"Nhiều sói con thật đấy
Không đợi Lâm Thiên Du kịp phản ứng, sói thảo nguyên đã từ trên đống đất nhảy xuống, lao về phía nàng
Trong khoảnh khắc, Lâm Thiên Du không kịp nghĩ nhiều, tiện tay bỏ lại ba lô, cũng lao về phía đàn sói thảo nguyên
"Gào
Vừa tới gần, sói thảo nguyên đã nhào tới, Lâm Thiên Du giơ tay ôm trọn nó vào lòng, thuận thế xoay hai vòng, "Ha ha..
Đã lâu không gặp nhé, sói nhỏ
Sói thảo nguyên chạm đất, dụi vào người nàng, "Gào ô
Lâm Thiên Du vỗ vỗ lưng eo săn chắc của nó, cơ bắp đã rõ ràng hơn trước, ở môi trường quen thuộc, sói thảo nguyên có vẻ rất khỏe mạnh, "Tốt quá rồi
Đây là con sói nàng một tay nuôi lớn từ khi nó gầy trơ xương, nhìn thấy nó như bây giờ, trong lòng Lâm Thiên Du trào dâng cảm xúc
Nàng không nhịn được xoa đầu sói nhỏ
Rất muốn khoe với mọi người, xem này, đây là sói thảo nguyên ta nuôi, tuyệt vời không
Ta đang nói sói thảo nguyên đấy
Lâm Thiên Du chỉ vào đàn sói thảo nguyên đang muốn tiến lên mà lại do dự phía xa, hỏi: "Bọn nó là bạn mới của ngươi à
"Ô..
Sói thảo nguyên dụi người vào nàng liên tục, như thể bạn cũ lâu ngày gặp lại, dùng cách rụt rè bày tỏ sự kích động của mình
Nó lạnh lùng với những con sói khác, trong mắt chỉ có Lâm Thiên Du
【Cái giọng lí nhí này đáng yêu quá đi.】
【Nhất là khi một con sói thảo nguyên cường tráng làm nũng với ngươi như một con non, ai mà đỡ được cái sự đáng yêu trái ngược này chứ!】
【Vậy nên vì sao nhiều sói vậy, không ai để ý đến cái đống đất có mái tóc dài sao?】
【Đàn sói lớn có thể có con đầu đàn, có những gia tộc sói có thể lên đến ba mươi con, nhưng đấy là số ít
Đàn sói mà sói nhỏ dẫn về cũng chỉ khoảng sáu bảy con thôi.】
..
Khi Lâm Thiên Du đưa sói nhỏ lên máy bay về thảo nguyên, cô đã thêm phương thức liên lạc của nhân viên cứu trợ bên này
Nhưng sói thảo nguyên không được gắn định vị, sau khi đợi hai ngày ở trạm cứu trợ rồi quen, thì đã được thả về
Sau khi thả về thì việc tìm tung tích của sói thảo nguyên khá phiền phức, hơn nữa trên thảo nguyên cũng không thiếu sói lang thang bị đàn sói khác đuổi ra
Máy quay phim trên thảo nguyên thì lại đắt, khi bắt gặp sói đi một mình, người ta chỉ biết được đấy là một con sói, không thấy chi tiết nào khác, cũng không xác định được có phải sói nhỏ không
Cho nên, sự phát triển của sói nhỏ sau khi thả về, Lâm Thiên Du không rõ
Trạm cứu trợ cũng không có thông tin gì mới
Cô đương nhiên không biết bầy sói này là sao
Đàn sói thảo nguyên phía xa cũng từ trên đống đất xuống, không chạy đến ngay mà nằm rạp xuống, từ từ nhích tới, thận trọng bò tới đợi xem phản ứng
Con sói ở gần nhất nheo mắt, đuôi vẫy qua lại có vẻ lấy lòng
Không tính đến màu lông, bọn nó trông y như một lũ Husky
Sói thảo nguyên cũng chú ý đến sự tiến lại gần của chúng, nó cắn vạt áo của Lâm Thiên Du kéo về phía sau, "Ô..
"Ừ
Lâm Thiên Du đi theo nó, không khỏi hỏi: "Sao vậy
Sói thảo nguyên gầm một tiếng về phía bầy sói
Đàn sói đang cố rút ngắn khoảng cách với Lâm Thiên Du khựng lại, đồng loạt ngẩng đầu: "Gào ô
Như thể đáp lại, rồi sau đó tán ra xung quanh
Lâm Thiên Du thấy chúng chuyển biến nhanh như vậy thì khẽ cười, sờ đầu sói nhỏ, "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu đây
"Ô
Sói nhỏ không đáp, chỉ ngậm chiếc ba lô cô để rơi trên đất, đi trước dẫn đường
Lâm Thiên Du nói: "Xem ra sói nhỏ gặp chuyện thú vị rồi
Sói thảo nguyên đi vài bước, thấy Lâm Thiên Du không theo kịp, miệng ngậm đồ vật, không kêu thành tiếng mà chỉ phát ra: "Ô..
"Đến rồi đây
Lâm Thiên Du vội vàng chạy theo
Địa điểm cần đến có hơi xa
Có sói nhỏ dẫn đường, Lâm Thiên Du cũng không vội, vừa đi vừa trò chuyện với nó: "Sói nhỏ, sao ngươi biết ta ở đây
"Ô..
"Sói khác nói sao
Lâm Thiên Du cau mày, không hiểu vì sao khi lên xe buýt lại nghe được tiếng sói tru
【Trời ạ, chẳng lẽ sói nhỏ là nội gián cài vào tổ đạo diễn à?】
【Vậy nên..
lúc Lâm tỷ còn đang nghĩ xem tìm sói nhỏ thế nào thì sói nhỏ đã khóa vị trí của Lâm tỷ và chạy như bay đến rồi?】
【6 vãi 6 vãi, sói nhỏ cũng có mạng lưới tình báo riêng rồi.】
"Không biết sói nhỏ làm quen với bọn sói kia như thế nào, cảm giác sói nhỏ như vua của bọn chúng vậy
Ngập ngừng một chút, Lâm Thiên Du lại suy nghĩ: "Nhưng mà, sói ở nơi khác đến thì có thể làm vua sói của bầy bản địa sao
Trong này có vấn đề phức tạp mà Lâm Thiên Du không rõ
Dù sao, sói nhỏ là từ vườn bách thú bên ngoài được cứu về, còn bầy sói trước đây của nó đã không thể truy tìm được, nó đến thảo nguyên đảo nhỏ này cũng xem như là từ nơi khác đến
Bách Chiêu: 【Phạm vi hoạt động chủ yếu của nó hiện giờ là bầy sói mà ngươi vừa nhìn thấy, những con sói khác nhận nó là vua, nhưng mà con sói thảo nguyên này hình như cũng không thích hành động cùng với bầy sói lắm.】
Tài khoản của nhân viên trạm cứu trợ đều là người được chương trình tuyển chọn để quản lý bài viết, thông tin của Bách Chiêu một khi được gửi đi sẽ hiển thị dưới dạng Stickie trong đồng hồ của Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du chú ý tới thông báo, khựng bước, "Ngươi biết chuyện này sao
Bách Chiêu: 【Chúng tôi cũng để ý đến những hoạt động bất thường của bầy sói, lúc đó thấy con sói này thì cũng lạ, chỉ nghĩ là sói bị bầy khác đuổi đi, không nghĩ đến sói nhỏ, nên không nói với cô.】
Chẳng ai nghĩ, một con sói thảo nguyên từ nơi khác đến, chưa hoàn toàn thích nghi được với môi trường, lại dám nghênh ngang xuất hiện trong phạm vi đi săn của bầy sói, đi săn trước mặt bầy sói, rồi khi bị bầy sói bao vây còn lấy một địch sáu
Cũng quá táo bạo đi
Nếu không phải hôm nay Lâm Thiên Du ôm sói thảo nguyên xoay vòng, Bách Chiêu nhìn kỹ lại thấy trong mấy con sói theo sau có một con giống hệt con sói trong video, có thể đến giờ anh ta vẫn không biết con sói thảo nguyên mà trạm cứu trợ đã chú ý tới kia chính là con vừa mới được đưa đến gần đây
Bách Chiêu gửi toàn bộ giải thích vào trong Stickie
Lâm Thiên Du gật nhẹ đầu, "Vậy là sói nhỏ còn lợi hại đó
Chú chó nhỏ sói dẫn đường phía trước càng lắc đuôi hăng say hơn
Bách Chiêu: 【Bầy sói này chủ yếu là sói cô đơn tách đàn tụ lại với nhau, không có quan hệ huyết thống, hoàn toàn dựa vào thực lực mà tôn lên, có lẽ là sói nhỏ đánh bại chúng nó nên mới được tôn lên làm vua sói.】
Sói là loài vật đoàn kết và rất kiên cường
Trong bầy sói có quan hệ huyết thống, vị trí vua sói chỉ có những con sói dòng dõi mới có thể thách đấu, thành công mới kế vị thành vua sói, nếu vua sói bị sói bên ngoài giết chết, cả bầy sẽ vì vua sói mà báo thù
Sói nhỏ một mình đi lại trên thảo nguyên, gặp được bầy sói toàn là sói lang thang, lại còn đánh nhau một trận
Vốn là bầy không có vua, thế là bọn nó đi theo sói nhỏ luôn
Bách Chiêu: 【Chỉ là sói nhỏ luôn không đồng ý, khi thấy chúng đi theo nó thì rất mâu thuẫn, sau đó không biết xảy ra chuyện gì thì nó lại đồng ý, khi bọn tôi đi theo sau cũng không tìm ra nguyên nhân.】
Lâm Thiên Du như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Sói nhỏ có đủ thực lực để làm vua sói đấy, có thể là sau đó đã nghĩ thông suốt thôi
Vừa nói chuyện, Lâm Thiên Du không để ý đã đến chỗ nào rồi
Gió thổi ào đến, nàng lúc này mới ngẩng đầu, sói nhỏ đặt ba lô xuống bên cạnh nàng, "Gào ô
Đợi
Sau khi kêu một tiếng nó vội chạy đi
"Sói nhỏ kêu mình đợi nó một lát
Lâm Thiên Du nhìn quanh, không có chỗ nào có bóng râm nên ngồi xuống, hái cỏ, định tự bện mũ
Trên thảo nguyên bao la mà không dùng đồ chống nắng thì đi vài vòng có nguy cơ bị cháy nắng đấy
Đan mũ rất chậm, Lâm Thiên Du vừa làm vừa nghỉ, "Đạo diễn nói bên này có hồ, sói nhỏ chắc biết hồ ở đâu..
lát nữa đi bên hồ xem, nếu vị trí tốt, sẽ ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi tính tiếp
Lá cỏ quấn hai vòng quanh đầu ngón tay, Lâm Thiên Du từ xa đã thấy sói nhỏ chui vào một cái hang đất, bên trên thành công được lớp cỏ xanh che chắn, không nhìn ra hang đất lớn đến đâu
"Ô ——
Từ xa, một con sói thảo nguyên lạ lẫm, lảng vảng muốn đi về hướng hang đất, đột nhiên dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du
"Mình đây là đã vào lãnh địa của nó sao
Lâm Thiên Du không khỏi ngồi thẳng người, nhìn xem phía sói nhỏ, nếu sói nhỏ đến bên này thì chỗ này hẳn là lãnh địa của sói nhỏ mới đúng
Còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, sói thảo nguyên lạ lẫm chậm rãi tiến lại gần, cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo, nhe răng lộ ra nanh nhọn, lưng còng về phía trước, trông rất hung dữ
Lâm Thiên Du giải thích: "Hiểu lầm rồi
Sói thảo nguyên lạ lẫm nghe thấy hai chữ này thì dừng lại một chút, rồi ngay lập tức lại thay bằng vẻ mặt hung ác vừa rồi, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào cô, như nhìn chằm chằm vào một con mồi nào đó
"Gào ô
Đi
Sói thảo nguyên lạ lẫm hối thúc bằng những tiếng gầm gừ lặp đi lặp lại, nhưng có vẻ muốn Lâm Thiên Du rời đi hơn là tấn công cô
Lâm Thiên Du hiểu khi thấy nó như vậy, "Nó hẳn là con sói ở lại trông coi lãnh địa khi đàn sói đi săn
Con sói kia vẫn đang xù lông lên
Sói nhỏ đã chui vào hang đất lần nữa bò ra ngoài
Con sói thảo nguyên xa lạ thấy sói con cũng ngẩn người một lát, vừa nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du vừa lạng ngang thân mình đi về phía sói con
Nhưng mà, sói con chẳng thèm liếc con sói kia một cái, lại quấn quít như muốn chạy đến bên cạnh Lâm Thiên Du
Sói thảo nguyên xa lạ: “???” 【Phụt —— ha ha ha, vậy hóa ra con sói này là quen biết sói con đúng không?】 【Sói xa lạ: Đi
Đi ra ngoài
Đừng ở lại địa bàn của bọn ta, Lão đại
Để ta lôi nó đi chỗ khác..
Chờ đã, sao nó còn bò lên rồi, lại còn ôm cái gì vậy
Này
Đừng có liếm Lão đại!】 【Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt trên mặt sói.】 Sói thảo nguyên xa lạ hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, một giây làm ba cái động tác giả, vẻ xấu hổ nhanh viết cả lên mặt, đành cúi đầu gặm hai ngọn cỏ
Khi người ta xấu hổ hay gãi đầu sờ tai, sói thảo nguyên cũng vậy, chúng sẽ giơ móng vuốt lên cào, rồi lại nằm xuống lại đứng lên xoay vòng vòng, ra vẻ mình đang bận rộn lắm vậy
Việc bảo vệ lãnh địa của mình là điều rất bình thường
Nhất là nhìn thấy con sói thảo nguyên kia xấu hổ đến hận không thể đào lỗ mà chui xuống
Lâm Thiên Du cố nhịn mới không bật cười
Sói con ngơ ngác ngẩng đầu, “Ô?” "Ừ, không có gì
Vừa rồi ngươi đi đâu vậy
Lâm Thiên Du thu ánh mắt về, xoa nhẹ hai tai sói con
"Gào ô ——
Sói con quay đầu lại
Lâm Thiên Du theo nhìn sang, chỉ thấy một cục bông tròn vo, mập mạp, lớn không bằng cánh tay người lớn chui ra từ cái hang đất mà sói con vừa chui vào
Ngay sau đó, lục tục lại có ba con chui ra, con nhảy con chen, vui vẻ chạy ra ngoài
—— Là sói con
Mấy con sói con đứng lên cũng chưa cao bằng sói con, sói con chưa trưởng thành không có cái vẻ lanh lợi tiêu điều như sói trưởng thành, giống như củ khoai tây xù lông, nhìn thôi đã muốn vuốt ve, gào gào gọi lên mà chẳng có sức chống cự nào
Lâm Thiên Du: "!!!” Làn đạn: 【A a a a a a ——?!】 "Nhiều sói con ghê
Lâm Thiên Du ngây người, đợi đến khi bị sói con vây quanh mới hoàn hồn, những con non nớt nũng nịu, đuôi vẫy như cánh quạt, nhìn không có một chút uy hiếp nào, chả khác gì chó con
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống, bế con gần nhất lên, tưởng chỉ nhìn thì có vẻ tròn thôi, không ngờ vẫn còn rất mềm mại, "Mấy con này là ngươi nhặt về sao
Vừa nãy sói con chui vào hang đất, chắc là đi tìm mấy con này
"Gào
Sói thảo nguyên ngậm một con non cách xa, đến bên chân Lâm Thiên Du thả xuống
Sói non hiện tại còn trong giai đoạn cần được bảo vệ, chúng tràn đầy tò mò với mọi thứ bên ngoài, cho nên bình thường khi đàn sói đi săn thì sẽ có sói ở lại trông coi chúng
Mấy con non tuy không thể nhận biết được nguy hiểm, nhưng cũng có mấy con khá cẩn thận..
Chúng dừng lại cẩn thận ở nơi cách Lâm Thiên Du khoảng mười centimet
Bị một vòng sói con tròn vo vây quanh, khóe miệng Lâm Thiên Du hoàn toàn không khống chế được mà giương lên, “Đáng yêu quá.” Nàng dường như ngoài chim non và Tiểu Hề lộc ra, những con vật nàng từng tiếp xúc đều là động vật trưởng thành, đây là lần đầu tiên nàng thấy sói con thảo nguyên đó
Lâm Thiên Du đoán nói: “Mấy con này chắc là sói con của cái đàn sói mà sói con nhập bọn.” Dù sao hiện tại không phải mùa sinh sản, sói con trông cũng không giống mới sinh, sói con lại nhận ra, chắc chỉ có thể là trong đàn sói thôi
【Ta dường như biết vì sao sói con ban đầu ghét bỏ, nhưng sau đó lại chọn nhập bọn với đàn sói.】 【Tê —— Vậy nếu như nói có nhiều như vậy, là do nhìn thấy có sói con, cảm thấy Lâm tỷ thích sói con nên——】 【A a a ta chịu không nổi nữa rồi, loại sói thế này không nên phân phối sao
Của tôi đâu!】 ..
Lâm Thiên Du hiển nhiên cũng ý thức được điều này
Thấy nàng ôm lấy sói con, sói con vui vẻ không kể xiết, giống như đưa lên một món quà vừa ý nàng
“Đáng yêu không?” Lâm Thiên Du vòng tay ôm một sói con thảo nguyên, ghé sát màn hình cho xem rõ mặt, “Có phải nhìn trông giống chó con không..
So với chó con thì ngầu hơn một chút không
Sờ thích ơi là thích, mềm ơi là mềm.” Sờ vào lại càng mềm hơn nữa
Những con non khác cũng không chịu kém cạnh, nhao nhao xô đẩy nhau trèo lên người Lâm Thiên Du
Chỉ chốc lát, trên đùi nàng đã đầy sói con, trên lưng còn một con cố gắng trèo lên
Khổ nỗi sói non thảo nguyên không có móng vuốt sắc bén để bám như mèo con, cố mãi nửa ngày, cuối cùng chỉ còn móng vuốt quờ quạng giậm chân tại chỗ
Lâm Thiên Du đưa tay bế nó lên, đặt ở trên đùi chồng lên cùng với mấy con non khác
Con sói thảo nguyên vừa nãy gọi về phía Lâm Thiên Du xoay quanh ở xung quanh
Như đang ung dung tản bộ, nhưng cái vòng này dường như đang thu hẹp lại từng chút một, càng lúc càng tới gần chính giữa
Sói con ngồi bên cạnh, gác cằm lên vai Lâm Thiên Du, để ý thấy những con sói khác đang tới gần, vẻ mặt hơi ngơ ra
Con sói thảo nguyên xa lạ vểnh đuôi lên, quay đầu chạy như điên về phía hang đất, thoáng cái đã biến mất bên trong
“Chân sau của con sói thảo nguyên này có chút...” Lâm Thiên Du để ý thấy có một sói con không được bình thường lắm, hơi khờ khạo, không tranh không giành gì nằm một chỗ, nàng đưa tay chạm vào chân sau của nó
Nhận thấy có ai chạm vào, nó quay đầu lại nhìn một cái
Chắc là không đau, đau thì nó đã kêu rồi
“Hình như là bị bẩm sinh.” Một chân sau của nó nhìn có chút vẹo, hơn nữa so với các sói con khác thì nó gầy và nhỏ hơn một chút
Trong thế giới động vật này, những con non sinh ra mà yếu ớt hoặc bị cho là không thể sống sót thường sẽ bị vứt bỏ
Con trước mắt này đi thì chân bị vẹo không bình thường, cảm giác hơi loạng choạng
"Này, nhóc con
Lâm Thiên Du ngoắc đầu ngón tay để thu hút sự chú ý của nó, “Đến chỗ của ta có được không?” Sói con rụt rè nhìn nàng một cái, chầm chậm nhảy từng chút lại gần
“Cũng không tệ, không quá nghiêm trọng, xem sau này có tự hồi phục được không.” Lâm Thiên Du kiểm tra một hồi, sói con ở tuổi này vẫn còn nhỏ quá, không thể can thiệp bằng phẫu thuật thì sẽ cố không đụng tới, nếu không thể tự hồi phục thì đưa đến trung tâm cứu trợ cũng chưa muộn
Động vật có khả năng tự hồi phục rất mạnh, được ăn ngon uống tốt nuôi một thời gian, không chừng sẽ chẳng khác gì mấy sói con khác đâu
Chơi đùa với sói con một hồi, động vật con dường như có nguồn sống vô tận, chẳng biết mệt là gì, cái đuôi vẫy nửa ngày mà chẳng có ý định muốn dừng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du nhìn cũng thấy mệt thay nó
"Được rồi, các ngươi cũng nên về nhà đi
Lâm Thiên Du thả những sói con trên người xuống đất, "Chúng ta đi săn thôi sói con
Không hay không biết cũng đã gần chiều, Lâm Thiên Du trên máy bay không thấy hứng thú ăn gì, chỉ uống nước, lúc này lại thấy hơi đói bụng
Phải đi tìm chút gì đó để ăn thôi
“Ô...” Sói thảo nguyên cọ cọ nàng, giả bộ quay người định đi săn một mình
“Ta cũng đi đi.” Lâm Thiên Du đứng dậy phủi lớp cỏ dính trên người, con mồi lớn mà sói thảo nguyên đi săn về thì nàng ăn không được, "Chúng ta đi tìm xem đạo diễn có thả gà vịt gì không
Dù sao ăn con mồi mà tổ chương trình thả ra để dành cho khách quý thì sẽ an toàn hơn
【Nhưng Tô đạo nói không có thả mà.】 【Đúng đúng đúng, thảo luận tuyên truyền, thảo nguyên có vô hạn sinh cơ, tổ chương trình cũng không có thả sẵn, ăn gì thì khách quý tự đi tìm.】 Lâm Thiên Du: “???” Xem ra thì, ngoài ba thứ vật tư mà tổ chương trình cho thì chẳng có gì khác nữa cả
So với bên khu rừng mưa thì bên này có thể xem là đơn giản hóa hết mức rồi
Không còn cách nào, đành từ từ đi tìm vậy
Lâm Thiên Du lười biếng duỗi eo, "Hay là đưa mấy sói con về trước đã
Để bên ngoài có lẽ không an toàn
“Rống ——!” Sói thảo nguyên trong hang đất nghe thấy tiếng, "Gào ô
Để những sói khác chăm sóc sói con
Lâm Thiên Du lúc này mới nhặt ba lô lên, "Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ ngươi hay đi săn xem trước một chút
"Ô
Thảo nguyên rộng như vậy, động vật cũng rất ít
Đàn sói thường hay đi săn vào ban đêm, cho nên hiếm khi gặp được sói
"Ta nghe thấy tiếng nước
Lâm Thiên Du chú ý thấy một cái ao hồ trông rất trống trải ở giữa thảo nguyên, nước bên trong trong veo, không thấy rêu xanh, cúi đầu còn có thể thấy cá bơi trong đó, hồ nước uốn lượn về phía trước, có vẻ là dòng suối nhỏ chảy từ trên cao xuống rồi tụ vào hồ
Lâm Thiên Du nói: "Ta đi bắt mấy con cá ăn thôi
Trong trường hợp không xác định được động vật nào chắc chắn ăn được, cá trong hồ là an toàn nhất
Chọn loại nào mà mình nhận ra, chỉ cần không đụng đến loài cá quý hiếm bảo tồn là được, còn lại thì tùy tiện ăn
Đã quyết định, Lâm Thiên Du lục tìm trong ba lô, muốn xem có thứ gì dùng để bắt cá được không, kết quả thì chỉ toàn là mấy món đồ lặt vặt, không có món nào dùng được cả
Xung quanh lại chẳng có cây cối, muốn vót cành cây làm xiên cá cũng không xong, Lâm Thiên Du cũng không muốn tốn vài tiếng đồng hồ đến khu rừng cây gần biệt thự để bẻ cành rồi lại quay về bắt cá
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thiên Du vén tay áo lên, đành dùng tay không bắt cá vậy
Sói thảo nguyên không hứng thú với cá trong hồ, nhìn quanh một hồi, nó dọc theo dòng suối chạy về phía trước, hướng đến một cái sườn dốc không xa
Lâm Thiên Du đưa tay xuống nước, đầu ngón tay hơi cuộn tròn, ngón cái duỗi thẳng, "Để mọi người xem biểu diễn bắt cá bằng tay nhé
Nước ở đây không bị ô nhiễm, một nơi mà ít người lui tới thế này thì quả thực là thế giới của động vật
Trên thảo nguyên, thức ăn cho động vật cũng ít vì chủ yếu là cá nước ngọt
Do đó, cá trong hồ đều khá lớn, chỉ cần một con cá trắm cỏ nướng chín là đã đủ no bụng
"Thiên Du tỷ
Tỷ đang làm gì vậy
Hàng Tư Tư cùng Tại Linh Vũ vất vả tìm đến nguồn nước, vừa tới đã thấy Lâm Thiên Du nửa quỳ bên hồ, một tay thò vào nước bất động, trông không giống đang rửa tay
Một ngày bận rộn đi đường, lại là khách quý, Hàng Tư Tư hiểu rõ tầm quan trọng của ngày đầu tiên, nhất là trong tình cảnh khó khăn như này, lại không có bản đồ
Cô nàng đã đi đến đau cả sườn cũng không dám dừng lại
Vì thế, cô nàng cũng không rảnh mà xem phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du
Khó khăn lắm mới tìm được nguồn nước, Hàng Tư Tư lập tức ngã ngồi nghỉ ngơi, còn Tại Linh Vũ thì vừa quạt tay vừa mệt mỏi, chào Lâm Thiên Du xong thì liền nằm xuống
Phía sau họ, đám đàn ông cũng ngồi xổm xuống rửa tay
Lâm Thiên Du đáp: "Ta đang bắt cá
Bàn tay khuấy nước, làm bắn lên tung tóe bọt nước, mấy con cá vốn đã định cắn ngón tay nàng cũng bị kinh hãi, ngoẹo đầu biến mất trong nháy mắt
【 Dựa vào
Ta nín thở không dám động, cứ tưởng bắt được rồi chứ
】
【MD..
Người kia là ai vậy, rửa tay mà làm ồn ào như thế, có bệnh hả
】
【Không phải chứ không phải chứ, cả Thi Kính Nguyên cũng không nhận ra à
Tiền bối lão làng trong giới đấy, ảnh đế tới cũng phải gọi một tiếng sư phụ
Hắn mà tham gia chương trình này là đã nể mặt các ngươi lắm rồi, biết không
Đây là cây đại thụ văn nghệ của Thi Kính Nguyên đó.】
【A a a, cái ông ngoại tình trong hôn nhân ép vợ cũ từ bỏ quyền nuôi con, tay trắng ra đi, bị giới điện ảnh phong sát, tra nam đó hả
Quan tài còn chưa đóng nắp mà đã để ông ta sống lại được rồi?】
..
Hàng loạt bình luận trên màn hình đầy mùi thuốc súng
Lâm Thiên Du giữ một tư thế nửa ngày, lúc này cũng có chút mỏi, thấy người bên cạnh còn đang giằng co, bèn dứt khoát đứng dậy hoạt động gân cốt, tiện thể đổi chỗ khác
Hàng Tư Tư bị bắn nước lên người, ngẩn người một chút rồi lẳng lặng dịch sang bên cạnh, "Thiên Du tỷ, tỷ bắt cá thế nào vậy, dạy cho ta với
"Thì là..
"Xì
Thi Kính Nguyên cười nhạo một tiếng, "Bắt kiểu gì, chẳng phải nàng chỉ thò tay vào đấy thôi à, học Khương Thái Công câu cá à
Nguyện người mắc câu
Lâm Thiên Du lười để ý, tiếp tục bắt cá
Thi Kính Nguyên thấy vậy cũng không giận, chỉ thản nhiên nói: "Có thời gian thì đi hái quả dại còn hơn, được nhiều cũng lấp đầy bụng, không phải hơn cái kiểu làm trò mèo ở đây sao
"Ta cứ ngồi đây xem, xem Tiểu Tô có dám lại gần không
Xem ra là đã định sẵn đóng vai kẻ đạo đức giả cho Lâm Thiên Du, đạo diễn sẽ phối hợp để nâng nhân vật này lên
Trong mắt Thi Kính Nguyên, Lâm Thiên Du vốn dĩ chỉ giả vờ bắt cá, sau đó đợi lúc máy quay không ghi hình, đạo diễn sẽ đưa cá cho nàng, để Lâm Thiên Du làm ra vẻ như mình mới bắt được từ dưới nước lên vậy
Mượn chuyện này để xây dựng hình tượng
Nếu đổi lại người khác mà nói câu này, nghệ sĩ cùng cấp bậc hoặc là diễn viên nào đó có lẽ đã bị fan công kích rồi
Nhưng vì câu này là do người có địa vị cao nhất trong chương trình nói ra, dù xét về tuổi tác hay thâm niên, phòng phát sóng trực tiếp của hắn chẳng những không có ai mắng, mà còn rất nhiều người hưởng ứng theo
【Thi lão sư ngầu quá
Phải cứ nhìn chằm chằm thế, có Thi lão sư ở đây ai dám gian lận.】
【Trước đây tôi đã định nói, Lâm Thiên Du xây dựng hình tượng giả quá đáng, kết quả tôi vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ta nói, fan cẩu của cô ta lập tức chặn luôn, là loại người gì chắc khỏi phải nói nhiều.】
【Thật không biết Lâm Thiên Du đã cho đạo diễn Tô lợi ích gì mà khiến ông ta hạ mình liếm láp cô ta thế.】
..
Tiền bối lão làng trong giới giải trí ở đây trấn giữ, nói ra lời này quả thực chẳng ai bắt bẻ được
Hơn nữa, độ nổi tiếng luôn đi kèm với tai tiếng
Nhưng phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du lại được bảo vệ rất tốt, các loại từ ngữ vi phạm lệnh cấm đều không cho phép hiển thị, những lời lẽ nhục mạ, khiêu khích quá khích đều sẽ bị chặn hết, những tài khoản đó đều sẽ bị cấm, nên xóa thì sẽ xóa
Chửi người thì có, người cho rằng Lâm Thiên Du làm trò cũng có không ít
Chỉ là chưa có ai xông đến mắng Lâm Thiên Du trước mặt mà thôi
Hàng Tư Tư vì đi cùng Lâm Thiên Du cũng bị mắng không ít, lúc này thấy cô nàng không đứng ra bênh vực Thi Kính Nguyên, nhiều người liền bắt đầu chỉ trích cô ta không tôn trọng tiền bối
Trong chốc lát, không khí trở nên hơi khó xử
Căng thẳng như muốn xé rách mọi thứ
Tại Linh Vũ chỉ có thể cười ngốc đứng ra hòa giải bầu không khí, "Ờm..
Cá ở đây nhiều thật, Thi lão sư có muốn thử tự mình bắt cá không ạ
Thi Kính Nguyên hừ lạnh một tiếng vẻ mặt cao ngạo
Hàng Tư Tư dừng một chút, coi như không nghe thấy, gượng gạo chuyển chủ đề: "Thiên Du tỷ mau dạy ta đi, ta cũng muốn học bắt cá
"Cứ thò tay vào nước
Lâm Thiên Du ra hiệu tay, bảo nàng làm theo
Nàng không thèm xem các bình luận sẽ công kích mình dữ dội như thế nào, tiếp tục chuyên tâm bắt cá
Hàng Tư Tư thấy cô nàng bình tĩnh như thế, giống như vô hình có một bàn tay lớn khiến tâm tình cô nàng cũng dịu lại, vì vậy học dáng vẻ của Lâm Thiên Du cúi người thò tay xuống
Nước lạnh buốt chỉ chạm đến cổ tay, Hàng Tư Tư chọn chỗ cách Lâm Thiên Du một khoảng
Dù sao, đâu ai đi câu cá mà lại quăng hai lưỡi câu vào cùng một chỗ
Thi Kính Nguyên ngồi ngay ngắn bên hồ, thấy hai người kia xem như không có mình, sắc mặt liền trầm xuống, đứng dậy chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực một chút, bộ dạng một cán bộ kỳ cựu, thâm sâu nói: "Cô còn trẻ, đừng vì nhất thời nổi tiếng mà đi sai đường
"Phải chân thật chút
"Trọng tâm của truyền hình thực tế là ở con người thật, không phải là diễn
Biến gameshow thành nơi để các cô diễn kỹ xảo, như thế thì quá không nên
Thi Kính Nguyên từng câu từng chữ đều không nhắc tên, nhưng ai cũng hiểu hắn đang nói Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lễ phép nói: "Vậy khi ngài còn trẻ chắc là đã đi đường chính đạo nhỉ
Thi Kính Nguyên dừng lại, mặt đang nghiêm túc lập tức sầm xuống, có lẽ trong lòng hắn cũng rõ, chuyện riêng tư của mình trên mạng đã bị lan truyền khắp nơi, hầu như ai cũng biết
Nếu không phải bị ồn ào quá lớn, Thi Kính Nguyên cũng đã không chọn thời điểm đỉnh cao để lui về ở ẩn rồi
Bị phong sát hay là chủ động rút lui đợi bão tố qua đi, chuyện này với Thi Kính Nguyên không khác gì nhau cả
Chính vì quá rõ ràng, nên nghe Lâm Thiên Du nói thế, hắn chỉ cảm thấy mình đang bị khiêu khích
Thi Kính Nguyên trợn mắt lên, "Cô là một hậu bối, dám tùy ý bàn luận chuyện của người lớn tuổi, đây là gia giáo của cô à
"Ngoại tình trong hôn nhân, hợp đồng âm dương..
Đọc đến đoạn này tiếng bình luận có chút ngập ngừng, Lâm Thiên Du ngước mắt, đem những lời vừa rồi lặp lại, "Đây là nghề mưu sinh gia truyền của ông sao
Thâm niên thì đúng là không sai, nhưng scandal cũng nhiều không kém
Không cần Lâm Thiên Du cố ý thăm dò làm gì, fan tự động sẽ tìm tòi thu thập hết rồi gửi vào phòng phát sóng trực tiếp cho cô
Vừa có thể không cần thô tục cũng đuổi được đám fan làm càn của Thi Kính Nguyên đến gây sự ở phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du, vừa có thể cho Lâm Thiên Du hiểu rõ hơn về vị tiền bối được giới kính trọng này
"
Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ liếc nhìn nhau, kinh hãi đến lạnh sống lưng, cứ như bị sét đánh, da gà nổi lên cả loạt
Này, này ——
Những lời này có thể nói ra sao
Tại Linh Vũ nuốt nước miếng cái ực, lúc này đều không biết nên làm sao để hòa giải cho đỡ lúng túng
Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ đã sợ như thế, Thi Kính Nguyên càng thêm u ám
"Cô
Có một số việc tuy ai cũng biết, nhưng rất ít khi người trong giới lại nói thẳng trước mặt Thi Kính Nguyên như vậy
Chuyện này chẳng khác nào xỉa thẳng vào mặt hắn
Nhất là Lâm Thiên Du lại dùng giọng điệu bình thản để nói, một kẻ hậu bối, sao lại dám nói những lời này, chẳng lẽ cô ta không muốn sống trong giới này nữa sao
Mấy ai trong giới này mà không phải là cáo già, đứng trước lợi ích tuyệt đối thì nào ai còn để tâm đến tố chất đạo đức làm gì
Ở nơi này người bợ kẻ giàu thì người có tài nguyên trong tay mới là quan trọng nhất
Thi Kính Nguyên dám ỷ vào thân phận tiền bối để tham gia chương trình này, đơn giản là vì hắn ỷ lại những người còn lại đều là tiểu bối, chẳng ai dám mở miệng
Hơn nữa, cùng một giới thì ít nhiều gì cũng có những bí mật riêng không thể tiết lộ ra ngoài
Có tò mò thì chỉ dám lén bàn tán với bạn bè thân thiết, chứ không ai dại gì mà mang những chuyện mờ ám ra để nói trước mặt chính chủ cả
Lâm Thiên Du cũng chẳng thèm quan tâm, cô đã chuyển sang công việc khác rồi, mặc kệ ông ở giới giải trí hô mưa gọi gió ra sao, thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, cùng lắm thì lại phong sát cô
Thi Kính Nguyên tức đến đỏ mặt, còn ra vẻ bậc trưởng bối răn dạy, "Tuổi trẻ mà đã tâm phù khí táo thế này thì khó mà làm được việc lớn
Gặp chuyện gì cũng nói năng bừa bãi không cần biết thật giả, cô thật sự chẳng có chút đầu óc nào, dễ bị người ta dắt mũi đi
【Cảnh cáo
Cấm tùy tiện gọi bố bất cứ ai.】
【Còn tin xàm xí nói thật giả thế nọ thế kia, thật hay giả tự ông chả hiểu à?】
【Mà nói, tại sao Thi Kính Nguyên vẫn chưa bị phong sát vậy, mấy hôm trước tôi còn thấy ông ta tham gia lễ trao giải, còn làm khách mời trao huy chương vàng Đồng Tước mà.】 【Tuy rằng đời sống cá nhân tương đối bê bối, nhưng về nghệ thuật, Thí Kính Nguyên không ai có thể sánh kịp, hơn nữa..
còn có người chống lưng.】 【Phải nói là không nên nói, Lâm tỷ oán giận ta sướng thật, lần đầu tiên thấy có người dám lấy chuyện này chỉ thẳng vào mặt Thí Kính Nguyên mà mắng, ha ha!】 Thí Kính Nguyên có thể ngang dọc trong giới, chủ yếu vẫn là có người chống lưng
Hơn nữa, ở trong giới nhiều năm như vậy, chính hắn cũng đã biến thành ông trùm tư bản lớn nhất, dù trên mạng có bao nhiêu scandal đi nữa, chỉ cần không giết người phóng hỏa thì cũng không ai có thể động đến một sợi lông của hắn
Lâm Thiên Du cũng không thích nghe người ta lên lớp, thấy cá sắp cắn câu
Thí Kính Nguyên đột ngột ném hòn đá xuống nước, làm cá hoảng sợ lắc mình, lần này Lâm Thiên Du đã sớm đề phòng, khi cá há miệng liền nhét ngón cái vào, trực tiếp bóp vào cằm cá, xách con cá ra khỏi hồ
Con cá trắm cỏ nặng mấy cân giãy giụa thân mình hết sức khi vừa ra khỏi nước, tay Lâm Thiên Du trượt một cái, "Bốp" một tiếng, vừa vặn nện lên mặt Thí Kính Nguyên
Thí Kính Nguyên đứng ở đằng xa còn chưa kịp phản ứng, thứ chất lỏng tanh nhớt lẫn vào nước tóe tung trên mặt
Thí Kính Nguyên ngơ ngác một hồi
Cho đến khi Lâm Thiên Du đi tới nhặt cá lên, Thí Kính Nguyên lúc này mới tỉnh hồn, tay run run chỉ vào Lâm Thiên Du, "Ngươi, ngươi ngươi ngươi..
Ngươi nửa ngày cũng không nói hết câu được
Lâm Thiên Du lắc lắc con cá trên tay, "Bái bai
Nếu vận may tốt thì khu thảo nguyên lớn thế này, khả năng không chạm mặt Thí Kính Nguyên nữa cũng khá cao
Nhưng là… điều không may là ở chỗ nơi này hình như cũng chỉ có một nguồn nước này
Lâm Thiên Du ngẩng đầu nhìn về phương xa, bắt đầu suy nghĩ có nên lên thượng nguồn xem có thích hợp nghỉ lại không
Quen với việc bị người cúi đầu khom lưng lễ phép gọi tiền bối, Thí Kính Nguyên còn tưởng làm ra vẻ, Lâm Thiên Du trực tiếp quay lưng đi, "Sao thế, bắt được chưa
Lâm Thiên Du nói: "Nơi này có người quấy rối, không bắt được thì đi chỗ khác thử xem
Học được cách này là được
Thực ra khi cá cắn vào ngón cái thì bắt ngay, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn
Cá trắm cỏ không có răng nanh, cắn một cái cũng không đau
Chỉ là… nếu nói ngay từ đầu Thí Kính Nguyên rửa tay làm cá sợ chạy là ngoài ý muốn thì việc sau đó hắn ném đá là cố tình
Có thể thấy Lâm Thiên Du không hề sùng bái mình như đám đàn em khác, Thí Kính Nguyên này dù sao cũng có chút tài năng, ông đạo diễn này không chịu nổi cái cảm giác này nên cố ý gây sự
Hàng Tư Tư khẽ gật đầu, mồ hôi lạnh đã sắp rơi
"Ta đi trước
Nói xong, Lâm Thiên Du xách cá đi về hướng thảo nguyên sói vừa rời đi
Thí Kính Nguyên sờ soạng nước trên mặt, ghê tởm hắn ngồi xổm xuống mép nước rửa mấy lần
Đáng nói là, cho dù đã phiền chết vì chất nhờn dính trên mặt, khi rửa hắn vẫn rất chú ý hình tượng, trước khi xắn tay áo còn có nhã hứng vuốt phẳng nếp gấp, sau đó mới đưa tay vốc nước vỗ lên mặt, rồi dùng cổ tay áo nhẹ nhàng lau
Hàng Tư Tư: "..
Bây giờ chạy còn kịp không
--- Vượt qua vài sườn dốc, không thấy thảo nguyên sói, ngược lại nhìn thấy mấy cây thụ xiêu vẹo
Rừng cây này có lẽ liền kề với khu biệt thự mà đoàn làm phim đang ở
Thảo nguyên trong nước do thổ nhưỡng và nhiệt độ mưa mà không mọc được cây lớn, nhưng thảo nguyên Châu Phi không những có cây mà còn có rừng với quy mô không nhỏ
Địa hình trên đảo độc đáo, cây lớn trong rừng cây rải rác không mấy rậm rạp, khiến Lâm Thiên Du đã quen với những đại thụ ngút trời trong rừng mưa có chút không quen
Nhưng mà có cây, lại gần nguồn nước
Lâm Thiên Du lấy dao thái rau chặt cành cây, "Hôm nay cứ nghỉ chân ở đây đã
Tuy rằng sói con rất nhiệt tình muốn đưa nàng về nhà, nhưng nàng không ở nổi hang đất, bên này cũng chẳng tìm thấy hang động nào
Nếu không dựng nơi trú ẩn thì có thể sẽ phải ngủ màn trời chiếu đất
Hơn nữa, thảo nguyên ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn, chỉ trông vào chút đồ trong ba lô thì e không đủ
Chặt cành cây xong, Lâm Thiên Du liền châm lửa đốt đống lửa
Cỏ cá tươi non bị ném một đường, cá thiếu nước lúc này không giãy giụa mấy, sờ vảy cá cũng chẳng còn vẻ tươi rói
Lâm Thiên Du ngay tại chỗ làm sạch nó, đặt lên trên đống lửa nướng
"Sói con không biết đã chạy đi săn ở đâu rồi, bây giờ vẫn chưa về
Lật cá nướng, Lâm Thiên Du không nhịn được nhìn xung quanh, để ý thấy dấu chân cách đó không xa, nàng đứng dậy, vẫy tay thu thiết bị phát sóng trực tiếp lại gần, "Nhìn này
Ngón tay Lâm Thiên Du treo lơ lửng trong không trung chỉ vào một trong những dấu chân hình thù kỳ quái, vẽ lại hai cái móng vuốt, "Chắc là dấu chân sư tử, có dấu chân đạp chồng lên, có lẽ là bầy sư tử
【!!
Muốn đuổi theo sao!】 【Xông lên
Xông lên ôm vài con thì hay!】 【Khoan đã… vừa mới từ phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh của Ấn Hữu Lâm sang, bọn họ cũng phát hiện sư tử, mọi người đều đang hô nhau mau chóng chạy đi, chuyện gì với hai chị em này vậy!】 【Ha ha ha ha, cười chết mất, ở bên cạnh Lâm tỷ lâu rồi, động vật còn đâu để ý nguy hiểm hay không, chỉ có— ngon lành và siêu cấp ngon lành!】..
Lâm Thiên Du không có ý muốn đuổi theo, mới ngày thứ nhất, tất cả còn chưa chuẩn bị xong
Tối thiểu cũng phải giải quyết xong chỗ ở tối đã, rồi sau đó đi tìm sư tử chơi
Rắc chút muối lên con cá nướng sắp chín, cá chín khá nhanh, khứa vài đường trên mình cá là thấy đã chín, ngọn lửa bén cháy kèm theo mùi than
Lâm Thiên Du thổi thổi rồi cắn một miếng lớn ở bụng cá
Gỡ những chiếc xương dăm nhỏ bên trong ra, thịt cá tươi ngon mà do cá tương đối béo nên miếng này ăn rất chắc bụng
Nếu không có mấy cái xương dăm này thì càng tốt
"Xương dăm cá trắm cỏ nhiều quá
Lâm Thiên Du hơi mím môi, "Lần sau vẫn nên bắt cá trắm cỏ nấu canh cá thì hơn
Trực tiếp nghiền nát cá cả thịt cả xương, thịt băm lẫn vào canh cá mà uống, xương cá cũng có thể lọc bỏ ra được
Lâm Thiên Du vừa ăn cá, vừa lấy tay tạt nước hồ vào đống lửa, dập tắt ngọn lửa đang cháy
Nàng ăn không ngon miệng, ngược lại vì có xương cá mà ăn rất chậm
Ở nơi hoang dã mà bị hóc xương cá thì không phải là chuyện đùa
Đến khi ăn hết thì thịt cá nướng đã nguội
Đằng xa, Lâm Thiên Du vẫn nghe thấy Thí Kính Nguyên vênh váo chỉ đạo quát tháo gì đó, hình như lại có khách đến uống nước, hễ gặp là lại không nhịn được lên lớp người ta
Cầm xiên xương cá lủng lẳng trên tay, Lâm Thiên Du cắm xiên xuống đất, vỗ vỗ tay nói: "Tiếp theo là giáo trình dựng nơi ẩn nấp bằng lá cọ
Dừng một chút, Lâm Thiên Du nói thêm: "Chỉ áp dụng được trong trời trong hoặc mưa nhỏ gió nhẹ, nếu thời tiết xấu vẫn nên có chỗ ẩn nấp tốt hơn
Giống như kỳ thứ nhất đã cưa đổ rừng mưa, ở thảo nguyên này một con dao phay là đủ
Lâm Thiên Du đi tới bên cạnh cây cọ, chặt hết các cán lá cọ xuống, thu gom mấy cây mới dừng lại
"Không có dây thừng thì có thể dùng lá cọ, hoặc là lột vỏ cây xuống cũng có thể bện dây thừng
Lâm Thiên Du quấn một mặt cán lá cọ bằng lá cọ, cố tình thắt một nút
Thắt không xong, dứt khoát quấn thêm vài vòng bên ngoài
Quấn đều các góc độ, cuối cùng nhét một chút góc ngoài vào các lá cọ giao nhau, làm như vậy khi buông tay, lá cọ cũng sẽ không bị bung ra
"Sau đó chống nó lên như này
Mặt được quấn cẩn thận quay lên trên, mấy cán lá cọ ở dưới lần lượt tách ra chống đỡ thành hình dáng một chiếc lều, nếu như có vải chống nước thì cứ trùm lên trên là xong việc
Nhưng hình như do kỳ thứ nhất, Lâm Thiên Du đã dùng hết cả vải chống nước, dẫn đến kỳ hai mọi người chọn bừa ngay từ đầu, ai nấy đều tranh nhau vải chống nước, còn lều trại thì phải né sang một bên
Nhưng mà lá cọ cũng che nắng tốt
Lâm Thiên Du dùng cán lá cọ bắt ngang qua chồng lên những cán dựng thẳng lên trên, lại dùng lá cọ quấn đi quấn lại, mỗi điểm giao nhau chữ thập đều quấn một lần
Để tránh tối khi ngủ có thể đối mặt với lá cọ bị tản ra, dẫn đến chỗ ẩn núp bị đổ sập
Mỗi lần quấn xong một cái, Lâm Thiên Du đều dùng lực lắc mạnh một chút, để kiểm tra chất lượng
Lâm Thiên Du thở hắt ra, lau mồ hôi trên trán nói: "Như vậy là có được cấu trúc rồi
Thời tiết vẫn hơi nóng, phơi nắng lâu như vậy nên hít thở cũng có chút nặng nề
Nhưng sắp làm xong rồi
Lâm Thiên Du dứt khoát nhặt lá cọ lên, "Cuối cùng thì cắm lá cọ vào, cài vào bên trong, che tầng tầng lớp lớp đến cao nhất
Không làm được kín kẽ thì ánh nắng lọt qua một chút xem như là chiếu sáng
Nơi trú ẩn này có chút yếu ớt, sau khi dựng xong liền không nên di chuyển
Thấy vị trí xung quanh cũng khá tốt, nguồn nước thuộc thượng nguồn, bên cạnh còn có rừng cây thưa thớt, cách hang đất của sói con cũng không xa
Tổng hợp lại suy nghĩ, nơi đây hiện tại là lựa chọn tốt nhất
Chỉ là… ở nơi gần nguồn nước thì khó tránh khỏi chạm mặt những khách khác
Lâm Thiên Du cắm chiếc lá cọ cuối cùng, không để ý đến ý kiến của vị khách lớn tuổi nào
"Phù..
Lâm Thiên Du chừa lại một cửa, vén lá cọ nằm vào bên trong, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, "Mát quá
Nhiệt độ tuy không đổi, nhưng không còn cảm giác nóng bức khi ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào người nữa
【Ừ
Ta có loại dự cảm chẳng lành thế nào ấy
】 【Đừng ngủ mà ô ô ô, tỷ Lâm, cầu tỷ đừng ngủ trưa
Hâm mộ bé con, xem phát sóng trực tiếp chiếu lại mấy ngày vất vả lắm mới thấy được người thật.】 "Không ngủ không ngủ
Lâm Thiển Du hai tay kê sau đầu, "Ta chỉ nằm một lát thôi, ban ngày ban mặt thế này ta làm sao ngủ được
Bình luận: 【…】 Không tin
Có cái tiền lệ là ngày đầu tham gia chương trình đã ngủ gục rồi, người ta biết rõ tính cách hớn hở của Lâm Thiển Du căn bản không tin nàng không định ngủ
Khung cảnh tốt quá, bên tai nghe tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có gió nhẹ cuốn theo hơi nóng thổi qua, bị nơi trú ẩn che khuất phần lớn, khiến mấy tàu lá cọ treo bên ngoài xào xạc rung động
Quá thích hợp để ngủ trưa
Lâm Thiển Du cảm thấy nếu nằm xuống nữa chắc nàng ngủ thật mất
Nhưng giờ này thật sự còn sớm
Lâm Thiển Du cứng rắn áp chế cơn mệt mỏi đang cuộn trào, vén rèm lên ló đầu ra, "Mọi người có nghe thấy tiếng sư tử kêu không
Bình luận đồng loạt đáp là không
"Ta nghe nhầm ư
Lâm Thiển Du nhíu mày, tìm ba lô, đến gần nơi trú ẩn xịt thuốc xịt côn trùng, "Đi qua xem thử
Thuốc xịt côn trùng vẫn còn chút mùi, cố gắng dùng khi không có đồ lông xung quanh
Số còn lại để ở đây, chỉ mang theo một bình bên mình
"Cái bụi cây gì mà gai góc dữ vậy
Lâm Thiển Du nhìn bụi cây khô héo có gai trước mắt, quyết đoán quay đầu đi đường vòng, "Nếu gặp loại bụi cây này ở hoang dã, có thể chặt mang về bao quanh chỗ trú ẩn của mình, đề phòng bị mãnh thú tấn công ban đêm
Đây là một biện pháp phòng hộ tương đối đơn giản
Lâm Thiển Du không cần mấy thứ này lắm, nàng còn có sói thảo nguyên ở đây
Dù tiểu sói không có ở đây, nếu thật gặp phải mãnh thú nàng cũng ứng phó được thôi
"Cái này có giống dâu tây không
Lâm Thiển Du hạ thấp người, tiến lại hái hai quả cao lương, "Còn ngon nữa
Bên này so với chỗ mới xuống xe, chủng loại đồ ăn còn nhiều hơn
Nàng không khỏi hoài nghi đạo diễn cố tình tìm nơi hoang vắng thả bọn họ xuống
Bước đi trên mặt đất gồ ghề, Lâm Thiển Du liếc thấy cây nha đam đỏ hoe, "Nha đam hoang à
Nếu thấy thì hái một ít, ta nhớ thứ này có thể hạ nhiệt
Tổ chương trình lần này chơi hơi lớn, ngoài việc không chuẩn bị vật tư, không mở kênh trao đổi vật tư với tổ chương trình ra, ngay cả hộp thuốc cũng không có
Nếu trời mưa, ai đau đầu sổ mũi thì tự chịu, hoặc là trực tiếp rút khỏi cuộc chơi
Lần một mà gặp phải chuyện này, uống một viên thuốc hạ sốt, người nào thể chất tốt thì không sao
Sau khi hái hết nha đam, Lâm Thiển Du lót hai lá lớn để nước nha đam không làm ướt hết ba lô
Dọc đường đi về phía trước, hễ gặp vật gì hữu dụng nàng đều sẽ thu một phần
Bất kể bây giờ có dùng đến hay không, nhỡ sau này dùng đến thì sao, nếu nàng không mang theo, chờ đến lúc cần lại không có càng phiền phức
Trong lúc bất giác, ba lô đã gần đầy
Vẫn không thấy tăm hơi của sói thảo nguyên
-- Nàng đi theo hướng mà tiểu sói đi đấy
Lâm Thiển Du chống một tay lên hông, thở nhẹ một hơi, "Xem ra tiểu sói chạy đi săn ở chỗ xa rồi
Nhìn con đường đã đi qua, rồi lại nhìn phía trước không mục đích
Lâm Thiển Du tiện miệng ăn quả cao lương, "Đi tiếp thôi
Đi qua vài bụi cây thấp, Lâm Thiển Du nghe thấy tiếng kền kền kêu, ngẩng đầu lên thì thấy phía xa có kền kền lượn lờ trên trời
Nàng đoán: "Chỗ kia hẳn có động vật cỡ lớn
Kền kền ăn thịt thối, không chỉ riêng thịt thối, thực đơn rất rộng, đôi khi sẽ lại gần khi mãnh thú bắt được con mồi, chờ chúng ăn xong bỏ con mồi, kền kền cùng nhau tiến lên
Nhìn giống như là giúp các động vật khác dọn dẹp con mồi ăn không hết
Nhưng sự giúp đỡ này chỉ giới hạn ở sư tử
Đối mặt với một số con có sức chiến đấu không quá mạnh, ví dụ như báo săn, một khi bị kền kền để ý đến, chúng sẽ cố gắng ăn vài miếng rồi nhồi bụng đầy, sau đó rời đi
Vô số kền kền sẽ đi hưởng thụ con mồi bị cướp từ miệng báo săn
Lâm Thiển Du giơ lá cọ trong tay, chiếc lá lớn còn có chỗ rỗng, lại có thể tạo ra một chút tác dụng che nắng
Buổi tối không có việc gì làm sẽ đan mấy chiếc mũ rơm, ngày mai ra ngoài hoạt động sẽ không cần phiền phức như vậy
Trèo lên một gò đất nhỏ, Lâm Thiển Du liền nằm rạp xuống, không cao lắm nhưng lại có độ dốc, độ cao đó đủ để nàng nhìn rõ mọi thứ rồi
Lá cọ che trên đầu cũng coi như ngụy trang đơn giản
Lâm Thiển Du nhỏ giọng nói: "Đà điểu và sư tử đánh nhau
Nói đúng ra là đàn sư tử đang vây bắt đà điểu, sư tử cái là chủ lực săn mồi trong đàn
Sư tử đực bình thường chỉ ra tay khi đối mặt với con mồi cỡ lớn, kiểu như bò rừng voi, những con mồi tương đối khó nhằn mà có tính nguy hiểm cao
Đàn sư tử hợp tác ăn ý đến độ nhuần nhuyễn
Con mồi bị chúng để ý đến chỉ có nước hận thấu xương
Tiếng thét của đà điểu chói tai chói tai, chạy nhanh nhảu, chạy loanh quanh với đàn sư tử, nhưng hướng chạy trốn đã bị sư tử chặn lại, như ruồi không đầu loạn xạ
Cuối cùng khi một con sư tử gầm lên, lao tới cắn đứt cổ nó
【Sư tử cái cũng trâu bò quá đi, cú lao đó ta cho điểm tuyệt đối.】 【Má ơi má ơi, giống y như ta xem trực tiếp tại hiện trường vậy, kích thích quá đi, tỷ Lâm có định xuống cứu đà điểu không.】 【Sư tử cái: Mấy người có nghe thấy mình vừa nói cái gì không đấy?】 Đàn sư tử tha đà điểu đến nơi khác, kền kền ở trên trời đến cùng cũng không dám chạm vào đàn sư tử vừa kết thúc cuộc săn, ngoài việc rên rỉ, độ cao hạ cũng không dám
Lâm Thiển Du chờ đàn sư tử rời đi mới trượt xuống khỏi sườn dốc, "Sư tử tha đà điểu đi rồi, vậy trứng đà điểu hẳn còn ở đó
Nói vậy, nàng vừa đi tìm kiếm gần đây thì tìm thấy tổ đà điểu, bên trong có đến ba quả trứng đà điểu cực lớn
Nàng nhấc một quả lên ước lượng, "Nặng phết
"Trứng đà điểu chứa nhiều protein, khoáng chất và vitamin, nhiều thế này đủ ăn mấy ngày rồi
Lâm Thiển Du nhét trứng vào ba lô, làm cái ba lô này hoàn toàn đầy
Cái khóa kéo còn phải dính vào mới miễn cưỡng đóng lại được
Một chuyến này thu hoạch được nhiều phết
Không đợi sư tử ăn thừa đà điểu, kền kền lượn vòng lại đi xuống
"Tránh ra tránh ra
"Có biết trước sau thứ tự không
Một giọng nam vang lên, sau đó là tiếng kền kền không phục kêu ỏm tỏi
Lâm Thiển Du quay lại thì thấy Cung Hâm Minh đang vung dao găm trong tay cùng kền kền giằng co, "Đây là ta tìm thấy trước
Đối mặt với con người, đám kền kền quen dã ngoại cũng không hề rụt rè, hình như muốn hù dọa chạy như hù báo săn, cậy vào ưu thế số lượng để hù cho Cung Hâm Minh sợ chạy
Nhìn thấy Lâm Thiển Du, Cung Hâm Minh ban đầu hơi ngẩn người, còn chưa phục hồi tinh thần thì trên mặt đã nở nụ cười, "Tỷ Lâm
Lâm Thiển Du gật nhẹ đầu, có chút khó hiểu hỏi: "Cậu đang làm gì thế
"Tôi đang cắt thịt
Cung Hâm Minh chỉ vào con ngựa vằn đã bị mình cắt một nửa, "Chị xem này, tôi nhặt được con ngựa vằn
Đầu ngón tay quẹt qua cành cây phía dưới con ngựa vằn và lá cây rải rác, Cung Hâm Minh nói: "Tôi đoán đây cũng là con mồi mà báo hoa giấu trên cây chưa ăn hết, rớt xuống đúng lúc bị tôi nhặt được
Trên miếng thịt chỉ còn sót một phần
Cung Hâm Minh dùng dao găm gắng sức cắt thịt, "Tỷ Lâm muốn ăn không, cắt xong mau đi thôi, em sợ tí báo hoa lại đến
Nhỡ mà bị mãnh thú phát hiện mình cướp mồi, báo hoa chắc chắn sẽ giận dữ với hắn
Cung Hâm Minh có bao nhiêu cân lượng trong người hắn vẫn rất rõ, nếu báo hoa dám đuổi hắn, hắn dám chết cho tổ chương trình xem luôn
"Không cần, cậu cắt đi
Lâm Thiển Du không có hứng thú gì với ngựa vằn, chỉ nghe thấy: "Ở đây cậu có thấy sói thảo nguyên không
"Sói
Cung Hâm Minh lắc đầu, "Không có nha, em chỉ vừa rồi thấy sư tử và đà điểu, còn lại thì không thấy gì cả
Cung Hâm Minh nói ngơ ngác, phòng phát sóng trực tiếp bình luận lại dậy sóng
【Có đó
Em bé ngốc
Lúc nãy cậu cắt thịt, phía sau một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào cậu đấy!】 【Đúng đó đúng đó, bình luận đều nhắc nhở cậu đấy
Cậu nhìn mà không thèm liếc mắt một cái luôn!】 Fan có thể nói là lo cho Cung Hâm Minh muốn nát cả tim rồi, lo lắng thấp thỏm còn phải giúp chú ý xung quanh
Nhìn bình luận Cung Hâm Minh vò đầu, ngập ngừng nói: "A
Mấy bạn fan bảo có nha, vận may của em tốt thế á
Cung Hâm Minh cũng có chút không dám tin: "Trước thì nhặt được đồ ăn, sau sói thảo nguyên phát hiện mình mà lại không tấn công, cũng không giành đồ ăn của mình, chẳng lẽ em là người con được thiên tuyển của gameshow lần này ư
Lâm Thiển Du cười cười, không đả phá sự ảo tưởng bệnh trunh nhị của hắn, "Cậu cứ bận đi, tôi đi nơi khác xem sao
"Vâng; Tạm biệt tỷ Lâm
Cung Hâm Minh vẫy vẫy tay, rồi quay người tiếp tục vùi đầu vào kế hoạch chặt thịt
Chờ Lâm Thiển Du đi rồi, Cung Hâm Minh mới lờ mờ phản ứng lại, "Ơ
Con sói mình gặp không phải là sói của tỷ Lâm ư
Fan: 【…】 Cậu lề mề quá đáng rồi
"Tôi đoán tiểu sói có thể đi bắt ngựa vằn
Lâm Thiển Du đi về phía trước không bao lâu, dự đoán sói thảo nguyên ở ngay gần đây, biết ở đâu thì cũng không nóng nảy, đơn giản ngồi xuống cạnh nguồn nước uống nước trước
Không có cốc, nước tuy rất trong nhưng cũng không thể trực tiếp dùng tay uống được
Thực tế thì việc sinh tồn ngoài tự nhiên không hề tinh tế như vậy, khi khát đến không chịu nổi, trong tình huống thiếu nguồn nước, thì thấy nước bùn cũng phải uống hai ngụm
Nhưng nếu đã có điều kiện sống được cải thiện, Lâm Thiên Du vẫn có ý định đun sôi nước trước đã
“Vỏ trứng đà điểu rất cứng, ta định dùng vỏ trứng làm cái chén.” Lâm Thiên Du bỏ ba lô xuống, chọn một quả trứng đà điểu, dùng dao thái rau gõ vào đầu nhọn của trứng
Cái lực đạo này vẫn phải rất chú ý
Nhẹ thì có thể gõ cả nửa ngày mới xong một quả trứng đà điểu
Nếu nặng quá thì trực tiếp bỏ đi
So với lòng trắng và lòng đỏ trứng bên trong, hiện tại Lâm Thiên Du hiển nhiên cần một cái vỏ trứng nguyên vẹn hơn
Thùng, thùng, gõ liên tục vài cái, chỉ tạo được một cái lỗ nhỏ, rồi tiếp tục dùng mũi nhọn đó gõ vào bên cạnh lỗ nhỏ, vỏ trứng vỡ vụn có thể tách ra một chút, nếu cạy không ra thì tiếp tục gõ
Lặp lại vài lần như vậy, thì xem như đã mở được một cái lỗ to bằng lòng bàn tay ở trên
Lâm Thiên Du rửa sạch một miếng đá phiến tương đối mỏng, rồi lấy que gỗ khuấy trứng đà điểu lên, đổ vào mặt trên, nhóm lửa chiên trứng
Không có dầu, đá phiến lại khá dính, Lâm Thiên Du cũng không lật mặt, cứ để nó như vậy, còn mình thì tranh thủ rửa vỏ trứng đà điểu cả trong lẫn ngoài
Kiểu chiên trứng này xác suất dính rất cao, cũng không quan tâm đẹp hay không, trực tiếp dùng que cời cho trứng tơi ra
Trong khi đợi trứng đà điểu nóng lên, Lâm Thiên Du lại bứt hai tàu lá cọ ở gần đó xuống
Đây là để trực tiếp bện thành một sợi dây thừng tương đối dài
"Mọi người ở nhà cũng có thể dùng cách này để làm dây xách cho cốc nước, để có thể cầm theo
Lâm Thiên Du để sợi dây thừng vừa tết xong xuống đất, tết vài lượt chồng lên nhau, ở giữa hiện ra một ô vuông nhỏ
Mặt không có lỗ của quả trứng đà điểu vừa hay đặt vào trong ô vuông đó, sau đó nhấc hai đầu dây thừng lên
Sợi dây sẽ siết chặt lấy quả trứng, cột rất chắc
Lâm Thiên Du giơ tay lên, cầm cái chén nước mới làm có quai treo lắc lư trước màn hình, sau đó đứng dậy đổ đầy nước vào chén, cách đống lửa một khoảng, nhưng vẫn có thể kê được cái kiềng ba chân ở chỗ có thể bắt lửa, đặt chén nước lên trên, thong thả nấu liền
Nấu nước kiểu này sẽ hơi chậm, nhưng cái được là, chén nước làm bằng trứng đà điểu có thể tái sử dụng
Nếu không thì chỉ cần đốt một lần là có thể hỏng ngay
Trong lúc chờ nước sôi, trứng chiên cũng đã được rồi, vừa có thể ăn vừa đợi
Những lúc rảnh rỗi chờ đợi đều được tận dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mềm quá.” Lâm Thiên Du bưng miếng đá phiến lên nếm thử trứng chiên, “Chỉ cần thêm chút muối nữa là ăn ngon rồi.” Vị thì cũng không khác gì trứng gà là mấy
Cảm giác như đã lâu chưa được ăn trứng gà vậy
“Bên kia có bò Tây Tạng kìa.” Ở phía đối diện nguồn nước, bò đang cúi đầu gặm cỏ
Bò Tây Tạng rất nhiều, nhìn qua thì không chỉ là một đàn bò
"Nếu Đại Quýt ở đây thì chắc chắn đã xông lên rồi.” Nghĩ đến con hổ lớn, Lâm Thiên Du nheo mắt lại, “Ta sẽ cố gắng, lần sau về sẽ mang gan bò Tây Tạng cho Đại Quýt, chắc chắn Đại Quýt sẽ thích
Treo ấm nước bằng vỏ trứng đà điểu một lúc, Lâm Thiên Du lại xoay ấm lại, để bên kia cũng được sưởi ấm
Cứ từ từ thì không thấy nước trong vỏ trứng sôi, nhưng đặt tay ở miệng ấm đã có thể cảm nhận được hơi nóng bên trong
Đun thêm một chút nữa là được rồi
Không nhất thiết phải đun đến sôi, cứ từ từ sưởi ấm thế này, cũng không biết có sôi được không
Nướng thêm chút nữa, đến lúc thì dù không sôi cũng có thể uống được
Ăn hết trứng đà điểu hơi ngán, Lâm Thiên Du lại lôi ra mấy quả dại vừa hái, ăn vị chua ngọt để đỡ ngán
Trứng đà điểu nhiều quá, ăn không hết, Lâm Thiên Du cầm theo dây thừng, nhẹ nhàng thổi một chút, nhấp một ngụm nước
【 Đi theo Lâm tỷ, bắt đầu mấy tiếng đã được ăn hai bữa, cái này còn chưa tính những quả mọng kia.】 【Cứu mạng, đề nghị mọi người nhất định phải mở hai màn hình, vừa xem bên Linh Vũ vừa xem Lâm tỷ, mấy em gà con bên đó thê thảm thật.】 【 Thi Kính Nguyên thật ghê tởm, đạo đức bắt cóc xem như bị hắn ta chơi hiểu, già rồi cái gì cũng bắt lớp trẻ làm, ở Linh Vũ nhìn mà tức không nói được gì, nghẹn khuất chết ta, vẫn là bên phòng phát sóng này xem thoải mái.】 【 Cười chết, phóng mắt ra cả giới giải trí, có ai dám trực tiếp oán trách Thi Kính Nguyên được như ba người không
Lâm tỷ của ta không hề sợ
】 … Chuyện các khách quý gameshow xảy ra mâu thuẫn thì rất bình thường
Những khách mời khác cũng muốn gây chút chú ý mà
Có một nhân vật như Thi Kính Nguyên ở đó, thì bên kia vấn đề sẽ không thiếu, có ma sát thì sẽ có hot search, cũng có thể xem như là phúc họa tương y
Lâm Thiên Du để lại hơn nửa miếng trứng chiên chưa ăn, nhấm nháp quả mọng rồi ăn từng miếng nhỏ, thấy phía xa xuất hiện hai cái tai nhọn nhọn màu lông nhung, nàng nheo mắt lại, “Sói nhỏ.” “Ô!” Ngậm con mồi trong miệng, sói thảo nguyên vừa đáp lời vừa tăng tốc chạy tới
Lâm Thiên Du lại treo chén nước lên, sợ đặt ở bên cạnh lúc sói nhỏ đến gần sẽ vô ý làm nghiêng chén nước, “Chậm thôi, đừng vội.” Một con ngựa vằn đã chết được để ngay trước mặt, sói thảo nguyên liếm liếm mép, trước khi dụi người vào nàng một hồi
Lâm Thiên Du ôm chiếc khăn choàng lông, cảm nhận được sói thảo nguyên có chút thở dốc, nàng nói: “Mệt không, nghỉ ngơi một chút đi, ta giúp ngươi cắt thịt.” “Gào!” Sói thảo nguyên không chịu đi, ngẩng đầu tựa vào vai nàng, mong đợi nhìn nàng
Lâm Thiên Du quay đầu hôn nó một cái, “Ngoan.” “Ô!” Sói thảo nguyên lúc này mới vừa lòng hướng đến nguồn nước đi
Nước ở đó khá trong, không nói là có thể nhìn thấu đến tận đáy, nhưng cũng không thấy bóng dáng cá sấu nào
Con sông này, không nói là hoang dã, mà nói là điểm du lịch cũng có người tin
Sau khi chạy nhanh vừa nãy, sói thảo nguyên uống nước rất chậm, đứng bên nguồn nước cả nửa ngày trời
Uống no rồi mới trở về
"Nếm thử món trứng chiên ta làm xem thế nào.” Lâm Thiên Du xẻ con ngựa vằn làm hai, nội tạng thì lấy riêng ra, một nửa ngựa vằn cắt thành miếng thịt, sau đó trộn lẫn thịt và nội tạng vào nhau, cuối cùng kết hợp với trứng chiên
Một phần bữa xế đầy đủ và tinh tế đã hoàn thành
Sói thảo nguyên cũng chưa từng ăn trứng chiên bao giờ, thậm chí trứng đà điểu nó cũng ít khi thấy
Nhưng món đồ nhìn kỳ lạ này là Lâm Thiên Du chuẩn bị, sói thảo nguyên cắn một miếng đã ngậm quá nửa, từ từ nhai như đang thưởng thức hương vị của món trứng đà điểu xào này
Lâm Thiên Du cười, từ trong ba lô lấy ra quả trứng đà điểu còn nguyên nói: “Cái mà ngươi đang ăn là từ cái này ra đó, thế nào, được không?” “Ô!” Ngon
“Haha, ngon là tốt rồi.” Lâm Thiên Du xoa đầu sói nhỏ, “Ngươi thích ăn thì hai cái này đều giữ lại cho ngươi.” Nàng chỉ cần giữ lại vỏ trứng để làm chén nước là được
Sói thảo nguyên ăn xong trứng chiên, liếm liếm miệng, thấy Lâm Thiên Du đang một tay chống cằm nhìn mình, nó nghiêng đầu, “Ô?” Không hiểu vì sao Lâm Thiên Du lại không ăn cơm mà chỉ nhìn sói nhỏ, nên sói ngậm miếng thịt trên phiến đá đưa tới
“Ta ăn rồi.” Lâm Thiên Du nâng tay lên ngăn môi sói thảo nguyên, “Ta đã ăn rất nhiều trứng rồi, còn cả cá nữa, ta bây giờ không thấy đói chút nào, ngươi cứ ăn đi.” Chỉ là một con ngựa vằn lớn như vậy, với lượng ăn của sói thảo nguyên, hình như cũng không thể ăn hết được
"Có muốn mang về cho đàn sói trong bầy không
Lâm Thiên Du đang bận bịu với nửa con ngựa vằn còn lại, nhiều thịt tươi thế này mà không mang về thì thấy lãng phí quá
Nghe vậy, mắt sói thảo nguyên khẽ động, nó nuốt miếng thịt trong miệng xuống, sau đó quay đầu về hướng đã tới, “Gào ô——!” Cố ý kéo dài âm cuối phát ra một tiếng gầm uốn lượn
Đây dường như là sói đầu đàn đang truyền tin cho đồng bọn
Có vài lúc, bầy sói tỏa ra đi săn, sói đầu đàn không thấy được những con sói khác trong bầy của mình, liền sẽ dựa vào tiếng kêu để hỏi, những con sói khác nghe thấy cũng sẽ hăng hái đáp lại
Lâm Thiên Du giải thích nói: “Đây là đang gọi những con sói khác trong đàn đến ăn chung đó.” 【 Ta biết ta biết
Còn một loại tiếng nữa, là để hỏi đồng đội có ở đây không, nghe nói, sói nào không đáp lời sói đầu đàn, mà bị sói đầu đàn phát hiện còn sống thì sẽ bị đánh.】 【Ha ha ha ha ha bị đánh là cái quỷ gì vậy!】 【 Sói đầu đàn: Có ở đây không
Sói không trả lời
Quay lại thì đụng phải, sói đầu đàn:??
còn sống mà không trả lời tin tức
】 【 Thảo, phiên dịch hình tượng quá đi, không đánh ngươi thì đánh ai hả trời
】 Sau tiếng kêu của sói thảo nguyên, những tiếng đáp lại của sói khác cũng lần lượt vang lên
Nghe được tiếng trả lời, sói nhỏ mới cúi đầu tiếp tục ăn cơm
Sói thảo nguyên trước sau vẫn ăn rất tao nhã, từ từ thong thả ăn
Cũng có thể là do bản thân không quá đói bụng, việc sói nhỏ chạy đến đi săn là vì Lâm Thiên Du đói bụng, còn cố ý tìm đến nơi khá quen, hồi trước thường ăn ngựa vằn trong rừng mưa
Nhưng khổ nỗi Lâm Thiên Du lại không ăn, nên chỉ có thể để sói thảo nguyên xử lý nốt
Thịt ngựa vằn vừa mới cắt thì không có mùi lạ gì, sói nhỏ cũng rất thích ăn
Lâm Thiên Du nâng chén nước thử độ nóng, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, cảm thấy ngày nắng to mà uống nước này, chưa được hai ngụm đã bắt đầu đổ mồ hôi
Hình như có thứ gì đó đang tiến gần, Lâm Thiên Du nheo mắt lại, "Sói nhỏ xem này, bên kia nhiều ngựa vằn ghê.” Sói thảo nguyên nhai thịt, liếm liếm máu dính trên mép
Ăn no rồi thì dựa vào người Lâm Thiên Du rồi liếm lông
Vừa mở miệng chớp mắt, Lâm Thiên Du tay nhanh mắt lẹ nhét vào miệng nó một quả mọng
Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, sói thảo nguyên ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn Lâm Thiên Du mặt đầy ý cười, trông có chút bất đắc dĩ, nhai nuốt trọn vẹn quả mọng
Tiểu sói ngẩng đầu cọ cọ mặt nàng, cái mũi ướt át như một nụ hôn, rồi mới cúi đầu tiếp tục lo liệu bộ lông
Lâm Thiên Du đặt chiếc lá cọ dùng che nắng lên một nửa chỗ ban nãy
Không biết hơi thở của sói thảo nguyên có khiến lũ kền kền gần đó sợ hãi không, số lượng bầy sói rất đông, trước mặt bầy sói, kền kền không có chút ưu thế nào, chắc chắn một thời gian ngắn sẽ không dám bén mảng tới
Đợi chúng phản ứng kịp không có nhiều sói như vậy ở đây, mấy con sói khác trong đàn hẳn là cũng chạy tới
Lâm Thiên Du ôm tiểu sói xoa bụng nó, căng tròn lên rồi, xem ra là ăn rất no
Buổi chiều thời gian nhàn nhã, nhất là sau khi ăn uống no đủ, trốn vào chỗ râm mát vắng vẻ
Nơi này thế đất khá cao, có thể nhìn thấy một mảng cỏ khô rộng lớn
So với đám cỏ màu xanh nhạt phía dưới kia, đám cỏ ở đây trông rũ rượi một cách vô lý
“Kiếm ít cỏ khô, đan mũ rơm so với cỏ non thì tốt hơn.” Lâm Thiên Du nghĩ, dùng cỏ non một hồi mất nước sẽ héo rũ, mũ rơm sẽ bị biến dạng, đó không phải thứ phiền phức gì, mà cứ biến dạng là lại lười chỉnh sửa, đến lúc đó có khi lại phải tết lại cái mới
Chi bằng dùng luôn cỏ khô, cố định lại sẽ dùng được lâu hơn
Nghĩ sao làm vậy, đằng nào rảnh cũng là rảnh
Lâm Thiên Du nhặt vội mấy nắm, đám cỏ ở đây đều rất dài, đứng lên cũng cao gần bắp chân
Tết mũ rơm đã quen, giờ dù là dùng chất liệu gì, Lâm Thiên Du đều có thể dựa theo trí nhớ mà tạo ra dáng vẻ mình tưởng tượng được
Những lúc rảnh rỗi, tết mấy bông hoa từ cỏ khô cũng không thành vấn đề
“Tiểu sói thử cái này.” Lâm Thiên Du vừa tết ra một hình nhỏ, ướm thử lên tai sói thảo nguyên, “Tiểu sói đội mũ cỏ, ngầu quá đi chứ.”
Tiểu sói ngẩng ngẩng đầu, ý thức được tay Lâm Thiên Du còn đặt trên đầu mình, nó ngừng một chút lại vội vã cúi đầu: “Ô!”
Ngầu
“Ha ha!” Dù biết tiểu sói không hiểu từ ‘ngầu’ có nghĩa gì, nhưng nhìn cái mũ rơm trên đầu chỉ có một vòng cỏ còn chưa hoàn thành, lại nói mấy lời ngầu, Lâm Thiên Du không nhịn được muốn cười
Sói thảo nguyên nghiêng đầu, ngơ ngác, rồi lại thấy vui lây
[Có cục bông bên cạnh tốt quá, cảm giác Lâm tỷ không cần phải tự đi săn nữa.]
[Haha, đúng là thế, đạo diễn đích thân mở cửa sau cho rồi, con sói thảo nguyên này chắc chắn là do Lâm Thiên Du quen biết, cái đám người kia hết đường tẩy trắng nói nàng không quen biết động vật hoang dã.]
Tuy bị giẫm phải chỗ cốt yếu chính là đối phương cố tình gây sự, nhưng nghe người nọ miêu tả thế, không mảy may đả động đến nội dung, cứ như thật vậy
Từ kỳ đầu tiên chương trình về văn nghệ nhận biết động vật kéo đến quý thứ hai, vậy thì có liên quan gì đến việc dàn xếp chứ
Không ít fan hâm mộ nổi đóa lên tiếng phản bác
[Bạn giỏi thì bạn lên đó mà làm đi, kết bạn với sói để muốn gió được gió, muốn mưa được mưa xem nào.]
[Lúc kỳ đầu tiên có phải bạn bị mù không
Đạo diễn sắp bị cái lý lẽ của bạn làm cho tức chết rồi kìa.]
Nhưng cũng lác đác có vài người phụ họa: [Đúng thế, người chơi khác lo lắng về đồ ăn, còn cô ta thì chẳng cần làm gì mà có sói thảo nguyên dâng đến tận miệng.]
[Còn có mấy người không biết là Lâm Thiên Du cơ thể rất yếu, vốn không thể vận động mạnh sao?]
[Đã là chuyện cũ rích rồi, lúc Lâm tỷ đánh cho bọn trộm săn tan tác thì chắc ngươi còn đang ngồi sau màn hình gõ bàn phím.]
…
Lâm Thiên Du liếc qua một cái những dòng tranh cãi, nàng lướt qua một cái, cũng không mấy để ý đến những lời cố tình khiêu khích của anti-fan
Chỉ là… Đi săn ngựa vằn sao
Lâm Thiên Du không khỏi có chút xoa tay, hình như đúng là đã lâu chưa vận động
Bình thường chỉ đi đi lại lại, tản bộ chút ít thôi
“Ta biểu diễn cho mọi người xem, muốn sống sót ở nơi hoang dã thì tay không bắt ngựa vằn thế nào.”
[???]
[Lạnh hết cả người, bình tĩnh thôi.]
[Lâm tỷ ta biết thực lực của cô rất mạnh, nhưng ta thật sự không cần xem cảnh tay xé xác ngựa vằn, thịt ăn không hết lãng phí lắm.]
“Không sao, làm mẫu thôi mà, không thật sự đi săn.” Lâm Thiên Du hắt chút nước trong chén lên đống lửa, treo chén nước lên giá ba chân, đứng dậy vận động các khớp, “Đi.”
Sói thảo nguyên cũng đứng dậy ngay khi Lâm Thiên Du đứng lên, rung rung lông
Lâm Thiên Du xoa xoa đầu tiểu sói nói: “Tiểu sói, ngươi ở đây chờ ta, ta đi bắt là được.”
“Gào!” Sói thảo nguyên bám sát bên người nàng, nghe thấy cũng không chịu rời đi
Lâm Thiên Du nghĩ ngợi một chút, “Vậy chúng ta cùng nhau đi săn, ngươi bắt một con, ta bắt một con thế nào?”
Nàng tính toán rất chu toàn, đến lúc đó tiểu sói bắt được con mồi có thể cho bầy sói ăn
Dù sao thì chỉ có nửa con ngựa vằn, cũng không đủ cho cả bầy sói
Đến gần chỗ ngựa vằn, Lâm Thiên Du chỉ huy nói: “Ngươi bên trái, ta bên phải.”
“Ô!”
Sói thảo nguyên ưỡn ngực, thật thà nghe Lâm Thiên Du giảng giải chiến thuật
Nói sao thì cũng là lần đầu hợp tác đi săn với sói thảo nguyên, phương thức đi săn và thói quen không giống nhau, Lâm Thiên Du dự định trung hòa một chút, “Tốt nhất là phải xông ra cùng lúc, nếu không đàn ngựa vằn sẽ náo loạn, khiếp sợ sẽ chạy tán loạn khắp nơi, đuổi theo rất phiền.”
“Ô!”
Sói thảo nguyên đáp lời một cách dứt khoát rõ ràng, tựa hồ mặc kệ Lâm Thiên Du nói gì, nó đều sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hừng hực đáp một tiếng "Được!", thấy nó như vậy, Lâm Thiên Du nheo mắt lại, nhịn không được muốn trêu chọc nó, đột nhiên nói: “Để ta tự đi săn thôi, tiểu sói ở lại canh con mồi.”
“——!”
Sói thảo nguyên ngẩng hẳn đầu lên, há hốc miệng, cứng đờ nuốt lại tiếng gào sắp bật ra
Chựng lại trước bờ vực rồi nghẹn đến cứng người, móng sói thảo nguyên trượt về phía trước một chút, không nói tiếng nào
“Ha ha ha… Thật không đấy, đùa ngươi thôi.” Lâm Thiên Du ôm lấy sói thảo nguyên như vậy dừng lại vuốt ve
Đáng yêu quá
Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, tiểu sói nghiêng mặt liếm liếm mặt nàng
“Đi, xuất phát.”
“Ô!”
Lâm Thiên Du xắn tay áo, nửa ngồi xổm phía sau bụi cây
Gió thổi về phía nàng, như vậy sẽ không để mùi của sói thảo nguyên và con người xa lạ đến chỗ ngựa vằn, đánh động sự cảnh giác của chúng
Lâm Thiên Du và sói thảo nguyên có đủ thời gian quan sát kỹ lưỡng, đàn ngựa vằn không hề có ý thức nguy hiểm, vẫn đang cúi đầu ăn cỏ
Nếu muốn tự mình ra tay đi săn, đương nhiên là phải chọn con tráng kiện nhất rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du liếc mắt đã chọn trúng một con, không biết tiểu sói chọn con nào, nhưng thấy mắt nó đang nhìn sang trái, hẳn là không phải cùng một con với mình
Nàng dùng tay chọc chọc tiểu sói, trên tay làm dấu số ba
Tiểu sói nhìn tay nàng, chậm rãi ép thấp cơ thể
Hai
Một
Cùng lúc giơ ngón trỏ lên, Lâm Thiên Du và sói thảo nguyên nháy mắt vọt ra từ bụi cây
“Rống!”
Sói thảo nguyên cắn phập vào cổ con ngựa vằn mà nó nhắm đến, tiếng gầm gừ khiến đám ngựa vằn xung quanh không dám đến gần
Cũng nhờ tiếng cảnh cáo này, mà ngựa vằn không bỏ chạy tán loạn
Lâm Thiên Du cũng không hề lấy dao, đã nói chỉ làm biểu thị là chỉ làm biểu thị, những thứ dư thừa thì một chút cũng không làm, giữa lúc hỗn loạn một sải bước lớn leo lên lưng ngựa vằn
Hai tay ôm lấy cổ ngựa, vào thời khắc quan trọng này nàng còn có tâm trạng nói chuyện với khán giả
“Lúc này chỉ cần tay ta cầm dao, đâm vào chỗ này, thì coi như vụ đi săn con ngựa vằn này thành công rồi.”
Thủ thế mô phỏng động tác cầm dao, ở vị trí sát cổ, nghiêng đâm vào
Như vậy có thể khiến con ngựa vằn mất khả năng chống cự ngay lập tức
Chỉ là…
Biểu thị mà thôi
Không đeo đao
Trên lưng thêm người, ngựa vằn căng thẳng biết bao, lại thêm tiếng sói hú lại thêm sự xa lạ, nó điên cuồng giãy đầu, chân sau cũng dùng sức đá mạnh ra sau
Định ném Lâm Thiên Du trên lưng xuống
Đùa à, lúc này mà rơi xuống, bị ngựa vằn đá một cú thì có mà đi đời nhà ma
Sức chiến đấu của ngựa vằn đều nằm ở chân cả đấy
Bị đạp một cú mạnh, không chết cũng gãy vài cái xương sườn
Sư tử nhảy lên lưng ngựa vằn để cắn nó, cũng không dám nới lỏng miệng, trong quá trình săn ngựa vằn, không ít sư tử bị dẫm chết
Nghĩ đến đó, Lâm Thiên Du ôm càng chặt hơn
Ngựa vằn giãy dụa mãi không ném được, dứt khoát chạy về phía trước, vừa chạy vừa ném
“!”
Thế này có khác gì cưỡi ngựa chứ
Gió lạnh lùa vào mặt, thoải mái quá là thoải mái
Lâm Thiên Du hơi ngồi thẳng lên, mắt mở to nhìn con ngựa vằn hướng đến một cái cây lớn mà lao tới, nhưng gần đến nơi thì liền nghiêng người trôi qua, chắc là muốn dùng cách đó làm cho Lâm Thiên Du sợ hãi mà tự nhảy xuống
Nhưng Lâm Thiên Du không mắc mưu
Ngựa vằn dùng chiêu giả vờ đâm vào để ném người ở trên lưng xuống, đây là chuyện vô cùng phổ biến, phản ứng nhạy bén của chúng đủ để né tránh chướng ngại vật, sau khi con mồi nhảy xuống
Trong khi ngựa vằn đang chạy như bay, nàng thậm chí còn giơ cao một cánh tay, “—— Oa oa oa oa xung xung hướng!!!”
Sói thảo nguyên đang ngậm con mồi quay về vừa thấy Lâm Thiên Du đang ở chỗ đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, lập tức bỏ con mồi đuổi theo, “Gào
Ô gào——!”
Đám sói nghe theo lời Lang vương chạy đến cũng vừa vặn thấy cảnh tượng này, cũng xông vào chiến trường
“Gào gào!”
“Gào ô!!!”
“Ô——!” Trong chốc lát, ở phía bên này ngựa vằn vừa rời khỏi chiến trường, thì phía bên kia, con sói nhỏ cầm đầu một đám sói thảo nguyên lao về phía ngựa vằn
Cảm giác được ngựa vằn vẫn đang tiếp tục tăng tốc, Lâm Thiên Du: "Oa oa oa —— hướng kia
Sói nhỏ: "Gào ——
Ngựa vằn nhìn lại, thấy nhiều sói thảo nguyên đuổi theo như vậy, suýt chút nữa thì hoa cả mắt, bốn chân vung lên như muốn bay
A a a a a a
Tác giả có chuyện muốn nói: Chia chương thất bại, vẫn cứ đăng trước mấy ngày hai vạn chữ, đợi khi không còn viết tạp văn nữa thì lại thử chia thành hai chương một vạn rưỡi vậy nha ~ Ngủ ngon ngủ sớm yêu mọi người...