Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 42: Một đôi tròn vo mắt đen lộ ra cười ngây ngô, "Ô!"




Kevin đuổi theo đám mèo rừng đi tìm con gái, nhất thời nửa khắc cũng không về được
Lâm Thiên Du nắm đẩy xe tay vịn, "Ta mang tiểu sói đi khắp nơi dạo vòng, các ngươi đi bận việc của mình đi
Chỉ là đi ra dạo cái vòng, phía sau theo một đám người, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đâu
Triệu giáo sư còn có rất nhiều chuyện đều không hiểu được, hiển nhiên không muốn đi, nhưng lại không biết dùng lý do gì để ở lại, đang do dự thì, bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "A a a ——
Cứu
Cứu tôi


Vừa mới đuổi theo mèo rừng đi Kevin, thất kinh vọt trở về, ngón tay run rẩy chỉ ra bên ngoài, run rẩy môi sau một hồi lâu chỉ có thể hô lên hai chữ Cứu mạng
Đám mèo rừng cũng không còn vừa nãy chửi rủa, so với Kevin còn dứt khoát hơn, trực tiếp nhảy lên lẻn vào trong phòng, quay đầu thò móng vuốt đóng cửa lại
Ca "tách" một tiếng
Giống như tất cả mọi người mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ còn lại tiếng Kevin la to
【Ách...?】 【Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi đi lạc mất con gái rồi tự mình tìm về đây?】 【Nói, chỉ có một mình ta cảm thấy mèo rừng rất thông minh sao, còn có thể tự mình đóng cửa, trâu bò quá.】 Triệu giáo sư đẩy đẩy mắt kính, "Kevin, ngươi không cần một chuyện bé xé ra to, có chuyện từ từ nói, ngươi đã là người trưởng thành rồi, ổn trọng một chút
Dứt lời, tập trung nhìn vào, chợt kinh ngạc mở to hai mắt, thất thanh nói: "Đó là cái gì

Một con hổ từ cuối hành lang đi tới, thân hình to lớn cơ hồ choáng hết toàn bộ hành lang, nó khom người về phía trước, từng bước tới gần
Triệu giáo sư lấy điện thoại di động ra nhanh chóng ấn dãy số, đồng thời hô: "Bảo vệ đâu
Người của đội tuần tra đâu
"Người của đội tuần tra ở bên dưới bị gấu đen cùng báo hoa mai cản lại
Còn có rắn đuôi chuông
Trời ơi, là rắn đuôi chuông sống
Tất cả mọi người không dám động, cứ luôn lui về sau
Kevin chưa hết hồn, mặc ai xuống lầu vừa mở cửa nhìn thấy con hổ lớn như vậy mà đối diện, hồn cũng bị dọa bay rồi
Hắn còn có thể chống run chân chạy về đây, cổ họng nhấp nhô, trán khẩn trương chảy xuống tầng mồ hôi mỏng, "Bây giờ phải xử lý thế nào đây
Chạy, chạy à
Bùi
Ngươi nói vài câu đi
Bùi Phong một chân đã lui về phía sau lưng, làm bộ muốn lui về sau, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, "Không cần lui, nó là tìm Lâm tiểu thư
Bảo người bên dưới, không cần dùng thuốc mê đối với gấu đen cùng báo hoa mai, chúng nó chắc là chỉ đang giúp hổ mở đường, đứng yên ở đó, động vật sẽ không làm hại bọn họ
Kevin: "


Ngươi đang nói cái gì đấy Bùi
Không đợi những người khác phản ứng, Mỏng Thư Thục đã soạn xong tin tức, "Bùi ca, ta gửi tin nhắn cho phòng phát thanh rồi
Nếu người của đội tuần tra đang ứng phó mãnh thú thì bọn họ chắc không có thời gian mở điện thoại xem tin tức
Nhưng phòng phát thanh là phát thanh toàn đơn vị, người không ở trong phòng này, ở ngoài quảng trường đều có thể nghe thấy
Bùi Phong nhẹ gật đầu, "Ừ
Con hổ của Lâm tiểu thư nhờ ngươi
Chúng ta lui trước
"A không, Bùi
Ngươi đang nói cái gì vậy
Muốn cho phụ nữ đi thu hút sự chú ý của con hổ à
Ta không cho phép, Bùi
Ngươi quá đáng
Kevin tuy rằng cùng Lâm Thiên Du không quen biết, nhưng ngay vừa rồi, Lâm Thiên Du đã giúp hắn một ân huệ lớn, hơn nữa, một cô gái nhìn yếu đuối không hề có tính công kích thì sao có thể ngăn được con hổ chứ
Kevin kiên định chắn trước mặt Lâm Thiên Du, "Lâm, đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi
"Gầm ——
Thoáng thấy động tác của hắn, con hổ lớn không kiên nhẫn gầm nhẹ về phía hắn
Kevin rụt cổ lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, giống như kiểu ngươi muốn làm hại người trước tiên phải cắn ta vậy
Lâm Thiên Du vỗ vỗ vai Kevin, "Không sao đâu, nó đến tìm ta đấy
Ta tới là được
"Sao có thể được
Kevin nghe vậy càng thêm chắc chắn: "Biết nó tìm ngươi mà còn không nhanh chạy đi
Ta cản sau, ngươi đi mau
【Ha ha ha nghĩa khí ghê ta.】 【Lâm tỷ nói tìm, không phải tìm tới trả thù gì đâu, là kiểu khuya lắm rồi Lâm tỷ không về nhà đó!】 【Nghe có vẻ nói chuyện vui vẻ lắm, kỳ thật mỗi người một phách, lại còn mặt đối mặt, tôi thật sự cười chết mất.】 "Yên tâm
Ta sẽ có chút võ, ta sẽ cùng nó chơi đùa một chút
Kevin vỗ ngực
Bùi Phong: "..
Triệu giáo sư vốn một trái tim đã treo lên cổ họng, loài hổ duy nhất còn sống sót trong rừng mưa hiện tại, so với hổ bình thường khác biệt, cơ hồ liếc mắt một cái có thể phân biệt được
Loài này, kết hợp ưu điểm của cả hổ Đông Bắc và hổ Biển, thậm chí còn phát triển thêm các phương diện khác, có thể nói là một chiến sĩ toàn năng hình lục giác trong giới động vật
Chỉ số thông minh siêu cao cũng đi cùng tính tình không được tốt lắm
Việc con hổ này và Phong Tĩnh Dã đánh nhau, cơ hồ ai cũng biết, nhân viên công tác đến làm việc trên đảo một năm, ít nhiều đều thấy hai người họ đánh nhau
Hổ không thiếu đồ ăn, cũng không ăn Phong Tĩnh Dã
Với loài động vật họ mèo, chúng có thói quen bắt được con mồi không vội ăn, chơi đủ mới ăn
Nếu không phải Phong Tĩnh Dã hằng năm cùng hổ triền đấu, đã đánh ra kinh nghiệm, thì đổi người khác, ở trong tay con hổ này có thể trụ nổi chưa đến mấy hiệp
Dù là vậy, lần nghiêm trọng nhất, vẫn là phải gọi trực thăng đến cấp cứu
Sự đáng sợ của con hổ này, có thể nói đã khắc sâu vào tim mỗi nhân viên công tác
Triệu giáo sư cầm điện thoại, gõ tin nhắn được một nửa, nghe Bùi Phong nói là tìm Lâm Thiên Du thì gần như trong nháy mắt ông phản ứng kịp
Liền không để ý gõ nữa, nhìn con hổ, dường như nó không hề có bộ dạng chạy theo Phong Tĩnh Dã đến mà muốn đập phá, dọa nạt người khác
Triệu giáo sư liếc mắt về phía Lâm Thiên Du, nhìn Bùi Phong không ngừng ra hiệu
Bùi Phong gật đầu, xem như trả lời nghi hoặc của Triệu giáo sư
"Toàn thể nhân viên chú ý, không nên xung đột với gấu đen, báo hoa mai, cứ đi lại, chúng sẽ không làm hại mọi người
Nhắc lại, không nên xung đột với gấu đen báo hoa mai, tránh xa rắn đuôi chuông
"Toàn thể nhân viên chú ý..
Loa phát thanh vang lên vào thời điểm này
Thời gian eo hẹp gấp gáp, không kịp tổ chức ngôn ngữ, nhân viên làm việc ở phòng phát thanh trực tiếp đem tin nhắn Mỏng Thư Thục gửi qua, chiếu đọc nhiều lần
Lâm Thiên Du vỗ vỗ vai Kevin, nghiêng người vòng qua hắn hướng về phía con hổ
"Hả?
Ngươi làm gì thế
Kevin quá sợ hãi, đưa tay ra muốn ngăn lại, cô thậm chí không thấy rõ Lâm Thiên Du là tránh thế nào, giơ tay lên thì lại chạm vào khoảng không
Lâm Thiên Du: "Đại Quýt đừng động
Kevin: "


Thứ gì
Hành lang đối với người mà nói rất rộng lớn, nhưng đối với những con hổ có thân hình tương đối lớn mà nói, chỗ nào cũng có vật cản đường, xe đẩy đặt sát tường, bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng không rõ, chúng đều trở thành chướng ngại cản đường hổ
Móng vuốt hổ đã đặt lên xe đẩy, chỉ thiếu mỗi động tác đẩy ra, nghe thấy lời Lâm Thiên Du nói, móng vuốt vừa nâng lên mắt thường có thể thấy được khựng lại, lùi về sau nửa bước
Lâm Thiên Du nhân đó lôi chiếc xe đi, dùng một lực đẩy khéo léo đẩy về phía Bùi Phong
Vòng xe lăn ma sát với mặt đất phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp, tiếng va chạm nhẹ của bình thủy tinh, trở thành tiếng vang duy nhất trong hành lang tĩnh mịch
"Sao ngươi cũng đến đây thế
Lâm Thiên Du vươn tay vuốt lông, "Ta không phải nói là tối nay không về sao
Con hổ lớn lui về phía sau nửa bước định ngồi xuống, nhưng độ cao hành lang không cho phép, nó lùi mà vẫn hướng theo, nửa nằm thò móng vuốt về phía Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du lòng bàn tay hướng lên nhận một cái, "Ăn cơm chưa
Chúng ta xuống dưới tìm chúng nó nhé
Theo như Bùi Phong vừa nói, đám lông xù trong nhà chắc đã đến hết rồi
Cái trạm cứu trợ lớn như vậy, ngoại trừ một vài nhân viên xem phát sóng trực tiếp thì vẫn có người không biết đến chúng, sợ chúng cùng với nhân viên công tác nảy sinh xung đột, không thấy chúng nửa ngày
Có rắn đuôi chuông ở giữa, thêm nữa là sức chiến đấu của gấu đen và báo hoa mai, ngược lại cũng không có gì nguy hiểm, nhưng không thấy được chúng, Lâm Thiên Du cũng không yên tâm
Lâm Thiên Du đo con hổ, cong ngón tay chọc vào miếng thịt ở bàn chân nó, "Đi nhé
Con hổ lớn ngửi mùi trên người cô, sương khử trùng phòng dùng khử trùng sẽ không lưu lại quá lâu trên người, hơn nữa vừa nãy cùng sói thảo nguyên ở chung, trên người Lâm Thiên Du đương nhiên có hơi thở của sói thảo nguyên
Điều này với con hổ mà nói là xa lạ, vì trong trí nhớ của nó chưa từng gặp sói thảo nguyên, không biết cho nên không quen thuộc
"Gầm——
"Ngoan
Tiểu sói bị ốm, ta ở cùng nó
Lâm Thiên Du ôm lấy móng vuốt con hổ, quay đầu muốn đẩy con sói thảo nguyên lại đây, nhưng tiểu sói đã nhanh một bước tự mình nhảy xuống xe đẩy, không để ý chân bị thương, thẳng tắp nhào tới chỗ con hổ
"Gào——
"Tiểu sói

Lâm Thiên Du xoay người lưng về phía hổ, mở hai tay đón sói thảo nguyên
Mỏng Thư Thục nắm chặt xe đẩy buông lỏng tay, theo bản năng đi bắt sói thảo nguyên, nhưng trong tiềm thức cô lại đối với con sói hung dữ này có chút sợ hãi, tay muốn vươn nhưng không dám, vừa do dự như vậy, trong nháy mắt sói thảo nguyên đã chạy xa rồi
Sói thảo nguyên và hổ mà đối đầu, hai con không thuộc về cùng một môi trường, đánh nhau tất nhiên sẽ bị thương
Lâm Thiên Du dứt khoát ôm lấy eo sói thảo nguyên, trực tiếp hai tay ôm lên, việc nhào người mà chạy ra chỗ con hổ thì ngược lại dễ dàng với cô hơn
Trực tiếp ôm chặt sói thảo nguyên trong lòng
Hai chân trước đặt trên vai Lâm Thiên Du, lưng suýt soát mặt đất
Sói thảo nguyên rất nhẹ, dù ôm cả lông xù, thì sói thảo nguyên cũng tuyệt đối xem là gầy gò nhất trong đám
Cũng đúng thôi, không ăn cơm không nghỉ ngơi thì sao có thể mập lên được
Dù là như thế, xông lại sức lực cũng vẫn khiến Lâm Thiên Du lùi về phía sau nửa bước, loạng choạng đụng vào lão hổ trên người
Lâm Thiên Du sờ soạng cái đuôi của nó, nhấc bổng nó lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với con sói thảo nguyên trong ngực: "Không được đánh nhau
Như đang ôm một đứa trẻ, chỉ khác là, con sói thảo nguyên lớn hơn một đứa trẻ nhiều
Lâm Thiên Du cẩn thận tránh cái chân bị thương của nó, ngẩng đầu nghĩ ngợi một chút
Đại Quýt và sói thảo nguyên nhe răng với nhau, Lâm Thiên Du lập tức đưa tay ra ngăn giữa hai con, lại lặp lại: "Không cần đánh nhau, làm quen chút là được
"Gừ
"Rống
Lâm Thiên Du: "..
Màn bình luận: 【ha ha ha, hòa giải thất bại.】 【Nhân viên công tác dưới lầu: Còn ai nhớ sự tồn tại của chúng ta không?】 【@ Phong Tĩnh Dã, đảo chủ mau tới
Nơi này cần ngươi!】 【Hảo gia hỏa, ngươi gan lớn đấy
Lại dám quang minh chính đại @ đảo chủ đến ăn đòn.】
Mặc dù hình ảnh hơi căng thẳng, nhưng phòng phát sóng trực tiếp vẫn rộn rã tiếng cười
Phần lớn khán giả của phòng phát sóng đều là fan lâu năm, không phải do ít người xem nên không có fan mới, mà đơn giản là fan mới và người qua đường không chen chân vào được, xem vài kỳ cũng đã thành fan cứng rồi
Dường như mọi người đã ngầm thừa nhận một điều
Đó là, có Lâm Thiên Du ở, sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra
"Không ầm ĩ không ầm ĩ
Chúng ta cùng nhau xuống tìm Hoa Hoa nhé
Con sói thảo nguyên đứng lên, dáng người khi đứng thẳng còn cao hơn Lâm Thiên Du một chút, ôm kiểu này, cũng nhờ con sói ngoan ngoãn, trông thì có vẻ nhe răng nhưng thực ra rất phối hợp, không hề giãy dụa
Nếu không, chỉ cần con sói giậm chân một cái, Lâm Thiên Du đã phải buông tay rồi
Đại lão hổ cũng vậy, ngoan ngoãn nằm, ngoài tiếng gầm gừ ra thì không hề có ý định đánh nhau
"Thu
Xích đu Lục Khắc theo cửa sổ mở bay vào, liếc mắt một cái liền tìm đến Lâm Thiên Du trong đại sảnh, không chút do dự đậu lên vai nàng
Hoa Báo bám theo phía sau, nhảy vào từ cửa sổ
Lâm Thiên Du nghiêng đầu nhìn: "Sao lại trèo lên lầu rồi
Với khả năng leo trèo như đi trên đất bằng của Hoa Báo, hai tầng lầu này đơn giản, bên ngoài còn có rất nhiều ban công đua ra, nhảy lên dễ dàng, thậm chí không cần lấy đà, chỉ cần nhảy tại chỗ là vào được
Lâm Thiên Du giơ tay xoa đầu Hoa Báo, "Mấy đứa lên hết rồi, gấu nhỏ đâu
"Ô..
Hoa Báo dụi đầu vào Lâm Thiên Du, tỏ vẻ thân mật, nhưng mắt vẫn nhìn con sói thảo nguyên trong lòng nàng
Kevin đứng đầu đám người, vốn tưởng rằng cảnh Lâm Thiên Du và lão hổ tương tác đã đủ kinh ngạc, đằng sau con sói thảo nguyên dễ dàng bị trấn an, rồi đến con vật được bảo tồn quý hiếm cùng với Hoa Báo, càng khiến anh há hốc mồm
Chuyện gì thế này?
Đầu óc anh chỉ toàn bốn chữ này
Mỏng Thư Thục hiện tại vẫn còn đang mở di động xem phòng phát sóng trực tiếp, nhưng đã có ảnh trực tiếp ở đây, ai còn xem phát sóng làm gì nữa
Nhân viên công tác vây quanh xem náo nhiệt không ai chịu đi, đều rất kích động
Xem phát sóng trực tiếp lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy người thật, ai mà không kích động cho được
Kevin ngơ ngác nghĩ có phải mình còn đang ngủ mơ, quay đầu muốn hỏi các đồng nghiệp thì thấy họ dường như không hề kinh ngạc chút nào, ngược lại còn chen nhau lên phía trước để nhìn cho rõ hơn
Kevin càng không hiểu ra sao
Ngay lúc đó, anh cảm thấy có cái gì đó đang đẩy mình
Kevin bất đắc dĩ nói: "Đừng chen nữa, tôi không muốn xem đâu, phía trước nhiều động vật nguy hiểm lắm
Anh cho rằng là một đồng nghiệp nào đó đang muốn lại gần xem, đúng là tò mò đến mức không màng sống chết, nhiều mãnh thú như vậy, tùy tiện con nào xông ra cũng có thể cắn chết người, mà còn nghĩ đến chuyện xông lên
Nhưng người đồng nghiệp đó không hề để ý đến lời anh nói, mà vẫn tiếp tục đẩy anh
Kevin quay đầu nói: "Đừng đẩy nữa, bên kia nguy hiểm không đi được..
— òa á?
Lời còn chưa dứt thì tiếng kêu của anh bỗng nhiên cao lên, đằng sau anh nào có đồng nghiệp, mà là một con gấu đen cường tráng đang cố dùng móng vuốt đẩy đường cho mình đi
"Rống —
Khoảng cách quá gần khiến Kevin gần như ngửi thấy mùi máu tanh trên người con gấu
Cái cảm giác áp bức cùng nguy hiểm đó khiến người ta khó thở
Kevin chỉ là một người mới vào làm chưa bao lâu, tiếp xúc nhiều nhất vẫn chỉ là mấy con thú nuôi hiền lành, đâu có gặp gấu đen hoang dã bao giờ
Trong phút chốc anh không biết phải làm gì
Ngược lại Bùi Phong phản ứng rất nhanh, một tay kéo Kevin tránh sang một bên
Có đường đi, gấu đen cũng chẳng muốn dây dưa với Kevin làm gì, vui vẻ chạy đi tìm Lâm Thiên Du, vừa chạy vừa kêu ô ô
Tiếng kêu nghe rất ngoan ngoãn còn có vài phần đáng yêu và nhẹ nhàng, đâu có chút gì hung dữ như lúc nãy gầm lên với Kevin
Chú gấu nhỏ tròn ủm lông lá dễ lừa người, vòng qua chỗ khác mới chú ý đến con sói thảo nguyên trong lòng Lâm Thiên Du, nó dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi: "Gào
"Bạn mới đấy
Lâm Thiên Du nheo mắt, nắm móng vuốt của con sói thảo nguyên để nó chào hỏi
"Đến, chào nhau đi
Mấy con vật lông xù đánh giá lẫn nhau, không có ý nhe răng tấn công nữa, Lâm Thiên Du thở phào một tiếng
Chỉ cần không đánh nhau thì mọi chuyện đều dễ nói
Đều là mãnh thú, mỗi con một tính
Ôm sói thảo nguyên một hồi, Lâm Thiên Du cảm thấy cánh tay hơi đau, cô do dự nói: "Bùi Phong..
"Hôm nay ở lại đây đi
Bùi Phong nói: "Trời cũng sắp tối rồi, giờ về cũng không an toàn
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, nghĩ đến môi trường rừng mưa bên ngoài, lại nhìn xung quanh Lâm Thiên Du đầy mãnh thú, trong lúc nhất thời anh cũng thấy lời mình nói có chút buồn cười
Là Lâm Thiên Du về không an toàn, hay trên đường về bị đụng trúng động vật khác mới không an toàn
Nhưng nghĩ đến con sói thảo nguyên, Bùi Phong vẫn kiên quyết nói: "Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô, đi theo tôi
Có nhiều động vật như vậy, mà ở phòng con sói thảo nguyên nữa thì không ổn...Chủ yếu là không chứa nổi
Nhét chung một chỗ, nhỡ đâu ai đạp trúng đuôi ai, ai lỡ tay quơ phải ai một cái móng vuốt, một khi đánh nhau thì hậu quả không tưởng tượng nổi
Lâm Thiên Du cũng lo cho con sói thảo nguyên, hơn nữa đã hứa hôm nay ở lại với nó, nghe Bùi Phong nói vậy, liền gật đầu, "Được
"Gấu nhỏ, Hoa Hoa, Đại Quýt, chúng ta đi lên lầu thôi
Lâm Thiên Du gọi mấy con vật lông xù đi theo, tiện đường đặt con sói thảo nguyên vào xe đẩy
Cứ ôm mãi thế này, sơ ý một chút là đụng vào vết thương
Lúc nãy chạy vài bước, vết thương đã bắt đầu chảy máu rồi
Ôm nữa, sẽ càng làm vết thương nặng hơn
Kevin trong một khoảng thời gian ngắn thế giới quan bị đập nát rồi xây lại rồi lại bị nghiền nát, trong đầu lúc này rối như ong vỡ tổ
Có nhiều động vật như vậy, các nhân viên khác cũng muốn đi theo, nhưng lại không có can đảm đó, nếu con mãnh thú nào nổi giận vì họ dám động vào cái đuôi của nó, quay đầu cắn một phát thì họ chết chắc
Tuy rằng muốn đi theo, nhưng so với mạng sống thì vẫn là nên từ bỏ, họ vui vẻ lấy di động ra, vừa đi về văn phòng, vừa mở điện thoại xem phát sóng trực tiếp
Có một nhân viên công tác xếp hàng xem phát sóng từ nãy đến giờ, quay lại còn chửi một câu: "Má nó..
Xem phát sóng trực tiếp xếp hàng cả đêm mà mới tiến có sáu người
Tốc độ xếp hàng kiểu này thì đợi đời cháu chắc mới đến lượt xem quá
Kevin ngẩn người, "Phòng phát sóng trực tiếp nào
Mỏng Thư Thục gõ điện thoại: "Cái này, cái link mà lần trước Bùi ca gửi trong nhóm ấy, cậu không xem à
Kevin thật thà lắc đầu, "Tớ tưởng là trò chặt lì xì, lười đăng ký tài khoản nên không xem
Mỏng Thư Thục: "..
Lát nữa cậu ấn vào xem đi, đó là phòng phát sóng trực tiếp của Lâm tỷ đấy
Nói xong, anh ta đắc ý ngẩng cao điện thoại, tiếp tục xem phát sóng rồi đi về, "À đúng rồi, cậu không đi tìm cô con gái cưng của mình à
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Kevin ngơ ngác một hồi mới hoàn hồn, vỗ trán, "Đúng rồi
Con gái tôi
Mèo rừng kia đi đâu mất rồi
Anh ta thử kéo cửa phòng nghỉ mèo rừng, nhưng khi tay nắm cửa ấn xuống, lại kéo ra thì cửa không hề nhúc nhích
"!
Kevin đau khổ vò đầu, "Trời ơi
Sao cô lại còn khóa trái cửa từ bên trong?
Bên trong truyền ra tiếng gầm gừ hung dữ của tú ban mèo rừng: "Gào ô
Cút
--- Lâm Thiên Du một đường đi theo Bùi Phong lên lầu
Đại lão hổ quá lớn, không thể đi thang máy, chỉ có thể đi thang bộ
Bùi Phong cũng ý thức được điểm này, nên dẫn đường bằng lối cầu thang bộ của khu phòng cháy có lối đi rộng rãi hơn
"Tầng năm là nơi ở trước đây của lão hổ, cô có thể đưa chúng nó ở đó
Vừa đi lên, Bùi Phong vừa giải thích: "Tầng năm và tầng sáu thông nhau, có cầu thang nối hai tầng, bình thường hai tầng này sẽ không mở cửa cho người ngoài
Dù sao đây cũng là con hổ được nuôi từ bé tại trạm cứu trợ, đãi ngộ đương nhiên phải thuộc loại nhất rồi
Bùi Phong bật đèn lên, "Phòng sói thảo nguyên là mô phỏng thảo nguyên, còn bên này thì là mô phỏng rừng rậm nguyên sinh
Bên này không có phòng quan sát, mà là cả tầng lầu không bị chia thành các phòng, nhìn còn rộng hơn cả phòng của sói đồng cỏ
“Trên lầu cũng tương tự như vậy, chủ yếu là mở rộng phạm vi hoạt động của hổ, ta không vào.” Bùi Phong đứng ở cửa, chỉ thiếu mỗi việc đeo một cái loa phóng thanh nhỏ lên hông, đúng chuẩn là một bình luận viên
“Vẫn là câu nói kia, có chuyện gì thì liên hệ ngay.” Bùi Phong còn không quên dặn dò một câu: “Ở đây không có theo dõi, ngươi chú ý an toàn.” “Không có theo dõi?” Lâm Thiên Du nghe vậy thì có chút kinh ngạc, “Vậy bình thường làm sao quan sát hổ?” “Hổ ý thức riêng tư rất mạnh; trước đây máy quay bị phá hỏng vài cái rồi, đổi sang máy quay lỗ kim thì nó lại bắt đầu phá tường, cũng không có cách nào lắp mấy cái đó
May mà hổ thích chạy ra ngoài, theo dõi bên ngoài thì nó sẽ không phá, hơn nữa, nói đến chuyện chạy trốn thì…” Bùi Phong hạ thấp giọng, trốn tránh ống kính phát sóng trực tiếp mà nói: “Nghe các tiền bối làm việc này kể lại, nếu không tìm thấy hổ thì cứ đi đến phòng của đại Boss, chắc chắn sẽ tìm thấy nó ở đó đang tìm cơ hội đánh lén đại Boss, lần nào cũng linh nghiệm.” “Phòng nghỉ ở cách vách tầng trên cùng, từ đây đi qua, leo thang từ trên xuống dưới cũng phải mất nửa tiếng, mười mấy tầng lận đó, thật không biết hổ con làm sao mà đi qua được.” Lâm Thiên Du: “…” 【Ha ha ha, đúng là ánh mắt này, là kiểu mất mấy tiếng đồng hồ leo mười mấy tầng lầu chỉ để đánh người.】 【Cứu mạng a, sao lại có thể buồn cười như vậy chứ.】 【Thế này chẳng phải là một mức độ tình cảm tốt khác sao.】 【Ta đã bảo rồi, trên đời này mọi thứ đều có sự tương quan, ví như Lâm tỷ đặc biệt thu hút mãnh thú, thì tương đối thôi, sẽ có người đặc biệt làm mãnh thú bực mình, ngươi nói xem đúng không @ Phong Tĩnh Dã.】 … Có chỗ thích hợp hơn để đặt chân
Lâm Thiên Du ôm sói đồng cỏ xuống dưới, “Hôm nay sẽ ở đây nghỉ ngơi cả đêm.” “Quýt lớn, các ngươi ăn cơm chưa?” Quay lại sờ bụng hổ lớn, con mèo lớn kén ăn bình thường sẽ không ăn quá no, sờ bụng sẽ không thấy gì
Liền quay đầu đi sờ báo hoa và gấu đen, “Xem ra là ăn no rồi.” Khi đi ra, nàng đã để lại đồ ăn cho chim non và Hề lộc, mấy con lớn lông mượt đều đã đến, trong nhà cũng còn có rắn nhỏ trông coi mấy con non
Lâm Thiên Du ngồi xuống xích đu, đây cũng là xích đu đôi, rất lớn, nàng chỉ ngồi một bên, không đụng đến bên vòng cổ kia
“Sói nhỏ có đói bụng không
Có muốn ăn gì không?” Vì sói đồng cỏ hơi kén ăn, Lâm Thiên Du tương đối chú ý đến chuyện ăn uống của nó, nàng ôm sói nhỏ lên xích đu
Sói đồng cỏ lặng lẽ nằm xuống xích đu
Vừa quay lại loại môi trường khép kín này, sói đồng cỏ liền luôn muốn cuộn mình vào góc khuất, bây giờ cũng không ngoại lệ
Lâm Thiên Du luôn làm việc rất quyết đoán, một tay đặt vào bụng sói đồng cỏ liền kéo nó sang, rời xa góc khuất, nửa người tựa vào chân mình, nửa người nằm ngang trên xích đu, đuôi từ một bên xích đu rũ xuống, đầu đuôi hơi cứng
Cũng giống như trước ở trong phòng, lòng bàn tay Lâm Thiên Du không ngừng xoa lông trấn an nó, lấy thuốc, tiện tay xịt hai lần lên vết thương đang chảy máu trên miệng
“Ta cảm thấy, dù là phòng lớn đến đâu, đối với sói đồng cỏ mà nói đều là một cái lồng giam.” Nhưng mà trạng thái của nó không tốt, không thể tiếp tục di chuyển đến thảo nguyên, nếu nuôi bên cạnh thì bệnh tình của nó sẽ rất chậm
Trực tiếp tạo thành một vòng luẩn quẩn
Lâm Thiên Du vừa xoa lông cho sói đồng cỏ, vừa nghĩ có nên mang nó đến rừng mưa chạy nhảy một chút hay không
Chỉ là, dù sao sói đồng cỏ không phải là động vật ở rừng mưa, không biết nó có thích ứng được môi trường đó không, đến lúc đó phạm vi hoạt động thì lớn thật đấy, nhưng vì môi trường xa lạ mà sinh ra kích động thì lại càng được ít hơn mất
Khi quay về chỗ quen thuộc, hổ lớn không giống như những lần trước là tìm đá nằm xuống, mà là đi tới đi lui trong phòng, ngửi ngửi khắp nơi, trong nháy mắt lại chạy lên trên lầu
Môi trường này với những động vật nhỏ khác thì xa lạ, nhưng nơi này có hơi thở của hổ, bọn chúng cũng tính là quen với hổ, liền coi đây là lãnh địa của hổ
Báo hoa nhảy lên vị trí bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài quảng trường còn có thể nhìn thấy bóng người
Chim cắt đuôi nhọn thích chỗ cao, cứ không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trên
Chú ý thấy nó thường xuyên có động tác ngẩng đầu, Lâm Thiên Du sờ lông vũ của Tiểu Điêu rồi nói: “Lên trên xem thử nhé
Quýt lớn ở trên đó đấy
Có thể lên tìm Quýt lớn.” “Thu!” Gấu đen không có ý tìm hiểu lãnh địa, vì chạy một mạch nên có chút mệt, nhào tới bên cạnh Lâm Thiên Du dựa vào
Không biết nó nghĩ tới điều gì, nó há miệng thở dốc, “Ô!” Ôm
“Hả?” Lâm Thiên Du sững người, “Sói nhỏ hả
Chân nó bị thương mà.” Đi được nửa đường, gấu đen giơ một chân sau lên, “Gào!” Đau
Lâm Thiên Du dở khóc dở cười nói: “Vết thương của ngươi khỏi lâu lắm rồi, sao giờ lại đau được, với lại chỗ ngươi bị thương là chân khác mà.” Chỗ bị thương lần trước, chỗ lông bị cạo cũng đã mọc ra không ít, nhìn từ xa sẽ không biết chỗ đó đã từng bị thương
Gấu đen đã quên mất mình bị thương chân nào rồi
“Ô…” Nghe tiếng nàng cười, thấy Lâm Thiên Du không đứng dậy ôm mình, gấu nhỏ ngay tại chỗ nằm sấp xuống, Gào ô gào ô kêu
【Cái gì?
Trời xanh không có mắt, táng tận lương tâm, khó tin được là năm 2023 rồi mà còn thấy người nuôi dưỡng phân biệt đối xử với động vật nhỏ!】 【Đúng vậy
Sói đồng cỏ chân bị thương thì được ôm đi, gấu đen chân bị thương thì bắt người ta tự đi, quá bắt nạt gấu rồi!】 【Ha ha ha ha, thôi đi, gấu đen nhà ngươi nặng bao nhiêu, phấn gấu không tính hả.】 【Mặc kệ mặc kệ, phải đối xử công bằng, đã ôm thì phải ôm hết!】 Một đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn
Lâm Thiên Du bất đắc dĩ nói: “Được được được, ôm một cái.” Sau làn đạn liền xuất hiện một loạt bình luận: 【Phải hai chân cách đất nha
Không rời thì không tính!】 Lâm Thiên Du: “…” Bật đồng hồ, tắt biểu hiện làn đạn
Phấn: 【

?】 Này có phải là tiếng người không vậy
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu sói đồng cỏ, đưa tay về phía gấu đen nói: “Gấu nhỏ đến đây.” “Gào!” Vừa nãy còn đi khập khiễng một chân, giờ gấu đen chạy nhanh như bay, còn hăng hái như đi săn mồi
Lâm Thiên Du vuốt tai gấu con, “Ta bắt đầu ôm nha.” Gấu đen ngẩng đầu lên, đặt đầu lên vai Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du giang hai tay ôm chặt gấu đen —— không ôm nổi, đầu ngón tay còn không chạm vào được nhau
“Hô…” Lâm Thiên Du vận khí vào bụng, nín thở, dùng hết sức ôm gấu đen nhấc lên
Nàng cố gắng ôm gấu con rời mặt đất đúng… 3, 4 cm
Hai má Lâm Thiên Du ửng hồng, hoàn toàn là do nín thở, “Được rồi.” Khi buông gấu đen ra, cánh tay Lâm Thiên Du cũng bắt đầu run lên
Gấu đen nặng nhất có thể đạt 300 đến 400 kg, dù không tận mắt nhìn thấy gấu đen lớn đến đâu, thì qua mấy đoạn phim quay so sánh với người cũng có thể phát hiện, trước mắt gấu con chắc chắn là người nổi bật trong số gấu đen
Vóc dáng của nó đương nhiên sẽ không nhỏ
Phấn trong phòng phát sóng trực tiếp trêu chọc om sòm, không ai nghĩ tới Lâm Thiên Du thật sự ôm gấu con lên
Cho dù chỉ có mấy cm, có khi bản thân gấu đen nhảy lên cũng không đạt đến độ cao đó, nhưng thật sự là do nàng tự mình dùng sức mà ôm được
【Lâm tỷ kiêu ngạo!!!】 【Ta đi ta đi ta đi, chúng ta đang nói đùa thôi, Lâm Thiên Du trực tiếp hành động luôn.】 【Cái kia… Hoa Hoa thì sao
Tò mò không biết Hoa Hoa với gấu con ai nặng hơn.】 Lâm Thiên Du kéo kéo vạt áo, sửa lại cổ áo bị xô lệch, dưới ánh tà dương, báo hoa trên bệ cửa sổ được phủ lên một tầng nắng vàng cam dịu dàng
“Hoa Hoa.” Nghe thấy tiếng Lâm Thiên Du, báo hoa quay đầu từ trên cửa sổ, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi đến bên cạnh nàng
“Rống…” “Ôm một chút.” Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống đối diện với báo hoa, tay đã nắm lấy cẳng chân của báo, “Hoa Hoa chắc là nhẹ hơn gấu nhỏ.” Hình dáng của báo hoa giống hổ, nhưng rõ ràng là nhỏ hơn
Hoa Hoa nhìn thì có vẻ to hơn so với những báo hoa thông thường, ít nhất thì Lâm Thiên Du thấy là nó lớn hơn so với mấy con báo hoa trong đội đoạt lãnh địa của Hoa Hoa lần trước
“Rống!” Lần trước nàng thử ôm báo hoa, nhưng chỉ ôm được chân trước, cơ thể của động vật họ mèo dài ra, chân cũng không cách mặt đất
Lần này, Lâm Thiên Du đặt móng vuốt của báo hoa lên vai mình, vươn tay nâng đuôi nó rồi trực tiếp kéo nó vào trong ngực
Vốn dĩ còn chưa hiểu Lâm Thiên Du muốn làm gì, con báo hoa đang phối hợp với nàng một cách mơ hồ, khi cơ thể bị nhấc lên một cái, hai tai lập tức cụp xuống
Lông trên người nó hình như sắp xù hết cả lên
Dù vậy, báo hoa cũng không hề cựa quậy, vẫn cứ tựa vào vai Lâm Thiên Du, hai tai run lên
Lâm Thiên Du nghiêng đầu hôn lên tai nó, “Ngoan.” Báo hoa dừng một chút, nghiêng đầu liếm cổ Lâm Thiên Du
Đặt Hoa Hoa xuống tấm đệm mềm, Lâm Thiên Du xoa bóp đệm thịt rồi nói: “Ta đã bảo Hoa Hoa rất nhẹ mà.” “Ô.” Trong khi đang nói thì hổ lớn từ trên lầu thăm dò
Lâm Thiên Du đứng dậy, vừa hay đối mắt với Quýt lớn
“Rống——!” 【Ha ha ha, Quýt lớn: Cho ta xem một chút.】 【Quýt lớn: Có phải đến lượt ta rồi không.】 【Ôm
Cái này nhất định phải ôm
Gấu nhỏ còn ôm được chắc chắn không thể không ôm Quýt lớn được
Không thể bất công nha.】 【Đừng làm ồn, chỉ có một mình Lâm Thiên Du thôi, ta không muốn nàng mệt chết đâu (nhanh lên nhanh lên).】 … Gấu đen thu mình lại, Lâm Thiên Du còn có thể thử một lần, nhưng là hổ lớn thật sự, cổ tay Lâm Thiên Du còn không to bằng cẳng tay của Đại Quýt
Muốn ôm cũng không có chỗ nào để đặt tay vào cả
Cuối cùng, Lâm Thiên Du trực tiếp ôm Đại Quýt nằm trên mặt đất, nhấc chân vắt lên người Đại Quýt, "Được rồi, ôm qua rồi
Nằm nghiêng ôm thì làm sao lại không tính là ôm chứ
Nằm nghiêng, Đại Quýt vẫy nhẹ đuôi, nhìn thì biết tâm trạng không tệ
Hàng loạt bình luận "Có lệ thôi", "Để ta", "Để ta thử"
Đa phần vẫn là một tràng "ha ha", trong lúc nhất thời, bầu không khí phòng phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt
Bùi Phong vòng lại gõ cửa, "Đây là những con mồi mà lũ hổ bắt được, tôi đều mang tới cho cô
"Con mồi sao
Lâm Thiên Du nhìn đống con mồi chất chồng trên bàn máy tính đẩy xe, cao gần nửa người, "Sao nhiều vậy
Bùi Phong nhún vai, giờ đối mặt với việc này đã có thể thản nhiên cười trêu chọc nói: "Có thể là sợ cô ở bên ngoài ăn không ngon
Lâm Thiên Du nghe vậy cũng cười, "Làm phiền anh rồi
"Đây là đồ ăn của sói thảo nguyên
Đổi phòng nghỉ, cơm dinh dưỡng của sói thảo nguyên cũng cho vào gói chung đưa tới, "Sữa bột kia, có chuyên gia dinh dưỡng đang làm, lát nữa sẽ pha xong mang qua cho cô
"Được
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, "Cho Đại Quýt chúng nó sao
"Đúng
Bùi Phong nhếch cằm, "Không thể trọng bên này nhẹ bên kia được
Lâm Thiên Du: "..
Lại là giờ làm việc xem phát sóng trực tiếp
Đặt đồ xuống Bùi Phong liền đi, trong phòng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, có thể kiên trì hơn mười phút dưới sự chú mục của chúng nó, thì tố chất tâm lý cũng đạt tiêu chuẩn rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con mồi quá nhiều, Lâm Thiên Du lần lượt mang vào cũng rất mất sức, dứt khoát trực tiếp đẩy xe máy tính tới, nhấc một bên lên nghiêng đổ, con mồi phân tán ra một bên, đói bụng lúc nào thì lại đó cắn lên hai cái
Lâm Thiên Du trở về đóng cửa lại, "Trước khi chúng đến đều đã ăn rồi, nhiều con mồi như vậy, ngày mai cũng không cần phải đi săn nữa
Nói cách khác, đây là lượng thức ăn hai ngày của lũ lông xù này
"Sói con, lại ăn cơm nào
Sói thảo nguyên trước sau như một, đối với đồ ăn không có hứng thú
Lâm Thiên Du mở viên thuốc ra, hòa vào trong, đường uy nhiều rồi, giờ cô đụng vào thứ gì, gấu nhỏ cũng đều tưởng là đường cả
Nghe tiếng liền trực tiếp tới gần, "Gào
"Đây là thuốc
Lâm Thiên Du đã ném viên thuốc vào sữa, thuốc tuyệt đối không thể ăn bậy, có một số thuốc, động vật khỏe mạnh ăn ngược lại sẽ phản tác dụng
Nàng giơ cao bát sữa lên, tránh mũi gấu đen đang đánh hơi
"Ngoan, lát nữa cho ngươi đường
Lâm Thiên Du nghiền nát viên thuốc, ba lô của nàng để bên phòng quan sát chưa lấy tới, nếu không vì gấu đen đòi đường, Lâm Thiên Du đã ném chuyện ba lô ra sau đầu rồi
Vừa hay nhớ tới chuyện này, Lâm Thiên Du bèn nhắn tin cho Bùi Phong, phiền anh ấy khi mang sữa đến thì tiện thể mang ba lô tới luôn

Được Lâm Thiên Du hứa, gấu nhỏ vui vẻ chạy qua một bên chơi, đi ngang đống con mồi, hít hít, quay đầu cắn vào chân con nai một miếng
Đại Quýt tựa vào người Lâm Thiên Du, nhìn đống thịt trước mắt không có hứng thú gì, móng vuốt gõ gõ, thỉnh thoảng cắn một miếng, không giống như là đang ăn cơm, ngược lại là có chút thong dong ăn quà vặt
Hoa Báo ngậm một con nai con lên bệ cửa sổ, xích cuối lục khắc thì đứng trên vai gấu đen, mổ thịt gấu đen đang xé
Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng nhai nuốt cùng nuốt thức ăn
Lâm Thiên Du nhìn miếng thịt tốt trong bát, rồi khuấy khuấy bát sữa
Tư tưởng tự do không biết đang nghĩ gì, một lát sau, nàng không mang thịt đi chỗ xích đu tìm sói thảo nguyên, mà là quay đầu vẫy tay nói: "Sói con lại đây
Sói thảo nguyên chỉ liếc nhìn, rồi quay mặt sang chỗ khác, không có ý định đến đây
"Sói con, sói con, sói con
Nó không lại đây, Lâm Thiên Du vẫn gọi nó, "Đến nào, lại đây cho ngươi ăn ngon
"Sói con..
Bụng sói thảo nguyên phập phồng lên xuống, hơi hé miệng, đuôi vung lực mạnh hơn chút
"Đến nào
Lâm Thiên Du vẫn không mệt mỏi gọi sói thảo nguyên lại đây, "Tranh thủ lúc còn tươi
"Sói con ——" 【 Đừng niệm sư phụ, đừng niệm.】 【Ta hiện tại trong đầu đều là "Sói con", chú ngữ cũng không đến mức dày đặc vậy đâu.】 【Ha ha ha, mau niệm cho sói con xù lông đi.】..
Liên tục niệm mãi vẫn có hiệu quả
Dưới sự kêu gọi nhiệt tình của Lâm Thiên Du, sói thảo nguyên nhảy từ trên xích đu xuống, có chút bất đắc dĩ hướng nàng đi đến
Trước đống thịt, một bàn thịt miếng cùng một chén sữa, nhìn thì thấy lượng đặc biệt ít
Sói thảo nguyên không hay ăn, chuyên gia dinh dưỡng nghĩ ra biện pháp là làm thêm nhiều cơm, mỗi phần đều chuẩn bị nhiều, sói thảo nguyên ăn không hết thì sau cùng cũng là lãng phí
Cho nên lượng thịt mỗi bàn đều cố định
Chỉ nhìn riêng cái đĩa thì vẫn ổn, nhưng so với độ cao của những con mồi đang chất kia thì không thấm vào đâu
Sói thảo nguyên không có hứng thú, cúi đầu liếm sữa
Nói là ăn cơm, chi bằng nói là ăn cho Lâm Thiên Du xem, để nàng khỏi lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du chọn một con Alpaca không có lông, bắt được lúc nào khẳng định không thể như này được, chắc là Bùi Phong đã làm
Lột da hoàn chỉnh, ngay cả da cũng không làm rách
Lông Alpaca không ăn được, trong phòng không có công cụ, Lâm Thiên Du cũng không nhổ lông được, Bùi Phong đã xử lý sạch sẽ mang đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không đút tới miệng sói thảo nguyên, chỉ là kéo lại gần, gần thêm một chút
Đùi Alpaca gần như đã dán sát bát sữa
Sói thảo nguyên khi cúi đầu xuống cũng có thể đụng phải
Trong phòng, các mãnh thú đều đang cúi đầu ăn
Thịt nghiền nát bốc lên mùi máu tươi, cắn xé cùng lôi kéo gặm dính trên xương thịt
Đây là một cảm giác hoàn toàn khác so với ăn thịt cắt miếng
Lâm Thiên Du bình thường cắt thịt, trừ khi tự nướng thịt thì sẽ cố ý cắt miếng nhỏ, còn lại cho lũ lông xù ăn đều cắt miếng lớn
Ăn càng có cảm giác
Phần thịt của sói thảo nguyên đã được ngâm qua chế biến, ngửi kỹ vẫn còn có chút mùi sữa
Thịt trải qua tiêu diệt khuẩn ngâm rồi, tuy rằng còn máu nhưng rất tươi, vẫn có sự khác biệt rất lớn so với con mồi mới bắt được từ bên ngoài
Sói thảo nguyên vốn dĩ thỉnh thoảng liếm sữa, ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, ánh mắt bất giác rơi xuống con Alpaca ngay gần
Dần dần, sói thảo nguyên ngừng động tác, trong bát sữa vẫn còn hơn phân nửa, hơi thở của nó dần dần biến đổi
Lâm Thiên Du gần như là dán chặt vào sói thảo nguyên, có thể cảm nhận được nhịp tim của nó
Là tiếng tim bang bang mạnh mẽ đập trong lồng ngực
Lâm Thiên Du đợi một lát, sau đó đột nhiên đưa tay kéo nhẹ Alpaca
Gần như cùng lúc với hành động của nàng, sói thảo nguyên lao về phía trước, miệng nháy mắt cắn lấy đùi Alpaca, răng nanh sắc bén đâm thủng da
Máu con mồi từng chút một chảy vào miệng, sói thảo nguyên chậm rãi nheo mắt lại
Lâm Thiên Du khẽ cong khóe miệng, tay đặt ở sau gáy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, "Ngoan, ăn từ từ
Không có phòng quan sát, các nhân viên công tác tản ra mỗi người đều có một chiếc điện thoại xem phát sóng trực tiếp
Triệu giáo sư thì không làm mấy thứ này, chen vào cùng Bùi Phong xem
Thấy cảnh này, Bùi Phong không hiểu hỏi: "Đây là vì sao
Lúc trước chúng ta sống hay chết cũng mang xương đi cạo thịt, thịt tươi vừa giết cũng có chuẩn bị, thịt Alpaca cũng có, tại sao nó không ăn
Lâm Thiên Du cho thì lại ăn
Triệu giáo sư do dự một chút, nói: "Có lẽ là do hoàn cảnh
Sói vốn là động vật quần cư, tuy rằng lũ hổ, Hoa Báo không sống cùng nhau, nhưng yên tĩnh hài hòa trong một thời gian ngắn cũng khiến chúng tạm thời buông bỏ phòng bị
Các động vật khác đều đang ăn, nên cũng bị kéo vào hoàn cảnh đi săn
Đến lúc Lâm Thiên Du kéo Alpaca thì nó theo bản năng mà cắn thôi
Có lẽ là như vậy, Bùi Phong cũng đoán không ra được gì thêm
Nói cho cùng, hành vi vốn có của sói thảo nguyên xuất hiện, một là vì hoàn cảnh, hai là do cô độc
Hiện tại Lâm Thiên Du đều đáp ứng cả hai loại điều kiện này, sói thảo nguyên bất giác mà bị cuốn vào, khơi dậy bản năng đã bị đè nén trong lòng rất lâu
Nói đến đây, Triệu giáo sư ngừng một chút, "Anh vẫn chưa nói với tôi về chuyện hổ, Hoa Báo, gấu đen, với lại xích cuối lục khắc sao lại thế này, vì sao chúng đều đi theo Lâm Thiên Du
Nói hai ba câu thì không rõ ràng, Bùi Phong trực tiếp mở điện thoại chiếu lại buổi phát sóng trực tiếp từ kỳ đầu tiên, "Giáo sư xem cái này thì sẽ hiểu
Đưa điện thoại lên, Bùi Phong còn nói thêm một câu: "Xem xong rồi thì cũng đừng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp nhé, rất khó để vào đấy
Triệu giáo sư khoát tay, thấy anh đứng dậy, hỏi: "Anh đi đâu đấy
Bùi Phong nói: "Sữa bột chắc là đã làm xong rồi, tôi đi mang cho cô Lâm
Triệu giáo sư gật đầu, "Ừ, đi đi
Tiện thể mang thêm đồ ăn vặt gì đó nữa, đưa qua luôn
Bùi Phong vâng một tiếng; cầm đồ đi
---Trong phòng
Sói thảo nguyên kéo một miếng thịt chân Alpaca xuống, lẫn với tơ máu nhai ngấu nghiến, động tác thong thả, nhưng ánh mắt rất sáng
Như là đang làm chuyện gì đó thú vị, ít nhất nhìn từ đôi mắt thì sói thảo nguyên hiện tại rất vui vẻ
Trong phòng đồ ăn còn chưa ăn hết, Bùi Phong đã mang sữa tới
Lâm Thiên Du đặt mấy món quà vặt sang một bên trước, rồi rót sữa ra chia cho chúng
"Nào, sữa bột chuyên gia dinh dưỡng pha, nghe đã thấy thơm rồi
Lâm thiên Du đặt xong chậu sữa, chào chúng nó ăn no lại đây uống chút
Lâm thiên Du nghe thấy tiếng nước trên lầu, chắc là đã chuẩn bị sẵn nguồn nước, chúng nó khát thì lên uống luôn
So với thịt mà nói, Hoa Hoa và đại quýt rõ ràng hứng thú với sữa hơn, cũng có thể là do ăn no không ăn nổi nữa, thế là bỏ thịt núi lại đây
Ngược lại là gấu đen, sớm đã ăn no thịt, lại không vội đến
Lâm thiên Du cong đầu ngón tay khẽ gõ vào chiếc đĩa tròn: "Gấu nhỏ
Không uống sao
Gấu đen giơ móng vuốt vỗ vỗ xuống đất, "Gào
Muốn
"Muốn gì
Cái này
Lâm thiên Du đẩy cái đĩa qua
Gấu nhỏ nhìn cũng không thèm, lại kêu một tiếng: "Ô..
Thêm
Lâm thiên Du ngẩn người một chút, rồi cười bất đắc dĩ nói: "Ta vừa rồi bỏ thuốc vào trong sữa, ngươi không thể ăn

Gấu nhỏ nằm lăn lộn trên đất tủi thân
"Được được được, thêm thêm thêm
Lâm thiên Du cầm lấy tay gấu, nhéo nhéo miếng thịt đệm mang lại
Trước mặt gấu nhỏ mất một viên đường vào trong sữa
Nhất định là không thể bỏ thuốc được, chỉ có thể lấy đường thay thế một chút
"Xong rồi, đến nếm thử
Gấu đen liếm liếm miệng, "Gào..
Trộn
Lâm thiên Du thấy nó nghiêm túc dùng tay gấu, học bộ dạng khuấy sữa bột của nàng liền không nhịn được muốn cười
Thật đáng yêu
"Trộn một chút
Lâm thiên Du cố ý đứng dậy đi lấy đũa, còn cố ý chọc hai lần vào viên đường —— vừa rồi nàng cũng chọc tan viên thuốc như vậy
Đường không dễ dàng bị chọc tan như vậy, nhưng nhấn một cái, bên cạnh vẫn có chút vụn đường rơi xuống, rất nhanh hòa tan vào trong sữa ấm
Đường trái cây cùng sữa bột nguyên vị hòa vào trong sữa, vị ngọt sẽ đậm hơn một chút
Đây đúng là khẩu vị gấu đen thích
"Cái này được rồi đó
Lâm thiên Du đưa lại phần sữa đã khuấy đều cho nó
Gấu đen thỏa mãn cúi đầu uống một ngụm, lỗ tai rung rung, ngẩng đầu lên thì đôi mắt đen tròn lộ ra vẻ ngây ngô, "Ô
Ngọt



】 【 A a a a gấu nhỏ bảo bối
Đáng yêu hết chỗ nói a a a
】 Tác giả có điều muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm yêu mọi người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.