Lâm Thiên Du há hốc miệng, giọng nói nhỏ đi, "Chim tro nâu
Cái đuôi này..
Có lẽ mới tập bay, con chim này to gần bằng hai bàn tay, cánh phủ đầy lông vũ, nổi bật nhất vẫn là đuôi, giống như đuôi Khổng Tước xòe ra, chỉ là khác Khổng Tước ở chỗ nó xòe dựng lên phía trước
Hoa văn con chim non này rất đặc biệt, nhìn bên cánh phía trên đồng hồ, màu sắc có chút loang lổ lục, nhưng không có ánh sáng, cánh lại thành màu xanh sẫm trang nhã
Lâm Thiên Du thấy hơi quen, "Chim đàn lia ngải thị
【Đúng rồi
Chính nó
】 【Gào khóc ngao ngao xem kìa, ta chỉ thấy tiêu bản chim đàn lia ngải thị, cái này cận cảnh đúng là đỉnh.】 【Đây không phải là chim đàn lia ngải thị trong truyền thuyết biết bắt chước âm thanh của loài người sao, nghe nói rất hiếm gặp mà hành tung đặc biệt thần bí, chủ kênh số hưởng rồi!】 【Nhưng Lâm tỷ không có đi tìm nha, chẳng lẽ không phải chim đàn lia đến tìm Lâm tỷ sao.】 Lâm Thiên Du thử chạm vào cánh nó, chim đàn lia ngải thị này cũng không sợ người, ngược lại là rụt cổ lại, liếc nhìn Xích Vĩ Lục Khắc ở đằng xa
Hành động nhỏ này đương nhiên không thoát khỏi mắt Lâm Thiên Du, nàng khẽ nhíu mày, "Môi trường trên đảo này tốt thật, chim đàn lia cũng có
Xét về mặt môi trường, chỉ riêng hít thở không khí thôi đã tốt hơn rừng mưa Amazon nổi tiếng kia rất nhiều rồi
Chim đàn lia đợi trên cánh tay nàng một lát liền bay lên, bay tới bay lui trước mặt Lâm Thiên Du
"Làm gì vậy
Chim đàn lia ngải thị không biết nói, Lâm Thiên Du cũng không thể giao tiếp với nó, chỉ có thể dựa vào suy đoán phân tích hành vi của nó
Chim đàn lia ngải thị biết bay nhưng không thích bay, thích dùng hai chân chạy nhanh hơn, lúc này vẫy cánh không biết có ý gì
Ăn xong Hoa Báo dựa vào bên cạnh Lâm Thiên Du, nằm xuống liếm lông
Có mãnh thú đến gần, chim đàn lia ngải thị đột nhiên nhảy xuống, chạy xéo sang một bên một khoảng, rồi lại thử hạ thấp thân thể, phe phẩy cánh sang phải
Lâm Thiên Du thấy thế, phỏng đoán nói: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu sao
Chim đàn lia ngải thị trực tiếp chạy sang bên phải
Lâm Thiên Du đứng dậy tắt đuốc, "Ta đi xem sao
Thấy nàng đứng dậy, đại lão hổ cũng đứng lên theo, gấu nhỏ chậm một nhịp, ngờ vực nhìn nàng
Lâm Thiên Du khoát tay, "Mọi người cứ ăn đi, không cần đi theo, ta nhanh về thôi
Chim đàn lia chạy đi không thấy người đuổi theo, liền ở gần đó chờ đợi, đến khi Lâm Thiên Du tới gần, nó mới lại bay về phía xa
Hoa Báo đi trước Lâm Thiên Du, nhìn chim đàn lia bay tới bay lui, đồng tử không hề thay đổi, không có ý định vồ chim đàn lia, có lẽ vì quá nhỏ, vồ lên không thú vị
Theo chim đàn lia ngải thị một đường, vượt qua những bụi cây cao khó đi, mơ hồ nghe thấy tiếng con non của động vật nhỏ kêu, giống tiếng kêu chi chít
Bỏ qua những thứ khác không nói, trong rừng núi hoang vắng nghe thấy tiếng khóc như con nít này thật đáng sợ
【Ngọa Tào, đừng dọa ta ta nhát gan, lúc này mà có con vật nào xổ ra là ta chết chắc đấy
Ta thật sự rất dễ chết.】 【Có Hoa Hoa ở phía trước đỡ rồi còn sợ gì
Hoa ca nhà ta đáng tin thế cơ mà.】 Càng đi về phía trước, Lâm Thiên Du mơ hồ nghe thấy mùi gì đó
Như thứ gì đó thối rữa phát tán vị chua thối
Nhưng rất nhạt, lại lẫn mùi bùn lầy, như bị che lấp
"Khoan đã
Lâm Thiên Du cầm đuôi Hoa Báo nhấc lên, ngăn nó lại trước khi lên sườn dốc, "Hoa Hoa ra sau ta
Hoa Báo quay đầu nhìn nàng, cọ vào bên hông nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du vươn tay tách một cành cây, xé lá trên đó, duỗi thẳng cành cây về phía trước đất ấn, "Phía trước hình như là đầm lầy
Lại đi tiếp chút nữa, cành cây ấn xuống bên cạnh đã có dấu hiệu lún
Không phải hình như, mà đúng là đầm lầy
Đầm lầy bị bao phủ bởi lớp lá rụng dày đặc, nhìn không khác gì đất bằng bình thường
Có những con vật bị mãnh thú đuổi bắt hoảng sợ chạy bừa, cũng chẳng kịp quan tâm môi trường xung quanh, rất có thể sẽ đâm thẳng vào, rồi mắc kẹt trong đó
Chim đàn lia ngải thị cứ lảng vảng quanh đây, tiếng động vật kêu cũng càng rõ hơn
Lâm Thiên Du nhìn ra xa, trong đống lá rụng lộn xộn hình như có một con vật màu nâu nửa người lún trong đầm lầy, chỉ còn nửa người bên ngoài, còn đang khó khăn giãy dụa
Chim đàn lia ngải thị bay qua, hạ xuống không xa con vật màu nâu
Con vật màu nâu không kêu nữa, cũng không giãy dụa
"Này
Cậu bé
Lâm Thiên Du đẩy đẩy Hoa Báo sau lưng, tránh Hoa Báo không cẩn thận dẫm vào đầm lầy, đồng thời cất tiếng chào con vật màu nâu
Thiết bị phát sóng trực tiếp giờ đã bay giữa không trung, quay lại toàn cảnh con vật màu nâu
Con vật màu nâu trong giây lát bị thiết bị phát sóng trực tiếp thu hút, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thiên Du
Nhìn thấy rõ mặt, Lâm Thiên Du lập tức biết nó là con gì, chuột túi cây mặt đen, tên đầy đủ là chuột túi cây Lahm Hà Nhĩ Tư, đôi mắt to vô tội dưới hoàn cảnh này lộ ra đặc biệt đáng thương
Lâm Thiên Du không thể đến gần, liền lớn tiếng an ủi: "Đừng sợ, ta nghĩ cách cứu ngươi ra
Chuột túi cây há miệng thở dốc, không biết vì sao lại chìm xuống một chút, tiếng nó kêu sắp ra thành tiếng hét thất thanh, "
"Ngươi đừng động
Mắt Lâm Thiên Du nhanh chóng liếc qua xung quanh, tìm đồ vật có thể dùng
Nhìn ra nàng đang cách chuột túi cây khoảng một thước
Chắc là gấu túi quá nhẹ, giẫm trên lớp lá rụng dày cũng không để ý nguy hiểm phía dưới, đi vào trong, bất cẩn rớt xuống, càng giãy dụa càng lún sâu
【Con chim đàn lia đó có vẻ thân với chuột túi cây lắm.】 【Đúng, lúc nãy chuột túi cây kêu liên hồi, chim đàn lia đến nó liền im.】 【Quả nhiên, chuyện Lâm tỷ giúp động vật nhỏ trong rừng đã lan truyền rồi.】 【Cho nên — Làm sao để cứu chuột túi cây ra a a
Đôi mắt ướt sũng kia trông tội quá.】 Làn đạn nhanh chóng spam rất nhiều, Lâm Thiên Du đã đổi một cành cây dài hơn, "Ngươi cứ bám vào cái này trước, ta kéo ngươi lên
Chuột túi cây run rẩy vươn cổ gặm một đầu cành cây
Nàng cẩn trọng trong cách dùng sức, không thể dùng lực quá nhiều, như vậy sẽ bị đầm lầy hút chặt hơn, cũng không thể không dùng lực, chỉ có thể thử thăm dò
Bất quá, có một tin tốt là, chuột túi cây thân hình không lớn, gần như gấu túi mẹ, chỉ cần lực kéo thích hợp, từ từ kéo, là có thể từng chút đưa chuột túi cây ra khỏi đầm lầy
Lâm Thiên Du khẽ thả lỏng hơi thở, dồn toàn bộ sự chú ý vào cành cây trong tay
Quá mức tập trung, đến nỗi mắt cũng không chớp lấy một cái, luôn theo dõi tình hình của chuột túi cây bên kia
Chắc là đã rơi xuống được một lúc rồi, tiếng kêu nghe được đã có chút yếu ớt
May mà có người giúp một tay, chuột túi cây ngoan ngoãn ngậm chặt cành cây, không hề nhúc nhích
Cho đến khi từng chút một được kéo ra khỏi vũng bùn, dựa vào chiếc lá bên cạnh
Chuột túi cây cuối cùng cũng được kéo lên, đạp chân, cố sức bám vào chiếc lá
Toàn thân ướt sũng dính đầy bùn lầy, nó nằm trên lá, há miệng thở dốc
Lâm Thiên Du vẫn giữ nguyên tư thế giơ cành cây, không động đậy, "Ngậm chặt vào, ta kéo ngươi lên
Chuột túi cây vô cùng nghe lời, nghe vậy không nói hai lời há miệng ngậm lấy
Kéo chuột túi cây từ trên lá cây lên quả thực là một chuyện rất dễ, nhưng vừa khẽ động, cả con chuột túi cây liền nghiêng ngả, chiếc lá không xa lại rung rinh
Sinh vật sống trong đầm lầy không dễ chọc
Nhất là thứ gì đó đang ẩn mình dưới chiếc lá
Chuột túi cây hiển nhiên cũng nhận ra có sinh vật khác, sợ đến run rẩy, dù vậy vẫn không buông cành cây
【Đó là cá sấu sao
Vừa rồi ta hình như thấy có đôi mắt!】 【Chính là cá sấu đó
Chả trách chuột túi cây kêu thảm thế, nếu là ta ở đó, ta còn kêu thảm hơn nó.】 【Cứu cứu con!】 Không kịp kéo chuột túi cây về, thậm chí có thể kéo được một nửa đã bị cá sấu đớp mất, Lâm Thiên Du trực tiếp buông cành cây, hô một tiếng, "Buông cành cây ra
Vừa dứt lời, Lâm Thiên Du liền đạp lên thân cây bên cạnh, cúi người liên tục đổi vị trí trên các nhánh cây, đến chỗ gần chuột túi cây nhất, treo ngược mình trên cây, đầu chúc xuống đưa hai tay ra, "Lại đây
Chuột túi cây quơ quào móng vuốt về phía nàng
Lâm Thiên Du trực tiếp một tay nhấc bổng chuột túi cây lên, ngay khi chuột túi cây vừa rời khỏi đám lá dày, cá sấu từ vị trí đó phóng lên, mõm suýt soát quẹt trúng chân sau của chuột túi cây
Chuột túi cây sợ đến hồn bay phách lạc
"Gầm——
"Hoa Hoa không được cắn
Cá sấu trong đầm lầy đều rất đáng sợ
Lâm Thiên Du cởi áo khoác, bọc chuột túi cây lại, eo dùng lực, một tay bám vào cành cây, lần nữa ngồi trên cây, trở về theo đường cũ
Ngay khi vững vàng đáp đất, chim đàn lia lại bay tới
Gạt mấy sợi tóc trên trán, vừa hay nhìn thấy thiết bị phát sóng trực tiếp đang ngang tầm mắt
Trong khoảnh khắc đó, như chạm mặt trực tiếp với khán giả trong phòng phát sóng
"Ách..
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lâm Thiên Du mở miệng, "Hành động nguy hiểm xin đừng bắt chước
Đều là kịch bản, đạo diễn sắp xếp cả
Dừng một chút, Lâm Thiên Du hơi chột dạ khẽ hắng giọng, "Có chuyện gì cứ tìm hắn
Đạo diễn: "
Ngươi còn là người không vậy
Làn đạn: 【
?】 【Hảo hảo hảo, hóa ra đạo diễn Tô vẫn có bản lĩnh này!】 【@ Tô Vũ Hành, cho Tư Tư nhà tôi cũng làm một cái nội dung như thế, nhiều nhiều vào, thích xem.】 【Tôi biết mà, đạo diễn Tô là người có bản lĩnh thật sự
Mấy con vật này đều phải nghe lời của Tô thần!】 Tô Vũ Hành: "..
Nịnh bợ phải không
Tô Vũ Hành lướt qua tài khoản đạo diễn Tô mấy lần định rời khỏi phòng phát sóng, nhưng khốn nỗi, hắn làm đạo diễn cũng không có đặc quyền, sau khi nhân khí phòng phát sóng của Lâm Thiên Du càng ngày càng cao, muốn vào xem phát sóng trực tiếp cũng phải xếp hàng, nếu thoát ra thì phải mất vài giờ mới vào lại được
Bởi vì một khi đã vào phòng phát sóng của Lâm Thiên Du, rất ít người tự động thoát ra, ngay cả khi tối ngủ phòng phát sóng đen thui, vẫn có không ít người treo máy
Do dự một lúc lâu, Tô Vũ Hành vẫn thu tay khỏi nút rời khỏi, thôi, cứ @ thì cứ @ đi, coi như không thấy
Cá sấu đầm lầy kiêng dè báo hoa mai đứng bên bờ đầm, không xuất hiện nữa
Ở đây lâu, Lâm Thiên Du hơi không chịu nổi mùi này, bèn chào báo hoa mai, "Đi Hoa Hoa, chúng ta rời khỏi đây trước
"Gầm..
--- Về nhà, Lâm Thiên Du pha chút nước ấm rửa cho chuột túi cây
Vì nó trông khá nhỏ, chưa rõ là con non hay đã trưởng thành nên việc tắm rửa cần cẩn thận, không được dùng nước lạnh
Bùn trên người nó bị quần áo cọ rơi không ít, rửa một lần đã rất sạch
Nhưng vì lý do an toàn, Lâm Thiên Du vẫn đánh bồ kết hai lần, cho đến khi hết sạch mùi bùn đất, mới lau khô và mang ra ngoài
Lâm Thiên Du nhìn con chim đàn lia Ngải Thị đang canh ở cửa, cười đưa chuột túi cây cho nó, "Được rồi, cho ngươi nè
"Anh ——" chuột túi cây nhào về phía chim đàn lia Ngải Thị, vì cả khuôn mặt đều đen, coi như là nơi duy nhất khác với màu sắc toàn thân, kết hợp với đôi mắt kia, lúc nào cũng lộ ra vẻ tủi thân
Chim đàn lia Ngải Thị ghét bỏ dùng lông vũ đánh nó, chuột túi cây bị đánh đến mắt cũng híp lại nhưng vẫn không buông tay
Sẻ đuôi đỏ bay tới, trực tiếp lướt qua đầu hai con, đậu lên vai Lâm Thiên Du
Áo khoác đã cởi, Lâm Thiên Du xoa bụng Tiểu Điêu, lông vũ mềm mại và lông mao mềm mại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất là, sờ vào đều rất thích
Nàng xoay người lấy bộ quần áo mới, "Ta đi tắm rửa trước, các ngươi chơi đi
Đại lão hổ gầm nhẹ một tiếng: "Gầm..
"Ừ
Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng của đại quýt bèn dừng bước, "Sao vậy đại quýt
Đại lão hổ không nói gì, mà tiến tới cắn vạt áo của nàng, kéo người lên núi
Lâm Thiên Du không hiểu chuyện gì xảy ra, cứ đi theo, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Muốn dẫn ta đi đâu vậy
Không nhận được câu trả lời, đại lão hổ cắm đầu đi về phía trước
Tốc độ không nhanh, đủ để Lâm Thiên Du dù mắt cá chân không thoải mái cũng đuổi kịp
Càng đi càng lên cao, Lâm Thiên Du cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, đại khái có thể đoán được đại quýt muốn đưa nàng đi đâu
Nói với ống kính, Lâm Thiên Du nhỏ giọng nói: "Đại quýt hình như muốn dẫn ta đi ngâm suối nước nóng
Chỉ là suối nước nóng này, không phải là suối nước nóng lần trước gặp đại ban linh miêu, mà là một chỗ khác, lớn hơn, nồng độ lưu huỳnh cũng đậm hơn, suối nước nóng tự nhiên
Hơi nước bốc lên, xung quanh mờ ảo
"Lần trước tìm thấy suối nước nóng kia đã muốn lúc nào đó đi ngâm thử rồi, khổ nỗi mãi vẫn chưa rảnh
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống bên bờ suối, ngón tay nghịch mặt nước, thử độ ấm
Nhiệt độ suối nước nóng tự nhiên không giống nhau, không thể khống chế
Nơi nóng nhất có thể lên tới 98℃, nhiệt độ cao như vậy nếu không cẩn thận ngã xuống, chẳng khác nào bị luộc sống
Suối nước nóng chỗ này nhiệt độ thích hợp, ngược lại không nóng lắm
"Vừa hay, ngâm suối nước nóng có thể giúp hồi phục
Lâm Thiên Du búng tay, cất giọng trong trẻo, "Vậy thì, giờ cũng không còn sớm nữa rồi đây ——"
【
?】 【Đừng hòng lừa ta
Ta thấy bên ngươi trời vẫn còn sáng trưng!】 【Ô ô ô..
Lâm tỷ nhà tôi có một cô bạn thân bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi mất muốn xem cô ngâm suối nước nóng.】 【Đúng vậy; tôi chính là cô bạn thân đó.】 Lâm Thiên Du gõ vài cái vào màn hình, "Tặng mọi người một bao lì xì, tôi rút lui
Nửa câu sau còn chưa kịp nói hết, phòng phát sóng đã tối đen
Nhưng vẫn nghe thấy âm thanh
Ngâm mình trong dòng suối ấm, Lâm Thiên Du thở phào nhẹ nhõm, nước không sâu lắm, chân có thể chạm đáy, nhưng độ sâu này không thể ngồi xuống được, nàng chỉ có thể tựa vào mép bờ
Sẻ đuôi đỏ không thích nước, không khí chỗ này đều như xen lẫn rất nhiều hơi nước, nó bay lên cây, tránh xa hơn một chút, thỉnh thoảng lại rỉa lông vũ
Đại lão hổ biết chỗ này, rõ ràng là khách quen của suối nước nóng
Xung quanh đây đều không thấy bóng dáng động vật khác, Lâm Thiên Du đoán, chỗ này có lẽ cũng thuộc phạm vi lãnh địa của đại quýt
Trong không gian ấm áp cũng rất dễ sinh ra buồn ngủ, ngâm chưa bao lâu, Lâm Thiên Du đã muốn ngủ gà ngủ gật
Nhưng ngâm suối nước nóng ở bên ngoài lại không dám ngủ, lỡ mà trượt chân ngã xuống thì quá nguy hiểm
Lâm Thiên Du xoa xoa thái dương, muốn cho đầu óc tỉnh táo, ngay sau đó, mặt nước suối nước nóng nhộn nhạo lên, như sóng biển ào ạt trào dâng
"Đại quýt
Lâm Thiên Du lau nước trên mặt, thấy đại lão hổ cũng xuống suối nước nóng, vẻ mặt đắc ý nổi trên mặt nước, không cần động đậy gì cả
Thấy nó thoải mái nhắm mắt, Lâm Thiên Du bật cười, dùng bàn tay dính nước vò loạn mái đầu, làm ướt cả lông mao của nó, "Ngươi đúng là biết hưởng thụ
Đại lão hổ hơi hé mí mắt, tiếp tục nổi
Báo hoa mai đứng trên bờ, nhìn chằm chằm vào suối nước nóng, rõ ràng là, mèo lớn ghét nước không thể hiểu nổi vì sao Lâm Thiên Du và đại quýt lại thích ở dưới nước
Lâm Thiên Du thân thiện vẫy tay, "Hoa Hoa có muốn xuống không
Báo hoa mai trực tiếp quay đầu chạy, đây là lần đầu tiên cự tuyệt dứt khoát như vậy, nó leo lên cái cây mà sẻ đuôi đỏ đang ở, trốn sau đám lá, che giấu mình
Như thể sợ Lâm Thiên Du đuổi theo kéo nó xuống vậy
"Hừ
Còn gấu nhỏ đâu
Gấu đen ngược lại thích nước, nhưng nó không thích nước nóng, thấy Lâm Thiên Du giơ tay, nó cũng giống báo hoa mai quay đầu chạy, lúc leo cây thì có hơi chần chừ, chọn một nhánh cây thấp rồi nằm sấp xuống
Gần suối nước nóng là một thân cây, trên mặt mọc đầy lông xù
【Cứu mạng, ta cứ như đang nghe phát sóng trực tiếp giọng nói vậy.】 【Nhìn không thấy gì hết, căn bản không thấy được.】 【Ta mặc kệ ô ô a a, Lâm tỷ ngươi thay đổi rồi, ngươi lén lút đi triệt lông xù, đừng có phủ nhận, ta nghe hết rồi!】
Chúng nó đều không xuống nước, Lâm Thiên Du chỉ có thể đùa lão hổ, "Không có đụng vào, chúng nó đều chạy lên cây rồi, chỉ có đại quýt ở đây thôi
Nắm bộ lông dày mềm mại, nàng cúi đầu ghé vào mặt trên, "Ta cảm thấy cái suối nước nóng này là địa bàn của đại quýt, lần trước đi cái suối nước nóng kia cũng vậy
Bởi vì bên suối nước nóng kia có trâu
Nàng cũng hơi nghi ngờ, có phải đại quýt lúc đó mang theo đồ ăn đến đây, ngâm mình xong thì lên ăn một bữa rồi mới đi không
Là một con đại lão hổ rất biết hưởng thụ đấy
Suối nước nóng tuy tốt, nhưng không thể ngâm lâu được
Cảm thấy thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Thiên Du liền đi ra khỏi suối, thay đồ khô thoáng
Đại lão hổ vẫn nhắm mắt, nếu không phải còn chậm rãi bay tới bay lui, thì nhìn cứ như đang ngủ
Lâm Thiên Du vén tay áo lên, định chồng đống quần áo vào rồi tính, sẽ cùng áo khoác ở nhà bỏ đi xử lý luôn một lượt
Đẩy đẩy đại lão hổ trong suối, "Đại quýt tỉnh dậy, chúng ta nên về nhà rồi
Đại quýt mở mắt ra, đáy mắt trong veo, móng vuốt đặt lên bờ rồi thong thả đi lên
Trong chớp mắt, Lâm Thiên Du lùi về sau dưới tàng cây
Vừa mới thay đồ mới cũng không thể để ướt được
Đại lão hổ run run bộ lông, ngâm nửa ngày trong suối nước nóng cũng chỉ như ướt mỗi bên ngoài một lớp lông thôi
Ướt sũng nước nửa tiếng, vẩy khô ba mươi giây
Vẩy khô hết nước nhìn như vừa mới xuất xưởng vậy
Lâm Thiên Du quay tay vỗ vỗ vào cây cổ thụ, "Mấy đứa nhóc, nên về nhà thôi
"Rống
"Thu
"Gào
Gấu đen mơ màng liếm móng, không biết đồng bọn đang gọi gì, cũng trực tiếp hùa theo lên tiếng
Lâm Thiên Du cười ha ha, vừa hay gấu đen đã áp cành cây xuống, nàng liền đưa tay xoa nhẹ vào tai nó, "Đi thôi
--- Dự báo thời tiết cho thấy mấy ngày tới đều là ngày nắng
Nhưng sáng sớm thức dậy, sương rất nặng
Lâm Thiên Du ngồi trong sơn động thu dọn đồ đạc, thức ăn đều nhét vào ba lô, "Ta tối nay không về, các ngươi đi săn được đồ ăn nhớ ăn kịp thời, nền nhà dơ cứ để đấy, chờ ta về sẽ dọn
Nếu không muốn mang về thì cứ, ăn ngay tại chỗ luôn
Đồ đạc đầy ba lô, kéo khóa lại thì xem như đã thu dọn xong
Hôm qua đi tìm sói thảo nguyên, cái gì cũng không mang theo, lại còn nói với đám lông xù ở nhà là sẽ nhanh chóng trở về, tự nhiên không thể ở bên kia lâu được
Hôm nay chuẩn bị đầy đủ, có thể ở bên tiểu bệnh nhân nhiều một chút
Lâm Thiên Du kiểm tra lại lửa trong hang một chút, tuy rằng mỗi lần nấu cơm xong đều dùng nước tưới cho tắt, nhưng lần này buổi tối không về, vẫn nên kiểm tra cẩn thận để tránh có tàn lửa
Ôm chầm lấy Báo Hoa, hôn lên bộ lông trên đầu, Lâm Thiên Du cười nói: "Các ngươi đi săn nhớ chú ý an toàn, cẩn thận đừng bị thương
"Gấu nhỏ cũng đừng đi móc mật ong, ta để dành nhiều đường cho ngươi, đây là lượng ăn của cả ngày, đừng có ăn hết một lần nhé
Mở túi đường ra bỏ vào nồi, gấu nhỏ muốn ăn đường ngửi thấy vị ngọt tự khắc sẽ đi tìm
Xích Vĩ Lục Khắc rúc trong tổ chim, Lâm Thiên Du cố ý đi qua ôm đầu nó xoa xoa, "Tiểu Điêu vất vả rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài hang, đại quýt nghe được âm thanh liền thăm dò vào trong
Ánh sáng trở nên tối đi, bên ngoài xảy ra chuyện gì mọi người đều biết
Lâm Thiên Du đeo ba lô lên lưng, leo ra ngoài, cào cào cằm đại quýt, "Ở nhà bên này giao cho các ngươi đó
Đại lão hổ nheo mắt lại, gầm nhẹ một tiếng
Trạm cứu trợ đã có xe đợi sẵn bên dưới rồi
Biết Lâm Thiên Du hôm nay muốn qua đó, Bùi Phong cố ý sắp xếp tài xế đến sớm một chút, không cần hối thúc, cứ ở dưới chờ, Lâm Thiên Du xuống khi nào thì đi khi đó
Thời gian rất thoải mái, chủ yếu là muốn khi nào Lâm Thiên Du muốn đi là sẽ có xe đợi
"Thịt khô, nước đun sôi để nguội, bát..
Lâm Thiên Du ngồi trên băng sau xe, đếm lại đồ đạc trong ba lô của mình
【Sao lại mang nhiều vậy, trạm cứu trợ không cung cấp quần áo bát đũa thì thôi, sao ngay cả ăn cũng không cho!】 【Đúng đó
Lâm tỷ nhà ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, các người đối đãi công thần như vậy sao?!】 【Nếu không phải đau lòng cho tiểu sói, thì tôi đã gào hét đòi Lâm tỷ bãi công rồi.】
..
"Gì vậy
Lâm Thiên Du lại xác nhận đồ mình mang theo một lần nữa, thấy bình luận đã đầy căm phẫn muốn giúp cô đòi lại công bằng, liền vội vàng giải thích: "Không phải trạm cứu trợ không cho, mà là ta không thể dùng
Lâm Thiên Du nói: "Ta bây giờ vẫn đang tham gia phát sóng trực tiếp văn nghệ đấy
Hoang dã cầu sinh cái quan trọng nhất chính là nguy hiểm và đói khát mà, cô mà ăn đồ của trạm cứu trợ thì coi như phạm quy
Tuy nói trước đó quét dọn phòng động vật thuộc nhiệm vụ, là có thể đổi một phần cơm hộp từ trạm cứu trợ, nhưng Lâm Thiên Du là chạy đến chỗ sói thảo nguyên, không thuộc quy tắc của gameshow, cho nên vẫn là tự ăn đồ của mình
Dù sao thịt khô của cô cũng rất nhiều, bình thường ở nhà lười nấu cơm cũng đều ăn cái này
Biết ngọn nguồn sự tình, bình luận: 【…】 【Lâm tỷ nhà ta quả nhiên nghiêm cẩn
Không cho anti-fan có một cơ hội để gây chuyện nào.】 【Còn anti-fan sao
Bạn vào phòng phát sóng trực tiếp xem rồi kéo đen hết tài khoản là xong, bị chặn cũng không ít rồi đấy.】
..
Vừa xuống xe, nhìn thấy người đến đón, Lâm Thiên Du liền cười, "Ta cảm giác mỗi lần ta đến, đều có thể gặp được anh
Bùi Phong nhún vai, cười nói: "Tài xế nói cho tôi biết cô lên xe rồi, dù sao cũng tỉnh ngủ, thì xem livestream luôn
Lâm Thiên Du: "Mấy người giờ làm việc xem livestream, không sợ bị cấp trên bắt được rồi trừ lương sao
"Sẽ không
Bùi Phong hạ giọng, "Nói nhỏ cho cô nghe, đại Boss của chúng tôi cũng đang xem livestream của cô đấy
Là nhân viên công ty, Phong Tĩnh Dã mở livestream, thì bọn họ khẳng định cũng phải đi cổ động chứ
Không phải người trong giới, chỉ dựa vào một tập phát sóng nhiệt độ thế này, vẫn rất khó để kéo độ hot cho phòng phát sóng
Cổ động là một chuyện, mà cũng thật sự tò mò đại Boss sẽ xem livestream kiểu gì, kết quả không ngờ điểm vào thì thoải mái tìm đồ ăn ngon, tìm nơi ở, rồi sau khi gác điện thoại lên giá thì an nhàn ngồi xem phát sóng
Lần đầu bắt đầu livestream chọn ba loại vật tư kia, Phong Tĩnh Dã chọn giá đỡ điện thoại
Lâm Thiên Du nhìn thiết bị livestream, rồi nhìn Bùi Phong đang nói nhỏ, "Ta bây giờ vẫn còn đang livestream đó
Bùi Phong: "..
Xong, tiền thưởng tiêu rồi
Trong phòng
Mỏng Thư Thục đang kéo ghế tựa ngồi ở đấy tỉ mỉ chăm sóc, "Lâm tỷ, đến rồi à
Lâm Thiên Du thấy sắc mặt cô có hơi tiều tụy, "Cô thức cả đêm không ngủ à
"Không có, bọn em cứ hai tiếng thay nhau trông chừng, tối qua quá hưng phấn không ngủ được, vừa hay chị đến rồi
Mỏng Thư Thục đang nói thì bị mấy tiếng cúp ngang
Lâm Thiên Du còn tưởng là cô định nói Thế thì có thể về ngủ, ai ngờ Mỏng Thư Thục vừa mở miệng đã thành: "Em có thể giao sói thảo nguyên cho chị, an tâm xem livestream
Lâm Thiên Du: "
Bình luận: 【Ha ha ha, nhân viên công tác hảo hài.】 【Vất vả vất vả, nhìn ra mọi người rất chăm sóc con sói bị thương.】
Hành vi tự làm tổn thương mình có khả năng trong khoảng thời gian ngắn, sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, do đó, người bên ngoài canh giữ họ đều vô ích
Đã phân công thời gian chuyên biệt, ở bên ngoài canh chừng, một khi có hành vi tự làm tổn thương liền sẽ lao vào, nếu có người khác, sói thảo nguyên sẽ đặt sự chú ý lên việc kháng cự công tác nhân viên
Nhưng nhân viên công tác cũng không thể ở trong đó quá lâu, vẫn luôn ở trong trạng thái căng thần kinh, cơ thể của sói thảo nguyên sẽ không chịu nổi
Cho nên, chỉ có thể chọn dùng cách đơn giản nhất lại nhanh gọn này, để chăm sóc cảm xúc của sói thảo nguyên
"Cô về nghỉ ngơi đi, chờ tỉnh ngủ xem livestream cũng không muộn
Lâm Thiên Du buông ba lô xuống, cởi áo khoác chuẩn bị đi vào tiêu độc, tiện thể hỏi một câu: "Sói thảo nguyên ngủ có ngon không
Mỏng Thư Thục nói: "Nó rất mẫn cảm, đa số thời gian đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng rất ít khi ngủ sâu
Tối qua nó không chợp mắt tí nào, bạn trực cùng em bảo, nó giữ ở cửa cả đêm
Về phần vì sao không ngủ, cứ thủ ở chỗ này…
Câu trả lời không nói cũng biết
Lâm Thiên Du buông áo khoác, đầu ngón tay khựng lại, rồi gật đầu một cái nói: "Ta biết rồi
Thời gian ngắn ngủi trôi qua trong phòng tiêu độc
Lâm Thiên Du mở cánh cửa ra
Vừa bước vào cái nhìn đầu tiên không thấy sói thảo nguyên, chỗ cửa trống trơn, mà là đống cỏ dưới đất bị đè ép còn chưa hồi phục lại bình thường, xem dáng vẻ cỏ này là biết, sói thảo nguyên đã ở đây rất lâu
"Tiểu sói
Lâm Thiên Du nhìn đám lông xù giả vờ ngủ ở góc hẻo lánh, không khỏi bật cười
【Bảo ngươi đừng giả bộ, cái đuôi của ngươi đã bán đứng ngươi rồi kìa!】 【Miệng thì không chịu nhưng trong lòng vẫn để ý tiểu đáng thương nha, đợi cả đêm, người vừa đến liền rụt vào trong không theo nàng nữa chứ; ô ô ô… Để dì dì thơm một cái nào.】
Có thể là do ở chung với nhau ngày hôm qua, sói thảo nguyên đã có ký ức về Lâm Thiên Du
Lần này Lâm Thiên Du tiến lại gần, sói thảo nguyên không quá bài xích nhe răng với cô, mắt khẽ giật giật, nhưng lại không mở hoàn toàn
Giống như nheo thành một khe hở, lén lút quan sát
"Ngày hôm qua có ăn bữa khuya không
"Thịt kia ngon không
Lâm Thiên Du ngồi xuống bên cạnh nó, tay đặt lên người con sói thảo nguyên
Dù thân hình gầy yếu nhưng nhìn hình thể, nó cũng là một con sói đực trưởng thành
Hôm qua nàng đi, hai miếng thịt con sói thảo nguyên ăn còn chưa đủ no
Không biết buổi tối có được bổ sung thêm không
Con sói thảo nguyên không thèm để ý nàng, xem nàng như người vô hình
Nhưng mà..
Cái đuôi sau lưng chậm rãi vỗ xuống cỏ
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, thầm lặng cười
Trong truyền thuyết đuôi mèo và mèo là hai loại sinh vật, có vẻ dùng cho con sói thảo nguyên cũng tương tự như vậy
Khi nói chuyện với động vật nhỏ, dù chúng không đáp lại, ngươi cũng có thể không mệt mỏi mà nói cả buổi
Huống chi hiện tại con sói thảo nguyên đã có phản ứng rất rõ ràng, có lẽ chính nó còn không nhận ra, đuôi nó đang vẫy rõ ràng thế kia
Lâm Thiên Du thương lượng với nó, "Ta có thể sờ bụng ngươi không
Rõ ràng, câu hỏi này không nhận được đáp án
Lâm Thiên Du lại tự mình gật đầu, "Không nói gì coi như ngươi chấp nhận
Con sói thảo nguyên ngừng vẫy cái đuôi lớn, sau đó đầu đuôi khẽ run, lại ra vẻ không có gì
"Được
Lâm Thiên Du nhịn không được khẽ cười, con sói thảo nguyên "bá" một tiếng ngẩng đầu, Lâm Thiên Du vội che miệng lại, nhưng đôi mắt lộ ra vẫn đầy nụ cười dịu dàng
Trong đáy mắt phản chiếu hình dáng con sói thảo nguyên
Có lẽ đã nhận ra gì đó, con sói thảo nguyên lặng lẽ cúi đầu
Lâm Thiên Du xoa đầu nó trước, "Bây giờ ngươi thế này cũng rất ngầu, chờ nuôi lớn chút, béo hơn thì càng tốt
Niềm vui lớn nhất khi nuôi động vật nhỏ là cho chúng ăn, tự tay nuôi con vật lông xù thành một cục tròn vo, khỏi cần nói có bao nhiêu cảm giác thành tựu
Động vật nhỏ giống như con người, cũng thích được khen, Lâm Thiên Du khen trước rồi mới sờ bụng nó
Xẹp lép, không giống vừa ăn gì
Con sói thảo nguyên bây giờ ở trong trường hợp đặc biệt, thịt tươi sẽ không để lâu, hết thời gian chưa ăn xong đều sẽ được mang đi thay mới
Lâm Thiên Du mang khay thịt mới tới, sữa vẫn còn ấm, có vẻ vừa mới được đổi không lâu
"Lại đến giờ ăn hằng ngày
Lâm Thiên Du để hai khay thành một hàng, "Được thôi, nếm cái nào trước đây
Dù biết rõ con sói thảo nguyên không có hứng thú lựa chọn thức ăn, nhưng nàng vẫn cho nó quyền chọn
Nhìn ra được, con sói thảo nguyên không có hứng thú với thức ăn, điều bất ngờ là, lần này nó không lờ đi như vừa nãy mà bình tĩnh nhìn Lâm Thiên Du, rồi chậm rãi cúi đầu cắn một miếng thịt
Lâm Thiên Du dừng lại một chút, hiếm khi đọc được ý nghĩ của con sói thảo nguyên trong ánh mắt kia
Nàng rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu lông, "Nếu thật sự không muốn ăn, có thể uống chút sữa trước
Hôm qua ta có việc nên mới rời đi, không liên quan chuyện ngươi không ăn cơm
【?
】 【Vậy nên – Rõ ràng không muốn ăn mà, để Lâm Thiên Du ở lại mới ăn một miếng sao
】 【Ô a a a, sói nhỏ bé bỏng dì muốn khóc chết mất rồi
】 【Sói nhỏ nó thật sự, ta khóc mất.】 ..
Dù Lâm Thiên Du nói vậy, nhưng con sói thảo nguyên vẫn không phản ứng, chậm rãi nhai miếng thịt
Thấy nó cố gắng ăn như thế, Lâm Thiên Du vuốt lông nó, nhìn qua đã thấy gầy, sờ mới cảm nhận được chân chính "da bọc xương" là như thế nào
Vì không ăn uống, dinh dưỡng thiếu thốn lâu ngày cộng thêm bị bệnh, lông sói cũng có chút ảm đạm
Lâm Thiên Du từng thấy sói, dù là Hắc Lang hay Hôi Lang, sói khỏe mạnh đều cường tráng, sức mạnh ngang với sư tử
Con sói thảo nguyên này quá gầy
"Ăn hết cả miếng à
Lâm Thiên Du chìm trong suy nghĩ, đợi khi phục hồi tinh thần, miếng thịt nhỏ thoáng qua trước miệng con sói thảo nguyên, ngậm vào miệng vẫn còn từ từ nhai
Lâm Thiên Du không tiếc lời khen ngợi, "Giỏi quá, miếng thịt to vậy mà ăn hết được
Tiến bộ nhiều nha
Con sói thảo nguyên liếm liếm mũi, hiếm khi thấy, nuốt miếng thịt mà không có ý muốn nhả ra
Bên ngoài cửa kính
Vốn đã bảo muốn đi ngủ, Mỏng Thư Thục vẫn chưa đi, cũng không quay về xem livestream —— xem hiện trường rõ hơn xem livestream chứ
Cách một lớp kính chẳng phải nhìn rõ hơn xem qua ống kính sao
Biết Lâm Thiên Du tới, lục tục có không ít nhân viên công tác đến xem
Bùi Phong cũng ngồi bên ngoài, nhìn con sói thảo nguyên ăn hết thịt, không còn mâu thuẫn như hôm qua, khó khăn nuốt xuống rồi lại không nhịn được nôn ra, trái tim hoàn toàn thả lỏng
Tay anh cầm bút ghi chép trên giấy, nói: "Tôi cảm thấy Lâm Thiên Du có thể tạo ra kỳ tích
Mỏng Thư Thục cũng gật đầu, "Thật sự rất thần kỳ
Đồng thời cũng thấy hơi đáng ghét nha, bọn họ làm bao nhiêu việc, kết quả chẳng có chút tác dụng gì, Lâm Thiên Du vừa tới nói vài câu liền chủ động ăn
Đúng là người so người chết, hàng so hàng ném
Người đàn ông mặc đồ cao cấp Đông Đông sải bước đi tới, tay gõ ipad thu hút sự chú ý của họ
Người đàn ông cau mày nói: "Mấy người tụ tập ở đây làm gì vậy
Bùi Phong đứng lên, "Giáo sư Triệu
Giáo sư Triệu khoát tay, ngắt lời anh, "Ai nấy nên làm việc của mình đi, nhiều người canh chừng con sói thảo nguyên thì nó sẽ khỏe à
Bùi Phong nói: "Con sói thảo nguyên có thể tự chủ ăn rồi, tôi đang ghi lại
"Tự chủ ăn
Chuyện khi nào
Giáo sư Triệu cầm bản ghi chép trong tay anh, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thiên Du qua tấm kính
Nhất thời còn chưa kịp phản ứng, cầm bản ghi chép cúi đầu xem, mở ra trang mới mới nhận ra có gì đó không đúng; vội ngẩng đầu, liền thấy Lâm Thiên Du gần như dính sát con sói thảo nguyên
"Chuyện gì đang xảy ra?
Giáo sư Triệu kinh ngạc, "Đây là nhân viên tổ công tác nào
Ai cho phép cô ấy vào đó, mau gọi người ra ngoài
Người ở gần con sói thảo nguyên quá lâu, con sói có thể kích động, mấy người chẳng phải không biết, nhiều người nhìn mà không ai thông báo cho cô ấy mau ra à
"Thưa giáo sư Triệu, Lâm Thiên Du là người tôi..
Bùi Phong dừng một chút, "Là người tôi mời từ bên ngoài, trạng thái con sói thảo nguyên thật sự quá tệ, dù đưa đi đâu thì vẫn chữa trị bảo thủ, nên tôi mới nghĩ..
"Cậu cậu đang nghĩ gì thế hả, cậu đừng có làm càn
Mau đưa người ra ngoài
Giáo sư Triệu lo lắng con sói thảo nguyên xảy ra chuyện ở đây, vội vàng muốn mở cửa phòng khử trùng
Mỏng Thư Thục vội hỏi: "Không làm càn đâu ạ, thật sự có hiệu quả mà, không tin thì ngài nhìn xem
Con sói thảo nguyên hiện tại không nhe răng, không xù lông, ngài xem đuôi nó đi, có phải đang vẫy không, đây chính là biểu hiện của tâm trạng tốt đó ạ
Nhưng mà, Mỏng Thư Thục vừa dứt lời
Trong phòng kính, con sói thảo nguyên đang ngoan ngoãn bỗng dưng xoay người, cắn một ngụm vào cổ tay Lâm Thiên Du, máu chảy dọc theo cánh tay trắng nõn, con sói thảo nguyên cắn chặt, không hề có ý nhả ra
"
Trong khoảnh khắc, sự biến đổi này khiến mọi người ngây người
Giáo sư Triệu trực tiếp ấn tay vào nắm cửa, Bùi Phong mắt nhanh tay lẹ, "Chờ chút giáo sư, có vẻ không phải như chúng ta thấy đâu
"Không phải gì, nó cắn người kìa
Mặc kệ người bị thương hay con sói bị thương, cuối cùng người gánh trách nhiệm chắc chắn là bên cứu hộ
Tay giáo sư Triệu run rẩy chỉ vào tấm kính một chiều, còn muốn nói gì, chỉ thấy bên trong, Lâm Thiên Du bị cắn không hề hốt hoảng bị sói tấn công
Ngược lại còn thản nhiên đưa ngón tay chấm chấm vào mũi con sói thảo nguyên
"Cậu xem cậu, làm tay tôi toàn máu rồi
Giọng Lâm Thiên Du hơi mang vẻ chán ghét, theo mũi lại mò lên trán con sói, ngón tay cọ cọ, gạt ngược đám lông xù lên, "Một hồi dính hết lên người cậu
Con sói thảo nguyên nheo mắt, buông miệng ra, nhìn máu trên tay Lâm Thiên Du liếm liếm miệng
Lâm Thiên Du lấy khăn giấy lau máu trên tay, máu lau sạch, cánh tay trắng bóng, đừng nói vết thương, đến cả trầy da cũng không có
Máu kia là của miếng thịt trong khay, ăn xong một khay thịt, Lâm Thiên Du ôm muốn sờ bụng, lúc này con sói thảo nguyên mới quay đầu há mồm
Chỉ là..
Dù gầy yếu, nó cũng không thể nào cự ly gần tấn công mà không gây ra chút tổn thương nào
Rõ ràng là con sói thảo nguyên không muốn tấn công thật, có vẻ nó chỉ đang..
trêu Lâm Thiên Du
Kết quả bị vuốt lông ngược
【Gào ô, đáng yêu bé con không hề có tính khí gì hết.】 【Tôi mà làm vậy với con mèo nhà tôi, chắc chắn nó leo lên máy lạnh rồi nhảy xuống cào tôi.】 Lâm Thiên Du có lý lẽ riêng: "Cậu cắn tôi rồi, để bồi thường, cho tôi sờ bụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tai con sói thảo nguyên cụp xuống, có vẻ không hiểu logic của con người
"Là phải vậy đấy, người ta giảng đạo lý đều như vậy
Lâm Thiên Du cười đưa tay xoa lên bụng con sói thảo nguyên, tay cứ thế từ cổ vuốt xuống
Không cần dùng lược, năm ngón tay cong lên đã để lại dấu vết rõ rệt trên đám lông sói mỏng manh
Cô nhẹ cào cằm dưới của nó, chẳng mấy chốc con sói thảo nguyên đã nằm xuống
Hiền lành như một con cún lớn được nuôi dưỡng từ nhỏ, luôn quấn quýt bên người
Lâm Thiên Du tựa lưng vào tường, hai chân đang bắt chéo, khi sói thảo nguyên nằm xuống thì thả chân xuống, để nó có thể thoải mái hơn khi gác lên chân mình
Bên ngoài bức tường kính, giáo sư Triệu mặt không chút cảm xúc, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự hoang mang tột độ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Ngày hôm qua còn không chịu ăn, tính tình nóng nảy dễ nổi giận, cắn xé da thịt mình đến chảy máu, vậy mà sao bây giờ sói thảo nguyên lại trở nên dịu dàng như thế
Giáo sư Triệu run giọng: "Nàng, nàng có phải đã cho sói thảo nguyên dùng thuốc gì không
Bùi Phong: "..
Làm sao có thể chứ, chúng ta đều đang đứng đây
Bọn họ không phải người chết, nếu thật sự có dùng thuốc thì làm sao có thể đứng bên ngoài nhìn không chớp mắt như vậy được
Hơn nữa, thuốc mê chỉ có thể khiến động vật hung dữ bình tĩnh lại và ngủ, chứ không thể khiến chúng trở nên hiền lành được
Thấy giáo sư Triệu vẫn chưa tin, Bùi Phong nói: "Vừa hay sắp đến giờ uống thuốc rồi, giáo sư, hay là ông giúp mang thuốc vào đi
Vừa nói, Bùi Phong vừa ra hiệu cho Mỏng Thư Thục bên cạnh
Mỏng Thư Thục hiểu ý, "Đúng đó, giáo sư tự mình đi thử xem, mở cửa, đặt thuốc vào máng ăn bên phải là được, không cần đi vào trong
Giáo sư Triệu lúc nãy còn định xông vào lôi người ra, giờ phút này nhìn lâu như vậy cũng ý thức được điều gì, cầm lấy thuốc trong tay nàng, nói: "Ta biết rồi
Để vào phòng mô phỏng thảo nguyên, bắt buộc phải đi qua phòng khử trùng, đó là lối vào duy nhất
Chỉ nghe một tiếng "cạch"
Con sói thảo nguyên đang gác lên đùi Lâm Thiên Du đột nhiên đứng phắt dậy, nhe răng về phía cửa, lông trên người cũng lập tức dựng đứng
Giáo sư Triệu: "..
Còn chưa đi vào đã bị nó cảnh giác rồi
Nếu bây giờ ông bước tiếp, ông không hề nghi ngờ rằng sói thảo nguyên sẽ nhào thẳng tới tấn công
"Đây là thuốc chữa bệnh, có thời gian ngươi có thể đút cho nó ăn..
?
Thuốc vừa đặt xuống, sói thảo nguyên lập tức bước qua Lâm Thiên Du, mắt nhìn thẳng vào ông rồi lao tới
Giáo sư Triệu vội lùi lại nửa bước, Lâm Thiên Du chậm rãi đưa tay ra ôm lấy con sói thảo nguyên đang cảnh giác, "Ngoan, hắn chỉ đến đưa thuốc thôi, chúng ta không cần để ý đến hắn
Con sói thảo nguyên xù lông không dễ dàng bị trấn an, nhưng cũng không có ý định tấn công nữa
Lâm Thiên Du gật đầu với ông, giáo sư Triệu lập tức đóng cửa rồi xoay người đi ra ngoài
Đến khi ra khỏi phòng khử trùng, giáo sư Triệu mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn chút ngơ ngác chưa hoàn hồn
"Được rồi được rồi, hắn đi rồi
Lâm Thiên Du không vội vàng đi lấy thuốc, từ tốn vuốt lông cho sói thảo nguyên, ôm nó, vỗ nhẹ vào đùi mình, nói: "Đến đây, nằm xuống đi, ta tiếp tục đấm bóp cho ngươi
Sói thảo nguyên đứng một hồi, xác định cái cửa kia không ai có ý định mở ra nữa, lúc này mới xoay người, nhưng nó không nằm lại lên đùi Lâm Thiên Du, mà làm bộ muốn cuộn mình vào góc đi
Lâm Thiên Du lập tức thu tay lại, ánh mắt sói thảo nguyên chợt dao động, đợi đến khi bình tĩnh lại, nó liền lại gác lên đùi Lâm Thiên Du
Nó chậm nửa nhịp nhe răng
Lâm Thiên Du che miệng nó lại, dịu dàng hôn nhẹ lên trán nó, "Ngoan nào
Sói thảo nguyên mặt không cảm xúc quay mặt đi
Cái đuôi sau lưng quẩy tít lên
[Nhanh nhanh tăng độ thân mật với tiểu sói đi, tí nữa cái đuôi nó bay luôn lên đó.] [Ha ha ha ha, ngươi đang cướp măng đó hả
Sói thảo nguyên vui vẻ thật đó nha.] [Tiểu sói bên ngoài: Không biết nói gì, hôn cái gì mà hôn
Tiểu sói trong lòng: Hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn ——!] [Vừa nãy lúc đối diện với người mở cửa khí thế ngút trời đâu rồi
Ta thật sự bị cái sự phân biệt đối xử rõ rành rành này làm cho xao xuyến đó!] Lâm Thiên Du cũng thấy nó đặc biệt đáng yêu, ấn sói thảo nguyên xuống rồi xoa xoa nó, kéo nó về phía chân mình, từ từ vuốt từ đầu nhỏ xuống dưới
Giáo sư Triệu đứng ở cửa phòng khử trùng vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy, mơ mơ màng màng quay lại phía trước tấm kính
Chỉ thấy con sói thảo nguyên vừa nãy còn nhe răng với mình, trông có vẻ muốn nhào đến cắn xé ông, giờ lại như đang được mát-xa vuốt ve đến mềm nhũn, không còn chút vẻ hung ác nào
Giáo sư Triệu: "..
Chuyện này có gì đó không đúng
Bùi Phong nhìn sắc mặt giáo sư Triệu, không khỏi liếc mắt với Mỏng Thư Thục
Mặc dù không đúng lúc lắm, nhưng Mỏng Thư Thục vẫn cố nhịn không cười
..
Động tác vuốt ve cứ lặp đi lặp lại
Đến khi Lâm Thiên Du nhận thấy hô hấp của sói thảo nguyên dần dần ổn định, như đang ngủ, cô mới nhẹ tay lại
Nhưng cô vừa ngừng, sói thảo nguyên liền mở mắt
Lâm Thiên Du sững sờ, nhìn vào mắt sói thảo nguyên, cô cúi đầu dùng má cọ cọ lên người bệnh nhân nhỏ, "Ngủ đi, ta không đi đâu
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa kiên định, "Đêm nay ta sẽ ở đây với ngươi, không đi đâu cả
Sói thảo nguyên nheo mắt, trước khi Lâm Thiên Du định đứng dậy, nó ngẩng đầu cọ lại vào cô
Tác giả có điều muốn nói: Chương này bao gồm dinh dưỡng dịch thêm cả canh, chúc ngủ ngon ngủ sớm nha mọi người...