Biệt thự chỉ có hai tầng, nhưng diện tích không hề nhỏ, riêng mặt sàn cũng phải khoảng bốn năm trăm mét vuông, phong cách hiện đại, nếu nhìn từ trên không xuống sẽ thấy từng căn biệt thự giăng giăng như sao trời
Có điều chắc chắn là không đẹp bằng nhìn ở khoảng cách gần, cửa sắt nghệ thuật, bốn phía đầy dây leo, trong sân là vườn hoa nhỏ, các loại hoa đua nhau khoe sắc
Đi ra mở cửa là một cô gái buộc tạp dề hoạt hình, gương mặt xinh xắn không thua kém gì những em gái người mẫu ở triển lãm xe hơi, khom người chào hỏi, mời hai người vào biệt thự
Hai người thong thả đi theo, cảnh tượng trên đường đi khiến người ta không thù hận cũng khó
Đi vào phòng khách liền thấy ngay một bộ bàn trà bằng gỗ cẩm lai, bên cạnh là tủ hai mặt, một mặt là các loại trà, mặt kia là các loại gỗ, nhìn thôi đã hoa mắt
Hai người vừa đứng trong phòng khách một chút, chưa nhìn được nhiều thì từ cầu thang cong có tiếng bước chân loẹt xoẹt đi xuống
Chỉ thấy một nam tử răng thì vổ, bụng thì to, chân thì ngắn đi xuống lầu, tóc ở trên đầu bị năm tháng trôi đi nhổ mất quá nửa, không khác gì ông chú trung niên, ấy thế mà lông ở ngực thì lại càng thêm rậm
Cái mồm đó cười một phát có thể khiến trẻ con sợ khóc thét, người lớn rớt tim, không phải là Như Hoa năm xưa thì còn có thể là ai nữa
Thay đổi đúng là có, năm xưa rất xấu xí, bây giờ còn xấu xí hơn
" Giám đốc Tôn, hôm nay tôi mang tới một người bạn cũ, cậu còn nhận ra không
Tô Vinh Nhạc cười rất chuyên nghiệp hỏi:
" Hơi quen ..
Vị ngày là ..
Tôn Thanh Hoa xuống lầu có chút nghi hoặc, nam tử trước mặt cao ráo, trông như minh tinh, từ phong độ tới khí chất, áp đảo người khác, nhìn đã thấy không ưa rồi:
" Cái ngoại hiệu Như Hoa của cậu là do tôi đặt cho đấy, vậy mà cậu không nhận ra tôi à
Mộc Lâm Thâm bật cười:
Tôn Thanh Hoa mặt sầm xuống, nghe vậy là nhớ ra ngay, còn ai vào đây được nữa, mẹ nó chứ, cái thằng này, hắn suýt nữa thì chửi ra tiếng, bực bội nói:" Bao năm rồi, cái miệng vẫn thối như vậy ..
Này mặt trắng, nghe Nhạc Tử kể cậu ở ngoài vào cái trường đại học rẻ rách, đi dát vàng lý lịch quay về đấy à
" Đúng là dát vàng thật, nhưng làm sao so với vàng thật bạc thật chứ, giám đốc Tôn mới là oai phong, dựa vào bản lĩnh bản thân mà làm giàu, không như chúng tôi, chỉ biết dựa vào cha
Mộc Lâm Thâm hâm mộ nói:
Câu nói này khiến cho sắc mặt Tôn Thanh Hoa khá hơn được một chút, vốn nhìn thấy Mộc Lâm Thâm khiến hắn mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng, nhưng có câu, tiền là lá gan anh hùng, mà tiền thì hắn không ít, còn tự mình kiếm được
Tự ti quay trở lại, tức thì cười ha hả mời hai người đi thăm quan biệt thự
Tô Vinh Nhạc thầm khịt mũi, mỗi lần có người tới đều trải qua quy tình này, nói là tham quan, thực ra là khoe khoang
Chứ còn sao, chẳng ai hỏi Tôn Thanh Hoa đã tự nói:" Biệt thự này trông thế thôi, chứ không đắt đâu, khi đó giá chỉ có hơn 2000 vạn ấy mà, được mỗi cái là rộng, một người không lo liệu nổi, nên phải mời người, riêng giúp việc đã phải mời tới ba người rồi
Sau đó lại nói tới trang trí, Tôn Thanh Hoa thở ngắn than dài, có vẻ rất không hài lòng:" Toàn hàng thường ấy mà, chỉ mấy trăm vạn thôi, cũng mời mấy nhà thiết kế tới, nhưng mà tôi thấy nhãn quang của họ không được, quá hẹn hẹp, thế là tôi phải tự chọn
Đi qua giá đồ cổ, Mộc Lâm Thâm vừa đứng lại nhìn ngắm nhìn, Tôn Thanh Hoa càng được thể, tỏ ra không vui:" Có gì mà xem chứ, đống đồ cũ nát ấy mà, nếu không phải hình dáng trông còn vừa mắt thì tôi đã sớm vứt đi rồi
À đúng rồi, phải giới thiệu cho các cậu xem món đồ đồng thau này, đỉnh đốt nhang đấy, mùa đông có thể dùng sưởi ấm tay, hình như là, là ..
Nhìn hắn tay vê cằm, mặt mày như táo bón dứt khoát là không biết là cái gì rồi, giống năm xưa đi thi nặn không ra nổi ABCD để đáp
Tới lúc cứu vãn thể diện chủ nhà rồi, Nhạc Tử ra sức nháy mắt, Mộc Lâm Thâm tỏ vẻ giật mình:" Chẳng lẽ là vật phẩm tủy thân của Tiểu Chu Hậu sao
Chính là phi tử của vị hoàng đế đã viết câu thơ, Xuân hoa thu nguyệt khi nào tận, hoài niệm không ngừng ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ấy xinh đẹp lắm
Vẻ mặt sùng bái của Mộc Lâm Thâm khi nhìn món cổ vật là điều Tôn Thanh Hoa muốn thấy, hắn cười ngoạc cả miệng:" Đúng, đúng ..
Hẳn là thế, Nhạc Tử, cậu nhìn Mộc thiếu gia có văn hóa như thế chứ, nào giống cậu suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Giám đốc Tôn đừng chê bai tôi như thế, nó còn tệ hơn tôi nhiều, nhớ năm xưa tôi đơn thuần biết bao, chính là vì bị thằng này làm hư hỏng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Vinh Nhạc làm bộ mặt đau khổ chỉ Mộc Lâm Thâm:
Nói tới chuyện này đúng là khơi lên đồng cảm sâu sắc, Tôn Thanh Hoa thở dài:" Đúng thế thật, nhớ lại năm xưa hai người chúng ta đồng bệnh tương lân, cùng bị giáo viên phạt đứng ở hành lang phơi nắng, giáo viên chủ nhiệm cứ như có thù với tôi vậy, lần nào không làm bài tập cũng bị ông ấy tóm
Mộc Lâm Thâm nói gì đây, thằng này không bao giờ làm bài tập, tất nhiên giáo viên tóm lần nào chuẩn lần đó rồi, còn oán trách ai
Nguyên nhân Tôn Thanh Hoa thực sự bất mãn là vì Mộc Lâm Thâm cũng có bao giờ làm bài tập đâu, chẳng qua y miệng ngọt, dỗ nữ sinh chép bài hộ mà thôi, cho nên hắn khinh thường, ghét thằng mặt trắng này bao năm
Nỗi khổ này Mộc Lâm Thâm không cách nào chia sẻ, nên giả điếc chắp tay sau lưng ngắm mấy món đồ cổ
Tô Vinh Nhạc biết sức chịu đựng của Tôn Thanh Hoa thấp, vội vàng kéo tay hắn dỗ dành:" Không phải bây giờ tốt rồi sao, cậu học đại học đàng hoàng, nó kiếm cái bằng giả vớ vẩn
" Đúng thế, thật ra tôi cũng rất cám ơn chủ nhiệm lớp năm xưa
Tôn Thanh Hoa nghiêm túc nói:
Nhạc Tử kinh hãi phụ họa:" Vì sao, ông ấy phạt chúng ta suốt, còn bắt hai chúng ta gọi phụ huynh tới trường
" Vì ông ấy làm được một chuyện đúng, đó là khai trừ cậu ta, ha ha ha
Tôn Thanh Hoa cười tươi như hoa, hai tên cùng cười, đồng loạt chế giễu Mộc Lâm Thâm:
Mộc Lâm Thâm bị người ta trêu chọc mà mặt vẫn bình thản, chẳng bận tâm người khác nghĩ gì về mình, nhiều chuyện y chưa bao giờ thèm giải thích, có điều không giải thích, càng giống như không có mặt mũi nào giải thích.