Bị con nhím đâm đầy người, mật hoan chẳng thèm để ý, cứ giơ giơ lên đầu, móng vuốt đập chụp vào tổ ong, sau đó xoay người rời đi
Có cảm giác y như kiểu vung tay một cái là có thể lấy đi ăn, rất là tiêu sái
"Chờ một chút, đừng đi vội
Ta giúp ngươi xử lý đám gai nhím đã, ngươi mang chúng theo như vậy nguy hiểm lắm
Lâm Thiên Du nhìn nó trên người nhiều gai như thế, không khỏi thấy có chút kinh hãi
Phải biết, gai nhím tuy không độc, nhưng cứ để mặc kệ, rất dễ gây nhiễm khuẩn, dẫn đến động vật tử vong
Hơn nữa, nếu về nhà mật hoan thấy gai không thoải mái, tự nhổ, không khéo làm gai gãy bên trong thì còn phiền hơn
Như sư tử, báo săn bị gai nhím làm bị thương, nghiêm trọng có thể còn tổn thương đến thần kinh
Lưng mật hoan dày năm đến sáu chút mét, nhờ thân dày da lông, gai nhím chắc không đâm quá sâu
Sau khi suy nghĩ, Lâm Thiên Du vẫn nói: "Ngươi theo ta đến trạm cứu trợ đi
Nàng tay không, không có công cụ, nhổ ra cũng chỉ đồ ít nha đam hoang, làm gãy gai nhím vẫn phải đi bệnh viện, chi bằng ngay từ đầu đến bệnh viện xử lý
Như thế bảo hiểm hơn
Tránh phải chịu hai lần đau khổ
Mật hoan nghiêng miệng vẻ mặt ngạo mạn, "Hả
"Trạm cứu trợ là..
Lâm Thiên Du nghĩ cách nào đó cho mật hoan hiểu, "Là chỗ có thể giúp ngươi xử lý hết gai
Nói rồi, Lâm Thiên Du nhắn tin cho Bách Chiêu
Bây giờ trên người mật hoan toàn gai, cũng không tiện ôm, để Truy Phong mang theo qua có hơi bất tiện
Vẫn là chờ Bách Chiêu lái xe thì ổn thỏa hơn
Bằng không, gai nhím vốn không đâm sâu, vì trên đường va chạm không cẩn thận, lại càng đâm sâu vào, chẳng phải càng phiền toái
Mật hoan nghe vậy không hỏi lại, không đáp ứng cũng không đi
Xem ra chắc là đồng ý
Đồng thời, mật hoan lại vỗ vỗ tổ ong, "Gào
"Được rồi, ta lát ăn
Lâm Thiên Du gửi xong tin nhắn, cầm lấy khối tổ ong, nhà vẫn còn khá nhiều mật ong, "Ta chỗ này còn nhiều lắm, hay là ngươi ăn trước
Để chứng minh mình không nói điêu, Lâm Thiên Du còn nghiêng cốc trứng đà điểu đựng mật ong về phía nó, "Xem, bên trong toàn mật ong
Mật hoan ngửi thấy mùi mật ong, nhưng so với mật ong thuần, nó rõ ràng thích loại có tổ ong này hơn, vì thế thúc giục: "A
Lâm Thiên Du cười bất đắc dĩ, bên trong tổ ong còn có ấu trùng, hoặc là ong mật bị đánh xuống chưa kịp bay ra, lúc mật hoan ăn thì coi như protein ngọt ngào nhai, còn nàng thì không hề hứng thú với tổ ong thuần
Sợ mật hoan thấy nàng không ăn lại gắp tổ ong nhét vào miệng nàng, Lâm Thiên Du vẫn quyết định nói rõ trước: "Thật ra ta không thích ăn cái này
Mật hoan nhướng mày, không tin, "Gào, a gào
Không thể nào
Mật ong rừng là thứ ngon nhất trên đời
Không thể có con vật nào không thích
Lâm Thiên Du nhìn mật hoan đàng hoàng khen tổ ong, không khỏi nheo mắt, "Ừ, nhưng mà ta không ăn tổ ong, ta sẽ lấy mật ong ra, ngươi giúp ta ăn tổ ong được không
Đối với mật hoan, mật ong rừng đúng là đứng đầu trong thực đơn
Nói thích nhất cũng rất hợp lý
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, mật hoan nghĩ nghĩ gật đầu nhẹ
Nó khẽ động vậy, gai nhím trên người đều theo run rẩy
Lâm Thiên Du cẩn thận đặt mật ong lên, để nó chậm rãi chảy xuống, rồi mời mật hoan: "Vào trong ngồi một chút nhé
Mật hoan không vào mà ở dưới song đào đất, không biết đào cái gì, trông có vẻ rất bận rộn
Thấy vậy, Lâm Thiên Du dặn: "Cẩn thận đừng đụng phải gai trên người
"Gào
Mật hoan hồ hởi đáp rồi tiếp tục đào
Lâm Thiên Du cắt bàn quả dại đặt ở bên cửa sổ, "Đào mệt thì vào ăn chút gì
Mật hoan là loài ăn tạp, động vật có vú nhỏ, chim, quả dại, quả mọng các kiểu, đều sẽ ăn, đôi khi còn ăn cả rắn độc
Mật hoan chắc sẽ thích mấy loại quả dại tươi mới này
Bầy sói con đang chơi trong sân, chắc nghe thấy mùi gì đó không quen, rủ nhau đi về phía này, ló đầu đánh giá mật hoan đầy gai
Ngay lập tức, mắt sói con đều sáng lên
"Gào
"Không được ăn
Lâm Thiên Du vừa nghe tiếng này đã biết sói con lại nổi máu săn mồi
Vội vàng xoay áo khoác len lại, vươn ra theo cửa sổ, dùng đầu gậy gỗ thô chống đầu sói con, nghiêm giọng: "Đây không phải nhím
Nó là mật hoan, các ngươi không ăn mật hoan, nó đánh sói đau lắm, không được đến gần
Đàn sói thỉnh thoảng cũng đi săn nhím, tuy chúng đầy gai, nhưng thịt mềm ngọt, ngon, giàu dinh dưỡng
Sói con chắc rất thích thịt nhím, không thì đã không có chuyện nhìn thấy mật hoan mang theo gai nhím lại nhận ngay ra nhím
Mật hoan nghe tiếng quay đầu liếc một cái, thấy Lâm Thiên Du không nhìn mình thì lại cúi đầu đào đất
Sói con nghe hiểu được vài chữ của Lâm Thiên Du, nhưng vẫn còn hơi mờ mịt, "Gào ô
Lâm Thiên Du dỗ dành sói con: "Nó bị gai nhím làm bị thương
Lần sau ta cho các ngươi bắt nhím ăn
Về đi đã, ngoan
Trước không hiểu, nhưng nghe ra Lâm Thiên Du kêu chúng về
Sói con gào một tiếng, ở giữa con nhím và Lâm Thiên Du, không do dự từ bỏ miếng ngon, vui vẻ quay về cửa
Lâm Thiên Du thấy thế nhẹ nhàng thở ra, vốn chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra ngoài bắt sói con, cũng ngừng lại, thu áo khoác len về, ngồi xuống
Nếu để mật hoan với sói con đánh nhau, đàn sói thảo nguyên canh giữ chắc cũng động thủ
Đến lúc đánh nhau thì lại phiền
Mật hoan thì mặc kệ ngươi là động vật gì, đi một mình hay đi theo đàn, ngươi mà khiến ta thấy khó chịu là ta đánh
Bất chấp đánh có lại hay không, cứ đánh trước đã
Gai nhím trên người cũng thành lớp phòng ngự tự nhiên
Sói thảo nguyên cắn cũng không biết cắn ở đâu, cứ đâm đầu vào thì còn bị thương miệng
Mất nhiều hơn được
Tốt nhất là đừng gây chuyện
Bầy sói con đứa ôm đứa chen nhau qua cửa, báo săn con chạy trước, nhào tới ôm chân Lâm Thiên Du rồi leo lên
Đây là cách chơi mà hai con báo săn con đầu tiên thích, con báo săn từ trạm cứu trợ về cũng nhanh chóng học được, gia nhập
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, chúng đã dễ như ăn cháo leo theo quần Lâm Thiên Du lên đùi, nếu đứng thì leo theo quần áo một đường lên vai
【 Nhìn từng chú heo con kìa, Lâm tỷ nuôi thật tốt
】 【 Đáng ghét
Sao lại gọi ta là đồ lông xù
Bọn nó chỉ là thịt đô đô thôi chứ không phải lông lá nhiều
】 【 Haha thảo, chị cũng không tha cho chúng nó
】 【 Phải nói là, sói con với báo săn quả thực có hơi mập
】 "Mập hả
Không mập đâu
Lâm Thiên Du cúi đầu liếc qua, lũ nhóc một ngày ba bữa, lại có thêm sữa bột, thi thoảng tối còn ăn thêm bữa khuya, ngày thường thì ăn chút trái cây..
Chúng không thích ăn hoa quả lắm, mà thích lúc Lâm Thiên Du ăn gì lại gần
Lâm Thiên Du thì lại thích cho đám lông xù ăn, nên dù lúc đó đang ăn gì, đều sẽ chia cho chúng một phần, kể cả trái cây
Nhận được trái cây thì sói con không thích, chơi một hồi rồi cũng ăn hết, sau đó lần sau thấy Lâm Thiên Du ăn gì, vẫn cứ lại gần
Cứ như thế chẳng biết mệt
Rồi cũng có lúc được ăn thịt
Nhà nhiều lông xù vậy mà đi săn, ăn uống chắc chắn không thiếu
Lâm Thiên Du cũng không câu nệ mấy cái này, không chỉ lông xù lớn nhanh mà mượt mà; lũ nhóc cũng lông bóng loáng, ấu tể bình thường lớn lên đều như vậy cả
Trẻ con có chút mập, ấu tể mập chút cũng là chuyện bình thường, chờ lớn lên, luyện tập săn bắn thì tự khắc sẽ gầy thôi
Nghĩ đến đó, Lâm Thiên Du như tự tán đồng ý kiến của mình, gật đầu nhẹ, nghiêm mặt nói: "Không mập đâu, chúng chỉ là tạm thời vậy thôi, rồi một thời gian sẽ gầy ngay
"Mùa đông lông xù sẽ mọc lông dày để chống lạnh, nhìn mập vậy, thật ra chỉ là lông hơi dày thôi
【 Cũng có lý ha, cách nói này ta có vẻ đã thấy chuyên gia động vật nào đó nói qua
Nhưng mà..
Bây giờ đâu phải mùa đông
】 【 Mọc sớm hơn chút không được à
Đợi mùa đông mọc lại không kịp à
】 【 Đúng rồi, đúng rồi, phòng trước mấy tháng còn chu đáo hơn, hợp lý
Chứ nghĩ mà xem, đợi lạnh mới mọc lông dài thì quá cập rập
】 Lâm Thiên Du: "..
"Không phải, khụ khụ..
Lâm Thiên Du hắng giọng, cầm chén trứng đà điểu lên uống một ngụm
Nhưng nàng vừa ho khan, đám lông xù đang ở nhà lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều dồn hết vào nàng
Lâm Thiên Du vốn chỉ muốn mượn tiếng ho để đánh trống lảng, hơi khựng lại, uống nước thì lại bị sặc một ngụm, "Khụ khụ
Lần này ho còn nặng hơn lúc nãy
"Không, không sao
Đỡ tay Tiểu Lang hậu đang tiến lại gần, chống lại ánh mắt lo lắng của nó, Lâm Thiên Du giải thích: "Bị sặc nước một cái thôi
Nói xong, nàng lại bận rộn uống thêm vài hớp cho thông khí
Lâm Thiên Du nhéo nhéo cổ, đã không còn cảm giác đau đớn như tối qua, chỉ là vẫn còn hơi ngứa
Nhưng vấn đề không lớn
Chờ hết ho khan, Lâm Thiên Du hơi mím môi, còn cố ý làm giọng mình nghe không khác gì giọng nói bình thường, "Xem, xong chưa
Sói thảo nguyên không chớp mắt nhìn nàng, Lâm Thiên Du cong mắt cười, cúi đầu nhìn tiểu sói, đáy mắt ánh lên chút ý cười
Xác nhận nàng đã không còn ho nữa, tiểu sói lúc này mới yên lòng, nhảy lên bàn, ngậm dây thừng buộc vào chén nước đà điểu mang đi
Tưởng rằng nó đi lấy nước cho mình, Lâm Thiên Du vội nói: "Tiểu sói, trong đó còn nước đấy
"Ô..
Ừm
Sói thảo nguyên lên tiếng, nhưng không dừng lại, lập tức mở cửa đi ra ngoài
Ra tới cửa liền đổ nước đi
Sau đó lại ngậm chén nước đi đâu, đóng cửa lại, Lâm Thiên Du không thấy
Nhìn bóng dáng đi qua cửa sổ, nó chắc là hướng ra phía sau con sông kia đi
Ồ..
Như vậy cũng xem như đi lấy nước đi
Lúc bị bệnh, uống nhiều nước ấm luôn tốt, nên trên bếp trong sân lúc nào cũng có nước nóng
Sói thảo nguyên múc một cốc nước mới mang về, treo lên trên lò, ngược lại lấy cốc nước nóng ban nãy xuống, đặt lên bàn của Lâm Thiên Du
Nhìn tiểu sói bận rộn không ngơi tay, Lâm Thiên Du nheo mắt lại, xoa xoa móng vuốt cho nó
Tiểu sói ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh phối hợp đưa chân ra, nhìn kiểu gì cũng thấy thích
Lâm Thiên Du cọ cọ, ôm tiểu sói vào lòng hai cái, "Vất vả rồi
Lau xong móng vuốt, sói thảo nguyên nằm xuống bên cạnh giường, sát ván gỗ chỗ bàn của Lâm Thiên Du
Lâm Thiên Du vỗ vỗ đầu tiểu sói, "Ngoan lắm
Sói con và báo săn nói nhau xong là về phòng, Lâm Thiên Du không lên tiếng, chúng trực tiếp chơi đùa trong phòng
Dù cửa chỉ cần đẩy nhẹ là mở được, chúng cũng không đi đâu cả, ở trong phòng lăn lộn chơi cũng rất vui
Thỏ tôn nghe thấy bên ngoài có tiếng đào đất, nhảy lên bàn
Lâm Thiên Du nâng tay lên lưng Thỏ tôn, ôm lấy nó xoa bộ lông, "Sao lại lên đây
Không ngủ được à
Bây giờ là giờ nghỉ ngơi của thỏ tôn, dù trong nhà không tối như trong hang, nhưng có chỗ khuất dùng ván gỗ che lại cũng đủ không thấy ánh sáng
Còn tưởng nó đang ngủ
Sợ thỏ tôn và Mật Hoan xảy ra xung đột, cả hai đều là những con vật nhỏ nóng tính
Nhìn Mật Hoan nhím gai ở phía xa, thỏ tôn mở to hai mắt, hiển nhiên là chưa từng thấy con vật cổ quái này
Thấy nó không phản ứng, Lâm Thiên Du bèn tiện thể ôm thỏ tôn lên đùi, "Nó bị thương, trên người bị đâm vài cái, gỡ ra là khỏi
Vừa vuốt lông thỏ tôn, Lâm Thiên Du vừa cầm áo lông đã đan dở, còn chút nữa là xong, nàng muốn làm cho xong sớm, không muốn chậm trễ
Nếu không, mỗi lần may được một nửa, có việc lại phải đi, bộ quần áo này thật sự nhanh rách lắm rồi
Nếu không nhờ bộ rách kia được nàng khâu lại, thật sự là không có đồ để thay giặt
Chỉ là..
Chỉ màu sắc thì đủ loại, hơn nữa kĩ thuật may cũng tạm, cho nên gần như đã biết trước, trông không đẹp
Để ở nhà làm đồ ngủ thì mặc được
May mà thỏ tôn cũng chỉ hơi tò mò về Mật Hoan bên ngoài, chứ không định đến gần xem nó là thế nào
Nghe Lâm Thiên Du giải thích, thỏ tôn liền thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoan ngoãn nằm trong lòng Lâm Thiên Du, liếm lông vài cái, lúc này mới chợt nhận ra, tôn gia lại bị nhân loại ôm
Hoàn hồn thỏ tôn liền muốn giãy dụa, liếc nhìn thoáng qua sợi chỉ đang lắc lư rũ xuống trước mắt mình
Con ngươi của thỏ tôn lập tức thay đổi, nháy mắt quên cả giãy dụa
Sợi chỉ vừa mới chạm vào tay Lâm Thiên Du, thì một lực từ dưới kéo thẳng sợi chỉ đó, tay nàng khựng lại, cúi đầu nhìn, liền thấy móng vuốt của thỏ tôn đang bám chặt vào sợi chỉ, bàn chân lông mềm khép mở, muốn cắn lấy sợi chỉ cho vào miệng mình
Thỏ tôn há miệng, nhe răng, cố gắng tìm không thấy sợi chỉ nhỏ để cắn, "Gào
【A a a dễ thương quá
Mèo nhà ta cũng thích chơi kiểu này.】 【Cho nó chơi đi cho nó chơi đi
Một chút chỉ thôi
Cho hết!】 【Lâm Lâm ngươi biết đấy, Thỏ tôn nó từ nhỏ đã rời mẹ theo ngươi...】 Móng vuốt thỏ tôn không biết sao móc mạnh vào chỉ, treo rất chặt
Lâm Thiên Du kéo nhẹ đầu chỉ lên, móng vuốt lông xù cũng bị kéo lên, chân trước đều nhấc theo
Thỏ tôn cảm giác móng vuốt mình không được kiểm soát, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng
Lâm Thiên Du thuận thế buông đồ đang cầm trong tay, cứ thế hai tay nâng đầu nhỏ lông mềm của thỏ tôn lên, trong sự ngơ ngác của nó, nhanh chóng cúi đầu hôn một cái
Yên tĩnh, im lặng
Thỏ tôn mở to hai mắt, cả móng vuốt đang treo trên sợi chỉ cũng không thèm để ý, cứ thế giơ hai chân trước, mắt lộ vẻ mờ mịt
"Gào ô
Hoàn hồn, thỏ tôn điên cuồng vung móng, nhảy lên bàn, rồi lại nhảy lên giường ở bên cạnh
Lâm Thiên Du cong khóe miệng, "Giống như xù lông lên rồi
Bộ lông thỏ tôn vốn đã rối bù xù, nhưng lúc này thì có thể thấy rõ vẻ ô ô tra tra trên người nó
Lâm Thiên Du đưa tay lên, ấn một cái dứt khoát vào đầu thỏ tôn, lắc trái lắc phải nói: "Được rồi; im
Thỏ tôn lập tức im lặng, Lâm Thiên Du vừa rụt tay lại, thỏ tôn lại kêu lên, "Gào gào
Lâm Thiên Du lại ấn tay xuống, lại im lặng
Tay ấn đầu liền như công tắc âm thanh vậy, ấn xuống thì tắt, nâng lên thì mở
Lâm Thiên Du thấy thú vị, ấn rồi xoa nó, "Ta muốn may quần áo đây, ngươi tự chơi một lúc nhé
Nói xong câu đó, Lâm Thiên Du lại thử chậm rãi nhấc tay lên, thỏ tôn quả nhiên im lặng
"À phải, vẫn chưa đặt tên cho các ngươi nhỉ
Lâm Thiên Du nghĩ, "Sư tử trắng và thỏ tôn đều chưa có tên, còn cả mèo hoang thảo nguyên nữa
Tuy rằng mèo hoang thảo nguyên hiện tại vẫn khá cố chấp, mỗi ngày đúng giờ mang một con mồi tới, mang tới xong là quay đầu đi luôn
Lâm Thiên Du nhéo nhéo giữa lông mày, tay cầm kim áo lông cũng chậm lại, "Đặt tên thật khó
"Sư tử trắng to..
Khi nghĩ tên, Lâm Thiên Du theo bản năng nhìn sang chỗ lều chắn mưa đối diện chỗ sư tử trắng
Sư tử trắng đang ngủ say sưa trong thùng gỗ
"Đoàn tử
Đoàn có nghĩa là một khối tròn, bộ lông của nó cuộn lại dưới bụng, nhìn qua liền thấy rõ một cục tròn vo
"Vậy gọi Đoàn Tử nhé
Lâm Thiên Du khẽ nói: "Không phản đối là coi như đồng ý rồi đấy
Nói đến cuối câu, nàng cố ý kéo dài âm cuối, cho đủ thời gian để sư tử trắng phản ứng
Nhưng sư tử ngủ say sưa rõ ràng không hề phản ứng gì
Lâm Thiên Du chốt lại, "Được; Đoàn Tử thích cái tên này
【
?】 【Sư tử trắng: Ta như vừa gặp ác mộng, mơ thấy có người đặt tên cho ta là Đoàn Tử.】 【Ha ha ha ghê quá vậy
Đoàn Tử không phải rất hay sao.】 【Hay thì hay
Nhưng không hề oai phong chút nào
Mềm như kẹo đường ấy.】 【Không gọi Sư Sư hoặc Bạch Bạch thì ngươi vui trộm rồi, ta tuyên bố, ta cũng thích cái tên Đoàn Tử này.】 Sư tử trắng đã có tên, còn thỏ tôn và mèo hoang thảo nguyên thì sao..
Lâm Thiên Du cuộn đầu ngón tay vào sợi chỉ, "Lông thỏ tôn lúc nào cũng xù tung lên, gọi Pháo Hoa thế nào
Mèo hoang thảo nguyên là Ly Hoa nhỏ, đều là hoa
Hai trong ba con mèo con đáng yêu nhất thảo nguyên
Đặt tên có chữ giống nhau cũng hợp tình hợp lý
【Ngọa tào, xa lạ quá.】 【Trong khoảnh khắc đó ta cứ tưởng mình đi nhầm phòng livestream.】 Lâm Thiên Du tự thấy lần này đặt tên cũng không tệ, kết quả xem phản ứng của bình luận, liền cười nói: "Trình độ đặt tên của ta vẫn luôn rất ổn định được chứ
Nàng giơ tay lên gãi gãi cái khăn choàng lông quanh cổ thỏ tôn, "Tiểu Pháo Hoa, ngươi nói có đúng không
Thỏ tôn chớp mắt, "Gào
Khi xe cứu hộ đến, sói thảo nguyên và sư tử trắng đang ngủ trong nhà đều tỉnh dậy
Bách Chiêu vừa xuống xe, nghênh diện là sư tử trắng đi ra từ phòng bên cạnh, chuyện sư tử trắng cướp bóc đoàn làm phim vào sáng sớm hôm nay anh biết rồi, có động vật đến gần trạm cứu hộ, cho dù không phải nhân viên đang trực cũng cần phải cảnh giác
May mà chưa đợi sư tử trắng nhe răng cảnh cáo, cửa phòng bên cạnh đã mở
Bách Chiêu nói: "Lại gặp mặt rồi
"Chào buổi chiều
Lâm Thiên Du chỉ sang phải, "Mật Hoan ở bên kia, trên người nó có rất nhiều gai nhím
"Ừm, tôi đã nhìn thấy trong livestream rồi
Bách Chiêu cầm theo thùng chuyên dụng cho thú y, bên cạnh treo hai chiếc găng tay dày, là để dùng bắt mấy động vật nhỏ, để tránh lúc gây mê tiểu động vật sẽ giật mình, rồi quay lại cắn cho một cái
Bách Chiêu ngập ngừng nói: "Nhưng như vậy thì bắt nó không dễ lắm
Trên người Mật Hoan có gai nhím, anh làm việc này đã quen một tay bắt nhanh gọn rồi, nhưng sợ rằng khi giãy giụa sẽ bị đâm phải gai nhím
Bách Chiêu cũng không cảm thấy có gì, chỉ sợ Lâm Thiên Du sẽ thấy kĩ thuật của anh quá đơn giản thô bạo, nên đã phòng ngừa trước
"Không sao, ta đã thương lượng với nó rồi
Lâm Thiên Du đưa tay nhận thùng chuyên dụng từ tay Bách Chiêu, "Ta làm là được
Bách Chiêu sờ sờ mũi, cảm thấy cô đầu đinh kia có vẻ không dễ bị thuyết phục cho lắm
Đây chính là con nhím đầy gai nhím đang ngồi trên tảng đá ăn mật ong
Bách Chiêu đi phía sau, cách một khoảng, để tránh sự có mặt của mình gây khúc mắc cho mối quan hệ thân thiết của Lâm Thiên Du
Hắn dừng lại trước căn nhà gỗ, "Nhà ngươi dựng cũng ổn đấy
Hắn đánh giá ngôi nhà, và nhận ra con sư tử trắng cũng đang đánh giá mình
Hắn thực sự không dám ngoái đầu lại, sợ chỉ cần liếc mắt nhìn, con sư tử trắng sẽ hiểu lầm rằng hành động nhìn chằm chằm này là gây hấn, rồi lao vào cắn xé
Hôm qua, Phong tổng bị sư tử trắng truy đuổi thảm thương thế nào, hắn vẫn còn nhớ như in
Bách Chiêu nói: "Chờ chương trình kết thúc, cho ta làm ít tấm pin năng lượng mặt trời, để lắp tủ lạnh, điều hòa các kiểu
Dù sao phòng rất rộng, có thể bày biện đồ đạc cứ bày hết lên
Ngày nóng nực, đương nhiên vẫn là trong phòng điều hòa thoải mái nhất
Như vậy, dù buổi tối nhiệt độ xuống, vẫn có thể bật gió mát
Tủ lạnh thì càng là đồ dùng cơ bản
Lâm Thiên Du nhíu mày, "Không có mấy thứ đó, ta cũng sẽ thường xuyên đến đây
"Ha ha
Tâm tư của Bách Chiêu bị vạch trần, "Ấy da, không phải là ta nghĩ rằng, ngươi ở ẩn trên thảo nguyên, điều kiện có kém hơn rừng mưa không chứ
Lâm Thiên Du mở khóa chiếc rương hàng không, "Ngươi làm thế không sợ Bùi Phong gọi điện cho ngươi sao
Bách Chiêu vung tay, hùng hồn đáp: "Lúc ta đến đây đã không mang điện thoại rồi, đừng nói hắn gọi cho ta, kể cả hắn liên hệ với Phong tổng muốn gọi cho ta thì ta cũng chẳng nhận được tin gì cả
Bùi Phong: "Cút
Bách Chiêu: "???
"Ngươi..
Bách Chiêu ngây người, "Ngươi từ đâu ra vậy
Ngươi vào kênh trò chuyện của chúng ta làm gì?
Nhân viên cứu hộ khi đi công tác nước ngoài bắt buộc phải mang theo bộ đàm hoặc điện thoại để liên lạc, đó là quy định cứng nhắc
Hôm nay, Bách Chiêu cố ý không mang, chỉ mở kênh trò chuyện khi lái xe, ai ngờ Bùi Phong lại nghe được cuộc trò chuyện của họ ở trên đảo
Bùi Phong cười khẩy
Bách Chiêu: "..
Muốn đấm cho ngươi một phát
Lâm Thiên Du cầm thùng ngồi xổm bên cạnh hang mật hoan đang đào, "Đến đây nào, đầu húi cua ca, chúng ta đi đến trạm cứu hộ
Mật Hoan từ trong hang ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thiên Du, lại nhìn chiếc rương hàng không bên cạnh
Lâm Thiên Du mở cửa rộng hơn một chút, giải thích: "Ngươi vào trong này, tiện thể đi nhờ xe, bên trong có đệm êm ái, thoải mái lắm
Nàng vỗ vỗ chiếc đệm mềm bên trong và lớp bọt biển mỏng bên trên, tất cả đều mềm mại
Mật Hoan khua khua móng, không nói gì, cúi đầu đi vào
Bách Chiêu nhìn phát sóng trực tiếp, thấy chiếc rương hàng không được mang đến đều là loại Cao gia rộng rãi, gai của mật hoan không chạm vào thành rương, bên trái, bên phải, trước, sau vẫn còn chỗ cử động, không đến mức quá chật chội
"Nằm yên đi, đừng nhúc nhích
Lâm Thiên Du đóng cửa lại
Cái cửa này chủ yếu là để phòng con vật nhỏ chạy ra, Mật Hoan đã nằm yên thì cũng không thể nhảy ra khi xe đang chạy, Lâm Thiên Du đóng lại để mỗi khi xe đi lại, cửa sẽ không chạm vào rương
Lâm Thiên Du mang theo Mật Hoan trở về, vừa quay người đã sững sờ, "Đoàn Tử
"Hả
Bách Chiêu vẫn giữ tư thế mặt hướng nhà gỗ, "Sao vậy
Lâm Thiên Du đến rồi, hắn rốt cuộc không cần phải giả bộ làm khúc gỗ nữa, kết quả vừa quay đầu, hắn cũng giật mình
Cửa sau xe mở toang, con sư tử trắng nửa thân người đang cố chen vào
Bách Chiêu: "???
[Ha ha ha, Đoàn Tử to lớn như vậy, chưa bao giờ được đi xe, ngồi nhờ chút có làm sao!] [Đúng thế, đúng thế, cho nó ngồi, cho nó ngồi!] [Mấy người nhân viên làm việc chán thế, mở cái xe bé tẹo thế kia, lần sau nhớ mở xe tải ra nhé.] [Ghét thật
Sư tử trắng nhà ta đẹp trai khí chất thế này, to lớn chút thì đã sao
Càng to càng xù mang đi dạo càng ngầu chứ sao!] ..
"Đoàn Tử cũng muốn đi cùng à
Lâm Thiên Du tiến lên, đặt chiếc rương hàng không ở ghế phụ trước, "Ngươi ngồi không vừa đâu nha
Sư tử trắng muốn quay đầu, nhưng không gian có hạn, đầu nó không ngóc lên được
Bách Chiêu ngập ngừng nói: "Ừm..
hàng ghế sau có thể gập xuống thông với cốp xe, gập hàng ghế sau là đủ chỗ cho nó rồi
Lâm Thiên Du lặp lại câu này với sư tử trắng
"Gầm
Đoàn Tử chậm rãi tự mình lùi ra khỏi xe
Bách Chiêu ấn gì đó ở ghế lái, lại sang một bên mở cửa xe, gập hàng ghế sau rồi đẩy về sau, theo tiếng trượt của ghế ngồi và lưng ghế ngả ra, có thể làm đệm mềm luôn
"Được rồi
Không gian lớn rồi, sư tử trắng có thể nằm duỗi thẳng chân ra
"Đi thôi, chúng ta cũng lên xe
Lâm Thiên Du đặt chiếc rương hàng không đang ở ghế phụ lên đùi, chó sói thảo nguyên nhảy lên, nằm xuống dưới chân nàng
Hai người ba con thú lông xù, nhét đầy cả xe
Lâm Thiên Du ôm chặt chiếc rương hàng không trong lòng, có tay vịn sẽ càng vững chắc
Mật Hoan hình như không có phản ứng gì với chiếc rương hàng không xa lạ cũng như chiếc xe ô tô, móng vuốt cứ cào vào đệm, thỉnh thoảng lại nhấc tấm đệm lên, tự chơi rất vui vẻ
--- Trạm cứu hộ hôm nay đông người hơn so với lần trước đưa túi sói đến tiêm phòng
Lúc đó là vì túi sói bài xích loài người, còn Mật Hoan thì không ngại điều đó, nên có không ít nhân viên xem phát sóng trực tiếp của Lâm Thiên Du, kể cả người không có ca trực cũng đến góp vui
Nhưng nhân viên thì không được phép tự tiện đặt chân vào bệnh viện
Trong phòng bệnh viện, vẫn chỉ có một bác sĩ
Thấy Lâm Thiên Du và Bách Chiêu bước vào, bác sĩ đang rót nước chỉ vào giường khám nói: "Đến rồi à
Mật Hoan bị gai nhím đâm đúng không, cứ đặt nó lên đó là được
Nói xong, bác sĩ đặt cốc nước xuống, quay người đi lấy găng tay
Bình thường không phải lúc có nhiều người hội chẩn, đôi khi sẽ không quen việc trong phòng có quá nhiều người, thỉnh thoảng còn phải để người nhà ở ngoài chờ
Nhưng nhìn con sư tử trắng và chó sói thảo nguyên đi theo sau lưng Lâm Thiên Du, và Bách Chiêu im lặng đóng cửa phía sau thì bác sĩ nghĩ ngợi, thực ra có nhiều người cũng không sao, không cần thiết phải đuổi ra, nhiều động vật thì lại náo nhiệt
Trước kia Bách Chiêu nói sẽ có sư tử trắng và chó sói thảo nguyên đi cùng, nhưng tự mình chứng kiến vẫn khác với việc xem tin tức trên điện thoại rồi trả lời "Ok", cảm giác khác hoàn toàn
Hỏi xong cũng thấy hối hận, muốn thu hồi tin nhắn đã trả lời
Nhưng may là con sư tử trắng không có hứng thú gì với bác sĩ, ngược lại cứ như đang ở nhà mình, thản nhiên đi lại trong căn phòng không nhỏ
Còn chó sói thảo nguyên thì cứ nhắm mắt đi theo sát Lâm Thiên Du, liếc cũng không thèm liếc những người khác
Lâm Thiên Du mở chiếc rương hàng không ra, vỗ vỗ miếng đệm thấm hút đã trải sẵn, "Đến đây đi, nằm đây một lát sẽ ổn thôi
Trên đường đi xe lắc lư, Mật Hoan sắp bị rung ngủ mất rồi
Nghe thấy giọng Lâm Thiên Du, nó lắc đầu, lúc chui ra, móng vuốt còn dính một sợi chỉ
Tấm đệm bên trong đã bị nó làm bẩn rồi
Nó chú ý trong phòng trừ Lâm Thiên Du, còn có những người xa lạ mà nó đã gặp ở trên xe, thêm cả một người chưa từng gặp
Mật Hoan lúc này đứng lên, nhe răng với bác sĩ, móng vuốt vung lên, trông như sắp đánh nhau đến nơi
"Nàng là bác sĩ, giúp ngươi nhổ gai thôi, đừng nhe răng
Lâm Thiên Du đưa tay lên chắn trước mặt nó, vết thương còn chưa chữa đã muốn đánh nhau là sao, "Ngươi sắp biến thành nhím rồi đấy, trước tiên ngoan ngoãn nằm một lát đi, cẩn thận không lại bị thương thêm lần nữa
Khuyên can Mật Hoan không được, Lâm Thiên Du không biết nên bắt đầu từ đâu, dứt khoát quay mặt đi, ngăn cản tầm nhìn của nó
"Ồ, lại còn muốn đánh ta cơ
Bác sĩ hiển nhiên không phải lần đầu tiếp xúc với Mật Hoan, biết cái kiểu tính tình hễ không vừa mắt thì xù lông của con vật này, trên người cũng có đồ bảo hộ, ra hiệu với Lâm Thiên Du nói: "Ta bắt đầu được chứ
"Vâng
Lâm Thiên Du gật đầu, đồng thời giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, đi đến bên cạnh chóp mũi Mật Hoan chạm nhẹ vào nó, "Không được cắn người nhé
Mật Hoan liếm liếm mũi, rồi lại nằm xuống
Bác sĩ không vội vàng bắt đầu, đầu ngón tay gạt gai nhím xung quanh ra, trước khi kiểm tra một lượt
Lâm Thiên Du hỏi: "Vết thương có nghiêm trọng không
"Không nghiêm trọng, với cái da dày của nó, mấy cái gai này đều không đâm sâu, không bị thương vào mắt là được
Chỉ là trông gai nhím có vẻ nhiều nên hơi hù dọa thôi
Bác sĩ sau khi kiểm tra không thấy vấn đề gì, lúc này mới cầm nhíp lên, gắp vào chỗ gai đâm, theo hướng gai nhím găm vào mà rút từ từ ra
Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng bị đâm thế này chắc chắn vẫn sẽ có cảm giác
Mật Hoan chỉ khịt mũi khi bị nhổ chiếc gai đầu tiên, sau đó thì không thèm nhấc mắt lên
Từng chiếc gai nhím được lấy ra đặt trên khay
Gai nhím còn có nhiều tác dụng, như làm phao câu cá cao cấp, đồ trang sức thủ công, và cả giá trị dược liệu
Nhưng trước mắt thì giá trị dược liệu của nó chưa dùng đến
Khi gai nhím trên người Mật Hoan được nhổ ra từng chiếc, vài cái còn dính chút máu, tuy không nhiều, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được
Bác sĩ kê thuốc bôi toàn thân, ngoài ra còn kê thêm vòng cổ Elizabeth, "Cái này đeo vào cổ để nó khỏi liếm hết thuốc
Vòng cổ Elizabeth bằng nhựa còn chưa chạm vào cổ Mật Hoan, nó đã há miệng ra định cắn
"Đây là để phòng ngươi liếm thuốc
Lâm Thiên Du nói: "Ngươi ngửi thấy mùi thuốc trên người mình chưa
Cái đó không ăn được
Mật hoan hừ một tiếng, rõ ràng là cho rằng mình sẽ không ngu ngốc đến mức đi liếm thuốc
Bác sĩ bôi thuốc còn chưa xong, Lâm Thiên Du cũng không nóng nảy, ngược lại hỏi: "Vậy nếu người ngươi ngứa ngáy khó chịu, cũng sẽ không liếm chứ
Mật hoan nghiêng đầu, chắc như đinh đóng cột, "Gào
Sẽ không
Lâm Thiên Du gật gật đầu, "Tốt; vậy không đeo cái này cũng được, nếu ngươi liếm thì ngươi đúng là đồ ngốc
Mật hoan: "
Bình luận: 【
Đây là phép khích tướng?】 【gào khóc ngao ngao, con người quỷ kế đa đoan!】 Lâm Thiên Du thấy Mật hoan ngẩn người, như đang tự hỏi lời của mình, vì thế lại tiếp tục nói: "Thật sự không đeo sao
Nhỡ một cái không nhịn được, đợi phục hồi tinh thần thì đã liếm rồi thì làm sao
Vậy chẳng phải ngươi bất tri bất giác thành Mật hoan ngốc nghếch à
"Việc này nếu để sư tử biết..
"A
Mật hoan giơ móng vuốt đập bàn
Quá mất mặt Mật hoan rồi
Lâm Thiên Du kiểm tra vòng cổ Elizabeth, chọn xem cái nào vừa cỡ nhất, "Cái này chỉ cần đeo vài giờ, đến giờ thì tháo xuống là được
Bôi thuốc một lần là đủ, khả năng phục hồi của Mật hoan đâu phải chuyện đùa
Bị vòng một hồi, Mật hoan chưa hoàn toàn hiểu rõ phân tích ra ý gì, thấy Lâm Thiên Du dang hai tay, liền ngẩng đầu lên, theo nàng đi
Lâm Thiên Du nhanh nhẹn đeo vòng Elizabeth vào cho nó
Lúc này bác sĩ cũng đã bôi thuốc xong các vết thương trên người Mật hoan, chuyển sang đầu
Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía vòng Elizabeth, Mật hoan không chút do dự há miệng, "Gào
Cắn hụt, tay Lâm Thiên Du dừng ở cằm nó
"Vết thương trên đầu để ta làm cho
Lông trên đầu ngắn, Lâm Thiên Du có thể thấy rõ chỗ nào bị thương
Bác sĩ không từ chối, đưa thuốc mỡ cùng gạc cho nàng
Mắt Mật hoan cố gắng ngước lên, nhưng tầm nhìn chỉ có thể bắt được gạc ở dưới gậy gỗ
Bị lông nhím đâm rất đau, thuốc mỡ bôi vào mát lạnh, có thể giảm đau vết thương rất tốt
Sau khi bôi thuốc mỡ dày cộp, Lâm Thiên Du cố gắng xoa đều, "Xong rồi
Đầu Mật hoan mát lạnh, nghe Lâm Thiên Du nói vậy, theo bản năng liền muốn giơ tay sờ một chút
Lâm Thiên Du nhẹ nhàng nói: "Mật hoan ngốc nghếch..
"A?
Mật hoan không phục ngẩng đầu, vẻ mặt như muốn nói ngươi có phải muốn đánh nhau không
Lâm Thiên Du nín cười nói: "Ngươi làm dính lên móng vuốt, rồi khi liếm móng vuốt chẳng phải sẽ nuốt thuốc vào sao
Vừa mới nói xong, ăn phải thuốc mỡ bên ngoài chính là Mật hoan ngốc nghếch
Mật hoan ngẩn người, hạ móng vuốt xuống, thật sự không chạm vào đầu mình nữa
Bác sĩ nói: "Về cố gắng đừng dính nước, đợi thuốc mỡ hấp thụ hết thì sẽ tốt
Mật hoan biết bơi, nên cũng phải chú ý một chút
Lâm Thiên Du nhẹ gật đầu, đáp "Vâng"; "Cám ơn bác sĩ
Miếng đệm bông bên trong lồng đã bị móc hết
Bách Chiêu lấy tấm đệm đã hỏng trong lồng hàng không ra, thay một cái mới vào, "Nào, ngựa vằn không ở đây, ta đưa các ngươi về
Mật hoan bị lông nhím đâm, tự chạy về cũng không có vấn đề gì
Nhưng ngựa vằn không có ở đây, đường xa thế này, Lâm Thiên Du tự mình đi về cũng rất tốn thời gian
Quen đường rồi, Mật hoan vào lồng hàng không một lần, bây giờ bị lông nhím đâm rồi lại chui vào, cái lồng hàng không giống như to gấp mấy lần, lăn lộn bên trong cũng không có vấn đề gì
Lâm Thiên Du sờ đầu tiểu sói, quay đầu nhìn về phía Bạch Sư đang vin vào tủ, tò mò nhìn chằm chằm chai lọ bên trong, nói: "Đoàn Tử
Chúng ta phải đi rồi
Bạch Sư liếc sang bên này một cái, từ trên tủ nhảy xuống
Cái tủ bị đạp đến nghiêng theo khi Bạch Sư rời đi, cũng lần nữa rơi về vị trí cũ
Ầm một tiếng, thuốc trong tủ lắc lư
Bạch Sư đi đến bên cạnh Lâm Thiên Du cọ cọ nàng, xoay người liếc Bách Chiêu
Bách Chiêu vốn đang đứng phía sau Lâm Thiên Du trực tiếp lùi lại ba bước, kéo giãn khoảng cách
Lúc này Bạch Sư mới hài lòng
Không để ý đến ánh mắt giao nhau của bọn họ, Lâm Thiên Du xách lồng hàng không lên, "Đi thôi
Bách Chiêu: "Được
--- Đi thang máy thẳng xuống tầng một
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra
Còn chưa ra ngoài đã nghe thấy tiếng vật cứng cào vào đồ vật
Bách Chiêu thấy vậy cũng không ngạc nhiên, "Bên ngoài có một con linh miêu, nó đến xin ăn thôi, không có ác ý đâu, một lát nữa cố gắng đừng xung đột với nó
Lời này càng giống như nói với Bạch Sư và sói thảo nguyên hơn
Bởi vì bình thường không ai chủ động đi trêu linh miêu, hay xung đột với linh miêu
Nhưng giữa động vật với nhau, luôn có ác cảm khó hiểu với động vật khác, vừa gặp thì nhìn tới nhìn lui, sau đó khiêu khích rồi hà hơi, cuối cùng diễn biến thành đánh nhau, đã là quy trình cãi nhau thường thấy rồi
Lâm Thiên Du hỏi: "Linh miêu cũng là bên bệnh viện cứu trợ hả
Linh miêu ở tầng một, hơn nữa lại ở ngoài hành lang đi ra đi vào
Hầu như vừa bước ra khỏi thang máy, vừa quay đầu là có thể thấy
Con linh miêu bốn chân chạm đất vẫn cao gần nửa người, miệng đang ngậm cái gì đó, đứng trước cửa, hai chân trước cào vào cửa loẹt xoẹt
【Trời ạ, cái này mà cào lên người ta thì chẳng tím bầm mất thôi.】 【Chưa chắc, nhưng có lẽ sẽ sưng chỗ này chỗ kia thôi.】 【Linh miêu: Chào nhé; giao đồ ăn ra đây, ta đến lấy cơm.】 【Ghê vậy sao
Nếu nó mà cào cửa nhà ta thì kiểu gì ta cũng phải xông ra đánh nhau với nó chứ.】 【Đâu phải cào cửa, rõ ràng là đang mở cửa đấy chứ.】 ..
Cùng lúc Lâm Thiên Du nhìn thấy linh miêu, linh miêu cũng chú ý đến loài người ở cách đó không xa
"Miệng nó ngậm là..
chuột thảo nguyên hả
Còn có cả chuột chũi nữa, một loài động vật nhỏ giỏi chạy nhảy tràn đầy sức sống
Hình như chúng không nằm trong thực đơn của linh miêu thì phải
Đặc biệt là..
đằng sau lại có thêm hai con linh miêu ngó đầu ra, miệng chúng cũng ngậm chuột chũi còn sống hay chết không rõ
Linh miêu vốn là động vật sống theo bầy mà, sao nhiều con linh miêu tụ tập một chỗ như thế này, hơn nữa còn cùng nhau đến bên chỗ cứu trợ
Chúng đang làm cái gì vậy
Lâm Thiên Du: "??
"
Tuy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn giơ tay lên đặt lên người Bạch Sư, tránh để Bạch Sư xông ra đánh nhau với linh miêu
Bách Chiêu bất đắc dĩ giải thích: "Thực ra đó là một sự cố thôi, có một đồng nghiệp của ta, hôm đó gặp linh miêu ngậm chuột chũi, chuột chũi cứ kêu mãi, trông tội nghiệp lắm
Thế là đồng nghiệp ta nhất thời không đành lòng, liền thả ít đồ ăn vặt có vị trái cây lên mặt đất
"Nghĩ là có đồ ăn thì ăn no rồi sẽ không ăn chuột chũi nữa
Thả đồ ăn xong, đồng nghiệp kia cũng không đi ngay, liền núp trong bóng tối quan sát tình hình bên này
"Món ăn vặt loại thịt quả thực hấp dẫn linh miêu hơn chuột chũi, thế là linh miêu bỏ chuột chũi, ăn hết đồ ăn
Chuyện đến đây thì xem như là một việc đôi bên cùng có lợi
Xui xẻo ở chỗ..
Bách Chiêu thở dài, mặt mày xám xịt, "Ngày hôm sau, ba con linh miêu ngậm chuột chũi chờ trước cổng trung tâm cứu trợ
Khung cảnh đó thật là không dám tưởng tượng
Ông lão gác cổng buổi sáng nhìn thấy, còn tưởng có ai đến gây sự, suýt chút nữa bị dọa cho lên cơn tim
Lâm Thiên Du: "..
【Ha ha ha, chuột chũi: Ai phát treo thưởng thế.】 【Linh miêu đây đâu phải bắt chuột chũi, rõ ràng là bắt lấy đồ ăn ngon vị thịt cơ mà.】 【Con chuột chũi đầu tiên: Ngươi không giết ta là định diệt tộc ta đấy à?】 Bách Chiêu sau khi tiếp xúc qua chuyện này, cũng thấy rất đau đầu, "Lúc ấy đồng nghiệp ta cũng để đồ ăn xuống, vừa đứng ở cửa vừa nói rõ với linh miêu, lần sau không cần bắt chuột chũi, muốn đến thì cứ đến, có thịt thì trung tâm cứu trợ vẫn đủ mà
"Sau khi chúng đi hết, đồng nghiệp ta liền thả chuột chũi đi, kết quả ngày thứ ba, thứ tư, rồi rải rác..
chuột chũi vẫn bị bắt, mà linh miêu thì ngày càng nhiều
Bách Chiêu nhìn mấy con đang cào cửa ở hành lang, "Bây giờ nhìn vẫn còn ít đấy
Anh thậm chí còn nghi ngờ, bởi vì cái món đồ ăn vặt có vị thịt kia, tất cả linh miêu đều biết đến trung tâm cứu trợ này có thể đổi chuột chũi lấy đồ ăn
Chuột chũi bị linh miêu ngậm đến mức sống không thiết sống nữa
"Nếu có chuột chũi bị bắt lặp lại..
Lâm Thiên Du nheo mắt, thảm quá rồi
"Này, lúc đó ta cũng nghĩ vậy, sau này khi thả, cố ý dùng mực giặt ướt đánh dấu lên tai chúng, thả rồi, ngày thứ hai lại bị bắt trở về
Bách Chiêu vỗ tay một cái, "Đến lúc bị mang đến miệng vẫn còn đang nhai đồ ăn, chẳng có chút gì là hoảng sợ cả
Cứ như con bị bắt đi bắt lại nhiều lần rồi, kinh nghiệm đầy mình
Biết mình một lát sẽ được thả, sợ còn không thèm sợ
Hơn nữa, bởi vì mấy lần trước thả không có đánh dấu gì, Bách Chiêu không biết con chuột chũi này chính xác đã bị bắt bao nhiêu lần, nhưng lần sau đến đếm thử thì có không ít con bị bắt đến ba lần
Bách Chiêu không biết nghĩ đến điều gì, buồn cười nói: "Bây giờ chuột chũi bên ngoài gặp thiên địch, không trốn, mà chạy đi tìm linh miêu, thiên địch thì bị dọa cho chạy mất, còn nó thì bị ngậm đến chỗ cứu trợ, ăn một bữa rồi được thả
Việc này gần như đã hình thành một dây chuyền cung ứng hoàn chỉnh rồi
Bị thiệt thòi chỉ có trung tâm cứu trợ thôi
"Ha ha..
Lâm Thiên Du thật sự nhịn không được cười ra tiếng
【Chuột chũi: Từ phản kháng đến thuận theo, ai mà không thích có bữa ăn chực.】 【Đúng đúng, còn được ở trong môi trường yên tĩnh thoải mái, ăn thức ăn chuyên dụng cho chuột chũi sạch sẽ dinh dưỡng đầy đủ
Nếu là ta thì ta cũng thích.】 【Thiên địch: Ta thật sự cám ơn các người đấy.】 【Nha nha, ai đó thông báo cho thiên địch một tiếng đi, để thiên địch cũng đến đây ăn.】 Cứ như là mở tiệc vậy
Còn rất náo nhiệt nữa chứ
Lâm Thiên Du thấy vui, cười đến đau cả bụng
Nàng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, mặt vẫn tươi cười, hỏi: "Nếu không nói với linh miêu một tiếng, không bắt chuột chũi lại đây thì cũng có thể ăn thịt sao
Nhưng chuột chũi thích nơi này, linh miêu không mang chúng, liệu chúng có tự mình đến không
Đối với những con vật nhỏ yếu trên thảo nguyên mà nói, thật vất vả tìm được một nơi có đồ ăn ngon và an toàn, cái giá phải trả chỉ là bị con người vuốt ve, xoa bóp, ăn no rồi ngủ một giấc thì cũng quá tốt
Bách Chiêu nghĩ ngợi, "Nói đi, nếu không ta sợ thiên địch của chuột chũi không tìm thấy đồ ăn mà chết đói, chuỗi sinh vật trên đảo bị đứt đoạn ở chỗ ta mất
Hiệu ứng cánh bướm vẫn rất đáng sợ
Một số thứ ngươi không để ý, cũng không cảm thấy quan trọng, nhưng cuối cùng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng
Cho dù biết thiên địch của chuột chũi còn có đồ ăn khác, nhưng nhỡ đâu, nhỡ không đúng lúc mà cứ theo tình huống này phát triển tiếp, chuột chũi ngày càng nhiều, thiên địch ngày càng ít thì sao
Thật ra chuyện gì cũng nên được ngăn chặn từ bên ngoài
Hơn nữa, ở trong một môi trường thoải mái, chuột chũi cũng sẽ mất đi khả năng cảm nhận nguy hiểm từ bên ngoài, trạm cứu hộ có thể nuôi dưỡng chúng, nhưng không thể nuôi mãi
Sau này lại quyết định đem chuột chũi ra ngoài thì cũng đã muộn
Bách Chiêu vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, mười mấy năm sau vì chuyện này bị truy trách nhiệm, chó nhìn thấy cũng lắc đầu nói một tiếng thảm
Lâm Thiên Du gật đầu, "Được, ta đi nói một tiếng
Cô trấn an sư tử trắng và sói đồng cỏ, "Các ngươi ở đây chờ ta, đừng đi theo
Khoảng cách càng gần, càng dễ phát sinh tranh chấp
Sau khi trấn an xong hai con vật trong nhà, Lâm Thiên Du mới đi tới
Nhưng vừa mới bước tới, còn chưa kịp mở miệng, linh miêu đối diện đã có động tĩnh
Con linh miêu đứng ở trước cửa đi xuống, nheo mắt lại, "Ô gào..
Sư tử trắng
Lời chào hỏi của Lâm Thiên Du nghẹn lại trong cổ họng: "..
Có nên mừng vì nó không nói mình rụng hết lông không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thiên Du thở dài, "Đúng, ta là sư tử trắng
【 Ơ ơ
】 【 ha ha ha ha linh miêu cũng nói Lâm tỷ là sư tử trắng sao
】 【 tận mắt chứng kiến Lâm tỷ từ phủ nhận đến chấp nhận, cười chết ta
Cái đám này nhìn thấy sư đàn có khi đuổi theo Sư Vương đánh một trận ấy chứ
】 ..
"Trước không bàn chuyện này
Lâm Thiên Du nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề chính, "Nếu ngươi thích ăn thịt ở đây, ngươi có thể trực tiếp đến đây, không cần mang chuột chũi, nhưng chỗ này cho thịt cũng sẽ rất ít, chỉ trông vào mấy chỗ thịt này thì không đủ no, vẫn phải đi săn thôi
Linh miêu gầm nhẹ
Cánh cửa bị linh miêu cào nãy giờ hé ra một khe nhỏ
Nhận thấy động tĩnh bên này, linh miêu không nói hai lời lại đứng lên, chân trước vỗ mạnh lên trên, nhân thế ấn xuống, cánh cửa liền nhanh chóng bị đẩy vào trong
"A
Nhân viên làm việc bên trong tránh không kịp, trực tiếp bị cửa đập vào tường
May mà giữa cửa và bức tường có một khoảng tam giác, nếu không lần này bị đập thật thì không chết cũng mất nửa cái mạng
Nam sinh bên trong run rẩy thò tay ra, "Lâm, Lâm tỷ, cô khỏe; tôi tên là Ấn Ưu Nhưng, là một trong những thực tập sinh mới đến
Giọng nghe có vẻ sắp khóc
Lâm Thiên Du không nhìn thấy người, nhưng vẫn đáp lời: "Chào anh
Cô dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng là thực tập sinh mới đến, chúng ta cùng đợt
"..
Hả
Ấn Ưu Nhưng trốn sau cánh cửa mờ mịt, nhìn Lâm Thiên Du trong buổi phát sóng trực tiếp đối mặt mãnh thú mà vẫn bình tĩnh thản nhiên, hắn còn tưởng rằng Lâm Thiên Du là tiền bối lâu năm ở trạm cứu hộ chứ
Dù sao thì, dù ngươi có thể nói chuyện với động vật, ngươi cũng phải có gan đối mặt với những con vật đó chứ
Nếu đổi lại người nhát gan, đứng trước mặt động vật mà bị sư tử hổ gầm lên một tiếng, thì đã sợ đến mức không dám nhúc nhích rồi, chứ đừng nói mở miệng nói chuyện, có khi quên cả thở
Nhưng Lâm Thiên Du từ kỳ phát sóng trực tiếp đầu tiên, đã trông rất thành thạo rồi
Ấn Ưu Nhưng thật ra không hứng thú với thể loại phát sóng trực tiếp kiểu này, là sau khi đi làm, cấp trên yêu cầu bắt buộc, hắn phải thức đêm xem bù lại
Vừa nãy, khi bị linh miêu chắn cửa, hắn vẫn còn trốn trong phòng xem phát sóng trực tiếp
Chủ yếu là việc cho ăn đồ có thể sẽ dẫn đến tình huống tương đối nguy hiểm, Ấn Ưu Nhưng dứt khoát, trực tiếp chọn không cho ăn khi linh miêu đến cửa
Vậy mà mất thời gian, đợi linh miêu tự mình rời đi thôi
Nếu không phải biết Lâm Thiên Du ở bên ngoài, thì hắn không thể nào mở cái cửa này
Đối diện nhiều linh miêu như vậy, hắn cũng sợ chứ
Lần đầu tiên cho ăn là phải đứng cách hàng rào sắt thả thịt vào chứ đâu có trực tiếp đưa đến tận miệng
Sau này bị linh miêu tìm tới cửa, Ấn Ưu Nhưng vẫn luôn rất hoảng sợ, mỗi lần cho ăn đều buông xuống rồi chạy, chưa từng giao tiếp gì cả
Ai mà biết linh miêu có đột nhiên ghét thịt mặn nhạt hôm nay rồi đớp cho một miếng đổi khẩu vị không chứ
Bách Chiêu thấy hai người họ cứ đứng cách cửa trò chuyện, liền lên tiếng: "Ấn Ưu Nhưng anh ra đây đi, người ta không thấy mặt anh thì sao tính chuyện được
"Tôi..
Ấn Ưu Nhưng cố gắng đưa tay ra bên ngoài, lúc này mới chú ý, cánh cửa mở vào trong, mình có đưa tay ra theo khe cửa thì người bên ngoài cũng không nhìn thấy được
Ấn Ưu Nhưng thử đẩy cửa, nhưng linh miêu vẫn đứng đó chờ, hắn run giọng: "Tôi không ra được
Bách Chiêu nhìn đám linh miêu kia cũng thở dài
Lâm Thiên Du nghĩ ngợi, "Các ngươi tới đây đi, về chuyện đồ ăn vặt, chúng ta nói chi tiết một chút
Móng vuốt linh miêu ấn chặt chuột chũi xuống, rõ ràng là sợ mình dùng đồ ăn vặt để đổi thịt mà lại bị mất lợi thế
—— Mặc dù chuột chũi dường như không có ý định chạy
【 Cái biểu cảm của chuột chũi làm cười chết tôi
】 【 Chuột chũi: Còn chưa bàn xong sao
Sao hôm nay lại thêm công đoạn nữa, cái này phải thêm lương chứ, mệt chết chuột rồi
】 Lâm Thiên Du thấy chúng không dao động, đám mèo lớn thông minh đã biết giao dịch đồ ăn với con người rồi, nên không dễ dàng tin lời cô vài câu vậy
Không nhìn thấy lợi ích, Lâm Thiên Du nghiêng đầu nói với Bách Chiêu: "Đưa cho ta phần thịt mà bình thường vẫn cho chúng nó làm đồ ăn vặt
"Được, chờ đã
Bách Chiêu quay người đi về kho hàng
Về phần Ấn Ưu Nhưng ở sau cánh cửa..
Lâm Thiên Du quay đầu nhìn sư tử trắng, "Đoàn Tử
Lực từ trên cửa gắt gao đè cánh cửa vào tường
Ấn Ưu Nhưng núp trong vùng tam giác an toàn duy nhất, trốn trong đó cũng không dám đứng thẳng người, vai trái dựa vào tường, vai phải dựa vào ván cửa, bị kẹp chặt, có thể là bị đè đến hơi đau, lúc này cũng đã tê rần rồi
Không biết bao lâu trôi qua, trong đầu Ấn Ưu Nhưng toàn nghĩ Bách ca bao giờ mới cầm đồ ăn vặt về, nếu không thì chạy vào trong phòng cũng được, trên bàn có rất nhiều
Đang suy nghĩ miên man, bỗng cảm thấy cánh cửa đang đè lên mình nới lỏng ra
Ấn Ưu Nhưng thử nhúc nhích vai, cánh cửa liền phát ra một tiếng "cọt kẹt" khi bật ra ngoài
Mở được rồi, mở thật rồi sao
Ấn Ưu Nhưng thận trọng thò đầu ra, linh miêu không có ở đây
Vẻ mặt vui mừng nhanh chóng lan ra khắp mặt, nhưng ngay sau đó, khóe miệng vừa hé ra đột nhiên cứng đờ lại
Sư tử trắng nheo mắt, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào hắn
Ngón tay đang bám vào cánh cửa từ từ kéo cửa lại, Ấn Ưu Nhưng trốn vào trong, coi như vừa rồi không có gì xảy ra
【 Phụt —— sợ quá đi
】 【 Bị linh miêu chặn ở cửa, rồi lại bị sư tử trắng mặt đơ đột kích, không sợ cũng khó
】 【 Cái đám linh miêu dài hạn này sợ đến mặt mày trắng bệch
】 Lâm Thiên Du theo sư tử trắng vào
Linh miêu không tụ tập thành đàn để tấn công, chúng chưa trưởng thành đã tự tách ra đi kiếm sống rồi, nên khi đối mặt với sư tử trắng, dù bên cạnh có đồng loại, cũng không đoàn kết lại cùng nhau chống lại
Cho nên, sau khi đánh giá lợi hại khi đánh nhau với sư tử trắng, chúng vẫn chọn rút lui, nhường lại khu vực phía trước này
Dù chúng có đông, nhưng sư tử trắng cũng có hai con
Dù một con trông có vẻ không được lợi hại cho lắm, nhưng dù sao thì nó cũng là sư tử
Nhỡ hai con sư tử đánh lại chúng thì chúng kiểu gì cũng thua
Nhìn kiểu nào thì linh miêu cũng không chiếm được lợi thế
Huống hồ còn có sói đồng cỏ nữa
Đấu tay đôi linh miêu có thể đánh lại sói đồng cỏ, nhưng rõ ràng là sư tử trắng sẽ không cho chúng cơ hội đánh lẻ
"Ấn Ưu Nhưng
Lâm Thiên Du mở cửa ra, "Sao không ra ngoài
"Sư..
sư tử trắng..
"Đừng sợ, là Đoàn Tử giúp anh giải vây
Lâm Thiên Du dễ dàng nắm lấy các đầu ngón tay đang run rẩy của Ấn Ưu Nhưng, mở cửa ra, thoáng nhìn Bách Chiêu mang bao tải lớn đựng đồ tới đây, cô nói: "Ra ngoài đi, Bách Chiêu cũng về rồi
Linh miêu tương đối nhiều, lại cần được cho ăn no, lấy từng túi nhỏ một, sẽ dễ dàng khiến linh miêu vì không đủ đồ ăn mà đánh nhau
Bách Chiêu không muốn phải chạy tới chạy lui mấy chuyến, dứt khoát lấy một bao lớn còn nguyên rồi đến luôn
"Lâm tỷ, đây là đồ ăn vặt, cô xem dùng thế nào
Bách Chiêu hoạt động tay một chút
"Được
Lâm Thiên Du đi ra, lên tiếng gọi, "Đoàn Tử, lại đây
Sư tử trắng đang nhìn điện thoại, thấy Lâm Thiên Du di chuyển, nghe thấy giọng nói, liền bỏ buổi phát sóng trực tiếp trong điện thoại, quay người đi về phía Lâm Thiên Du
Sói thảo nguyên ngửi ngửi đồ ăn vặt, Mật Hoan tự mình mở rương hàng không, móng vuốt ôm lấy gói thịt đồ ăn vặt, xé miệng ra, ngậm những hạt thịt bên trong rơi ra ăn
Lâm Thiên Du nhìn thấy nó gài chốt cửa hai lần, ổ khóa này đối với Mật Hoan mà nói cũng quá đơn giản
Lâm Thiên Du thấy nó ăn ngấu nghiến, miệng còn chưa nuốt xuống, móng vuốt đã ôm cái mới, "Đây là thịt gì mà động vật thích vậy
Đồ ăn thú cưng bên ngoài thường bán, có loại để thu hút động vật, sẽ cho thêm nhiều chất tạo sự thèm ăn
Còn có không ít chất tạo sự thèm ăn đặc biệt, người ngửi không sao, chỉ là mùi thịt bình thường, nhưng động vật ăn thì ngấu nghiến, một miếng lại một miếng
Bách Chiêu nói: "Ba loại thịt băm trộn lại, trong đó còn bỏ thêm mật ong, chắc mật ong hấp dẫn Mật Hoan hơn cả
Giống như gấu đen, thích mật ong đến nỗi những đồ ăn có thêm mật ong đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thích
Đoán được Lâm Thiên Du lo lắng, Bách Chiêu cười nói: "Yên tâm đi, chỗ cứu trợ của chúng ta không phải một người làm chủ, chọn dùng chế độ trách nhiệm theo từng nhóm, liên quan rất nhiều người, nếu thực sự có nguyên liệu không tốt, có chất tạo sự thèm ăn, chắc chắn sẽ phát hiện ra trước
Bách Chiêu còn ôm một xấp bát dùng một lần đến, "Ngươi lấy cái này chia cho mấy con linh miêu đi
Chỗ cứu trợ này thỉnh thoảng có động vật nhỏ tới, tuy rằng không thể can thiệp sự phát triển tự nhiên, nhưng hễ thấy mấy bé động vật đáng yêu, là lại muốn sờ sờ, trên người có gì ném cho nó ăn một chút
Để tránh nhân viên công tác tùy tiện đặt đồ ăn xuống đất, đến lúc động vật nhỏ ăn không hết, còn dư lại không ai ăn không ai quản, hư thối bốc mùi mà không tìm ra được chỗ, nên đặc biệt sắp xếp loại bát dùng một lần dễ phân hủy này
Để màu trắng dưới đất cũng dễ khiến người khác chú ý, nhân viên công tác phía trước không chú ý, người tuần tra phía sau thấy sẽ tiện tay nhặt đi
"Được
Lâm Thiên Du xé gói lớn cho miệng rộng thêm chút, múc đầy mấy bát, phía trên đều đống cao lên, như gò núi nhỏ
Đồ ăn vặt xếp một hàng ở giữa, Lâm Thiên Du lui về sau mấy bước, ngồi xổm xuống nói: "Ăn hết chỗ này, chỗ cứu trợ sẽ không cung cấp đồ ăn nữa đâu
Linh miêu giẫm lên chuột chũi, không trực tiếp đến ăn, mà là mặc cả với Lâm Thiên Du trước, "Rống..
Lâm Thiên Du giơ ngón trỏ lắc trái phải, "Chuột chũi không phải tiền tệ thông dụng ở thảo nguyên
[ Tiền tệ thông dụng
Ta chỉ biết ma quỷ cá là thông dụng ở đại dương thôi
] [ Thông hay không thông, xem trước con chuột chũi còn sống không đã, ta cảm giác nó cũng ăn đất đào đường đi
] [ Cảm giác chuột chũi rất muốn làm cái loại thông dụng này ha ha
] ..
Lâm Thiên Du nói thế, linh miêu rõ ràng nghe không hiểu
Bất đắc dĩ, Lâm Thiên Du chỉ có thể đổi cách, "Việc chỗ cứu trợ cung cấp đồ ăn ổn định cho các ngươi lâu dài, là vi phạm quy tắc
Cái này ngược lại là thật, ghi trong sổ tay nhân viên
Chỉ là Ấn Ưu ngay từ đầu không có ý định cung cấp ổn định, chẳng qua là thấy thì giúp, dựa vào ý nghĩ giúp được thì giúp, vừa không để linh miêu ngày hôm đó bị đói, vừa không để chuột chũi mất mạng trong miệng linh miêu
Kỳ thực là một việc tốt vẹn cả đôi bên
Nhưng việc tốt này, từ ngày thứ hai có nhiều linh miêu mang theo chuột chũi đến cửa thì thay đổi
Giống như ngựa hoang đứt dây cương, bắt đầu chạy điên cuồng theo hướng làm trái quy định
"Thảo nguyên tài nguyên phong phú, cũng không phải mùa khô
Dừng một chút, Lâm Thiên Du nói: "Nơi này chỉ là cái đảo, cho dù đến mùa khô, động vật di cư cũng không chạy thoát hòn đảo này, chỉ là đổi chỗ
Nói cách khác, chúng nó không bao giờ thiếu đồ ăn
"Tự mình đi săn còn có đồ ăn tươi, đồ làm thành phẩm thịt này, không ngon bằng ăn đồ tươi
Linh miêu đùa giỡn con chuột chũi vẫn bất động, ngậm chuột chũi mang lại đây
Lâm Thiên Du nhìn chuột chũi còn thở, bị dọa choáng thì cũng không thể lắm, dù sao khi nãy còn mở mắt ra khi bị ngậm mà, lúc này xỉu thì không đúng lúc lắm
Cảm giác giống đang giả chết hoặc là..
vì bị bắt nhiều lần, biết chắc mình sẽ được thả về, còn được bữa tối ngon lành, nên cho dù đối mặt với loài linh miêu ăn thịt thì cũng rất thong thả, thong thả đến mức —— mệt quá nhắm mắt luôn, ngủ say đặc biệt ngon
Nhìn thế nào, con chuột chũi này đều là đứa gan to
Vậy mà cũng ngủ ngon lành được
Linh miêu ngồi xuống, "Rống..
"Không đổi
Lâm Thiên Du dùng ngón tay chỉ từ bát đầu đến bát cuối cùng, lại lặp lại: "Ăn hết chỗ này, sau này không có nữa
Linh miêu nhe răng
Lâm Thiên Du dựa lưng vào sư tử trắng, tay vuốt lông sói thảo nguyên, đối mặt với linh miêu mất kiên nhẫn, vẫn thờ ơ như cũ, "Lần sau còn đến nữa, sẽ cho các ngươi chích thuốc mê, đưa về
Trong câu nói có vẻ có mấy từ khóa làm linh miêu sững sờ, ánh mắt sư tử trắng liếc tới, làm nó thoáng giật mình, liếm liếm miệng, tuy không thích, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý, "Ô
Nghe cuộc nói chuyện lần này kết thúc
Chuột chũi vốn đang ngủ, biểu cảm từ lúc ngủ bị đánh thức thì ngơ ngác, dần dần biến thành mở to mắt kinh ngạc, "Chi?
Chíp chíp chíp, chíp
Hình như đến lúc này, chuột chũi mới phản ứng được vừa rồi có chuyện gì
Mấy bước nhảy đến trước mặt Lâm Thiên Du, đứng lên hùng hổ chỉ trỏ bằng móng vuốt, xoay người vỗ bốp xuống sàn, làm sàn rung lên, quay đầu lại chỉ linh miêu, "Chíp chíp chíp, chíp
[ Chuột chũi: Đường sống của chuột đã bị cắt đứt, chẳng khác nào giết chuột cha chuột mẹ
] [ Ơ
Đang nói gì vậy, con chuột chũi nhà ta tức đến dựng lông rồi kìa
] [ Câu này khỏi cần phiên dịch, chửi hay thật
] [ Ha ha ha chỗ cứu trợ đồng ý, linh miêu đồng ý, mỗi chuột chũi là không đồng ý
] Nghĩ cũng phải
Không bị linh miêu bắt tới, đi đâu mà tìm được nơi an toàn như này, lại còn có nhiều đồ ăn ngon nữa chứ
Ăn cơm được một nửa lại bị đuổi chạy là một chuyện đáng sợ đến mức nào
Bây giờ, lại có người muốn thủ tiêu phúc lợi của nó
Con chuột chũi này sao nhịn nổi chứ
"Chíp, chíp chíp, chi
Chuột chũi gào ầm lên, vừa kêu vừa chạy, thỉnh thoảng vướng chân ngã lăn trước mặt Lâm Thiên Du, có thể nói là làm người ta tức sôi máu
Sói thảo nguyên hờ hững nghiêng đầu nhìn nó một cái, chuột chũi vừa nãy còn gào thét giờ ngay lập tức như bị bóp cổ
Trầm mặc, cứng đờ mà im lặng
Sói thảo nguyên bước một bước về phía nó
Chuột chũi lúc này mới kêu thành tiếng: "Chi chi
Đồng ý
Nghe nó nói vậy, sói thảo nguyên mới thu móng vuốt về
[ Không ngoan hơn ba giây được
] [ Cũng được đấy chứ, không ngờ giới hạn cuối cùng của chuột chũi cũng nhạy bén vậy
] Chuột chũi giới hạn cuối cùng linh hoạt, đánh mất mỗi ngày một bữa ăn, tức giận xoa bụng, vồ lấy thịt đồ ăn vặt cắn một miếng, dừng lại một chút, cũng cúi đầu theo ăn
"Được rồi, vậy nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc
Lâm Thiên Du đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người, quay người nói với Bách Chiêu: "Cuộc nói chuyện của chúng ta tiến hành vô cùng thuận lợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bách Chiêu: "..
Hay cái cuộc nói chuyện
Chủ yếu là kiểu ta nói ngươi nghe, ngươi không nghe ta liền để sư tử trắng và sói thảo nguyên đánh ngươi, không muốn bị đánh thì phải nghe thôi
Cái này với đánh nhau một trận có khác gì đâu
Ừm..
có thể là có vẻ văn minh hơn chút xíu đi
Trong gói lớn vẫn còn nhiều đồ ăn vặt, Lâm Thiên Du múc thêm cho sói thảo nguyên và sư tử trắng mỗi con một bát, còn có Mật Hoan đang ghé vào gói lớn ăn vui vẻ, cũng được riêng một bát
"Bách
Bách
Vừa để đồ ăn xuống, Lâm Thiên Du còn chưa kịp ngồi xuống, một người nước ngoài vội vàng chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng lo lắng, mặt mày đều đỏ hết cả
Vừa chạy còn vừa chỉ ra ngoài cửa, như là muốn nói gì đó, kết quả thở hồng hộc, mãi vẫn không thốt được nửa chữ
Bách Chiêu thấy sốt ruột, đi đến cửa mấy bước, đồng thời hỏi: "Sao vậy
Người nước ngoài vẫn đang cố gắng bình ổn hô hấp
Bách Chiêu vừa ra đến cửa, nhìn thấy đàn sói trong sân, cùng với túi sói và báo săn đang đứng trong đàn sói thì rơi vào trầm mặc
Ngay sau đó, anh ta không do dự quay đầu lại, "Lâm tỷ, có người tìm
Tác giả có chuyện muốn nói: Âm thanh con nhím sử dụng được lấy từ internet
Vừa viết xong, 12 giờ đêm không đổi mới, ta thức đêm viết đến rạng sáng không biết mấy giờ mới xong, mọi người thức dậy xem nhé, ba ba ba ba ~ cảm giác một ngày viết hai vạn chữ đã lâu rồi
Gào ngủ ngon ngủ sớm yêu tất cả mọi người...