Vải chống nước cụ thể có bao nhiêu mét Lâm Thiên Du không biết
Nhưng sau khi trải vải chống nước ra, có thể che kín mảnh đất này hai lần theo chiều trước sau trên dưới
Vì hai đầu gỗ làm tường chắn, để an toàn Lâm Thiên Du vẫn lót nhiều thêm hai lớp, trước dùng vải chống nước luồn qua từng khe hở, kéo đến mặt trên theo chiều ngang sang một mặt tường gỗ khác tiếp tục nhét kín
Trên cùng phẳng phiu, gỗ ép chặt vải chống nước ở khe hở, Lâm Thiên Du còn nhét thêm những thanh gỗ nhỏ vào trong, “Như vậy sẽ không bị xê dịch, nếu không ngủ đến nửa đêm, vải chống nước trên đầu bị tuột xuống thì rất phiền phức.” Nghĩ đến trước khi chương trình bắt đầu, đạo diễn nói phải chú ý tương tác với người xem trực tiếp để tăng độ phổ biến của phòng phát sóng, có lợi cho việc hỗ trợ vật tư giai đoạn sau
Lâm Thiên Du vỗ tay nói: “Mọi người đi dã ngoại cũng có thể thử cách này của ta, dựng lên đơn giản mà rất chắc chắn.” 【
Ở trong nhà, chân trước vừa chặt cây chân sau đã có 10 căn nhà, mỗi ngày ba bữa có người lo
】 【 Không tin, trừ khi bây giờ cô mời tôi đến ngủ thử, nếu không thì không tin nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
】 【 Cô coi đây là bàn lùi à, tôi ở Canada cũng nghe thấy đây này
】 Sau khi che kín từ trên xuống dưới hai bên, phần vải thừa thì trải xuống dưới, mặt mềm thì hướng lên trên
Cảm giác ở dưới hơi không bằng phẳng, Lâm Thiên Du còn đi tìm chút cỏ khô
Mày mò cả nửa ngày, cuối cùng kéo góc dưới lên, Lâm Thiên Du vén lớp vải đã chừa ra một bên, cởi giày đi vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có đèn, bên ngoài cũng không có ánh sáng chiếu vào, chưa kể đến chuyện hai mặt là vải chống nước, nó là một không gian kín mít
Lâm Thiên Du rất hài lòng, chiều cao cũng vừa vặn, ngồi ở bên trong cũng không chạm đầu
Vải chống nước phía trên đầu còn một khoảng cách
Lâm Thiên Du nằm xuống, trên dưới cũng rộng rãi
Dựng thì không có gì khó, chỉ là phần chi tiết hơi mất thời gian
Lúc này ngồi xuống, Lâm Thiên Du cũng cảm thấy hơi mệt, ba lô leo núi dùng làm gối đầu, nàng thở dài nhẹ nhõm, “Vậy..
Cũng không còn sớm nữa rồi.” Người xem trực tiếp cảm thấy dự cảm chẳng lành
Lâm Thiên Du vẫy vẫy tay, cười híp mắt nói: “Thân thể của ta không tốt mọi người cũng biết rồi, thức khuya sẽ tăng thêm bệnh tình, ngủ ngon, ngày mai gặp nhé.” 【 Cái gì, cô đang nói cái gì vậy?
】 【 Cô lúc cầm dao chặt cây có nghĩ đến việc thân thể mình không tốt không vậy
】 Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập dấu chấm hỏi, Lâm Thiên Du không nhìn thấy gì hết
Thiết bị phát sóng trực tiếp được để trên lớp đệm chống nước, chỉnh góc nhìn xong thì đặt lên trên cùng, còn không quên dặn dò, “Giúp ta để ý chút, có gì nguy hiểm thì đánh thức ta nhé.” Nói xong câu “Ngủ ngon” Lâm Thiên Du liền quay lại lều gỗ, buông mành xuống rồi im thin thít đi ngủ
Thiết bị phát sóng năng lượng mặt trời mở 24 giờ, sẽ không tắt
Chỉ còn lại người xem trực tiếp hung hăng gõ dấu chấm hỏi trên bàn phím, thậm chí đã bắt đầu @ đạo diễn đến rồi
Thời gian thực ra vẫn còn sớm, những khách quý đi săn bắt vẫn còn chưa trở về đâu
Nhưng Lâm Thiên Du nói ngủ là ngủ ngay, lướt một hồi bình luận thì nhận ra Lâm Thiên Du thực sự không bất thình lình lên phát sóng nữa, ngoài vài fan cứng vẫn ở lại trong phòng phát sóng ra thì những người còn lại đều chạy sang phòng của chủ kênh khác xem náo nhiệt
Khách quý khác xuống biển bắt cá, Lâm Thiên Du đang ngủ
Khách quý lên núi đuổi bắt thỏ rừng, Lâm Thiên Du vẫn ngủ
Bọn họ cúi người nhặt nấm, Lâm Thiên Du vẫn cứ ngủ
Bình luận: 【Đây là sinh tồn dã ngoại chứ không phải là dưỡng lão, Lâm Thiên Du cô mau đứng dậy cho tôi
】 【Xem phát sóng trực tiếp một hồi, chủ kênh thì đi ngủ, đây có ra gì không
Tôi còn chưa tan ca nữa đây
】 … Chờ mặt trời xuống núi, những khách quý còn lại mới kéo lê cái thân mệt mỏi trở về
Vì kiếm đồ ăn cả nửa ngày, Quách Ngạn Bằng chắc cũng nghẹn một bụng tức, muốn tranh về chút thể diện, Hàng Tư Tư than mệt mỏi thì Quách Ngạn Bằng nói nàng không biết hòa đồng, Hàng Tư Tư còn có thể làm gì khác, chỉ có thể kéo đôi chân rã rời cố theo kịp
Trở về sau, Hàng Tư Tư trực tiếp ngồi phịch xuống đất, không muốn động đậy nữa
Nhìn nàng mệt đến mức này, phòng phát sóng trực tiếp của Hàng Tư Tư cũng toàn là bình luận về việc Lâm Thiên Du đang ngủ
Hàng Tư Tư hâm mộ muốn khóc, nhưng không có dũng khí trở mặt với Quách Ngạn Bằng
Quách Ngạn Bằng thì hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt mệt mỏi của mọi người, hào hứng lôi ra số cá mình đã thu thập được ở bờ sông, “Hữu Lâm, cậu cho tớ mượn cái bật lửa, tớ nướng cá.” Lâm Thiên Du muốn cái gì cũng phải dùng vật tư đổi lấy, còn Quách Ngạn Bằng mở miệng là muốn, cái cách nói năng như này, so sánh với cách nói năng lịch sự của Lâm Thiên Du, thấy ngay sự khác biệt
Ấn Hữu Lâm mím môi, cảm thấy không vui, tiện tay sờ soạng túi, “Tớ làm mất bật lửa rồi, chắc quên ở bờ sông rồi, ngày mai đi tìm xem.” Nụ cười của Quách Ngạn Bằng cứng đờ trên mặt, “Mất rồi
Mấy người mình chỉ có một cái bật lửa thôi đó, sao cậu không cẩn thận chút vậy
Cậu đi tìm xem sao đi, vứt bật lửa ở chỗ hoang dã nguy hiểm lắm đó.” “Lúc đi ra tớ đã bảo là không mang theo rồi mà, thế nào cậu cũng bắt tớ phải quay về lấy cho bằng được, ra bên ngoài rồi ai rảnh mà đi để ý đến cái bật lửa đâu.” Ấn Hữu Lâm giúp việc mà vẫn bị trách móc, nàng lôi túi ngủ ra lắc lắc, “Nếu anh nhất quyết đòi có thì tự đi mà tìm đi, tớ ngủ đây.” Mệt cả ngày lại còn nghẹn một bụng khí, Ấn Hữu Lâm lười không thèm giả bộ mặt ngoài hòa thuận nữa, quay lưng lại trực tiếp với hắn
“Ngạn Bằng thôi đi, trời tối rồi cũng khó tìm được bật lửa
Chẳng phải chúng ta còn nhiều gỗ sao, hay là thử đánh lửa xem?” An Lan Thanh tay trái tay phải cầm một khúc gỗ, đập vào nhau, nàng nheo mắt, “Cậu biết đánh lửa hả?” An Lan Thanh cười một tiếng, tim Quách Ngạn Bằng đập nhanh lên mấy nhịp, đầu óc cũng trống rỗng, trực tiếp đáp ứng: “Đương nhiên, cậu chờ chút, cho tớ mấy phút.” “Được, cố lên.” Được giai nhân cổ vũ, Quách Ngạn Bằng như uống nước tăng lực, toàn thân tràn đầy nhiệt tình
Hắn đặt gỗ xuống đất, một khúc gỗ khác oán hận bắt đầu cọ xát
Đồ vật dễ cháy bên cạnh thì không có, chất gây cháy thì không có, chỉ có hai khúc gỗ thôi, chà đến rát cả tay cũng không thấy được một tia lửa nào
Khiến cho người xem phát sóng trực tiếp cũng phải cạn lời
【...Ai dạy anh đánh lửa kiểu này vậy?】 【Anh đừng có mồi lửa nữa, em xin hủy theo dõi đây, em nhìn tiếp chắc não em bị teo quá.】 Quách Ngạn Bằng lo đánh lửa, chẳng thèm để ý đến phòng phát sóng trực tiếp, ngược lại An Lan Thanh nhìn thấy, không chút dấu vết tiến lên, lén gom một ít lá khô sang một bên
Ngọn lửa này mãi đến đêm khuya cũng không thể bùng lên được
Lâm Thiên Du trước khi ngủ đặt đồng hồ báo thức lúc 9 giờ, buổi tối đạo diễn sẽ thông báo nhiệm vụ cho mọi người, tự mình quyết định tham gia hay không
Phần thưởng nhiệm vụ vẫn rất hậu hĩnh
“Còn rất bận.” Lâm Thiên Du ngậm viên kẹo hoa quả, bước ra nhìn thấy Quách Ngạn Bằng bận đến mồ hôi nhễ nhại, không khỏi nhận xét
Quách Ngạn Bằng vừa nghe thấy giọng này cả người liền dựng lông, đang bực bội vì mãi không đánh được lửa nên liếc nhìn nàng một cái
Dưới chân Quách Ngạn Bằng bày không ít khúc gỗ, đều là do đánh mãi không lên lửa nên thay đổi
Càng về sau lại càng thay thường xuyên, mà lửa vẫn chẳng chịu ló ra
“Cậu biết gì chứ!” Đánh lửa không lên thì Quách Ngạn Bằng đã thấy khó chịu rồi, Lâm Thiên Du phản bác lại như châm thêm dầu vào lửa, “Đánh lửa là trò trẻ con à
Không phải từ từ mày mò sao
Cậu cứ chờ xem, tôi nhất định đánh ra lửa cho mà xem.” Lâm Thiên Du giật giật vòng hoa lá cây trên đầu, nghe vậy lơ đãng liếc qua một cái, nhìn từ trên xuống dưới, khẽ cười một tiếng, thu lại ánh mắt
Không nói một lời, nhưng lại như nói hết
Quách Ngạn Bằng lập tức nghẹn đến khí huyết cuồn cuộn, mặt đỏ bừng
Không thể đánh lửa được thì không tức đến như vậy
【Ha ha ha ha, mạnh miệng, cứ mạnh miệng đi, lúc Lâm Thiên Du đánh lửa thì anh còn đang đuổi gà vịt trên núi đó.】 【Diệt bá búng tay cái xoẹt, cả thế giới chỉ còn Quách Ngạn Bằng miệng hô to tôi nhất định có thể đánh được ra lửa!】 【Đã 9 giờ rồi, cơm tối thành bữa đêm mà lửa còn chưa bén, tôi nói thật đấy, bữa cơm này nhất định phải ăn mới được chắc?】 Ngoại trừ An Lan Thanh và Quách Ngạn Bằng, các khách quý khác đều tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi
Rõ ràng là đã mệt đến mức không nhẹ
Lâm Thiên Du cảm thấy sắc mặt của mình khi so sánh với họ thì xem ra còn tốt hơn chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đạo diễn từ trong lều của tổ chương trình đi ra, nhìn nhìn bảng tên lại nhìn những người đang xiêu vẹo, nhất thời không biết có nên tuyên bố nhiệm vụ hay không
Lâm Thiên Du chủ động giơ tay, thành thật hỏi: “Nhiệm vụ là gì thế?” “Bây giờ thông báo à
Hay là để ngày mai đi.” Lâm Thiên Du hỏi: “Vậy phần thưởng cũng để mai tính gấp đôi à?” Thiếu một nhiệm vụ là thiếu một phần thưởng, tức là thiếu đi vật tư
Một khi đã bố trí quy tắc xong, thì thay đổi sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, lúc đổi lại thì rất phiền
Đạo diễn nghĩ ngợi rồi nói: “Nhiệm vụ tính là thông báo của hôm nay, nhưng có thể để đến ngày mai hoàn thành, phần thưởng phát riêng.” “Được.” Đạo diễn đưa thẻ nhiệm vụ xuống dưới
Lâm Thiên Du ngồi ở phòng nhỏ bên cạnh dưới tàng cây, mượn thiết bị phát sóng trực tiếp nhìn không được nội dung trên thẻ
Fan phát sóng trực tiếp cũng nhìn thấy toàn bộ
"Cùng khách quý khác phái tổ đội, hợp tác lên cây hái quả dại, lớn nhỏ không biết, hái phải quả chưa chín thì chụp hai quả, cuối cùng lấy tổng số quả dại xuống, bên nào nhiều bên đó thắng
"Thẻ bài góc phải bên dưới có con số, khách quý có số giống nhau tạo thành một đội
Đạo diễn ném thẻ xuống rồi đi
Mọi người đều đang nghỉ ngơi, Lâm Thiên Du cũng không đi tìm những người khác để so số, thấy không có chuyện gì làm, liền chui trở về phòng nhỏ đơn sơ
Ban ngày ngủ chỉ là để nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối dễ xảy ra sự cố nhất
Lâm Thiên Du quen đặt lúc yếu ớt vào ban ngày, như vậy cho dù buổi tối có ngủ cũng không ngủ say, một khi có chuyện bất ngờ, nàng có thể phát hiện và phản ứng ngay
Bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng của An Lan Thanh, hình như là đang khuyên Quách Ngạn Bằng đi ngủ
Sau đó là tiếng bước chân đứt quãng, rồi hoàn toàn im lặng
Nói là hoạt động nhóm, cuối cùng mọi người giao đồ đã thu thập cho Quách Ngạn Bằng phân phát chung, cơm thì chưa ăn được, lều trại cũng chỉ có An Lan Thanh và Quách Ngạn Bằng hai người
Giấc ngủ này, ngoại trừ Lâm Thiên Du, tất cả mọi người đều chưa ngủ đủ
Hôm sau
Lâm Thiên Du vén rèm lên, tinh thần tỉnh táo bước ra ngoài, chào hỏi Hàng Tư Tư đang cầm cốc nước mắt còn mơ màng: "Buổi sáng tốt lành
Hàng Tư Tư mắt thâm quầng thấy rõ, yếu ớt nói: "Sớm nha, Thiên Du tỷ
"Sao mà không có sức sống vậy
Nhận được thẻ nhiệm vụ của đạo diễn chưa
Ngươi là số mấy
"Số ba
Chúng ta là một đội sao
Lâm Thiên Du lắc đầu, "Tổ đội khác phái, ta là số 5
Hàng Tư Tư ngây người ra, "Hả
Lâm Thiên Du nhìn biểu tình của nàng đã đoán ra được chút ít, nhưng vì lý do an toàn vẫn hỏi một câu, "Một số 5 khác là...?"