Khúc bánh mì làm từ cây hầu cuối cùng cũng chẳng ăn nổi, biến thành phân đất dễ chịu
Sói con có vẻ không giỏi chịu đựng những món không hợp khẩu vị, nhìn là biết đang cố gắng ăn, nhưng việc này cũng chẳng khác nào uống thuốc, thậm chí uống thuốc còn dễ nuốt hơn khúc bánh mì kia
Lâm Thiên Du đứng dậy đặt sói con về hố thấp, xoay người đi đến tảng đá cạnh báo săn dựa vào, "Đậu Đậu, mấy ngày nữa báo con sẽ về rồi, ngươi hài lòng không
Báo săn ngáp một cái rõ to, liếm liếm móng vuốt, không có phản ứng gì
Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nói chuyện mang báo săn đi xem, chưa kể đến việc bên kia là môi trường vô trùng, phải khử trùng mấy lần mới lên được tầng lầu
Nước khử trùng đặc chế xịt lên quần áo và người thì có thể giặt, nhưng xịt lên báo săn, nó có thể sẽ liếm, cho dù giặt cũng chưa chắc sạch hết, sơ ý ăn phải một chút là nguy hiểm
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nên mang báo săn đi
Báo săn gối lên vai nàng, nghiêng đầu ghé tai vào cổ Lâm Thiên Du, "Gào..
Ở gần như vậy, Lâm Thiên Du giơ khúc bánh mì cây hầu lên, "Thử một miếng không
Động tác cọ của báo săn dừng lại, không từ chối, cũng không bài xích, phản ứng duy nhất là xoay người, quay lưng về phía nàng
Không những thế, tai còn dựng ra sau, như thể đang nghe ngóng tình hình phía sau, sợ Lâm Thiên Du lại định cho nó ăn loại quả có mùi kỳ quái kia
Lâm Thiên Du hừ nhẹ một tiếng, cắn một miếng bánh mì cây hầu, "Đây chính là món ngon, quả dại tươi mới giàu dinh dưỡng đấy
Các ngươi sao ai nấy đều ghét bỏ vậy
Nhưng mà..
với cái mức kén ăn của báo săn, đúng là sẽ không chạm vào loại quả này
[Lúc trước xem Lâm Lâm ăn ngon như vậy, tôi còn tưởng là mỹ vị thần tiên chứ
Nhưng giờ bị mấy bé lông xù chê thế này..
E dè quá.]
[Ha ha ha, chắc là khẩu vị của người và động vật không giống nhau, tôi đặt hàng đây, tôi cũng muốn xem thứ này khó ăn cỡ nào.]
[Vậy nên con vật duy nhất ăn được loại quả này là sói con thôi à, đúng là sói đầu đàn.]
Lâm Thiên Du ăn hết khúc bánh mì cây hầu trong tay mấy ngụm, cuối cùng nhét phần còn lại vào chén nước ngâm của đà điểu, "Hôm nay phải đi sớm chút, làm thêm một lần kiểm tra toàn thân
Trước đây đi trạm cứu hộ, Lâm Thiên Du chẳng cần mang gì cả, chỉ cần có lũ lông xù đi cùng là đủ rồi
Nhưng nhớ lại lần trước thấy cây bồ kết, Lâm Thiên Du lần này cố ý mang ba lô theo
Lần trước thấy đã muốn hái rồi, khổ nỗi không có gì để đựng, lần này đi phải hái nhiều chút mới được
Ba lô rỗng, đến cả dao thái rau nàng cũng không mang theo
Xe cứu trợ vẫn chưa đến, Lâm Thiên Du thay bộ quần áo rách nát trên người, nếu như trước đây thì bộ này vứt đi luôn, nhưng ở trong chương trình thì may vá lại vẫn mặc thêm được mấy ngày nữa
Lâm Thiên Du mở cửa, vừa bước ra ngoài, vừa búi tóc lên, chỗ vừa rồi còn trống trơn thì giờ xe cứu trợ đã đỗ ở đó
--- Trên đường, Tiền Bài Bách Chiêu đưa cho Lâm Thiên Du một bản báo cáo, "Đây là thứ cô muốn, tôi đã đóng thành tập rồi
"Cảm ơn
Lâm Thiên Du nhận lấy xem, báo cáo có bản điện tử, muốn bản giấy cũng là để cho tiện, khi rảnh rỗi có thể xem xét lại
Đồng hồ tuy rất thông minh, nhưng cái màn hình bé tí thế này xem tài liệu bản điện tử thì chữ bị thu nhỏ đi mấy lần, xem rất khó chịu
Sói thảo nguyên lại gần nhìn thoáng qua, không hiểu gì bèn nằm xuống đùi nàng, cảm nhận được sức nặng trên đùi, Lâm Thiên Du vẫn không có phản ứng gì
Sói thảo nguyên ngẩng mí mắt, giật giật móng vuốt
Lâm Thiên Du lấy bản báo cáo ra, "Ừm
Sao thế
"Ô..
Lâm Thiên Du nhếch môi, đưa tay ra vuốt ve gáy sói con
Chẳng có kỹ thuật gì, lực đạo cũng rất tùy ý, sờ một chút, xoa bóp, ngón tay cong lại vuốt lông, lại xoa bóp làm rối tung
Muốn xoa thế nào thì xoa
Sói túi lông vàng tò mò nhìn sang bên này, ánh mắt cứ dán vào tay Lâm Thiên Du không rời
Ngồi cạnh ghế, sói túi lông xám ngồi đó, nửa thân trên ngẩng lên nhìn ra ngoài, như thể thấy gì đó, móng vuốt gõ vào cửa sổ
Tiếng móng vuốt cào vào kính rất rõ, Lâm Thiên Du nghiêng đầu cười nói: "Thấy gì vậy
Vừa nói, nàng chuẩn bị nghiêng người qua nhìn thử, tài xế đột nhiên phanh gấp một cái
Lâm Thiên Du không kịp phản ứng lắc lư về phía trước, ôm con sói con xù lông đang đứng dậy hỏi: "Sao vậy
Bách Chiêu nói: "Hình như xe chở vật tư của tổ đạo diễn bị cướp rồi
"Cướp
Lâm Thiên Du thực sự không tin vào những gì mình vừa nghe được
Tên cướp nào mà lại điên rồ đến mức chạy vào đảo hoang cướp đồ chứ
Cái gì mà đáng giá để cướp vậy, thật sự đoạt được rồi, làm sao rời khỏi hòn đảo này còn là một vấn đề
[Lên đảo cướp đồ cũng đúng là nhân tài.]
[Thật sự có tên cướp ngốc nghếch vậy sao?]
Lâm Thiên Du cũng rất tò mò về tên cướp này, kết quả hạ cửa kính xuống nhìn thì, nào có tên cướp nào, chỉ là một đám voi đang vây quanh xe chở hàng của tổ đạo diễn mà thôi
"Tôi nhớ rồi
Bách Chiêu vỗ đầu, "Lần trước không phải cô đưa rất nhiều nấm quả cho tổ chương trình sao, sau đó đạo diễn Tô vẫn cảm thấy ngại, bèn nói đầu tư lớn mua không ít trái cây, định cho đám động vật ở trạm cứu hộ, chắc voi ngửi thấy mùi thôi
Tuy rằng vật tư trên đảo không thiếu, nhưng một số loại trái cây đúng là không có
Đạo diễn Tô tiêu tiền chưa từng keo kiệt, cả xe chuối quýt, khó tránh khỏi việc bị voi "cướp"
Chỉ có thể nói may mà đàn hươu cao cổ không ở đây, nếu không voi và hươu cao cổ cùng nhau ăn thì khi xe hàng đến trạm cứu hộ có khi chỉ còn lại thùng giấy
"Đạo diễn mua sao
Lâm Thiên Du hứng thú nhíu mày, mở cửa xe nói: "Xuống xem chút
[!!!]
[Đạo diễn Tô: Cảnh báo cấp 1, cảnh báo cấp 1!]
[Có người nói không có cướp, Lâm tỷ: Mấy người không hiểu gì cả.]
Lâm Thiên Du xuống xe không quên xách theo ba lô, "Tôi đã nói hôm nay ra ngoài có một dự cảm mãnh liệt, bảo tôi nhất định mang theo ba lô mà
Lúc đầu tôi còn tưởng là bảo tôi hái nhiều bồ kết, ai ngờ đâu
Nói rồi, nàng đột nhiên thở dài, rất bất lực, "Biết vậy gọi luôn Truy Phong đi cùng
Hai cái bao to của Truy Phong cũng có thể đựng không ít đồ mà
Không chừng còn có thể tiện thể lo hết nguồn cung cấp trái cây cho mấy ngày tiếp theo của chương trình cũng nên
Lâm Thiên Du đi đến hai chiếc xe chở hàng kia, tấm bạt phủ phía trên đã bị vén lên, voi đang vui vẻ dùng vòi cuốn trái cây nhét vào miệng
Nàng để ý hỏi: "Mấy thứ này không có phun thuốc gì đấy chứ
Một số loại trái cây để đảm bảo độ tươi khi vận chuyển thì phải phun các loại thuốc bảo quản
Bách Chiêu lắc đầu, "Không có, tôi đã xem qua báo cáo kiểm định rồi
Đồ vật đưa lên đảo cho động vật, tự nhiên là phải kiểm tra cẩn thận
Chắc là đạo diễn Tô cũng nghĩ đến điểm này, trái cây đều trực tiếp vận chuyển bằng máy bay, sau đó từ sân bay nhỏ của đảo mới chuyển qua đây
"Tốt
Lâm Thiên Du mở ba lô ra, "Vậy thì tôi yên tâm
—— "Khoan đã!!
Tiếng hét xé ruột xé gan của Tô Vũ Hành từ đằng xa truyền đến, mấy con voi đang ăn trái cây cũng dừng lại một chút, vội vàng nhét quýt vào miệng, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh
"Cô không được lấy
Đây là vi phạm
Tô Vũ Hành ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, chiếc xe vừa đi vừa cuốn lên gió khiến tóc của hắn muốn bay cả lên, vẫn kiên cường hô: "Đó không phải là vật tư tiêu hao trong chương trình, không được lấy
Xe dừng lại không xa, Tô Vũ Hành vội vàng chạy xuống, "Không được lấy nha, để tôi xem đã, không, có thể, lấy
Hắn từng chữ từng chữ nhấn mạnh, đến hơi thở còn chưa đều
"Được rồi được rồi, xem ông kìa căng thẳng cả lên
Thấy đạo diễn nói thế, Lâm Thiên Du cũng chỉ có thể kéo khóa ba lô, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào khóa kéo kim loại, "ba" một tiếng, có thứ gì đó rơi vào ba lô nàng
Lâm Thiên Du ngạc nhiên trong giây lát, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một con voi đi tới trước mặt nàng, đầu mũi đang nâng quả quýt rơi xuống, rơi trúng vào ba lô của nàng
"Này..
Trên mặt Lâm Thiên Du dần xuất hiện ý cười, "Tôi có lấy đâu
Tôi còn không đụng tới, nó tự chạy vào ba lô tôi mà
Tô Vũ Hành: "
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du lấy quả quýt trong ba lô ra bóc ăn thử một miếng, "Quả quýt lớn ở trên cây, tôi đi ngang qua nó rớt vào ba lô tôi, quá hợp lý luôn
"Ô, còn ngọt nữa chứ
Vừa to vừa ngọt mà không có hạt, đầu quả cũng suýt đuổi kịp quả cam to, các tép cam bên trong rất ít
[Ha ha ha ha, đạo diễn Tô ngơ luôn rồi.]
[Voi: Hay là mọi người đến ăn buffet đi
Đừng ngại mau ăn đi, đủ không bé
Không đủ thì cứ lấy thêm.]
[Lâm tỷ nói chẳng sai tí nào, những thứ không hiểu sao rớt vào ba lô tôi thì chính là của tôi!]
[Hay quá một câu không hiểu sao, ngươi đúng là được Lâm tỷ truyền cho chân lý rồi.]
Lâm Thiên Du ăn quýt không quên cảm ơn đạo diễn, "Vất vả đạo diễn Tô rồi, quýt này tuyển ngon thật đấy
Nàng vừa ăn, voi vẫn mải miết nhét đồ vào ba lô nàng, không mấy chốc ba lô đã đầy ắp quýt
Nhưng ăn nhiều quýt cũng ngán
Lâm Thiên Du nuốt hết miếng quýt, "Ừm..
cái đó, ừm..
Nàng do dự không biết mở miệng thế nào, Tô Vũ Hành thì ở một bên như hổ rình mồi
Ừm, cái này, cái gì..
Lặp lại mấy từ nửa ngày, quay đầu nhìn về chiếc xe không xa, vừa cười vừa nhìn con voi
Voi hiểu ý, lại dùng vòi cuốn mấy nải chuối xuống
Mắt Lâm Thiên Du sáng lên, vội vàng lo lắng mở miệng ba lô kéo rộng hơn, vừa nói: "Ngại quá đi
Một tay đỡ lấy trái cam đang chực rơi
Tô Vũ Hành: "..
Giết ta đi, ngay bây giờ
"Được rồi, đủ rồi, nhiều quá ăn không hết
Ba lô Lâm Thiên Du đã chồng cao ngất, dưới đáy lót quýt, bên trên chất chuối
Chuối còn hơi xanh, chưa chín hẳn, có thể để được lâu
Nếu là chuối đã chín thì Lâm Thiên Du cũng không lấy nhiều như vậy, chuối tươi vừa chín mang về để qua đêm sẽ nổi đốm đen, tốc độ hư thối cực nhanh, cho đến khi thâm đen hoàn toàn
Không dùng được
Voi say sưa ném thức ăn không sao kiềm chế được, thậm chí còn dùng vòi cuốn cả sọt chuối, nhấc lên một cái
Nghiêng sọt lại, chuối từ trên rơi xuống lộp bộp
Lâm Thiên Du kéo đạo diễn đang hóa đá nhanh chóng lui về sau mấy bước, đồng thời che chắn không cho sói con tiến lên
Rầm, voi đặt sọt chuối xuống đất, chuối rơi gần hết chỉ còn lại phân nửa
Sọt khá sâu, mỗi ô sẽ để ba lớp chuối, giữa các lớp có giấy ngăn cách để chống ẩm và giảm xóc
Nhìn cái sọt, lại nhìn Tô Vũ Hành đang túm tóc mình
Lâm Thiên Du nghĩ nghĩ, "Cám ơn, nhưng chừng này là ta ăn đủ rồi
Trong nhà không có ai thích ăn trái cây lông xù, nhất là quýt, mùi vỏ quýt đối với khứu giác nhạy bén của lông xù thì quá kích thích, đến cả múi quýt bên trong cũng không ăn
Còn chuối thì, số trong ba lô là vừa đủ; nhiều hơn nữa thì dù lông xù thích ăn, cũng không thể nào ngày nào cũng chỉ ăn chuối, đến lúc ăn không hết cả sọt thì lại lãng phí
Lâm Thiên Du giơ tay sờ vòi voi nói: "Mấy quả kia để cho ngươi đi
Một bên voi con đang cuốn chuối ăn, voi lớn nghe vậy, ném một tràng chuối quay sang đưa cho Tô Vũ Hành
【 ha ha ha ha, con voi này tốt bụng ghê
】 【 voi thật là, ta khóc mất thôi
Bận rộn đến giờ mà nó còn không ăn bao nhiêu, lại còn lo cho đạo diễn
】 【 Tô đạo anh làm cái gì thế
Còn không mau cảm ơn người ta
】 Mặt Tô Vũ Hành xám như tro tàn: "...Cảm, cảm ơn
Phòng phát sóng trực tiếp lại vang lên tiếng Ha ha ha
"Chuối thì ăn không hết thật, nhưng cái sọt kia..
ta thấy nó chất lượng không tệ
Lâm Thiên Du xoa cằm, vừa rồi từ trên cao như vậy rớt xuống mà vẫn không sứt mẻ gì, cứng cáp ghê
Nhìn qua là chất liệu nhựa, nhưng với trình độ tinh tế của Tô Vũ Hành, nói không chừng lại là loại vật liệu mới nào đó cũng nên
"!
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, Tô Vũ Hành lập tức cảnh giác, "Cái này thực ra chỉ là cái sọt nhựa vô dụng thôi
Hắn định vươn tay kéo cái sọt chuối qua
Voi lại hiểu nhầm ý, lại lấy thêm một nắm chuối đặt vào tay hắn
Tay Tô Vũ Hành còn chưa chạm vào sọt thì đã bị chuối đè vào lòng bàn tay trước rồi
Voi dùng vòi đẩy sọt chuối, đẩy đến trước mặt Lâm Thiên Du
"Hóa ra ngươi muốn chuối hả, nói sớm đi
Lâm Thiên Du lấy hết chuối trong sọt ra cho đạo diễn, còn mình thì chuyển chuối trong ba lô vào sọt
Lâm Thiên Du xách sọt lên nói: "Cám ơn nhé
Tô Vũ Hành mím môi, khớp hàm run nhè nhẹ, lục tìm trong ba lô trợ lý lấy bình dưỡng khí chụp lên mặt hít
Đáng ghét
Chuyến xuống xe của Lâm Thiên Du có thể nói là thắng lợi trở về
Nàng ăn xong quả quýt trên tay, vỗ vỗ voi nói: "Các ngươi cứ ăn đi, ta đi đây
Vừa rồi nhìn thoáng qua, nàng đã nhận ra con voi lớn này chính là con trước đã mang nấm quả đến cho mình, nhận thức được voi thì dễ làm việc
Thực ra, theo Lâm Thiên Du thấy thì đàn voi này tính cách cũng không tệ, sói thảo nguyên đến gần cũng không gây ra phản ứng gì, ngược lại còn vùi đầu vào ăn
Các chuyên gia phân loại tính cách voi thành nhiều loại, nào là thủ lĩnh, kẻ nghịch ngợm gây sự, kẻ bạo lực..
các kiểu
Lâm Thiên Du hồi tưởng lại tài liệu mình từng đọc, chúng nên thuộc loại người khổng lồ ôn nhu
Dùng tính cách này để hình dung đàn voi mà nàng gặp phải rất hợp lý
Chiếc xe chở chuối thứ hai có vẻ được voi thích hơn, bên xe quýt thì không còn mấy con voi nữa, tất cả đều vây quanh xe chuối
Ôm đồ lên xe, Lâm Thiên Du nói: "Cho ta mượn chút cốp xe nhé
Bách Chiêu đã vòng ra phía sau, "Được thôi
--- Buổi tự hái trái cây, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi đồ ăn bị cướp đoạt đã lên hot search
# Xe chở chuối quýt bị cướp sạch # Thấy cái hot search này, phản ứng đầu tiên của mọi người là ai thất đức vậy đi bắt nạt người trồng vườn thế
Kết quả bấm vào xem video thì sôi nổi bày tỏ: Để chúng nó ăn đi
Không đủ tiền mở đường thì ta nạp tiền trực tiếp luôn
Động vật được bảo vệ cấp quốc gia ăn chút quýt chuối thì sao gọi là cướp sạch được chứ
Đây là hao hụt bình thường trên đường vận chuyển mà
Sau đó mới chú ý đến Lâm Thiên Du đang ăn trái cây chung với lũ voi trong hình
Chủ yếu là xe vận chuyển quá cao, voi dáng người to lớn đứng kia, chân voi cũng đủ che khuất người rồi, huống chi là cả đàn voi, chân chồng chân hình hài che kín hết cả, chắn hết Lâm Thiên Du
Cho đến khi Lâm Thiên Du đi theo một con voi trong đó đến bên xe vận chuyển, mọi người lúc này mới thấy được nàng
Đồng thời cũng thấy được hành động cuồng nhiệt vác sọt ném mồi của voi
【 trời ơi
Ta đi vườn thú cũng không dám cho ăn như vậy đâu
】 【 nhìn mặt đạo diễn bên cạnh kìa, ha ha ha ha —— cứ như không mang đồ bảo hộ trèo Himalayas vậy
】 Vì thường xuyên lên hot search nên những người qua đường thỉnh thoảng click vào cũng đã thấy quen mắt rồi
Sau khi chương trình phát sóng, tần suất Lâm Thiên Du lên hot search không còn là thường xuyên nữa, mà là gần như mỗi ngày, nào là cùng đàn sói, báo săn, sói túi, hôm qua còn cùng sư tử trắng lên khung hình đang treo hot search kia kìa
Trong thời đại lưu lượng lên ngôi này, có thể nói phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du nuôi sống được cả mấy cái tài khoản marketing biên tập cắt ghép video rồi
Mọi người thấy Lâm Thiên Du chung sống với động vật cũng không có gì lạ nữa, quen rồi
Thậm chí còn lập lầu chủ đề trong siêu thoại, thảo luận muốn xem Lâm Thiên Du cùng động vật nào chung một khung hình nữa
Đặt cửa chơi trò đùa các loại chuyện vui lớp lớp, đến cả độ thảo luận trong siêu thoại cũng ào ào tăng lên
Tô Vũ Hành lúc đầu còn đang hút dưỡng khí, sau khi biết chuyện này lên hot search thì lập tức không hoảng hốt nữa, mắt không mờ nữa, một hơi vác mấy sọt trái cây lên lầu bắp chân cũng không run chút nào
Lâm Thiên Du ngồi bên giường bệnh sói túi, cũng đang cầm điện thoại lướt Weibo
Bác sĩ ở bên ngoài gõ cửa, "Các số liệu đều đạt yêu cầu, hôm nay truyền xong bình này là được, chờ ba tháng sau lại đến kiểm tra lại
Nói xong, anh lại dừng một chút, "Cô làm chương trình này khi nào kết thúc vậy
Có lẽ là sợ sói túi đến lúc đó không quay lại mình lại phải qua đây, công việc của nhân viên y tế của họ cũng không dễ dàng gì, dù sao thì tính đến hiện tại, sói túi chỉ thấy những bác sĩ và y tá hay xuất hiện thì mới không biểu hiện thái độ mâu thuẫn gay gắt
Nếu là vô tình gặp phải những người khác trên đường thì chúng vẫn rất bài xích
Trong thời gian này để cho sói túi qua lại thuận tiện, bệnh viện dứt khoát điều cả đám bác sĩ y tá đến phân viện, chỉ sợ họ lỡ gây kích thích đến sói túi
Ở chung một thời gian mà còn như thế, đợi ba tháng sau sói túi quên sạch thì chẳng phải là càng khó xử lý hơn sao
"Chắc là không đợi được đến lúc kiểm tra lại đâu
Lâm Thiên Du còn chưa tính xem chương trình còn bao lâu nữa là kết thúc, nghe thế thì biết ngay ba tháng đó chắc chắn không có thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến tình huống đặc biệt của sói túi, nàng nói: "Anh yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện
Bác sĩ vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Lâm Thiên Du, anh gật nhẹ đầu nói: "Vậy nhờ cô cả
Tuy nói sói túi hiện giờ gặp bác sĩ quen mặt thì sẽ không mâu thuẫn, nhưng điều kiện tiên quyết là bác sĩ không được ở lại quá lâu, vì vậy nói xong bác sĩ cũng không dừng lại nhiều, xoay người rời khỏi phòng bệnh
"Nhóc con nghe thấy chưa
Lâm Thiên Du ngồi lại bên giường, nhìn con sói túi xám, trong mắt toàn là ý cười."Bác sĩ nói ngươi khỏi rồi, ngày mai chúng ta sẽ không cần đến đây chích kim nữa
"Ô
Sói túi xám kêu khẽ
Thấy nó như muốn giơ vuốt cào giường, Lâm Thiên Du vội ngăn lại, "Khoan..
Giờ vẫn không thể lộn xộn
Bác sĩ đã quấn băng gạc bên trên để tránh cho con vật bị loạn kim truyền dịch trong quá trình truyền, tuy đã có lớp bảo hộ này nhưng vẫn nên cẩn thận vẫn hơn
Sói túi xám cụp đầu liếm liếm mu bàn tay nàng, thành thật không nhúc nhích nữa
Lâm Thiên Du nheo mắt lại, "Ngoan
Hôm nay là thay thuốc, không nhiều như trước, một bình nửa tiếng là xong
Chờ bác sĩ vào rút kim, Lâm Thiên Du nhìn miếng băng dán trên chân sói túi, khẽ thở phào
Từ khi mang sói túi xám về đây, cho đến khi chữa khỏi hẳn, thực ra trong lòng Lâm Thiên Du vẫn luôn rất căng thẳng, giờ phút này cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại
Đi tới đi lui cứu trợ xem bệnh cũng coi như tạm thời kết thúc
Lúc rời đi
Lâm Thiên Du vẫn hái thêm hai nắm bồ kết, tận dụng triệt để nhét vào ba lô leo núi
Chỗ đựng nước ở hai bên cũng đều đổ đầy quýt, nàng cũng nhét thêm ít bồ kết vào trong
Sau khi nhét cẩn thận, Lâm Thiên Du đeo ba lô một bên vai lên, xoay người hướng về phía đám tiểu sói và loại túi sói đang ngồi xổm trước cửa, vẫy tay nói: "Về nhà thôi
"Ô
--- Hôm nay về nhà tương đối sớm, mọi khi về đến nhà trời đã tối mịt rồi
Nhưng bây giờ trời vẫn còn sáng trưng
Lâm Thiên Du bước xuống xe, hai tay xách theo giỏ trái cây
Hỏi mùi quýt, báo con và sói con đều trốn ra xa
Báo con bên kia còn đỡ, chỉ có hai con, trốn vào chỗ khuất là được, so ra thì lũ sói con bên này lại không trốn được
Trong quá trình chen chúc, vài con bị đẩy lên trên, dứt khoát nằm sấp xuống ngay tại chỗ, chẳng thèm để ý đến việc đang xếp chồng lên nhau như La Hán
Đầu đồng loạt quay về phía khuất, bên ngoài chỉ lộ ra một đôi bàn chân sau, kiểu thịt đệm hướng lên trên
Lâm Thiên Du thấy chúng nó như vậy, không khỏi nhếch mép cười, hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta nghiêm túc nghi ngờ có con lông xù nào đó đã kể cho mấy đứa nhỏ nghe mùi vị bánh mì cây Hầu rồi, cho nên chúng nó mới mâu thuẫn với trái cây như vậy
Chỉ một chút mùi quýt thôi, không thể lợi hại như vậy được
Dù sao cũng đâu có đưa sát mũi để ngửi, mùi chúng nó ngửi được bây giờ đã bị không khí làm loãng rồi
Trong đám sói con dường như đã nhận ra điều gì, hoặc có thể là hai chữ "bánh mì cây Hầu" đã để lại ấn tượng sâu sắc, bèn ngẩng đầu lên, trông ngóng nhìn Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du lập tức bị cái vẻ ngoan ngoãn, hiền lành của nó làm cho bật cười, "Ha ha
【 Sói con: Dì dì đang nói gì vậy, trái cây ngon như thế, sao lại mâu thuẫn được chứ
】 【 A a a, dễ thương chết mất
Nhanh cho nó ăn bánh mì cây Hầu, có phải ăn thêm vài cái sẽ khóc được không
】 【 Thật á, tỷ muội vừa nói thế, Satan tỉnh dậy phát hiện mình rớt hạng nhì rồi
】 【 Nhiều móng vuốt thịt đệm của lũ lông xù thế kia, mà ngươi chỉ lo cho trái cây thôi sao
Lâm tỷ ơi, không làm thì để tôi làm a
】 ..
Đám sói con đang nô đùa, móng vuốt tự nhiên đều xòe ra, chúng nó còn nhỏ, lông cũng không dài, miếng thịt đệm đen đen trông rất đáng yêu, đưa tay ra cũng không sờ hết được
Còn có cả cái đuôi nhỏ thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy nữa chứ
Ai mà nhịn được không sờ mó cơ chứ
Fan hâm mộ xem livestream đều sốt ruột muốn chết, hận không thể tự xắn tay áo lên mà xoa nắn chúng nó
Lâm Thiên Du mang quýt vào trước, dùng chiếc rương báu tìm được trong trò chơi, tuy không có tác dụng giữ tươi, nhưng chủ yếu là dung lượng lớn, có thể chứa được nhiều
Ba lô dung lượng cũng rất lớn, vừa với rương báu, để quả quýt ở trong cùng rương báu đều để được
May mà rương báu có thiết kế hình cung ở trên, đậy lên cũng không bị ép quả quýt
"Được rồi
Lâm Thiên Du vỗ vỗ thùng, đẩy nó xuống dưới bàn, xoay người đi sắp xếp chuối
Sau khi cất hết trái cây
Để có chỗ đựng chuối, Lâm Thiên Du lót một lớp da lông dày ở bên trong sọt, vỗ vỗ cảm nhận một chút, "Như vậy là được rồi chứ
Nhưng tay sờ bốn phía, lại cảm thấy hơi cộm tay
Nếu lúc nghịch ngợm mà không cẩn thận đụng vào, dùng lực mạnh quá cũng có thể làm xước thịt đệm
Vì thế, Lâm Thiên Du lại cầm da thỏ lên, bọc kín cả bốn phía
Hơn nữa, sọt đựng bóng rổ bên cạnh có khe hở, cũng không cần băng dính hay dây thừng, chỉ cần nhét vào khe là xong chuyện
"Hoàn thành
Lâm Thiên Du vỗ vỗ sọt đựng bóng rổ, "Cái này cho mấy đứa sói con chơi
Dung lượng khá lớn, đủ cho cả lũ sói con vào, chỉ là hơi chen chút thôi
Lâm Thiên Du đặt sọt đựng bóng rổ đã bọc da lông trong sân, lũ sói con chẳng hiểu mô tê gì lũ lượt chui vào
"Gào
"Gào
"Gào ô..
Đám sói con đều rất nhiệt tình, nhưng mới vừa bò xuống từ đống người ở góc, đứa ở dưới bị đạp một cái, mấy con trên đầu thì bị ngã xuống đất
Lăn lộn trên cỏ, chúng nó xiêu vẹo cũng nhào tới sọt bóng rổ
Lâm Thiên Du dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng đánh nhau, đừng giẫm vào móng
Lời còn chưa dứt, móng của một đứa đã rơi trúng đầu một đứa bên cạnh
Lâm Thiên Du: "..
Bất quá, kiểu tấn công bằng móng như này chắc không tính là đánh nhau đâu nhỉ
Báo con bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, cuộn tròn trong sọt bóng rổ của mình thoải mái liếm lông, tiện thể còn liếm liếm bạn bên cạnh
Lâm Thiên Du ngồi bên cạnh, một tay chống cằm, nhìn chúng nó chen chúc vào một chỗ, mấy cái đầu nhỏ lông xù ló ra ngoài sọt bóng rổ
Nghĩ đến con sư tử trắng, cô tặc lưỡi, nói: "Nếu như bên chỗ đạo diễn có cái sọt lớn hơn thì tốt
Ở vùng thảo nguyên này, Lâm Thiên Du không nghĩ ra được cái gì có thể dùng làm sọt cho sư tử trắng chơi cả, đến cái thùng giấy lớn còn không kiếm được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Du lại chợt sửng sốt, thùng giấy không có vật liệu thì không làm được, nhưng mà cô có thể thay vật liệu, làm thùng gỗ mà
Lâm Thiên Du lấy tay phải gõ vào lòng bàn tay trái, ván gỗ thì đầy, làm thùng gỗ thì không có vấn đề, được rồi..
Vậy thì làm thế nào để ghép ván gỗ lại với nhau mới là hơi khó
Kết cấu mộng mẹo
Lâm Thiên Du nhìn thứ duy nhất trong tay có công cụ là con dao thái rau, bắt đầu suy tính xem việc dùng dao thái rau để chẻ ra kết cấu mộng mẹo liệu có khả thi hay không
Việc này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn
Con loại túi sói màu xám lại đến cọ tay cô, cúi đầu đặt một con thỏ xuống
"Ừ
Lâm Thiên Du sửng sốt, cô không để ý là con loại túi sói đi săn từ khi nào, "Ngươi bắt à
Con loại túi sói màu xám dùng chân trước đẩy đẩy con thỏ về phía cô, ngẩng đầu lên, mắt sáng rực: "Ô
"Giỏi quá
Xem ra loại túi sói cũng là một tay săn bắn cừ khôi đó
Lâm Thiên Du không hề keo kiệt lời khen, sau đó sờ đầu nó, nói: "Ngươi vừa khỏi bệnh, vẫn nên bồi dưỡng thêm mấy ngày, việc đi săn không cần vội
"Gào..
Loại túi sói màu xám ngoan ngoãn đáp
Lâm Thiên Du không rút tay ra khỏi đầu loại túi sói, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, khẽ nói: "Theo lý thuyết, sau khi khỏi bệnh thì ngươi có thể trở về cuộc sống của mình rồi
Nhưng mà đã ở chung lâu như vậy rồi, Lâm Thiên Du ngập ngừng hỏi: "Ừm..
Các ngươi có muốn ở đây mãi không
Con loại túi sói màu xám không chút do dự: "Gào
Con loại túi sói màu vàng ngậm một con chim cũng đi tới, thả con mồi cùng với con thỏ vào chung, cũng cất tiếng trầm thấp: "Ô
Lâm Thiên Du nở một nụ cười tươi, "Tốt
"Chúc mừng loại túi sói đã khỏi hẳn, ta quyết định hôm nay sẽ làm chút đồ ngon để cải thiện bữa ăn
Lâm Thiên Du cảm xúc dâng trào, nhưng lời nói lại chuyển hướng: "Nhưng trước đó, vẫn phải đặt tên cho hai con loại túi sói đã
Trước đây, vì không chắc loại túi sói đã khỏi hẳn hay chưa, cũng không chắc chúng có chịu ở lại đây không
Bây giờ đã muốn ở chung với nhau rồi, thì tự nhiên phải có tên, không thể cứ gọi loại túi sói loại túi sói mãi được
Gọi nhiều quá, chúng nó lại tưởng tên mình là loại túi sói thì làm sao
【 Đến rồi, lại đến khoảnh khắc kịch tính nhất
】 【 Nói đi, là kiểu tên lặp âm hay tên chữ đôi
】 【 Một trong những thú vui khi xem livestream này là: xem chủ thớt đặt tên cho động vật nhỏ
】 "Tên chỉ là một cách gọi, quan trọng là cái tâm ý, không cần quá phức tạp
Lâm Thiên Du nhìn hai con loại túi sói đang ngồi thành hàng, ngập ngừng một lát rồi nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Tiểu Xám và Tiểu Vàng
【 Đẹp
】 【 Tuyệt
】 【 Ổn định mà xuất ra, đúng là không hổ là ngươi
】 【 Tôi bảo sao hồi nãy lại trải nhiều da lông như thế, Lâm tỷ lần sau cứ nói thẳng, mọi người đều là bạn già rồi, không cần nói mấy lời xã giao làm gì
】 Lâm Thiên Du: "..
Chuyện này hết rồi
Tập 3 livestream văn nghệ xin chào tạm biệt nhé
Tên cứ thế mà trót lọt xong
Lâm Thiên Du cầm dao thái rau đi ra ngoài, "Vẫn nên đi tìm chút đồ ăn đã, xem tối nay ăn gì
Đám lông xù thì ăn thịt, Lâm Thiên Du lại muốn ăn đồ chay, lúc trước ở chỗ sông cứu hươu cao cổ dường như đã thấy rau hẹ dại
Nhưng mà lúc đó tình hình khẩn cấp, cô đâu có tâm trí mà để ý đến chuyện khác ngoài con hươu cao cổ, sau khi cứu hươu cao cổ xong cũng không quay lại chỗ đó
May mà cũng không xa lắm, lúc nào cũng có thể đến được
Lâm Thiên Du luôn là người hành động, nghĩ là làm liền đứng dậy, mới đi ra chưa được hai bước, cô khựng lại
Ngẩng đầu nhìn trời, Lâm Thiên Du lại quay đầu nhìn lũ lông xù và cả lũ ấu tể đang cố nhảy nhót trong hố sâu không chịu đi xa
Cô suy nghĩ rồi nói: "Hay là mọi người cùng đi đi
Việc săn bắt thì đám ấu tể chắc chắn là không giúp được gì, khi cô hái rau hẹ dại thì lũ ấu tể cứ tự chơi là được
Đám ấu tể ở nhà đều rất ngoan, cũng không trông chờ chúng làm gì, không chạy loạn là được rồi
May mà lũ ấu tể đều rất ngoan và nghe lời, không tự tiện chạy lung tung, mà lại còn rất quấn lấy cô nữa chứ
Cái duy nhất không tốt có lẽ chính là quá quấn lấy cô, lúc đi đường có xác suất rất lớn sẽ bị vấp ngã
Vì vậy, Lâm Thiên Du đi mỗi bước đều hết sức cẩn thận
Đàn sói thảo nguyên tự giác bao quanh bên ngoài cùng, hai con loại túi sói cũng đi sát theo Lâm Thiên Du, báo săn thì đi trước rồi dừng lại, thường xuyên quay đầu nhìn cô
Dòng nước sông chảy xiết nguy hiểm, Lâm Thiên Du cố tình đi vào trong, không mang theo lũ ấu tể ra bờ sông, cô cúi đầu tìm rau hẹ dại, "Truy Phong, ngươi ăn mấy loại cỏ đó còn nhớ không
Có rau hẹ dại không
Nàng nhớ khi đi theo Truy Phong trên đường, miệng nó đã không ngừng nhai
Lúc này hẳn là đã no, cành cây sà xuống đến bên miệng nó cũng không hề mở miệng nếm thử một ngụm
"Xích
Ngựa vằn vui vẻ chạy tới, hỏi Lâm Thiên Du nhưng dường như không có ấn tượng gì về chuyện đó
Có lẽ nó từ đầu đã không biết rau hẹ dại là cái gì
Lâm Thiên Du nghĩ một chút, rau hẹ dại có lá hẹp hơn so với rau hẹ thường ăn ở nhà, hương vị cũng cay hơn, nhưng hình dáng nhìn giống như cỏ, ngựa vằn có lẽ cũng không phân biệt được
Cân nhắc việc dùng từ để hình dung hình dáng bên ngoài của rau hẹ dại, Lâm Thiên Du quyết định bỏ qua
Vẫn là tự mình tìm thì hơn
Đi qua non nửa đường, phía trước đã bắt đầu xuất hiện những cành cây gãy, có lẽ đó là chỗ nàng đã kéo hươu cao cổ chạy ra sông
Vậy có lẽ..
chính là ở khu vực này
Lâm Thiên Du khom lưng, tìm kiếm xung quanh
"Nha, cái này...
Lâm Thiên Du bỗng dừng bước, nhìn vào bụi cỏ không xa, có lẫn những bụi cây ngang, "Cái này giống như là rau hẹ dại rồi
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống, vặt một ngọn rau hẹ dại đưa lên mũi ngửi, đúng là mùi rau hẹ dại, không sai, chỉ là đám rau hẹ này mọc khá ít, lại bị cỏ dại và cành cây đè lên
Nếu không cẩn thận tìm, lần này có lẽ sẽ đi lướt qua, căn bản không phát hiện được
Lâm Thiên Du nhấc con non đặt trước mặt mình, "Ta hái rau hẹ ở đây, các ngươi chơi ở đây nhé, đừng chạy lung tung đấy
"Gào
Không biết là con non nào lên tiếng
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện, lo lắng của nàng là không cần thiết, đừng nói chạy loạn, thậm chí khi nàng ngồi xổm xuống, đám con non cũng túm tụm chen lấn nhau, muốn bò lên người nàng, một đám bám chặt lấy, đừng nói chạy loạn, móng vuốt của chúng không rời khỏi đùi nàng, có con không tới được thì tức tối kêu to
Lâm Thiên Du ôm một vòng, gom chúng lại trước mặt
Như vậy đàn con non đều ở trước mắt, dễ dàng quan sát, sẽ an toàn hơn
"Được rồi, tự chơi đi
Sắp xếp xong cho đám con non, Lâm Thiên Du bắt đầu hái rau hẹ dại
Nàng không nhổ tận gốc mà cắt ở gần gốc, rồi bỏ vào tay, khi nào hái được một nắm đầy mới bỏ vào ba lô
Tiểu sói không đi, bầy sói cũng không có động tĩnh
Báo săn đi vòng quanh một lượt, cuối cùng đứng bên bờ sông nhìn một lúc, rồi quay lại nhảy lên chỗ cao nằm
Loài túi sói không biết nàng đang làm gì, bắt chước dáng vẻ của Lâm Thiên Du hái rau hẹ dại, cắn một ngọn cỏ
[Đội hình thật hùng hậu a, đám con non này lớn lên sẽ ra sao nhỉ?] [Chẳng phải trực tiếp xưng vương xưng bá trên thảo nguyên sao, Lâm tỷ ra lệnh một tiếng, quả thực vô địch.] [Bộ dáng này ta thích, Lâm tỷ cô xuống đây đổi tôi lên
Đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin cô.] [Sao tự dưng lại muốn mang con non đi ra ngoài vậy?] Lâm Thiên Du chuyên tâm hái rau hẹ dại, liếc qua màn hình, mỉm cười nói: "Con non luôn ở nhà, phạm vi hoạt động chỉ có chừng đó, dù sao bây giờ có điều kiện, thì cứ cho chúng ra ngoài chơi nhiều hơn
Đưa con non đi ngắm thế giới
Lâm Thiên Du lắc lắc cổ tay, đám rau hẹ dại ở đây trông thì ít, nhưng khi bắt tay vào hái lại rất nhiều, không bao lâu có thể hái được một bó
Chỗ này gần nhà như vậy, rau hẹ dại lớn nhanh, khi nào muốn ăn lại đến hái là được, không cần cố hái nhiều
"Ầm," mặt nước yên ả nổi lên gợn sóng, báo săn trên tảng đá nhanh chóng nhận ra động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, nhưng mặt nước lại không có gì bất thường
Báo săn chậm rãi liếm móng vuốt của mình, theo bản năng chú ý xung quanh
Chỗ Lâm Thiên Du hái rau hẹ dại cách bờ sông một khoảng, dù vậy, sói thảo nguyên đã nhận ra điều gì, quay đầu liếc mắt nhìn
"Tiểu sói
Lâm Thiên Du chú ý tới động tác của sói thảo nguyên, giơ tay lắc lắc trước mặt nó, "Sao vậy
Thấy đồ vật trước mặt, sói thảo nguyên liền muốn cắn, Lâm Thiên Du vội vàng rụt tay về, "Cái này cay lắm, ngươi không ăn được
Sói thảo nguyên ngửa đầu cọ cọ vào cổ tay nàng
Cỏ xanh ven sông khẽ động, cá sấu chậm rãi bò sát, ép sát đám cỏ rạp xuống, con cá sấu lớn chậm rãi tiến gần người đang ở không xa, đôi mắt chết trân nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng
Thiết bị phát sóng trực tiếp đặt trên cao ghi hình lại, lướt qua động tĩnh ở bụi cỏ, khán giả chú ý tới rồi thi nhau thốt lên kinh ngạc
Con cá sấu đó nhìn to lớn mập mạp, trên người còn dính nước, hé miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, như thể đã nhìn trúng mục tiêu săn mồi, chỉ chờ cơ hội phục kích
Nhưng ngay sau đó, một móng vuốt trắng nhẹ nhàng đặt lên đuôi cá sấu
Báo săn nhảy xuống bên cạnh cá sấu, nheo mắt nhìn sư tử trắng, sư tử trắng không hề nhúc nhích, mặc kệ nó đánh giá
Sau một hồi đánh giá ngắn ngủi, lông trên người báo săn đang xù lên dần dần ép xuống, lại chuyển mắt nhìn vào người cá sấu
Sói thảo nguyên từ xung quanh đi lên, động tác ngẩng đầu của cá sấu rất cứng đờ, nó nhìn lên phía trước cái bóng che phủ xuống, tiểu sói đang cúi đầu mặt không cảm xúc
Định quay người chạy trốn, thì ở hướng duy nhất có thể trốn, hai con túi sói sóng vai ngồi xổm ở đó, yên lặng không một tiếng động, không biết đã đến gần từ lúc nào
[!!!] [Tôi, tôi thật sự không dám thở mạnh.] [Cá sấu: Tôi cứ tưởng hộp cơm tự gõ cửa, hóa ra là cảnh sát câu cá chấp pháp!] Tác giả có chuyện muốn nói: Ngủ ngon, ngủ sớm, yêu mỗi một người...