Yên tĩnh trầm mặc, sau một lúc lâu, tiếng chân hồng chuẩn nhẹ nhàng vang lên một tiếng, "Thu
Lâm Thiên Du sửng sốt, "Ngươi muốn dẫn ta đi qua sao
Con sói túi cắn vạt áo nàng, từ trong bụi cây đi ra, trầm thấp lên tiếng, xoay người hướng về phía bên phải chạy tới
"Truy Phong
Lâm Thiên Du vội vàng leo lên ngựa, "Theo sau xem xem
"Xích ——
Con sói túi này hẳn là có chỗ ở khác đồng loại, điểm này Lâm Thiên Du đã đoán được
Một con sói túi trưởng thành, khỏe mạnh, không có thói quen tích trữ thức ăn mà sống đơn độc, khi đi săn chúng thường bắt được con mồi là ăn ngay tại chỗ, nếu xung quanh có nguy hiểm có thể sẽ chọn ngậm đi, nhưng cũng sẽ là chọn nơi gần đó an toàn rồi ăn xong rời đi
Nhưng con sói túi trước mắt này, mỗi lần đều sẽ mang con mồi về
Từ con gà đầu tiên là đã như vậy
Nhất định là mang về cho tổ
Sói túi đối với loài người rất mâu thuẫn, hơn nữa tính cách cẩn thận, nơi nó ẩn thân cũng đặc biệt khó đi
May mà lúc đi ra gọi theo Truy Phong, bằng không đi theo sau lưng sói túi, rất nhiều lối đi đều không cách nào thông qua
Chẳng trách nó có thể trốn khỏi sự theo dõi của đội cứu hộ, loại địa phương này, gắn thiết bị quay phim theo dõi cũng rất khó khăn
Bụi cây có gai không biết từ lúc nào đã quẹt vào ống tay áo
Cuối cùng, con sói túi trước mắt dừng lại ở nơi cách đó không xa, Lâm Thiên Du xoay người xuống ngựa, tiện tay vỗ vỗ lá cây dính trên người, đầu ngón tay không cẩn thận khẽ vào chỗ rách trên quần áo, cái lỗ thủng lớn nhất còn có sợi chỉ bị xổ ra
Nàng không để ý những thứ này, giẫm lên mặt cỏ dưới chân so với vừa rồi bằng phẳng và mềm mại hơn, "Không xong, quên mang chân dê rồi
Sói túi xoay người dẫn đường, Lâm Thiên Du chỉ lo đuổi theo, quên sạch chân dê để lại trên đất
"Ô..
Móng vuốt sói túi cào đống cỏ trước mắt, từ từ gỡ đống cỏ ra
"Chỗ này sao
Lâm Thiên Du thấy vậy cũng đi lên giúp nó đào
Từ xa nhìn lại, nơi này giống như một đống lộn xộn, dựa vào rừng cây bụi cỏ, chất đầy lá rụng và cỏ dại
Đào được một nửa, Lâm Thiên Du nghe thấy tiếng đáp lại nhỏ trong đó
【 Đây là nhà của sói túi sao
Ai mà tìm ra được chứ
】 【 Đúng là quá kín đáo, mấy tay săn trộm đi lên chắc phải đi vòng vòng
】 【 Nhanh đào ra nhanh đào ra, kín gió thế này, không phải hang động bị sập nên tìm Lâm tỷ đến cứu mạng đấy chứ
】 Lâm Thiên Du đào theo một vị trí, đầu ngón tay thò vào bên trong chạm vào khoảng không, đẩy chỗ đó ra, bên trong đống cỏ dại rách nát lại có một hang động khác
Bên trong không biết được thứ gì chống đỡ, đầu ngón tay Lâm Thiên Du hướng về phía trước, đụng vào cục đá bên cạnh, không phải động đá hoàn chỉnh mà giống như đá xếp chồng lên nhau
Bên ngoài cỏ và lá rụng đều là ngụy trang, không gian bên trong còn không nhỏ
Trong không gian kín không có mùi lạ, không khí lẫn chút mùi máu tươi nhàn nhạt
Con sói túi ẩn mình bên trong im lặng nằm trên cỏ, khi ngước mắt nhìn lên thì có chút lười biếng, không giống như đang thả lỏng mà lộ ra vẻ suy yếu đến mức không còn sức lực
Ở gần đó, lá gói thỏ đã mở ra, trên đó còn mấy con thỏ chưa ăn xong
Khung cảnh bên trong nhìn cũng khá sạch sẽ
Con sói túi bên ngoài từ cửa vào đi vào, cúi đầu cọ vào nó, rồi có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Thiên Du
"Nó bị thương sao
Ánh sáng bên trong không tốt, Lâm Thiên Du chỉ có thể thử đưa tay muốn đưa sói túi ra
Con sói túi màu vàng dùng môi cọ bạn của mình
Ngay khi đầu ngón tay Lâm Thiên Du chạm vào sói túi, nhiệt độ bất thường lập tức khiến nàng cảnh giác, "Sốt rồi
Khi ở trong môi trường quá nóng, nhiệt độ cơ thể sói túi cũng sẽ bị ảnh hưởng
Lâm Thiên Du chỉ mới suy đoán, chưa kết luận vội, nhẹ nhàng sờ đầu sói túi, "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi khám bác sĩ
Con sói túi đang nằm không động đậy, ngoài việc chớp mắt ra, thì dường như hoàn toàn không có phản ứng, hoặc cũng có thể do khó chịu đến mức kiệt sức, không thể động được
Lâm Thiên Du bế sói túi lên, sói túi màu vàng không rời mắt nhìn theo hành động của nàng
Mượn ánh sáng bên ngoài, Lâm Thiên Du kiểm tra qua loa cho sói túi, không có vết thương ngoài da, nhưng nhiệt độ cơ thể cao một cách bất thường
Có vấn đề cụ thể gì thì mắt thường không thể thấy được, Lâm Thiên Du dùng áo khoác ôm con sói túi bị bệnh lên, giải thích: "Nó không khỏe lắm, ta đưa bọn ngươi đến bệnh viện có được không
Sói túi màu vàng ngẩng đầu lên, Lâm Thiên Du cúi xuống đưa sói túi bị bệnh qua, nó hít ngửi đồng bạn của mình, nhỏ giọng: "Ô..
Sói túi bị bệnh há miệng thở dốc, liếm lên sói túi màu vàng, động tác đơn giản này dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của nó
Sau đó, Lâm Thiên Du ôm sói túi xoay người rời đi, đồng thời chú ý phản ứng của sói túi màu vàng
Tuy rằng nàng đã giải thích, là đưa sói túi đi bệnh viện, nhưng nếu sói túi màu vàng không tin lời nàng, có thể sẽ cho rằng hành động của nàng bây giờ là muốn bắt trộm đồng bạn của nó đi
Để tránh gây hiểu lầm, Lâm Thiên Du mỗi bước đi đều rất cẩn thận
Sói túi màu vàng chỉ theo sát, không có ý muốn cướp đoạt, lúc này Lâm Thiên Du mới xoay người lên ngựa, "Truy Phong, đi trạm cứu hộ
Nhảy ra khỏi bụi cây rậm rạp, Lâm Thiên Du cưỡi ngựa vằn khép áo khoác lại, ôm chặt sói túi, sói thảo nguyên và sói túi màu vàng chạy phía sau
Cùng lúc đó, nàng gửi tin nhắn cho Bách Chiêu qua đồng hồ thông minh
Nghĩ đến tính cách của sói túi, Lâm Thiên Du còn đặc biệt nhấn mạnh một câu cuối tin nhắn: 【 Ít người ở đó thôi
】 Bách Chiêu: 【 Ta sẽ sắp xếp
】 --- Trạm cứu hộ trên thảo nguyên không xa lắm
Vì môi trường thảo nguyên rộng lớn, tiện quan sát, nên đã dựng hai trạm cứu hộ
Trạm cứu hộ mà Bách Chiêu ở gần hạ lưu sông, Lâm Thiên Du không dám dừng lại dọc đường, ngựa vằn một đường chạy nhanh, khi nhìn thấy trạm cứu hộ ở đằng xa, nàng mới không tự chủ giảm tốc độ
Nơi loài người dựng nhà, trong mắt ngựa vằn đó là lãnh địa của con người, nên ngựa vằn không dám tùy tiện đến gần
Lâm Thiên Du ngẩng đầu không thấy người, ngay cả trong chòi gác cũng không có một bóng người, nhưng cửa lại mở, nàng vỗ vỗ vào cổ ngựa vằn, "Xông vào
Trong sự kiêng kỵ đối với lãnh địa loài người và việc nghe lời Lâm Thiên Du, Truy Phong không chút do dự chọn vế sau, ngửa đầu hú một tiếng rồi tăng tốc
Nó vượt qua mấy bậc thang cửa, xông thẳng vào đại sảnh
Bách Chiêu và một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đợi ở đó
Lâm Thiên Du xuống ngựa, Bách Chiêu vẫn đang gọi điện sắp xếp gì đó, thấy người đi vào, liền nghiêng đầu kẹp điện thoại ở vai, vừa đẩy xe giường bệnh: "Đến đến đến, mau đặt lên đây
Vì yêu cầu ít người, Bách Chiêu chỉ để lại mình và bác sĩ
Dù là vậy, con sói túi bị bệnh khi nhìn thấy hai người lạ mặt này vẫn hơi rụt rè
Nó khó khăn quay đầu rúc vào lòng Lâm Thiên Du, như đang trốn tránh người đến gần
"Ngoan, không sao đâu
Lâm Thiên Du nhẹ vỗ thân thể đang run rẩy của nó, "Sẽ nhanh khỏi thôi, đừng sợ
【 Con sói túi này vừa rồi đối mặt với Lâm Lâm không có sợ như thế này mà, sao lại vậy
】 【 Có phải có khả năng là nó đã nói với bạn của mình về chuyện của Lâm tỷ không
】 【 Ngô..
Ta phát hiện một người, nó có thể nghe hiểu ta nói chuyện, ta muốn tìm nó tới cứu ngươi, người đó cho ta đồ ăn, nàng là người tốt đấy
】 【 Cứu mạng
Ngươi nói thế làm mắt ta đỏ hoe luôn rồi
】 Lâm Thiên Du vừa nhẹ giọng dỗ dành, vừa đưa sói túi lên giường bệnh, sói túi vẫn đang run rẩy mở to mắt nhìn nàng
"Ta ở đây, đừng sợ, ta luôn ở đây
Lâm Thiên Du vẫn đặt tay lên người sói túi, thường xuyên vỗ nhẹ, lại không dấu vết ngước mắt, ra hiệu cho bác sĩ lại đây
Khám bệnh cho động vật sợ nhất là động vật giãy giụa
Có những con vật tính tình dữ dằn thà tự làm mình bị thương cũng không chịu cho bác sĩ đến gần
Vì vậy, vừa rồi bác sĩ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng đã nắm chặt dụng cụ khám trong tay
Lúc này, bác sĩ trực tiếp đi đến đứng ở phía sau vị trí của sói túi
Sói túi suy yếu nghiêng đầu, còn chưa nhìn rõ mặt bác sĩ, tay Lâm Thiên Du đã che mắt nó trước một bước
Lâm Thiên Du hơi khom người, cằm đặt ở mép giường bệnh, nghiêng đầu nhìn thẳng vào nó, "Cô ấy sẽ không làm hại ngươi đâu, tin ta đi, cô ấy đến cứu ngươi
Sói túi nhắm chặt mắt, không giãy giụa
Lâm Thiên Du dùng tay vuốt nhẹ mắt và ấn đường của nó
Sói thảo nguyên từng ở lại trạm cứu hộ trong rừng mưa, chuyển đến đây, sau khi thích nghi với môi trường ở trạm cứu hộ mới được thả về, cho nên nơi này đối với sói con mà nói rất quen thuộc
Hơn nữa Lâm Thiên Du còn ở bên trong, nó không chút e ngại theo ngựa vằn đi vào
Nhưng so ra, sói túi màu vàng lại chỉ dám ló đầu ra ngó nghiêng sau khi lên bậc thang, cũng do thấy có hai người lạ xuất hiện bên trong nên nó chần chừ, sau khi do dự, nó vẫn chạy vào, chậm rãi bước đến bên cạnh giường bệnh dừng lại
Lâm Thiên Du chú ý tới điều đó, liền nhích sang một bên, nhường chỗ cho nó
Con sói lông vàng không chần chừ nữa, đứng lên đặt chân lên mép giường bệnh
Bác sĩ kiểm tra xong, bỏ ống nghe xuống nói, "Phổi chưa có tiếng ran ẩm, nhưng tinh thần có vẻ không được lạc quan lắm, đưa đến phòng cấp cứu trước đã
Bách Chiêu nghe vậy liền tiến lại, hành động của hắn bị con sói lông vàng bắt gặp, con sói nằm trên giường bệnh lập tức ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn
Sợ làm nó hoảng sợ, Bách Chiêu khựng bước chân lại
"Để ta đẩy đi
Lâm Thiên Du quyết đoán đứng dậy
"Đi theo ta
Bác sĩ gật nhẹ đầu, quay sang nói với Bách Chiêu: "Cậu đi báo cho tiểu Tống bọn họ tập trung ở phòng số 6, tổ của tiểu Ngô có thể giải tán
Bách Chiêu lên tiếng trả lời: "Vâng
Trước khi con sói lông vàng được cứu chữa, chỉ dựa vào hình ảnh trực tiếp từ phòng phát sóng, bác sĩ đã chia thành mấy tổ, chờ con sói được kiểm tra xong, xác định tình hình cụ thể rồi, sẽ lựa chọn phương án cứu chữa cho từng tổ, trực tiếp dùng người luôn, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn
Đưa con sói vào phòng cấp cứu, các bác sĩ đã chuẩn bị sẵn liền tiến lên
Lâm Thiên Du lấy tay che mắt con sói lại, hơi ép xuống, đồng thời không quên đưa tay vỗ nhẹ con sói lông vàng bên cạnh, trấn an nó
Chú ý thấy bác sĩ cầm móng vuốt con sói, Lâm Thiên Du liền giơ ngang tay lên, cho dù con sói lúc này có vẻ không gây nguy hiểm, nàng vẫn muốn phòng ngừa trường hợp nó đột nhiên nổi khùng ngoài ý muốn
Nàng hỏi: "Có gây tê không
Bác sĩ lắc đầu, "Tình trạng hiện tại của nó không thể gây tê được, nghi là nhiễm trùng đường hô hấp dưới gây viêm phổi, đang có dấu hiệu sốt cao phản ứng
Trong tình huống này mà gây tê thì cực kỳ nguy hiểm
Dễ làm tăng co thắt hầu, nghiêm trọng hơn có thể làm tim ngừng đập đột ngột
Bác sĩ nói: "Kế tiếp sẽ làm phiền cô..
khống chế nó một chút
"Được
Lâm Thiên Du rút một tay ra, giữ lấy móng vuốt của con sói để lấy máu
Khi đeo mặt nạ oxy cho nó, Lâm Thiên Du lén nâng tay lên, hé một khe hở, thấy con sói đã nhắm mắt lại, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, dù vậy vẫn không buông tay
Khi quy trình kiểm tra hoàn tất, tay của Lâm Thiên Du tê cứng, cánh tay bắt đầu tê dại, đến mức động ngón tay cũng thấy rất khó khăn
Con sói thảo nguyên không biết từ lúc nào đã vào, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng
Trong khi chờ kết quả kiểm tra, bác sĩ trong phòng lần lượt đi ra
Người bác sĩ ban đầu đi lấy phim, lập tức chỉ còn lại Lâm Thiên Du và ba con vật lông xù
Lúc này, nàng có thể buông tay nghỉ ngơi một chút
Lâm Thiên Du vừa rút tay ra, con sói lông vàng đang nằm liền mở mắt
"Không ngủ một lát sao
Lâm Thiên Du biết nó không ngủ, chắc là buồn ngủ mà cố không ngủ
Con sói không quen với cái mặt nạ dưỡng khí, nó liếm liếm mũi, vẫn dáng vẻ yếu ớt, không phản ứng gì
"Không muốn ngủ thì không ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, "Mấy đứa có thể ở đây vài ngày, chờ bệnh hoàn toàn khỏi thì về
[Hai con sói này tình cảm tốt ghê, con sói kia chăm sóc người bệnh tốt quá, người nó sạch sẽ, không thiếu nước
Thật không biết nó làm thế nào mang nước về được.] [Vẫn sẽ cầu cứu những người có lông như người đó nha!] [Mà nói...Sao hôm nay sói mới tìm Lâm tỷ giúp, rõ ràng đã gặp nhau rồi.] [Có thể là do nó cẩn thận, chưa biết là tốt hay xấu, xác nhận nhiều lần mới dám tới đây.] ..
Kết quả kiểm tra ra rồi, tình hình con sói không tệ như bác sĩ dự đoán
Không cần nằm phòng ICU, con sói được chuyển đến phòng bệnh
Bệnh viện sắp xếp nhiều y tá bác sĩ luân phiên, đảm bảo trước mặt con sói không có quá hai người
Chỉnh xong tốc độ truyền dịch, bác sĩ nói: "May mà đưa đến kịp, nuôi mấy ngày là không sao
Để thêm mấy ngày nữa thành viêm phổi thì nguy hiểm đấy
Truyền xong chai này, ngủ một giấc mai có thể hồi phục được năm sáu phần
Đừng lo lắng
Lâm Thiên Du nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ
Con sói trên giường mở mắt, cái đuôi rất chậm rãi giơ lên, nhưng chỉ giật giật phần chót
Bác sĩ đi rồi, Lâm Thiên Du xoa xoa con sói lông vàng đang ngồi xổm sát tường, căng thẳng, "Nó không sao đâu, ngươi đừng lo lắng
"Ô..
Con sói ngẩng đầu cọ cọ tay nàng
"Muốn về nhà hả
Lâm Thiên Du dùng đầu ngón tay vuốt lông nó, "Ngày mai về có được không
Bác sĩ thì không yêu cầu ở lại, nhưng Lâm Thiên Du vẫn cảm thấy nên ở lại quan sát một đêm thì tốt hơn
"Ô
Con sói nghe vậy liền đưa chân định dẫm lên nệm, cố đứng dậy
"Ơ
Chờ chút, đừng động
Lâm Thiên Du vội ấn nó lại, vừa cẩn thận tránh cái móng vuốt bị ghim kim kia của nó, "Ngoan nào...Truyền dịch xong ta sẽ đưa ngươi về
Có thể là do ghét loài người, nó không muốn ở trong môi trường loài người lâu
Từ lúc kiểm tra đến giờ cũng lâu rồi, chắc là giới hạn rồi
Lâm Thiên Du sợ nó động đậy sẽ làm lệch kim, mà tiêm lại một lần nữa thì cũng tội, liền nói: "Ngươi xem, nó có đầy bình đâu, một lát nữa là xong thôi
Có lẽ là nghe hiểu lời Lâm Thiên Du, con sói hơi cẩn thận thăm dò, cằm đặt lên lòng bàn tay nàng, cái mũi khô ráp cọ cọ vào lòng bàn tay nàng
Con sói lông vàng đặt chân lên mép giường, do dự có vẻ muốn nhảy lên, nhưng vẫn không nhúc nhích
Lâm Thiên Du trực tiếp thò tay ôm nó lên, vỗ vỗ con sói sắp xù lông lên, "Nghỉ ngơi một lát
Con sói vàng vẫn còn chút không quen, nhưng nó vẫn đứng trên giường, chân giẫm nhẹ lên tấm nệm mềm mại, cúi đầu ghé vào người bạn mình
---Đến khi truyền hết bình thì cũng đã khuya rồi
Cộng thêm thời gian đi đường, mang con sói về nhà thì cũng đã quá nửa đêm
Ngày mai còn phải đi bệnh viện, Lâm Thiên Du liền trực tiếp đưa con sói về nhà
Chỗ ở trước kia của chúng tuy rằng rất an toàn, nhưng môi trường không thông thoáng thì không thích hợp dưỡng bệnh, đặc biệt là các bệnh về hô hấp, cần đảm bảo không khí lưu thông mới tốt
"Hôm nay ngủ ở đây nhé
Lâm Thiên Du vỗ vỗ tấm thảm lông, thả con sói xuống
Thuốc truyền dịch hình như có tác dụng an thần, con sói có vẻ rất mệt, mí mắt gần như không mở ra được, trên đường về còn cố gắng mở to mắt để tìm con sói vàng
Hai con sói rúc vào góc phòng, nơi này đâu đâu cũng trải thảm lông, nằm đó cũng không lạnh
Lâm Thiên Du ngáp một cái rõ to, uống ngụm nước nhuận giọng, nàng ở trạm cứu trợ chưa uống một ngụm nào, đến giờ về mới cảm thấy khát nước
Khoảng thời gian chờ kết quả chẩn đoán kia thật là dày vò, Lâm Thiên Du căng thẳng đến mức quên cả khát
Chủ yếu vẫn là tình trạng của con sói có vẻ rất tệ, nên dễ lo lắng
May mà không có chuyện lớn gì
"Vất vả rồi sói con
Lâm Thiên Du ôm cổ con sói nhỏ cọ cọ
Con sói thảo nguyên trước sau vẫn đáng tin cậy
Con sói lông vàng thì đã mệt đến chết, lúc Lâm Thiên Du vừa quay đi thì chúng đã ngủ rồi
Nàng khẽ bước chân, nhẹ nhàng đắp thảm lên người hai con sói, quay đầu thấy sói thảo nguyên đến gần, nàng nghiêng đầu hôn lên nó, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng đi ngủ thôi
"Ô
Nằm dài trên giường, thần kinh căng thẳng cũng đã thả lỏng, cảm giác mệt mỏi lập tức tràn đến toàn thân
Ý thức chìm vào giấc ngủ, nàng nghiêng người ôm lấy sói thảo nguyên, dần dần ngủ say
Trong bóng tối, sói thảo nguyên mở mắt, đôi mắt thú màu xanh lục phát sáng trong bóng đêm, như ngọn đèn tỏa sáng, nó mặt vô biểu tình nhìn đồ vật lơ lửng trên đầu, giật giật móng vuốt, nửa che gò má Lâm Thiên Du lại
[Sói con..
Có phải sói con đã trừng mắt liếc tôi một cái không?] [Ô ô ô, khỏi cần xem luôn, bá đạo quá!] [Tôi hết cứu nổi rồi, tôi cảm thấy sói con như thế này còn đáng yêu hơn lúc nó dịu dàng, muốn nuôi quá, thích quá đi!] Có vẻ như là đã do dự giữa việc giải quyết thứ đang bay qua bay lại kia với việc không nhìn thấy mà không đưa ra lựa chọn
Đây là đồ của Lâm Thiên Du, nhưng trước đây khi Lâm Thiên Du ngủ, thứ này đều ở bên ngoài, chưa bao giờ mang vào phòng, trong rừng mưa cũng vậy
Thời điểm xuất hiện không đúng
Sói thảo nguyên im lặng suy nghĩ, thiết bị phát sóng trực tiếp vốn đang bay điều chỉnh góc độ, lúc này trông như cũng cảm nhận được nguy hiểm, cứ treo đó mà không nhúc nhích
Nhưng..
Sói thảo nguyên từ tay Lâm Thiên Du chui ra, cắn một cái vào thiết bị phát sóng, mở ra một khe nhỏ, đẩy thiết bị ra ngoài
Dòng chữ bình luận: [...] Cái gì cũng không nhìn thấy
Được thôi..
Tuy rằng không nhìn thấy bên trong, ống kính lại quay tới con báo đang đuổi theo con non nô đùa ở sân
Cùng với mấy con sói thảo nguyên tò mò thò đầu vào gần Lâm Thiên Du, xem ngó nghiêng cái đầu gỗ nhỏ ở sân
Mà không chỉ có một con
Bầy sói lại đến gần, lũ con bị chó sói bao vây ở giữa, một đám tròn xoe tụm lại
Báo săn nhìn xung quanh, chúng thường không gây xung đột với bầy sói, bầy sói cũng không đi săn báo săn làm thức ăn
Nhưng trong đêm khuya bị một đám sói thảo nguyên vây quanh, cái cảm giác áp bức dần dần tới gần vẫn khiến báo săn sinh lòng cảnh giác
Trong im lặng giằng co, báo săn đang định đứng lên đưa đàn con ra phía sau, chợt nghĩ ra điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà, sau đó lại nằm xuống
Sói thảo nguyên cũng đến gần nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, không bao vây lấy sân, từng nhóm năm ba con tìm chỗ ở gần
【 A a a ——
Nhiều quá, nhiều sói hú quá trời
】 【 Ta cũng không dám tưởng tượng việc bị ném vào đó đâu, thà rằng ta biến thành một con người sáng sủa hơn đi
】 【 Đồ nhát gan, ta thì dám nghĩ đó
】 【 Một đám hung thần ác sát sói thảo nguyên X, một đám lông xù mềm mại mập ú √ 】 【 Ta không vào trị sói thảo nguyên cũng được, Lâm tỷ à, tỷ có thể nhảy vào giúp ta trị chúng được không
Ta không ra tay đâu, để ta nhìn xem cũng được mà
Đừng, ngủ mất rồi nè
】
..
Ngựa vằn tự giác không thích ứng với hoàn cảnh này, cỏ bên cạnh cũng không dám ăn, đi qua một bên, lại qua một bên
Nhân lúc sói thảo nguyên xuất hiện
Những khán giả vốn đang chuẩn bị tắt tiếng đi ngủ, thì bị thiết bị phát sóng trực tiếp bị đuổi ra khỏi phòng, đột nhiên xuất hiện nhiều sói thảo nguyên như vậy, lập tức khiến tất cả mọi người tỉnh cả ngủ
Đôi mắt của sói thảo nguyên kết hợp với hiệu ứng nhìn đêm của phòng phát sóng trực tiếp, thật sự trông như ánh mắt đang phát ra quầng sáng mờ ảo
Xem cận cảnh bầy sói, càng nhìn càng thấy uy phong
Hơn nữa, trông rất có tổ chức, rất thông minh, không hề tùy tiện đến cửa, không xông vào, mà ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài
Phải biết, không xa chỗ ẩn nấp dưới lùm cọ kia, chứa đầy con mồi, với khứu giác của sói thảo nguyên, không thể không ngửi thấy được
Nhưng chúng đi ngang qua chỗ ẩn nấp mà không thèm liếc nhìn, liền rẽ sang bên này
Chó mà muốn làm được như vậy còn phải trải qua huấn luyện mồi nhử, sói thảo nguyên hoang dã lại có thể kìm chế được bản năng khát thịt của mình, xem cũng không thèm liếc một cái
Fan phòng phát sóng trực tiếp la hét không thể tin được
Mấy con sói thảo nguyên nằm im bốn phía mặc kệ, mọi người cũng có thể cứ thế mà nhìn nửa ngày trời
Dần dần, đến khi phòng phát sóng trực tiếp tự động hủy chế độ xem đêm, mọi người mới kịp phản ứng trời đã sáng
Lâm Thiên Du ngủ muộn, lại thêm tinh thần căng thẳng và hao tổn thể lực, nên một giấc ngủ này đặc biệt sâu
Sói thảo nguyên ngửa đầu, cằm gác lên trên đầu Lâm Thiên Du, ngoan ngoãn làm một chiếc gối ôm lông nhung
"Ưm..
Lâm Thiên Du khép hai tay, hít sâu một hơi cọ cọ vào người tiểu sói, mơ hồ nói: "Sớm nha tiểu sói
Họng sói thảo nguyên phát ra một tiếng nhẹ nhàng: "Ô
Lâm Thiên Du mở to mắt, cảm giác mí mắt nặng trĩu, chua xót khó chịu
Nàng hít thở vài nhịp, mò lấy đồng hồ muốn xem giờ
Kết quả tay vừa chạm vào, một khoảng trống
Bình thường lúc ngủ nàng có thói quen tháo đồng hồ ra để ở đây, lúc này không thấy, nàng ngây ra một lúc, "Ơ
Da lông dùng làm gối đầu tìm qua tìm lại, cầm xuống dưới cũng không thấy
Đồng hồ đâu
Tối qua dừng ở trạm cứu trợ sao
Lâm Thiên Du nghĩ một chút, xoa bóp mi tâm, cảm thấy mình hoàn toàn không nhớ ra
Lúc mu bàn tay đỡ trán, vật gì đó trên cổ tay chạm vào trán, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Lâm Thiên Du nheo mắt
Nha..
Suy nghĩ chậm chạp, Lâm Thiên Du đưa tay gỡ xuống, thì thấy đồng hồ đang đeo trên tay mình một cách nguyên vẹn
Tối qua ngã đầu là ngủ, quên hết sạch rồi
Lâm Thiên Du theo thói quen buổi sáng xoa xoa sói thảo nguyên, ôm tiểu sói hôn mấy cái, đến khi làm bộ lông nó rối bời mới chịu đứng dậy
Sói thảo nguyên trên giường lăn mình, run run bộ lông rồi nhảy xuống
Trong góc, một trong số các sói túi đã tỉnh
Con đang bị bệnh vẫn còn ngủ, sói túi màu vàng cắn chiếc thảm lông trượt xuống giật giật lên trên
Lâm Thiên Du đi đến giúp nó chỉnh lại một chút, "Chỉnh đến đây là được rồi
"Ô..
"Ta đi làm chút đồ ăn, các ngươi ngủ tiếp đi
Nói rồi, nàng đẩy cửa ra, định giơ tay chào khán giả phòng phát sóng trực tiếp, kết quả vừa nhìn vào, bên ngoài sân toàn, đều, là, sói
Ánh mắt đảo trái đảo phải, chỗ nào có ánh mắt nhìn tới thì chỗ đó toàn lông xù
Có vài con đã ngủ thiếp đi, ngửa đầu lên, để lộ miếng lông tơ trắng nhỏ dưới cổ, ngây ngốc vô hại như từng đám Husky lớn
"Mọi người đến sớm vậy sao
Lâm Thiên Du còn tưởng rằng, theo thói quen hoạt động của sói thảo nguyên, chúng sẽ đến đây vào tối nay chứ
Không ngờ bầy sói thảo nguyên lại đến vào tối hôm trước
Nhưng mà..
đã đến rồi thì mau ăn cơm thôi
Báo săn hôm nay không đi săn, tuy rằng ý thức được sói thảo nguyên nghe lệnh con sói đầu đàn trong phòng, nhưng trong tiềm thức vẫn không cho phép nó hoàn toàn thả lỏng cảnh giác
Vì thế chọn ở lại xem lũ con
Lâm Thiên Du xắn tay áo, lấy khăn mặt nén lại, đi lên sườn dốc trước sân chú ý đến báo săn đang buồn ngủ, tiến lên xoa xoa đầu, "Sao thế Đậu Đậu
Tối qua ngủ không đủ giấc à
Báo săn lăn mình, để lộ cái bụng mềm mại, chân trước co cong gác lên trước thân, "Meo gào ô..
"Đừng sợ
Chúng là bạn đồng hành của tiểu sói trong bầy sói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du vuốt ve bộ lông trên bụng nó, "Nói cho ngươi trước rồi, những con sẽ chuyển đến nhà chính là chúng
Đã nói chuyện với báo săn từ trước, nhưng động vật nghe nàng nói vậy, cũng không thể liên hệ con sói thảo nguyên trong lời này, với những con sói trước mắt được
"Thả lỏng
Lâm Thiên Du hôn lên trán nó, ngón cái xoa nhẹ vành tai vài cái, "Chúng cũng là chỗ dựa của ngươi nha
Sau này nếu ở bên ngoài, gặp phải linh cẩu cướp đồ ăn, bầy sói sẽ giúp nó báo thù
Báo săn con đối với nguy hiểm bên ngoài không có phản ứng gì, đẩy Lâm Thiên Du ra kêu gào ô ô, chắc là đói bụng
"Ngươi chăm chúng nó một lát, ta đi làm đồ ăn
Lâm Thiên Du bắt hai con non lại, đặt lên bụng báo săn
Xoay người mở khăn mặt nén đi rửa mặt ở bờ sông
Có vài con sói thảo nguyên đã tỉnh
Sói con đã gặp trước đây vui vẻ theo sau Lâm Thiên Du, đuôi ngắn ngủn, vừa chạy vừa lắc lư
"Cẩn thận..
Lâm Thiên Du lúc chúng xông lên, đi đường đều cẩn thận một chút, sợ không cẩn thận dẫm lên chúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sói con muốn lớn hơn so với báo săn con một chút, chúng có thể tự uống sữa
Nói đúng ra, sói con ở tuổi này đã cai sữa bắt đầu ăn thịt
Nhưng mà Lâm Thiên Du đang đun nước chuẩn bị pha sữa bột nha, nếu là con non, đương nhiên cũng sẽ có một phần
【 Cảnh tượng này, ta chỉ nhìn thấy khi cho gà ăn thôi
】 【 Một đám tròn tròn béo múp míp này, ta muốn một miếng một cái, cắn đuôi chúng
】 【 Lúc ngươi cắn đuôi sói con, sói thảo nguyên cũng đang nhìn ngươi đó
】 Trong lúc đun nước, Lâm Thiên Du định đi phía sau xẻ thịt cừu
Da cừu thu lại, thịt không cần xẻ quá nát, cứ xử lý bỏ nội tạng, xẻ ra để chúng tự ăn là được
Lâm Thiên Du đang đi thì trên giày, một bên trái một bên phải treo hai con
Có sói con ý định leo lên ống quần nàng, nhưng móng vuốt của sói con không nhanh bằng móng vuốt của báo săn, cào lấy leo lên căn bản không có khả năng
Sói con đứng ở chân nàng nhảy lên trên
Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng cũng thật không dễ đi
Phiền muộn đáng yêu rồi
Lúc sói thảo nguyên đến đây, nhìn thấy Lâm Thiên Du đang bị lũ con bao vây, nó khựng bước một chút, chậm rãi đi qua, "Gầm..
Nghe thấy tiếng kêu, sói con không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang
Sói con đang bám trên giày của Lâm Thiên Du cũng nọ nọ kia kia lắc lắc móng vuốt nhỏ ngắn xuống dưới, cả đuôi cũng đang gắng sức
Sói đầu đàn gọi sói non đi, nó tự mình đứng bên cạnh Lâm Thiên Du, đi vòng quanh nàng
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, không nhịn được lại vươn tay nắm lấy cái đầu lông mềm xoa nhẹ một trận
Thịt vừa xẻ xong đút vào miệng sói thảo nguyên
Con tiểu sói vốn định liếm Lâm Thiên Du vừa mở miệng liền bị nhét đầy thịt, giật giật cằm, cúi đầu ăn thịt
Sói con vẫn ở gần đó, không thân thiết như vừa rồi, nhưng cũng không rời khỏi nơi này
Lâm Thiên Du xẻ những miếng thịt nhỏ đưa qua, lông xù chen chúc một đám, "A ô a ô" kêu
Tiếng kêu của sói con khác hẳn với sói trưởng thành, giòn tan, nghe thôi đã muốn ôm đám lông mềm xù mà vuốt ve rồi
Nội tạng đã được thu dọn không tiện cầm, Lâm Thiên Du điểm một cái lên miếng cừu đã lột da bỏ nội tạng và xẻ ra thành tấm rồi nói: "Tiểu sói, ngươi ngậm mấy miếng thịt này ra ngoài chia cho mọi người đi
"Ô
Sói thảo nguyên nghe vậy, cúi đầu cắn con mồi đã bỏ da xong xuôi, dễ dàng ngậm miếng thịt cừu mang cả xương ra ngoài
Mấy con sau cũng vậy, Lâm Thiên Du dọn xong, tiểu sói liền ngậm ra ngoài
Xẻ thịt cho con non và người bệnh riêng ra
Con non là do răng miệng không tốt, ăn chút miếng nhỏ, ngoài ra, còn đặc biệt chuẩn bị một bát sữa cho sói túi
Đợi quá lâu trong môi trường nồng nặc mùi máu tươi, Lâm Thiên Du cầm mũ vẫy vẫy, cảm giác trên người đều có chút mùi máu
Bầy sói và báo săn đã bắt đầu ăn, đàn con của sói thảo nguyên thì xếp hàng uống sữa, Lâm Thiên Du cầm mấy bát trên tay vào phòng cho sói túi và báo săn con ăn
Một buổi sáng, Lâm Thiên Du bận bịu không ngơi tay
【 Ta đi..
trông mệt quá, thật sự không tính tuyển người phụ tá (ta) sao
】 【 Rất thích cảm giác tự tay cho từng con vật lông xù ăn no nê, ô ô ô..
】 【Ta có thể tự tay đút chúng nó từng miếng từng miếng thịt uy.】 【Ta nhìn đều cảm thấy cảm giác thành tựu tràn đầy, nhưng cũng thật sự mệt.】 【Ha ha ha ha, xem tiểu sói bận túi bụi, chỉ thiếu điều tự ngậm dao, giúp Lâm tỷ làm việc.】 Lâm Thiên Du cắt thịt, tiểu sói cũng luôn chạy tới chạy lui không ngơi tay, lúc này mới đến chỗ con mồi vừa tìm một chỗ nằm xuống ăn thịt
Cửa phòng mở ra, lưu lại một khe hở hắt ánh sáng vào
Loại túi sói xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, bao gồm cả những con sói thảo nguyên đang tụ tập ở gần đó
"Thích náo nhiệt
Lâm Thiên Du lúc đi vào, chú ý thấy nó không chớp mắt, "Ngươi có thể ra ngoài cùng mọi người ăn chung
Bầy sói đều rất thân thiện
Loại túi sói trong tên cũng mang theo chữ sói, nếu không sinh xung đột, chắc có thể sống chung rất tốt
Cẩn thận nghĩ lại, mấy con lông xù trong nhà giống như ở chuỗi thức ăn đều không có áp chế rõ ràng
Rừng mưa bên kia rất nhiều lông xù đều là bá chủ một phương, gặp mặt tự nhiên sẽ đánh, nhưng ở đây sói thảo nguyên sẽ không nhắm vào báo săn, báo săn cũng sẽ không chủ động gây xung đột với bầy sói thảo nguyên, loại túi sói thì càng không cần phải nói
Chúng nó tựa như trốn thế ở ẩn, căn bản không dính dáng đến
Không có xung đột rõ ràng, Lâm Thiên Du trực tiếp bỏ bớt bước khuyên can, đợi mọi người đều quen thuộc thì sẽ tốt thôi
Nhìn đám lông xù đông đúc, Lâm Thiên Du không khỏi nhướng mày, giễu cợt nói: "Gia đình tụ họp, rõ ràng lại không đến, thật đáng ghét
【
?】 【Cái gì, ngươi nói cái gì vậy
Ta đâu có không tới đây.】 【Ha ha ha, cá voi sát thủ còn đang đào đường dẫn nước chạy đến trên đường.】 【Cá voi sát thủ nghe nói suốt đêm sang lật tiểu đảo, khiêng Lâm tỷ lên liền chạy.】 … Lâm Thiên Du hắng giọng, trêu ghẹo vài câu, "Lát nữa cho rõ ràng cũng đưa một con cừu qua
Dừng một chút, nàng lại nhớ đến cá voi sát thủ trước đó không lâu đã ăn qua cừu nướng, ăn thường xuyên, đồ ngon đến đâu cũng sẽ ngán
"Đưa ngựa vằn đi
Hôm qua tiểu sói bắt về con ngựa vằn kia còn chưa ăn mà
Loại túi sói bệnh ngửi thấy mùi máu tươi liền tỉnh, nhìn hai cái chén nhỏ trước mắt, đáy mắt hiện lên chút mờ mịt, nghiêng đầu nhìn xuống, dường như thấy hai thứ này rất kỳ quái
Lâm Thiên Du đẩy thịt và sữa về phía trước, ngón tay điểm điểm đầu loại túi sói bệnh, "Ăn cơm trước đi, nhớ ăn hết chỗ này
"Đây là của ngươi, không đủ bên ngoài còn có
Lâm Thiên Du buông thịt xuống, cánh cửa mở rộng hết cỡ, để loại túi sói có thể nhìn phạm vi rộng hơn một chút
Nhiều sói như vậy, mấy con cừu căn bản không đáng nói
Lâm Thiên Du vừa cắt thịt cả buổi, không có hứng thú không muốn ăn, liền rửa một quả dại, "Trên thảo nguyên có củ khoai không, cảm giác đã lâu chưa ăn đồ chính rồi
Ăn nhiều quả dại và thịt quá
Muốn nấu cơm phải có nồi
Đáng tiếc tổ chương trình không thể đổi vật tư, nồi tự nhiên cũng đừng hòng nghĩ tới
Lâm Thiên Du hơi mím môi, trong miệng tràn ngập hương thanh của nấm quả, tự làm nồi thì không được, chứ không phải là không biết, chủ yếu là không có vật liệu
Không bột đố gột nên hồ, có kỹ xảo thì sao, cũng không thể dùng đầu gỗ làm nồi được
Đang ăn, Lâm Thiên Du đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hai ba miếng ăn xong quả dại cắn dở, đứng dậy dùng lá cây trang điểm thịt đã cắt, "Tiểu điểu
Đứng dưới cây nấm quả, Lâm Thiên Du ngẩng đầu lên nhìn, "Ngươi đâu rồi tiểu điểu
"Tiểu..
"Thu
Chuẩn
Thật khó tưởng tượng, Chuẩn có thể gọi một tiếng đáp lại bình thường như vậy nghe như hờn dỗi
"Ừ, ta biết là Chuẩn
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, "Đến ăn cơm đi tiểu điểu
"Thu
Hồng chân Chuẩn run run bộ lông vũ
Lâm Thiên Du leo lên, tìm một chạc cây vững chắc đáp lên, liền nhảy xuống, "Ta đi trước đây tiểu điểu
Hồng chân Chuẩn: "..
Yên tĩnh trầm mặc, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng vang lên một tiếng, "Thu
Đã đi ra khỏi tầm mắt của hồng chân Chuẩn, Lâm Thiên Du ngay sau đó đột nhiên xuất hiện trong kẽ hở cành cây, "Ta nghe thấy đấy
Hồng chân Chuẩn: "
Tức điên cả người
"Ha ha ha..
Trêu hồng chân Chuẩn một hồi, Lâm Thiên Du cười về nhà gỗ
Còn lại hồng chân Chuẩn phì phò ăn thịt, một miếng thịt một miếng nấm quả, ghé vào trong ổ của mình mà ăn
Bên cạnh đống lửa đã tàn gần hết
Lâm Thiên Du dập tắt lửa, tìm một cây đại thụ dựa vào, sói thảo nguyên ăn xong cừu chỉ còn lại bộ xương, không vội thu dọn, chờ nàng nghỉ ngơi một lát rồi làm
Tiểu sói đến bên cạnh nàng nằm, sói thảo nguyên khác nhìn quanh một chút, lựa chọn đến gần vị trí Lang Vương
Lâm Thiên Du tay đặt trên đầu tiểu sói, lấy nước ép trái cây trêu nó, "Uống một ngụm không
Tiểu sói không có hứng thú quay mặt đi chỗ khác
Ầm một tiếng vang lớn, khiến Lâm Thiên Du sững người
Rồi sau đó không biết là ai hô lớn: "Cứu, cứu mạng với
"Cái gì
Lâm Thiên Du chưa kịp nhìn rõ là cái gì, đang định đứng dậy, nhận thấy được nguy hiểm tiểu sói đột nhiên chắn trước người nàng
Trong bầy sói, sói thảo nguyên cũng đồng thời hưởng ứng Lang Vương, xông lên một cách náo nhiệt, sói con lại càng dùng thân thể nhỏ bé, che chắn bảo vệ nàng chặt chẽ
"Cái gì
Thứ gì ở - nha
Chờ, chờ đã
Lâm Thiên Du có chút mờ mịt, còn chưa kịp đứng dậy, "Cái đó..
"Khụ khụ..
Nàng chọc chọc sói con nói: "Ta, ta biết các ngươi đây là, hảo tâm
Sợ đồ vật bên kia làm tổn thương ta
Lâm Thiên Du bị nhiều lông xù như vậy vây quanh, chèn ép đến mức cơ hồ không đứng dậy nổi, nói chuyện đều lắp bắp, "Nhưng cứ tiếp tục như vậy, có khi ta còn không trụ được đến khi đồ bên ngoài kia đến làm ta bị thương mất
【Ha ha ha, bị sói bao vây, căn bản không thấy Lâm tỷ ở đâu.】 【Lâm Thiên Du: Xin báo trước một tiếng, đi trước một bước đây.】 Tác giả có lời muốn nói: Thêm chương thêm chương~ cầu nước dinh dưỡng nè.