Nội Tuyến

Chương 100: Cuộc tranh luận đúng sai. (4)




Kệ cho Diệp Thiên Thư nói thế nào, vẻ mặt Mộc Lâm Thâm không có chút thay đổi nào, nhưng bên trong y đã phản cảm tới cùng cực rồi, ghét nhất là loại người lấy danh nghĩ đường hoàng, ép buộc người ta
" Còn nữa, khi ở Tương Trang, theo như tình hình 3326 báo cáo, có hơn ba mươi thành viên ý đồ muốn thoát khỏi tập đoàn đa cấp, thế nhưng bị cậu dùng ba tấc lưỡi, lừa cho người ta đánh mất ý chí phản kháng, chẳng những thế lại còn kiên quyết ở lại làm kẻ lừa đảo
Hủy một người bằng với hủy một gia đình ..
Tôi chỉ thắc mắc, chẳng lẽ cậu không có chút day dứt nào về việc mình làm sao
Diệp Thiên Thư nghiêm giọng nói, nhưng cũng chính vì sự kiện này, khiến hắn nhận ra sự bất phàm của Mộc Lâm Thâm, thấy được giá trị lợi dụng từ y:

" Có, thế nhưng cảm giác của tôi không phải là áy náy, mặc dù tôi lừa bọn họ ở lại, nhưng tôi cũng cứu bọn họ, nếu phát sinh sự kiện chống đối bỏ trốn tập thể, đổ máu là chuyện nhỏ
Chính anh đã cho tôi xem rồi đấy thôi, có người bỏ trốn bị đánh chết
Mộc Lâm Thâm khinh bỉ, định dùng đòn tâm lý với mình, đúng là không biết sống chết, chỉ trích ngược lại:" Hơn nữa, người áy náy day dứt phải là các anh, đa cấp lan rộng do tính đặc thù của nó, nhưng lẽ nào không phải là do các anh chưa làm hết chức trách
Là cảnh sát, không tìm ra gốc rể tội phạm, chẳng lẽ không phải do các anh thất chức
" Cuối cùng, tôi muốn nhắc anh là, không có một điều luật nào quy định, cảnh sát có thể ép công dân đi làm nội nguyến một cách không tự nguyện ..
Hành vi của anh hiện giờ chính là không làm tròn trách nhiệm cùng với phạm pháp đấy
" Các anh không làm tròn chức trách, lại ý đồ khiến một công dân vô tội, đồng thời là người bị hại cảm thấy có lỗi, vậy mà anh còn mở miệng ra nói tới lương tri
Diệp Thiên Thư tức tới đau dạ dày nhắm mắt lại, kiềm chế mình không làm ra hành vi quá khích, vẫn không nhịn được ném mạnh tài liệu lên bàn, đứng dậy bỏ đi
Mộc Lâm Thâm khẽ nhếch mép cười, ngả người ra phía sau nửa nằm nửa ngồi, chẳng hề có chút sốt ruột, đợi đối phương tiếp tục đưa người tới đối phó với mình
Rất nhanh người thứ hai xuất hiện rồi, không ngờ lại là bác sĩ Bạch, vừa đi vào đã hiền hòa giới thiệu:" Tôi là Bạch Song Hỉ, chúng ta biết nhau lâu như thế, còn chưa chính thức giới thiệu ..
Mộc Lâm Thâm thực sự bất ngờ, không nghĩ tới bọn họ phái ông ta tới khuyên mình đi vì dân trừ hại, đối với người này, y cũng chẳng có mấy thiện cảm, cắt lời ông ta:" Bác sĩ Bạch, hẳn là bị người ta lấy chuyện của tôi ra uy hiếp ảnh nhỉ
Anh tạo ra thân phận giả của tôi, lại phá hỏng bố trí của cảnh sát, hậu quả đều rất nghiêm trọng đấy
Anh không cần giải thích, từ nếp nhăn trên quần áo và râu trên mặt anh, tôi nhìn ra anh bị hạn chế tự do một thời gian rồi phải không
Có phải là mỗi ngày đều nằm trên giường than ngắn thở dài không
Từ vẻ mặt của anh, tôi nhìn ra anh đang căng thẳng và sợ hãi, có phải ngay cả tư cách bác sĩ cũng gặp nguy rồi không
Bác sĩ Bạch run lên, không giữ nổi vẻ mặt hòa nhã thường ngày nữa, thay vào đó là sự sợ hãi
Mộc Lâm Thâm chưa buông tha cho ông ta, tiếp tục đả kích:" Nhìn kìa, ngón vô danh của anh vừa giật mấy cái, mí mắt cũng run run, xem ra tôi đoán đúng rồi ..
Ấy, vẻ mặt của anh bắt đầu sa sút, có phải là biết lý lịch từng học tâm lý học biến thái của tôi không
Đúng, tôi chẳng những học, còn dốc sức học đấy, học rất giỏi nữa
Nên từ góc độ bệnh tâm thần mà nói, tình trạng của anh rất đáng lo ngại đấy, lo lắng bất an, mất ngủ mức độ nhẹ, đau đầu gián đoạn ..
Anh cũng hiểu hả, nếu thế này thời gian dài, anh sẽ mắc bệnh tâm thần đấy, khi đó anh chính là bệnh nhân trong bệnh viện ..
Ấy, này, đi đâu thế, tôi còn chưa nói hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chạy rồi, bác sĩ Bạch không chịu nổi nữa, chưa mở miệng nói tròn một câu bị người ta nói cho hoảng hốt bỏ chạy, ra tới cửa tóm lấy một cảnh sát kể khổ
" Không được đâu, bảo sao cậu ta khó đối phó như thế, còn chuyên nghiệp hơn cả tôi, thôi miên và ám thị tâm lý đều không có hiệu quả với cậu ta ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu ta nói không sai chút nào, tôi mất ngủ, bất an, đau đầu, các anh mà tiếp tục cách ly tôi, tôi thực sự sẽ thành bệnh nhân thần kinh đấy ..
Ôi tôi làm chuyện này vì cái gì, Tiểu Phùng, cậu hại khổ tôi rồi ..
Nói năng lẫn lộn, cảm xúc mất kiểm soát, cảnh sát cũng phải sợ hãi, biểu hiện này không khác gì bệnh nhân tâm thần
Ai ngờ bác sĩ tâm thần bị bệnh nhân nói vài câu thành như thế chứ
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khả năng bỏ lỡ cơ hội ngày một lớn, Diệp Thiên Thư như kiến bò chảo nóng, mời cả chuyên gia làm công tác chính trị tư tưởng tới ..
Bên cảnh sát sứt đầu mẻ trán, phía tổ chức đa cấp cũng chẳng khá hơn, Mộc Lâm Thâm trốn thoát mang tới nguy cơ lớn cho bọn họ
Thưởng cho tên thủ hạ đắc lực mấy cái tát thêm vào một trận đấm đá, Hà Ngọc Quý mệt tới thở hồng hồng, vừa ngồi xuống được mấy giây đã không nhịn nổi đứng dậy
Chiếc xe thương vụ chạy khắp nơi như ruồi không đầu, trước tiên là tới ga tàu hỏa, mang gương mặt đưa đám chạy đi chạy lại giữa dòng người nghìn nghịt tìm kiếm
Không lâu sau lại cùng Ngốc Đản quay trở lại xe, hỏi kế giáo sư Lư, xem chừng muốn tới bến xe tìm kiếm
" Hà Béo, ưu điểm của ông và khuyết điểm của ông đều cùng là một, có biết là gì không
Giáo sư Lư vẫn rất trấn định:

" Thế là sao
Ông chủ Hà còn đầu óc nào mà chơi cái trò đánh đố:

" Ông nói xem là sao, đầu ông mọc ở mông đấy là, cái thành phố rộng lớn như thế này, ông tìm ra được à
Lư Hồng Bác mắng:

Nói cũng phải, Hà Ngọc Quý chán nản dựa vào cửa xe lải nhải:" Riêng chi phí quần áo cho cái thằng đó đã tốn tới mấy vạn rồi, còn chưa kịp đem dùng đã chạy mất, lỗ rồi, lỗ lớn rồi
Sớm biết như thế này tôi đã dùng hàng nhái cho xong, dù vì phi vụ lớn, không tới mức phải đầu tư lớn tới thế chứ
Giờ thì xong rồi, thằng nhãi đó mà chạy tới đồn công an là xong hết, công sức của chúng ta trôi theo dòng nước.”

Nói tới đó không nhịn được, lại cho Đại Đầu, Đại Chủy mấy cái tát nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.