Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 75: 【 dinh dưỡng dịch thêm canh 】




【 Sói con: Dì ơi dì xem này, ta ăn nhiều thấy vui vẻ chưa kìa… 】 Ấn Hữu Lâm: “???” Hàng Tư Tư ngơ ngác mặt mày, “Trời ơi, Thiên Du tỷ ơi đây là… nuôi cả hươu cao cổ rồi á?” “Không phải, trên đường gặp.” Lâm Thiên Du từ trên lưng hươu cao cổ nhảy xuống, xoay người vuốt lông, dường như vỗ vỗ cổ hươu cao cổ, “Được rồi, cứ đưa đến đây là được rồi.” Hươu cao cổ cúi đầu cọ cọ vào mặt nàng, biến trở lại thành hươu cao cổ nhỏ nhắn run run lông, đến gần Lâm Thiên Du xoay quanh, bị con hươu đực đầu đàn thúc giục rời đi
Bọn chúng vốn qua sông vì đi bên này mà thôi, vẫn chưa đến mùa di cư, bọn chúng đơn giản là vì lá cây bên này tươi hơn mà thôi
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, “Có rảnh nhớ tới tìm ta chơi nha.” Hươu đực đầu đàn ngẩng lên đầu kêu lớn, “Moo ô!” Đàn hươu cao cổ chậm rãi rời đi, Lâm Thiên Du giơ sợi dây thừng trên tay lên, đưa cho Cung Hâm Minh, “Dây thừng của ngươi này.” “Hả?” Cung Hâm Minh ngớ người ra, “Dây thừng nào của ta cơ?” Hắn nhìn sợi dây thừng này dáng vẻ cũng chẳng thấy quen, trong đầu không có một chút ấn tượng nào về nó
Lâm Thiên Du nói: “Lần trước lều trại của ngươi bị ngựa hoang kéo đi, đây là quấn ở trên đùi con ngựa hoang đó.” “Hi, ta quên béng nó luôn rồi.” Nói đúng ra thì Cung Hâm Minh còn chẳng nghĩ mình còn có thể tìm lại được, hắn dọn dẹp đồ đạc xung quanh, thiếu cái gì thì thiếu chứ bản thân hắn cũng không biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cung Hâm Minh vội vàng vỗ tay đứng dậy nói: “Phiền cô cố ý đưa cho tôi một chuyến thế này.” “Chỉ là có hơi ẩm ướt thôi, vừa nãy dính nước vẫn chưa khô.” Dây thừng có thể trở về là ngoài ý muốn vui vẻ rồi, dính chút nước thì có làm sao, “Không sao không sao
Cảm ơn nha.” “Các ngươi ở đây làm gì vậy?” Lâm Thiên Du chỉ biết Cung Hâm Minh ở đây thôi, kết quả đến lại thấy hơn một nửa khách quý ở đây, còn thấy kì lạ, trừ Hàng Tư Tư là lập đội, còn lại khách quý đều một mình hành động
Cung Hâm Minh ngồi lại dưới bóng cây, cuộn cuộn sợi dây thừng trên tay nói: “Tôi qua đây săn bắn, thấy bọn họ đang hóng mát ở đây, nên qua cùng luôn
Lâm tỷ cô cũng lại nghỉ ngơi một lát đi, chỗ này là đầu gió, trời nắng chang chang ngồi ở đây rất dễ chịu.” Thời gian vẫn còn sớm, Lâm Thiên Du cũng không vội về, dứt khoát ngồi xuống luôn
Một mảnh đồng cỏ lớn như vậy, Truy Phong đã ăn đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, cũng chẳng quan tâm trời nắng hay không, cảm thấy mình đi xa rồi thì lại quay lại, rồi lại tiếp tục đổi chỗ khác mà ăn
Sói đồng cỏ ghé vào trên đùi Lâm Thiên Du, móng vuốt ấn vào quần nàng làm rách một lỗ
Lúc Lâm Thiên Du cầm cái đệm thịt của nó nắn nắn, cũng chú ý thấy quần mình rách rồi, “Chắc lúc chạy bị cành cây cào trúng, không sao, về nhà khâu lại là được rồi.” Vừa nãy cứ mãi bận cũng không để ý, bây giờ ngồi xuống mới thấy, phát hiện quần áo mình tả tơi, lỗ lớn lỗ nhỏ, không cần soi gương cũng thấy mình giờ thật có chút chật vật
Nhưng mà trừ tay ra, ngược lại không bị thương gì, chỉ bị rách quần áo cũng không vấn đề lớn
Hàng Tư Tư cọ cọ ngồi lại gần bên người nàng, không ngừng điều chỉnh lại cho khoảng cách gần hơn, lúc sói đồng cỏ ngẩng đầu nháy mắt, nàng lại lùi về phía sau một chút, duy trì ở trong phạm vi an toàn, vừa trò chuyện vừa hỏi: “Thiên Du tỷ, hai con chó sói có túi kia thế nào rồi
Có phải còn đang ở trạm cứu hộ truyền dịch không?” Lâm Thiên Du gật đầu, “Ừ, quan sát thêm mấy ngày, không có vấn đề gì thì không cần đến trạm cứu hộ nữa.” Hàng Tư Tư thở dài, “Từ lúc đạo diễn không cho chúng ta xem phát sóng trực tiếp của khách quý, giờ em ăn no cũng chẳng biết làm gì.” Trước kia giải quyết chỗ ở xong, mỗi ngày ăn cơm xong tích cóp thêm ít đồ ăn vặt rồi lại nằm xem phát sóng trực tiếp, từ lúc bọn họ xem trực tiếp thấy Lâm Thiên Du phát hiện ra cây bánh mì khỉ, theo đi tìm bánh mì khỉ về sau thì đạo diễn không cho bọn họ xem nữa
Chắc là sợ ảnh hưởng đến sự cân bằng chương trình
【Ha ha ha, Tư Tư có hơi giống đang tham gia chương trình không vậy.】 【Cười chết mất, đạo diễn bắt đầu ra tay trừng trị rồi hả.】 Lâm Thiên Du nắm nắm bộ lông trên cổ sói con xoa xoa, “Có thể đi vòng vòng khắp nơi xem phong cảnh, trên đảo vẫn có nhiều động vật nhỏ hiền lành lắm.” Trong nước một số điểm ngắm cảnh thảo nguyên nổi tiếng, tính hấp dẫn vẫn còn rất cao, hàng năm đều thu hút nhiều du khách ghé thăm
Hàng Tư Tư vẫn sầu não, “Thiên Du tỷ chị có xem bình chọn trên mạng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em em cảm giác bọn mình mấy người đến đây chỉ cho đủ đội hình.” Trừ Phong Tĩnh Dã thật sự đến góp đủ đội hình, những khách quý khác đều chẳng có mấy phiếu
Cũng không thể nói là không có, chắc là thật sự có fan cứng luôn theo dõi xem, rồi sau đó bỏ phiếu
Nhưng so với số phiếu của Lâm Thiên Du bỏ xa mọi người, những khách quý khác cho dù người cao nhất có vài trăm vạn phiếu, nhìn đồ thị thống kê trên ảnh thì họ chỉ là một đốm nhỏ, còn Lâm Thiên Du thì trực tiếp như ngồi hỏa tiễn mà phóng thẳng lên trời
Có người qua đường đi ngang qua xem thoáng qua hai mắt, bị sự tương tác giữa nàng với động vật thu hút, đều sẽ lại đây cho Lâm Thiên Du thêm mấy phiếu
“Cứ coi là chi phí đi du lịch đi.” Lâm Thiên Du cúi đầu nắn nắn mặt nó
Vừa có thể du ngoạn trong khung cảnh xinh đẹp, còn có thể kiếm tiền, môi trường trên đảo muốn tốt hơn nhiều so với nơi mấy chuyên gia sinh tồn mạo hiểm đi đến
Ví dụ như thảo nguyên lớn ở Châu Phi khá nổi tiếng, rừng mưa nhiệt đới Amazon gì đó, những môi trường khắc nghiệt khó khăn kia với nơi này quả thực là khác một trời một vực
Cung Hâm Minh không biết từ bao giờ đã nằm xuống, gối lên chiếc áo khoác gấp của mình nói: “Đúng đó, tôi cũng nghĩ vậy, còn rất vui nữa.” Trừ việc ăn hơi ít một chút, vất vả hơn chút, nhưng như vậy cũng là rất đủ rồi còn gì
“Chỉ là cứ bị mất ngủ.” Cung Hâm Minh lắc đầu, lần trước nằm trong lều trại bị người ta hất đi, hắn đều có bóng ma tâm lý rồi, sau ngủ cũng chẳng an giấc, mặc kệ ngày hay đêm, cứ cảm giác rất mệt nhưng không thể ngủ được
“Anh bị mất ngủ hả?” Hàng Tư Tư lục lọi ba lô nói: “Em kỳ trước cũng có tật xấu này, cố tình mang theo hai quyển sách đến đây, em đã hỏi qua đạo diễn rồi cái này không tính là vật tư, chỉ cần không cần để nhóm lửa, lật xem thôi thì được
Hay là để em cho anh mượn một quyển nhé?” 【…Ai đi sinh tồn hoang dã mà lại mang theo sách vậy trời.】 【Lập cái nhân thiết ham học thích đọc sách gì chứ, ngượng quá đi thôi.】 “Đọc sách có thể chữa mất ngủ được sao?” Cung Hâm Minh không tin lắm, có nói thì nói vậy thôi chứ vẫn đưa tay nhận, “Tôi thật ra cũng rất thích đọc sách, nói không chừng xem càng thấy tỉnh táo thì sao, sách gì vậy, sao mà to thế này?” “Sách Vật Lý lớp 12.” Cung Hâm Minh: “?” Hàng Tư Tư trầm giọng nói: “Sách do Bộ giáo dục biên soạn.” “…” Cung Hâm Minh giật mình kêu lên, “Thôi thôi đừng nói, thôi đừng nói, chỉ cần nghe cái tên sách là tôi thấy mệt mỏi rồi.” Nói rồi lại nằm xuống luôn, ngay sau đó, Cung Hâm Minh liền ngủ ngáy khò khò
Lâm Thiên Du ngẩn người: “...Thấy có tác dụng nhanh vậy sao?” Dòng chữ: 【?
?】 【Tôi uống thuốc ngủ cũng phải chờ thuốc có tác dụng mà.】 【Thật sự hả trời, sách còn chưa cả mở ra kìa!】 Hàng Tư Tư nhìn quầng thâm dưới mắt của hắn, “Chắc mấy ngày rồi không ngủ đủ, giờ người đông cũng thấy yên tâm hơn, em thấy lúc nãy khi không nói gì thì đã sắp ngủ gật rồi.” Lâm Thiên Du gật nhẹ đầu, vị trí này thật sự không tồi, đi ở trên đồng cỏ, gió dường như mang theo cả hơi nóng, từng đợt sóng nhiệt bốc lên
Ngồi đây một lát, nàng cũng thấy có chút mệt mỏi
“Tôi về trước đây.” Lâm Thiên Du lười biếng vươn vai, đứng dậy gọi Truy Phong
Hàng Tư Tư: “Hả
Nhanh vậy đã muốn đi rồi à.” “Ừ.” Truy Phong vui vẻ lại đây, nó không quá sợ người, thấy nhiều người vậy cũng không có phản ứng gì
Hàng Tư Tư rụt cổ lại phía sau, bị Truy Phong chú ý đến thì chủ động cúi đầu lại gần nghiêng cái miệng ra
“A!” Hàng Tư Tư giật mình kích động đứng dậy
“Xích——!” Truy Phong thấy mình giở trò thành công, miệng cười toe toét không khép lại được
Lâm Thiên Du vỗ nhẹ một cái lên đầu nó, “Lại đây.” Truy Phong bị đánh cho ngơ ngác, nghiêm mặt nghiêng đầu, đến đây rồi còn bị đánh à?
Ngựa vằn ngang dọc thảo nguyên có bao giờ chịu thiệt thòi lớn thế này đâu
Nhưng vừa liếc thấy người đánh mình là ai, lại thấy sói đồng cỏ bên cạnh nàng đang há miệng
Truy Phong rụt cổ lại, ngựa vằn co được dãn được, chuyện nhỏ này coi như thiệt thòi chẳng là gì
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt ghé lên muốn cọ Truy Phong, Lâm Thiên Du thở dài, đưa tay ra với nàng, “Cô không sao chứ?” Hàng Tư Tư xua tay, không ngồi vững bị ngã một chút, mặt đất toàn cỏ mềm, cũng không đau, “Không có gì không có gì.” Lâm Thiên Du mang Truy Phong đứng chắn phía sau, từ trong túi bên cạnh cầm ra mấy quả nấm gia, “Cái này coi như Truy Phong tặng cô để tạ lỗi.” Quả nấm gia để trước đó cùng cây xanh, vỏ ngoài dính không ít đất, nhìn bề ngoài Hàng Tư Tư còn tưởng từ chối, Lâm Thiên Du bỏ vào tay nàng xong liền cưỡi Truy Phong đi
Mấy quả nấm gia trong túi bên cạnh vốn đều để cho Truy Phong ăn, thấy Lâm Thiên Du cho người khác nấm gia, Truy Phong dậm chân, phun một hơi, hừ hừ ngoảnh mặt đi
--- Bên này cách nơi Lâm Thiên Du ẩn náu không xa
Về đến nhà, Lâm Thiên Du tiện tay để ba lô ở một bên, cắt miếng nha đam dại ngồi ở bờ hồ lau tay
Ở đây ánh sáng tốt; nàng có thể thấy rõ trên tay có bao nhiêu vết thương, lúc đầu chỉ một đám thôi, sau này dứt khoát bôi khắp cả bàn tay
Những vết thương nhỏ trên tay đều đã khép miệng rồi, nhưng vẫn cứ xoa xoa, nha đam dại có tác dụng giảm nhiệt sát trùng, Lâm Thiên Du xoa một lớp mỏng, làm rất nhanh, nghiêng tay thông qua ánh sáng chiếu thì thấy trong lòng bàn tay có một lớp màng trong suốt
Đợi khi hoàn toàn khô ráo xong, Lâm Thiên Du mới để phần nha đam dại còn lại xuống, rồi lại xé một miếng bánh mì khỉ cho vào miệng
tiện tay đem chung quanh thu dọn một chút, những cái vỏ nha đam đã tước hết đều chôn xuống đất
"Ô, a gào ô
"Ừ
Lâm Thiên Du thấy bên cạnh sói con đang lay mình, quay đầu nhìn về phía hố cạn, bên trong còn có ấu tể đang hướng lên trên nhảy, nhưng là chạy đến bên người nàng cũng chỉ có một con, "Ngươi làm sao ra được
Sói con lắc lư cái đuôi, hứng thú bừng bừng: "Gào
Được rồi
Có lẽ là chen thành một đoàn, ở nơi hẻo lánh không có chỗ đặt chân, cứng rắn bị đẩy ra
"Muốn ăn cái này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ấu tể đối với đồ ăn đều tò mò, nhất là thấy ngươi đang ăn đồ vật, mặc kệ là cái gì, chúng nó đều sẽ cảm thấy ngon
Lâm Thiên Du sợ mắc nghẹn, liền bày rất nhỏ một miếng, "Cho
Nhưng mà..
Sói con hít ngửi bánh mì trái cây, cái hương vị này có vẻ không hợp khẩu vị sói, mắt nó đều híp lại
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, liền biết nó sẽ không thích
Nhưng sói con thấy nàng vẫn luôn đang nhìn mình, liền há miệng cắn bánh mì trái cây, ngửa đầu dùng sức nhai hai lần, miếng trái cây nhỏ lại từ miệng nó bay ra
Sói con lại nằm sấp xuống, nghiêng đầu nằm trên mặt đất, thân cổ ăn, nhai hai lần, miếng trái cây cứng rắn không chạm vào răng
Đôi mắt đen của nó linh động nhướn lên, thấy Lâm Thiên Du vẫn đang xem, lại nằm rạp xuống rồi lại cắn bánh mì trái cây
Ăn rất nghiêm túc, hất đầu cắn, bay ra một đường vòng cung rồi sau đó bị sói con mắt nhanh tay lẹ duỗi móng đè lại
Lâm Thiên Du: "
Phản ứng kịp sói con đây là đang làm gì, Lâm Thiên Du nhịn không được cười ra tiếng, đột nhiên bị bánh mì trái cây làm sặc, "Khụ khụ, ha ha..
【ăn một bữa cơm 800 cái động tác giả.】 【sói con: Dì dì ngươi xem, ta ăn vui lắm nha, nôn, cái này cũng quá ngon nôn...】 【ha ha ha, thật khó ăn vậy sao
Ta bảo.】 Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ sớm yêu mỗi một vị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.