Tình huống nhất thời có chút xấu hổ
Lâm Thiên Du nhịn đi nhịn lại, khóe miệng mấy lần nhếch lên, cuối cùng bất đắc dĩ lấy tay đỡ trán, gượng gạo run rẩy bả vai, cúi đầu hỏi: "Có được không
Rùa biển hiển nhiên là đã từng trải qua chuyện lớn, sóng gió không kinh, mà ngay từ đầu phát hiện không ổn, quyết định thật nhanh lùi lại, đi vòng vo nửa ngày một chút cũng không chịu ảnh hưởng, cho đến khi chính mình ổn định, lúc này mới chậm rãi thò đầu ra
Nâng chân trước lên như là an ủi vãn bối, vỗ vỗ tay Lâm Thiên Du, sau đó tiếp tục chậm rãi đạp trên hạt cát đi xuống biển
"Anh ——
Cá voi sát thủ qua lại xoay người, định nhảy lên mặt biển chào hỏi Lâm Thiên Du
Vì bản thân cá voi sát thủ cũng không nhẹ, nên mỗi lần nó rơi xuống, tạo bọt nước rất lớn, từ trên bờ cát một chút xíu lan tràn lên phía trên, nhìn như thủy ngân liền thấy được
"Rõ ràng buổi chiều tốt mà
Lâm Thiên Du hướng phía Rõ Ràng vẫy vẫy tay, đồng thời lại đưa tay ngăn rùa biển lại, nói: "Hay là lên bờ một lát
Ăn chút gì rồi xuống
Trước mặt là biển cả, cũng không cần lo rùa biển mất nước
Lâm Thiên Du từ trong túi bên cạnh ba lô lấy ra quả nấm gia, "Muốn nếm thử quả dại không
Ngon lắm đấy
Rùa biển ăn tương đối tạp, trong danh sách phần lớn là sinh vật biển, như hải tảo, mực các thứ, dường như một số rùa biển cũng sẽ ăn mẫu vật trên mặt nước
Rùa biển một lòng muốn đi biển lớn, bị quả dại đưa từ trên xuống che khuất tầm mắt, nó ngẩng đầu lên
Khoảng cách này, rùa biển há miệng là có thể cắn được
Lâm Thiên Du thấy nó có vẻ hứng thú, liền cứ để vậy theo
Truy Phong ở bên cạnh, răng rắc răng rắc cắn quả nấm gia, trong ba lô nó có một ngăn đựng đầy quả dại này, muốn ăn thì nhún nhảy một cái, làm quả dại bên trong văng ra ngoài liền có thể ăn
Bên tai là tiếng nhai quả nấm gia và tiếng sóng biển vỗ
Lâm Thiên Du cứ để vậy theo, dù sao rùa biển không có động tác, như là đang tự hỏi có nên ăn không, có thể ăn không
Nếu là cản đường thì rùa biển bước một bước sang bên là có thể tránh được, hẳn không phải vì lý do đó
Cứ ôm hồi lâu như vậy, đến khi Lâm Thiên Du cho rằng rùa biển không hứng thú với quả nấm gia thì nó đột nhiên mở miệng, dùng sức cắn một miếng quả nấm gia
Rùa biển không có răng nanh, nhưng miệng chúng mọc đầy gai nhọn, hơn nữa mỏ cũng vô cùng sắc bén, có thể nghiền nát cua
Có lần đầu tiên nếm thử, sau đó rùa biển trực tiếp từng miếng từng miếng ăn
Lâm Thiên Du thấy nó thích, lại lấy thêm hai quả đặt trước mặt nó
Sợ trái cây rơi xuống đất dính cát, còn cố ý lót lá chuối tây dưới cổ rùa biển
Rùa biển gật đầu với Lâm Thiên Du, rồi lại quay mặt ra biển tiếp tục ăn
【 ha ha ha, cảnh này sao trông buồn cười thế
】 【 Rùa biển: Đứa bé này được đấy, có con mắt nhìn người
】 【 Cười chết mất, nhìn kích thước này, con rùa biển này hẳn tuổi cũng rất lớn rồi, gọi là ông cũng không sao
】 Sói đồng cỏ ngậm con mồi, chạy chậm hơn Truy Phong một chút
Lâm Thiên Du đặt lá chuối tây xong, quay người đi đón tiểu sói, "Tiểu sói vất vả rồi
Đến, còn lại để ta lo
"Ô
Sói đồng cỏ ngẩng đầu lên, đưa ngựa vằn trong tay cho nàng, Lâm Thiên Du mang ngựa vằn đứng ở bờ biển, nghiêng người, lớn tiếng gọi: "Rõ Ràng
Ta ném đồ vào đây, ngươi cẩn thận đừng va vào ngươi
Lần này ném là cả một con, không dám trước mặt Rõ Ràng há miệng nhận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẩu thịt nhỏ đập một chút thì không đau, một con ngựa vằn lớn thế này đập xuống, đừng nói cá voi sát thủ, dù là một con cá voi đầu vuông ở đây cũng bị đập choáng
"Ta ném đây
Ngươi cẩn thận
Lâm Thiên Du vốn định sang phải ném, ai dè nàng đi chậm rãi, vừa mới qua tới, cá voi sát thủ đã bơi tới bên này đợi nàng rất lâu rồi
Đơn giản là nhường Rõ Ràng trong biển tránh khỏi nàng
"Anh
Cá voi sát thủ nửa người trên nhô lên mặt nước kêu, tránh qua một bên để chừa chỗ
Lâm Thiên Du nhấc con ngựa vằn lên, khi độ cao vừa phải thì buông tay ra phía trước, ngựa vằn bay thẳng xuống mặt biển
Ngay khoảnh khắc chạm mặt biển, đã bị cá voi sát thủ ngậm lấy
Lâm Thiên Du chỉ thấy bọt nước cuộn trào, đoán chắc Rõ Ràng đang ăn trong biển, dù sao to thế, ngửa đầu ăn không tiện
Liền rửa tay dưới nước biển, vẩy vẩy, nhiệt độ này không cần lau, lát tự khô
Lâm Thiên Du cẩn thận tránh sóng biển, ngồi xuống bên cạnh rùa biển, phía sau dựa vào sói đồng cỏ
Nàng đưa tay đặt lên người tiểu sói, "Tối nay đi trạm cứu trợ, hay là cho tiểu sói ở nhà nghỉ sớm một chút nhé
"Ô..
"Muốn đi cùng nha, được
Lâm Thiên Du nghĩ hôm nay về chắc cũng muộn, cho tiểu sói theo cũng không cần thiết, cùng nàng chạy tới chạy lui trạm cứu trợ, thà cho tiểu sói ngủ một giấc cho ngon giấc
Nhưng nếu tiểu sói muốn cùng, nhất định nàng sẽ mang tiểu sói bên mình
Trong biển cá voi sát thủ rất nhanh đã ló đầu, lúc đó xung quanh đã không thấy bóng dáng con ngựa vằn đâu, hẳn là đã ăn xong
"Anh
Ăn xong bữa tối, cá voi sát thủ xoay quanh trong biển
"Hôm nay ngươi cứ ở đây à
Lâm Thiên Du bóp thịt đệm chân sói đồng cỏ, cất giọng hỏi: "Thật sự không đi tìm đàn cá voi sao
Cứ ở đây chờ mình thật có chút đáng thương, tuy rằng có lẽ Rõ Ràng không cảm thấy vậy
"Anh..
Giọng Rõ Ràng hơi do dự, rõ là không muốn tìm đàn cá voi, nhắc đến vấn đề này, tốc độ xoay quanh của nó cũng chậm lại
Ngay sau đó, dường như nghĩ ra gì đó, cá voi sát thủ nhô lên mặt nước, "Anh
Đồ vật
Lâm Thiên Du hỏi: "Thứ gì
"Anh
Trong biển, biết động
Lâm Thiên Du ngớ ra, đồ vật trong biển
Cá voi sát thủ thông minh như thế, đồ vật nó đã từng gặp trong biển chắc là biết cả, vậy nên, đồ vật biết động này chắc chắn không phải là sinh vật biển bình thường
Lâm Thiên Du lại hỏi: "Đồ vật ở đâu
Xa không
Cá voi sát thủ anh một tiếng, lặn xuống nước như thể đang xác định xem ở trong biển khoảng bao xa, lát sau lại trồi lên, lỗ phun nước phụt ra, tiếng kêu cũng trở nên ỉ ôi
Chắc là không biết xa bao nhiêu
Lâm Thiên Du nghĩ nghĩ, cởi áo khoác khoác lên người sói đồng cỏ, "Tiểu Lang giúp ta giữ chút, ta đi qua xem thử, một lát sẽ quay lại
"Ô
Thấy Lâm Thiên Du xuống nước, cá voi sát thủ đang ủ rũ thoáng chốc vui vẻ
Muốn lao lên, nhưng lại cố kị Lâm Thiên Du không cho lên bờ, nên chỉ có thể chờ ở vùng nước cạn nàng xuống
Lúc Lâm Thiên Du đến gần, vội vàng nghiêng mình cọ nàng, "Anh
"Được rồi được rồi
Lâm Thiên Du dang hai tay ôm cá voi sát thủ, nói là ôm, nhưng khổ nỗi thân hình quá chênh lệch, như thế này càng giống là tựa người vào người cá voi sát thủ
Cá voi sát thủ rõ ràng thích thân mật như vậy, vừa vui mừng lại muốn quẫy trong biển
Nhưng khi định xoay người, nó lại dừng lại, cũng biết nếu nó lộn người thì sẽ đánh người ở trước mặt mất, nên từ bỏ xoay người, đi xích lại gần người..
Lại xích lại gần
Lâm Thiên Du mang cá voi sát thủ đi sâu hơn vào vùng biển, đến chỗ chân mình không chạm đất được thì dừng lại, "Ngươi nói thứ kia ở hướng nào
Nàng định bơi qua xem
Cá voi sát thủ không chỉ đường cho nàng mà lặn xuống, để Lâm Thiên Du ngồi lên lưng mình, xoay người bơi về hướng biển sâu
Vì lý do an toàn, Lâm Thiên Du xuống biển lần này đeo đồng hồ, nghĩ là ngâm nước một lát, xuống biển ổn định sẽ treo đồng hồ lên vây lưng cá voi sát thủ, như thế thì sẽ không bị ngấm nước
Ngâm nước trong thời gian ngắn thực ra không sao, giống như là dính phải vài hạt mưa phùn, nhưng nếu ngâm trong nước suốt thì không được
Ngồi trên lưng Rõ Ràng, Lâm Thiên Du vẫy vẫy cổ tay, làm khô nước bám ngoài đồng hồ, màn hình vẫn hiển thị bình thường, màn hình cảm ứng cũng dùng được
Lâm Thiên Du nhắn tin cho Tô Vũ Hành: 【 Tô đạo, tôi và Rõ Ràng đi tìm đồ trong biển
】 Xuống biển sâu, vẫn nên báo với đạo diễn một tiếng
Tô Vũ Hành hẳn là đang bận chuyện khác, lúc này cũng không trả lời tin nhắn
Lâm Thiên Du tắt giao diện chat, chuẩn bị buông tay đặt đồng hồ, vô tình nhìn lướt qua dòng chữ chạy trên màn hình
【 Đừng động vào cái gì, trông có vẻ sắp tới biển sâu rồi
】 【 Không hiểu, nhìn có vẻ càng ngày càng xa bờ
】 【 Ai mà cưỡi cá voi sát thủ đi biển sâu chơi chứ, Lâm tỷ mau quay đầu, tranh thủ lúc còn kịp
】 Ở trong biển không có đồ cứu sinh lại tuỳ tiện rời xa bờ, cho dù có ống kính phát sóng trực tiếp, người biết cô đang đi về hướng nào đi nữa, vẫn rất nguy hiểm
Không ít người xem không khỏi lo lắng
Lâm Thiên Du lại không có phản ứng gì, cá voi sát thủ bơi rất ổn, tốc độ cũng không chậm, thấy khán giả thực sự lo lắng, liền chủ động lên tiếng nói: "Mọi người đừng lo cho tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình
Mọi người đừng bắt chước theo là được
【?】 【 «Đừng bắt chước theo là được», tôi bắt chước cái gì
Tôi bắt chước cưỡi cá voi sát thủ đi chơi biển à
】 【 Tôi cũng có thể tự bảo vệ mình
Cá voi sát thủ khi nào thì đến chở tôi
Là do bên chương trình phân hay là tự đăng ký, cho tôi một con nhỏ chút cũng được, tôi không tham
】 ..
Tô Vũ Hành: 【 Ơ hay
Cô làm cái gì vậy?
Không được đi nữa
】 Cơm nước xong trở về, Tô Vũ Hành nhìn thấy tin nhắn Lâm Thiển Du gửi cho mình đều bối rối
Cuống cuồng mở phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy Lâm Thiển Du giống như một cao nhân lánh đời, cưỡi cá voi sát thủ từ từ bơi về hướng biển cả
Tô Vũ Hành thầm nghĩ, ta chỉ rời đi có mười phút, nghĩ mười phút cũng không có chuyện gì, nên ngay cả điện thoại cũng không mang theo, nói đúng ra, từ lúc mở hộp cơm đến lúc ăn xong hắn chỉ mất có tám phút
Được thôi, kết quả
Chính là tám phút này thôi đó
Lâm Thiển Du đã cưỡi cá voi sát thủ đi chơi mất rồi
Hoảng sợ hay không thì hắn không rõ, Tô Vũ Hành chỉ biết mình đang vô cùng hoảng loạn
Tô Vũ Hành vẫy tay gọi trợ lý tới, nói: “Nhanh, thông báo đội cứu viện trên biển, cứ theo dõi đã rồi tính tiếp.”
Ở trên biển mà gặp chuyện không may, hắn giờ có gọi máy bay tới cũng không kịp
Tô Vũ Hành thở dài, tuy rằng cảm thấy Lâm Thiển Du đã có tính toán trước, nàng nói không có việc gì thì chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn, hơn nữa cá voi sát thủ cũng rất chiếu cố nàng, hận không thể dính chặt lấy mắt theo sát cũng không chịu rời đi
Có cá voi sát thủ ở..
chắc là có thể bảo vệ tốt cho Lâm Thiển Du
Nhưng mà — tình cảm khiến hắn cảm thấy có thể tin tưởng Lâm Thiển Du, còn lý trí thì vẫn phải sắp xếp cứu viện trên biển một chút
Dù gì cũng phải tính đến tình huống xấu nhất
Lâm Thiển Du bình yên vô sự từ biển trở về thì tự nhiên là tốt, nhỡ mà thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người của bọn họ cũng có thể xông lên vớt người ngay
Nói đến vớt người
Tô Vũ Hành nghĩ nghĩ, hắn vẫn là nên theo đi, để đề phòng bất trắc
…
Ở trên biển, muốn tìm phương hướng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mặt trời
Đoán đông tây nam bắc
Lâm Thiển Du cong lưng, nửa nằm trên lưng cá voi sát thủ, hai tay ôm vây lưng, “Rõ ràng, còn xa lắm không?”
Dừng một chút, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ không đưa ta đến thành phố ven biển đấy chứ?”
Chỗ này không phải là có thể tùy tiện lên bờ đâu
Người ở nước ngoài, không qua hải quan, bao nhiêu là thẻ thì khỏi nói, coi như may mắn thật sự lên được, vậy thì đây cũng là nhập cư trái phép
“Anh?”
Nghe tiếng cá voi sát thủ nghi hoặc, Lâm Thiển Du nhẹ nhàng thở ra, không phải là tốt rồi
【Ha ha ha, người đâu mau cho ta xem bản đồ, lập tức lập tức đưa Lâm tỷ đến rừng mưa đảo.】 【Thảo
Còn có thể như vậy?
Sao tôi không nghĩ ra nhỉ.】 【Hay quá hay quá
Hôm nay có thể thấy đại quít rồi sao
Nhớ Hoa Hoa Tiểu Điêu, gấu nhỏ
Còn có tiểu xà với Tiểu Hề lộc, lúc không phát sóng trực tiếp tôi đều xem lại mấy lần.】
Fan trong phòng phát sóng ồn ào
Chủ yếu vẫn là trêu đùa thôi, đổi đảo nhất định là không đổi được
Lâm Thiển Du ngồi vững trên lưng cá voi sát thủ, dang hai tay, gió biển thổi vào mặt làm tóc nàng bay lên
Lúc vừa xuống biển nàng đã vén tóc lên, bây giờ cảm nhận gió biển, Lâm Thiển Du liền cởi dây buộc tóc đeo vào cổ tay, tiện tay hất một chút, gió thổi, ngọn tóc vừa rồi dính nước càng khô nhanh hơn
Trên biển rộng mênh mông vô tận, không biết bơi được bao lâu, từ xa trên mặt biển nhô lên vây lưng, đang hướng về phía nàng
“Anh!”
Rõ Ràng không hề do dự đổi hướng, khi lướt qua đã quật đuôi vào con cá voi sát thủ kia một phát
Cá voi sát thủ kia không kịp thu lực, cú quật đuôi của Rõ Ràng trực tiếp hất nó đi
Lâm Thiển Du chỉ cảm thấy có một nhịp gia tốc, theo bản năng đưa tay nắm lấy vây lưng ngồi vững, sau đó thấy một con cá voi sát thủ lạ hoắc bị đánh
“Đây là...” Lâm Thiển Du nghe con cá voi sát thủ lạ mặt kia nói chuyện, nó cùng Rõ Ràng là cá voi trong cùng đàn, “Hi.”
Không xa có những con cá voi sát thủ khác lục tục trồi lên mặt nước, xem ra cả đàn đều ở đây gần đó
Lâm Thiển Du chào chúng, “Lại gặp nhau rồi.”
Cá voi sát thủ thở ra khí qua lỗ thở, nhiệt tình Anh lên tiếng
Trong lúc nhất thời, tiếng cá voi sát thủ gọi nghe mơ hồ còn át cả tiếng gió biển
Nhưng thích thì thích, thấy có con cá voi sát thủ vừa bị đánh trước mặt, các con khác cũng không dám đến gần
Rõ Ràng ban đầu đang bơi về phía trước, gặp đàn của mình, cố ý đi một vòng lớn bên cạnh, rồi vòng trở lại mang Lâm Thiển Du đến xem thứ kỳ lạ kia
【Rõ Ràng: Mơ tưởng đến gần loài người của ta, ai đến gần kẻ đó chết.】 【Rõ Ràng thật bá đạo a
Tôi rất thích!!!】 【Sức chiến đấu của Rõ Ràng không phải là dạng vừa, lấy sức của một con đấu với cả đàn cá voi không phải nói đùa đâu.】
…
Khi Rõ Ràng dừng lại, Lâm Thiển Du cũng chú ý đến thứ nổi trên mặt nước kia
Không giống như rác thải đại dương, hình dáng hoàn chỉnh, gia công tinh xảo, giống như một sản phẩm điện tử công nghệ cao, đèn đỏ trên mặt vẫn đang nhấp nháy, trôi nổi trên mặt biển theo dòng nước
Không biết là cái gì, Lâm Thiển Du không dám tùy tiện chạm vào, mà là liên hệ Bách Chiêu trước để anh xem phòng phát sóng trực tiếp
Một lát sau, Bách Chiêu nhắn lại: 【Chắc là đồ của tổ chức săn trộm, ta chỉ cho ngươi cách phá, dây xích đang treo ở dưới nước đừng động, cũng đừng lấy ra
Chưa đóng kín, thứ đó gặp nước sẽ phát báo động
Ngươi chỉ cần gỡ phần trên thôi, phá xong rồi mang về là được.】
“Được.” Lâm Thiển Du vỗ vỗ con cá voi sát thủ dưới thân, “Rõ Ràng đi lên trước chút nữa.”
Cá voi sát thủ đáp một tiếng, vẫy vây cá bên cạnh
“Được rồi, ngay chỗ này được rồi.” Lâm Thiển Du đưa tay cầm lấy thứ đó, ngồi xếp bằng xuống, để cái đồ sắt vướng víu đó lên chân, “Bắt đầu thôi.”
Nhân tiện dạy học, Bách Chiêu gọi điện thoại lại, “Không xong, chắc ngươi không phá được.”
Lâm Thiển Du hỏi: “Vì sao
Nguy hiểm sao?”
“Không phải, trước đây bọn ta cũng tìm thấy thứ này gần hải đảo, là do bọn săn trộm làm
Phải tách cái phần nổi ở bên phải kia ra, chất liệu khá đặc thù, ngươi không có công cụ, cũng không thể dùng tay không mà tách được
Ngươi đợi ta khóa vị trí của ngươi lại, ta đến ngay.”
Lâm Thiển Du theo vị trí anh nói tìm thấy thứ đó, “Là cái này sao?”
Bách Chiêu vừa gọi điện thoại vừa xem phát sóng trực tiếp, thấy Lâm Thiển Du trong tay cầm một miếng sắt, gật đầu, “Đúng, chính là nó.”
Sau đó quay đầu tiếp tục nhắn tin cho đội tuần tra cứu hộ trên biển
Đang gõ được nửa thì anh dừng lại
Ách…
Vừa rồi là…
A
Bách Chiêu hậu tri hậu giác phản ứng kịp, “Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi bẻ được vậy?!
Ngươi thật sự dùng tay không tách sao?!”
Lâm Thiển Du cực kỳ bình tĩnh, chỉ hỏi, “Bước tiếp theo là gì?”
Bách Chiêu nắm tóc mình, bắt mình tạm thời vứt chuyện vừa làm mình sợ hãi sang một bên, “Sau đó lấy cái pin đồng ở bên trong ra.”
“Ừm.”
Lâm Thiển Du làm theo lời Bách Chiêu nói, từng bước mở cái đồ đó ra, đến cuối cùng đèn đỏ nhấp nháy nhanh hai lần rồi tắt, cái xiềng xích phía dưới cũng cạch một tiếng rơi xuống nước chìm nghỉm
Lâm Thiển Du đang giữ đồ vật trên tay, không rảnh để lấy, chỉ có thể nhìn nó chìm vào trong biển, “Cái đó là gì
Cứ để vậy trong biển được sao
Không tốt đâu…”
Bách Chiêu giải thích, “Đó là đồ để khống chế vị trí, tránh bị dò xét
Ta khóa vị trí của ngươi lại rồi, lát nữa đội tuần tra tới, bọn họ sẽ vớt nó lên
Cái đó rơi xuống cũng chỉ chìm xuống thôi, rơi chậm lắm, yên tâm đi, kịp mà.”
Anh không dám để Lâm Thiển Du xuống đó, bây giờ mặt Lâm Thiển Du trắng bệch như giấy, biển sâu không giống biển cạn, mức độ nguy hiểm quá cao
Việc của người chuyên nghiệp thì cứ để người chuyên nghiệp làm vẫn hơn
Nói đến cái này, Bách Chiêu không khỏi tặc lưỡi, “Cái thứ đó mà ở dưới nước lâu thì sẽ gây ô nhiễm, bọn họ cố tình cứ mỗi lần tìm thấy đều khó xác định vị trí khóa, lần trước tìm cái này, cả tổ không ngủ không nghỉ, lặn lội trong nước ba tháng trời, không biết phải mở rộng phạm vi tìm mấy lần mới thấy.”
“May mà lần này Lâm tỷ cô phát hiện sớm, không thì đợi nó tự phá thì còn phiền nữa.”
“Không cần đội tuần tra đến đâu.” Lâm Thiển Du để thứ đồ đó lên lưng cá voi sát thủ, “Rõ Ràng ngươi đừng động, cứ vậy thôi, đợi ta lên có biết không?”
“Anh…”
Nói xong, Lâm Thiển Du thử trượt người xuống từ một bên, từ từ ngâm mình xuống nước, tay vẫn khoác lên người Rõ Ràng, mượn lực bơi đến trước mặt hôn nó một cái, “Thật sự đừng nhúc nhích nha.”
“Anh!”
Âm thanh còn trong trẻo hơn trước
Dỗ dành Rõ Ràng xong, Lâm Thiển Du lặn thẳng xuống, thứ đó đúng là rơi khá chậm, mở to mắt trong biển, sợi xích kia ngay gần đó
Lâm Thiển Du bơi tới trực tiếp giật xích rồi xoay người bơi ngược lên
Đúng lúc này, từ xa vọng đến tiếng ca nô rẽ nước
Lâm Thiển Du nhíu mày, “Rõ Ràng, chặn bọn họ lại…”
“Là ta!” Giọng của Tô Vũ Hành trực tiếp vang lên, ghé vào bên mạn ca nô, “Đừng động thủ
Người mình!”
Cá voi sát thủ tuy rằng không chủ động công kích thuyền bè đi ngang qua, nhưng Lâm Thiển Du đang ở đây, nàng mở miệng thì con cá voi sát thủ chẳng phải sẽ chạy tới dọa bọn họ sao
Tô Vũ Hành sao có thể không sốt ruột cho được
“Tô đạo
Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy người đến, Lâm Thiển Du ngây ra một lúc, nàng còn tưởng là người của bọn săn trộm
“Không yên tâm chứ sao.” Tô Vũ Hành bất đắc dĩ thở dài, đúng là làm đạo diễn, mang cả cái tâm của bà mẹ vào, “Đến đây, ta kéo cô lên trước.”
“Anh!”
Từ lúc chiếc ca nô kia xuất hiện, con cá voi sát thủ vẫn luôn ngoan ngoãn kia bỗng không chịu
Tiếng kêu này, so với lúc trước cùng Lâm Thiển Du làm nũng thì hoàn toàn khác
Tô Vũ dứt khoát, không chút do dự liền lập tức thu tay
Lâm Thiên Du lấy đồ vật trên lưng cá voi sát thủ xuống, cùng cái đang cầm trong tay để vào ca nô, “Cái này giúp ta cầm một chút, ta ở trên lưng cá voi sát thủ cầm không tiện.” Tô Vũ giúp mang đồ vào trong, “Ngươi thật sự không ngồi ca nô về à?” “Không cần, Rõ Ràng đưa ta về là được.” Lâm Thiên Du vỗ vỗ Rõ Ràng, thành thật quay lưng lại nàng vẫn còn bất động con cá voi sát thủ, nghe vậy liền lặn xuống, xoay người nâng Lâm Thiên Du lên
“Anh!” Như phụ họa lời Lâm Thiên Du, Rõ Ràng cũng kêu một tiếng
“Đi
Các ngươi cũng về sớm đi.” Tay Lâm Thiên Du đặt trên vây lưng Rõ Ràng
Cá voi sát thủ lập tức quẫy đuôi bơi đi
Nửa điểm do dự cũng không có
Hiển nhiên là không muốn cho người phía sau cơ hội tranh người với nó
Lâm Thiên Du thấy hướng đi không đúng, nằm xuống nói với nó: “Rõ Ràng, ta cần phải về, hôm nay ta còn có việc phải làm, lần sau lại đến chơi với ngươi có được không?” “Anh…” Rõ Ràng bị phát hiện tâm tư nhỏ, lầm bầm quay đầu, nhận Lâm Thiên Du bơi về bờ
Lâm Thiên Du cười cúi người từ trên xuống hôn nó, “Ngoan.” Rõ Ràng ngẩng đầu lên, như đuổi theo lui về sau ngồi của Lâm Thiên Du muốn hôn
Lâm Thiên Du bất đắc dĩ, thấy Rõ Ràng có vẻ như không được hôn sẽ không đi, bèn dựa người về phía trước một chút, ôm hôn nó, “Được rồi, coi đường, cẩn thận đừng đụng vào đá ngầm.” “Anh!” Rõ Ràng dễ dụ dỗ vui vẻ trả lời, vẫy đuôi, trong nước lưu lại một chuỗi bọt biển dày đặc
--- Lúc Lâm Thiên Du về đến nơi ẩn nấp, xe cứu trợ vẫn chưa tới
Vừa hay có thời gian thu xếp lại mình, lấy một chút nước lô hội rửa tóc, dùng khăn mặt nén tùy tiện quấn lại, vừa chải vừa nhét vào cho cố định
Lâm Thiên Du nhìn số lô hội còn sót lại trong tay, nghĩ thầm: “Hay là… làm chút tro than đi.” So với lô hội dại và cây bồ kết, tro than chế tạo đơn giản, cũng có thể dùng để giặt quần áo, gội đầu, thời xưa còn dùng để đánh răng làm mì
Tro than làm rất đơn giản, chính là dùng lửa đốt cỏ cây cành, đốt đủ thời gian rồi tạt nước dập lửa, đám màu xám đen còn sót lại chính là tro than
Thứ này nàng có rất nhiều
Mỗi lần ở nhà nhóm lửa nướng thịt đều là ở cùng một chỗ, Lâm Thiên Du dùng cây gậy gỗ khuấy đống lửa, gạt bỏ lớp ngoài mới đốt được một lúc, phần tro than bên trong đều được gạt ra lá cây
“Thật ra thế này có thể dùng luôn rồi.” Lâm Thiên Du thổi một cái, gạt nhẹ phần tro than trên mặt, nàng lại lấy lá cây non, “Nhưng mà vì an toàn, vẫn là xử lý chút vụn đá và gỗ vụn bên trong đã.” Lắc một hồi lâu, phần tro than sạch rơi xuống lá cây chỉ còn non nửa
Lâm Thiên Du bọc lá cây lại, phần còn sót lại đã lọc thì ném lại vào đống lửa
Sói con thảo nguyên thấy nàng vẫn luôn chọc tắt đống lửa, nghiêng đầu xuống, dò xét ngửi, đột nhiên hắt hơi một cái, dừng một chút, ngay sau đó lại hắt xì hai cái
Mấy cái hắt xì liên tục khiến sói con thảo nguyên hơi ngơ ngác
Lâm Thiên Du giơ tay sờ sờ đầu sói con, muốn đưa nó đi xa một chút, kết quả vừa cúi đầu thì thấy một mảng lớn vết đen đậm trên trán sói con thảo nguyên
Lông sói con thảo nguyên màu nâu tro, cho nên khối đen lớn như vậy, vô cùng rõ ràng
Sói con bị nàng xách trong tay thì ngoan ngoãn cụp đầu xuống, dấu đen trên đỉnh đầu càng rõ hơn
“Phụt…” Nghe thấy tiếng động, sói con thảo nguyên ngơ ngác ngẩng đầu lên, “A gào ô!” “Không sao, ta lau cho ngươi.” Nói là tắm, nhưng sói con ở độ tuổi này tốt nhất vẫn là không nên chạm nước
Lâm Thiên Du ôm lấy sói con, xé khăn mặt duy nhất, nhúng nước sông vắt gần khô lau đầu cho nó
May mà chỉ là bị tro dính vào, vò một chút lông sói theo chiều từ trong ra ngoài, khăn mặt nén trắng tinh lập tức đen một mảng
Lâm Thiên Du lau đi lau lại vài lần, đến khi lông trên đầu và trên người nó không khác nhau lắm thì mới dừng tay
Chỉ là, lông trên đỉnh đầu không tránh khỏi ướt, vài cọng bết vào nhau, theo động tác ngẩng đầu của sói con mà lảo đảo
“Được rồi, phơi nắng, lát sẽ khô thôi.” Lâm Thiên Du thả sói con xuống, sau khi hạ đất thì sói con nghiêng đầu xuống, dường như cảm thấy trên đầu có nước không thoải mái, vì thế giơ móng cọ cọ, lại lè lưỡi ra bộ muốn liếm, nhưng mấy lần ngẩng đầu đều không thể liếm đến đỉnh đầu của mình
Sói con ngẩn người, rồi tiếp tục ngẩng đầu cố gắng, mệt bụng phập phồng, cái “bịch” ngã xuống đất
【Sói con: Có đồ dơ!】 【Ha ha ha cái kiểu tóc này, ta cho Tony 0 điểm.】 【Thật sự không tết cho nó cái bím tóc nhỏ sao
Làm cho sói con một kiểu tóc đi.】 【Sói con thấy cái mớ bình luận này, chắc sẽ tranh thủ ban đêm ám sát ngươi thôi.】 Sói mẹ canh giữ thấy thế, liền đi tới ngậm sau gáy con mình, đưa nó về bên cạnh, cúi đầu giúp nó liếm lông
Lâm Thiên Du rửa tay, quay đầu thì thấy xe cứu trợ đến, nàng xoa tay trở lại chỗ ở, chọc chọc con sói túi màu vàng, “Đi thôi, chúng ta nên đến trạm cứu trợ.” Có thể là vừa mới phơi nắng không lâu, lông của con sói túi màu vàng còn mang theo cảm giác ấm áp dễ chịu
Lâm Thiên Du nghiêng người tránh cửa ra, “Đến đi, hiện thân đi, xe đón chúng ta tới rồi.” “Ô…” Trạng thái của con sói túi màu xám mắt thường có thể thấy được tốt lên nhiều, nó đứng dậy run run lông, tuy rằng bước chân phù phiếm đi rất chậm, nhưng so với trạng thái bất động trước đó thì tốt hơn rất nhiều rồi
Xe cứu trợ dừng ở gần sân
Bách Chiêu ở trong xe kéo kính xe xuống, không xuống xe —— trên mặt đất có sói đang nhìn chằm chằm hắn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ
Thấy Lâm Thiên Du đến, liền ghé vào cửa kính xe chào nàng, “Chị Lâm.” Lâm Thiên Du mang theo sói túi đến, “Sao em cũng tới đây?” Bách Chiêu không phụ trách lái xe, nhưng vẫn là cùng tài xế cùng nhau đến đón người, hắn cười hì hì nói: “Đón chị Lâm chứ sao, công việc ngoài trời thế này sao có thể thiếu em được
Con sói túi đó có thể lên xe được không
Nếu không em giúp ôm một chút?” Nhìn con sói túi màu xám vỗ lên thành xe, cố sức nhảy về phía trước, nhưng vặn vẹo vẫn không lên được xe
Nếu là đổi thành động vật khác, hắn đã sớm xuống xe giúp đỡ rồi, nhưng cố tình lại là con sói túi mâu thuẫn với loài người, Bách Chiêu sợ không hỏi rõ mà xuống xe giúp lại gây ra tác dụng ngược
Lâm Thiên Du nói: “Không cần, nó tự lên được.” Lời còn chưa dứt, sói túi màu xám trực tiếp dùng nhảy, lọt vào băng ghế sau, còn chạy hai bước vào trong, nó xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Thiên Du, “Ô!” “Ừ, giỏi lắm.” Lâm Thiên Du sờ đầu nó
Nằm sấp bất động lâu như vậy, sói túi cũng sẽ sinh ra cảm xúc chán ghét, không ít động vật trong tình huống này sẽ có khuynh hướng tự bế trầm cảm
Nhường sói túi tự chạy một vòng, tự làm chút việc nhỏ vừa sức chứng minh năng lực của nó, có ích cho sự khỏe mạnh về cả thể xác và tinh thần của sói túi
Sói túi màu vàng cũng lập tức nhảy vào
Lâm Thiên Du nhường sói thảo nguyên lên trước, mình cuối cùng, thuận tay đóng cửa xe lại
Sói thảo nguyên nằm ngang trên đùi nàng, Lâm Thiên Du khoát tay lên người sói thảo nguyên xoa bóp hai cái, “Đi thôi.” Bách Chiêu đóng cửa kính lại, nói: “Được, đi thôi.” Xe chạy trên đại thảo nguyên
Lâm Thiên Du ôm sói con trên đùi, nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhiệt độ hạ xuống, những động vật vốn vì thời tiết oi bức mà đi trốn nghỉ, giờ phút này đã lục tục đi ra kiếm ăn
Trên đường đi gặp không ít động vật đang tản bộ tìm đồ ăn
Những con vật nhỏ dáng vẻ như mèo đang đi quanh đó
So với mèo thì thân hình của nó nhỏ hơn, lông trên người rõ ràng trông dày hơn, hoa văn trên mặt như bản tối giản của mèo Dragon Li, tai ngắn rộng, vành tai tròn, khoảng cách giữa hai tai cũng dài hơn so với tai mèo
“Mèo Pallas?” Lâm Thiên Du đưa tay ôm thành vòng tròn, nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy một con mèo Pallas đang thong thả tản bộ
Mèo Pallas có khả năng thích ứng cực tốt, không rõ ràng về nhiệt độ, có thể nghỉ ngơi ở nhiều loại môi trường, dù là núi, thảo nguyên, khu vực bán sa mạc đều có thể thấy bóng dáng mèo Pallas
Thậm chí cả một số sa mạc, nó vẫn có thể sinh tồn được
Tuy rằng vị trí xuất hiện của mèo Pallas hiện tại phần lớn nằm ở khắp vùng Trung Á kéo dài đến phía tây Iran, và khu vực Trung Á đến phía đông Siberia
Nhưng từ quỹ đạo biến đổi lịch sử, mèo Pallas đã đánh mất phần lớn không gian sinh tồn
Mèo Pallas hiện tại không phải là loài có nguy cơ tuyệt chủng, nhưng vẫn rất hiếm thấy trong tự nhiên
Hơn nữa, so với những con mèo Pallas sinh tồn ở nơi cực hàn, lông của con mèo Pallas trước mắt rõ ràng không quá dày như thế
Chắc là do chịu ảnh hưởng của vị trí và nhiệt độ môi trường
Lâm Thiên Du xoa sói con, hứng thú xem mèo Pallas chậm rãi lựa chọn con mồi của mình
Động vật có lông tròn đáng yêu, dù đang săn mồi cắn xé đầy máu me, liếm liếm miệng thì trông vẫn như làm nũng bán manh vậy
Đang xem đến ngon lành, xe đột nhiên dừng lại
Lâm Thiên Du đưa tay đỡ hai con sói túi bên cạnh, hỏi: “Sao vậy?” “Không có gì.” Bách Chiêu chỉ đàn voi cách đó không xa, nói: “Đàn voi hoang đang đi ngang qua, đợi chúng đi qua thì chúng ta đi tiếp.” Với hình thể khổng lồ, voi di chuyển khá chậm chạp, thường hay giơ vòi lên chào hỏi những chú voi con lạc hậu phía sau
Cứ thế, cả đàn voi chậm rãi tiến bước, vô tình kéo giãn toàn bộ khoảng cách đội hình
Tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ như con đi đầu và con đi sau cách nhau khá xa, nhưng nếu để ý kỹ, một khi gặp phải thú dữ đột kích, chúng có thể nhanh chóng bao vây voi con, sau đó phản công
Nhưng mà..
trong điều kiện bình thường, khi mùa mưa có thức ăn dồi dào, sẽ không có con thú dữ nào dại dột khiêu khích quyền uy của đàn voi
Chúng tuy to lớn và chậm chạp, nhưng khi giao chiến, cặp ngà và chiếc vòi không phải là để trưng cho đẹp, lỡ mà bị cuốn lên cao rồi quật xuống thì chỉ có chờ đến sáng mới gượng dậy được
Nếu voi nổi giận, thường sẽ không cho ngươi có thời gian gượng dậy, trực tiếp dẫm xuống một cái, thì dù mãnh thú có mạnh mẽ đến đâu cũng tiêu đời
Trừ khi vào mùa khô, không thể tìm được thức ăn, các loài mãnh thú mới bất đắc dĩ thử tìm cách tách một con voi ra khỏi đàn, sau đó hợp lực tấn công thì mới mong có đường sống
[Khoảng cách này nhìn voi đi qua đường thật là rung động.] [Nhất là khi so sánh với chiếc xe này, một chân của voi có thể nghiền nát xe.] [Trước kia xem video không có khái niệm gì, bảo sao lần trước voi nhổ được cây, bây giờ nhìn, đừng nói nhổ cây, tôi còn sợ chúng nó hợp lực đi dời núi mất.] Đàn voi đi qua đường, không có con vật nào tiến lên quấy rầy
Ngồi ở hàng ghế trước, Bách Chiêu có tầm nhìn rộng hơn, khi thấy sư tử, cậu không cảm thấy có gì
Nhưng khi đàn sư tử liếc nhìn đàn voi từ xa, rồi quay đầu nhìn về phía chiếc xe của cậu thì Bách Chiêu khựng lại một giây, "Ta đi..
Sao sư tử cũng tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sư tử trước mắt sẽ không mạo hiểm động thủ với đàn voi, nhưng điều đó không có nghĩa là khi thấy một đám sắt mắc kẹt gần đó, chúng sẽ không nhòm ngó
Sói thảo nguyên dường như cũng đã nhận ra sự khác thường, nó đứng dậy khỏi người Lâm Thiên Du, tiến đến gần cửa kính xe
Tài xế lần nữa khởi động xe, kinh nghiệm phong phú của ông ngay lập tức mách bảo phải lùi lại
Phía trước đã bị đàn sư tử có xu hướng bao vây, nếu tiến lên, sư tử rất dễ dàng vây lại, tốt nhất là nên lùi về phía sau để thoát khỏi phạm vi bao vây của sư tử
Thế nhưng, một con sư tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở kính chiếu hậu
Tài xế đang thao tác thì khựng lại, vì xem voi quá say mê mà quên quan sát xung quanh
Bách Chiêu trấn an nói: "Không sao, sư tử không vào được đâu, chúng nhìn một lúc sẽ đi thôi
Trước đây không phải chưa từng bị sư tử vây xe, chúng không mở được cái xe tường đồng vách sắt đối với động vật mà nói này, chỉ có thể ở ngoài nhìn, chờ lâu không thấy người nào ra thì cũng chán mà tự rời đi
Con sư tử này đến trước đàn, nó đi một vòng quanh xe, nhảy lên mui xe, dùng móng cào vào kính chắn gió, mạnh như thể đang đào đất
Cả chiếc xe cùng lúc rung lắc
May mà kính chắn gió không phải loại bình thường, chắc chắn và bền hơn kính công nghiệp, sư tử căn bản không thể mở được
Quả nhiên như cậu dự đoán, sư tử thấy không có tác dụng thì liền nhảy xuống khỏi mui xe, quay đầu đi vòng quanh xe, như thể đang tìm chỗ đột phá
[Ghê đấy, không phải thuần giao hàng sao, shipper mau mở cửa ra.] [Đúng đó, tự mình mang tới miệng rồi lại không cho sư tử ăn thì là sao
Bắt nạt sư tử hả!] [Ha ha ha..
Ồn ào, ồn ào cái gì, tiểu sói một mình đánh nhau với cả đàn sư tử là thiệt đó, thôi đừng đi xuống.] [Ơ không phải, tình huống khẩn trương như này, bị đàn sư tử vây công thế kia, mà chẳng thấy ai lo lắng cho Lâm tỷ
Toàn bọn fan giả!] ..
Đàn sư tử phía trước dường như dừng lại vì sự xuất hiện của con sư tử này
Bách Chiêu nắm chặt tay vịn trên cửa, mỗi khi sư tử va vào xe, cậu đều rung theo một chút
Lâm Thiên Du một bên ôm sói con, một bên an ủi hai con túi sói nhát gan
Không rảnh quan tâm sư tử bên ngoài
"Nó nên đi nhanh thôi
Bách Chiêu ước tính thời gian, "Sự kiên nhẫn của sư tử thực ra..
Chưa nói hết câu, ngay sau đó - Răng rắc, khi cửa sau xe bị kéo ra, Bách Chiêu nghe thấy tiếng này liền giật mình
Cậu lập tức quay người lại, thì thấy sư tử đang đứng ở khe cửa sau, không hề nhúc nhích
Không hiểu thế nào nó lại mở được cửa sau xe!
Bách Chiêu: "??
"Ngươi..
cậu đột nhiên cất cao giọng, sợ làm kinh động đến sư tử, giây lát sau liền hạ giọng nói: "Sao ngươi không khóa cửa xe
Sư tử mở cửa, chắc chính nó cũng rất ngơ ngác
Chỉ tiện tay quẹt một cái là mở được
Còn không hiểu chuyện gì xảy ra
Sói thảo nguyên đứng chắn phía trước, trực tiếp muốn nhảy xuống
Lâm Thiên Du vội kéo lại, nửa người cúi xuống đặt sói con lên ghế, rồi ngẩng lên, nghiêm túc nói với sư tử: "Ngươi làm như vậy là hành vi không lịch sự
"?
Sư tử vốn đã ngơ ngác, lúc này nhận ra mình nghe hiểu một con người đang nói chuyện, thì mở to hai mắt, cái đầu quá thông minh này bắt đầu suy tư rất nhiều
Nhiều đến mức bộ não quá tải, nghĩ mãi cũng không ra lý do
Dứt khoát lùi về sau một bước, Ầm một tiếng đạp sập cửa xe
Con sư tử ngồi xổm bên ngoài vẫn như cũ phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn
[???] [Ha ha ha, một câu nói đuổi sư tử.] [Sư tử: Báo lỗi, báo lỗi.] [Thấy rồi đó, đây là một con sư tử rất chú trọng lễ phép, còn biết tiện tay đóng cửa đấy.] [Chị em phía trước..
Em chắc chắn sư tử này không phải bị dọa choáng hả?] Sư tử có ngốc hay không thì không biết, nhưng Bách Chiêu thì đúng là đang ngốc
Cậu nhìn con sư tử đang ngồi bên ngoài nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần
Tài xế phản ứng nhanh hơn, ngay khi sư tử đóng cửa liền nhanh chóng khóa lại
Nếu không một lát đàn sư tử tụ tập tới mà cũng học được cách mở cửa xe, thì bọn họ còn đường nào để sống nữa
Thế nhưng, sư tử bên ngoài hình như càng nghĩ càng kỳ lạ, thế là nó lùi về sau vài bước..
lùi thêm vài bước, thấy cửa xe không có ý mở ra, con người bên trong cũng không có ý đuổi theo, sư tử liền vung chân bỏ chạy, không ngoảnh đầu lại
Bách Chiêu: "..
Tựa như một cơn nguy hiểm vô hình vừa được giải trừ
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn vì chuyện cửa sau bị sư tử mở ra, cái não chính xác là đã chết máy, chưa kịp định thần lại thì sư tử đã tự mình chạy
Có chút khó tin, cũng có chút cảm giác quá sức phi thực tế
Theo con sư tử rời đi, đàn sư tử cũng dần dần tản ra đuổi theo nó
Sói thảo nguyên từ đầu đến cuối cảnh giác, cho đến khi sư tử rời khỏi phạm vi báo động, nó mới dần dần bình tĩnh lại
"Vậy là, nó cứ thế mà chạy
Bách Chiêu có chút không dám tin, "Ta còn chuẩn bị mở cốp xe rồi
Trong cốp xe chứa thịt tươi đã chuẩn bị trước
Sợ rằng sẽ gặp tình huống như này trên đường, đến lúc đó mở cốp sau, mùi máu tươi hấp dẫn sư tử đến, còn cậu thì cầm súng gây mê ở một bên chờ sẵn
Sư tử ăn xong thì đi thì ai nấy vui vẻ, còn nếu nó không muốn đi, thì khi nó ăn xong thì tiêm cho nó vài mũi
Nhưng bây giờ..
thịt không dùng đến, súng gây mê thì vẫn cầm trên tay, dường như cũng chẳng có tác dụng gì
Bách Chiêu vẻ mặt ngơ ngác, "Chuyện gì đây
"Có lẽ là bị dọa sợ rồi
Lâm Thiên Du phỏng đoán nói
Dù sao..
trong mắt sư tử, đó là việc con người mở miệng nói tiếng sư tử, tất nhiên là phải sợ rồi
Hoa chi chuột mở miệng nói với ngươi xin chào; phản ứng đầu tiên của con người cũng phải là "Ta còn chưa tỉnh ngủ à"
Bất quá, việc giải quyết được đàn sư tử vây tới lần này cũng thật là khiến Bách Chiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi, có vài con sư tử quá thông minh, khi đối mặt với khóa cửa không mở được còn có thể thử lật đổ cả xe
Tuy rằng thường thì cũng không làm cho người bên trong xe bị ngã ra, nhưng người ngồi trong xe chắc chắn sẽ không dễ chịu gì, dù cho có dây an toàn, nhỡ chiếc xe lật rồi có góc độ không tốt, có thể bị khóa hầu trực tiếp, nghẹn đến không nói lên lời
Cảm giác bị nhốt trong một cái thùng hàng to rồi bị lăn qua lộn lại thì quá là gian nan
Nhìn đàn voi đi ngang qua ở phía trước, Bách Chiêu thở dài, xoa xoa trán để mình bình tĩnh lại, không tỏ vẻ là đồ nhà quê nữa, "Lái xe đi, rời khỏi đây trước
Để tránh một lát sư tử nhận ra điều bất thường mà lại quay trở lại, đến lúc đó bị sư tử canh chừng sẽ còn phiền hơn
Tài xế nghe vậy, tuyệt không lề mề, trực tiếp đạp ga đi xuống
Xe ở trạm cứu trợ đều bị giới hạn tốc độ, đạp hết ga cũng không gây tổn thương đến thảo nguyên
Bách Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn tin cho các đồng nghiệp, Mấy người có biết không, vừa nãy ta..
cậu điên cuồng gõ bàn phím, đánh một đoạn văn dài sau đó sao chép lại rồi gửi hàng loạt
Sau đó dừng một chút, sửa đổi một vài từ nhấn mạnh, rồi gửi phiên bản mới nhất cho Bùi Phong
Tìm một vòng trong danh sách bạn bè không thấy người nào, Bách Chiêu nhớ ra gì đó, lôi Bùi Phong từ trong sổ đen ra, sau đó gửi tin nhắn rồi lại kéo đen
---Xe dừng lại ở cửa trạm cứu trợ
Lâm Thiên Du dẫn sói thảo nguyên và hai con túi sói xuống xe, "Ta mang chúng lên truyền dịch luôn nhé
Bách Chiêu nói: "Trước cứ chờ một chút, ngươi cứ ngồi nghỉ trong phòng một lát, ý bác sĩ là còn phải xét nghiệm máu lại, xem tình hình có cần điều chỉnh thuốc hay không
"Được
Lâm Thiên Du ngồi xuống ghế, hai tay nắm lấy tai sói thảo nguyên nhéo nhéo, cúi đầu trán cọ cọ lên đầu sói con
"Tô Vũ Hành ngươi có ý gì hả?
Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát lớn đầy tức giận
Lâm Thiên Du khựng lại một chút, giọng này nghe có chút quen tai
Ngay sau đó là giọng Tô Vũ Hành bất đắc dĩ: "Ta có thể có ý gì
Chính ngươi bị thương, đâu phải do ta gây ra, tìm ta đòi bồi thường cái gì
Ngươi nhanh chóng thanh toán tiền lỡ việc cho ta đi, nếu không thì vi phạm hợp đồng ta sẽ đi kiện ngươi
"Vậy thì sao lại là vấn đề của ta
Ở đây nhiều người như vậy, mấy cặp mắt đều thấy là cá voi sát thủ đánh ta, ngươi dựa vào cái gì mà không chịu trách nhiệm
Thi Kính Nguyên nổi giận, nghĩ đến mấy ngày nay nằm viện vì bị thương thì càng thêm tức tối
Vốn dĩ hôm nay đến là người đại diện tự mình đến thương lượng với đạo diễn, nhưng Thi Kính Nguyên không yên tâm, thế nào cũng phải tự mình đến đòi cho bằng được cái công đạo
Tô Vũ Hành hết cả chỗ nói, "Ngươi cũng nói là cá voi sát thủ đánh, ngươi đi tìm cá voi sát thủ đòi bồi thường đi, ta nhờ Lâm tỷ đưa ngươi một chuyến, ngươi đến nhà cá voi sát thủ mà bàn bạc
【Haha ha Tô đạo này cũng độc miệng quá nha.】 【Thi Kính Nguyên làm sao thế
Sao cứ không chịu bỏ qua vậy, còn đòi bồi thường, lớn tuổi rồi còn không biết giữ mặt mũi.】 【Đúng vậy đó, lúc nào cũng thể hiện mình đức cao vọng trọng không cúi đầu trước đồng tiền quyền lực, hóa ra sau lưng lại là hạng người thế này, cũng..
có thể tuôn ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy, chắc chắn là đã mục ruỗng từ lâu.】 【Khuyên Lâm Thiên Du bớt bớt lại đi, thầy Thi đã giải nghệ rồi, ngươi đừng có bày đặt dựng chuyện tung tin giả để bôi nhọ danh tiếng của hắn nữa
Thầy Thi là người thế nào, sao có thể thèm chút bồi thường ít ỏi của tổ chương trình được.】 ..
Lâm Thiên Du cũng nghe ra bên ngoài cãi nhau là ai, liếc thấy mấy dòng bình luận như vậy, cô nhíu mày, trực tiếp đứng dậy mang theo sói con đi ra ngoài
Không phải nói tin giả sao, cho ngươi xem video luôn, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tự lừa mình dối người thì hay rồi
Tiếng cãi vã vẫn tiếp diễn, Thi Kính Nguyên giận dữ nói: "Ngươi đừng có nói mấy chuyện vô ích đó, chuyện này chính là trách nhiệm của ngươi, là do tổ chương trình giám sát không tốt, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta tổn thất tinh thần, phí tổn thất do lỡ việc, và toàn bộ chi phí nằm viện chữa bệnh
Xem như tình nghĩa cha con các ngươi, ta miễn cho số lẻ, đây là giấy tờ, ngươi tranh thủ thời gian chuyển vào tài khoản của ta
Tô Vũ Hành vốn dĩ không định để ý, nhưng lúc này thấy hắn đưa giấy tờ ra, có chút tò mò không biết là thứ gì, thế là đưa tay nhận lấy, vì hiếu kỳ mà mở ra xem, đập vào mắt là: "Penixilin 2000 lọ, Clindamycin 3500 lọ..
Ngươi, ngươi có uống cũng đâu có hết được nhiều thế này chứ
Không lừa được tiền bảo hiểm, thì lại đi lừa ta
Thế này thì một món hời lớn đó hả
Cho dù trong đó có mấy loại thuốc chỉ là lọ nhỏ, vậy thì mấy ngày nay mấy người không ăn không ngủ cho ngươi bóc từng cái lọ à
Số tiền này mà đòi không thì cũng quá đáng rồi
"Đem hết chỗ này đổ vào người ngươi, không cho ngươi biến thành người khổng lồ mới lạ đó
Tô Vũ Hành vừa nhìn thôi cũng thấy không thể không khâm phục, không đúng, còn chưa đợi biến thành người khổng lồ, đã bị thuốc tiêm chết đuối rồi
Cái này thì khác gì lừa đảo tống tiền
Không..
đây tính là cướp giữa ban ngày chứ
Thi Kính Nguyên hình như không nghĩ rằng Tô Vũ Hành sẽ xem, cho nên ngay cả chút che đậy cũng không làm, ngang nhiên đặt số lượng thuốc ở mặt ngoài, "Ngươi..
"Hơn nữa cái này của ngươi còn không có dấu đóng nha
Tô Vũ Hành lật vài trang, cũng không thấy con dấu của bệnh viện nào, cái thứ này, ngay cả phòng khám nhỏ cũng không dám tùy tiện đóng dấu
Tô Vũ Hành chỉ nhìn cũng bật cười, coi hắn là cái gì mà không nhìn chỉ biết bỏ tiền ra thôi sao
"Ngươi nể cha ta là bạn bè, lại lấy cái thứ này ra lừa con trai của ông
Tô Vũ Hành không nhịn được mà trợn trắng mắt, quen tay cũng không có ai làm vậy đâu, coi hắn là con heo con chắc
Thi Kính Nguyên ngập ngừng, "Có thể là ta cầm nhầm danh sách bệnh viện rồi, mấy thứ này vốn dĩ đều do người đại diện xử lý, ta không biết chuyện gì xảy ra, lát nữa ta sẽ bảo người đại diện đưa danh sách đóng dấu của bệnh viện cho ngươi, ngoài cái này ra, còn có tiền tổn thất tinh thần và phí tổn thất do lỡ việc
Thi Kính Nguyên tùy tiện cho qua chuyện vừa rồi, nói như đúng rồi: "Ngươi cũng biết giá trị bản thân của ta mà, chỉ mấy ngày không đi làm, ngươi có biết ta thiệt hại bao nhiêu không
Tô Vũ Hành bĩu môi, "Thiệt hại
Có ai tìm ngươi không
Ngươi tái xuất đến giờ kiếm được bao nhiêu tiền rồi hả, trách sao tiền bồi thường cũng đòi ở chương trình của ta, ý là định qua mặt ta đấy à
Hoặc là sống đến cuối cùng, nhận được tiền thưởng vài đồng, hoặc là xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì tìm hắn đòi bồi thường
Tô Vũ Hành càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện đó, một tay chống nạnh, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: "Rõ ràng nhất chính là muốn gạt ta, hết tiền phát điên rồi hay sao
Vốn là không quan tâm đến tiền bạc, đạo đức cao thượng, thầy Thi mà Tô Vũ Hành từng biết, bị một câu này của Tô Vũ Hành nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai
"Nói, nói bậy bạ
Thi Kính Nguyên nghẹn một lúc lâu mới thốt ra được một câu như thế, "Ngươi có thể nói ra loại lời này, ngươi quả thật không nói lý
【A..
Cho nên Thi Kính Nguyên không có lừa người sao?】 【Rõ ràng là đang chờ Tô đạo không xem chi tiết mà chỉ nhìn số tiền rồi đưa tiền đấy, nói thật, nếu không phải số tiền quá lớn, thì trên cơ bản ta cũng sẽ không xem mấy cái chi tiết kia, đều là trực tiếp chuyển khoản thôi, hoặc là trả giá.】 【Đến đây nào các fan, ra đây đi hai bước, xem xem thầy Thi đức cao vọng trọng của nhà các người đang làm cái gì kìa.】 【Đúng đó, lúc trước còn nói Lâm tỷ dùng acc ảo tung tin đồn làm giả cơ, ra đây xin lỗi tỷ đi.】 ..
Ở phòng phát sóng cố tình gây sự với Lâm Thiên Du, chắc gì đã là fan của Thi Kính Nguyên
Cũng có thể là antifan đã từng bị cấm ngôn, luôn ôm hận trong lòng, nay quay lại gây chuyện
Lúc này thấy không ổn thì sôi nổi im lặng không nói tiếng nào
Mặc kệ fan của Lâm Thiên Du chế giễu
Tô Vũ Hành đối mặt với người này, thật là không còn muốn giữ chút mặt mũi nào cho hắn nữa, "Dựa vào tài nguyên của vợ mới có thành tựu như ngày hôm nay, giờ lại làm ra cái loại chuyện này, năm xưa những vụ bê bối lộ ra đòi bồi thường, có phải là vẫn chưa trả hết không
"Trách sao..
Thì ra là muốn kiếm tiền từ chương trình của ta, có phải ngươi còn mua bảo hiểm không
Tô Vũ Hành nghi ngờ, Thi Kính Nguyên là định ở chương trình của hắn bị thương chút rồi sau đó cố tình đòi tiền
Dù sao với danh tiếng hiện tại của Thi Kính Nguyên, dù cho có cố tình hạ thấp tin tiêu cực để tái xuất, cũng sẽ chẳng có đơn vị nào mời, cứ mãi đội cái danh nghệ sĩ gạo cội đứng ở trên đỉnh cao tự cao tự đại mà không chịu xuống
Hiện tại hóa ra cũng vì tiền mà cúi đầu
Không làm vậy thì cũng không được, tiền bồi thường đó đều có thời hạn, Thi Kính Nguyên chắc chắn không muốn phải ngồi tù
Trong tình thế bị chủ nợ đòi, hắn lại đến chương trình ăn vạ hắn, lại còn chủ động trả lại tiền, vừa bán nhân tình vừa bán tình cảm, có khác gì xem hắn là cái mỏ tiền đâu
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tô Vũ Hành: "..
May mà người gây thương tích cho Thi Kính Nguyên là cá voi sát thủ, nếu không thì Thi Kính Nguyên tự mình chọn lúc nào gây thương tích cho mình, tránh ống kính trực tiếp, chắc hẳn hắn đã bị lừa gạt một vố rồi
Tô Vũ Hành sờ mũi, chuyện xe bị sói thảo nguyên bao vây phía sau hắn không nói với Thi Kính Nguyên, nếu để cho Thi Kính Nguyên biết, chắc hẳn phía sau còn rắc rối thêm nữa
Nhưng thế thì sao..
Chỉ cần tất cả các điều khoản trong hợp đồng đã được ghi rõ ràng, cẩn thận tránh xa động vật hoang dã, ngươi bị chúng đánh thì không nằm trong phạm vi giải quyết của tổ chương trình
Nghĩ như vậy, Tô Vũ Hành không nhịn được mà thở dài, đây là đột nhiên phản ứng kịp bản thân vô tình bị rơi vào bẫy, lại được Lâm Thiên Du vô tình cứu giúp xoa dịu bớt
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, không cẩn thận thì hắn đã nợ một món nợ lớn rồi
Vừa ngẩng đầu lên, thấy Lâm Thiên Du đang đứng ở cách đó không xa, đôi mắt Tô Vũ Hành sáng lên, "Thiên Du
Ngươi cũng ở đây à
Lâm Thiên Du tựa vào cạnh cửa, khẽ vuốt cằm, "Ừ
"Sao ngươi lại ở đây
Tô Vũ Hành nói: "Ta đến trả lại cái đồ mà ngươi đã đưa cho ta trên biển
Cụ thể là gì thì hắn cũng không biết, tiện đường có việc ở đây, nên hắn đích thân đến luôn
Thi Kính Nguyên khi nhìn thấy Lâm Thiên Du thì sắc mặt liền biến đổi, gần như trong nháy mắt đã u ám mặt xuống, liếc mắt một cái về thiết bị trực tiếp phía sau, lời nói chuẩn bị thốt ra đành vòng một cái, lặng lẽ nuốt xuống
Chỉ là, cho dù biết đang phát trực tiếp, sắc mặt của Thi Kính Nguyên cũng không được tốt cho lắm, nhìn là biết hắn đang cố gắng kiềm chế, chỉ là biểu cảm không thể kiểm soát được, cũng chẳng buồn hàn huyên, cứ thế gằn giọng hỏi một câu: "Ngươi đến đây được bao lâu rồi
Bởi vì mặt âm trầm, phối với giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi, trông là thấy người có ý đồ xấu
Lâm Thiên Du chỉ vào thiết bị trực tiếp phía trên nói: "Từ lúc ngươi hỏi Tô đạo tại sao không chịu trách nhiệm là ta đã đến rồi
Thi Kính Nguyên: "..
Vậy thì không phải tất cả đều đã nghe thấy rồi sao
"Lâm Thiên Du
Thị Kính Nguyên khí thế suy sụp, chẳng thèm để ý đến vẻ bề ngoài nữa
"Gầm
Con sói thảo nguyên nghe thấy tiếng gào của hắn liền rống lên một tiếng rồi lao tới
Thị Kính Nguyên luống cuống tay chân, căn bản không kịp phản ứng phải né tránh thế nào, đưa tay muốn túm Tô Vũ Hành làm lá chắn, nhưng Tô Vũ Hành lại ở quá xa, tay hắn túm hụt, quay đầu lại thì sói thảo nguyên đã lao đến trước mặt
"A
Thị Kính Nguyên bị đè bẹp xuống đất, gáy đập mạnh xuống sàn, dù đầu đã được quấn vải dày, hắn vẫn kêu thảm thiết
Lâm Thiên Du không có ý ngăn cản, chỉ đi tới thản nhiên nói: "Sau này nhớ cẩn trọng lời ăn tiếng nói nhé
Giọng điệu mỉa mai nhẹ nhàng, ngay sau đó nàng cong môi cười khẩy, "Quên mất, ngươi làm gì còn có sau này nữa
【——
】 【 Mẹ nó
Ta sướng
】 【 Thằng lừa đảo vơ vét tài sản bất thành bị Lâm tỷ chính nghĩa chấp pháp, ngày mai mà không có tin tức đầu đề, bọn marketing các người cút mẹ đi
】 【 Soái chết mất, cái ánh mắt kia ta không có được
】 Trong khi theo dõi Thị Kính Nguyên diễn trò, Bách Chiêu nhắn tin đến, nói y tá đã chuẩn bị thuốc xong rồi
Lâm Thiên Du không dừng lại lâu, khoát tay nói: "Ta còn có việc, đi trước đây
Tô Vũ Hành khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Du cũng đã khác trước, "Đi thong thả nhé
Không thể không khác được sao, trước đây Tô Vũ Hành coi Lâm Thiên Du là cây tiền, giờ đây lại thấy nàng là thần hộ mệnh giữ ví
Nếu không phải chỗ này không tiện, hắn đã nhào đến ôm hôn Lâm Thiên Du rồi
Thị Kính Nguyên bày ra thủ đoạn thương tổn chính mình kiếm tiền như thế, ai mà nghĩ được chứ, tuổi này rồi còn liều mạng đến vậy
Đến lúc thành công thật, mọi người có khi còn cảm thán nghệ sĩ lớn tuổi trong giới khó khăn, khiến Thị Kính Nguyên kiếm thêm được một đợt thiện cảm, còn đặt Tô Vũ Hành lên đống lửa nướng
Muốn không trả tiền cũng không xong
Chủ động khiêu khích Lâm Thiên Du trước, cũng chỉ muốn cho người xem thấy quan hệ giữa bọn họ không tốt, đến lúc có chuyện thì lại ám chỉ có người hãm hại hắn, rồi đẩy Lâm Thiên Du lên đầu sóng ngọn gió
Dù Lâm Thiên Du có bị ảnh hưởng hay không thì Thị Kính Nguyên cũng có lợi
Vừa có nhiệt độ, tiền bảo hiểm cũng có, đoàn làm phim bồi thường cũng có, nói không chừng lúc cuối còn được danh mấy hạng đầu rồi lĩnh thêm tiền
Một chuyến này, đừng nói tiền thù lao bị nộp cho văn nghệ kiếm lại được, còn có thể kiếm chác thêm nhiều như vậy, đi cướp ngân hàng còn chẳng nhanh bằng
Lại chẳng chút rủi ro
Kế hoạch thật hoàn hảo, chỉ là bị một cú tát đuôi của cá voi sát thủ dẹp hết
Thị Kính Nguyên dù có vắt óc cũng chẳng ngờ được, cái lần gặp nạn vì cá voi sát thủ, lại không được bảo hiểm hỗ trợ
Công ty bảo hiểm hình như cũng không có hạng mục này
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Hành thực sự sảng khoái, "Ít nói nhảm thôi, tự mình gây chuyện ác ý khiêu khích, mọi hậu quả tự gánh lấy, nhớ tranh thủ thời gian bồi thường vi phạm hợp đồng cho ta đi
Thị Kính Nguyên còn định nói thêm gì nữa thì Tô Vũ Hành đã không cho hắn cơ hội, quay đầu bỏ chạy
Đùa gì thế, không chạy chẳng lẽ đợi bị tên quỷ hút máu này lừa gạt à
--- Trên lầu
Con túi xám nằm trên giường bệnh, bình nước truyền dịch nhỏ từng giọt
Cảm giác nước thuốc lạnh lẽo tiến vào mạch máu thật không dễ chịu, từ khi bị châm kim vào người, con túi xám trông có vẻ mệt mỏi
Lâm Thiên Du cố tình đưa con túi vàng đến cạnh giường bệnh, để chúng dựa vào nhau, điều chỉnh tâm trạng cho nó
"Hay là ngủ một chút đi
Lâm Thiên Du lấy tay kê vào bên cạnh, để khi chúng nằm sấp thì có cái mà gối cằm, "Chờ khi ngươi tỉnh giấc, chai thuốc chắc cũng truyền xong rồi
"Ô..
Con túi xám lười biếng kêu lên
Sắp xếp cho hai con túi xám xong xuôi, Lâm Thiên Du lại ôm con sói nhỏ lên ghế bên cạnh, nói: "Sói nhỏ, con giúp ta trông chúng nhé, ta đi tìm Bách Chiêu hỏi chút chuyện
"Gào
"Sói nhỏ ngoan thật
Lâm Thiên Du hai tay nâng mớ lông trên cổ nó lên, vặn vặn cái cằm tạo thành chiếc khăn quàng cổ, ra sức xoa nhẹ vài cái, "Ta đi trước nhé
Văn phòng của Bách Chiêu và khu nội trú động vật cùng một tầng
Lâm Thiên Du tuy chưa từng đến văn phòng của Bách Chiêu nhưng nàng biết nó ở đâu
Mỗi lần Lâm Thiên Du tới đây, Bách Chiêu đều sẽ lặp lại đường đi một lần, để nếu có việc thì nàng cứ vào đó tìm hắn
Cộc cộc "Mời vào
Lâm Thiên Du hé cửa một khe nhỏ, "Bách Chiêu
"À
Lâm tỷ
Bách Chiêu đang đeo kính chăm chú nhìn màn hình máy tính, thấy nàng bước vào thì vội vàng đứng dậy nói: "Tìm tôi có việc sao
"Anh đang bận à
"Không có không có, chỉ là đang chỉnh sửa một chút nội dung công việc hôm nay thôi
Bách Chiêu đứng dậy lấy chiếc cốc duy nhất ở máy lọc nước rót một cốc đưa cho nàng, "Tìm tôi có chuyện gì vậy
Lâm Thiên Du nhận cốc nước cầm trong tay, "Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi xem con báo săn bị chó ta cắn bị thương thế nào rồi
Vẫn còn ở phòng ICU à
Bách Chiêu lắc đầu, "Không có, lần trước nói với cô xong là đã chuyển ra ngoài rồi
"Vết thương của báo săn con khá nghiêm trọng
Tạm thời đang trong giai đoạn theo dõi, sau khi chuyển ra ngoài vẫn ở phòng vô trùng, giảm khả năng bị nhiễm bệnh
Chủ yếu là con báo con hiện tại còn quá nhỏ, bị thương nặng mà còn thêm nhiễm bệnh thì có thể mất mạng, cho nên chúng tôi không khuyến khích thăm hỏi
Dừng một chút, Bách Chiêu nói thêm: "Nếu là Lâm tỷ muốn đến xem, thì chỉ có thể ở bên ngoài cửa kính nhìn xa một chút
Đây cũng là vì sự an nguy của báo con
Lâm Thiên Du gật nhẹ đầu, "Tôi đi xem một chút vậy
"Được, chờ tôi đi lấy chìa khóa
Bách Chiêu lục lọi túi áo mình một chút, không tìm được chìa khóa lại đứng dậy đi đến cái tủ bên cạnh
Cầm chìa khóa rồi đi lên thang máy
Phòng bệnh vô trùng đều ở tầng cuối cùng, sẽ dừng lại ở tầng trước khi lên tầng cao nhất
"Đến rồi, Lâm tỷ
Bách Chiêu đưa tay giúp mở cửa phòng khử trùng, "Ở đây khử trùng năm phút, rồi hãy đi lên
Lâm Thiên Du nhìn căn phòng khử trùng bên cạnh, "Chỗ các anh làm nhiều phòng khử trùng quá nhỉ
Bách Chiêu cười một tiếng, "Không còn cách nào khác, tầng này đặc biệt mà
Đèn phòng khử trùng chuyển từ đỏ sang lục, sau khi lên một tầng nữa lại là cả tầng được ngăn cách bởi cửa kính
Qua thêm một lần khử trùng nữa, đi vào trong mới thấy một mặt kính được tấm màn che phủ kín
Báo con đã tỉnh, lớp vải mỏng trên người vẫn chưa tháo ra, đang ở trên chiếc giường trong suốt ném đuôi của mình chơi
Trông tinh thần cũng không tệ lắm
Bách Chiêu nói: "Quan sát thêm vài ngày nữa, chờ không có vấn đề gì sẽ đưa nó qua chỗ cô
Báo con mải mê chơi, hình như nhận ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa kính, khi thấy Lâm Thiên Du thì dừng lại một chút, rồi lại cúi xuống tiếp tục chơi cái đuôi, chân từ từ gắp lấy chóp đuôi, qua loa gặm một ngụm
Lâm Thiên Du nhìn một hồi, đến khi báo con tự chơi mệt, tốc độ gắp đuôi chậm lại, cúi đầu liếm láp một chút rồi lại liếm
Bách Chiêu xem giờ, "Về thôi
"Ừm
Lâm Thiên Du giúp Bách Chiêu kéo màn che lên, vẫy tay với báo con
Báo con nghiêng người xuống, chân đập vào tấm đệm bên dưới, "Gào
Lúc xuống lầu thì vẫn đi theo đường cũ từ phòng khử trùng quay lại
Khi đợi thang máy, Lâm Thiên Du tựa vào cửa sổ, nhìn xuống từ ô cửa sổ nhỏ hẹp bên phải hành lang
Rừng cây xung quanh còn rậm hơn ở thảo nguyên
Xa như vậy mà Lâm Thiên Du có cảm giác như mơ hồ nhìn thấy cây bồ kết
Khi nàng chuẩn bị đưa tay mở cửa sổ ra nhìn kĩ thì thấy một đoạn gỗ nằm ngang đang di động trên mặt đất
Ngón tay Lâm Thiên Du dừng lại, "Cái gì vậy
Thiết bị phát sóng trực tiếp vẫn đang ở ngoài phòng khử trùng, đương nhiên cũng không có lên trên lầu
Lúc Lâm Thiên Du đi ra rồi thì khóa lại vị trí của nàng
【 Ơ
Gỗ tự đi à
】 【 Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, là con kiến sao
Tôi biết kiến có thể khiêng cây to mà
】 【 Không thể là kiến được, nâng cao thế, chắc phải mấy chục con chồng lên mới được vậy chứ
】 Lâm Thiên Du đưa tay mở hé cửa sổ một nửa, Bách Chiêu cũng nghe thấy tiếng đi tới, nhìn cái cây thụi thụi di chuyển kia rồi dụi mắt, "Ơ..
Thật đấy, cây tự đi kìa
Ngay khi Bách Chiêu chuẩn bị rút điện thoại liên hệ đội bảo vệ thì đoạn cây nằm ngang kia đi ra khỏi rừng cây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con vật ngậm khúc gỗ ở đằng sau cũng dần lộ ra toàn bộ
Một con sư tử dáng đi trầm ổn, mặt nghiêm túc ngậm đoạn gỗ, mắt kiên định bước về phía trước
Lâm Thiên Du: "..
Đang ngậm gỗ, màu trắng, sư tử
Tác giả có chuyện muốn nói: 【 Những thông tin về nơi phân bố và môi trường thích hợp của thỏ tôn, đều lấy từ internet 】 Thêm chương, thêm chương nữa ~ xin chút nước dinh dưỡng nào..