Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Sinh Tồn, Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 82: Thỏ tôn trực tiếp thượng hoả lực áp chế, con ó bị đánh đôi mắt đều không mở ra được




Tiếng vó ngựa vụt đi, bụi khói bay theo
Lâm Thiên Du ở phía sau cũng không vội, thong thả đi tới, còn rảnh mở đồng hồ đeo tay có chức năng gõ chữ lên xem: 【Cùng giống ngựa vằn có chỉ số thông minh tương đối thấp...】dừng một chút, xóa "tương đối thấp" sửa thành "cực thấp", tiếp tục tìm kiếm: 【Ở chung lâu với ngựa vằn có chỉ số thông minh cực thấp sẽ có tác hại gì.】 【Ha ha ha, xin cứu mạng, tác hại quá rõ ràng rồi, đêm nay chắc phải tự mình đi bộ hơn nửa thảo nguyên để về mất.】 【Tôi qua phòng phát sóng trực tiếp của khách khác treo thưởng giá cao, ai đó quay lại cảnh sói thảo nguyên thấy ngựa vằn tự trở về xem phản ứng đi.】
Phòng phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt
Lâm Thiên Du chọn bình luận lướt trả lời vài câu, khi ánh sáng từ đồng hồ chiếu phía trước, ánh sáng lướt qua các cành cây, trông hơi giống cây bồ kết
Nàng ngẩng đầu tìm xung quanh, lẽ ra không phải đường này, nhưng Truy Phong chạy qua bên này nên nàng cũng đi theo
Đúng như dự đoán, Lâm Thiên Du thấy cây bồ kết không xa, "Ta đã nói rồi, sao có thể chỉ có trạm cứu trợ có bồ kết
Trạm cứu trợ đầy đủ đồ đạc, sẽ không ai cố ý trồng bồ kết
Trước nàng cho là không có, sau thấy bồ kết ở trạm cứu trợ, nàng còn rất thắc mắc vì sao cả thảo nguyên chỉ có chỗ đó có bồ kết
Thì ra không phải chỉ chỗ đó có, mà nhiều bồ kết hơn ở trong rừng nàng chưa từng đến
Lần này ra ngoài có ba lô, Lâm Thiên Du định hái nhiều chút
Kết quả tay vừa chạm vai thì nàng chợt nhớ ra, "Ba lô của mình để trên lưng Truy Phong rồi
Không có gì để đựng, cũng chẳng vội leo cây hái, nàng tựa lưng vào cây lớn, cúi đầu tiếp tục xem bình luận
Truy Phong dù chạy nhanh nhưng không lâu sau nó tự nhận ra sai đường, vội quay đầu trở lại
Lâm Thiên Du vừa xem đồng hồ vừa chú ý chân, lại còn ngắm nghía cây bồ kết hồi lâu, nên đi rất chậm, từ lúc Truy Phong chạy đi đến giờ nàng gần như chẳng di chuyển mấy
Thấy nàng nghịch điện thoại, Truy Phong chạy đến nghiêng đầu muốn xem, "Xích
Xích ——
Giọng rất lo lắng
Lâm Thiên Du khựng lại một nhịp, rồi bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Sao ta có thể nhắn tin cho sói con được
Truy Phong chẳng lẽ nghĩ nàng từ xa nhắn tin cáo trạng với sói con sao
Đừng nói sói con không có đồng hồ để nhận tin, cho dù có nhận được, không có người phiên dịch thì nó cũng chẳng hiểu gì
Ngoại ngữ còn có người dịch được, phần mềm cao cấp cỡ nào cũng chẳng dịch nổi cho sói thảo nguyên nghe đâu
Truy Phong giậm chân trên mặt đất đi qua đi lại
Lâm Thiên Du dứt khoát xoay màn hình đồng hồ cho nó xem, "Ngươi xem này, đây là trang tìm kiếm
"Xích
Lâm Thiên Du chỉ vào ô tìm kiếm trên màn hình: "Ở chung lâu với ngựa vằn anh tuấn đẹp trai sẽ có ích lợi gì
Truy Phong hiểu được câu này, nó biết bên cạnh Lâm Thiên Du chỉ có mình nó là ngựa vằn thôi, chưa kể đến việc được ăn nữa, vậy nên
Truy Phong gật đầu, đây là đang khen ta

Nửa đêm rồi dụi mắt nửa ngày tôi còn tưởng mình bị mù.】 【Hay ha ha, bắt nạt Truy Phong không biết chữ đúng không.】 Truy Phong vẫn đang cười ngây ngô, đang vui vẻ bỗng khựng lại, dường như nhớ ra gì đó, cẩn thận liếc xéo Lâm Thiên Du một cái, "Xích
Không thể lừa ta đâu đấy
"Sao có thể chứ
Lâm Thiên Du thản nhiên đẩy cái mặt oán giận của Truy Phong ra
Truy Phong nhất quyết không tha
Lâm Thiên Du: "Sói con
"Xích

Không chút khoa trương, Truy Phong nhảy dựng lên, vọt một phát trốn sau lưng Lâm Thiên Du
Nói đùa, vừa làm chuyện đuối lý xong, Truy Phong giờ vẫn còn hơi chột dạ
Thế là nó trốn kỹ rồi cẩn thận ló đầu ra xem, mà chẳng thấy sợi lông nào của sói thảo nguyên, chỉ có đám cỏ bị gió thổi nghiêng ngả
Truy Phong lại hạ chân xuống đất, lững thững đi qua đi lại, mũi ngửi ngửi, thở ra một hơi nặng nề
Nhìn nó thay đổi thái độ nhanh như chớp, Lâm Thiên Du cong môi dưới, một tiếng cười khẽ tan trong gió, Truy Phong vẫn phản ứng ngay lập tức, trừng mắt nhìn lại
"Khụ
Lâm Thiên Du ho nhẹ, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của Truy Phong, khóe miệng càng lúc càng nâng lên, càng lúc càng nâng lên —— "Ha ha
Cuối cùng thì nàng cũng nhịn không được cười phá lên
Truy Phong nghiến răng kèn kẹt
Lúc này, Lâm Thiên Du lại đột nhiên vẫy tay về phía không xa, "Sói con
Trong thời gian ngắn mà dùng chiêu này hai lần, ngựa vằn thông minh như nó không dễ bị lừa thế nữa
Truy Phong chả thèm quay đầu lại, kiêu ngạo ngẩng cổ, nó không còn là ngựa vằn dễ bị lừa gạt nữa rồi
"Gào ——
Thân hình mạnh mẽ của sói thảo nguyên băng qua đám cỏ dại, ba bước thành hai vọt tới trước mặt Lâm Thiên Du, lo lắng xoay quanh nàng
Ngựa vằn đứng sau Lâm Thiên Du theo động tác của sói thảo nguyên mà nhúc nhích, sói thảo nguyên đi đâu thì nó đi theo, tránh né sói thảo nguyên, mà còn rất tốt dùng Lâm Thiên Du che chắn cho mình
"Ta không sao, hôm nay gặp mật hoan nên tò mò đến xem
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống ôm lấy sói con, "Ngươi ra tìm ta hả
"Ô..
Sói thảo nguyên liếm liếm má nàng, khi ngửi được mùi của Bạch Sư trên cổ nàng, nó khựng lại rồi cúi đầu cọ cọ
Đến khi mùi của nó che hết mùi của Bạch Sư thì nó mới chui ra khỏi lồng ngực Lâm Thiên Du
Đoán được nó đang làm gì, Lâm Thiên Du nâng hai má nó lên cọ cọ, "Chúng ta chuyển nhà đến chỗ của Bạch Sư, dựng thêm một cái nhà gỗ có cửa sổ thì sao
Sói thảo nguyên cực kì không để ý đến việc ở đâu, nó trầm giọng đáp lại
Ý là nó nghe theo sắp xếp của Lâm Thiên Du
Nàng cười cười, xoa lỗ tai sói con, "Chờ ta chút, ta đi hái thêm bồ kết rồi về
Nhận ba lô từ trên lưng ngựa vằn, Lâm Thiên Du tiện tay chọn một cây bồ kết
Bồ kết cao nhất có thể cao đến ba mươi mét, nhưng khu rừng này lại không có cây nào cao như thế
Nhưng bồ kết thì không ít, từng chùm căng mọng như đậu đã lớn
Lâm Thiên Du đeo ba lô ra trước bụng, ngắt xuống mấy chùm rồi nhét vào
Dưới tán cây, sói thảo nguyên ngẩng đầu lo lắng nhìn người trên cây, thoáng thấy bóng dáng lén lút của ngựa vằn bên cạnh, nó nhạy bén nhận ra gì đó, gầm gừ nhe răng, chậm rãi bước về phía Truy Phong
Bước chân rất chậm, móng vuốt giẫm lên cỏ và cành khô dưới đất khiến chúng kêu răng rắc, sự chậm rãi này lại càng khiến người ta cảm thấy áp lực hơn
So với việc bay nhào bất ngờ, việc cứ nhìn chằm chằm ngươi mà từng chút tiến tới càng khiến đối phương kinh sợ
Ngựa vằn ban nãy còn cố gắng xoay quanh Lâm Thiên Du, trốn tránh tầm mắt của sói thảo nguyên, lúc này thì co rúm người, thậm chí muốn lùi nửa bước cũng thấy do dự
Đột nhiên, sói thảo nguyên hung hăng gầm lên: "Rống
Nghe thấy tiếng động, Lâm Thiên Du đang hái bồ kết khựng tay lại, đưa ba lô sang một bên rồi nhảy từ trên cây xuống
"Xích
Xích xích

Truy Phong sợ đến run cả người, kêu loạn lên
Nó giẫy dụa không biết đạp phải thứ gì, vật giống như lá rụng vừa trượt, khiến nó duỗi thẳng chân sau ngồi phịch xuống đất, "Xích


Không phải cố ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sai rồi
Tiếng gầm trong đêm khuya khiến mấy con chim trong rừng đang ngủ giật mình đập cánh
Sói thảo nguyên mặt không chút thay đổi, Lâm Thiên Du vừa đáp đất đã vung ba lô lên vai, tiến tới ôm sói con từ phía sau, tay đặt lên cổ sói vuốt ve, "Ngoan
Nó nhận sai rồi, tha cho nó lần này
【Hả
Từ điển của sói thảo nguyên tôi không có chữ 'tha' đâu nhé!】 【Đúng đấy, hôm nay nó dám bỏ rơi Lâm tỷ, ngày mai dám đánh Lâm tỷ đấy!】 【Ha ha, đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, may mà Truy Phong không hiểu, chứ không nó rượt các người mắng cho.】 【Truy Phong à, tao vẫn thích cái dáng vẻ kiêu ngạo coi khinh tất cả của mày hơn.】
"Trễ lắm rồi, chúng ta về trước đi
Lâm Thiên Du cúi đầu ghé vào lưng sói thảo nguyên, giọng buồn bã, có chút ủ rũ: "Tôi mệt rồi
Nàng thật sự buồn ngủ, buổi chiều ngủ trễ, không ngủ được bao lâu
Khoảng thời gian này trong thời gian ngắn nàng dễ thấy mệt hơn, bồ kết hái cũng gần xong rồi, "Đi thôi
Về nhà
Sói thảo nguyên không phản đối, liếc nó một cái
Truy Phong phản ứng rất nhanh, lập tức đứng lên, không thèm để ý trên người dính ít lá khô, vui vẻ chạy tới, "Xích
Lâm Thiên Du xoay người lên ngựa, "Sói con
"Rống
Sói thảo nguyên rũ lông, đuổi theo con ngựa vằn đang chạy phía trước
Có Truy Phong, thời gian về nhà giảm đi quá nửa
Nếu Truy Phong mãi không phát hiện cho đến lúc về nhà thì có lẽ đến sáng mai Lâm Thiên Du mới tự đi về được
Lâm Thiên Du khẽ vuốt ve đám lông trên lưng ngựa vằn, đem suy nghĩ của mình nói ra, ngừng một chút lại phủ nhận lời vừa nói, "Cũng chưa chắc, sói con sẽ phát hiện ta không về, chắc nó sẽ dẫn Truy Phong đi tìm ta
Cho dù là tình huống nào, nàng cũng sẽ không phải đi đến tận sáng mai
Truy Phong tuy không đáng tin nhưng sói con vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của nàng
Trong đêm cưỡi ngựa vằn chạy trên thảo nguyên, cảm giác này cũng rất kỳ diệu
Thỉnh thoảng còn có thể thấy đôi mắt của những con vật nhỏ nhấp nháy nhìn về phía bên này
“Lúc này là thời gian rất nhiều loài lông xù hoạt động, đi săn.” Chỉ là… Ánh sáng không tốt lắm, Lâm Thiên Du chỉ có thể thấy hình dáng lông xù và đôi mắt, còn hoa văn màu sắc thì không phân biệt được
Người xem phòng phát sóng trực tiếp thì ngược lại xem đến kinh ngạc
Dù có một lớp màu xanh lam của chế độ nhìn đêm, cũng không thể nào kìm nén được tâm trạng kích động của mọi người, thấy con vật nhỏ nào cũng sôi nổi hiện lên ở màn hình bình luận
Cuối cùng, mọi người đều thống nhất thành một câu: 【Lâm tỷ nhanh lên đi
Một hồi chúng chạy mất hết bây giờ!】 Đến phía sau, không biết là từ ai bắt đầu, trực tiếp sao chép dòng bình luận này, liên tục hiện lên ở phòng phát sóng trực tiếp
Lâm Thiên Du hắt hơi một cái, bị gió thổi có chút lạnh, “Lần sau, lần sau gặp ta nhất định sẽ lên.” Nửa đêm rồi, vẫn là thôi bỏ đi, bỏ qua đám lông xù cũng bỏ qua chính mình vậy
Nàng thở dài, “Ta hiện tại chỉ muốn nhanh về nhà ngủ.” Đi xuyên qua mảnh cỏ này là đến cái hồ gần nhà
Lâm Thiên Du vỗ vỗ Truy Phong, ngựa vằn đúng lúc dừng lại
Nàng xoay người xuống ngựa xắn tay áo, ở bên hồ rửa mặt, “Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Mấy ngày gần đây nghỉ ngơi không có quy luật
Lâm Thiên Du rửa mặt thì đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, ráng gượng chút tinh thần lau mặt cho sạch, về đến gần nhà thì thấy ổ thấp, thấy ấu tể và thảo nguyên sói đang ngủ, cầm lấy tấm ván gỗ che kín cái ổ
Sửa soạn xong, Lâm Thiên Du giọng nói ỉu xìu: “Ngủ thôi, ngủ ngon.” Nói xong, liền nằm sấp xuống giường ôm tiểu sói
Gần như không cần đến thời gian nhập giấc, chìm vào giấc ngủ sâu chỉ là chuyện nháy mắt
Trong căn phòng tối, chiếc đồng hồ đeo tay vẫn tận chức tận trách hiện lên bình luận phòng phát sóng trực tiếp, mấy tin liên tục đều là “Ngủ ngon”
--- Nửa đêm sau đổ mưa phùn
Mưa liên miên không dứt vẫn kéo dài đến khi trời sáng hẳn
Trốn trong căn nhà gỗ, nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, mang đến cho người ta một cảm giác yên tĩnh vô bờ, một chiếc giường, một cái điện thoại, ở trong hoàn cảnh mưa nhỏ, Lâm Thiên Du cảm giác mình có thể ở lỳ trong căn nhà gỗ này cả ngày cũng không đi đâu
Thảo nguyên sói thấy nàng tỉnh, liền đứng dậy muốn ra ngoài đi săn
Lâm Thiên Du nhận thấy động tác của nó, trực tiếp đưa tay ôm lấy con sói vừa đứng dậy về, “Ngoài trời còn đang mưa đấy, đợi mưa tạnh rồi đi ra ngoài săn mồi đi.” Đám lông xù trong nhà từ ngoài sân vào trong phòng nằm la liệt, bây giờ vẫn còn sớm, tối hôm qua đã ăn rồi, bây giờ mọi người đều vẫn chưa đói đâu, chiều hôm nay đi ra ngoài săn cũng kịp
Ấu tể thì cho uống chút sữa bột
Lúc Lâm Thiên Du chọn củi nhóm lửa, đột nhiên đập bàn một cái, “Chết tiệt
Thịt khô của ta.” Hôm qua ướp thịt khô với muối xong liền đi ra ngoài, buổi tối trở về cũng căn bản không để ý đến chỗ thịt khô đó, thậm chí có thể nói là quên sạch
Lâm Thiên Du cuống cuồng lo lắng chạy đi, muốn xem thử xem đống thịt khô đó có thể cứu vãn lại được không
Kết quả vừa bước ra khỏi cửa, đứng ở hiên nhà gỗ, chú ý thấy trên tảng đá phơi thịt không xa, đã phủ đầy lá cọ
Những phiến lá cọ cũng không đủ để che hết muối thịt, nên mắt thường có thể thấy mấy lớp lá xếp lên trên, cứng rắn nâng tảng đá lên một chút, sợ lá cọ bị gió thổi bay, bên trên còn có hòn đá đè lên
“Tiểu sói?” Lâm Thiên Du tin rằng tối qua mình đã quên chỗ thịt muối, tuyệt đối không thể nào là nàng làm những việc này
“Ô…” Lâm Thiên Du lui vào trong nhà, xoa xoa nụ cười trong mắt thảo nguyên sói thành thật, “Là ngươi làm phải không, nhất định là ngươi làm rồi.” Không cần phải hỏi
【 Đúng rồi
Ta làm chứng
Chính là tiểu sói làm.】 【Đáng ghét, sớm biết rằng buổi tối còn có thể có cảnh quay tiểu sói, ta thức đêm không ngủ xem luôn rồi, bỏ lỡ chỉ có thể xem lại, hu hu...】 【Ta đã làm thành ảnh GIF xem lại rồi
Muốn tải xuống quá đi mất.】 Lâm Thiên Du chú ý đến dòng bình luận cuối, “Bạn nào nói “tải xuống”, tôi nhắn riêng với bạn.” Màn hình bình luận: 【???】 Sau đó mới phát hiện, chức năng nhắn tin riêng trong đồng hồ đang nâng cấp, đành phải thôi
Nhưng… ảnh GIF có rồi, trên Weibo chắc chắn cũng không thể thiếu ảnh tiểu sói
Lâm Thiên Du mở Weibo, không hề bất ngờ khi thấy chủ đề liên quan đến thảo nguyên sói
#Có phải đã xem nhẹ chỉ số thông minh của thảo nguyên sói không?# #Thảo nguyên sói biết giúp ngươi phơi thịt, có ai xác nhận không nuôi một con không?# #Thảo nguyên sói là động vật bảo vệ cấp quốc gia# ..
Hai cái chủ đề sau này xếp cạnh nhau xem thật thú vị
Bên trên thì khao khát, bên dưới thì còng tay
Lâm Thiên Du tùy tiện nhấp vào một cái, không ngoài dự đoán khi nhìn thấy video tiểu sói đêm qua
Xem từ thời gian trên màn hình, thảo nguyên sói là đầu giờ tối đã ra ngoài
Hơn nữa lại là sau một đạo sấm chớp
Ánh sáng yếu không đủ để khiến đám lông xù trong sân thức giấc, nhưng ánh chớp thoáng qua cũng không ảnh hưởng đến quá lâu
Không lâu sau tiếng sấm, cửa nhà gỗ từ từ bị đẩy ra, thảo nguyên sói chui ra từ khe cửa, lại xoay người đóng chặt cửa lại, lúc này mới nhảy xuống khỏi ổ thấp
Lúc này trời còn chưa mưa, thảo nguyên sói nhìn thịt trên tảng đá, quay người rời khỏi ống kính một đoạn, khi quay lại thì trong miệng nó đang ngậm một lớp lá cọ rất dày, bên trong xen lẫn vài phiến lá khác nhau, chắc là nhặt từ trên cây khác
Thảo nguyên sói ngậm lá cọ phủ lên thịt muối, che kín xung quanh tảng đá, khi xong thì lá cọ còn lại rất nhiều
Nó liền tiếp tục chồng lá cọ lên, đến khi mảnh lá cọ cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp, lúc này nó mới rời đi
Nhưng đi chưa được mấy bước, lại dừng lại nhìn đống lá cọ, tiếp theo, thảo nguyên sói lại rời khỏi ống kính, ngậm một hòn đá đặt lên trên
Có hòn đá đè lên mới yên tâm, nó xoay người chạy về sân, móng vuốt khẽ mở cửa ra một kẽ hở, thân hình linh hoạt chui vào trong
Video đến đây là hết
【Đây là thảo nguyên sói à
Nói nó là người đội da sói tôi còn tin đấy!】 【Đột nhiên nhớ ra lần trước phơi khô hoa, dặn đi dặn lại người yêu phải trông chừng, kết quả đi công tác về thì hoa đều úng hết
Vừa hỏi thì ba không biết
Người yêu không bằng cả thảo nguyên sói.】 【Tiểu sói thật sự rất thông minh
Biết sắp có mưa, nửa đêm còn ra ngoài dựng lại thịt muối, huhu… Thích quá đi mất, muốn nuôi.】 Nuôi thì không thể nào
Lâm Thiên Du xem xong video, cũng cảm thấy con sói nhà mình rất thông minh, bổ nhào xuống giường gỗ nắm lấy móng vuốt nhỏ của tiểu sói giơ lên cao, “Ngoan lắm, để thưởng cho việc ngươi bảo vệ thịt muối của ta, lần sau mời ngươi ăn thịt muối xào rau hẹ thì sao?” “Ô…” Được
“Ha ha.” Lâm Thiên Du cười lớn nói: “Ngươi còn chẳng biết ta nói cái gì, đã vội nói được rồi.” Thảo nguyên sói chớp mắt, “Ô?” Không được sao
Thấy nó nghiêm trang trả lời như vậy, Lâm Thiên Du lại càng cười lớn
Đang ôm tiểu sói cưng nựng, đồng hồ rung hai tiếng
Lâm Thiên Du nâng tay lên mở tin nhắn
Nhiếp Lăng Dương: 【Thiên Du tỷ, bây giờ tỷ có rảnh không, muội có chút chuyện muốn tìm tỷ giúp.】 Lâm Thiên Du: 【Ừ, chuyện gì?】 Nhiếp Lăng Dương bên kia nhập liệu một hồi lâu, tin nhắn gửi đến lại biến thành: 【Muội qua tìm tỷ, chúng ta nói trực tiếp cho dễ, chuyện này hơi phức tạp.】 Lâm Thiên Du đoán chắc là có liên quan đến con sư tử màu nâu nhạt hôm qua, liền đánh chữ nói: 【Được.】 “Một lát nữa có khách quý đến.” Lâm Thiên Du dùng hai ngón tay vuốt ve, tạo đủ loại hình dạng trên tai thảo nguyên sói, “Ta có thể sẽ phải ra ngoài một chuyến.” Nàng không có ô, nhưng có một cái mũ cỏ
Khi đan mũ nàng cố ý đan vành mũ rộng hơn; trước kia là để che nắng, bây giờ vừa lúc dùng để che mưa
Nhiếp Lăng Dương gửi tin nhắn chưa lâu thì đã đến
Lâm Thiên Du nghe tiếng ấu tể kêu ngoài mới biết
Nàng không ngờ Nhiếp Lăng Dương sẽ đến nhanh như vậy, may mà vành mũ cỏ cũng sửa sang lại kha khá, che mũ cỏ lên đầu, Lâm Thiên Du bước ra khỏi nhà gỗ
“Suỵt… Im lặng.” Lâm Thiên Du liếc qua chỗ nước đang sôi, “Đợi lát nữa nước sôi ta pha sữa cho các ngươi.” Nhấc hai con ấu tể cho vào dưới tấm ván gỗ, Lâm Thiên Du trước khi hai con ấu tể nhào lên, nàng nhanh chân bước đến gần ổ thấp, “Tìm ta có chuyện gì?” Hàng Tư Tư cùng Nhiếp Lăng Dương cùng đi
Hai người mỗi người dắt theo một con ngựa vằn
Hàng Tư Tư nói: “Đưa ngựa vằn.” Nàng nháy mắt, đẩy con ngựa vằn trong tay về phía trước, “Chúng tôi đặt bẫy gặp may, bắt được hai con ngựa vằn
Chúng tôi bàn bạc xong quyết định, một con cho cô, một con coi như sư tử bồi thường.” “Không cần, các người giữ lại ăn luôn đi.” Lâm Thiên Du từ chối nói: “Không công mà hưởng, ta không thể nhận đồ của các người được.” “Cô còn gọi là không công à
Thiên Du tỷ, cô đừng có khiêm tốn như vậy
Lúc đó nếu không có cô đến, chúng tôi lui t·h·i đấu xem như là kết quả tốt nhất rồi, con sư tử kia còn bắt đầu trèo cây nữa.” Hàng Tư Tư lắc đầu, cái cảm giác bị sư tử chặn trên cây, nàng thật sự không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai
“Nếu không có cô thuyết phục sư tử, nó cũng chưa chắc sẽ đồng ý muốn chúng ta bồi thường.” Dù bọn họ có tâm bồi thường, không giao tiếp được, nhất định không thể đạt được thỏa thuận
Bất kể là sư tử hay ngựa vằn, điều quan trọng nhất vẫn là Lâm Thiên Du ở giữa làm trung gian, cho nên sự việc mới có thể được giải quyết một cách hoàn mỹ
“Con ngựa vằn này bọn ta đã vất vả mang đến từ xa rồi, cũng đâu thể lại lôi trở về chứ.” "Ta tay chân nhỏ bé thế này, ngươi bảo ta kéo về đi, ta mệt chết giữa đường thì sao bây giờ
Hàng Tư Tư đưa đồ cho Lâm Thiên Du thành thói quen rồi, nhưng con ngựa vằn này đâu cần nhét, trực tiếp nhẹ nhàng buông tay ra, nó không mang đi thì thôi
Lâm Thiên Du bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đến tìm ta chỉ vì đưa con ngựa vằn này
Thảo nào không nói chuyện trong khung chat, nếu lúc đó mà gõ chữ nói, nàng chắc chắn sẽ từ chối thẳng, nên trước tiên mang đồ đến đây
Nhiếp Lăng Dương nghe vậy nói: "Chẳng phải thế sao
Lúc đưa ngựa vằn thì thoải mái, nhưng khi có chuyện nhờ Lâm Thiên Du giúp đỡ, lại trở nên hơi ngại ngùng
Lâm Thiên Du: "Ừ
Nhiếp Lăng Dương thở dài, lắp bắp nói: "Chẳng là trước đây không phải chúng ta nói đền cho con sư tử kia một con ngựa vằn sao, rồi hôm nay bắt được ngựa vằn về, liền đi tìm nó ở cái cây kia
"Nó không ở đó
"Ở đó
Nhiếp Lăng Dương che mặt, "Hình như cả đàn sư tử đều ở
Có phải cả đàn không thì hắn không chắc, nhưng từ xa nhìn, ít nhất cũng phải mười mấy con, khả năng cả đàn ở là rất cao
Lâm Thiên Du: "..
Thảo nào ngựa vằn không đưa được ra
Nhiếp Lăng Dương dù gan lớn cũng chỉ là một người bình thường, đối diện một con sư tử thì chân đã run rồi
Nếu không có Lâm Thiên Du đứng ra dàn xếp, Nhiếp Lăng Dương cũng không dám cùng Hàng Tư Tư hai người đối mặt với một con sư tử
Được rồi..
Đối mặt với một con sư tử đã là miễn cưỡng, hiện tại đã không chỉ một con
Đi thì sợ hãi
Không đi thì đã hứa với người ta sư tử rồi, muốn đưa ngựa vằn
Ngựa vằn cũng bắt được rồi, chỉ còn thiếu bước giao thôi, Nhiếp Lăng Dương cũng không muốn mình thành kẻ thất tín
Vì vậy, trong lúc rối bời, bèn mượn cớ mang ngựa vằn đến cho Lâm Thiên Du, lại nhờ giúp đỡ
"Ta đi cùng các ngươi
Hiểu rõ sự tình rồi, Lâm Thiên Du gật đầu, "Chờ ta một chút
Nhiếp Lăng Dương nghe nàng nói vậy, tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống, "Tốt
Vất vả Thiên Du tỷ
Lâm Thiên Du rửa mặt xong, nghĩ nghĩ, không xách ba lô
"Tiểu Sói Đậu Đậu, ta ra ngoài một lát, các ngươi cùng Tiểu Hoàng Tiểu Hôi ở nhà trông nhà
Lâm Thiên Du vén tóc lên, quay đầu thấy sói thảo nguyên đang ngồi xổm trong sân, liền đi qua sờ đầu bé lông xù một cái
"Về phòng chờ ta, đừng làm ướt lông nhé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong một hồi xoa loạn, lúc con sói con đang ngơ ngác, cười phẩy phẩy tay, "Đi rồi
---Đi tìm đàn sư tử, Lâm Thiên Du không mang theo lông xù cùng, ngay cả Truy Phong cũng không mang theo
Phải đưa cho sư tử màu nâu nhạt một con ngựa vằn, đến lúc nhận nhầm ngựa thì phiền phức
Hai người thay phiên kéo, mang một con ngựa vằn đi qua cũng không tính là việc khó
Hàng Tư Tư cầm lá chuối tây lớn trong tay che mưa, "Thiên Du tỷ, ngươi có muốn một miếng không
"Không cần, ta có mũ
Lâm Thiên Du chỉnh lại vành mũ rơm, "Chúng ta đi nhanh lên, để sư tử đợi lâu không tốt
Sư tử cũng đâu phải mèo lớn dễ tính
Không phải con sư tử nào cũng hiền lành như sư tử trắng nàng gặp, hơn nữa, Nhiếp Lăng Dương nhìn thấy đàn sư tử mới đi tìm nàng, đến giờ cũng mất một khoảng thời gian, tính ra thì sư tử màu nâu nhạt kia chắc phải đợi một lúc rồi
Nếu lỡ đợi lâu mà giận, việc đền bù sẽ lại thêm biến cố
Hiện giờ Nhiếp Lăng Dương nghe lời Lâm Thiên Du răm rắp cũng không đủ, lập tức lên tiếng trả lời: "Vâng
Sau đó kéo một chân ngựa vằn, bước chân càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gần như là chạy
Lâm Thiên Du quay đầu liếc nhìn Hàng Tư Tư, nàng đưa tay ấn mũ rơm, ra hiệu một chút
Hàng Tư Tư gật đầu, hai người cùng nhau chạy tới
..
Đàn sư tử tụ tập phần lớn là lúc đi săn, lúc phơi nắng thì chúng thích tản ra hơn, hoặc hai ba con dựa vào nhau, nhưng bây giờ, sư tử dưới tán cây có thể dùng từ "đống" để hình dung
Lâm Thiên Du nhìn thế này không giống như chỉ là một đàn sư tử, mà có lẽ không chỉ một đàn
Nhưng giữa các đàn sư tử luôn có tranh đấu, không có chuyện hai đàn sư tử chung sống hòa thuận, còn có thể tụ tập cùng nhau như thế này
Sư tử màu nâu nhạt có màu lông đậm hơn những con khác
Nó vừa thấy Lâm Thiên Du tới liền đứng dậy, đi lên phía trước đàn sư tử
Có lẽ nó là sư tử chúa, nó vừa động, những con sư tử khác cũng sôi nổi đứng dậy
Nhiếp Lăng Dương xông lên phía trước, nhưng khi đối diện với sư tử thì bước chân không khỏi chậm lại, nhất là khi chúng đều đứng dậy, trông chẳng có vẻ gì là hiền lành
Vừa hơi do dự, Lâm Thiên Du đã lướt qua người hắn, không chút tiếng động vỗ vỗ vai Nhiếp Lăng Dương
"Chào
Lâm Thiên Du không hề sợ hãi trước một đống sư tử, tâm trạng rất tốt chào mọi người, "Ngựa vằn đưa đến cho các ngươi rồi, xem thử lớn nhỏ được không
Nhưng sư tử màu nâu nhạt dường như không có hứng thú với con ngựa vằn này, ngược lại quay đầu gầm lên một tiếng, "Gầm
Nhìn
Lâm Thiên Du nhíu mày, "Nhìn
Nhìn cái gì
Chưa đợi nàng nghĩ kỹ chuyện gì đang xảy ra, đàn sư tử đã một bước xông tới
Hơi thở của Nhiếp Lăng Dương như bị kìm hãm, theo bản năng vơ lấy cây gậy, mặc kệ có đánh thắng được hay không, có đồ trong tay vẫn tính hơn
"Đừng nhúc nhích
Lâm Thiên Du vội ngăn hắn lại, "Chúng nó không có ý muốn tấn công ta, ngươi đừng động
Lâm Thiên Du có thể cảm nhận rõ ràng động vật đến gần có ác ý hay không
Đàn sư tử tiến đến gần, nhiều hơn vẫn là tò mò



】【 Chuyện gì thế này
Đàn sư tử này không giữ chữ tín
Dẫn người đến vây quanh
】【 Á á á

Vậy làm sao bây giờ, Lâm tỷ bên người không có lông xù ở
Lại có nhiều sư tử như vậy
】【 Không sao không sao, tin Lâm Lâm, lỡ có chuyện gì thật, nàng cũng chắc có thể leo cây trốn trước được
】Lâm Thiên Du leo cây giỏi, fan cũ ai cũng biết
Hơn nữa, dám tùy tiện đi vào đàn sư tử, fan rất tin Lâm Thiên Du, đều cảm thấy nàng hẳn là có chuẩn bị
Bị đàn sư tử vây quanh, Lâm Thiên Du vẫn không nhúc nhích
Không khí nhất thời hơi ngưng trệ
Nhiếp Lăng Dương nắm chặt gậy gỗ, dù Lâm Thiên Du bảo hắn đi, hắn cũng chỉ lùi lại vài bước, luôn cảnh giác, hắn có thể không ra tay trước
Nhưng nếu sư tử nào động đến Lâm Thiên Du, hắn chắc chắn sẽ là người xông lên đầu tiên
Nghĩ vậy, bàn tay nắm chặt gậy gỗ lại siết chặt thêm vài phần
Trong khoảnh khắc, dường như cả cơn gió trên thảo nguyên đều ngừng lại
Nhưng ngay sau đó— "Gào

"Gào gào
Đàn sư tử nhao nhao phát ra các loại âm thanh, chỉ từ ngữ điệu thôi cũng có thể đoán ra chúng đang kinh ngạc
Lâm Thiên Du vốn đang im lặng, nghe thấy ý tứ trong lời nói của đàn sư tử, không khỏi nhắm chặt mắt, "Ta không phải sư tử trắng bị rụng lông
"Cái gì gọi là trong đàn sư tử trắng thực sự xuất hiện một con sư tử giống người
"Không phải đầu sư tử này của các ngươi biết giao tiếp với loài người, mà là con người này của ta có thể nói chuyện với các ngươi
Nhiếp Lăng Dương đang căng thẳng thần kinh ngừng lại: "...Hả
Hàng Tư Tư ngơ ngác một thoáng, ngay sau đó mím chặt môi, muốn lén kìm nén điều khó chịu trong lòng, nhưng thế nào cũng không thể nén nổi nụ cười, nghẹn đến đỏ bừng mặt
Dòng bình luận:【...】【Ha ha ha ha

Á
Thật sự sao
Đám sư tử uy vũ khí phách này hóa ra lại là một đám lắm mồm
】【Cứu mạng——Xem thế giới động vật lúc gầm thét truy đuổi con mồi, chêm mấy câu lảm nhảm vào, lập tức hết cả đẹp trai.】【Lại thêm người vì tóc mai hoàn hảo của Lâm tỷ lên tiếng, ha ha ha, ưu tú như vậy lại bị đám sư tử ghét bỏ rụng lông, làm tôi cười đến chảy nước mắt.】
Đám sư tử lắm mồm im lặng sau lời Lâm Thiên Du nói
Ngay sau đó, lại lần nữa hoan hô
"Gào

Là thật
Thật sự nói chuyện được
Quả nhiên là sư tử trắng bị rụng hết lông đáng thương
Lâm Thiên Du: "..
Nàng xoa xoa thái dương, trước giờ chưa thấy bất lực đến thế
Không thể nói chuyện tiếp được nữa
"Ngươi, ngươi cứ để ngựa vằn ở đây cho chúng là có thể đi được rồi
Lâm Thiên Du thở dài, "Ta đi trước đây
Cảm giác chờ thêm nữa, đàn sư tử sẽ vây quanh nàng hỏi, vì sao lại rụng lông nghiêm trọng đến thế
Nói gà nói vịt chẳng qua cũng chỉ đến vậy
Bước ra hai bước, Lâm Thiên Du nghiêm túc nói với con sư tử màu nâu nhạt: "Chuyện sư tử trắng biết nói tiếng người và rụng lông này, không được nói cho người ngoài
Nàng không muốn vừa sáng sớm ra khỏi cửa, gặp chim nhỏ kêu toàn là mấy lời này
Sư tử màu nâu nhạt gật gật đầu, "Gầm..
【Ha ha ha, ánh mắt Lâm tỷ còn kiên định hơn cả lúc đi săn.】【Được khống chế rồi, không thì truyền sang đảo bên cạnh không còn gì để nói đâu.】
Nhiếp Lăng Dương cũng kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, đặt con ngựa vằn ở nơi không xa con sư tử màu nâu nhạt, quay đầu đuổi kịp Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du nói: "Muốn cười thì cứ cười đi
Khóe miệng Nhiếp Lăng Dương giật giật, "Ta không..
Hô hô, ta không muốn cười
Lâm Thiên Du nhìn hắn một cái, Nhiếp Lăng Dương nín đến chảy cả nước mắt
Hàng Tư Tư lạc hậu nửa bước cũng rưng rưng nước mắt, "Có thể lên hot search không, kinh ngạc
Chân thân của Lâm Thiên Du lại là nó ——
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn cười mà không dám cười, muốn nghẹn chết luôn
Lâm Thiên Du đang bồi hồi giữa việc có nên giết sư diệt khẩu không, nàng giơ tay, hai cánh tay đặt lên vai hai người bên cạnh, "Ta không trị được sư tử, chẳng lẽ ta lại không trị được các ngươi
Ánh mắt của nàng từ trên người Hàng Tư Tư ngang ngược liếc đến nh·i·ế·p lăng dương trên mặt
Hai người này lập tức không cười
Cổ lạnh lẽo
Hàng Tư Tư véo lá chuối tây bên cạnh xuống mang mang, che khuất non nửa khuôn mặt, "Khụ khụ..
Nha, Lâm Thiên Du tỷ, ngươi xem đó là cái gì
Có cái gì đang ném cục đá nha
Lời vừa chuyển, nàng chỉ vào hướng thảo nguyên nói đến
Lâm Thiên Du đầy đầu óc nghĩ đều là chuyện sư tử, nghe vậy thuận miệng lên tiếng, không có phản ứng gì quá lớn
Rồi sau đó đột nhiên dừng lại, "Ném cục đá
Nh·i·ế·p lăng dương cũng ồ một tiếng, "Thật sự nha, hắc, chơi vui, đó là con vật gì
Lại là giống loài mới bên ngoài không có sao
Lâm Thiên Du theo hướng ngón tay của Hàng Tư Tư nhìn lại, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy cục lông xù tạc mao, đang dùng chân sau ra sức đá cục đá
Hẳn là đều là sau khi thỏ tôn trở về tự mình nhặt cục đá, so với những cái Lâm Thiên Du lúc ấy lấy được dùng để luyện tập còn nhiều hơn
Ở chỗ không xa thỏ tôn, là một con ó rơi xuống đất
Cục đá đánh không quá xa, cũng không đánh cao, càng không thể đem sức lực của mình phát huy tốt ở trên tảng đá
Như vậy, ở trong tình huống này, muốn đối phó con ó, thỏ tôn trực tiếp siêng năng luyện tập thêm hỏa lực áp chế
Con ó bởi vì khinh địch chưa kịp bay lên đã rơi xuống đất, bị đánh đến mắt đều không mở ra được
Thỏ tôn hùng hổ, cuối cùng còn một viên, dùng móng vuốt ôm lấy, dùng sức vung
—— Vút lần này ném so với luyện tập còn xa hơn
Ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung hoàn mỹ, chuẩn xác rơi vào đầu con ó
Con ó gần như bị đá chôn, chạy cũng không có chỗ nào để chạy
Đánh thắng thỏ tôn rất vui vẻ, nó lắc lư cái đuôi, đang muốn tiến lên lùng bắt con mồi của mình, chú ý tới bên cạnh có người, chạy nhanh trên đường vẫn không quay đầu lại hà hơi cảnh cáo
Mưa làm ảnh hưởng lớn đến khứu giác của lông xù, chúng không thể bắt giữ phân biệt hơi thở ở nơi xa
Thỏ tôn giậm chân, liếc mắt cũng không thèm nhìn con ó, hưng phấn chạy đến trước mặt Lâm Thiên Du, "Gào ô
Nó vừa kêu, vừa dùng móng vuốt mao nhung chỉ vào hướng con ó, "Gào
Xem
Tác giả có lời muốn nói: Ban ngày còn có cập nhật ~ Ngủ ngon ngủ sớm yêu mọi người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.