Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 70: Nếu như là bạch sư lời nói, này liền nói quá khứ .




Lâm Thiên Du nhíu mày, "Này, ngươi——" Truy Phong không đợi nàng nói hết câu, trực tiếp tăng tốc liền lao ra ngoài
Lâm Thiên Du vốn đang buộc dây cương ngựa vằn trên cổ tay liền không còn, nửa chừng treo lơ lửng giữa không trung
Con ngựa vằn chạy đi dừng lại ở một chỗ không xa, ngang thân người lắc lư trước mặt nàng, bốn chân trên mặt đất nhón nhén những bước nhỏ
Lâm Thiên Du xắn tay áo lên, "Có giỏi thì đừng chạy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dứt lời, nàng làm bộ muốn đuổi theo
Truy Phong vung đầu, không quay đầu lại liền hướng trước chạy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
【Ha ha ha..
Thật là hèn hạ a.】 【Xem ta muốn đuổi kịp đạp cho nó một cái.】 Trong đêm, ngựa vằn cũng không dám tùy tiện chạy lung tung, vạn nhất đến lúc lại có con thú dữ nào đó giấu trong bóng tối coi nó là mục tiêu, mải mê chạy bộ, thú dữ từ góc nào xông ra nó đều không thấy được
Lâm Thiên Du theo ở phía sau, liếc thấy chỗ con ngựa vằn vừa đi qua, một cành cây đột nhiên gãy, 90 độ buông xuống
Tưởng là ngựa vằn không cẩn thận đụng phải, tập trung nhìn lại là con tắc kè hoa đang bò trên mặt trên rớt xuống, đuôi quắp lấy cành cây, không thể quay lại nên cứ vậy treo ngược
Nàng tiện tay nhặt lấy một cành cây dài gần một mét, giơ cao lên, kê phía dưới tắc kè hoa
Có cành cây làm chỗ dựa, tắc kè hoa thử buông đuôi ra nằm sấp lên
Lâm Thiên Du lại đưa tắc kè hoa lên một cành cây cao hơn, đợi tắc kè hoa nằm sấp vững rồi mới bỏ cành cây, xoay người đuổi theo ngựa vằn
Truy Phong ở phía trước chạy, chú ý thấy phía sau không ai thì cố ý dừng lại, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Du, lúc này mới tiếp tục chạy
Nhưng mà ngay sau đó, Truy Phong như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ, không nói hai lời quay đầu chạy về, dừng lại thì lúc cua chân trên đất tạo thành hai vệt hằn, suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất ngã chết
Nó miễn cưỡng ổn định thân hình rồi trượt tại chỗ, gọi cũng không dám gọi một tiếng
"Sao thế
Lâm Thiên Du đỡ nó một cái, ngựa vằn ra sức lắc đầu, sốt ruột không thôi, còn cố gắng cắn áo Lâm Thiên Du kéo nàng trở về
Đêm khuya, trên thảo nguyên rộng lớn thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu chói tai của động vật
Nhưng Lâm Thiên Du nhìn về phía không xa thì chẳng có gì cả, một mảnh đất trống trơn
Tư kéo—— dưới nỗ lực không ngừng của Truy Phong, chiếc áo mỏng Lâm Thiên Du ngày nào cũng giặt, liền như vậy từ áo phông biến thành áo croptop
“...” Nhớ tới chiếc áo lông trong nhà vẫn chưa hoàn thành, cùng với một bộ quần áo vừa phơi lên, ánh mắt Lâm Thiên Du nheo lại
Truy Phong lập tức hết vội
Vẻ mặt vừa rồi như thể có sư tử rượt đuổi phía sau cũng biến mất không còn, nó nhếch mép, ngượng ngùng cúi đầu, chỉ lộ ra đôi mắt to cười lấy lòng
【Ha ha ha, báo một tia xấu hổ~】 【Quả nhiên, để mọi người quên đi một chuyện đáng sợ, thì phải dùng một chuyện đáng sợ hơn để che giấu.】 【Đôi mắt Truy Phong nhắm nghiền, đã nghĩ xem chỗ nào trên mình làm áo chỗ nào làm quần.】 Lâm Thiên Du đẩy con ngựa vằn đang ghé lại, nhìn mảnh vải đã bị kéo xuống gần nửa, nghĩ nghĩ vẫn là quấn một chút buộc trên quần áo, ít ra cũng có miếng vải
Ngoài hoang dã tự may một mảnh vải quá khó khăn
Vỗ vỗ vạt áo, dùng đèn pin soi, xem qua thì miễn cưỡng, không tính rách nát mà còn giống như làm dáng
Lâm Thiên Du hỏi: "Vừa rồi nhìn thấy cái gì
Con ngựa vằn nhà nàng tính ra là gan lớn, thường xuyên ở cùng với đàn sói, báo săn, sao gan không lớn cho được, chỉ là tính tình hơi làm quá mà thôi
"Xích
Xem ra là một tên đáng sợ lắm đây, giọng của con ngựa vằn khi nói chuyện liên tục đều nhỏ hơn không ít
Nhưng là..
Lâm Thiên Du khi đang theo ngựa vằn trở về đường cũ thì ho nhẹ một tiếng, "Truy Phong à, lại đây
Ngựa vằn: "
---Không xa có một gò đất, sườn dốc đột ngột xuất hiện ở phía trước trên thảo nguyên
Cỏ cao ngang nửa người, nằm sấp xuống có thể che kín hoàn toàn người, chỉ là cách ẩn nấp này thích hợp nhìn trực diện, nhìn từ trên xuống thì không được
Lâm Thiên Du nằm sấp bên gò đất, thuốc xịt muỗi vị bạc hà xung quanh đã bay hơi gần hết
Không biết đã đợi bao lâu, tầm mắt nhìn tới đâu vẫn một mảnh yên tĩnh
Cẩn thận lâu như vậy, nằm sấp đến tay chân Lâm Thiên Du sắp tê cứng hết cả rồi, trừ gió thổi ngọn cỏ lay động, đến cả một con thỏ cũng không thấy
"Chỗ này làm gì có cái gì đâu
Nàng một tay chống cằm, tầm mắt cao hơn vẫn như vậy
Vậy vừa rồi vì sao Truy Phong bị dọa thành như thế
Trong ánh mắt nghi ngờ của Lâm Thiên Du, Truy Phong dùng móng trước giậm, vốn không giỏi nằm rạp xuống bò tiến, bò về phía trước tốc độ đều rất chậm, dù là như vậy, khí thế phá đất tuyệt đối không giảm
Lần này Truy Phong không nói gì, có lẽ vì khoảng cách quá gần nên khá cẩn thận, vì vậy liều mạng ngẩng đầu, dùng cằm gõ gõ, ra hiệu Lâm Thiên Du xem hướng đó
Theo sự chỉ dẫn của Truy Phong, Lâm Thiên Du nheo mắt nhìn kỹ, nhìn hồi lâu mới phát hiện thứ mà bản thân vừa rồi tưởng là cục đá lớn kia bắt đầu di chuyển
Miệng nó ngậm—— một con chuột đồng
Ánh sáng quá tối, Lâm Thiên Du cũng nhìn không rõ lắm, lại không thể chiếu đèn pin trực tiếp vào hướng kia
Lâm Thiên Du nhẹ giọng nói: "Hình như là một con mèo rừng
Vừa nói xong, nàng lại nhích người lên một chút về phía trước, mèo rừng đang ngậm chuột đồng di chuyển, chuột đồng có thân hình coi như lớn so với mèo rừng, ngậm như vậy thong thả tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại dẫm vào đuôi con mồi, lúc này mèo rừng sẽ dừng lại ngậm lại con mồi một lần nữa, tuyệt không nóng vội, bình thản tìm chỗ ăn cơm cho mình
"Đúng là mèo rừng nha
So với tầm nhìn mơ hồ của Lâm Thiên Du, phòng livestream trực tiếp thì đang thu toàn bộ khung cảnh ban đêm vào trong
Mèo rừng thuộc họ nhà mèo, vừa thấy con mèo rừng trong tự nhiên đó là một con mèo nhỏ xù lông
Nhưng tính cách của nó hoàn toàn khác với vẻ ngoài dễ thương, giống với anh hai đầu đinh tính khí nóng nảy khó chọc, nói là làm ngay
Mèo rừng sống trong tự nhiên, vào mùa đông khan hiếm thức ăn, thậm chí còn chạy tới khu dân cư của con người kiếm ăn, một chút cũng không biết sợ
Nhìn mèo rừng đáng yêu, Lâm Thiên Du không khỏi lại nghi hoặc, "Chỉ một con mèo rừng thôi mà, mà ngươi sợ đến như vậy
Vừa rồi Truy Phong hận không thể bay chân mà chạy, kết quả… chỉ là một con mèo rừng
"Xích
Truy Phong không phục dậm chân
Ghê
Lâm Thiên Du thấy nó nghiêm túc như thế nói, có chút suy đoán, "Ngươi bị mèo rừng đánh qua hả
Con ngựa vằn còn đang thở hồng hộc liền lập tức cứng đờ, hung hăng giẫm lên mặt đất, im lặng rụt chân về, cúi đầu gác lên đùi mình
"Ngủ rồi
Tai ngựa vằn rung rung, đến cả hơi thở cũng nhẹ hơn không ít
Xem ra là bị đánh thật rồi
Chỉ là… ngựa vằn đi theo đàn, mà mèo rừng dù khó chơi, cũng sẽ không đi săn ngựa vằn
Nó chủ yếu ăn loài chuột và chuột thỏ, cũng như các loài chim nhỏ, còn những con mồi có thân hình lớn hơn như thỏ rừng và chuột đồng thì rất ít khi ăn, săn ngựa vằn lại càng không thể
Lâm Thiên Du nghĩ nghĩ nói: "Có thể là lúc còn nhỏ gặp mèo rừng nên bị đánh
Vốn chỉ là một suy đoán, nhận thấy con ngựa vằn đang gáy o o bên cạnh nghe thấy thì nhấc mí mắt lên, thì Lâm Thiên Du liền hiểu
Thật là hồi còn nhỏ bị mèo rừng đánh, để lại bóng ma tâm lý
Có chút đáng thương, Lâm Thiên Du cố nén khóe miệng, tay nắm thành đấm che ở bên môi, cố kìm lại nụ cười
【Cứu mạng ha ha ha, với biểu hiện vừa rồi của Truy Phong, rất khó không đoán ra Truy Phong lúc nhỏ chạy tới trêu chọc mèo rừng.】 【Còn cần gì phải trêu chọc chứ
Nó cười một cái, mèo rừng đã rượt nó đánh, nếu ta đuổi kịp chắc ta cũng đánh.】 【Sao cứ nói chúng ta là đồ ngốc như thế
Nó chỉ là ngu một chút ngốc một chút thiếu một chút thôi, làm gì mà lại tổn thương trái tim nhỏ bé của động vật chứ.】 【Ha ha ha, thảo, Truy Phong: Cảm ơn ngươi đã nói hộ ta, lần sau đừng nói nữa.】 … Trong lúc nói chuyện, mèo rừng đã dừng lại, cúi đầu bắt đầu thưởng thức bữa ăn khuya mới bắt được
Lúc ăn thịt thì nó đều cắn từng miếng nhỏ, cắn không được thì sẽ nhắm một bên mắt cố gắng cắn
Giống y hệt mèo nhà, lại còn là một bé mèo béo dịu ngoan, tạo cho người ta cảm giác rằng đồ ăn sẽ bị động vật họ mèo khác dễ dàng cướp mất
Vẻ ngoài quá lừa gạt
Bất giác, Lâm Thiên Du cứ vậy yên lặng nhìn hồi lâu
Mãi đến khi mèo rừng từ từ ăn xong con mồi, vứt phần còn lại về chỗ cũ, xoay người rời đi khỏi tầm mắt của nàng
Mèo rừng đi rồi, Lâm Thiên Du lúc này mới đứng dậy, lười nhác vươn vai, cứ ngỡ chỗ này có thú dữ lớn, khi nãy đến vẫn cẩn thận, không dám ngồi dậy, nằm sấp hồi lâu, nàng đưa tay lên cổ ngửa đầu xoay cổ
Nhưng mà, nàng vừa đứng dậy liền liếc thấy có một bóng đen ở gần đó
Lâm Thiên Du không hề lộ vẻ gì, chắn trước Truy Phong, tay đã mò đến dao thái rau trong balo
Nhảy lên gò đất, mèo rừng cúi đầu nheo mắt quan sát
“...” Xem người ta ăn cơm nửa ngày, còn tưởng là không bị phát hiện, kết quả mèo rừng chỉ là không thèm để ý đến, ăn xong rồi mới tới tìm nàng
Đây là muốn đến mách lẻo đây mà
Lâm Thiên Du lục lọi trong balo, vì không có phơi thịt khô, cũng không thể mang theo thịt bên mình, mang trên người cũng chỉ là quả dại, cùng với quả mọng hái trên đường thôi
Thỏ tôn hẳn là không ăn mấy thứ này
Ở Lâm Thiên Du quan sát thỏ tôn, thỏ tôn cũng đang quan sát nàng
Chú ý thấy thỏ tôn dường như không có ý muốn công kích, có lẽ vừa ăn no nên tâm tình tốt, cũng không coi nàng vào phe địch, nên biểu hiện tương đối thân thiện
Đối với thỏ tôn mà nói, gặp mặt không nhe răng giơ vuốt với ngươi, thì đã là thân thiện rồi
Không có đồ ăn lôi vào mối quan hệ, Lâm Thiên Du chỉ có thể thử chào hỏi, "Hi..

Thỏ tôn liếc con ngựa vằn bên cạnh nàng, lại nhìn nàng, nghiêng đầu, "
Lâm Thiên Du nói: "Ngươi khỏe
Nếu như lần trước cái chữ kia nhẹ nhàng theo gió mà tan nghe không rõ, thì lần này ba chữ rõ ràng khiến thỏ tôn xác nhận, thật là nàng đang nói chuyện
Thỏ tôn chớp mắt, cái đuôi vòng ra phía trước, móng vuốt trên cái đuôi lông xù dày dẫm dẫm, "Cấp..
Hơi hà hơi nhẹ, không giống như là cảnh cáo
Bình thường hay dẫm móng vuốt lên đuôi mình là ở trong môi trường lạnh giá, mượn động tác này để ngăn cách miếng đệm thịt và mặt đất lạnh băng
Bây giờ không lạnh, thỏ tôn làm vậy thuần túy là do tò mò động tác nhỏ thôi
"Đúng, ta đang chào hỏi ngươi
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, kéo cái đèn pin sang một bên, phạm vi ánh sáng đủ để nàng xem rõ toàn bộ thỏ tôn
Trông rất tròn, dáng dấp gần giống như linh miêu
Nhưng sức nặng thực tế của thỏ tôn rất nhẹ, trông tròn là vì bộ lông nó xù lên, khiến mặt như một cục tròn vo
Đáng tiếc vẫn chưa quen, nếu không có thể ôm thỏ tôn lên cho mọi người xem thử sức nặng, không nặng hơn mèo nhà là bao
Một con thỏ tôn có hai phần ba là lông
Thỏ tôn nhìn chằm chằm Lâm Thiên Du một hồi, không làm gì, xoay người rời đi
Thao tác này ngược lại khiến Lâm Thiên Du có chút ngơ ngác, không nói một lời, không biết thỏ tôn đến đây làm gì, giống như từ đầu đến cuối cũng chỉ có một tiếng hà hơi kia
Một lát sau, Lâm Thiên Du nhướn mày: "Chắc không phải là, vì ta nhìn nó nên nó sang đây nhìn lại đi
【 a
Ha ha, không hổ là tôn gia ta
】 【 tôn gia đáng yêu như vậy sao có thể để ngươi nhìn không nha
】 【 gào ô —— bị Lâm tỷ giải thích như thế, cảm giác thỏ tôn dễ thương quá, muốn cất vào lòng vuốt ve
】 【 ngươi muốn cất tôn gia vào lòng, tôn gia muốn đạp ngươi xuống sông
】 Thỏ tôn giơ cao cái đuôi dài, lúc rời đi nhanh chóng chạy vào bóng tối
Trông mập mạp, nhưng lúc chạy trốn lại rất linh hoạt
Lâm Thiên Du ngồi dậy, phủi cỏ khô trên người, "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đi tìm mấy con sói con
Thời gian không còn sớm, đã gần nửa đêm rồi
Đàn sói có quy mô khá lớn, đi săn để nuôi sống một đàn sói, đương nhiên không thể chỉ bắt một con, trừ khi là con tuần lộc có hình thể tương đối lớn
Truy Phong trên mặt đất ma sát một đoạn, nghe thấy lời Lâm Thiên Du, lúc này mới lách tách đứng dậy
"Mọi người ở phòng phát sóng trực tiếp khác có thấy đàn sói đi lại không
Lâm Thiên Du hơi khát nước, lấy một quả dại từ trong túi bên hông Truy Phong
Quả dại quá ngọt lúc này ăn không thấy giải khát, dù là quả tươi mọng nước, nhưng miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày
Lâm Thiên Du nhìn xem đường đi, cảm thấy đi lên nữa thì sắp đến bờ biển rồi
Sói đồng cỏ sẽ không đến bờ biển đi săn, chủ yếu là không có gì để bắt, chúng không thể thành đàn đi hái dừa
Trừ khi là ở địa phương khác nhìn chằm chằm con mồi, con mồi hoảng sợ chạy loạn, chạy đến đây
Nhưng nơi xa yên tĩnh, đừng nói tiếng kêu, đến tiếng bước chân cũng không có
Thế là, Lâm Thiên Du đổi hướng, bên kia có mảnh đồng cỏ lớn hơn, thích hợp cho sói đồng cỏ đi săn hơn
Bên này vẫn là chưa từng đến trước đây
Trước kia đi đường này đều là đi thẳng ra bờ biển để tìm cho rõ, đi vòng qua đây là lần đầu
Trên đồng cỏ mênh mông có đom đóm lấp lánh lúc sáng lúc tối, mùa hè đom đóm nhiều nhất, bây giờ có thể nhìn thấy những tia sáng này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du không đi quấy rầy những đom đóm bay lượn, mà đi từ bên hông, ánh sáng mờ mờ như đá phải vật gì, nàng dừng chân lại, đèn pin tùy ý quét qua, là cây khô ngã trên mặt đất
Bên này cây cối thưa thớt, ngọn cây ngã xuống này, cành cây cũng đã khô héo, đến cả phiến lá cũng đã giòn
Trong rừng cây gặp những loại cây ngã chặn đường này rất bình thường, ngẫu nhiên còn có thể gặp cây bị sét đánh
Lâm Thiên Du bước qua khúc gỗ tiếp tục đi về phía trước, sau đó..
hai bước dẫm lên ba khúc gỗ, xếp chồng lên nhau, đi lên trước nữa xem, nàng sửng sốt, "Sao ở đây nhiều khúc gỗ vậy
Con đường phía xa này gần như bị khúc gỗ che kín
Chẳng trách thấy bụi cây dưới kia lún xuống, Lâm Thiên Du còn tưởng là một con đường, bây giờ mới phản ứng được, là do bị chồng chất gỗ đè xuống
Nhân viên công tác trạm cứu trợ sẽ không tự mình tìm địa điểm trên đảo để dựng nhà đóng quân dã ngoại, vậy những khúc gỗ này là thế nào
Lâm Thiên Du cảm thấy kỳ quái, "Sao giống như có người ở đây vậy
Nghĩ như vậy, Lâm Thiên Du vài bước bước qua, vòng qua mấy cây, quả nhiên phát hiện khúc gỗ xếp thành đống
【 a
Tình huống gì
】 【 lẽ nào không phải là gặp người dã man à

Ăn thịt người
】 【 bình tĩnh..
đây chỉ là môi trường dã ngoại thôi, không phải nơi không ai quản, tộc người ăn thịt có tư cách lên đảo à
】 【 cười một hồi sẽ khóc mất thôi, ta cũng không ô ô ô, làm sao mới có thể kết bạn với đảo chủ, ta thật ra không hứng thú với đảo, chỉ là thích kết bạn mà thôi
】 Đi vào trong nữa, rừng cây một mảng lớn trống không, không thấy cây cối, ngược lại là chất đầy đá, đằng sau còn có tiếng nước chảy
Khắp đất là những thân cây vương vãi, còn có vài cây nghiêng dựa vào trên tảng đá, giao nhau chống đỡ nhau, ngược lại hơi giống cái giá trú ẩn bằng lá cọ Lâm Thiên Du dựng trước đây
Chỉ là làm tương đối thô ráp, chỉ là nương tựa vào nhau tạm thời không ngã, cũng không chắc chắn, phía trên một khi ép vật nặng sẽ lập tức đổ
Thật sự có chút giống như công tác chuẩn bị xây nơi trú ẩn, chỉ là vừa làm xong
Lâm Thiên Du thấy lạ, hỏi dòng bình luận: "Chỗ này là chỗ của vị khách nào sao
Bột phấn đều là từ các phòng phát sóng trực tiếp chạy tới, các phòng phát sóng trực tiếp khác có tin gì đều truyền khắp nơi
Vị khách nào đều ở đâu, mọi người đều biết rõ cả
Bây giờ đã trễ thế này, rất nhiều vị khách đều đang ngủ trong nơi trú ẩn của mình, chỗ này đương nhiên không phải
Lâm Thiên Du nhìn dòng bình luận, không khỏi hơi mím môi, "Vậy thì có thể là của nhân viên công tác nào đó để lại
Nàng cũng không nghĩ nhiều, trong tình huống không biết có tác dụng hay không, nàng sẽ không táy máy đồ của người khác, xoay người đi vòng qua
Nhưng mà, lúc lướt qua, nàng chú ý đến những dấu vết kỳ lạ trên khúc gỗ, lập tức dừng chân lại, "Đây..
Hình như là bị cắn
Lâm Thiên Du một tay cầm đèn pin, một ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết cắn, từ dấu vết này có thể thấy, hình thể của con vật để lại dấu vết sẽ không quá nhỏ
Gần phần giữa thân cây, lớp vỏ cây ở phần đó bị cắn rơi khá nhiều, lộ ra lớp bên trong nhạt màu, so với lớp vỏ cây màu sẫm đặc biệt rõ ràng
Nàng vạch tay từ trên xuống dưới ước lượng, "Là cắn như vậy, dùng chắc không phải răng nanh
Vết cắn rất nhạt, chỉ cạo trầy lớp da
Nói như vậy..
Thay vì nói là cắn, chi bằng nói là ngậm chính xác hơn
Loại há miệng dùng răng hàm ngậm, cây này khá nhỏ, dùng răng nanh ngược lại khó ngậm
Nhắc đến ngậm khúc gỗ, điều đầu tiên Lâm Thiên Du nghĩ đến là con bạch sư; trước kia ở trạm cứu trợ thấy con bạch sư kia, ngậm khúc gỗ
Cái khung xương gỗ chồng lên kia, trong lòng Lâm Thiên Du dâng lên một vòng không thể tin nổi, liên quan đến lời nói đều mang theo do dự, "Bạch sư..
Dùng khúc gỗ xây nhà
Ngoài những khúc gỗ chồng lên kia, những khúc gỗ dựng lên này rất rõ ràng cho thấy bạch sư muốn làm gì
Hơn nữa những thứ này, trông giống như muốn làm một cái nhà, nhưng lại không biết làm, chỉ có thể làm theo những gì thấy để dựng tượng trưng, trên thực tế không có cách nào ở được
Người xây nhà, cho dù khó khăn thế nào, cũng sẽ không không làm được kết cấu đơn giản hình tam giác này
Nếu như là bạch sư thì điều này nói còn có lý



】 【 tuy rằng cảm thấy có chút quá đáng, nhưng là lời này do Lâm tỷ nói ra ta lại cảm thấy rất có khả năng
】 【 chẳng trách sang trạm cứu trợ bên kia nhặt gỗ, hóa ra gỗ gần đây bị nó nhặt hết à
】 【 Lâm tỷ à
Ngươi đã dạy cho bạch sư cái gì vậy
】 Những khúc gỗ đầy đất này, hiển nhiên không phải một sớm một chiều là thu thập được
Lâm Thiên Du cũng cảm thấy không quá có khả năng, nhưng những thứ trước mắt, đều hướng suy đoán đến câu trả lời nàng quyết định, "Bạch sư, chỉ số thông minh rất cao, nếu thích thì, nói không chừng..
"Xích ——
Nàng còn chưa nói hết suy đoán, Truy Phong đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng
Lâm Thiên Du đột ngột ngẩng đầu, trong bóng tối một vòng mắt sáng màu trắng đã nhắm thẳng Truy Phong mà đi
"Khoan đã
Truy Phong

Lâm Thiên Du bước lên trước chắn đường
Bạch sư trong khoảnh khắc đã tới gần ngựa vằn
Truy Phong muốn chạy về phía Lâm Thiên Du nhưng bị chắn đường, dù là bạch sư cố ý giấu mình trong môi trường quen thuộc, bạch sư vẫn có thể giấu mình
Ngựa vằn ban đầu ở bên cạnh tự do, cũng không muốn vào nơi toàn là hơi thở của bạch sư, lúc phát hiện bạch sư đã quá muộn rồi
Đường đi không quen, hơn nữa xung quanh toàn là cây cối, mặt đất và thân cây cũng gập ghềnh khó đi
Chỉ nghe Ầm một tiếng, Truy Phong đụng đầu vào cây
Lâm Thiên Du đuổi theo ở cách đó không xa hô to, "Bạch sư
Đừng——
Bạch sư nhào lên một cái xoay người, dừng bước lại không để ý đến con ngựa vằn trông có vẻ đang lúng túng kia
Truy Phong lảo đảo, dường như đã mất hết lý trí, dứt khoát làm tới cùng, quay đầu liền hướng về phía Bạch sư đá tới
Bạch sư lui về phía sau, dễ như trở bàn tay né tránh
Truy Phong nhất quyết không tha, vừa đá vừa kêu to, khí thế mười phần, "Xích
Xích
【 ha ha ha Truy Phong: Ăn ta đi, ăn ta đi, đá ngựa c·h·ế·t ta không sống nổi
】 【 c·h·ế·t cười, Bạch sư đều ngây người
】 【 Bạch sư không dám ăn, nó sợ ăn vào mình sẽ biến thành não t·à·n
】 Tác giả có chuyện muốn nói: 【 Thông tin liên quan đến Bạch sư được trích dẫn từ internet 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.