Mộc Lâm Thâm không đáp trả lời khiêu khích của Nhạc Tử mà hỏi:" Thực ra không phải là mày dẫn tao đi gặp bạn cũ, mà là muốn moi tiền trong túi người ta chứ gì
Tao là cái cớ thôi đúng không
Hoặc mày định lợi dụng tao để diễn kịch hả
" Mày đừng nói khó nghe thế được không, gọi là đầu tư
Tô Vinh Nhạc bị vạch trần tâm tư cũng chẳng hề xấu hổ, còn đường hoàng đính chính:
" Mày làm thế khác gì nhổ răng hổ, cướp bánh bao trong miệng chó, mày thấy có khả năng đó không, càng giàu càng keo kiệt mà
Mộc Lâm Thâm nhắc nhở:
" Thì đúng như mày nói đấy, tao cũng hết cách rồi, ai bảo mày còn keo kiệt hơn cả hắn chứ, mày đầu tư cho tao thì tao tốn công thế này làm gì
" Không phải tao keo kiệt, mà là tao không tin mày, đầu tư vào công ty mày có khác quái gì dùng bánh bao đi ném chó đâu
Mộc Lâm Thâm mặc dù về nước chưa lâu, nhưng vài lần tiếp xúc với Nhạc Tử cũng đủ hiểu tính hắn rồi, biết tiêu tiền, biết vòi tiền, biết đốt tiền, duy chỉ có kiếm tiền là không biết thôi:" Nhạc Tử, tao nói điều này mày đừng khó chịu ..
Với thân phận của mày mà tới cửa hóa duyên, chẳng phải để người ta cười cho à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng mày có thể dựa vào cha mày mà sống, vì sao lại cứ lựa chọn dựa vào cái mặt kiếm sống
" Tao dựa vào cái mặt kiếm sống à
Nhạc Tử chỉ vào cái mặt gan lợn của mình, cáu rồi, thế này khác nào vả mặt người ta, anh mày dựa vào mặt kiếm cơm được à:
" Mày đừng hiểu lầm, ý tao là nói mày mặt dày mày dạn ấy, mặt mày đã xấu, giờ còn vô liêm sỉ nữa, ai mà chịu nổi
Mộc Lâm Thâm cười méo cả miệng:
Nhạc Tử đỗ ngay xe lại, hai tay vươn ra bóp cổ Mộc Lâm Thâm, bộ dạng như có thâm thù đại hận ba kiếp, nhất định bóp tới khi y phải trợn mắt lè lưỡi ra mới chịu, vừa bóp vừa nói:" Mày tưởng là tao muốn làm thế à, tao muốn làm ra chút việc cho cha tao xem, suốt ngày ngửa tay xin tiền, mày nghĩ tao không thấy nhục mặt sao
Mày tưởng tao sống dễ dàng lắm à, tao mất hai tháng trời tìm bạn học tìm người quen, không kiếm được đồng đầu tư nào đã tốn mấy vạn mời ăn mời chơi
Thằng chó, mày cũng không khác gì cả, ăn xong chùi mép, không để lại một đồng ..
" Đợi đã ..
Tao có cách, tao có cách ..
Khụ khụ , mày phải sớm nói với tao chứ, chẳng qua là tiền thôi mà, Mộc thiếu gia này hiến kế cho mày là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Lâm Thâm ra sức vũng vẫy:
" Mày chỉ biết vay nặng lãi, tao dám vay à
Tô Vinh Nhạc bóp mạnh hơn:
" Đó là cách để tao chơi cha tao thôi, còn chơi người khác thì phải có cách khác chứ ..
Nghĩ mà xem, Mộc thiếu gia tao 15 tuổi một mình ra nước ngoài, mày nghĩ dễ dàng à, tao từng đi chơi phố đèn đỏ, từng tiếp xúc băng đảng, lăn lộn quán bar vô số, có chuyện gì mà không biết
Có phiền toái thì mày phải nói với tao chứ, mặc dù tao không tin mày, không có nghĩa là không thể đồng mưu với mày, đúng không
Mộc Lâm Thâm cố gắng nói:
Những lời này thì Tô Vĩnh Nhạc cũng phải thừa nhận, đúng thế thật, ấn tượng của người không biết với Mộc Lâm Thâm là quần áo phẳng phiu, đầu tóc bóng mượt, cùng lắm là loại mặt trắng ăn cơm nhão mà thôi
Thực tế là thằng này không dùng cái mặt của nó kiếm cơm, trừ thích hại cha nó ra, nói chung vẫn là thằng biết giữ thể diện
Nghĩ mà xem thằng này một mình ra nước ngoài, tiếng không thông, phong tục không quen thuộc, vẫn sống thoải mái như cá gặp nước, không đơn giản
Tô Vinh Nhạc nghiêm túc nhắc nhở:" Tao đi tìm nhà đầu tư chứ không phải đi lừa người ta, mày phải làm cho rõ
" Nếu mày không lừa thì làm gì có ai đầu tư cho mày
Nếu mày không biết lừa, thì dù có đầu tư cho mày, mày cũng kiếm được lãi về không
Mộc Lâm Thâm vặn ngược lại:
" Nghe có vẻ cũng có lý lắm, có điều bất kể là có lửa hay không, vì sao không ai chịu tin tao
Cái thằng cho Tôn Thanh Hoa đó, sắp thành phú ông trăm triệu rồi, thế mà đầu tư một trăm vạn cho tao thôi cũng không chịu
Con người bây giờ sống thật quá đáng, không nể tí tình xưa nghĩa cũ nào nữa
Tô Vinh Nhạc chán nản buông tay ra, mấy lần tới nhà, người ta chẳng thèm để ý, đúng là giàu rồi liền trở mặt, hắn cũng bẽ bàng lắm chứ:
Băng dày ba thước đâu phải do cái lạnh một ngày mà ra, Tô Vinh Nhạc là người trong cuộc không thấu, chứ Mộc Lâm Thâm thì thấy rõ rồi
Cái loại người như Nhạc Tử ăn uống chơi bời gái mú bừa bãi, trốn tới cả nhà mình chơi thuốc chơi gái, cái loại người như thế có ma mới dám giao tiền cho hắn, kể cả hắn muốn làm chuyện đáng hoàng
Vậy là không còn cách gì à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hình như là có, nhìn thấy mắt Tô Vinh Nhạc đảo vòng tròn, lông mi nháy liên hồi như đuôi chuột ngoáy loạn xạ, theo như lý giải của Mộc Lâm Thâm, đó là biểu hiện Nhạc Tử bắt đầu động não rồi
Nhạc Tử bất giác sán tới, nói nhỏ:" Mày về nước chưa lâu, tình hình chưa thông thạo, chuyện này mày phối hợp với tao là được
Yên tâm đi, không hại mày đâu, tao có giới hạn, đó là không được trộm, không được cướp, cũng không thể viết giấy vay nợ, tao nói với cha tao, muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân mở công ty, bằng năng lực kiếm đầu tư, chứ không phải là đi gây họa để cha tao chùi đít hộ ..
Mặt tao chưa dày như mặt mày, tao không dám hại cha tao
Tuy nói lời khó nghe, nhưng giọng hắn thì thành khẩn vô cùng
Mộc Lâm Thâm trừng mắt lên:" Cái gì mà mặt mày không dày như mặt tao, định giúp mày không công nhưng vì câu nói này của mày, nếu như kiếm được đầu tư, tao sẽ lấy 10% phí vất vả
" Không thành vấn đề, thêm một bữa nhậu nữa, sau này mày đi chơi gái do tao trả tiền
Tô Vinh Nhạc vỗ ngực hứa hẹn:
" Mày đã hào phóng như thế, vậy thì tao cũng miễn cưỡng phối hợp với mày một lần, cái loại giàu xổi như Tôn Thanh Hoa, mày hạ mình cầu xin hắn cũng vô ích thôi.” Mộc Lâm Thâm dặn dò:
“ Yên tâm đã bảo tao có kế mà, lại đây ..
Tô Vinh Nhạc ngoắc ngón tay:
Mộc Lâm Thâm ghé tai tới gần, Tô Vinh Nhạc cười hết sức đê tiện an bài một vở kịch
Thế rồi giống như hai người bọn họ phát hiện ra nơi nào có món ăn ngon, nơi nào có mỹ nữ vậy, chẳng bao lâu hai người tự tin bước xuống xe
Tô Vinh Nhạc chỉnh lại cái áo mà dù có là phẳng phiu cũng chẳng thấy giống người đàng hoàng, khuỳnh chân ngông nghênh đi tới bấm chuông cửa.