Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 45: Đại lão hổ há miệng, cắn Lâm Thiên Du áo khoác.




[Gấu nhỏ ngoan quá, bảo nhường cái tay là nó giơ tay ra liền, tiện cho hắn bụng một cước quá tốt.] [Mấy tên trộm săn đáng chết
Gấu nhỏ đánh hay lắm!] [Còn thiếu một cái tát nữa thôi, mau kiếm ai đó xách thằng lông vàng kia lên, đừng đánh nhau trong bụi cây, đừng có đụng trúng tay gấu nhỏ bảo bối của ta.] Lần này, không xuất huyết não thì cũng chấn động não
Hơn nữa, đặt ở trong bụi cây đầy gai nhọn nửa sống nửa chết, Lâm Thiên Du cũng lười xách người ra
Đồng bọn của thằng lông vàng thấy không ổn; lén lút đứng dậy định nhặt cái nỏ ở gần đó
Vừa rồi bị thứ này bắn trúng, “Gào!” Gấu nhỏ trực tiếp gầm lên một tiếng xông tới, nện thẳng vào đầu hắn một cú
Tên kia nhất thời bất động
[Hô… Sảng khoái
Hai cái tát không hề kém.] [Lần này không đập nát óc mới lạ.] Phàm là không bị mấy cái kim gây mê kia, thì cái đầu chắc chắn bị nó đập lõm rồi
Lâm Thiên Du tiến lên xác nhận một chút, hai tên trộm săn này đúng là mất ý thức, vì thế không để ý nữa, lùi lại nửa bước cho gấu đen dựa vào mình
Thuốc mê phát huy tác dụng, gấu nhỏ đã buồn ngủ, gần như phải nhờ Lâm Thiên Du đỡ mới không ngồi bệt xuống đất
Lâm Thiên Du nhẹ nhàng vuốt lông gấu đen, ngược lại thấp giọng nói: “Phong tiên sinh, có thể phiền ngươi liên hệ với bác sĩ thú y trên đảo, cho gấu nhỏ kiểm tra thân thể được không?” Không kiểm tra thì nàng không yên tâm
Phong Tĩnh Dã gật đầu, “Được
Hai người này cũng giao cho ta.” Nói xong, hắn đi qua tiện tay xách một tên gần đó rồi kéo qua bên thằng lông vàng, một tay kéo hai người như kéo hai con chó chết gom lại một chỗ
Kèm theo tiếng gầm rú của xe trong rừng mưa, mấy chiếc xe liền chạy đến
Tô Vũ Hành cũng đi theo bọn họ, xe vừa dừng đã vội vàng hoảng hốt xuống xe, “Ngươi bị thương
Bị thương có nghiêm trọng không?” “Ta không bị thương.” Lâm Thiên Du giải thích
“Còn nói không bị thương, mặt ngươi trắng bệch rồi, sắp giống con quỷ rồi kìa.” Tô Vũ Hành vội vàng kêu nhân viên cứu hộ khiêng cáng xuống, “Mau mau, lên đây.” Lâm Thiên Du động đậy cánh tay, cảm giác mệt mỏi ập tới khiến nàng không còn sức lực, liền nói: “Trước đưa gấu nhỏ lên đi.” Mấy người bọn họ hợp sức cũng không thể ôm gấu đen lên được
Đặt lên cáng sẽ dễ hơn nhiều
Tô Vũ Hành vẫn không yên tâm lắm, “Thật không sao chứ
Không cần gồng ép.” Tuy vậy, thấy Lâm Thiên Du kiên trì, Tô Vũ Hành cũng chỉ có thể nghe theo ý nàng, quay đầu nhìn hai người cả người máu đen bầm tím sưng lên như bánh bao bột nở, đều muốn bị đánh cho ra quan tướng quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chậc chậc chậc.” Tô Vũ Hành khinh bỉ một tiếng, đáng đời
Lâm Thiên Du chỉ huy nói: “Đặt cáng ở đây là được rồi.” Theo lý thường, lâu như vậy, thuốc mê sớm đã có tác dụng, gấu nhỏ hẳn đã ngủ say từ lâu, nhưng giờ tuy rằng nửa dựa vào Lâm Thiên Du bất động, trong mắt lộ ra mệt mỏi vẫn không chịu nhắm lại
Thậm chí khi nhân viên cứu hộ đến gần, nó còn định giơ tay gấu lên
Nhân viên đặt cáng xuống liền lui ra sau, để không gian cho Lâm Thiên Du
Ở đây người lạ quá nhiều, dù khoảng thời gian này gấu đen thường xuyên tiếp xúc với con người, còn từng ở trong lãnh địa của con người, nhưng bị thuốc mê ảnh hưởng, nó vẫn cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh
Lâm Thiên Du sờ sờ bụng gấu nhỏ, “Nào, gấu nhỏ nằm xuống.” Gấu đen cử động chậm chạp, đến cả động tác liếm mũi cũng trở nên cực kỳ chậm rãi
Lâm Thiên Du hơi dùng sức lên tay, miệng vẫn luôn nhỏ giọng dỗ dành, đưa con gấu nhỏ đang cảnh giác xuống nằm lên cáng
Đồng thời đưa tay che mắt gấu nhỏ, đầu ngón tay nghịch ngợm lỗ tai nó, dỗ: “Mệt thì cứ ngủ một giấc đi, tỉnh lại là sẽ khỏe thôi.” Gấu nhỏ há miệng thở dốc, nhưng không phát ra âm thanh
Nói xong, Lâm Thiên Du ngẩng đầu ra hiệu cho nhân viên công tác có thể tiến lên
Khi gấu đen được khiêng đi, Lâm Thiên Du cũng không buông tay ra, con sói thảo nguyên đứng bên cạnh nàng, nhắm mắt đi theo
Lâm Thiên Du: "Phong tiên sinh, anh có thể tìm thấy đại quýt không
Tiểu Điêu và Hoa Hoa chắc là đang cùng với đại quýt
"Ừ
Ta đi tìm, em không cần lo lắng
Phong Tĩnh Dã đang gọi điện thoại, nghe vậy buông di động che ống nghe nói: “Bên rừng mưa cứ giao cho ta, em về nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Thiên Du khẽ gật đầu, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, trực tiếp đụng đầu vào người gấu nhỏ
Trong khoảnh khắc mất ý thức cuối cùng, nàng hình như nghe thấy đạo diễn thất kinh hô tên mình
--- Mùi thuốc khử trùng nồng nặc tràn ngập khoang mũi
Trong phòng màu trắng tinh, chiếc giường bệnh bên cạnh được mở rộng ra thành chiếc thảm lớn, gấu đen đang ngủ say, còn ngáy
Hô hấp của Lâm Thiên Du gần như ngừng lại, thể lực tiêu hao quá mức khiến đại não mệt mỏi mê man, mở mắt thấy màu trắng trước mặt nàng ngẩn ra một lúc
Trong lúc nhất thời không biết đây là đâu
Ý thức dần hồi phục mới nhận ra, đây là bệnh viện trên đảo
Trong phòng bệnh không có ai, chỉ có mấy con lông xù tụ tập ở đây
Xích Vĩ Lục Khắc nằm trên đỉnh đầu nàng, Hoa Báo và sói con mỗi con một bên co cụm bên cạnh nàng
Giường bệnh này khác với giường bệnh trong bệnh viện, dù là chiều dài hay chiều rộng đều lớn hơn nhiều, nhiều con lông xù chen chúc trên giường mà không cảm thấy chật chội
Chỉ là, dù giường có lớn đến đâu thì đại lão hổ cũng không lên được
Đại Quýt giờ phút này đang đi vòng quanh mép giường, thỉnh thoảng lại nhìn gấu đen đang ngáy, quay đầu thấy Lâm Thiên Du tỉnh, liền giật giật lỗ tai, nhào tới dẫm lên chuông đầu giường, dùng lực ấn hai lần
Chưa đầy một phút, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân ồn ào
Phong Tĩnh Dã là người đầu tiên đi đến, "Em tỉnh rồi
"Ừ
Bác sĩ từ phía sau hắn vòng ra khám cho Lâm Thiên Du
Trong lúc đó, mấy con lông xù nằm trên giường bệnh đều đồng loạt nhìn bác sĩ
Có lẽ không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, bác sĩ cũng quen rồi, mặt không đổi sắc khám cho Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du hết sức hợp tác, bảo há miệng thì há, bảo giơ tay thì giơ, khi buông tay xuống còn tiện thể ấn đầu Hoa Báo một cái
Chỉ là thể lực tiêu hao vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, giống lần nhảy xuống vực kia
Không phải vấn đề gì lớn
Bác sĩ thu ống nghe nói: “Tôi sẽ kê cho cô chút thuốc, khoảng thời gian này không nên quá mệt nhọc, nghỉ ngơi nhiều, không phải cô bị bệnh, nhưng cơ thể càng yếu càng phải bồi bổ.” Lâm Thiên Du gật đầu, "Vâng, tôi biết rồi
Dặn dò xong một số việc cần chú ý, bác sĩ liền cầm bệnh án ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng trừ lũ lông xù thì chỉ còn lại Lâm Thiên Du và Phong Tĩnh Dã
Nhìn con gấu đen đang ngáy o o bên cạnh, Lâm Thiên Du mở miệng trước phá vỡ sự im lặng, "Gấu nhỏ thế nào
Thuốc gây mê kia có hại cho cơ thể nó không
Phong Tĩnh Dã nói: "Không có gì đâu, chỉ là thuốc mê bình thường thôi, ngủ một giấc chờ hết thuốc mê là sẽ tự tỉnh
Biết gấu đen không sao, Lâm Thiên Du cũng yên tâm, tiếp đó hỏi: "Đạo diễn Tô đâu rồi
"Đi liên hệ Tạ Dật Phi rồi
Phong Tĩnh Dã tiến lên, kéo chiếc ghế thấp đặt dưới giường định ngồi xuống, kết quả vừa động đậy, con đại lão hổ đang giả vờ quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ lập tức quay phắt đầu lại
Phong Tĩnh Dã dừng lại, quay mặt về phía nó mà ngồi xuống
Đại lão hổ đứng lên, nhưng vừa động cẳng tay, không biết nghĩ đến cái gì lại thở hắt ra rồi lại ngồi xuống
"Tạ Dật Phi
Lâm Thiên Du nhíu mày, không hiểu đạo diễn tìm hắn làm gì, "Không phải hắn đã rút khỏi cuộc thi sao
"Một trong hai tên trộm săn khai là do Tạ gia mời đến để cho em một bài học
Phong Tĩnh Dã chọn một quả táo trong giỏ trái cây, cầm dao gọt từng chút từng chút vỏ, "Đến trộm Xích Vĩ Lục Khắc bị gấu đen phát hiện, liền định mang luôn cả gấu đen đi, kết quả không ngờ em đến nhanh vậy
Lâm Thiên Du nuốt nước miếng, ấm áp ướt át làm dịu đi cổ họng khô khốc, "Bọn chúng biết sự tồn tại của đại Quýt, còn xem livestream, lại đi động thủ vào ngày cuối của livestream, bọn chúng điên rồi sao
Trộm săn là hoạt động phạm pháp, một khi bị bắt, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng có thể bị phạt tù trên 10 năm hoặc chung thân
Ai làm nghề này mà không lén lút, có gan lớn lắm cũng chỉ dám chụp một tấm ảnh đăng trong giới bí mật trên mạng xã hội
Chạy đến trước màn hình livestream mà đi săn, không điên thì là gì
Phong Tĩnh Dã khi Lâm Thiên Du hôn mê đã thẩm vấn những gì cần hỏi, nghe vậy không trực tiếp trả lời mà nói: "Bọn chúng đi theo đội vật tư thứ hai của đoàn làm phim lên đảo
“Em nên biết, bình thường đảo này không mở cửa cho người ngoài, mà lại bị nghiêm khắc kiểm soát, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, người trộm săn bình thường không có cơ hội, lần này lẫn trong đội của đoàn làm phim rồi thừa dịp đêm lên đây.” Trên đảo có quá nhiều động vật quý hiếm cần được bảo vệ, còn có cả những loài động vật chưa từng xuất hiện bên ngoài
Mục tiêu chủ yếu của trộm săn chính là những thứ này, hòn đảo của Phong Tĩnh Dã có thể nói là một kho báu, có biết bao nhiêu kẻ trộm săn nhòm ngó chứ
Các biện pháp bảo vệ cũng được thiết lập từng lớp một, không cho kẻ trộm săn người có cơ hội thừa lúc sơ hở
Trước đó đã bắt được vài vụ, xử lý tương đối quyết đoán cũng không báo động, nhờ đó răn đe những kẻ có ý định săn trộm xung quanh
Chúng chỉ muốn tiền chứ không muốn mất mạng, kiếm được tiền có mệnh hưởng mới là quan trọng
Nếu không phải vì sự kiện văn nghệ lần này, thì cơ bản bọn trộm săn người sẽ không đến
Phong Tĩnh Dã nói: "Chính vì hôm nay là ngày cuối cùng của văn nghệ, sau khi tổ tiết mục rời đảo, chúng ta sẽ tiến hành thanh đảo xử lý, đây là công việc phải làm đúng giờ từ trước
Hai tên trộm săn kia hoặc là quyết một phen được ăn cả ngã về không, hoặc là chờ sau khi khách quý rời đi rồi bị người của chúng ta tìm ra
Rõ ràng, chúng đã chọn cách thứ nhất
"Bọn chúng có điểm yếu bị Tạ Dật Phi nắm trong tay
Theo thông tin người của ta điều tra được thì, Tạ Dật Phi hẳn là đã có liên hệ từ trước với một nhóm trộm săn, hai người này có lẽ là người trong nhóm đó
"Lần này nghe lời Tạ Dật Phi nên chúng luôn lẩn trốn trong rừng mưa cho đến bây giờ, trong buổi phát sóng trực tiếp Xích Vĩ Lục Khắc từng nói về các biện pháp phòng hộ, bọn chúng không dám trực tiếp đến gần, hôm nay thời gian không cho phép nên đã chọn một đường vòng để thử một phen, kết quả lại đụng trúng gấu đen, liền tạm thời thay đổi kế hoạch
"Tạ Dật Phi còn sớm xin tuyến đường bay, chỉ cần hai người kia thành công, thì cũng có thể thuận lợi rút lui
Nhưng bây giờ..
Rút lui là điều không thể
Coi như hai đống phân cũng là đóng góp cho rừng mưa vậy
"Hơn nữa, bọn chúng không ngờ ngươi lại đến nhanh như vậy
Sau khi xác định vị trí của ngươi trong buổi phát sóng trực tiếp thì bọn chúng mới ra tay, vốn dĩ nghĩ rằng hổ sẽ đến trước mọi người, quanh co nửa ngày với ngươi cũng là để chờ hổ
Một sản phẩm mới chưa từng ra mắt như con hổ, tầm quan trọng so với Xích Vĩ Lục Khắc, nếu không giống nhau thì cũng xêm xêm nhau
Có lẽ bắt Xích Vĩ Lục Khắc đi không được, nghĩ cách lột bộ da hổ mang về cũng coi như có kết quả để báo cáo
Kết quả Lâm Thiên Du đến quá nhanh, đợi một lúc lâu mà chẳng thấy hổ đâu, đã thế lại còn bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, hết cả tâm tư nghĩ chuyện khác
Vừa nói, Phong Tĩnh Dã vừa đưa quả táo đã gọt xong cho nàng, "Tạ Dật Phi chắc đã từ bỏ bọn chúng rồi, hai tên trộm săn kia cứ để ta xử lý
Lâm Thiên Du nhận táo nhưng không ăn, khó hiểu hỏi: "Nhược điểm bị Tạ Dật Phi nắm là gì
Hai người kia mạo hiểm lớn như vậy, không tiếc để lộ bản thân trong buổi phát sóng trực tiếp, vẫn phải mang động vật đi, cũng chỉ vì báo cáo cho Tạ Dật Phi mà thôi
Phong Tĩnh Dã không nói rõ, chỉ ậm ừ cho qua: "Trộm săn tuy rằng làm chuyện trái với lương tâm, nhưng bọn họ cũng có gia đình
Nói đến đây thì ngừng, Lâm Thiên Du cũng hiểu nhược điểm đó là gì
Nàng cắn một miếng táo, "Bọn chúng làm tổn thương động vật trên đảo của ngươi, ngươi xử lý cũng hợp tình hợp lý
Phong Tĩnh Dã ngẩn ra, sau đó khẽ cười một tiếng, "Ừ
"À đúng rồi, nếu là người do Tạ Dật Phi phái đến, vậy chắc chắn hắn cũng đang xem phát sóng trực tiếp, chuyện gì xảy ra ở đây, Tạ Dật Phi đương nhiên sẽ biết
Trong tình huống như vậy, hắn còn dám đến sao
Nghĩ thôi cũng biết đây đâu chỉ là Hồng Môn yến
Gọi Tạ Dật Phi đến chẳng qua là để truy cứu trách nhiệm của hắn
Hiện tại Tạ Dật Phi bị trọng thương, trở về chữa trị xong cũng không dễ bảo toàn tính mạng, nửa đời sau chỉ có thể sống trên giường, làm sao hắn còn chủ động đến đây tìm chửi được
Sau khi Tạ Dật Phi rút lui khỏi cuộc thi đấu, Lâm Thiên Du nghe nói hắn được đưa ra nước ngoài đến một bệnh viện chữa bệnh, không trở về nước nữa, cũng chẳng truy cứu được trách nhiệm của hắn
Không có gì bất ngờ, có thể Tạ Dật Phi sẽ luôn ở nước ngoài giả chết, không đáp lại chuyện này
"Hắn chắc chắn sẽ đến
Không phải có lẽ, mà là chắc chắn, nhất định phải, khẳng định sẽ đến
Người mà Phong gia muốn, cho dù biết phía trước là hang hùm miệng sói, cho dù biết đưa người đến rồi sẽ không có đường về
Tạ gia cũng vẫn phải vui vẻ tự tay đưa Tạ Dật Phi lên máy bay ra đảo
Trước kia là vậy, còn bây giờ..
Tạ Dật Phi đã là một phế vật nửa nằm liệt, mất đi thân phận người thừa kế, Tạ gia có điên mới vì một tên rác rưởi vô dụng mà chống đối Phong gia
Lâm Thiên Du khẽ gật đầu, Tạ Dật Phi cũng đáng đời
Nhưng mà ngẫm kỹ lại, nếu Tạ Dật Phi có liên hệ với nhóm trộm săn, dù không có chứng cứ xác thực để vạch mặt Tạ Dật Phi từng tham gia vào việc săn trộm, nhưng ít nhất cũng nói rõ hắn từng tiếp xúc với chuyện này
Một bậc thầy sinh tồn ở dã ngoại thường xuyên đi lại khắp nơi trên thế giới, lại là một chủ phát sóng được các nền tảng mạng xã hội tính tổng cộng có mấy trăm vạn người hâm mộ, phía sau là Tạ gia có tiềm lực tài chính hùng hậu
Ai mà nghĩ một người như vậy lại có liên hệ với bọn trộm săn chứ
"Cũng là trừ hại cho dân
Dừng một chút, Lâm Thiên Du còn nói thêm: "Là vì động vật
Phong Tĩnh Dã: "Vì động vật
Hai người cùng lúc lên tiếng, đều sững sờ, ngước mắt nhìn nhau, cùng nhau bật cười
Lại hàn huyên vài câu, con hổ lớn bên cửa sổ bắt đầu ngồi không yên
Cái đuôi sau lưng khó chịu quật qua quật lại, chậm rãi bước đến mép giường mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Phong Tĩnh Dã
"Gầm..
Nó gầm gừ nhỏ giọng, thúc giục người kia mau rời đi, ý tứ rất rõ ràng, chỉ là thiếu động tay động chân mà thôi
"Ta đang gọt táo mà
Phong Tĩnh Dã nghe không hiểu tiếng động vật, nhưng hắn đã quen rồi, đã đánh nhau với hổ nhiều lần như vậy, đến độ sắp có kinh nghiệm trong chuyện bị đánh rồi
Hắn cố ý cầm nửa quả táo đã gọt đưa lên trước mắt con hổ lớn, "Ta đi rồi, ngươi gọt táo cho nàng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con hổ lớn nhe răng: "Cho
Phong Tĩnh Dã quay đầu hỏi: "Nó có phải đang mắng ta không
Lâm Thiên Du đang cố nhịn cười: "..
Khóe miệng còn chưa kịp thu lại, cười ngay trước mặt người ta, cảm giác có chút không tốt lắm
"Không tính là mắng, chỉ là, hơi hung thôi
Một câu nói gập ghềnh, trời biết, Lâm Thiên Du đã vắt hết óc, lục lọi cả kho từ vựng trong đầu rồi mà vẫn không tìm được từ thích hợp để phiên dịch lời của đại quýt vừa nói
Phong Tĩnh Dã còn rất nhiều việc phải làm, chuyện của Tạ Dật Phi và hai tên trộm săn kia, đều chờ hắn ra mặt giải quyết
Nhưng giờ nhìn con hổ như vậy, Phong Tĩnh Dã vẫn cứ ngồi yên, không hề có ý định đứng lên
"Gầm ——
Thấy Phong Tĩnh Dã không những không đi mà còn tự mình ăn quả táo đã gọt, con hổ lớn càng thêm tức giận
Nếu không phải chỗ này không đủ rộng, nó đã sớm giơ vuốt lên rồi
Bị con hổ lớn nhìn chằm chằm như vậy, Phong Tĩnh Dã ăn càng ngon miệng, lần đầu tiên cảm thấy táo xanh ngọt đến vậy
Nhìn thấy luồng khói súng đang sôi trào giữa Phong Tĩnh Dã và con hổ lớn, nếu không bận tâm đến Phong Tĩnh Dã đang ở đây, có lẽ Lâm Thiên Du đã cười đến đau bụng
Càng nhìn càng tò mò, nhịn không được vẫn mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại chọc nó giận vậy
Cảm giác đại quýt tính tình rất tốt, tuy thoạt nhìn không dễ gần, nhưng trên thực tế lại là một cục bông siêu to mềm mại
Để nó ghi hận Phong Tĩnh Dã lâu như vậy, đuổi theo đánh, cảm giác chắc không phải chuyện nhỏ
"Cũng không có gì to tát cả
Phong Tĩnh Dã không giấu giếm, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, mở miệng hỏi ngay: "Ngươi còn nhớ khu phòng cứu hộ trên tầng cao có khu rừng mưa mô phỏng hai tầng không
"Ừ
Khu vực làm cảnh với thác nước suối chảy róc rách và những con bướm bay lượn đó, Lâm Thiên Du vẫn còn ấn tượng sâu sắc, "Có liên quan gì đến gian phòng đó sao
"Gian phòng đó mở rộng rừng mưa về mặt thị giác trên bức tường chắn, sau đó con hổ đuổi theo đánh ta, định đi đường tắt, không nhìn ra đó là bức tường chắn, liền..
Lâm Thiên Du: "..

Nếu không đích thân chạm vào, nhìn vào bức tường kia thì đúng là cứ như kéo dài con đường vào rừng mưa thật vậy
Nghe Phong Tĩnh Dã nói vậy, Lâm Thiên Du suy đoán nói: "Đại quýt đâm vào
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Phong Tĩnh Dã gật đầu, "Đúng vậy
Sau đó ta không nhịn được cười, nó thấy ta cười liền nổi giận, đuổi theo định cắn ta, kết quả va phải có chút choáng, chân trái đá vào chân phải ngã ngay trước mặt ta
Lâm Thiên Du lựa lời nói: "Sau đó, ngươi bế nó dậy dỗ dành à
Phong Tĩnh Dã vứt lõi táo vào thùng rác, ung dung thản nhiên nói: "Sau đó ta cười to hơn
Lâm Thiên Du: "..
"Rồi sau đó quan hệ hai bên liền trở nên tồi tệ
Không phải dạo này mấy lời thoại về triệt sản đang hot sao, là kiểu đưa mèo đi triệt sản lúc đầu giả vờ không muốn, để bác sĩ bế mèo đi, như vậy mèo sẽ không ghét mình
"Trợ lý của ta bèn sửa đổi một chút
Trợ lý đóng giả tên trộm bế hổ đi, rồi ta sẽ đến cứu nó về, nhờ đó để xoa dịu mối quan hệ giữa chúng ta
Lâm Thiên Du tán thành gật đầu, cách này không tệ, lúc còn nhỏ hổ dễ bị lừa hơn
Nhưng rồi Phong Tĩnh Dã lại đổi giọng, "Nhưng lúc chúng ta đang nói chuyện thì bị hổ phát hiện, nên sau khi trợ lý đi tìm hổ, nó cứ nghĩ ta với trợ lý đang thông đồng, vì thế nó càng nổi giận hơn, đánh ngã trợ lý xong rồi quay lại đuổi đánh ta
Dừng một chút, nét cười trên mặt Phong Tĩnh Dã gần như không kìm được, "Nó lại đâm đầu vào bức tường gần đó
"Phụt..
Đừng nói Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du cũng không nhịn được, khi đại quýt mờ mịt nhìn sang thì nàng liền mím môi lại, hắng giọng hai tiếng, cố gắng che giấu tiếng cười bằng cách ho khan
Phong Tĩnh Dã nhớ lại lúc đó, "Thực ra ta không muốn cười đâu, nhưng mà..
"Con thú ấy, dù sao vết thương trên lưng nó càng để lâu càng sâu, hễ gặp ta là đuổi theo cắn, sau này lớn lên thì không đợi thả về nữa, nó tự chạy đến phòng ta, quậy phá tan tành rồi tự mình đi vào rừng mưa
Khóe miệng Lâm Thiên Du mấy lần nhếch lên, cắn môi dưới
Phong Tĩnh Dã rút tờ giấy, cảm giác chờ thêm nữa thì sự kiên nhẫn của lão hổ cạn kiệt, kiểu gì cũng phải đánh nhau, bèn đứng dậy nói: "Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, trong bếp có cháo kê, đói thì ăn chút
Chuyện của Tạ Dật Phi bên kia có kết quả ta sẽ nhắn tin cho ngươi
Lâm Thiên Du: "Được, làm phiền ngươi
Chuyện này chưa đến mức phiền toái, Phong Tĩnh Dã nói: "Nên thế
Con hổ lớn vẫn luôn chăm chú nhìn Phong Tĩnh Dã, đến khi hắn đi ra sau lưng, thấy hắn bước ra khỏi cửa, bèn đứng lên, chân trước đặt lên ván cửa, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại
Ngược lại, nó chạy đến cửa sổ, xác nhận xem Phong Tĩnh Dã có thực sự đi rồi không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du thấy buồn cười, con hổ lớn và Phong Tĩnh Dã đúng là có thù oán chất chứa từ lâu, cứ những chuyện nhỏ nhặt chồng chất lên nhau, cãi nhau ầm ĩ cũng thấy vui vẻ
Quả táo ăn được một nửa, phần còn lại thì Lâm Thiên Du không muốn ăn nữa
Vị ngọt chua của táo thì miếng đầu tiên ăn là ngon nhất, nhưng cô vừa mới tỉnh lại không lâu, dù ăn đồ chua ngọt cũng không thấy ngon miệng
Lâm Thiên Du để táo trở lại mâm đựng trái cây, kéo chăn định nằm xuống nghỉ thêm lát nữa
Nghiêng người vuốt ve Hoa Báo, thoáng thấy có gì đó lướt qua nhanh chóng, tập trung nhìn thì phát hiện đó là dây đeo của đồng hồ
Đồng hồ trên cổ tay cô không biết đã bị lấy xuống từ khi nào, giờ được đặt trên tủ đầu giường
Thiết bị phát sóng trực tiếp cũng bị tắt, đặt ở một bên
Không phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng trực tiếp tự nhiên là một màu đen kịt
Với các fan, trừ việc đạo diễn thông báo bình an một câu, thì Lâm Thiên Du coi như biến mất khỏi tầm mắt mọi người
Hơn nữa, trước khi mất hình ảnh, rất nhiều người đều thấy Lâm Thiên Du ngã xỉu, do đó, tất cả mọi người bắt đầu lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Lâm Thiên Du
Dù có đạo diễn đứng ra, mọi người cũng chỉ cảm thấy đó là chương trình đang cố gắng làm ra vẻ bình an, muốn đè chuyện này xuống
# Lâm Thiên Du nôn ra máu # # Lâm Thiên Du bị người săn trộm đánh bị thương # ..
Các đề tài này đều đang nằm trên hot search
Bên khung chat của phòng phát sóng trực tiếp còn có người cố gắng chuyển nội dung từ Weibo qua
Dù khung chat lướt rất nhanh, nhưng Lâm Thiên Du vẫn chú ý thấy một vài bình luận của VIP
Thấy vậy, cô mở thiết bị phát sóng trực tiếp, kéo gối ôm kê sau lưng, tính là sẽ báo bình an với mọi người trước đã
Thời điểm hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện, fan đều không quan tâm đến những thứ khác, điên cuồng gõ bàn phím
【A a a a, cuối cùng cũng thấy cậu rồi, làm tớ sợ muốn chết, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi chứ.】 【Trên weibo nói Lâm Thiên Du bị người săn trộm đánh, phải vào phòng cấp cứu, giờ sinh tử chưa rõ, tớ đã chuẩn bị thắp hương rồi đây ô ô...】 【Ơ
Không phải những người xem trực tiếp liên tục sao
Có phải bạn nói ngược không, sinh tử chưa rõ đáng lẽ phải là hai tên săn trộm chứ.】 【Đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói là do nguyên nhân gì vậy
Khóc chết mất, Lâm tỷ, tớ không thể thiếu cậu được!】 ..
Lục Khắc, con chim đầu đỏ đang đậu trên giá, vì Lâm Thiên Du ngồi dậy nên đã bay sang một bên
Vừa ngồi yên, Lâm Thiên Du đã vươn tay vớt con Điêu Nhỏ trên giá, ôm vào trong ngực, "Không sao, chỉ là mệt quá thôi, bác sĩ bảo tớ nghỉ ngơi thật tốt là không sao nữa
"Mọi người không cần lo lắng cho tớ
【À, ý là bị đánh mệt hả.】 【???】 【Ha ha ha ha, tỷ muội..
Chuyện nghiêm túc như vậy mà bạn dịch thành ra buồn cười vậy đó.】 Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng là lý do đó
Đánh người săn trộm đến mệt
Lâm Thiên Du lúc đánh nhau đâu có nương tay, mỗi cú đấm đều là lực thật, tay cô còn bị bầm tím, hoàn toàn là do đánh người săn trộm mà ra
Hôm nay không tính đi ra ngoài nữa, Lâm Thiên Du nghịch đồng hồ nói: "Tớ lên báo bình an với mọi người thôi, không có gì khác cả, tớ xuống đây
Khung chat lập tức tràn ngập những dấu chấm hỏi
Bất cứ chuyện gì khác khi so với chuyện Lâm Thiên Du nói muốn xuống sóng trực tiếp đều trở nên không quan trọng
Nhưng thật sự là không có gì để phát sóng, thiết bị phát sóng trực tiếp mở ra cũng vô nghĩa
Lâm Thiên Du vẫy tay, "Ngày mai gặp lại
Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi giao lưu văn nghệ, ngày mai phải chụp ảnh rồi rời đảo, dù Lâm Thiên Du không tính đi, nhưng vẫn phải chụp một tấm ảnh, để đội hậu kỳ có cái để cắt ghép biên tập
Tắt thiết bị phát sóng trực tiếp lần nữa, Lâm Thiên Du lại không ngủ được
Cơn buồn ngủ ập đến chỉ trong nháy mắt, sau khi bị cuộc trò chuyện trực tiếp làm gián đoạn, thì giờ lại không thấy buồn ngủ nữa
Cô mở bình giữ nhiệt múc một bát cháo kê
Cháo kê được nấu sánh mịn vừa đủ, mỗi hạt kê đều được nấu bung ra, có vị ngọt thơm ngon, tinh túy của hạt gạo cũng tỏa hương thơm ngọt
Lục Khắc ngửi ngửi, Lâm Thiên Du chia cho nó một thìa để nếm thử, "Ngon không
Mặc dù là động vật ăn thịt, nhưng đối diện với món ăn mới lạ như thế này, Lục Khắc trông rất có hứng thú
Mổ một ngụm, cũng không biết ăn được bao nhiêu hạt gạo, nó ngẩng đầu lên, rồi trộn với cơm ăn
Lục Khắc chớp chớp mắt, "Thu
Đây là ý nói ngon
Thấy nó thích, Lâm Thiên Du lại múc thêm một bát nữa, đưa cho Điêu Nhỏ bát mà cô vừa thổi nguội
Chim đầu đỏ trưởng thành không bao giờ cúi đầu uống cháo, lại càng không có chuyện tự mình vùi đầu vào bát cháo như thế
Chưa được nửa bát cháo đã đặt trên tủ đầu giường, Lục Khắc tự mình mổ một ngụm chậm rãi nuốt, rồi lại mổ một ngụm nữa
Lâm Thiên Du khuấy nhẹ cháo kê trong bát, "Hoa Hoa chó sói nhỏ có muốn một bát không
Rồi nhìn về phía con hổ lớn đang canh giữ ở cửa sổ, không chịu nhúc nhích: "Đại Quýt, đừng nhìn chằm chằm Phong tiên sinh nữa, có muốn uống cháo kê không
Cháo kê không có mùi vị gì đặc biệt, Lâm Thiên Du lần lượt đưa cho chúng nó ngửi thử, nhưng cả bọn đều không hứng thú
Con hổ lớn nghe xong, lại càng hơi nhếch miệng, vểnh tai tỏ vẻ ghét bỏ
Lâm Thiên Du: "...Thật sự rất dễ uống mà
Nhưng mọi người không thích thì Lâm Thiên Du cũng không ép
Tự mình hớp từng ngụm cháo
Có lẽ vì vừa mới nấu ra không lâu, nếu để cháo kê trong nồi giữ ấm quá lâu sẽ ngày càng đặc lại, nguội rồi có thể đông cứng lại như thạch
Bây giờ mới chính là thời điểm thưởng thức cháo kê
Lâm Thiên Du dù không hứng thú cũng uống hết hai bát
Lục Khắc ăn được nửa bát rồi bay tới, nằm sấp bên hông bụng Lâm Thiên Du, làm sạch lông vũ
"Thu
"Thu
Khác với tiếng kêu của chim đầu đỏ trưởng thành, giọng của chim non non nớt rất dễ nhận ra
Lâm Thiên Du đang chuẩn bị đặt bát xuống rồi đi ngủ thì đột ngột ngồi bật dậy, "Hình như ta vừa nghe thấy tiếng chim non
Nhưng hiện giờ cô đang ở bệnh viện, dù đều ở trên đảo, thì chim non cũng không thể tự mình bay từ hang động đến trạm cứu trợ được
Trong một khoảnh khắc, Lâm Thiên Du còn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng sau khi bình tĩnh lại, trong phòng bệnh yên tĩnh lại vang lên tiếng chim non
Cô vén chăn lên, đứng dậy kiểm tra xem xét, phát hiện phòng vệ sinh bên cạnh còn có một phòng khác
Trên đảo người không nhiều, nếu không phải có sự kiện văn nghệ lần này thì có lẽ người ta cũng chỉ biết có nhân viên công tác mà thôi, cho nên trong bệnh viện phòng bệnh cũng không nhiều, mỗi phòng bệnh lại được chia thành nhiều phòng nhỏ
Có chút giống kiểu phòng bệnh VIP cao cấp bên ngoài bệnh viện
Có lẽ sợ chim non còn nhỏ chạy lung tung nên đã được đặt ở trong phòng đó
Nghe bên ngoài có tiếng động nên chúng líu ríu kêu lên
"Hóa ra các ngươi ở đây nha
Không chỉ chim non của Lục Khắc ở đây, mà cả Hề Lộc nhỏ và rắn đen nhỏ cũng đều có mặt
Lâm Thiên Du tiến lên thả chim non xuống, cho chúng tự chơi trong phòng
"Các ngươi cứ đợi trong phòng đừng chạy loạn, cũng không được lén lút chuồn ra ngoài nghe chưa
Lâm Thiên Du sợ người ra vào đây nhiều, mà chim non và Hề Lộc nhỏ thì lại tò mò về thế giới bên ngoài
Cửa đóng mở liên tục, nếu mà chúng lợi dụng lúc đông người chạy ra thì cả trạm cứu trợ lớn như thế này, dù có thiết bị theo dõi cũng không dễ tìm thấy con vật nhỏ thế kia
Mất thì cũng không phải mất hẳn, cũng không cần lo lắng sẽ có người làm hại mấy động vật nhỏ này
Mà thực ra không phải là cô tin người toàn là người tốt, mà là do cho dù có ai đó mang chim non đi, cũng hoàn toàn không có cách nào rời khỏi đảo, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi
Điểm nhỏ nhất gật gù, đáp cũng rất dứt khoát, "Thu
Vì đã quen sống chung với hổ và Hoa Báo, đối diện với hổ, chim non đã không còn sợ hãi nữa
Nó tò mò chạy đi chạy lại trong phòng
Lâm Thiên Du nói: "Các ngươi cũng tới uống một chút cháo kê đi
Bát Phong Tĩnh Dã chuẩn bị đều là bát nhựa trong suốt, cả một túi to
Ở trong bệnh viện cũng tiện lợi có mấy thứ này, Lâm Thiên Du còn nghi ngờ, không biết có phải Phong Tĩnh Dã đã đoán được cô sẽ cho các con vật nhỏ ăn cháo kê nên cố tình lấy loại bát này hay không
Tham gia văn nghệ không có điều kiện làm mấy thứ này, giờ có thì tự nhiên là muốn cho các bạn lông xù mỗi người có một phần
Vì chim non uống sữa còn sót lại trong bát cháo lúc trước, nên Lâm Thiên Du cố ý chỉ để lại một lớp mỏng ở đáy bát
Cháo nguội nhanh, cũng không lo chim non uống cháo mà chết đuối
Uống xong bát cháo nóng hổi, chút mệt mỏi vừa biến mất lại kéo đến lần nữa
Lâm Thiên Du ngáp một cái, bò về giường, vừa nằm xuống, Hoa Báo lông xù và chó sói thảo nguyên ở cuối giường đều xích lại gần
Đại lão hổ đứng im như tượng ở trên bậu cửa sổ
"Đại Quýt
Ngươi nhìn chằm chằm như vậy không mệt à
Lâm Thiên Du vỗ vỗ mép giường, "Đến ngủ một lát không
Đại lão hổ nghe vậy quay đầu liếc nàng một cái, đánh giá cái giường
"Đến đây nào
"Nhanh lên, ta chừa chỗ cho ngươi
"Đại Quýt
Lâm Thiên Du giục mãi, cuối cùng đại lão hổ trên cửa sổ cũng nhảy xuống, dẫm chân xuống bên cạnh giường, nhưng không còn chỗ nào để nằm
Lâm Thiên Du ôm lấy đại lão hổ, cười nói: "Ngươi làm gối cho ta đi
Răng rắc răng rắc, âm thanh gì đó gãy vụn vang lên, run rẩy như thể đang lan đến một chỗ hư tổn, thanh âm mỗi lúc một rõ
Ngay lúc Lâm Thiên Du thắc mắc đó là cái gì thì thân hình đột nhiên tụt xuống
Cùng với tiếng kêu thét siêu tải của chân giường, giường bệnh bật ra và ngã xuống đất
Lâm Thiên Du chớp mắt, cùng đại lão hổ, Hoa Báo và chó sói thảo nguyên nhìn nhau trong bộ dạng ngơ ngác ở đống đổ nát của chiếc giường
Cái này..
Chuyên gia luôn theo dõi tình hình trong phòng bệnh
Lâm Thiên Du còn đang nghĩ không biết chiếc giường này còn cứu được không thì Bùi Phong đã gõ cửa phòng
Nhìn thấy một đống thú lớn lông xù trên giường, anh chậm rãi nhướng mày
Con gái ai chả thích nhồi đầy thú bông trên giường
Hợp lý
Bùi Phong hỏi: "Chuyển sang phòng bên cạnh thế nào
Cũng có người dọn dẹp mỗi ngày, xách túi vào ở thôi
Lâm Thiên Du gật đầu, lại vỗ ván giường nói: "Cái giường này trừ vào tiền lương của ta
Quanh năm suốt tháng chen chúc với thú lông, quên mất cái giường này khả năng chịu tải có hạn
Có thể nằm được Hoa Báo và chó sói thảo nguyên cộng thêm nàng đã là cực hạn, đại quýt mà lên nữa, đừng nói gỗ, sắt thép cũng gãy
Lục đục một hồi chuyển phòng, Lâm Thiên Du cũng không có gì để mang theo, mà lại chuyển sang phòng bên cạnh, nên chỉ mang theo ổ chim non
Bùi Phong giúp mang chỗ cháo chưa ăn hết đến, để ý thấy mấy con chim non đang chạy lung tung dưới đất, cười nói: "Mấy con chim non này cô chăm sóc tốt đấy
Xích cuối lục khô nhân tạo rất khó sống sót, thường thì chết không rõ nguyên nhân
Từng có chuyên gia nghiên cứu về sinh sản xích cuối lục khắc nói rằng, không ai có thể nuôi một con xích cuối lục khắc từ trứng đến khi trưởng thành
Tuy khó tin nhưng từ khi câu đó xuất hiện đến nay, ngoại trừ Lâm Thiên Du ra, quả thực không ai làm được
Sợ rằng cho chuyên gia nuôi dưỡng, cũng không nuôi được tốt như vậy
Từng con từng con tròn trùng trục, nhìn là biết ăn uống đầy đủ
Đây là Lâm Thiên Du không hề cố ý ép ăn, trong phạm vi được cho phép đã nuôi chúng như vậy
Lâm Thiên Du nhấc một con chim non đang chen vào dưới chân, hai tay nâng vừa vặn, "Chủ yếu vẫn là Tiểu Điêu chăm sóc, ta chỉ phụ trợ thôi
Xích cuối lục khắc trên vai nghe Lâm Thiên Du gọi mình, nghiêng đầu cọ cọ vào má nàng, "Thu..
Lâm Thiên Du ngẩng đầu cọ lại, "Là công của Tiểu Điêu
"Thu
Xích cuối lục khắc dang cánh, toàn thân lông vũ đều đang phản đối
Lâm Thiên Du cười nhìn con xích cuối lục khắc lo lắng định giang cánh để được ôm, vội đưa tay vuốt bộ lông mềm ngắn của nó, "Được được được, không phải của ngươi, cũng không phải của ta, là công của chúng ta, được chưa
"Thu
Của chúng ta
Phòng rất lớn, nhưng chen chúc một đống lông xù, cảm giác không cần đắp chăn, nhiệt độ trong phòng cũng không thấp
Giằng co một hồi, Lâm Thiên Du cũng mệt dụi mắt, Bùi Phong để đồ xuống liền đi bận việc
Lâm Thiên Du đóng cửa lại, ôm Hoa Báo nằm xuống, gác chân lên bụng Hoa Báo
Hoa Báo chưa ý thức được mình bị xem là gối ôm lông xù thì chớp mắt
Lâm Thiên Du cúi đầu hôn chụt vào đầu lông, giọng lơ mơ nói: "Ngủ
--- Nửa đêm, tiếng máy bay trực thăng hạ cánh khá lớn
Trong đêm yên tĩnh càng trở nên chói tai
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thiên Du khoác áo ra ngoài, vừa lúc thấy người từ trực thăng bước xuống
Đi trước nhất là người mặc đồng phục công tác, phía sau là một người đàn ông mặc đồ tinh anh, trông khoảng bốn năm mươi tuổi
Đường đi xa xôi như vậy, mà tóc vẫn chỉnh tề, tây trang phẳng phiu, như thể cả nếp gấp đều được cố ý làm phẳng
Vừa ra đến liền nở nụ cười nịnh nọt
Phong Tĩnh Dã không có ở đó, người đến đón là một trợ lý của Phong Tĩnh Dã, cô từng gặp rồi
Sau lưng người đàn ông tinh anh, hai tên vệ sĩ khiêng một cáng xuống, Tạ Dật Phi nửa người bất toại trên cáng vẫn đang giãy giụa, liều mạng cắn xé, dùng móng tay cào cấu, muốn vệ sĩ thả mình xuống
Nhưng dù cắn rách cả miệng, vệ sĩ cũng không có ý buông tay
Thấy chuyện đã thành kết cục đã định, Tạ Dật Phi chửi ầm lên: "Mấy người điên rồi
Ta là thiếu gia duy nhất của Tạ gia, mấy người dám đối xử với ta như vậy
"Tạ Xa, ngươi mẹ nó điên rồi, ba ta sẽ không bỏ qua cho ngươi
Người đàn ông đứng phía trước khúm núm với trợ lý quay đầu liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ
Vệ sĩ vừa bị cắn trực tiếp đưa tay bịt miệng hắn lại
Chỉ còn một cánh tay tàn phế có thể động đậy, chụp lấy cổ tay vệ sĩ hung hăng đánh đập, hai mắt đỏ ngầu, tơ máu lan tràn
Lại cố hết sức cũng không thở ra nổi một hơi
"Hắn muốn m·á·u của ngươi
Giọng Phong Tĩnh Dã từ phía sau vọng đến, trong đêm thêm một chút lạnh lẽo, "Trước đó An Lan Thanh cũng chung đường với hắn, hắn tìm đến An Lan Thanh nói, có thể lấy được m·á·u của ngươi thì có thể giúp cô ta trả phí vi phạm hợp đồng, ngày đó An Lan Thanh cố tình đuổi theo trên núi tìm ngươi, để lấy m·á·u
Bất kể đánh thắng hay thua, đánh lén hay công chính, chỉ cần chủy thủ cắt được da Lâm Thiên Du, mang theo chút m·á·u về cũng đủ làm nghiên cứu
Nhưng tay chân An Lan Thanh quá bình thường, cái chủy thủ kia không thể chạm được một sợi lông của Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du ngạc nhiên: "Lấy m·á·u để làm gì
"Tạ Dật Phi muốn điều tra nguyên nhân ngươi có thể nói chuyện với động vật
Phong Tĩnh Dã nói đến đây còn cảm thấy không thể tưởng tượng được
""
Nếu không thể bắt người về nghiên cứu thì lấy m·á·u là cách đơn giản nhất à
Tạ Dật Phi đã trở nên cố chấp đến mức thần kinh vặn vẹo trong chuyện này, là một kẻ điên không hơn, cả người bất toại, mặt đơ, khóe miệng chảy cả nước miếng, vẫn còn cố gắng vẫy cái tay không ra hồn kia làm gì
Sao mà không thể coi là tàn nhưng không phế chứ
Nhìn Tạ Dật Phi nửa sống nửa chết kia, Lâm Thiên Du chán nản thu hồi ánh mắt, tiện tay lấy ra áo khoác hơi dày, nàng tháo ra khoác lên thành vịn, vuốt phẳng cổ tay áo, miết các nếp gấp bên hông dọc theo đường may
Lâm Thiên Du tiện miệng hỏi: "Ngươi không tò mò sao
Hay là ngươi thấy chuyện này là giả, là kịch bản
"Có gì mà phải tò mò, không phải chuyện gì cũng cần tìm cho ra đáp án, tốn sức vô ích
Phong Tĩnh Dã thản nhiên nói về chủ đề này, "Kịch bản á..
Tô Vũ mấy cân mấy lượng ta còn lạ gì
Hắn vừa đến đảo đã bị lão hổ rượt, chuyện này có phải giả đâu
Ai nghi ngờ tính chân thật của Lâm Thiên Du thì mặc ai, hắn tuyệt đối không nghi ngờ, cần thì có thể đứng ra bênh vực cô nàng
So với tò mò, Phong Tĩnh Dã có khuynh hướng bảo vệ nhân tài có năng lực đặc thù
Dù sao..
Từ khi Lâm Thiên Du đến đảo, số lần hắn bị lão hổ rượt giảm hẳn đi, không cố ý theo dõi đuổi bắt, thỉnh thoảng gặp phải thì mới lên đánh một trận
Phong Tĩnh Dã vặn mở một hộp sữa ấm đưa cho Lâm Thiên Du, "Lấy lại tinh thần
Lâm Thiên Du nhấp một ngụm sữa, "Cảm ơn
Rồi hỏi lại: "Tạ Dật Phi ngươi định xử lý thế nào
Tạ Xa đưa Tạ Dật Phi đến nơi, thậm chí không vào trong nhà mà vội vã bỏ đi
Tư thế như sợ buông chậm một giây, hoặc bước thêm một bước vào trong sân là bị Phong Tĩnh Dã giữ lại không cho đi
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh không lâu liền vội vã quay trở về
"Trễ rồi
Mai rồi tính
Nhất thời Lâm Thiên Du cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, nghe giọng Phong Tĩnh Dã, dường như việc xử lý Tạ Dật Phi giao cả cho cô nàng
"Trước hết cứ giam lại đi
Lâm Thiên Du một tay chống cằm, ánh mắt căm hận của Tạ Dật Phi khiến nàng không khỏi mím môi, tiếp tục nói: "Nửa người tàn phế mà còn nhảy nhót dữ vậy, nhỡ chạy mất, trong rừng mưa nhiều nguy hiểm như thế, chẳng cần luật pháp chế tài, tự biến mất luôn rồi
Xích cuối lục khắc ngồi xổm trên vai nàng ngáp một cái, chó sói thảo nguyên ngồi xổm bên cạnh cắn vạt áo Lâm Thiên Du giật giật
Không còn sớm, phải về thôi
Từ biệt Phong Tĩnh Dã, Lâm Thiên Du vuốt ve con rắn đen nhỏ trên cổ tay, quay đầu về phòng
Áo khoác đặt tạm trên giá bị nàng vứt sau đầu
Phong Tĩnh Dã để ý thời gian, bóng dáng Lâm Thiên Du đã biến mất ở cửa
Trợ lý bên kia đã dẫn Tạ Dật Phi lên lầu
Phong Tĩnh Dã đưa tay lấy quần áo, đang chuẩn bị mang qua cho Lâm Thiên Du thì quay người lại, đại lão hổ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn
Im lặng, yên lặng không nói một lời nhìn hắn
Phong Tĩnh Dã tưởng rằng muốn đánh nhau
Nhưng mà đại lão hổ há miệng, chỉ là cúi đầu cắn lấy áo khoác của Lâm Thiên Du trong tay hắn
"Gầm——" Phong Tĩnh Dã buông tay ra
Đại lão hổ ngậm quần áo, liếc mắt nhìn hắn, như khẽ hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi
Phong Tĩnh Dã: "..
Tác giả có điều muốn nói: Đại quýt: Ném đi
Ngủ ngon ngủ sớm yêu mỗi một vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.