Thảo nguyên sói tựa hồ nheo mắt lại, như đang cười vậy
【
Xuất hiện tiền thông dụng dưới biển.】 【Quỷ cá: Đúng, chính là như vậy, lấy mạng ta kết bạn.】 【Phải nói là, con cá này cũng to thật đấy.】 【Ô ô ô..
Thật tốt, bây giờ có cả đồ lông xù trong biển để cho ăn.】 "Quỷ cá
Lâm Thiên Du cười nói: "Ta còn tưởng ngươi đi đâu, hóa ra là đi bắt quỷ cá à
"Anh
Cá voi sát thủ nhảy lên khỏi mặt nước, ngửa bụng lên trời đập xuống mặt nước
Sóng vỗ bờ cuốn đến cạnh quỷ cá, xô đẩy nó lung lay, trên bờ quỷ cá mơ hồ cảm giác như được đưa về biển
Cá voi sát thủ bơi lên trước một chút, theo sóng biển làm bộ như muốn lao lên, lại bắt một lần nữa
Lâm Thiên Du vội đưa tay bắt lấy đuôi quỷ cá dưới đất, "Được rồi, ta lấy được rồi
Ngươi đừng lên bờ
Lấy được vào tay, Lâm Thiên Du trực tiếp giơ lên cho cá voi sát thủ có thể thấy rõ hơn
Thấy quỷ cá đã vào tay nàng, cá voi sát thủ không còn tiến lên nữa mà chậm rãi bơi trở lại chỗ vừa lật mình, tiếp tục lật tới lật lui
"Ta cũng nên về nhà rồi
Lâm Thiên Du vẫy tay với cá voi sát thủ, "Cảm ơn ngươi quỷ cá, lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi, ngươi cũng về biển đi
"Anh ——
Tốt
Cá voi sát thủ đáp lời dứt khoát, nói như vậy, nhưng lại không có ý định rời đi, không tiếp tục động, chỉ lơ lửng trên mặt nước nhìn nàng
Thời gian quả thực không còn sớm, Lâm Thiên Du về còn rất nhiều việc phải làm, giơ tay lại chào tạm biệt, "Lần sau đến ta mang đồ ăn ngon cho ngươi
Có vài con cá voi sát thủ sẽ ăn các động vật ăn cỏ vô tình rơi xuống biển, ví dụ như linh dương, ngựa vằn, vân vân
Còn về chuyện có thích hay không, theo ghi chép hiện có, chúng ngẫu nhiên ăn được một lần, con người cũng không thể giúp cá voi sát thủ quyết định được thích hay không
Nhưng ăn quen đồ biển, ăn một chút con mồi trên đất liền để đổi vị cũng được
Tạm biệt cá voi sát thủ, Lâm Thiên Du một tay xách theo quỷ cá, một tay xách theo gói lớn đựng đầy cá muối và sò biển
Hai tay Hàng Tư Tư trống trơn, đồ vật trong tay Lâm Thiên Du trông có vẻ nặng, liền nói: "Thiên Du tỷ, để ta xách giúp một cái
Lâm Thiên Du nói: "Không cần đâu, đều là đồ nhẹ thôi, không nặng
Lúc bện mà không lấp kín được khe hở, bây giờ ngược lại thành đồ chứa nước đọng rất tốt
Đợi lâu trên bờ biển, nước biển trong gói đã gần như chảy hết
Hàng Tư Tư nghe vậy cũng không thò tay ra, mà hỏi: "Những thứ này đều tìm được dưới biển hả
Thiên Du tỷ, trong biển có nguy hiểm không
Lâm Thiên Du nghe xong, theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng lại dừng một chút, không tùy tiện nói an toàn, chỉ nói: "Nguy hiểm thì có, nhưng so với động vật ăn thịt trên cạn thì an toàn hơn một chút, mà tài nguyên dưới biển cũng rất phong phú
Dừng một lát, nghĩ đến những kẻ săn mồi dưới biển, Lâm Thiên Du nói thêm: "Chỉ cần không gặp cá mập, nhặt được đồ xong là lên thôi
Trên mạng có rất nhiều thuyết về chuyện cá mập ăn người, có người nói cá mập không ăn thịt người, nhưng chúng biết cắn người
Tò mò cắn thử thấy không ngon, mùi máu tươi thu hút cá mập khác tới, thế là một con cắn một miếng, người cũng coi như xong
Cũng có thuyết nói một số loài cá mập sẽ tấn công những người đang nổi trên mặt biển, kéo người lướt ván đang tự do tự tại xuống rồi cắn một miếng
Nhiều thuyết quá, chẳng biết cái nào có tính xác thực cao hơn
Cứ coi như gặp nguy hiểm đi cho cẩn thận cũng không sao
Hàng Tư Tư gật đầu liên tục, "Đúng vậy, ta sợ nhất là gặp cá mập, nhất là loại đảo nhỏ hoang sơ chưa khai thác du lịch này, chắc chắn dễ có cá mập xuất hiện hơn
Lần ghi hình trước cô ấy còn nghĩ xuống biển tìm đồ ăn
Sau bị dân mạng hù cá mập sợ mất mật
Dù sao kỹ năng bơi của người thường mà gặp cá mập dưới biển chẳng khác gì gặp mãnh thú trên cạn, hình như ở trên cạn còn dễ chạy trốn hơn một chút
Dưới biển mà sợ quá thì liên thủ cũng chẳng biết đường mà làm
Cho nên, dù những lần trước khó khăn thế nào, Hàng Tư Tư cũng không dám xuống biển dù chỉ một bước
Nghe tiếng va chạm của cá muối trong gói, Lâm Thiên Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng mà thật sự đồ dưới biển nhiều lắm, nếu không muốn xuống thì dùng dây thừng bện thành lưới, cũng có thể vớt được không ít
Mắt Hàng Tư Tư sáng lên, "Đúng vậy, ta có thể làm lưới
Nhưng nghĩ lại thì lập tức lại nản, "...Nhưng ta lại không biết bện lưới
"Cái này đơn giản thôi, ngươi cứ thu thập nhiều lá cọ vào, ta dạy ngươi làm dây thừng
Từ lúc lên đảo đến giờ, Lâm Thiên Du không nhớ rõ mình đã xe bao nhiêu dây thừng nữa rồi, từ làm chỗ trú ẩn đến làm túi, đều dùng đến nó
"Thật sao
Hàng Tư Tư vui ra mặt, "Thiên Du tỷ, người chị tốt quá đi, không hề giấu giếm gì, không sợ ta tranh giành tài nguyên dưới biển của chị, còn chủ động nói muốn dạy ta làm lưới bắt cá
Sau khi Hàng Tư Tư tách đoàn không lâu thì gặp Thi Kính Nguyên, tuy rằng anh ta lịch sự nói là đạo diễn cho mọi người tự do hành động, nhưng Thi Kính Nguyên vẫn đi theo cô ấy
Cô ấy là người mới, đến cả trước khi trở mặt với Quách Ngạn Bằng cũng không dám làm gì anh ta
Đối mặt với người từng trải như vậy, cô lại càng không dám nói
Cô ấy không lên tiếng nhưng Thi Kính Nguyên cậy vào thâm niên, lớn tuổi, dọc đường thao thao bất tuyệt, Hàng Tư Tư nghe mà muốn nổ tung
Lúc cô ấy bắt cá còn chê bai cô ấy không thể nào bắt được, nói Lâm Thiên Du bắt được là do đạo diễn sắp xếp
Kết quả lúc cô ấy bắt được cá thì lại lấy tư cách đàn anh đòi cá
Hàng Tư Tư thật sự là, nghĩ đến bây giờ vẫn còn thấy bức bối, còn bây giờ cô thoải mái chia sẻ với Lâm Thiên Du phương pháp kiếm đồ ăn..
So sánh một hồi, Hàng Tư Tư trong lòng thở dài, đúng là người với người khác nhau thật
Hàng Tư Tư càng nghĩ càng thấy mình chiếm tiện nghi, dứt khoát vỗ tay một cái nói: "Chờ ta bắt được cá, sẽ chia chị một nửa
Không không không, ta chỉ để lại một bữa ăn thôi, còn lại cho chị hết
Tuy bây giờ lưới đánh cá còn chưa thấy đâu, nói câu này có hơi sớm
Nhưng Lâm Thiên Du cảm thấy, nếu cô không từ chối ngay bây giờ, chờ Hàng Tư Tư thật sự mang cá đến cho cô, thì có vẻ đã muộn mất rồi, "Không cần khách sáo vậy đâu, em để lại mà ăn đi, ta không thiếu đồ ăn, em đưa ta thì ăn không hết cũng phí thôi
Hàng Tư Tư siết tay thành nắm đấm đập vào lòng bàn tay, như nghĩ ra được ý kiến hay, đang muốn mở miệng nữa thì nghe một tiếng "Răng rắc"
Như tiếng chân của con vật nào đó đạp phải cành khô
Đây là nơi hoang dã, đã có một tháng kinh nghiệm sinh tồn hoang dã, Hàng Tư Tư lập tức cảnh giác
"Tiểu sói
"Ô ——
Còn chưa thấy sói thảo nguyên đã nghe thấy tiếng nó
Hàng Tư Tư ngẩn người, vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Thiên Du, "Thiên Du tỷ, chị giờ có thể dựa vào tiếng đạp cành cây, mà phân biệt được đó có phải là động vật quen của chị không vậy
Thật là quá đáng à
"Ha ha..
Lâm Thiên Du bị vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy chọc cười, "Sao có thể, em không thấy mắt sói à
Trời dần tối, vừa nãy sói thảo nguyên ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt xanh biếc dưới môi trường xung quanh ảm đạm thì lại như phát sáng
Mắt thú đa phần đều như vậy
Lâm Thiên Du quen ngắm nhìn đám lông xù ở nhà dưới chút ánh đèn le lói, nên thấy một đôi mắt phát sáng trong bóng tối cũng không sợ, chỉ muốn đè nó ra ôm vào lòng vuốt ve
Lúc nói chuyện, sói thảo nguyên cũng đã tới rồi, nó vừa tới liền cắn vào con quỷ cá
Lâm Thiên Du đưa tay lùi về phía sau một chút, ngược lại đưa rổ cho nó, "Đừng cắn cái này, trên mặt toàn là cát thôi
Ngươi giúp ta xách cái này đi
Quỷ cá kéo trên đất nãy giờ, muốn về biển mới ăn, nên cũng chưa rửa ráy gì, bây giờ vẫn còn bẩn thỉu, cô kéo thôi mà đã cảm thấy lòng bàn tay nhớp nháp khó chịu, sao có thể cho tiểu sói cắn được
Sói thảo nguyên ngoan ngoãn ngậm lấy quai túi, như thể lúc này mới chú ý tới người bên cạnh, liếc Hàng Tư Tư một cái, đây là ánh mắt đánh giá người lạ
Hàng Tư Tư từ lúc sói thảo nguyên xuất hiện đã lùi lại vài bước, nhưng chỗ trú ẩn của cô cũng theo hướng này, mà lại phản ứng chậm một nhịp, chưa kịp chạy thì sói thảo nguyên đã bắt đầu giúp xách đồ
Nhìn dáng vẻ sói thảo nguyên dường như không có ý muốn tấn công cô
Hàng Tư Tư cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, cố nặn ra nụ cười gượng gạo
"Đừng sợ, tiểu sói tính cách rất tốt
Lâm Thiên Du biết cô ấy sợ hãi, hình như là do hội chứng rừng mưa mà ra, "Nó sẽ không làm hại em đâu, có ta ở đây, cứ yên tâm
Hàng Tư Tư hít sâu một hơi, gật đầu, "..
Dạ
Có sói thảo nguyên dẫn đường, đoạn đường tiếp theo dễ đi hơn nhiều
Không cần cứ đi vài bước lại ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh xem có mãnh thú nào đến gần hay không, cứ thế mà đi về trước là được
Đi một đoạn, Lâm Thiên Du chợt nhớ ra con ngựa vằn chạy mất, bèn hỏi: "Tiểu sói, ngươi có thấy con ngựa vằn không
Ta nhờ nó quay lại giúp ta mang dừa về, chắc là không bỏ chạy đâu nhỉ
"Ô..
Ở trong đống cỏ
"Ừm được rồi..
Ở trong đống cỏ..
Đống cỏ
Lặp lại lời của tiểu sói một chút, ý thức được sói thảo nguyên đang nói gì, Lâm Thiên Du nghẹn lại một chút, "Đó là nơi ẩn núp, không phải đống cỏ
Nơi ẩn núp so với đống cỏ cao cấp hơn rất nhiều
Bên trong còn có khung xương, có chỗ chống đỡ
Sói thảo nguyên dừng bước, hướng nàng chớp mắt
Ba chữ nơi ẩn núp đối với tiểu sói mà nói có thể không dễ hiểu lắm
Lâm Thiên Du cũng nháy mắt, cùng sói thảo nguyên bốn mắt nhìn nhau, cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt thông tin
Ba giây sau, nàng khẽ thở dài, từ bỏ, "Được rồi được rồi, đó chính là đống cỏ
Trong ánh sáng lờ mờ, sói thảo nguyên dường như nheo mắt lại, như đang cười vậy, buông cái rổ trong miệng, "Gào ô...
Nơi ẩn núp...
Gào ô một tiếng, trong lời sói thảo nguyên nói, nó đã gọi rất rõ ràng
Nó vừa nói như vậy, đến Lâm Thiên Du cũng phải phản ứng một hồi, mới biết tiểu sói đang cố ý trêu mình
Hai mắt Lâm Thiên Du cười đến cong cong
Sói thảo nguyên chọc xong Lâm Thiên Du, ngậm rổ tiếp tục đi về phía trước, "Ô
Lâm Thiên Du lên tiếng trả lời: "Đến rồi
Đứng bên cạnh không dám nhúc nhích Hàng Tư Tư, nhất thời không biết mình có cần theo sau không
"Tư Tư sao vậy
Lâm Thiên Du chú ý thấy nàng không động đậy, quay đầu hỏi: "Không đi sao
"Đi đi đi
Hàng Tư Tư liên thanh đáp lời, vội vàng lo lắng đi theo
【 Hàng Tư Tư: Đột nhiên ta cảm thấy mình hơi thừa
】 【 Hả
Đừng nói vậy chứ, ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, thật sự là đột nhiên sao
】 【 ha ha ha làm gì vậy
cấm người chơi khác của chương trình công kích nhau
】 【 Đừng cười, nghĩ lại xem các ngươi chỉ có thể nhìn cảnh này qua màn hình thôi, còn Hàng Tư Tư có thể tận mắt xem cảnh thực tế
】 Dòng bình luận này vừa ra, màn hình đang cuồn cuộn trôi qua thảo luận hình như khựng lại một nhịp
Sau một lúc lâu mới xuất hiện một màn im lặng tuyệt đối
【...】 【 Ngươi đúng là có tài làm tổn thương người khác
】 Đi theo hướng nơi ẩn núp
Trời càng lúc càng tối
Thiết bị phát sóng trực tiếp thông minh kiểm tra ánh sáng không đủ, đã tự động mở chức năng nhìn đêm
Đêm ở thảo nguyên dường như nguy hiểm hơn ban ngày
Thiết bị phát sóng trực tiếp bay lơ lửng trên không trung, ống kính thu được hình ảnh toàn diện hơn so với những gì Lâm Thiên Du nhìn thấy
Tỉ như một đôi mắt xanh biếc đang nhìn từ xa tới
Còn có tiếng gầm nhẹ của sư tử
Rất nhiều động vật đều chỉ đi săn vào ban đêm
Giờ nghỉ ngơi của loài người, lại là khúc nhạc dạo cho bữa khuya của mãnh thú
Dọc theo đường đi, các loại tiếng kêu của động vật vang lên liên hồi
Hàng Tư Tư từ chỗ ban đầu nghe thấy đã sợ đến run rẩy, về sau dần dần tê liệt, cuối cùng trực tiếp bỏ mặc, cùng lắm thì các ngươi cứ tới cắn chết ta đi
Đợi đến khi về lại nơi ẩn núp, trán Hàng Tư Tư đầy mồ hôi lạnh – bị dọa ra
"Rống..
Sói thảo nguyên lúc này đột nhiên hạ thấp giọng, gầm nhẹ về phía nơi ẩn núp cách đó không xa
"Sao vậy
Trạng thái này là cảnh cáo
Lâm Thiên Du không cho rằng tiểu sói đột nhiên sinh ra ác ý với nơi ẩn núp mà nàng đã dựng nên
Ngựa vằn lưng dừa nằm ở chỗ gần nguồn nước, rất hiển nhiên, tiếng cảnh cáo của tiểu sói không phải nhắm vào ngựa vằn
Hàng Tư Tư cũng hít một ngụm khí lạnh, nhìn nơi ẩn núp như nhìn thấy thứ gì đó quỷ quái
Đến gần rồi mới thấy, một bên nơi ẩn núp lờ mờ có bóng người
Linh Vũ nói, giọng gần như khóc, "Thật sự không được, Thi lão sư người đừng như vậy, đây là nơi ẩn núp Thiên Du tỷ dựng, nàng còn phải về đây nữa, sao người lại..
"Ta lại sao
Còn nhỏ tuổi mà nói năng phải cẩn thận, ta là tiền bối của ngươi, dù ngươi chướng mắt ta thì ta vẫn là người lớn hơn ngươi, từ nhỏ đến lớn không ai dạy ngươi phải kính già yêu trẻ à
Thi Kính Nguyên nói chuyện hiển nhiên có khí thế hơn Linh Vũ rất nhiều, đúng lý hợp tình nói: "Khóc lóc gì chứ, tiểu cô nương cả nhà sao lại không biết tôn ti trật tự, nói ngươi có mấy câu đã lau nước mắt rồi, có phải là ngươi muốn nói ta lão già này bắt nạt ngươi không
Nói đến cuối, Thi Kính Nguyên còn vỗ vỗ lồng ngực mình
【 Ta cũng cảm thấy Linh Vũ có hơi không lễ phép, sao có thể nói với tiền bối như vậy được chứ
】 【 Đúng đó đúng đó, chỉ có mấy cọng lá che lên mà thôi, nằm một lát thì sao
Fan của Lâm Thiên Du chẳng phải luôn nói cô ấy là thần ở chương trình này sao
Đến mấy cái đồ vật rách này mà cũng tiếc
】 【 Linh Vũ đứng đó làm gì, người chết à
Mau mau xin lỗi Thi lão sư đi
】 Thi Kính Nguyên tuy rằng danh tiếng không tốt lắm, nhưng đúng là đã xây dựng một vài nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả
Càng có fan buông lời, Thi Kính Nguyên có thể ăn cả đời với một vai diễn, mặc kệ hắn giết người hay bỏ qua, chỉ cần nghĩ đến vai diễn đó của hắn, người ta đều có thể tha thứ
Fan cuồng nhiệt đã sàng lọc qua mấy lượt, độ tinh thuần cực cao
Thậm chí hiện tại, Linh Vũ thiện ý khuyên nhủ vài câu, một lời nói nặng cũng không nói, phòng phát sóng trực tiếp đã bị fan của Thi Kính Nguyên mắng cho tả tơi
Rất nhiều bình luận đều yêu cầu Linh Vũ xin lỗi
Linh Vũ là tiểu hoa, nhân khí đương nhiên không thấp, sức chiến đấu của fan cũng mạnh, nhưng đối mặt với các tiền bối, chỉ xét đến thân phận thôi các nàng đã không mắng nổi rồi
Lỡ như cãi nhau lên hot search, mặc kệ các nàng có đúng hay không, mặc kệ là nói gì đi nữa, chắc chắn sẽ có những người qua đường không hiểu rõ sự tình đầu đuôi, đến trào phúng các nàng không tôn trọng tiền bối
Các fan đều lo lắng nơm nớp
Chỉ đành phải xoát “Cố lên”
Lén lút đem những dòng bình luận đó gạt sang một bên
Không thể mắng, dọn sạch cũng có thể làm được
Trên bình luận gió tanh mưa máu, Linh Vũ đứng cạnh nơi ẩn núp thở dài não nề
Cô gái nhỏ vào nghề thuận buồm xuôi gió, nào đã gặp phải trường hợp như thế này
Vốn tưởng rằng đây là chương trình giải trí vui vẻ, đến đây tìm thần tượng cùng chơi, kết quả ở chung chưa được nửa ngày với Thi Kính Nguyên, nàng đã sắp suy sụp
Linh Vũ nóng nảy, "Thi lão sư, khuya rồi, nếu Thiên Du tỷ trở về nhìn thấy thì làm sao bây giờ
Nào có chuyện tham gia dã ngoại show, đợi người khác dựng xong nơi ẩn núp, khi người ta đi ra ngoài lại nghênh ngang chiếm tổ của người ta như vậy
Tổ chương trình không phản đối những chuyện thế này, nhưng như vậy là không có đạo đức
Hơn nữa, ngươi mở ra tiền lệ này, sau này ai mà còn tự xây nơi ẩn núp nữa, đợi người khác xây xong rồi ngươi cứ việc dựa vào tuổi tác đến cướp đoạt chẳng phải là xong sao
Lâu dần, ai còn tự mình dựng nữa, thế chẳng phải là loạn lên rồi sao
Hơn nữa một khi ý niệm đoạt nơi ẩn núp bén rễ, ai mà còn tự mình đi dựng nữa, chờ người khác xây xong rồi cứ việc dựa vào tuổi mà cướp, không phải sẽ nhanh hơn sao
Cứ như thế không bao lâu, chương trình không phải xong đời sao
"Đừng có làm phiền ta
Thi Kính Nguyên bị Linh Vũ làm phiền, nói nhiều như vậy mà con nhóc này chẳng hiểu gì cả, cứ lảm nhảm bên ngoài, một giấc ngủ ngon cũng không có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Linh Vũ bị gạt lại, vừa nín thở vừa nghiến răng
Cái gì mà người gì chứ
Lần cuối cùng, Linh Vũ hít một hơi thật sâu, làm cho mình bình tĩnh lại, đến lời nói ra cũng có phần thấu tình đạt lý hơn, "Thi lão sư, con sợ Thiên Du tỷ dẫn mấy con động vật đến làm tổn thương người
"Xem ngươi nhát gan chưa kìa
Đợi khi ngươi đến cái tuổi của ta, tiếp xúc nhiều hơn với giới giải trí này thì hiểu ngay thôi, cái kịch bản này chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu hết
Thi Kính Nguyên tùy tiện nói, "Lại là trại cứu trợ, lại là đảo tư nhân, ngươi nhìn thấy động vật, lại còn nói là không qua thuần dưỡng, ngươi tin à
"Ta nói này, ngươi có thời gian ở đây cằn nhằn với ta thì thà đi lấy lòng đạo diễn, nói không chừng còn có thể cho ngươi cũng sắp xếp mấy con động vật vây quanh người
"Một mình Tiểu Tô có thể được nâng lên, vậy sẽ có người thứ hai được nâng lên
Khôn ra chút đi
Nghe Thi Kính Nguyên nói mấy câu đó, Linh Vũ sau một lúc lâu cũng không hoàn hồn lại được
"Không bàn đến chuyện đó nữa, ngươi cũng đừng trắng trợn chiếm chỗ của người khác như vậy
Lời nói của cô dừng lại khi nhìn thấy cái bóng vừa đổ xuống
Linh Vũ đột ngột ngẩng đầu, há hốc mồm, "Thiên..
Thanh âm sốt ruột của Thi Kính Nguyên đột ngột cất cao, trực tiếp chặn lời của Linh Vũ lại, "Nếu còn nghe thấy ngươi gọi thêm một tiếng tỷ nữa, ngươi cút khỏi chương trình này cho ta
Lâm Thiên Du tiện tay nhặt một cành cây, từ một khoảng cách so với nơi ẩn núp, dùng cành cây vén cửa che bằng lá lên
Nàng nhìn xuống Thi Kính Nguyên đang nằm bên trong, giọng nói lạnh lùng: "Cút ra đây
Thi Kính Nguyên thấy vậy, càng thêm khó chịu, "Cô nhóc kia, nói chuyện kiểu gì vậy hả
Trong mắt ngươi có còn tôn ti trật tự gì nữa không
A..
Tim ta..
Mặt Lâm Thiên Du không chút thay đổi nói: "Xin, cút ra đây
【 Ngay lập tức lịch sự ngay
】 【 Lời này kỳ cục, tôi đề nghị trực tiếp thả ngựa vằn vào, nó có vẻ dễ bảo hơn, thích hợp với Thi Kính Nguyên
】 【 Sao lại không lịch sự chứ, nàng ấy còn chẳng thèm đánh tay Thi Kính Nguyên một cái, thật sự là tôi khóc chết mất thôi
】 【 Thật không hiểu vì sao Lâm Thiên Du có nhiều fan như vậy, miệng lưỡi không có chừng mực không tôn trọng tiền bối gì hết, còn lập hình tượng chính trực làm gì chứ
】 … Lâm Thiên Du liên tiếp nói ra hai chữ “cút”, cứ như thể trực tiếp nện thẳng vào mặt Thi Kính Nguyên vậy, không chừa cho lão già này chút mặt mũi nào mà đã mở miệng mắng
Thi Kính Nguyên giật mình ngồi dậy, "Ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả
Trong mắt ngươi có còn chút tôn ti trưởng ấu gì không
A… tim ta…"
Ngực phập phồng kịch liệt, tuổi cao không nén được cơn giận, thở hồng hộc, cổ họng cùng tiếng gió rít vang lên
Đêm khuya, vẫn có thể cảm giác được hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm mình
Chỉ là nhìn như vậy, Lâm Thiên Du lại không có ý cứu người, người lớn tuổi thân thể sẽ có không ít bệnh tật, hen suyễn bệnh tim đều là khá thường thấy, Thi Kính Nguyên bây giờ xem ra giống như đang trong trạng thái thật không tốt
Được..
Lâm Thiên Du nhíu mày, cứ xem hắn như vậy, cũng không chủ động tìm kiếm bình thuốc, không uống thuốc, bình thường dưới tình huống này, không phải sẽ mang theo thuốc chữa bệnh sao
Cái kỳ văn nghệ này, đạo diễn quy định tuy rằng khá nghiêm khắc, nhưng mà loại thuốc cứu mạng này, khẳng định vẫn cho phép mang
Đạo diễn chỉ muốn hiệu ứng văn nghệ, cũng không phải thật sự muốn gây ra án mạng, điên rồi mới đi thu những loại thuốc này
Cho nên… Có thuốc không dùng, cứ ở đó hổn hển thở, Lâm Thiên Du thật sự không hiểu
Hàng Tư Tư vẫn rất sợ Thi Kính Nguyên gặp chuyện không may, thấy thế liền tiến lên nói: "Thi lão sư, thuốc của ông đâu
Ở trong túi sao
Thi Kính Nguyên mất kiên nhẫn gạt tay Hàng Tư Tư đang đưa tới, rồi sau đó tiếp tục đỏ ngầu mắt nhìn về phía Lâm Thiên Du
Giống như là, Lâm Thiên Du không đến dìu hắn, hắn vẫn không uống thuốc
Hàng Tư Tư há hốc mồm, nhìn về phía Lâm Thiên Du có chút không biết làm sao
Tại Linh Vũ thân thủ kéo nàng một cái, trong màn đêm, mịt mờ lắc lắc đầu
Mục đích của Thi Kính Nguyên quá rõ ràng, chỉ cần ngay từ đầu không bị dọa, phía sau xem dáng vẻ của Thi Kính Nguyên liền biết, là đang giả bộ
Cũng có thể có thể là thật sự cảm thấy khó chịu, nhưng không có nghiêm trọng như vậy
Lâm Thiên Du khẽ thở dài, dường như có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, "Ngươi rốt cuộc sống hay không sống
Đồng tử Thi Kính Nguyên đột nhiên co rút lại, "Ngươi, khụ khụ——
Ngươi sao lại khụ khụ khụ..
Lần này Thi Kính Nguyên thật sự tức giận, vừa mở miệng liền khó thở, đau đến phế phủ khụ, cảm giác không ngăn cản thì lát nữa có thể ho ra cả phổi
Hàng Tư Tư cùng Tại Linh Vũ cũng hít một ngụm khí lạnh, cũng có thể là do nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm, da gà cũng muốn nổi hết cả lên
"Nếu ông không lấy thuốc ra, ta liền..
"Ngươi liền thế nào
Ngươi còn muốn đánh ta sao
Thi Kính Nguyên tức giận vỗ mạnh xuống đất, "Ngươi một đứa nhỏ đừng quá kiêu ngạo, ngươi rồi cũng còn phải lăn lộn trong giới này, đắc tội ta có chỗ tốt gì
"Sao ta lại đánh tiền bối được
Lâm Thiên Du giơ tay, tiểu sói chậm rãi tiến lên, ngồi ở trước mặt nàng, đàn sói xung quanh cũng dần dần xông tới
Hơn mười con sói thảo nguyên trưởng thành, trong đêm từng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hô hấp của Thi Kính Nguyên bị kìm hãm, không tự chủ được ngửa ra sau, hắn lớn tuổi như vậy cái gì chưa từng thấy qua, trước kia ở trong Mông Cổ thảo nguyên quay ngoại cảnh cũng từng tiếp xúc với sói
Nhưng mà khi đó phần lớn chỉ là từ xa nhìn một chút, còn bây giờ, nhiều con sói như vậy, ở ngay xung quanh ngươi chưa đến nửa mét, như hổ rình mồi
Con sói đầu đàn càng thêm hung tợn, không chủ động tấn công, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác, chỉ cần Lâm Thiên Du ra lệnh, con sói đầu đàn sẽ không chút do dự há miệng cắn lên cổ của hắn
Thi Kính Nguyên có thể trước mặt Linh Vũ thản nhiên nói đây là giả, nhưng khi chính mình đối diện, tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở căng thẳng hỗn loạn trong yên lặng lan tràn
"Không phải chỉ là mượn chỗ của các người nghỉ ngơi một lát sao
Cuối cùng, vẫn là Thi Kính Nguyên chủ động phá vỡ thế giằng co này, "Ta đứng dậy là được
Hắn lạnh mặt đứng lên, dưới bóng đêm không nhìn rõ được vẻ mặt căng thẳng của hắn, nhưng động tác muốn đứng dậy rời đi trông rất khó khăn
"Bọn trẻ bây giờ a, ai..
Tuyệt không biết tôn trọng người lớn, câu này còn chưa kịp nói ra, Lâm Thiên Du trực tiếp tháo dây thừng của nơi ẩn núp, không còn chỗ buộc, chỗ che liền đổ xuống đất ngay lập tức
Rầm một tiếng, lá cây vụn rơi đầy đất
Thi Kính Nguyên nghẹn lại, có chút ngơ ngác nhìn đám lá cọ rơi vương vãi, "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy
Lâm Thiên Du thản nhiên nói: "Bẩn, ta làm lại cái mới
Dù sao cái kiểu nơi ẩn núp này dựng lên cũng đơn giản, có khung đỡ có dây thừng, thao tác đơn giản chính là đan lá cây vào là xong
"Ngươi nếu không muốn chỗ này, thì sao lại kêu ta đi ra
Thi Kính Nguyên lập tức thất vọng, hắn cảm thấy Lâm Thiên Du đây là đang nhắm vào hắn
Hơn nữa, hắn vừa mới ra, chỗ ở đã bị phá hủy, Lâm Thiên Du đây là không chút che giấu, lộ liễu khiêu khích
Nhìn Thi Kính Nguyên trước mặt đang tức giận đến thở không ra hơi
Lâm Thiên Du mặt không đổi sắc nói: "Ta với ông không quen, ông chết cũng không đến lượt ta cho ông đào hố chôn, cút qua một bên chơi đi, đừng làm phiền ta
Thi Kính Nguyên há hốc miệng, nhìn khẩu hình thì là đang nói Tốt; được, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra được từ cổ họng
Trong sự quan sát của đám sói thảo nguyên, hắn giận dữ bỏ đi
【Ngọa tào ngọa tào, mọi người trong nhà ai hiểu a, xem Thi Kính Nguyên giả bộ làm đại gia bị dạy thành cháu trai tôi sướng quá.】 【Sướng là được rồi a, xem phòng phát sóng trực tiếp khác của Thi Kính Nguyên đi, vậy đúng là ngang ngược, nhạn bay qua còn nhổ lông, ai có chút đồ ăn đều qua xin một miếng
Mình thì chẳng quan tâm gì, đến hoang dã chờ người khác nuôi.】 【Lâm Thiên Du thật là không có lễ phép
】 【Lâm tỷ ta có làm cái gì đâu, Thi Kính Nguyên chẳng phải nói đàn sói này là thuần dưỡng à, ông sợ cái gì, sói thuần dưỡng còn cắn ông chắc
Đứng nói chuyện không đau lưng cái ông già kia.】 ..
Thi Kính Nguyên tức giận bỏ đi, đi được hai bước lại khó chịu ho hai tiếng, hiển nhiên là đang chờ vị hậu bối nào lên dỗ dành giải vây
Nhưng mà những người ở đây, Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mượn bóng đêm như là không phát hiện, không nghe thấy gì vậy
Chỉ cần không bị gọi tên, cũng không chủ động tới gần
Thực tế là trước đây các nàng cũng không có liên minh với nhau, thuần túy là do Thi Kính Nguyên cậy già lên mặt lôi kéo thôi
Thấy tình hình này, Thi Kính Nguyên cảm thấy mất mặt, vung tay muốn đi
Nhưng lại lo lắng buổi tối có mãnh thú lui tới, cho nên không đi quá xa, tìm một gốc cây ngồi xuống
"Lâm tỷ, em giúp chị dựng nơi ẩn núp nhé
Tại Linh Vũ có chút ngại ngùng, có lẽ do trước không gọi Thi Kính Nguyên dậy, nàng cảm thấy là lỗi của mình, vì vậy chủ động đề nghị muốn giúp đỡ
Hàng Tư Tư cũng nói theo: "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau làm, người đông thì sức mạnh lớn
"Không sao, cái này mười mấy phút là xong
Lâm Thiên Du nói: "Các em làm nơi ẩn núp của mình trước đi
Trong lúc nói chuyện, Lâm Thiên Du đã dựng khung lên rồi
Chỉ còn thiếu hái lá cọ mới để lấp lên thôi
Thấy thế, Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ cũng không còn gì để giúp
Trời dần tối, Hàng Tư Tư cũng còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, liền không nán lại lâu, nói: "Vậy Thiên Du tỷ, em đi về trước, chỗ ở của em ở bên kia, có gì chị gọi em một tiếng, em sẽ nghe được
Lâm Thiên Du gật gật đầu nói: "Ừ
Tại Linh Vũ nhìn Hàng Tư Tư lại nhìn Lâm Thiên Du, tuy rằng đối với đám sói thảo nguyên này rất thích thú, nhưng đứng gần quá cô cũng thấy hơi căng thẳng
Thấy Hàng Tư Tư sắp đi, cô vội vàng đuổi theo, "Lâm tỷ em cũng đi trước đây, Tư Tư đợi em
Nói rồi người đi hết, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại
Lâm Thiên Du sờ sờ đầu tiểu sói, "Bọn mày ăn tối xong chưa
Tao mang theo rất nhiều cá muối, nướng ăn thế nào
"Ô..
Đàn sói trở về muộn như vậy, hiển nhiên là ban ngày đi săn ở bên ngoài
Vốn dĩ, chúng thường hoạt động vào ban đêm
Nhưng giờ đã ăn xong bữa tối, có thể dùng thời gian buổi tối để nghỉ ngơi
Sau khi dựng xong chỗ ẩn núp, Lâm Thiên Du đứng dậy đi ra bờ hồ
Cô dùng năm ngón tay vốc nước lên, dùng nước ngọt lau người, gội đầu xong đổi quần áo
Tóc ngâm nước biển xong lại cảm thấy rất căng cứng
Lúc này dùng nước ngọt gội thấy tốt hơn rất nhiều
Không tìm được bồ kết, Lâm Thiên Du dùng lô hội dại gội, cảm thấy hiệu quả cũng không tệ
Đầu ngón tay Lâm Thiên Du cuốn lọn tóc ướt đẫm, khẽ khua khua trước mũi đàn sói, "Dễ ngửi không
Chính cô cũng tự ngửi ngửi, cảm thấy có mùi cỏ xanh rất nhạt cùng chút mùi chát, còn có chút mùi khó tả không rõ, nhưng không khó ngửi
Chỉ là, cái này không khó ngửi là đối với Lâm Thiên Du mà nói
Sói thảo nguyên lùi bước, giật giật móng vuốt, xem ánh mắt thì mùi này có chút khó nói
Nó đơn giản nằm xuống bên cạnh, móng vuốt cào nhẹ, lơ đãng đặt lên mũi mình
Xem ra giống như là đang che mũi lại vậy
Dù là như thế, nó vẫn hậm hực kêu một tiếng: "Ô..
Ừ
"Ha ha
Lâm Thiên Du cười ngả nghiêng người, "Đây là vẻ mặt cảm thấy dễ ngửi của mày hả
【Tiểu sói: Khó ngửi, nhưng Lâm Lâm thích thì chính là tốt.】 【Ghét bỏ không được nhưng vẫn phải hít hít.】 【Gào khóc ngao ngao, tiểu sói đáng yêu quá nha, thân thân thân dì thân trọc.】 ..
Lâm Thiên Du đốt một đống lửa, đặt một tảng đá phiến tương đối bằng phẳng lên trên, đại sò biển cùng cá muối đã rửa sạch đặt lên trên
Nhiệt độ buổi tối ở thảo nguyên xuống thấp, cá ma để qua đêm cũng không sao
Ngựa vằn không biết khi nào đã nằm xuống, xem bộ dáng là đang ngủ rất mệt mỏi
Lâm Thiên Du tiến lên lấy dừa ra, chất đống ở nơi ẩn nấp xung quanh, muốn ăn thì tiện tay sờ là có thể lấy
Sò biển mở miệng rất nhanh
Lâm Thiên Du vừa xé vỏ ngoài dừa, còn chưa kịp gõ vào vỏ cứng bên trong thì sò biển đã ăn được rồi
Dọn dẹp sạch sẽ sò biển, thịt sò và cá muối chỉ để lại vài cái, còn lại đều chia cho bầy sói thảo nguyên
Trong bầy có nhiều sói như vậy, ăn hết đống này chắc chắn không đủ no
Nhưng mỗi con sói thảo nguyên có khẩu vị khác nhau, gặp đồ ăn không thích chỉ nếm thử, mỗi con một miếng, ăn xong vẫn còn thừa lại mấy miếng
Lâm Thiên Du cắn một miếng cá muối, “Cá muối mới bắt vẫn tươi ngon.” Dù trên đường có chậm trễ bao lâu, cá muối dường như vẫn không bị ảnh hưởng
Mở hai quả dừa, uống nước dừa trước, không uống hết có thể để dành, nhưng Lâm Thiên Du không có đồ đựng nước dừa nào có thể dùng lâu dài
Nói đúng ra… Nàng đến cả một đồ chứa nước dừa còn không có, nói gì đến chuyện khác
Ăn mấy miếng sò biển cá muối, lại uống không ít nước dừa, Lâm Thiên Du thấy no rồi
Cần phải hong khô tóc bên đống lửa sưởi ấm
Nơi ẩn nấp có chỗ hở, tóc ướt mà đi ngủ thì nguy hiểm quá, có nguy cơ trúng gió mặt đơ, sinh tồn nơi hoang dã phải hết sức cẩn thận
Hàng Tư Tư từ nơi không xa đi đến, tay cầm một cành cây thô nhỏ giọng hỏi: “Thiên Du tỷ, em mượn lửa đốt được không?” Ở trong rừng mưa có bật lửa của Ấn Hữu Lâm, tiết kiệm chút ít, đảm bảo đống lửa không tắt, một cái bật lửa bọn họ kiên trì đến hết chương trình
Khổ nỗi đến đây lấy vật tư không cướp được bật lửa, Hàng Tư Tư chỉ có thể đi mượn
“Ừm.” Lâm Thiên Du chỉ vào đống lửa đang cháy hừng hực, “Tự làm đi.” “Cảm ơn Thiên Du tỷ!” Hàng Tư Tư ném cành cây thô vào đống lửa, cành cây này đã qua xử lý, một mặt quấn vải, có thể cháy lâu hơn, tránh việc từ xa chạy về, vừa đến nơi ẩn nấp lửa đã tắt
“À mà Thiên Du tỷ.” Đợi cành cây cháy lên, Hàng Tư Tư hạ giọng nói: “Thi Kính Nguyên không đi, hắn đang ở bên trái đợi kìa, hình như không dựng nơi ẩn nấp, không biết có phải còn muốn cướp của tỷ không.” Hàng Tư Tư không nghĩ rằng một người như Thi Kính Nguyên lại chịu ngủ màn trời chiếu đất trên thảo nguyên một đêm
Không chừng còn giả vờ bị cóng rồi đến gây khó dễ
Lâm Thiên Du mím môi, nhìn bầy sói thảo nguyên bên cạnh mình, ngập ngừng nói: “Chắc sẽ không.” Hai lần đối đầu, Thi Kính Nguyên đều không có lợi, chắc hẳn hắn phải điên rồi mới dám tiếp tục trêu chọc nàng
Lâm Thiên Du không tìm hiểu sâu chuyện này mà đột nhiên hỏi: “Nơi ẩn nấp của các ngươi dựng mấy cái rồi?” “Hai cái.” Hàng Tư Tư không giấu giếm nói: “Ban đầu định dựng một cái to hơn chút, hai đứa mình ngủ cũng ấm
Nhưng khung nơi ẩn nấp không đủ lớn, làm lớn quá dễ bị sập, thôi thì dựng liền hai cái cho đơn giản.” Nghĩ đến việc bận rộn này, Hàng Tư Tư không khỏi thở dài
Lâm Thiên Du dựng một cái nơi ẩn nấp mất mấy chục phút, nếu có khung sẵn có thể rút ngắn thời gian hơn
Bọn họ từ lúc tìm được chỗ đều vẫn đang dựng, bận hơn nửa ngày mới xong
Ngập ngừng một chút, Hàng Tư Tư đột nhiên nhận ra điều gì, mắt mở to hơn: “Không thể nào
Hắn không thể…” Không thể
Sao lại không thể… Trước đây Lâm Thiên Du hắn còn dám cướp, huống hồ hai người bọn họ Thi Kính Nguyên còn chẳng dám thở mạnh trước mặt
Hàng Tư Tư: “…” Đừng hỏi, hỏi chỉ thấy tuyệt vọng
So với kiểu Quách Ngạn Bằng và An Lan Thanh, một người xấu tính rõ ràng, một người thì hay lật mặt, Thi Kính Nguyên giống như một pho tượng Phật
Hễ có gì không vừa ý là sẽ bị đội cái mũ ‘kính già yêu trẻ’ ngay
Ai mà dám nói gì nữa chứ
Lâm Thiên Du an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, có lẽ tạm thời sẽ không sao?” Hàng Tư Tư hít hít mũi: “Tạm thời…” Chuyện này gần như đã là sớm muộn rồi
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng Thi Kính Nguyên sẽ nói thế nào khi cướp nơi ẩn nấp của bọn họ
Đơn giản chỉ là ‘Hai người chen nhau ra chút là được thôi, đừng keo kiệt vậy
Có biết kính già yêu trẻ không?’ Người khác là một chiêu ít ăn trưa, còn Thi Kính Nguyên chỉ cần vài câu là khiến người ta phải nhường nơi ẩn nấp
Mặc dù chuyện này có thể xảy ra trong tương lai gần, nhưng hiện tại Thi Kính Nguyên vẫn chưa động tay
Vì chuyện có thể xảy ra nhưng hiện tại chưa xảy ra mà cảm thấy lo lắng bất an, thật là không lý trí
Hàng Tư Tư tạm thời đè nén những suy nghĩ tiêu cực xuống, lay cành cây đang cháy như ngọn đuốc trong tay nói: “Đi thôi Thiên Du tỷ.” Mượn được lửa, Hàng Tư Tư bước đi trên đường cũng thấy thoải mái hơn nhiều
Nhưng khi trở về lại thấy Thi Kính Nguyên khoanh tay nhìn xung quanh như đi dạo, thực chất là quan sát
Hàng Tư Tư: “…” Xong đời rồi
--- đống lửa vẫn đang cháy
Lâm Thiên Du móc thịt dừa trong vỏ ra, hai quả dừa thành bốn bát
Chỉ là vì dù sao cũng dùng dao chặt đôi bổ ra, bên cạnh khó tránh khỏi bị lồi lõm, sau khi dùng dao tỉa tót một chút, lớn nhỏ không còn giống nhau
Lâm Thiên Du không để ý đến mấy chi tiết này, miễn dùng được là được
Vỏ sò biển chồng chất lên nhau thì có thể dùng làm đĩa
Thế là đã đủ đồ ăn
Thu dọn mấy mảnh vụn trên mặt đất lại, đốt thành một đống
Nhìn đống lửa vẫn còn cháy, Lâm Thiên Du do dự có nên đi ngủ hay không, đống lửa này có nên tắt không
Nhưng đêm khuya nhiệt độ thấp, đống lửa có thể sưởi ấm, nhưng không tắt lại sợ có chuyện bất trắc xảy ra khi ngủ
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tắt lửa cho xong
“Đi thôi mấy nhóc sói, chúng ta đi ngủ.” Lâm Thiên Du lấy cục đá đè lên đống lửa, đứng dậy vỗ vỗ tay, quay người đi về nơi ẩn nấp
“Gào ô!” Phong Tĩnh Dã để áo khoác lên bên cạnh, Lâm Thiên Du lấy áo khoác đã chuẩn bị che lên người, nửa chiều dài áo, nằm nghiêng co người lại có thể che đến mắt cá chân
Giữ ấm đều dựa vào mấy con sói thảo nguyên
Mấy con sói ấm áp nằm ngủ còn phát ra tiếng ngáy nhỏ
Lâm Thiên Du bận bịu lâu như vậy cũng không được nghỉ ngơi, thu dọn xong thì trời gần sáng mới ngủ
Lúc này, ôm trong ngực con vật lông xù, mơ mơ màng màng không biết ngủ từ khi nào, chỉ cần nhắm mắt lại thì không bao lâu liền mất ý thức
Trong đêm tiếng sói hú mỗi lúc một to
Những loài vật không tên hoảng sợ bỏ chạy
Tiếng gào thét bị cắn
Còn có tiếng gầm gừ của mãnh thú
Nhắm mắt lại, dường như còn nghe thấy tiếng mãnh thú xé xác con mồi, lôi cả thịt và máu, tiếng xương cốt bị cắn nát vang lên ‘rắc rắc’ bên tai
Như vậy thì ai mà ngủ được chứ
Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ ôm nhau co ro trong nơi ẩn nấp, bị những âm thanh xung quanh bao vây như đang rơi vào vòng vây của dã thú, huống chi bên cạnh còn có một Thi Kính Nguyên ngủ ngáy như heo chết
Hàng Tư Tư chỉ còn biết thở dài, sợ đến nỗi không dám ngủ, thôi thì đứng dậy ra ngoài ngồi, thêm chút cành cây vào đống lửa không tắt, cho lửa cháy lớn hơn một chút
Có lửa thế này, mãnh thú sẽ không dễ tùy tiện lại gần
Ngồi ở đây có thể thấy nơi ẩn nấp của Lâm Thiên Du ở không xa
… Gió nhẹ thổi qua những chiếc lá cọ trên nóc nơi ẩn nấp
Tiếng hú mỗi lúc một to khiến Lâm Thiên Du trong lúc ngủ mơ cũng nhận ra
Nàng vô thức nhíu mày lại, cựa mình một cái, co người lại, nghiêng người như bịt tai lại, tránh những âm thanh ồn ào đó
Sói thảo nguyên nghiêng nửa người vây quanh nàng bảo vệ, cúi đầu liếm liếm mặt nàng, rồi lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài
Ánh mắt trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, bên ngoài vẫn không có ý định yên tĩnh
Lâm Thiên Du nhíu mày ngày càng chặt, ngủ không ngon giấc, cảm giác như sắp bị đánh thức
Sói thảo nguyên cúi đầu cọ cọ nàng nhẹ nhàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài
Đầu sói vừa động, những con sói đang nằm rải rác xung quanh cũng đồng loạt đứng dậy
Chúng rất im lặng, nhưng nhìn từ xa, động tĩnh khi đứng dậy đồng loạt cũng hơi lớn
Hàng Tư Tư và Tại Linh Vũ liếc nhau, rõ ràng là cả hai đều thấy bầy sói thảo nguyên rời đi
Vẫn còn đang tò mò chuyện gì xảy ra
Sau vài tiếng gầm nhẹ của sói thảo nguyên, những âm thanh hỗn loạn vừa rồi, âm thanh của động vật đi săn biến mất
Không bao lâu sau, bầy sói thảo nguyên vừa biến mất trong bóng tối nhanh chóng chạy trở về
Trước khi quay về nơi ẩn nấp, bước chân sói thảo nguyên dừng lại, chậm rãi quay mặt, nhìn về phía Hàng Tư Tư
Ánh mắt hung hăng vẫn chưa thu lại, Hàng Tư Tư không khỏi ngã người ra sau, Tại Linh Vũ sợ đến mức kêu á một tiếng, kịp thời phản ứng đưa tay che miệng lại, trong không gian tĩnh mịch, cô nghe thấy rõ tiếng tim mình ‘thịch thịch’ liên hồi
Sói thảo nguyên cụp mắt, không để ý đến người phía bên kia nữa, cúi đầu đi vào nơi ẩn nấp
Lâm Thiên Du vẫn còn đang ngủ, mơ màng như sắp tỉnh, tay sờ soạng xung quanh
Sói con vài bước đi đến, đặt mình vào dưới tay Lâm Thiên Du
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu ngón tay Lâm Thiên Du khựng lại, ôm sói con vào trong ngực, vùi mặt vào lông của nó, “Ưm…” Tiếng thở của nàng, vuốt ve lông của sói thảo nguyên, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn chút than thở, “Sói con…” Sói thảo nguyên lên tiếng trầm thấp: “Ô.” Tác giả có điều muốn nói: Thêm chương, thêm chương nè
Ngủ ngon ngủ sớm nha mọi người...