Nội Tuyến

Chương 11: Người nào chơi bạn nấy. (1)




Từ cơn mưa xối xả tới mưa nhỏ rả rích, suốt ba ngày liền không thấy trời quang, khó khăn lắm mới không mưa nữa thì lại là ngày âm u
Thượng Hải thường xuyên có bão và mưa bão, nhưng đa phần không gây thiệt hại đáng kể lắm, đây là một mảnh đất lành, nhưng mấy năm gần đây thời tiết biến đổi, nơi này ngày càng gặp phải nhiều bão hơn, cường độ lớn hơn
Giống như lần này, hai cơn bão liên tục kéo tới, mặc dù Thượng Hải không nằm trong khu vực ảnh hưởng trực tiếp, nhưng lượng mưa lớn do mưa bao liên tục đã làm cho cả thành phố như bị thủng lỗ chỗ, khi trời vừa mới tạnh một cái là mọi người bắt đầu khai thông được ống, rửa sạch bùn đất, dọn dẹp rác thải để lại trên đường, bận rộn từng bừng
Tin tức trên mạng mấy ngày qua đều quay quanh mấy cơn bão, các mạng xã hội cũng xuất hiện nhiều video cho thấy họ phải lội qua những con phố ngập tới cẳng chân, với Thượng Hải mà nói, thế là khá nghiêm trọng rồi
Mộc Lâm Thâm đứng trên ban công khách sạn nhìn cảnh đường phố náo nhiệt, công nhân vệ sinh, xe bảo vệ môi trường, công nhân kiến thiết thành phố, gần như chặn mất nửa con đường
Dòng xe qua lại nhích từng chút một như rùa, cho dù là khách sạn y ở thuộc hàng có sao cũng khó tránh khỏi những hậu di chứng sau trận mưa lớn
Trở về đã nửa năm rồi, hết thảy trông vẫn xa lạ, có lẽ là do tâm thái, Mộc Lâm Thâm chẳng chú tâm tìm hiểu thay đổi nơi này sau mười năm, cứ sống hời hợt thì tất nhiên là tới giờ vẫn mang tâm thái người ngoài
Không chỉ thành phố này, y còn là người ngoài với cả cuộc sống
Phía sau cửa sổ sát trần, Mộc thiếu gia lười nhác nằm trên ghế sô pha tất nhiên chẳng quan tâm tới sự vất vả của quần chúng, nhấp một ngụm nước chanh đá, nghe khúc ca du dương qua giọng hát của Adele, thi thoảng lại uể oải ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt trầm tư như thi nhân
Thực ra đa số những lúc như thế Mộc Lâm Thâm đang nghĩ làm sao sống qua một ngày buồn chán mà thôi
Không lâu sau, Mộc Lâm Thâm cầm lấy chiếc di động Vertu bản đặt riêng ở trên bàn thấp, đang định gọi điện thoại thì có người gọi tới, vừa nhận máy y liền bực bội quát:" Nhạc Tử, tao gọi điện cho mày mấy tiếng rồi đấy, dù mày bò bằng bốn chân thì cũng phải tới rồi chứ ..
Hả, mày tới rồi à
..
Được, vậy thì đợi ở đó ..
Đặt cái cốc nước chanh xuống bàn, Mộc Lâm Thâm bật mình dậy đi mặc quần áo, đối với công tử nhà giàu có gu cao thì mặc quần áo cũng cần kỹ thuật đấy
Tóc phải định hình, móng tay phải làm bóng, giày da phải sáng, còn về áo sơ mi à, bất kể là ở khuỷu tay hay cánh tay đều không được có chút nếp nhăn nào ..
Mặt thì khỏi phải nói, đã đắp mặt, hơn nữa mỗi ngày còn phải làm đúng giờ nữa, nếu không mỗi ngày có bao nhiêu thời gian buồn tẻ như thế, không làm thì dùng cách nào đốt thời gian
Mười mấy phút sau từ phòng vệ sinh Một thiếu gia lười nhác đã nghiễm nhiên biến thành thế gia công tử ngọc thụ lâm phong, đẹp trời ngời ngời, tinh thần lai láng rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Y cầm lấy di động, thuận tay cho vào cái ví tay nam tinh xảo, giữ tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bước chân tiêu sái đi ra ngoài
Mộc thiếu gia đi tới đâu, dứng khoát là gió thơm ngào ngạt
Dùng nước hoa à
Không hề, đó chỉ là phương thức phô trương kém cỏi mà thôi, dân chơi đích thực là phải xông hương, đây là cách chơi của quý tộc lâu đời nước Anh
Từ việc tắm rửa tới xông quần áo đều dùng những thứ tinh chất sản xuất thuần thủ công
Cái loại hương thơm mát của thiên nhiên đó sẽ khiến người ngửi thấy mà dễ chịu, loại sản phẩm hóa chất công nghiệp như nước hoa lấy gì mà sánh
Vì thế được vô số nữ phục vụ viên khom người ngoái đầu nhìn si mê, Mộc thiếu gia đi vào thang máy, cửa thang máy đống lại, y theo thói quen nhìn vào hình ảnh soi trên thang máy, kiểm tra lại trang phục của mình lần cuối cùng
Chiều cao 1m87, vẻ đẹp phương Đông kết hợp với khí chất tiêu sái thoáng đạt của chàng trai từ nhỏ lớn lên ở nước phương Tây tự do, ăn mặc chải chuốt nhưng không câu nệ, gò bó, vẻ đẹp lãng tử tuấn dật, đối mắt chứa tà khí, dễ dàng cứ nát trái tim thiếu nữ mới lớn
Hoàn mỹ, quá mức hoàn mỹ, không thể bới móc được gì hết, Mộc thiếu gia nhìn bản thân, không kìm được khen
Tự luyến ấy à
Phì ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bao nhiêu em gái yêu anh như thế, anh đây còn phải tự yêu mình à
Mộc thiếu gia nghĩ như thế, tràn trề tự tin bước ra khỏi thang máy tìm Nhạc Tử
Nhạc Tử là bạn học thời sơ trung của Mộc Lâm Thâm, họ Tô tên Vinh Nhạc, vốn cũng là học sinh từ vùng ngoài chuyển tới, cha hắn cùng lắm chỉ là một quản đốc công trường, nhưng mà vấn cắn răng bỏ tiền cho con trai vào trường trung học trọng điểm
Mười năm trôi đi như chớp, nghe nói cha Nhạc Tử thành công từ một quản đốc, biến thành doanh nhân địa ốc rồi
Cha giàu thì con sang, Nhạc Tử năm xưa đi thi còn có thể ngủ gật ngay trên bàn, chẳng có được một môn nào hợp cách, vậy mà lấy được bằng của Đại học Nam Kinh
Khi nhìn thấy Tô Vinh Nhạc thì cái thằng đó đang đứng ở bàn tiếp tân trêu ghẹo mấy em lễ tân
Mộc Lâm Thâm lặng lẽ đi tới, vẫn cái bộ dạng đó, ăn mặc hoa hoét như lưu manh đường phố, còn để một ít ria mép, Tô Vinh Nhạc đem tạo hình phim ảnh đi lừa gạt các em gái ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Chà, nhìn khí chất của em đi, nữ chính số một nhất định là thuộc về em rồi, tạo hình hoa đán tháo vát, khí chất mạnh mẽ rất hợp với em đấy ..
Đây là danh thiếp của anh, bỉ nhân Tô Vinh Nhạc, tổng giám đốc truyền thông Hoa Nghệ ...
Công ty bọn anh từng quay một bộ phim tình yêu đấy
" Thật ạ, hôm qua em vừa xem bộ phim Tai Trái, có phải là do công ty anh quay không
Em gái lễ tân rõ ràng đang trêu ghẹo hắn:

" Không phải đâu, công ty bọn họ không quay được Tai Trái, cùng lắm là quay Ngực Trước với Mông Sau mà thôi
Mộc Lâm Thâm bất thình lình xen vào, thân tình vỗ vai Nhạc Tử:

(*) Tai Trái ( Tả Nhĩ), phim này có Trần Đô Linh, Quan Hiểu Đồng, toàn hàng cực phẩm không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.