Nhìn vào hoa văn và kích thước lớn nhỏ, có thể thấy đây là mèo thảo nguyên, xác suất lên đến 90%
Mèo thảo nguyên thuộc loài mèo ăn thịt, thuộc họ mèo trong lớp động vật có vú
Hoa văn trên người chúng rất giống với mèo Dragon Li
Nếu nhìn thấy ngoài tự nhiên, phản ứng đầu tiên của mọi người thường là một con mèo hoang nào đó trong thành phố chạy ra
Lưng mèo có màu lông vàng nhạt, trên người có các đốm đen không đều
Trên đỉnh đầu có những đốm nhỏ màu nâu, các chi có bốn dải đen sẫm
Đuôi dài bằng một nửa chiều cao của cơ thể, trông rất đáng yêu
Cùng với mèo rừng tai thỏ và mèo sa mạc, chúng tạo thành ba loài mèo đáng yêu nhất phương Tây
Do bộ lông xinh đẹp mà con người săn bắt quá mức, số lượng mèo thảo nguyên hoang dã đã giảm mạnh, sau đó được liệt vào danh sách động vật bảo vệ cấp hai quốc gia, hành vi săn bắt quá mức mới bị ngăn chặn
"Có vẻ như đúng là mèo thảo nguyên thật rồi
Lâm Thiên Du nhớ đến bản tính của con vật nhỏ này
Khi vừa thò tay vào thì nó đã xé tay áo nàng ra từng mảnh, trên cánh tay cũng bị thương vài chỗ
Hình dáng thì thanh thoát mà tính cách thì táo bạo, kỹ năng săn bắt và đánh nhau đều thuộc hàng cao thủ
Ý thức lãnh thổ của chúng rất mạnh, mèo thảo nguyên trưởng thành sẽ coi khu vực một dặm xung quanh làm lãnh địa của mình, có thể nói là bá chủ thảo nguyên cũng không sai
Chúng là động vật hoạt động về đêm, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện vào ban ngày
Vì vậy, việc hôm nay gặp được chúng vào ban ngày đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên
Nhìn xung quanh, Lâm Thiên Du đoán rằng mình đã đi vào lãnh địa của mèo thảo nguyên, "Vậy..
Ta cứu ngươi ra có được không
Mèo thảo nguyên nhỏ hung dữ giậm chân xuống đất, "Gừ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xem ra là không ổn rồi
【 Sao lại chui vào hang vậy
】 【 Con nhỏ này bé tý mà lợi hại ghê, ta mà bắt được thì sẽ đè xuống cho nó chừa thói hung dữ
】 【 Vừa nhìn thấy ảnh, mèo thảo nguyên đáng yêu quá
Mặt nhỏ tròn xoe, muốn nuôi quá
】
Lâm Thiên Du suy đoán nói: "Có thể là nó đuổi theo một con vật đào hang nào đó rồi bị lạc vào trong đó chăng
Cũng có thể do nó cảm thấy khoảng cách không xa nên định dùng móng vuốt bắt mồi, cho nên mới chui vào
Kết quả là không kiểm soát được, đi quá sâu, chưa bắt được mồi thì đã tự mắc kẹt
May mà xung quanh đây không có đại bàng, nếu không nhìn thấy mèo thảo nguyên bị kẹt ở đây, chúng chắc chắn sẽ đến đợi
Ngoài tự nhiên, nếu động vật nhỏ nào bị kẹt trong hang mà không thoát ra kịp, có thể sẽ chết đói trong đó
Lâm Thiên Du cảm thấy vẫn nên nói chuyện tư tưởng với mèo thảo nguyên trước, "Thương lượng một chút, ta cứu ngươi ra, ngươi đừng cào ta
Hang ổ của loài gặm nhấm trông có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại vô cùng phức tạp, một số còn có tầng giả để ứng phó với thời tiết khắc nghiệt
Nếu bị chôn sâu trong đó, chỉ cần hang không sập, thì cũng không lo lắng về việc bị ngạt thở
"Gừ
Lâm Thiên Du nhíu mày, nhìn điệu bộ này, đừng nói đến chuyện chờ được cứu ra, vừa thò tay ra chắc đã bị đánh rồi
Móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng rạch da thịt..
và cả quần áo của nàng
Bộ quần áo trước đã rách nát, vẫn chưa nghĩ ra cách sửa, bộ này mà hỏng nữa thì thật sự không còn gì để mặc
Dù sao thì cũng đang phát sóng trực tiếp, phải chú ý hình tượng một chút chứ
Lâm Thiên Du một tay chống cằm hỏi: "Ngươi cứ chờ trong đó như vậy không khó chịu sao
Lần này mèo thảo nguyên không gầm gừ nữa, có lẽ cũng đã mệt, bắt đầu tiết kiệm sức
Xung quanh tương đối thoáng đãng, có đại bàng để ý đến tình hình ở đây, nhưng vì sợ con sư tử trắng nên không dám lại gần
Trước khi đàn sói thảo nguyên ăn thịt, chúng đã đứng trên các tảng đá gần đó, còn bây giờ thì ngay cả hòn đá chúng cũng không dám trèo lên, chính xác mà nói thì chúng có vẻ đang lảng vảng xung quanh, không dám hạ cánh
Lâm Thiên Du nhìn về phía con sư tử trắng có khả năng gây ra mối đe dọa lớn nhất cho đại bàng, "Ngươi từng bắt đại bàng rồi sao
Con sư tử trắng có vẻ không quan tâm đến những việc ngoài xây nhà gỗ và dọn dẹp nhà, nghe vậy nó cẩn thận nghĩ một chút, rồi gật đầu, "Ừm..
Ồn ào
Một âm thanh rất khó chịu, chắc hẳn chúng ồn ào lắm
Nhưng có vẻ như đại bàng đã bị đánh thê thảm, hoặc là nhìn thấy kết cục của đồng loại quá bi thảm, nên đã sinh ra sợ hãi đối với con sư tử trắng
Chúng không đến quấy rối là chuyện tốt, Lâm Thiên Du có thể có một không gian yên tĩnh để thương lượng với mèo thảo nguyên
"Ngươi thật sự không cần ta giúp sao
Ta sắp phải đi rồi đấy
Lâm Thiên Du chọc chọc vào chân mèo thảo nguyên, không ngạc nhiên khi thấy nó không ngừng giẫy giụa, sau đó quắp lấy đuôi ném đi
"Khụ..
Thôi được, nếu ngươi không muốn thì ta cũng chịu thôi
Nghe nàng nói vậy, mèo thảo nguyên liền ngừng đạp chân
Ngay sau đó, Lâm Thiên Du nhanh chóng ra tay, nắm lấy gáy mèo thảo nguyên kéo ra
Đầu vừa ló ra khỏi hang, chưa kịp vươn móng vuốt vì còn đang bị chói mắt
Lâm Thiên Du lập tức khống chế, trực tiếp dùng hai tay ấn giữ hai chân trước của mèo thảo nguyên, trước khi mèo kịp phản ứng nâng chân sau lên thì nàng đã đặt nó vững chắc xuống đất, đồng thời buông tay ra
Móng vuốt chạm đất, mèo thảo nguyên ngơ ngác, trong mắt chứa đầy vẻ mê man
Ủa, chuyện gì vừa xảy ra vậy
Ánh mắt nhìn xung quanh, không thấy đồng loại đâu, con mèo con vừa nãy còn kêu gừ gừ bỗng chốc hoang mang
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thiên Du và ngựa vằn sư tử trắng thì nó lập tức xù lông, đối diện với con vật và cả con người dám xâm phạm lãnh thổ của mình
Ngay cả khi đối diện với sói thảo nguyên, mèo thảo nguyên cũng sẽ không hề run sợ
Miệng nó vẫn ngậm thứ gì đó, Lâm Thiên Du liếc mắt nhìn, có vẻ đã bị ăn gần hết, không còn đầu, nhìn không rõ là động vật gì, nhưng cảm giác hẳn là một loài gặm nhấm
Mèo thảo nguyên lùi lại vài bước, trông có vẻ muốn rời đi, nhưng lại đảo mắt tìm kiếm xung quanh
Lâm Thiên Du hiểu ra sự nghi hoặc của nó, giải thích: "Ngươi có đồng loại, chính là ta đang nói chuyện đó
Mèo thảo nguyên bỗng dưng mở to hai mắt, cái giọng nói này giống hệt giọng nó vừa nghe thấy lúc nãy
Dù lúc đó nó bị chôn dưới đất, giọng nói bị ngăn cách, nhưng với thính giác nhạy bén của mèo thảo nguyên, việc phân biệt giọng nói này vẫn dễ như trở bàn tay
Nó nhận ra hình như người này đã cứu mình, mèo thảo nguyên chớp mắt, đôi mắt màu vàng nhạt tinh ranh
Con mèo thảo nguyên vừa hung dữ dường như có chút ngượng ngùng, nó cuộn đuôi lại, đột nhiên quay người định đi, nhưng đi được vài bước thì lại vui vẻ chạy về, ném con mồi trong miệng xuống trước mặt Lâm Thiên Du
Ý muốn cho nàng đây mà
Nhưng con mồi bắt được trong hang thì lúc này đã bị gặm nham nhở, khi ngậm còn cảm thấy không sao, đặt xuống đất rồi thì mới thấy chỗ mất chỗ còn rõ rành rành
Mèo thảo nguyên có chút xấu hổ, lần nữa ngậm lấy con mồi rồi chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "À gào ô ô ô..
Vì miệng còn ngậm đồ nên giọng cũng líu lưỡi hết cả
Lâm Thiên Du nhìn con mèo thảo nguyên đang chạy xa mà vẫn không quên nói với nàng, không khỏi nheo mắt lại
【 Ơ
Sao lại chạy rồi
】 【 Ô ô ô, đáng yêu quá, có phải nó đi bắt mồi mới không
】 【 Không biết lúc Lâm Lâm cứu nó thì hung dữ thế nào, biết Lâm Lâm cứu mình rồi thì ánh mắt như mềm ra ngay lập tức, ngoan ơi là ngoan
】
Xem ra, mèo thảo nguyên tạm thời sẽ không quay lại
Lâm Thiên Du xoa xoa đầu con sư tử trắng đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, như một vị thần hộ mệnh đáng tin cậy, "Đi thôi
--- Mồi đã đặt ở ven hồ khi đi như thế nào, thì khi trở về vẫn như thế
Trên con mồi ở ven sông dính đầy lông, không biết đã để bao lâu rồi, nhưng có vẻ như chúng đang treo ở trên đó, có mấy con đã gặm thịt nhắm mắt ngủ rồi
Có lẽ như vậy sẽ có một giấc mơ đẹp
Những con vật đi săn lông xù vẫn chưa quay lại, Lâm Thiên Du ngồi bên hồ cầm con dao thái rau cọ xát vài lần trên tảng đá, đột nhiên mở miệng gọi: "Truy Phong
Con ngựa vằn đang cúi đầu ăn quả dại nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, miệng vẫn còn ngậm quả, bước chân thư thái khi nhìn thấy động tác của Lâm Thiên Du trên tay liền dừng lại
Rắc một tiếng, quả dại rơi xuống đất, ánh mắt của Truy Phong kinh ngạc đến khó tin, "Xích?
"Không phải..
Chú ý đến ánh mắt của nó, Lâm Thiên Du thu con dao thái rau lại, "Ta muốn ngươi đi tìm lũ sói nhỏ, nói cho chúng biết là về ăn cơm
Hôm nay không đi săn nữa
Nếu không thì những trái cây mọng nước này, giờ đang ban ngày nóng như thế, không biết đến tối hạ nhiệt độ có bị hỏng không nữa
Để không cũng phí mất
Truy Phong như là hừ một tiếng, phun hơi thở ra, ngạo kiều ngẩng đầu lên, không thèm để ý đến lời Lâm Thiên Du, chẳng buồn quan tâm
Lâm Thiên Du cũng không ép buộc, lẳng lặng nhấc dao thái rau lên nhúng một chút nước lên hòn đá và trên lưỡi dao, sau đó một tay cầm cán dao, ngón tay đặt ở một bên lưỡi dao, cọ vào tảng đá phát ra tiếng lạo xạo
Truy Phong lập tức ngẩng đầu, tai thính mắt tinh, không cần Lâm Thiên Du nhắc lại lần nữa, vừa xích xích kêu, vừa chạy theo hướng đi
Lâm Thiên Du nhíu mày, nhấc dao thái rau lên, mũi dao cắm xuống tảng đá, dùng thủ pháp gõ vào chuôi dao xoay một vòng
Mài qua dao thái rau rồi thì lọc da dễ dàng hơn chút, tuy rằng không phải đá mài dao chuyên dụng, nhưng hòn đá có bề mặt nhẵn bóng cũng dùng rất tốt
Đợi đến khi gỡ hết da của những con mồi còn lại xong thì Truy Phong cũng đã trở về cùng đàn sói
Báo săn và bầy sói ở chung hòa hợp, hoàn mỹ dung nhập bầy sói
Theo Lâm Thiên Du, đây là chuyện tốt, nguyên lý người đông thế mạnh áp dụng được cho động vật này cũng tương tự như vậy
Sói đồng cỏ vốn đang ngậm mồi, khi thấy bạch sư bên cạnh Lâm Thiên Du thì bỏ con linh dương Gazelle trong miệng xuống, chạy đến bên cạnh Lâm Thiên Du, đứng yên một bên nàng
Lâm Thiên Du giơ tay ôm nó một cái, kéo tiểu sói vào lòng, “Về rồi à, bạch sư mang về rất nhiều mồi đấy, hôm nay ăn cái này trước được không?” Tiểu sói mang về linh dương Gazelle vẫn chưa lột da, ném vào chỗ ẩn nấp lá cọ, chắc là để dành tới tối
Sói đồng cỏ liếc nhìn bạch sư không xa, liếm liếm khóe miệng, không phản đối đề nghị của Lâm Thiên Du
“Vậy các ngươi tự xem muốn ăn gì nhé, ta mang da đi phơi.” Da lông đã được tẩy dầu còn đang nhỏ nước, không thể vắt khô hoàn toàn, Lâm Thiên Du xách từ trong nước ra cũng chỉ có thể dùng tay nắm chặt chút thôi
Ôm lấy da lông, Lâm Thiên Du không quên gọi to: “Đậu Đậu
Tiểu Hoàng, Tiểu Hôi, mau ra ăn cơm, lát nữa không còn tươi đâu.” Báo săn chỉ ăn đồ tươi, thịt giờ còn ăn được, để lâu chút nữa, báo săn có lẽ sẽ không ăn nữa
Báo săn đang ngậm báo con há miệng thở dốc: “Gào!” Báo con rơi xuống đất, vừa hay ngã vào người bạn, nó dừng một chút, cúi đầu phát hiện bạn mình cũng đang nhìn nó
“Cấp —” Bị chặn đường, báo con nhe răng, giơ móng vuốt, đánh
Lâm Thiên Du mang da lông ra phía sau, vẩy cho bung ra rồi vung che lên chỗ ẩn nấp, “Lát nữa đi ra bờ biển một chuyến, để Rõ Ràng và bạch sư cũng làm quen.” Dừng lại một chút, Lâm Thiên Du nghĩ, khả năng Rõ Ràng và bạch sư đánh nhau cơ bản bằng không
Sư tử rất ghét nước, với việc bạch sư thích sạch sẽ, hiển nhiên cũng sẽ không tự mình chạy xuống biển chơi
Cá voi sát thủ lên bờ sức chiến đấu sẽ bị suy yếu, đại dương mới là chiến trường của nó
Dù thật sự xảy ra xung đột gì, cũng không quá dễ đánh nhau
Nhưng đã là người trong nhà, vẫn nên làm quen với nhau một chút, đều là lông xù cả mà, quen mặt cũng tốt
Nghĩ vậy, Lâm Thiên Du đem miếng da lông cuối cùng treo bên cạnh nhà gỗ, trên chỗ ẩn nấp lá cọ đã phủ kín hết rồi, phủ thêm nữa không đủ chỗ, chỉ có thể đặt ở đây thôi
Hỉ Thước vỗ cánh đậu lên vai nàng
Đối với Lâm Thiên Du đã quen với Lục Khắc đứng trên vai thì Hỉ Thước nhẹ như không có gì, khi vỗ cánh còn có gió, nàng nhận ra được ngay
Còn nữa là… Hỉ Thước ngậm ve kêu to quá trời
Trước còn tưởng ve ở gần đó đang kêu, nhưng tiếng kêu càng lúc càng gần, cho đến khi Hỉ Thước đậu xuống nàng mới nhận ra, Hỉ Thước bắt được một con ve sầu
Lâm Thiên Du nheo mắt, cảm thấy đầu mình ong ong, toàn là tiếng ve sầu kêu, nhất là khi Hỉ Thước đậu trên vai phải, tai nàng như sắp bị tiếng ồn làm điếc, “Hỉ Thước?” “Thu!” Hỉ Thước làm bộ muốn đút ve cho nàng, kết quả vừa kêu thì con ve liền nhân cơ hội bay mất
Không thèm để ý đến Lâm Thiên Du, Hỉ Thước vội bay lên đuổi theo
Lâm Thiên Du xoa xoa cái tai ong ong, loại kích thích thính giác này không thua gì bị dí loa vào tai mà hét, mà lại là tiếng kêu cực kỳ the thé
Chờ Hỉ Thước đuổi một vòng rồi bay về, tiếng ve đã ngừng, “Tự ngươi ăn đi, ta không ăn thứ này.” Hỉ Thước nghiêng đầu, dường như không hiểu vì sao nàng không ăn đồ ngon như vậy
Từ sau khi khỏi bệnh, Hỉ Thước có vẻ rất thích bắt nhiều loại côn trùng
Dù lần nào Lâm Thiên Du cũng từ chối, Hỉ Thước cũng chỉ nghĩ là nàng không thích loại côn trùng nó săn được lần này, lần sau nó lại đổi kiểu bắt khác
Lâm Thiên Du cũng nghi ngờ, côn trùng trên đồng cỏ chắc sắp bị nó bắt hết một lượt rồi
Thấy Hỉ Thước lại chuẩn bị há miệng kêu Thu, Lâm Thiên Du vội nói: “Lần sau đi, lần sau nhất định.” 【Ha ha, đừng lần sau nữa, lòng tốt của Hỉ Thước thì tốt thật đấy, nhưng mà khuyên đừng có báo ân.】 【Hỉ Thước bắt mấy con đó về nhìn thôi mà ta đã rùng mình rồi, Lâm tỷ lại còn nói lần sau nhất định nữa chứ, trách không được ngươi được động vật nhỏ yêu thích là phải.】 【Nào nào nào, cá cược nào, đoán xem lần sau Hỉ Thước sẽ mang côn trùng gì về, cược 30 điểm tích lũy.】 Cuối cùng thì con ve sầu bắt được không ngoài dự đoán rơi vào bụng của Hỉ Thước
Một con ve sầu rõ ràng là không đủ, vì vậy nó lại bay ra phía trước, cùng đám lông xù ở ven hồ ăn thịt
Dùng mỏ chim gắp từng chút từng chút, tuy chậm nhưng cũng ăn không ít
Mồi đều để ở đó
Sau khi đám lông xù trong nhà đã ăn hết, còn thừa lại hai con nguyên vẹn, ngoài ra còn lại vài bộ xương mang theo ít thịt, chỉ có nội tạng là bị ăn sạch
Lâm Thiên Du nhìn hai con còn lại, giữ lại một con lớn nhất, còn lại thì thái thành từng khối lớn để ướp muối
Thoa một lớp muối bên ngoài miếng thịt, xuyên qua ánh sáng có thể thấy hạt muối trên đó
Sau khi ướp xong thì đặt lên tảng đá bằng phẳng để phơi, so với phơi bằng giàn phơi thịt thì phơi kiểu này thỉnh thoảng cần phải lật
Nhưng gỗ trong nhà đã dùng hết làm nhà gỗ rồi, chỉ có thể dùng cách này để phơi thịt trước thôi
Lâm Thiên Du rửa sạch muối trên tay, nhìn bốn tảng đá lớn đầy thịt nói: “Đợi phơi xong thì thử làm thịt muối xào rau hẹ xem sao.” Đây cũng là món ăn thường thấy trên bàn cơm
Cũng không biết lúc phơi thịt muối xong, chỗ rau hẹ hoang bị hái xuống lần trước đã mọc lên chưa nữa
Bạch sư nằm nghiêng bên hồ, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt
Nghĩ đến việc bạch sư sẽ học theo thói quen của con người, Lâm Thiên Du vội nói: “Ngươi muốn phơi thịt thì cứ phơi miếng thịt thôi, đừng có bôi lung tung gì vào đó.” Giống như thịt muối, thoa một lớp muối dày như vậy, dù khi ăn có rửa sạch muối đi, so với việc xào thịt rau thông thường vẫn là quá mặn
Nhất là bạch sư không biết muối là gì, lỡ nó thấy nàng sờ vào rồi lát nữa lại kiếm thứ gì đó giống vậy để bôi vào thịt thì chẳng phải hỏng bét à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch sư hơi ngẩng đầu lên, có vẻ là đã nghe hiểu lời Lâm Thiên Du nói
Sau khi bầy sói trở về, đám ấu tể nhút nhát ban nãy cũng trở nên bạo dạn hơn, đây vốn là nơi chúng thường xuyên lui tới mà
Có mấy con sói con dụi vào bên cạnh Lâm Thiên Du, nằm ngửa tứ chi lên trời
Lâm Thiên Du nhấc chúng lên, điểm điểm vào mũi chúng, “Cái này không ăn được đâu, mặn lắm.” Ngửi thấy mùi muối ướp, có một số động vật sẽ bài xích không thử, nhưng lại không thể ngăn cản sự tò mò của lũ ấu tể
Nhỡ nó ngửi rồi cảm thấy khó ăn, lại muốn thử xem nó có thể khó ăn đến mức nào, chẳng phải sẽ ăn ngay một ngụm vào bụng sao
Dù có nhả ra kịp thì cái vị mặn đọng lại trong miệng cũng đủ làm chúng kêu gào hồi lâu
“Gào!” Sói con khịt mũi, chủ động cách xa chỗ thịt, dụi dụi người lùi lại phía sau
Bạch sư lười biếng vung tay, sói con chỉ lo lùi lại, không để ý đến tình huống phía sau, đụng vào đùi bạch sư rồi ngồi bệt xuống luôn
Đôi mắt đang nhắm lại vẫn chưa kịp mở, còn đang vung tay, vừa cúi đầu thì có cảm giác trong miệng mình có cái gì đó, Lâm Thiên Du nhìn con sói con chỉ còn thân mình bên ngoài, mắt trợn tròn: “?!” Bạch sư chậm rãi há miệng ra, sói con hiển nhiên không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, có điều đối với nó, hình như là trời bỗng dưng tối sầm lại
【Ha ha ha, ăn vạ rồi, có phải ăn vạ không!?!】 【Mới vung tay có một cái, đồ ăn vặt thảo nguyên sói đã tự chui vào miệng.】 【Diêm Vương nhìn vào Sinh Tử Bộ đang nhấp nháy tên của sói ấu tể, rơi vào trầm tư.】 【Sinh Tử Bộ: Các ngươi kéo về một con sói đồng cỏ rồi.】 Sói con ngẩng đầu lên, với góc nhìn ngước lên của nó thì không thấy được bạch sư, thấy bầu trời lại sáng trở lại, nó lắc lắc đầu, hôm nay thời tiết âm tình bất định thật
Lâm Thiên Du nén cười nhấc sói con lên, dùng khăn mặt ướt đắp lên đầu nó rồi xoa xoa, “Suýt chút nữa là ngươi thành đồ ăn rồi biết không hả?” Biết bạch sư không có ý định ăn sói con, nó chỉ là hơi ngửa đầu vung tay, ai có thể nghĩ cúi đầu khép miệng lại thì một con sói ấu tể lại chui vào miệng chứ
Sói con bị xoa đầu loạn cả lên, vẫn không biết mình vừa rồi như đi một vòng từ Quỷ Môn quan về
Trong khoảnh khắc đó, con sói đồng cỏ bình thường vẫn ở lại trông nom ấu tể liền nổi lông, nhưng nó lại ở khá xa, vừa chạy tới thì ấu tể đã được thả ra rồi, trừ việc lông có hơi ướt thì xem ra không bị thương gì
Nhìn thấy vậy, bước chân của sói đồng cỏ cũng không vội như trước nữa
Đợi khi nó tới nơi, Lâm Thiên Du đưa con sói con đã lau gần khô cho nó, “Này, phần còn lại giao cho ngươi.” “Ô!” Sói đồng cỏ ngậm gáy sói con rồi xoay người mang về liếm lông
--- Thịt trong nhà vẫn nên có lông xù trông coi
Rời đi trong thời gian ngắn thì còn được, nếu thời gian đi lâu, không tránh khỏi có động vật khác bị mùi máu tươi hấp dẫn tới
Vậy nên, buổi chiều khi Lâm Thiên Du ra ngoài đưa thịt cho Rõ Ràng, nàng chỉ dẫn theo Truy Phong và bạch sư
“Ngươi thật sự không về nhà đợi ta trước sao?” Lâm Thiên Du đặt tay lên mồi trên lưng Truy Phong, “Ta đưa thịt cho Rõ Ràng xong là đi tìm ngươi ngay.” Bạch sư giờ có lẽ phải lên lịch trình ở sân nhà gỗ rồi, ít nhất phải đợi trước khi kết thúc văn nghệ để thấy cây xanh mọc lên trong sân, nếu không đợi đến khi mùa khô đến thì cây sẽ khô héo, nhan sắc sân sẽ giảm sút trầm trọng
“Rống…” Bạch sư không có ý muốn rời đi, ngược lại còn đi thêm vài bước trên con đường này về phía trước, rõ ràng cho thấy muốn đi theo
Lâm Thiên Du ở phía sau, vì muốn cẩn thận con mồi không bị rơi xuống đất, nàng và Truy Phong đều đi tương đối chậm, thấy vậy liền gọi: "Bạch sư
Bạch sư không để ý tới, im lặng cúi đầu đi về phía trước
"Bạch sư..
"Gào
Không muốn đi thì Bạch sư cứ thế một đường đi vào
Lâm Thiên Du dở khóc dở cười nói: "Không phải ngăn ngươi, là ngươi đi nhầm đường rồi
Bạch sư bước chân ra dừng lại, chân trước còn chưa chạm đất đã thu trở về
Lâm Thiên Du chỉ về bên trái, "Rõ ràng ở mảnh biển này
Nói đúng ra, phạm vi của cá voi sát thủ hẳn là bao gồm tất cả vùng biển gần bờ của hòn đảo này, nhưng nơi này thường xuyên xuất hiện trên bờ biển, không có cố tình hẹn địa điểm gặp mặt, nhưng giống như địa điểm này đã thành nơi ngầm hiểu ý
Lâm Thiên Du cười xoa bộ lông của Bạch sư, cảm giác dày mượt khiến nàng không nhịn được xoa thêm vài cái, "Ngoan
Bạch sư ngoan ngoãn ngồi im, mặc nàng vuốt ve bộ lông của mình, cảm giác rất lạ, nhưng không ghét
Lâm Thiên Du nói: "Chúng ta nhanh qua đó thôi
Xác định phương hướng xong, Bạch sư vẫn đi trước
Nhưng khi đối mặt với bãi cát, Bạch sư lại do dự
Hạt cát cũng giống như những cục đá nhỏ, sẽ mắc kẹt trong đệm thịt của động vật họ mèo, dọn dẹp cũng rất phiền phức
Bạch sư sạch sẽ không muốn lông của mình dính cát
"Hay là ngươi ở đây đợi ta nhé
Lâm Thiên Du chỉ về hướng biển, "Ta sẽ ra kia đưa đồ, ngươi ở đây cũng có thể nhìn thấy ta mà
"Ô..
Bạch sư ngồi xổm xuống tại chỗ, đuôi quấn từ sau ra trước, kêu lên trầm thấp
Truy Phong thì không như động vật họ mèo gặp cát lại làm khó dễ, trừ việc đi trên cát không thoải mái thì không có vấn đề gì
"Rõ ràng
Vì con mồi quá lớn, Lâm Thiên Du không vội vàng mang xuống, mà trước gọi về phía biển, "Rõ ràng ngươi có ở đây không
Rõ ràng
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát che lấp đi tiếng của nàng, nhưng không lâu sau, một bóng dáng cá voi sát thủ xuất hiện ở vùng biển gần đó, từ lỗ phun trên đầu nhả ra hơi nước, cá voi sát thủ với hai màu đen trắng ẩn hiện trong biển
"Ta mang đồ ngon cho ngươi này
Lâm Thiên Du xách con mồi đã xử lý, dù không biết khi xuống biển con mồi có còn giữ lại mùi của Bạch sư không
Nhưng lúc ném con mồi xuống biển, nàng vẫn nói: "Đây là Bạch sư bắt, ngươi có biết Bạch sư không
Ngươi nên biết sư tử chứ
Cá voi sát thủ ở xa bờ nhất chỉ có thể chờ trên bãi cát, chắc hẳn không có khái niệm gì về Bạch sư
Nhưng có lẽ chúng sẽ có ấn tượng về sư tử
"Anh ——
Cá voi sát thủ lật mình ngậm con mồi, cái đuôi quẫy lên làm tung sóng, bọt nước tan ra, lộ ra một chú rùa biển đang nép trong vỏ từ từ ngẩng đầu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Lâm Thiên Du
Rùa biển vừa thấy người liền không do dự mà rụt ngay tứ chi chậm chạp lộ ra vào vỏ
Trên vỏ vẫn còn dấu vết của lần loại bỏ hà biển lần trước, xem ra vận may gần đây không tệ, không có hà biển mới bám vào
Lâm Thiên Du vẫy vẫy tay, thử chào hỏi: "Chào, lại gặp rồi
Khoa học nói, trí thông minh của rùa biển rất thấp, nhưng một số rùa biển được nuôi dưỡng lâu cũng có thể phân biệt được ai là người cho mình ăn và người lạ
Mấy ngày nay đã gặp mặt rồi, rùa biển trước mắt hẳn là còn nhớ nàng chứ..
ít nhất cũng là có chút ấn tượng
Nghe được tiếng Lâm Thiên Du, rùa biển lúc này mới rụt rè nhìn qua
Rùa biển vốn đã chậm chạp, huống chi con này tuổi tác đã cao, chậm chạp và phản ứng chậm đều là chuyện rất bình thường
Chậm rãi như một lúc rất lâu, rùa biển mới rốt cuộc nhận ra người trước mắt, bắt đầu từ từ bò trên mặt đất, khi đến trước mặt Lâm Thiên Du thì giơ chân trước lên vỗ vỗ vào đùi nàng, tương tác xong cũng không trở về đường cũ mà quay đầu nhìn về phía biển mà đi
"Đừng đi mà, lại đây lại đây, ăn nấm quả xong rồi hãy đi
Lâm Thiên Du ngăn rùa biển lại, lấy từ trong túi bên cạnh Truy Phong ra hai quả nấm, trong túi không còn bao nhiêu nữa, lấy hai quả ra càng thấy trống rỗng
Lâm Thiên Du vỗ vỗ ngựa vằn nói: "Trên cây còn kết không ít, về nhà sẽ hái cho ngươi nhiều một chút
Truy Phong ngẩng đầu lên, "Xích
Vui xong lại cảm thấy mình nên thu liễm một chút, thực ra cũng không quá muốn ăn nấm, chỉ là không có nấm, hai bên túi lớn trống rỗng không quen, thêm chút nấm để túi nặng một chút thì sẽ tốt hơn
【 Cái vẻ hớn hở của Truy Phong, suy nghĩ đều viết hết lên mặt rồi
】 【 ha ha ngựa vằn đều như thế này sao
Hay thật a
】 【 Ngựa vằn trong phim tài liệu: Đẹp trai dũng cảm tính tình không tốt hay gây sự, ngựa vằn trong phòng phát sóng trực tiếp của Lâm tỷ: một tên thiếu niên si ngốc, còn lại đều là đồ ăn ngon
】 ..
Cá voi sát thủ chưa ăn xong con mồi trong miệng thì một chiếc ca nô lái đến từ đằng xa, trên thân còn có in Logo đội cứu hộ, Lâm Thiên Du nghĩ, hẳn là đội tuần tra trên biển mà Bách Chiêu đã nhắc tới
"Hi
Người đàn ông tóc nâu ngồi phía trước ca nô giơ tay lên vẫy, đồng thời hô lớn: "NO
NO
NO
"Không được, không được cho cá voi sát thủ ăn bậy
Không, không được
Lời của hắn lộn xộn, truyền đến đây lại còn bị tiếng vang vọng, mang theo giọng điệu độc hữu của người nước ngoài, nghe vào tai càng thêm mơ hồ không rõ
Lâm Thiên Du chỉ nghe được từ NO, chưa kịp nghe kỹ, cá voi sát thủ đã ném bỏ con mồi đang ăn dở, quay đầu lao về phía ca nô, trực tiếp quật đuôi khiến ca nô bay lên
Người đàn ông hô NO là người đầu tiên rơi xuống nước
Người lái ca nô phía sau và một đồng nghiệp khác đều phải cố tránh để khỏi bị rơi xuống biển
May mà đội tuần tra đều mặc áo phao, ca nô lộn nhào 360 độ trên không trung rồi văng ra ngoài, không có đè lên người các thành viên đang rơi xuống nước
Thêm vào đó là áo phao, họ liền nổi lên ngay trên mặt nước
"Cá voi sát thủ
Mấy cái đầu người chật vật vướng víu trên mặt, nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một câu hỏi: Cá voi sát thủ chủ động tấn công người
Sao có thể được chứ
Từ trước tới nay, chưa từng có ghi chép nào về việc cá voi sát thủ tấn công thuyền của con người
Chỉ nhiều nhất là vì tò mò về các con thuyền trên biển mà lại gần, nhưng đó chỉ là tò mò mà thôi
Người đàn ông tóc nâu kinh ngạc nói: "Trời..
chúng ta bị cá voi sát thủ tấn công
"Rõ ràng
Lâm Thiên Du chú ý đến vây lưng trên mặt nước, quan sát phương hướng di chuyển của cá voi sát thủ, dường như đang quẫy đuôi với người dưới nước
Nàng vội lên tiếng ngăn cản: "Con Linh Dương Gazelle bị cá voi sát thủ cướp mất đó
Cái đuôi đang giơ lên một nửa đột nhiên cứng lại, không vung đi mà trùng trùng rơi xuống, Rõ ràng hùng hổ bơi trở lại, "Anh
Nhưng không có con cá voi sát thủ nào khác ở đây, ngược lại có mấy con cá nhỏ đang rỉa thịt
Rõ ràng há miệng, một hơi nuốt hết nửa phần thịt còn lại và mấy con cá nhỏ đang bám vào
Nhân cơ hội có khoảng trống, hai người dưới biển không dám trì hoãn, muốn bơi đến chỗ ca nô kia cũng không kịp, may mà yêu cầu đầu tiên khi vào đội tuần tra trên biển là bơi lội giỏi, cách bờ cũng không quá xa, họ trực tiếp bơi lên bờ
Vừa suýt chút nữa bị cá voi sát thủ tập kích khiến trong lòng đầy sợ hãi, người đàn ông tóc nâu thở dài, thốt ra một tràng tiếng Anh
Cô gái lái ca nô bên cạnh bĩu môi: "Đừng đùa nữa Mori, làm sao có thể chứ
Cá voi sát thủ hất bay rùa biển gì đó thì có thể đang chơi, còn chơi với con người mà hất thuyền rồi hất cả người, rốt cuộc là ai chọc cá voi sát thủ thế
【 Tôi đoán là Mori
】 【 Cái này còn cần đoán sao
Kia Rõ Ràng đang vui vẻ chờ Lâm tỷ ném mồi cho ăn, chưa ăn được mấy miếng đã gào lên không cho ăn, là tôi tôi cũng hất cho nó một trận
】 【 Người thì là người tốt, tâm thì là hảo tâm, chỉ là cái miệng hơi hãm chút thôi
】 【 thuyền bay ra vì cái mồm này
Đúng là miệng hại thân mà
】 Mori lắc lắc đầu, vẫn còn chưa hiểu rõ tình huống, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Thiên Du ở trên bờ, "Hi, cô cho cá voi sát thủ, ăn...cái gì
Sao nó lại thành như vậy
Có lẽ hắn cho rằng Lâm Thiên Du cho cá voi sát thủ ăn đồ kỳ quái gì đó, mới dẫn đến tính tình của nó thay đổi lớn
Nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Thiên Du, hắn đột nhiên há hốc miệng: "A
Vậy
Đúng— cô, cô là trong ảnh, người trong buổi phát sóng trực tiếp kia, cô tên gì
Mori vỗ vào đầu một cái, đại não trống trơn không nhớ ra được người trước mặt là ai
Cô gái bên cạnh thấy thế liền nhắc nhở: "Lâm Thiên Du
Mori vỗ tay, "Đúng
Lâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kevin có kể với tôi về cô, cậu ấy nói cô rất lợi hại
Cô gái thấy dáng vẻ mất mặt của hắn, dứt khoát đẩy hắn ra, đi đến trước mặt Lâm Thiên Du chào hỏi, "Lâm tỷ chị khỏe; tôi là đội trưởng tổ ba đội tuần tra trên biển, tôi tên Khi Đan Ny
Khi Đan Ny đưa tay ra, nhưng đến nửa chừng thì nhận ra tay mình còn dính nước biển, vội vàng lau lau lên quần áo, kết quả quần áo cũng ướt hết, muốn bắt tay nhưng lại không dám đưa hết ra
Lâm Thiên Du nâng tay nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Chào cô
Khi Đan Ny cười cười, là fan của Lâm Thiên Du, khi nhìn thấy người thật thì không khỏi có chút căng thẳng; trước đó vì quá nhiều người muốn gặp mặt Lâm Thiên Du mà lộ mặt, kết quả bị phát hiện khi cả đội vừa mới xuất phát
Cấp trên dứt khoát ra quyết định, không cho phép nhân viên cứu hộ chủ động liên lạc tìm đến Lâm Thiên Du, người vi phạm sẽ bị xóa tên ngay lập tức
Bất quá..
Bọn họ đây là đi ca nô vô tình gặp được, chắc không tính là phạm luật chứ
Khi Đan Ny thu tay về, nhìn con cá voi sát thủ đang lượn lờ gần bờ, định tìm cách lên bờ, không khỏi nói: "Thảo nào con cá voi sát thủ này bơi được nửa đường đột nhiên quay lại, hóa ra là cô gọi nó
Lâm Thiên Du sững sờ, ngược lại không nghĩ tới chuyện này, "Mọi người theo dõi à
"Ừm
Lần trước cô đem đồ kia đưa tới trạm cứu hộ xong, chúng tôi họp cả đêm, mở rộng phạm vi tuần tra, tăng cường số tàu tuần tra tìm kiếm
Hôm nay tan làm về thấy con cá voi sát thủ này, liền theo xem nó định đi đâu
Kết quả theo được nửa đường, con cá voi sát thủ trực tiếp lặn xuống rồi bơi ngược lại, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì
Khi Đan Ny nghĩ lúc đó còn thoáng đoán có khi đã xảy ra chuyện gì, kết quả đuổi theo tới đây mới phát hiện, không hề có chuyện gì, đơn thuần là do nó nghe thấy Lâm Thiên Du gọi
"Xin lỗi vừa rồi, thái độ của ta không tốt
Thật xin lỗi, ta..
Mori chạy tới, "Ta nữa
Ta cũng muốn nắm tay, được không
Hắn liên tục vừa nói vừa khoa tay múa chân, ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc đều dùng hết
Nhìn là biết rất cố gắng
Trên đầu không biết là nước biển mới từ dưới biển đi lên hay mồ hôi hột do vội vàng mà ra, cố gắng muốn diễn tả ý mình
Lâm Thiên Du nhẹ gật đầu, "Được
"Vậy
Mori nắm tay nàng, mặt tràn đầy kích động, "Ta, đuổi sao, đến
Bạch Sư cau mày, từ phía sau Mori đi ra
Lâm Thiên Du theo bản năng ngẩng đầu nhìn chỗ Bạch Sư đợi, trên bờ cát những dấu chân đi tới đều rất nhẹ
Đến đây từ lúc nào cũng không hay
Lâm Thiên Du nghĩ nên dùng cách gì nhắc nhở để khi bọn họ đột nhiên nhìn thấy Bạch Sư sẽ không sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ ngắn gọn thì dường như không có cách nào đơn giản hóa được chuyện này, chỉ đành nói thẳng: "Cái kia..
Mori nhìn tay mình đang nắm lấy tay Lâm Thiên Du, chìm đắm trong sự kích động không thể tự kiềm chế, hoàn toàn không nghe thấy Lâm Thiên Du đang nói gì
Hắn vẫn còn đang vui vẻ hớn hở, quay đầu nhìn lại, "Haha, con sư tử mắt lác cũng cảm thấy vui mừng thay ta kìa
Sau đó..
Nụ cười đột ngột cứng đờ trên mặt
"Gầm
Bạch Sư khẽ gầm một tiếng, Mori thét lên định tránh nhưng tay theo bản năng lại siết chặt hơn
Nhìn cái tay kia, mắt Bạch Sư nheo lại
Khán giả: 【???】 【Không phải chứ ông anh, sao ông gan dạ thế
Còn không mau buông tay ra?】 【Không sao đâu đừng sợ, Bạch Sư mắc bệnh sạch sẽ, Mori vừa ở dưới biển lên người dơ bẩn, chắc Bạch Sư sẽ không ra tay đâu.】 【Má ơi, cái logic này chặt chẽ quá, ai phân biệt được ông với Bao Thanh Thiên đi.】..
Ánh mắt Bạch Sư không hề che giấu, Mori hiển nhiên cũng ý thức được điều gì, vội vàng buông tay ra
"Á á..
Bình tĩnh chút đại ca, tôi là người tốt
Mori vẻ mặt dường như không hề hoảng sợ, nhưng thật ra trong đầu đang rối bời, nói năng lộn xộn chẳng biết mình đang nói cái gì, tóm lại là cứ nói đi đã
Dù đã buông tay, Bạch Sư vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn
Mori trực tiếp giấu hai tay ra sau lưng, toe toét cười, "Hắc..
Tôi chỉ là, fan ngưỡng mộ cô Lâm thôi, không có ác ý
Lâm Thiên Du đưa tay đặt lên cổ Bạch Sư, trạng thái cảm xúc của Bạch Sư còn vững hơn nhiều so với đại đa số động vật trên thảo nguyên, ngược lại không cần lo lắng nó sẽ đột nhiên nổi điên công kích, đồng thời hướng ra biển gọi: "Khi Đan Ny, giúp tôi đẩy ca nô một cái
Chiếc ca nô đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, theo sóng biển nhấp nhô lên xuống, một lát cũng không chìm
Con cá voi sát thủ đang lượn lờ gần bờ nghe vậy, "Anh" một tiếng, lặn xuống không bao lâu liền xuất hiện ở bên cạnh ca nô
Nó dùng đuôi quạt, chiếc ca nô bị hất tung như tạt nước, chỉ vài cái đã bay lên bờ
"Cám ơn
Khi Đan Ny còn định liên lạc với những đồng nghiệp khác đến hỗ trợ, hoặc là tự bơi ra nhặt ca nô
Lúc nãy bị đánh lật nghiêng, bọn họ không trực tiếp lái ca nô về là vì khoảng cách quá xa, với cả cũng không biết vì sao cá voi sát thủ đột nhiên lật nhào bọn họ
Dù sao lúc đó bọn họ vẫn luôn đi cùng một đường, cá voi sát thủ cũng không có dấu hiệu tức giận gì, nên việc đột nhiên hất tung ca nô khiến mọi người lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, khi ấy nghĩ rằng rời khỏi biển mới an toàn nhất
Bất quá..
Hiện tại đã hóa giải được hiểu lầm rồi, nếu ca nô không bị hư hại gì thì có thể tự lái về được
Dù sao công việc tuần tra cũng đã kết thúc, họ cũng đã bàn giao công việc cho tổ hai xong xuôi, mới đuổi theo con cá voi sát thủ này
"Không cần đâu, mọi người cứ đi làm việc đi, cẩn thận đấy
Lâm Thiên Du dừng lại một chút rồi giải thích với cá voi sát thủ: "Rõ Ràng thực ra rất thân thiện, nếu mọi người gặp vấn đề gì trên biển có thể nhờ nó giúp đỡ
Con cá voi sát thủ từ trong biển nhảy lên, dùng môi húc vào chiếc ca nô về phía tàu tìm kiếm, "Anh
Ca nô bị hất hai vòng trên không, rơi xuống trên bờ cát rồi bị sóng biển ập đến một lần
"Vâng chị Lâm, hẹn lần sau gặp
Khi Đan Ny vươn tay nắm lấy thành ca nô, để tránh bị sóng biển cuốn về biển, nhưng lực kéo của sóng khi rút xuống vẫn kéo cô ấy đi về phía trước hai bước
Mori thân thiện nói: "Mong chờ lần sau gặp mặt
Ta--" hắn vừa mới mở miệng, Bạch Sư đã tiến lên một bước
Mori lời đến miệng thì nghẹn lại, não đơ mất ba giây, sau khi hoàn hồn lại thì đã quên mất mình muốn nói gì, thấy Bạch Sư nhìn chằm chằm mình, vội đem hai tay giấu ra trước ngực, lúc chạy lên ca nô cũng không dám buông tay
Sợ sơ ý lại bị nó chế tạo thành hình người
Bạch Sư liếm mép, cúi đầu nâng vuốt định liếm, nhưng thấy miếng đệm thịt đầy cát lại ngừng lại
Lâm Thiên Du đưa tay che ở trên vuốt nó, vỗ vỗ, nhưng hiệu quả không đáng kể, "Không sao, tí nữa về ta lau cho cậu là được rồi
Móng vuốt bị bẩn, Bạch Sư không được vui vẻ cho lắm, đứng bên cạnh Lâm Thiên Du liền ngồi xuống cũng không muốn, đuôi bị hất xuống cát hoảng hốt, dứt khoát cũng không vẫy đuôi nữa, mà quấn lấy bắp chân của Lâm Thiên Du
【Nếu lúc trước nói Bạch Sư mắc bệnh sạch sẽ là đùa, thì giờ bệnh sạch sẽ là thật rồi.】 【Ô ô..
Không thích bãi cát dơ mình, thấy người lạ bắt tay với Lâm Lâm vẫn xông vào, nó thật sự làm ta khóc mất.】 【Ta thật sự rất thích một vài sự thiên vị vô lý.】 Rùa biển ăn nửa ngày mới ăn hết một quả dại, đang cố gắng phấn đấu quả tiếp theo
Đôi khi rùa biển nhặt được quả dại rụng dưới tán cây, nhưng tỷ lệ đó rất nhỏ, trên bờ cát có thể thấy nhiều hơn vẫn là quả dừa
Hơn nữa, những quả dại quen thuộc rơi từ trên cây xuống, hương vị ăn cùng quả tươi vẫn là không giống nhau
Lâm Thiên Du vỗ vỗ cát trên đùi, "Rõ Ràng, ta cũng muốn về
"Anh
--- Bờ biển cách chỗ ở của Bạch Sư không xa
Truy Phong theo phía sau, trên đường lại bị lá cây hấp dẫn, ngồi xổm không xa nghịch lá cây một lúc lâu
Lâm Thiên Du thấy vậy liền cầm lấy ba lô leo núi của Truy Phong lên, để nó chạy chơi, còn mình thì cùng Bạch Sư đi về trước
Không trực tiếp về nhà gỗ, mà trước vòng qua phía sau nhà gỗ của Bạch Sư chỗ con sông
Lâm Thiên Du từ trong ba lô lấy ra một chiếc khăn mặt nén, xé lớp gói ra ngâm nước, khăn mặt nén nhanh chóng hút nước phồng lên, vắt khăn rơi phần lớn nước, rồi đưa về phía Bạch Sư, lắc lắc những giọt nước trên tay để tránh vô ý rơi vào người Bạch Sư, lại bắt nó dọn dẹp nửa ngày
Lâm Thiên Du lặp lại bẻ đôi chiếc khăn mặt vài lần, gấp thành kích cỡ vừa tay, rồi đưa về phía Bạch Sư, lòng bàn tay hướng về phía trước, "Lại đây, cho ta móng vuốt nào
Bạch Sư ngồi trên cỏ, bắt chước tư thế của nàng giơ tay phải ra đặt lên tay nàng
Sư tử không thích nước, sau khi chúng nó đi săn hoặc vì một nguyên nhân nào đó làm bẩn lông của mình, sẽ không giống hổ mà nhảy vào trong nước tắm rửa
Đối với Bạch Sư thích sạch sẽ mà nói, tự xử lý bộ lông cũng xem như một việc rất phiền toái, rất khó khăn
Lâm Thiên Du lau đi lớp cát bên ngoài trên móng vuốt trước, lau sạch sẽ xong, vén những sợi lông trắng trên móng vuốt ra, lòng bàn tay hiện ra miếng đệm thịt màu hồng nhạt, vừa đủ chứa trọn bàn tay nàng, nàng không nhịn được mà nắm lấy móng vuốt lắc lắc về phía ống kính, "Nhìn này
Thì ra móng vuốt của Rõ Ràng đều hồng hồng, hoàn toàn không xứng với vẻ uy dũng khí phách bên ngoài
Lâm Thiên Du không nhịn được dùng ngón tay cái ấn lên miếng đệm thịt, lại nhẹ nhàng chọc thêm hai lần
Bạch Sư không biết nàng đang nhìn cái gì, thấy nàng giơ lên, liền nghiêng đầu qua nhìn theo
Lâm Thiên Du thu tay lại, xoa xoa đầu Bạch Sư, "Cho mọi người xem miếng đệm thịt này
Vừa nói, Lâm Thiên Du ngồi xếp bằng xuống, dùng khăn lông ướt lau qua các kẽ hở của miếng đệm thịt, lặp lại lau hai lần, cho đến khi không còn chút bụi bẩn nào thì nàng mới xoay tay qua cho Bạch Sư tự nhìn, "Xong rồi; thế nào, có phải lau rất sạch không
Bạch Sư rũ mắt liếm liếm tay Lâm Thiên Du
"Liếm trượt rồi kìa
Lâm Thiên Du nắm móng vuốt của Bạch Sư, chấm vị trí miếng đệm thịt lên mũi nó, cười nói: "Đến đây, đổi sang móng khác
"Ô..
Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi đây
Còn một chương nữa, viết xong đăng liền nha ~ Chắc là khoảng tám chín giờ tối thôi, ta đi ăn bữa cơm đã
(đang cố gắng sửa lại lời thoại, đến chín giờ cũng chưa viết xong được, chỉ có thể đảm bảo trước 12 giờ đêm sẽ đăng chương mới lên thôi)...