Trong chốc lát, khung cảnh trở nên hỗn loạn
Lâm Thiên Du một tay ôm cổ ngựa vằn, một tay vung lên chào hỏi con sói nhỏ
Con sói nhỏ dẫn đầu bầy sói đồng cỏ tăng tốc tiến lên, làm bộ muốn chặn lại
Ngựa vằn hoảng sợ chạy bừa, chỉ lo cắm đầu chạy thục mạng, đầu cũng không dám quay lại nhìn, vừa quay đầu lại thì cả đàn sói sẽ trực tiếp lao vào trước mặt nó ngay
[Cứu mạng —— cảm giác chị Lâm chơi vui quá.] [Ngựa vằn: Vui vẻ lên đi, lấy mạng của ta đổi.] [Ha ha ha ha ngựa vằn lần đầu tiên trong đời bị nhiều sói rượt đuổi thế này.] Không biết chạy bao lâu, trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người bắt đầu cá cược xem là ngựa vằn gục trước hay là sói nhỏ bắt được ngựa vằn trước, cuối cùng kết thúc khi ngựa vằn hết sức chạy không nổi và bỏ cuộc
Thật sự là hết sức chạy không nổi rồi
Cả đàn sói kia chạy còn nhanh hơn cả báo săn, chúng nó không có bị gì à
Nếu lúc đầu bị đuổi còn chút thể lực để xoay xở với bầy sói, thì giờ bị đuổi theo nửa ngày, ngựa vằn gần như tự mình giết mình
Ngựa vằn thở hổn hển, đầu rũ xuống, đến chân cũng đang run rẩy, đứng cũng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng bước thong thả tại chỗ, nghiêng ngả mới có thể không bị ngã xuống đất
Vừa rồi, cuộc rượt đuổi kịch liệt như vậy, nếu hiện tại nó ngã xuống đất, tim đột ngột ngừng, thì lũ sói xông lên sẽ xâu xé ăn thịt nó mất
Nhưng trận chạy nhanh này, bầy sói cũng ráng hết sức mà đuổi theo, theo lẽ bình thường, chúng sẽ không mãi đuổi theo con mồi mà không tấn công ngay
Huống chi con sói nhỏ vừa rồi đã bắt một con ngựa vằn, càng không cần thiết phải đuổi
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… Lâm Thiên Du đang ở trên lưng con ngựa vằn này
Theo nhận thức của lũ sói đồng cỏ, chuyện này chẳng khác nào ngựa vằn đang "cõng" người, nên chúng không thể để ngựa vằn mang Lâm Thiên Du đi được, nhất định phải đuổi theo kịp để cứu người
Sau đó, ngựa vằn bị một đàn sói đuổi, vì sinh tồn mà nó chỉ biết liều mạng chạy
Bầy sói theo đuổi không buông, ngựa vằn vừa chạy vừa chửi thầm
Lúc này dừng lại, sói đồng cỏ chậm rãi tiến lên, bầy sói lặng lẽ tản ra, vây con ngựa vằn này vào giữa
Lâm Thiên Du trực tiếp nhấc chân sang ngang, ngồi bên trên ngựa vằn, vỗ lưng nó nói: "Thể lực không tệ, chạy cũng ổn đấy
Ngựa vằn thở hồng hộc, nếu nó là một con ngựa vằn biết trợn mắt, có lẽ lúc này cặp mắt đã trợn ngược lên trời
Con ngựa vằn tính khí không tốt há miệng thở dốc, nếu là bình thường, nó đã cắn một phát rồi
Nhưng bây giờ nó ngẫm nghĩ một hồi, cứ là không dám mở miệng, sợ bị lũ sói đồng cỏ hiểu lầm rằng mình không cắn được người, ngược lại bị sói cắn cho
Con ngựa vằn mệt muốn chết đứng trước lũ sói bao vây, nó buông xuôi, bị ăn thịt cũng còn hơn là bị rượt lâu như vậy
Thế nên, khi thấy lũ sói đồng cỏ tiến đến gần, đuôi nó bực bội quất qua quất lại, nhưng nó không chạy nữa
"Ưm..
Lâm Thiên Du nhìn con sói đồng cỏ xa lạ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đừng ăn nó được không
Trong nhà vẫn còn thịt khác, ta đổi thịt cho các ngươi nhé
Con sói đồng cỏ xa lạ mắt sáng rỡ, không biết là nghĩ tới điều gì, hoặc có lẽ vì mình nghe hiểu tiếng người mà nó cảm thấy vui vẻ, nên không thèm đoái hoài đến con ngựa vằn ở ngay gần, nó vui sướng nhảy nhót tại chỗ
Trấn an xong bầy sói, Lâm Thiên Du nhìn con ngựa vằn kia một cách đầy suy tư
"Muốn ở cạnh ta không
Lâm Thiên Du nghiêng đầu thương lượng với ngựa vằn: "Đồng cỏ rộng lớn thế này, ta đang thiếu con để đi bộ
Đi theo ta, về sau không cần lo sẽ bị mãnh thú tấn công nữa
"Ta còn có thể cung cấp cho ngươi một chỗ ăn ở an toàn
Nếu ngươi lo cho đàn ngựa vằn thì ta cũng có thể chiếu cố đàn của ngươi một chút
Đám sói đồng cỏ bảo vệ ngựa vằn này, sư tử cũng sẽ không tùy tiện thử đi săn chúng
Tuy ngựa vằn sống theo đàn, nhưng phần lớn trường hợp đều mạnh ai nấy sống, cũng không bầu ra thủ lĩnh
Lâm Thiên Du nói vậy cũng tính là suy nghĩ chu toàn, nhỡ đâu con ngựa vằn này có trách nhiệm thì sao
"Thế nào
Ta nghĩ có chu đáo không
Lâm Thiên Du cười nhìn vào mắt ngựa vằn, "Có cảm động không
Ngựa vằn nhìn xung quanh một chút, lè lưỡi, nhìn chằm chằm lũ sói đồng cỏ: "..
Ta nào dám động đậy gì chứ
Bất quá, sống được là tốt rồi
Ngựa vằn kêu lên một tiếng, coi như đã đạt được thỏa thuận với Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du gật đầu nói: "Được, vậy sau này ta gọi ngươi..
Truy Phong nhé
Trong tình huống bình thường, ngựa vằn không chạy nhanh như vậy, cũng không chạy kéo dài như vậy
Nhưng xét về tốc độ bỏ chạy vừa rồi thì nó hoàn toàn có thể so sánh với Hãn Huyết Bảo Mã
[Ta tuyên bố Truy Phong thắng.] [Một cái tên có hàm ý, có văn hóa, có ý nghĩa sâu sắc nhất đã ra đời vào khoảnh khắc này, hãy cùng nhau ghi nhớ nó.] [Chuyện lớn như vậy đã ai thông báo cho Liên Hợp Quốc chưa
Bên đó nói gì?] [Liên Hợp Quốc phát ngôn, là tiếng cười.] Lâm Thiên Du không cần xem bình luận cũng biết, trong chuyện đặt tên cho động vật, chắc chắn đám người kia lại trêu chọc nàng rồi
"Ta đặt tên, chúng thích là được
Lâm Thiên Du hếch cằm, "Đúng không sói nhỏ
Sói đồng cỏ bất đắc dĩ liếm liếm mũi: "Ô
Con ngựa vằn bảo toàn được tính mạng, trở lại bình thường thì lập tức nằm vật ra tại chỗ
Lúc bỏ chạy, hoảng sợ chạy bừa cũng không biết là chỗ nào, dù sao không còn nguy hiểm đến tính mạng, nó cũng cứ kệ đi, cứ bình tĩnh mà đối mặt, nếu không phải Lâm Thiên Du còn đang ở trên lưng thì nó đã lăn ra ngủ rồi
Lâm Thiên Du nhảy xuống khỏi lưng ngựa vằn, "Sói nhỏ, ngươi mang chúng nó về ăn thịt con kia và những con ngựa vằn khác đi
Mùi máu tươi từ con mồi bị bỏ lại sẽ thu hút kền kền và linh cẩu
Nhân lúc bọn chúng là khách không mời mà đến chưa tới, giải quyết bữa tối cho bầy sói trước
Sói đồng cỏ nhìn xa xa lại nhìn Lâm Thiên Du, rõ ràng là không muốn đi
Lâm Thiên Du xoa tai nó, nói: "Ta đi dạo một chút, ngươi bận xong thì tới tìm ta nhé
Bỏ mặc ngựa vằn ở đó mà không ăn thì phí lắm
"Gầm..
Sói nhỏ đứng dậy rung rung bộ lông, liếc mắt nhìn con ngựa vằn đang nhắm mắt, cọ cọ má vào má Lâm Thiên Du xong mới dẫn những đồng bạn khác trong bầy rời đi
Ba lô của Lâm Thiên Du vẫn để cùng với nửa con ngựa vằn lúc nãy
Khi đi săn chỉ nhớ dập tắt đống lửa đang cháy, mà không nhớ mang gì cả
"Chắc là sắp đến bờ biển rồi
Lâm Thiên Du cắn lá bạc hà, chiếc lá cọ che nắng trước đó không biết bị ném ở đâu rồi, đành phải lại bẻ một cái mới
Đi lại xung quanh, gió hình như đều mang theo hơi ẩm
Đảo đồng cỏ tuy nhìn có vẻ lớn, nhưng chỉ là một hòn đảo mà thôi, xung quanh là biển
Lâm Thiên Du xoa những chiếc lá bạc hà còn lại, rồi dán lên trán, gió thổi qua mát lạnh, làm dịu cơn nóng rất tốt
Nàng thầm nghĩ: "Đến rồi, phải kiếm ít sò biển dừa về thôi
Không có nồi, không có bát
Cây cối bên này lại không giống rừng mưa, thân cây không khỏe mạnh lắm
Không dễ mà làm bát
Quả dừa bổ đôi ra, mài một chút cạnh là có thể dùng làm bát được, vỏ sò biển cũng có thể dùng làm đĩa, còn có thể dùng để đun nóng
Chỗ đồ để cất đều là từ từ mà tích lũy, đã chạy đến nơi này, thì càng phải tiến lên phía trước lấy đồ mang về mới đúng
Lâm Thiên Du tính đi xem, đang muốn quay đầu lại hỏi con ngựa vằn có muốn đi cùng nàng không, thì thấy ngựa vằn chủ động đứng lên
Có thể là vẫn chưa hồi phục lại bình thường, nó đi rất chậm
Lâm Thiên Du đứng cạnh nó, cười nghiêng lá cọ trong tay về phía ngựa vằn
---Cảm giác giẫm lên bờ cát khác với khi ở trên đồng cỏ
Lâm Thiên Du đi đến trên bờ cát, vừa liếc mắt đã nhìn thấy những trái dừa xanh nhạt treo lủng lẳng trên cây dừa, một cây kết rất nhiều quả, một số quả đã rụng xuống và một số thì hơi nghiêng lệch
Cây dừa, quả dừa, lá chuối tây và lá cọ đều là những vật liệu tốt để làm nhà
Lâm Thiên Du leo lên cây dừa gần nhất, đưa tay hái xuống một đám dừa phía trên, "Cái này có thể hái nhiều một chút, nước dừa có thể uống, cơm dừa có thể ăn, vỏ dừa còn có thể dùng để làm bát, sinh tồn ở ngoài tự nhiên nếu gặp dừa, nhất định phải thu thập thật nhiều
Không thể vặt lông một con dê cho hết, hái dừa cũng không thể hái mỗi một cây
Liền đổi mấy cây dừa khác, mấy cây dừa quả nhỏ thì Lâm Thiên Du không thèm liếc mắt đến, nàng chọn cây nào to, tính thì cảm thấy nước sẽ nhiều
"Như vậy là đủ rồi
Lâm Thiên Du nhảy xuống, đặt hai quả dừa trong ngực và một đống dưới đất lại với nhau
Đếm được khoảng mười ba quả
Lâm Thiên Du lấy đá nhọn vạch một đường trên lớp vỏ ngoài cùng, rồi xé toạc nó ra, bóc tách hết lớp vỏ ngoài đi, bên trong là lớp vỏ cứng thì dùng đá to hơn đập xuống, hết chút một, chút một, cuối cùng cũng mở được một lỗ
Nước dừa bị văng ra khi đập, những cái xác dừa nát thì nàng vứt đi, Lâm Thiên Du ngửa đầu uống từng ngụm nước dừa
Tuy không phải dừa ướp lạnh, nhưng nước dừa tươi uống vào cũng rất khoan khoái
"Truy Phong
Lâm Thiên Du vẫy tay với ngựa vằn, "Uống một ngụm không
Ngựa vằn ép cổ về phía sau, có vẻ không hiểu lắm nàng đang làm gì
Lâm Thiên Du trực tiếp đi đến đưa một ngụm vào miệng nó
Nói là một ngụm, nhưng nàng nghiêng thế kia, phần còn lại gần hết đều đổ vào miệng ngựa vằn rồi
Cứ thế mà uống, con ngựa vằn còn ngẩn người một chút, "Xích xích ——
Vừa kêu vừa nghiêng đầu
Lâm Thiên Du nhíu mày, "Đừng kêu nữa, rất dễ uống
Nước dừa vị rất nhạt, khác biệt với nước ngọt bình thường là rất lớn, hơi chát, dư vị có chút ngọt
Ngựa vằn ngẩn người một hồi lâu, liếm liếm miệng, lúc này mới từ từ phản ứng kịp
"Uống ngon không
Lâm Thiên Du đem chỗ dừa còn lại mở ra
Bởi vì không có công cụ thuận tay, dùng cục đá đập không có cách nào khống chế tốt hình dạng, đập xuống thì nát bét không dùng được
Hiện tại mở ra cái này cũng không có ý định dùng vỏ làm bát, trực tiếp đập toàn bộ ra ăn thịt quả bên trong
Thịt dừa chỉ có một chút trắng dính vào bên trong vỏ dừa
Bẻ một miếng nguyên vẹn, Lâm Thiên Du tránh chỗ dính một lớp mỏng màu nâu từ vỏ dừa mà mang theo, cắn một miếng thịt quả
"Mềm thật
Lâm Thiên Du nhai thịt, cảm giác mềm mại khác với loại dai cứng thường thấy, ăn ngược lại rất thơm
Đào thêm nhiều thịt dừa, Lâm Thiên Du gọi: "Theo đuổi phong, nếm thử thịt dừa đi
Vừa uống nước dừa, ngựa vằn to như vậy vẫn chưa từng nếm qua dừa, vốn đối với đồ vật xa lạ, động vật hoang dã sẽ có chút cảnh giác
Nhưng ngựa vằn thấy Lâm Thiên Du lấy đồ ra từ chỗ đựng nước kia, một chút không phòng bị liền há miệng ra
Một miếng thịt dừa được đưa lên, ngựa vằn nhai nửa ngày
【Hảo gia hỏa, ta cũng chưa từng ăn thịt dừa!】 【Ta cũng vậy..
mua dừa siêu thị, lười mở, mỗi lần uống xong nước dừa thì vứt đi.】 【Sao ăn nghe rột roạt thế kia, giòn hả
Trông ăn ngon ghê.】 Lâm Thiên Du ăn thì thấy bình thường, chỉ là thấy ngựa vằn ăn có vẻ rất thơm, chắc là khẩu vị mới mẻ này đối với ngựa vằn mà nói là mỹ vị
Nghĩ như vậy, nàng lại lay thêm hai quả dừa đến mở
Dù sao bên này dừa nhiều như vậy, thích ăn thì cứ ăn cho đủ, ăn no rồi về sau
Liên tục mở mấy quả, thịt dừa được móc xuống để chung một chỗ
Lâm Thiên Du xắn tay áo, "Được, ngươi tự ăn đi, ta đi làm chút đồ
"Xích xích
Vùi đầu ăn ngấu nghiến, ngựa vằn miệng ngậm đồ không kịp nuốt, nghẹn ngào nói với Lâm Thiên Du
Cũng không nghe rõ nó đang nói cái gì
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu ngựa vằn rồi đi
Phụ cận có không ít cây cọ
Lâm Thiên Du không vội đi tìm sò biển dưới biển, mà là trước tiên ở phụ cận hái lá cọ, "Dạy mọi người một cách bện giỏ dã sinh bằng thực vật
Trong lúc nói chuyện, tay đã hái được một bó to, quay lại nàng hái lá chuối tây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì muốn làm hai cái giỏ, đựng nhiều đồ, Lâm Thiên Du cố ý hái đầy cõi lòng, đến khi chồng chất hai loại lá che khuất cả mắt, lúc này mới quay về
Lót hai miếng lá xuống đất rồi ngồi
Lâm Thiên Du chọn lá chuối tây xé ra, "Mọi người đi dã ngoại không tìm được bao đựng đồ lớn, có thể dùng loại lá cọ này và vỏ cây tết thành giỏ, tết hai cái, dây thừng ở giữa xoắn chắc lại rồi treo lên người ngựa vằn, như vậy hai bên đều đựng được đồ
Bên này không có nguyên liệu bện giỏ, dùng lá cọ và lá chuối tây cũng quen tay rồi
Làm dây thừng chủ yếu là dựa vào lá cọ, lá chuối tây thì xé thành sợi lớn nhỏ thích hợp lồng vào bên trong làm trang trí
Tết giỏ trước hết là tạo hình dạng, sau đó xỏ dây thừng lá cọ đã xoa kỹ vào, vài chỗ xơ xù nhỏ lộ ra bên ngoài, mấy cạnh nhỏ thì mềm mại chứ không đau, chỉ là trông hơi lộn xộn
Đồ nhỏ thì không chứa được, đồ to một chút, như dừa thì để vào sẽ không bị rơi ra
Về dùng dao gọt tỉa lại sẽ ổn thôi
Dây thừng còn thừa, Lâm Thiên Du xoắn thành một cái túi to, để dành đựng sò biển
"Đến đây đi, theo đuổi phong
Lâm Thiên Du tay mang theo dây treo ở giữa, hai bên thả xuống hai cái giỏ lớn nhỏ không khác biệt lắm
Chỉ làm một cái đòn gánh, cũng không làm quá to
Ngựa vằn đã ăn xong dừa đang lững thững đi kia, thấy đồ trong tay Lâm Thiên Du liền ngửi ngửi, vừa hé miệng suýt nữa chạm vào nắm tay của nàng
"..
Ngựa vằn lặng lẽ rụt miệng lại
Lâm Thiên Du khoác dây treo lên lưng nó, túi thả xuống hai bên, dây thừng dài vừa đúng, gần như ngang bụng
"Được rồi, dừa giao cho ngươi
Lâm Thiên Du nhặt dừa trên đất, chia hai bên bỏ vào trong túi, thêm chút đồ nặng thì túi cũng xệ xuống
Không sai biệt lắm, số dừa còn lại dưới đất vừa đủ bỏ đầy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngươi tự về trước đi, trên đường gặp sói con thì nhờ nó dẫn ngươi về chỗ trú kia
Lâm Thiên Du vỗ lưng ngựa vằn, dừa chất đầy thế kia cũng không có chỗ ngồi, cố ngồi lên đệm chân thì khó chịu
Ngựa vằn cũng là loại động vật biết đường
Không cần Lâm Thiên Du chỉ đường, nó cũng có thể tự quay về
Ngựa vằn quay đầu bước đi, Lâm Thiên Du nói: "Trông dừa đó, đừng làm rớt
Đáp lại nàng là cái đuôi ngựa vằn lắc lư
Năm sáu giờ chiều, trên đảo vẫn còn chút oi bức
Lâm Thiên Du cởi áo khoác treo trên cây, tránh lúc thủy triều cuốn xuống biển, gió thổi tìm được cũng phiền
Đi xuống biển, lúc lặn xuống, Lâm Thiên Du có mục tiêu rõ ràng
Tìm sò biển, càng lớn càng tốt
Cho dù là sò biển ch·ế·t cũng nhặt
Ở chỗ biển sâu, sò biển to hơn cả mặt người muốn bao nhiêu cũng có, nhưng khu vực nước nông mà tìm được sò biển lớn bao nhiêu thì tùy vận may
Không có thiết bị chuyên dụng, Lâm Thiên Du không thể nín thở lặn biển sâu được, nên tìm ở ven bờ thôi
Cá muối bám trên đá ngầm thì thấy vài con, dựa vào những gì nhớ ra, Lâm Thiên Du mang theo cả những con cá muối mình thấy
Lúc vặn mạnh trong nước thì lực sĩ cũng không kéo ra được
Lâm Thiên Du cạy vào chỗ khe hở, đợi nước biển tràn vào lỏng ra mới nhặt cá muối
Vận may không tệ, ở trong đá ngầm kẹt một con sò biển lớn, nói đúng hơn là vỏ sò..
sò biển đã há miệng, thịt bên trong đã không còn, có lẽ là bị cá đi ngang qua ăn hết rồi
Vỏ sò biển lớn rất nguyên vẹn, Lâm Thiên Du nín thở không kém, liền dẫn theo một bụng thu hoạch trồi lên mặt nước
Mấy con sò biển này cũng đủ dùng
Đồ nhặt được đều được đổ vào trong túi
Sò biển và cá muối dính nước biển tí tách theo trong túi nhỏ giọt
Lâm Thiên Du vắt quần áo, mang theo đồ vật trở về, "Thu hoạch đầy ắp, tối có thể ăn sò nướng và cá muối nướng
【Ta biết ngươi đói bụng nhưng ngươi đừng nghĩ ăn vội, mau đi xem cá voi sát thủ kìa kìa kìa ——!】 【Một con lớn ghê, hình như bị mắc cạn lên bờ lâu rồi.】 【Cứu mạng, Lâm tỷ ơi!】 ..
"Cá voi sát thủ
Tóc cứ nhỏ nước xuống khiến nàng rất phiền, Lâm Thiên Du vén tóc lên rồi tiện tay cột lại, "Ở đâu
Theo chỉ đường của người xem phòng phát sóng trực tiếp, Lâm Thiên Du cầm áo khoác lên rồi đi đến chỗ kia
"Có biết bị mắc cạn thế nào không
Ở kia có những ai
Vừa đi vừa không quên hỏi phòng phát sóng trực tiếp tình hình
【Người của trạm cứu trợ và Hàng Tư Tư, đảo chủ đều ở đó, đạo diễn cũng vậy!】 Biết cá voi sát thủ bị mắc cạn, tất cả mọi người đều chạy đến xem
Lúc nãy vớt sò biển, Lâm Thiên Du để đồng hồ cùng áo khoác ở trên bờ, đương nhiên không phát hiện phòng phát sóng trực tiếp bình luận lên đầy màn hình
Đến lúc Lâm Thiên Du đến, nhân viên của trạm cứu trợ cùng khách quý đều đang đứng cách đó không xa, lo lắng nhìn cá voi sát thủ
Cá voi sát thủ đang nằm trên bờ cát, cát xung quanh màu sắc không giống những chỗ khác, chắc là lúc bị nước cuốn lên bờ, nó mang theo nước ướt át, cộng với ánh mặt trời chiếu nên khô đi chút ít, tạo thành hai mảng màu khác nhau
"Hải dương bá chủ" mặc bộ tây trang đen trắng, thân hình to lớn nằm dưới ánh mặt trời có vẻ yếu ớt, đáng thương
Cá voi sát thủ liên tục phát ra âm thanh ngắn gọn, trong trẻo kiểu "anh anh"
Nghe ý cá voi sát thủ nói, Lâm Thiên Du nhướn mày, không khỏi bật cười
"Thiên Du tỷ
Hàng Tư Tư đã bị phơi nắng đỏ bừng, xem ra đã đứng đây nửa ngày, "Chị cũng tới xem cá voi sát thủ hả
"Nhiệt độ hiện tại không cao lắm, em thấy trạng thái cá voi sát thủ vẫn ổn
Lâm Thiên Du đi qua hỏi: "Cá voi sát thủ bị mắc cạn bao lâu rồi
Hàng Tư Tư nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không biết
Bách Chiêu nói: "Gần hai tiếng rồi
Hai tay hắn chống hông, vẻ mặt lo âu nhìn con cá voi sát thủ này, "Lát nữa mà cá voi sát thủ vẫn không thể tự bơi trở lại được thì phải lấy nước tạt lên người nó, để tránh bị mắc cạn lâu quá gây mất nước
Lâm Thiên Du gật đầu, cá voi sát thủ dùng phổi hô hấp, nguyên nhân c·h·ế·t chủ yếu khi mắc cạn là mất nước, không ngừng tạt nước lên người nó thật sự có thể giảm bớt, cố đến tối lúc thủy triều lên, nghĩ một lát nàng hỏi: "Bên này thường xảy ra chuyện cá voi sát thủ bị mắc cạn sao
"Gần đây thì có
Con cá voi sát thủ này không biết từ đâu bơi đến, mấy hôm trước bị sóng biển đánh dạt lên một lần rồi, hôm nay là lần thứ hai
Cá voi sát thủ là động vật biển vô cùng thông minh, chúng cũng rất thân thiện với con người
Có người từng nói cá voi sát thủ nhìn người, cũng giống như người nhìn mèo con vậy
Có đôi khi còn cố ý tìm đến những bãi biển có nhiều người mắc cạn, để cho con người đến cứu chúng
Chỉ là không biết con cá voi sát thủ trước mắt này, có phải cũng ôm suy nghĩ đó hay là có ý định t·ự s·á·t mới lên bờ
Nếu là ý trước thì cứu cũng được, nếu là ý sau, có khi đến lúc thủy triều lên nó cũng không chắc đã về
"Trước mắt thì còn lâu mới đến lúc thủy triều lên
Lâm Thiên Du khoác thêm áo, đi đến trước mặt con cá voi sát thủ, cúi người nhìn nó
Hành động này của Lâm Thiên Du khiến nhân viên công tác bên cạnh hốt hoảng, "Này
Cô ta là ai vậy
Sao lại đến gần thế kia
Chiêu ca mau lôi cô ta đi
Bách Chiêu không nhúc nhích, mà giải thích: "Cô ấy là..
"Cô ta là ai không quan trọng, mau chóng lại đây
Nhân viên công tác tưởng cô ta không biết sống chết, muốn đến gần cá voi sát thủ, vội đưa tay định kéo nàng
Nhưng khi tay hắn còn chưa chạm vào Lâm Thiên Du, Bách Chiêu đã bước nhanh lên, kéo người lại, gõ gõ màn hình di động
"Cái gì đây
Nhân viên công tác khó hiểu, "Cậu làm gì thế, lỡ cô ta bị cá voi sát thủ đánh bị thương thì sao, cậu có biết sẽ bị khiếu nại không
Cuối năm sẽ mất danh hiệu nhân viên ưu tú đó
Bách Chiêu cầm điện thoại mở ảnh phát sóng trực tiếp lên, đó là hình ảnh Lâm Thiên Du phát sóng trực tiếp ở rừng mưa đảo trước kia, cũng là cái mà lãnh đạo gửi trong nhóm làm việc của họ
Nhân viên công tác ngẩn người, "Cậu cho tôi xem cái này làm gì
Dừng một chút, như thể đang xác nhận điều gì, anh nhìn di động rồi ngẩng lên nhìn Lâm Thiên Du không xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhân viên công tác kinh ngạc mở to mắt, tim anh vừa rồi đều đặt trên con cá voi sát thủ, vậy mà không nhận ra người kia là ai
Lúc này, Lâm Thiên Du đổi vị trí, ngồi xổm xuống cạnh con cá voi sát thủ, nhỏ giọng hỏi: "Khỏe không
Con cá voi sát thủ nằm im bất động một hồi lâu, nghe thấy tiếng, bỗng vẫy đuôi xuống dưới, có vẻ rất vui mừng, đầu gật gù qua lại tìm kiếm, "Anh?
Lâm Thiên Du giơ tay trước mặt nó, "Ta ở đây
Hai bên mặt con cá voi sát thủ đều có một mảng trắng, ngay vị trí hơi chếch lên so với vệt trắng kia là đôi mắt của nó, có lẽ do mảng trắng tương phản, nên mắt của nó gần như không thể nhận ra
"Anh ——" "Đúng vậy; ta đang nói chuyện đấy
Lâm Thiên Du nhúng tay xuống nước biển, hạ nhiệt rồi mới sờ con cá voi sát thủ, "Mọi người rất lo cho ngươi, hay là ngươi về biển trước nhé
【 A
Lâm Thiên Du cô đang nói gì vậy
Cá voi sát thủ về được thì đã về rồi sao
Nó ở đó là vì không về được chứ
】 【 Lại nữa, lại nữa, giả bộ đấy, đừng diễn nữa được không
Diễn nhiều tưởng thật nghĩ mình nói chuyện được với động vật chắc
】 【 Cái đó, Lâm tỷ, cá voi sát thủ mắc cạn thì không tự về được đâu, chỉ có đợi lúc triều lên thôi
】..
Lời của Lâm Thiên Du vừa nói ra, làn đạn phòng phát sóng trực tiếp dừng lại trong chớp mắt, tạo cơ hội cho mấy người hay nói mỉa mai nắm bắt, liền thi nhau phát ngôn
Lâm Thiên Du chỉ chăm chú nói chuyện với cá voi sát thủ, hoàn toàn không thấy làn đạn phòng phát sóng trực tiếp
Nàng tiếp tục nói với con cá voi sát thủ: "Ngươi không đi tìm bạn của ngươi sao
Cá voi sát thủ vỗ đuôi lên bãi cát, lần này tiếng kêu có chút ủy khuất
"Lạc đường
Thông thường, cá voi sát thủ sẽ không xuất hiện hiện tượng tách đàn, những con đơn độc xuất hiện thường là do bị thương hoặc lạc đường
"Ngươi về biển trước đi, ta bảo người giúp ngươi tìm đàn
Dừng lại một chút, Lâm Thiên Du còn nói: "Ngươi bị thương à
Cá voi sát thủ giật mình, Lâm Thiên Du phát hiện vết thương trên vây bên dưới của nó
"Bách——" Lâm Thiên Du quay đầu tìm người hỗ trợ, nhưng vừa quay lại đã thấy tất cả mọi người đang nhìn mình không chớp mắt
Lấy bờ biển làm ranh giới, vòng quanh bãi cát một vòng tròn, mọi người trong phạm vi đó đều mang vẻ mặt kinh ngạc há hốc mồm
Ngay cả Tô Vũ Hành cũng không kịp phản ứng, thấy Lâm Thiên Du nói chuyện liền đẩy Bách Chiêu một cái
Bách Chiêu hoàn hồn, "Bác sĩ đi cùng ta
Tiếng gọi này kéo phần lớn người trở về thực tại, bất giác đã hoàn toàn bị cuốn theo tiết tấu của Lâm Thiên Du
Vừa kinh ngạc lại vừa tò mò
Kinh ngạc vì nàng có thể nói chuyện với cá voi sát thủ thật, tò mò muốn biết cá voi sát thủ đã nói gì với nàng
Xem phát sóng trực tiếp cách một màn hình, còn nhân viên công tác ở trạm cứu hộ từng trải nhiều chuyện lớn, đối diện một vài động vật có linh tính, đôi khi bản thân cũng giao tiếp được với chúng, chỉ là không phải trực tiếp bằng lời
Bây giờ nhìn thấy Lâm Thiên Du trò chuyện tự nhiên như với một người bạn cũ lâu năm, nói một câu ngắt một câu
Quả thực là — quá khó tin
Bách Chiêu dẫn bác sĩ xuống, Tô Vũ Hành cũng đi theo, không nhịn được hỏi: "Cái kia… Ngươi có thể giao tiếp với cả sinh vật biển à
Phạm vi nghiệp vụ này cũng quá rộng rồi
Ngươi mà thi cái chứng phiên dịch song ngữ thì các đơn vị liên quan chắc phải tức tốc mở cho ngươi một vị trí mới
Lâm Thiên Du giúp nâng vây lên, để mọi người có thể nhìn rõ hơn vết thương trên người cá voi sát thủ, đồng thời nói: "Những động vật có trí thông minh tương đối cao đều có thể
Giao tiếp phải ở cùng một mức độ thì mới thành công được, đó là tiền đề của việc giao tiếp thuận lợi
Không thì dù ngươi nói gì đi nữa, nếu động vật đối diện có trí thông minh quá thấp thì cũng bằng thừa
Bách Chiêu tìm cơ hội hỏi: "Vậy cá voi sát thủ này hai lần mắc cạn là vì muốn chúng ta giúp nó chữa vết thương sao
Lâm Thiên Du nói: "Một phần là vậy, một phần khác là vì nó quá chán, muốn tìm các ngươi chơi
Hôm nay con cá voi sát thủ này làm như thế, chẳng khác nào bạn ra ngoài đi dạo, tìm đường về nhà không thấy, ngẩng lên thấy một lũ mèo, rồi bạn đến trêu chọc
Kết quả mèo sợ không dám đến gần, thế là bạn cứ nằm đó không đi, phát ra tiếng kêu để thu hút mèo
Khổ nỗi Bách Chiêu không nhúc nhích, những nhân viên khác lại không dám manh động
Chỉ có khi Lâm Thiên Du đến trò chuyện vài câu thì cá voi sát thủ mới thôi chán
Vết thương là do va vào vật gì đó mà ra, không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc là được
Bác sĩ đã chuẩn bị thuốc xong, đang chuẩn bị bôi
Cá voi sát thủ như đã nhận ra gì đó, giật mình cái vây không cho bôi
Lâm Thiên Du chỉ nhẹ nhàng đỡ vây nó, không dùng lực quá nhiều nên có vẻ như nó tự vùng ra vậy
"Anh..
Nó tránh ra rồi, còn có vẻ rất ủy khuất
Lâm Thiên Du gõ nhẹ vào đầu nó, bất đắc dĩ nói với bác sĩ: "Để tôi làm cho
Bác sĩ đưa miếng vải tẩm thuốc cho nàng, "Vất vả rồi
Cặp mắt nhỏ của cá voi sát thủ còn nhìn xuống, xác nhận miếng vải nằm trong tay Lâm Thiên Du thì mới thôi quậy phá
Vết thương ngâm nước trông đau hơn
Lúc bôi thuốc, nàng cẩn thận chấm miếng vải chứ không dám lau, thi thoảng lại thổi nhẹ, đến khi thay miếng vải hai lần, trên vết thương đã phủ một lớp thuốc nâu nhạt thì mới coi như xong
【 Thôi xong, bôi thuốc xong rồi
Đừng ăn đồ cay nóng hay đồ ăn gây kích thích nhé, vết thương đừng để dính nước
】 【 Ui chà, nghe cậu nói thì tôi chả phân biệt được cô ấy với thần y Hoa Đà nữa rồi
】 【 Ha ha ha ha, các người chiều cô ấy đi
】 Loại thuốc mà bác sĩ chọn dùng cho cá voi sát thủ hiển nhiên không phải loại không thấm nước
Lâm Thiên Du bôi thuốc xong, nói: "Được rồi, chơi cũng chơi rồi, vết thương cũng bôi thuốc rồi, ngươi nên về biển lớn thôi
"Anh..
Đuôi cá voi sát thủ vỗ lên sóng biển tạo ra những tiếng "bụp bụp", nếu không phải điều kiện không cho phép, có khi nó đã lăn lộn trên cát rồi
"Ngoan
Ngươi về trước đi, lần sau ta đến tìm ngươi chơi được không
Lâm Thiên Du đối diện với cá voi sát thủ làm nũng không chịu đi, cực kỳ kiên nhẫn
Ai mà thấy một cục đáng yêu to như thế nũng nịu với mình, có thể không kiên nhẫn chứ
Nếu đổi người khác kém kiên định hơn chút, có khi đã theo cá voi sát thủ xuống biển rồi
Nghe Lâm Thiên Du dụ dỗ như thế, cá voi sát thủ giật giật tỏ vẻ muốn chạm vào nàng
Lâm Thiên Du chủ động đưa tay xoa đầu nó, như xoa một con vật lông xù, "Ngoan, ngoan
Về đi
"Anh
Cá voi sát thủ vui vẻ lên tiếng, rồi tự mình di chuyển thân hình đồ sộ, đu đưa qua lại, dần đưa đuôi xuống biển, sau đó là vây, rồi đến đầu… Cuối cùng mới đến vây lưng
Bách Chiêu ngớ người, "Nó có thể tự về à
Nó không phải bị mắc cạn sao
Lâm Thiên Du nhún vai, "Nó đang đùa các ngươi đấy
Mấy tiếng gọi ban đầu kia, dịch ra có nghĩa là: Nhìn ta này
Cũng như loài người thu hút mèo thôi
Nhưng những người trên bờ không ai hiểu được ý của cá voi sát thủ, ngược lại lo lắng bao quanh, không dám đến gần
Bách Chiêu: "..
Không cần đợi triều lên, cá voi sát thủ tự xuống biển được, đúng là không giống mắc cạn lắm
Trở lại dưới nước, cá voi sát thủ bơi qua bơi lại ở khu vực gần bờ biển, bỗng nhiên kêu một tiếng rồi lặn xuống biến mất, vây lưng của nó nhô lên ở một nơi không xa, bơi về phía biển sâu
Vụ cá voi sát thủ mắc cạn vốn rất nghiêm trọng, giờ sao lại trở nên..
nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi hài hước thế này
Bách Chiêu chống nạnh, nhìn Lâm Thiên Du thở dài một tiếng thật sâu
Lâm Thiên Du kinh ngạc nói: "Sao vậy
Thấy hắn có vẻ mặt bực bội như có thâm thù đại hận, không biết còn tưởng rằng cá voi s·á·t thủ gặp chuyện gì
Bách Chiêu bất đắc dĩ mà lại tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại lần nữa mở mắt hỏi: "Ngươi thật sự không tính đến chỗ chúng ta sao
Ta có thể xin cho ngươi điều kiện tốt nhất ——" "Ông ông ông ông" lời còn chưa dứt, điện thoại di động trong túi đã vang lên
Bách Chiêu không để ý đến, nói tiếp: "Chỉ cần ngươi chịu đến, ta liền đi," "Ông ông", "Xin," "Ông ——
điện thoại di động rung liên tục
Lâm t·h·i·ê·n Du thấy hắn nói một chữ lại ngắt một chút, không khỏi nói: "Ngươi nghe điện thoại trước đi, có lẽ có chuyện gì gấp đấy
Bách Chiêu tặc lưỡi một tiếng, còn không kịp nhìn số, trực tiếp bắt máy, đang muốn nói một câu 'Có việc nói không có việc gì ta cúp đây'
Kết quả, hắn còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia Bùi Phong tức giận thở hổn hển hoàn toàn mất hết vẻ ôn nhu nho nhã thường ngày, "Ngươi lại đào góc tường của ta, ngươi nhất định phải c·h·ế·t
Bùi Phong thật sự là gào lên như xé họng
Bách Chiêu: "..
Lâm t·h·i·ê·n Du: "
Hai người bọn họ nhìn nhau qua màn hình điện thoại dò xét
Tuy rằng như vậy thật không tốt, nhưng khóe miệng Lâm t·h·i·ê·n Du vẫn là không kìm chế được nhếch lên
Bách Chiêu không biết nói gì: "Giờ làm việc ngươi xem phát sóng trực tiếp cái gì vậy
Bùi Phong cười lạnh một tiếng, "Ngươi tắt loa ngoài đi, để ta chửi riêng ngươi
Bách Chiêu không sợ hãi, "Ta ngốc à, có giỏi thì mắng ta trước mặt Lâm tỷ đi
Bùi Phong: "..
Đúng là c·h·ó c·h·ế·t
Mùi thuốc súng gay gắt chiến tranh đã từ trong điện thoại truyền đến
Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể mắng ra lời, Bùi Phong tức tối ngắt điện thoại
Bách Chiêu bỗng nhiên nhíu mày, nhìn Lâm t·h·i·ê·n Du, chỉ ngón tay vào điện thoại, "Tính cả cái này đấy
【Ha ha ha ha thảo, đúng là ngươi quá thông minh rồi.】 【Cứu m·ạ·n·g, Bùi Phong trông có vẻ rất điềm tĩnh đáng tin cậy, còn Bách Chiêu chỉ biết gây cười thôi.】 【Cướp người giả dối: bày ra đủ loại kế sách
Cướp người thật: thừa dịp đối phương không có ở đây liền nói chuyện riêng.】 【Có ai quan tâm đến giá trị của Lâm tỷ bây giờ không vậy, nàng được tranh giành thế này, ta thấy tự hào cho Lâm tỷ luôn ấy.】 ..
Cuối cùng chuyện tranh giành người vẫn kết thúc khi biết phòng phát sóng trực tiếp có Bùi Phong
Để sau tìm cơ hội nói chuyện riêng
Lâm t·h·i·ê·n Du lại một lần nữa vuốt lại mái tóc xộc xệch, tính trở về tìm nước ngọt gội một chút, nước biển dính vào tóc làm không được thoải mái
Vừa nghĩ đường về có gặp cây bồ kết không, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai
"Ngọa Tào
Ngựa vằn ở đâu ra vậy
Làm ta hết hồn
Nhân viên công tác vốn đang tập trung nhìn về hướng bờ biển, thấy sự việc đều đã xử lý ổn thỏa liền quay người chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, kết quả suýt đụng phải ngựa vằn, hồn vía lên mây
Ngựa vằn nổi tiếng là tính cách hung dữ, không dễ ở chung, cảm xúc lại thất thường
Mặc dù là động vật ăn cỏ, nhưng nó tương đối rảnh nha, thường đi ăn cùng hươu cao cổ, ngựa vằn hay giơ chân đá động vật bên cạnh, nặng thì đá c·h·ế·t luôn
Ngựa vằn đực cũng có thể tấn công ngựa vằn đực khác và ngựa vằn con mới sinh
Ngựa vằn trong sở thú cũng rất t·h·í·c·h cắn người, tin tức về vụ việc ngựa vằn làm bị thương người trên m·ạ·n·g tràn lan, còn có chuyện trẻ nhỏ từng bị ngựa vằn cắn đứt ngón tay
Nhân viên công tác trên đảo ít nhiều cũng từng biết ngựa vằn, hiểu rõ chúng là loài như thế nào
Cho nên lúc này, bất ngờ không kịp trở tay đụng trúng ngựa vằn, nhân viên công tác theo bản năng giơ tay bảo vệ mặt mình
"Là ta
Lâm t·h·i·ê·n Du tiến lên, đưa tay đặt lên vai nhân viên công tác vỗ nhẹ, "Con ngựa vằn này là ta mang tới, xin lỗi đã dọa ngươi
Sau khi nói xin lỗi một cách lịch sự, Lâm t·h·i·ê·n Du liếc mắt nhìn ngựa vằn
Không phải đã bảo ngươi về trước sao, sao còn chạy tới đây xem cá voi s·á·t thủ, đúng là một con ngựa vằn thích xem kịch
Ngựa vằn đang cõng dừa lùi lại mấy bước, do dự hồi lâu, đến khi khoảng cách đủ an toàn mới quay đầu bỏ chạy
Lâm t·h·i·ê·n Du nhìn cái gói to trên lưng nó lảo đảo sắp đổ liền gọi: "Chạy chậm một chút, coi chừng dừa
Nếu về mà thiếu một quả dừa thì ta hỏi tội ngươi đấy
Lời vừa nói xong, ngựa vằn đang chạy vội dừng lại hai lần, dáng vẻ ở phía sau đi vài bước có hơi khó chịu
Nhân viên công tác mặt trắng bệch: "
Đây thật sự là con ngựa vằn trong ký ức của anh sao
"Ngươi làm sao thuần phục được ngựa vằn vậy
Nó nghe lời ngươi quá vậy
Nhân viên công tác có chút không dám tin nói: "Cho dù ngươi biết nói chuyện, ngươi bảo ngựa vằn lấy giúp ta đồ, ngựa vằn cũng không đá ngươi sao
Chuyện này sao có thể được chứ
Nói chuyện đâu phải là thôi miên
Sau khi ngược lại có thể khiến ngựa vằn răm rắp nghe lời ngươi, nhưng người trước chỉ có thể biểu đạt ý nghĩ của ngươi cho ngựa vằn mà thôi, không phải sao
Vì sao ngựa vằn lại nghe lời như vậy
Nói chuyện rốt cuộc có ma lực gì chứ
Tình huống nhân viên công tác nghĩ đến chính là, Lâm t·h·i·ê·n Du nói: Làm tọa kỵ cho ta
Ngựa vằn nói: Cút
Vậy mà bây giờ, ngựa vằn lại ngoan ngoãn như cừu con, thật đúng là không dám nghĩ đến
Trong ánh mắt mong chờ lại mơ hồ lẫn chút hoảng hốt của nhân viên công tác
Lâm t·h·i·ê·n Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể là đám sói nhỏ của ta ở bên cạnh dọa nó
"Một con sói mà có uy lực lớn vậy cơ à
"Ách...hơn chục con
Nhân viên công tác: "
Đã hiểu
【Ngươi hỏi con ngựa vằn xem, gọi nó tiểu Ban nó có dám cãi không.】 【Đuổi theo cả buổi suýt chút nữa làm ngựa vằn mất hồn, nếu không phải Lâm tỷ lên tiếng thì có lẽ lúc này ngựa vằn đã thành món ăn tối rồi.】 【Lần đầu tiên nhìn thấy ngựa vằn cắp đuôi chạy ha ha ha.】 ..
Nhân viên công tác thở dài, "Lần trước ta đứng ở rất xa, đi ngang qua chỗ ngựa vằn ăn cơm, bị nó đuổi theo nửa ngày, đá gãy của ta hai cái xương sườn, lúc đó nếu không có đồng nghiệp lái xe tới đụng nó thì nửa đời này đã tiêu tùng rồi
Bởi vì chuyện đó, hắn đã bị ám ảnh tâm lý với ngựa vằn
Lúc này thấy ngựa vằn bị dọa chạy trối c·h·ế·t, trong lòng hắn không biết có cảm giác gì
Có vẻ có chút thoải mái, cảm thấy ngựa vằn cũng không đáng sợ như vậy
"Sau này nếu gặp chuyện gì khó giải quyết có thể tới tìm ta
Lâm t·h·i·ê·n Du nheo mắt lại, nói: "Ta cũng coi như là một thành viên của công ty chúng ta
Bách Chiêu bỗng nhiên mở to hai mắt, "Thật sao
Ta có thể tìm ngươi sao
Lâm t·h·i·ê·n Du gật đầu nói: "Đương nhiên, ai cũng có thể
Chúng ta thêm bạn tốt, ngươi liên hệ ta còn dễ dàng hơn ấy chứ
Bách Chiêu cười hề hề, trông có vẻ ngốc nghếch mang theo chút ngây ngô, "Ngươi thật tốt
Người có thực lực lại khiêm tốn thì ít thấy quá
Huống chi vẫn là loại người đặc biệt này
Cả thế giới không tìm ra được người thứ hai có thể có được thực lực ngang với Lâm t·h·i·ê·n Du, mà trong tình huống này, Lâm t·h·i·ê·n Du vẫn ôn nhu, lạnh lùng như thể không có tính tình vậy
Đừng nói là động vật, người thấy cũng không khỏi tự chủ muốn lại gần
Phong Tĩnh Dã mặt lạnh tiến lên, "Được rồi, cá voi s·á·t thủ đã trở về rồi, gần đây chú ý tuần tra, mọi người về hết đi
Bách Chiêu rụt cổ, "Vâng, Phong tổng
Xoay người, Phong Tĩnh Dã đưa bộ quần áo đang cầm trong tay cho Lâm t·h·i·ê·n Du, giọng nói so với vừa nãy nhẹ đi không ít, "Đổi áo khoác đi, chiếc áo tr·ê·n người cô cũng ướt rồi
Trên thảo nguyên ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn, coi chừng bị cảm
"Cám ơn, ta không sao, lát nữa sẽ khô
Lâm t·h·i·ê·n Du theo bản năng chạm vạt áo, chắc là lúc vừa rồi ngồi xổm xuống không cẩn thận bị dính nước
Ngay sau đó, áo khoác của Phong Tĩnh Dã vẫn là rơi xuống vai nàng
Phong Tĩnh Dã nói: "Tôi mang theo hai chiếc áo khoác, cho cô mượn trước, dùng xong thì trả lại cho tôi là được
Lời còn chưa dứt, không cho Lâm t·h·i·ê·n Du cơ hội từ chối nữa, Phong Tĩnh Dã quay người đi tìm Bách Chiêu, có vẻ như có chuyện gì đó muốn thương lượng, bước chân cũng vội vàng hơn hẳn
Lần này tổ tiết mục không có chuẩn bị đồ thay, không thể giống như lần trước, muốn thay quần áo lúc nào cũng được
Cho nên trừ những vật tư cơ bản, còn có một bộ quần áo đã may sẵn vừa với số đo của mỗi kh·á·c·h quý, có in Logo của tổ tiết mục để thay đổi
Bộ của Lâm t·h·i·ê·n Du vẫn để ở nơi dựng chỗ ở
Trong nháy mắt, bóng dáng của Phong Tĩnh Dã đã sắp biến mất
Người đều đã đi xa rồi, có đuổi theo cũng không thực tế
Lâm t·h·i·ê·n Du nghĩ nghĩ, vẫn là nhận tạm bộ quần áo, quay người nói với nhân viên công tác: "Ta về trước đây, mọi người cứ bận đi
Hàng Tư Tư cũng tiến lên nửa bước nói: "t·h·i·ê·n Du tỷ, chúng ta cùng đi đi, em trên đường thấy chỗ ở của chị rồi, chúng ta ở rất gần, có thể đi chung
"Được
"Anh ——
Cùng tiếng nói của Lâm t·h·i·ê·n Du chồng lên nhau là tiếng kêu khẽ của cá voi s·á·t thủ
Bước chân vừa rời đi khựng lại, gần như đồng thời, các nhân viên công tác xung quanh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về cũng đều quay đầu lại
Mọi người rất tò mò không hiểu sao cá voi kình lại đột nhiên phát ra âm thanh đó
Chỉ kêu lên một tiếng, cá voi s·á·t thủ lập tức biến mất khỏi mặt nước, chỉ còn lại chiếc vây lưng ẩn hiện
Theo dòng nước biển cuộn trào, cá voi s·á·t thủ đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đang nâng một thứ gì đó
Một tấm bảng lớn bay lên khỏi mặt nước
Cá voi s·á·t thủ lặn xuống, cái đuôi giơ lên khỏi mặt nước, trực tiếp quật tấm bảng lớn đang bay giữa không trung xuống bãi cát
"Mẹ ơi
"A a a
"Chạy mau
Nhân viên công tác đang đứng trên bãi cát hoảng loạn chạy tán loạn
Con cá bị đập lên bờ vẫn bất động, hiển nhiên đã mất mạng
"Anh ——
Cá voi sát thủ vui vẻ nhảy lên trên mặt biển, sau đó nặng nề rơi xuống rồi lại lộ cái đuôi
Ăn
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm yêu mỗi một vị...