Nội Tuyến

Chương 18: Bạn cũ đã khác xưa. (5)




Không ngờ những lời này như đổ thêm dầu vào lửa, Tôn Thanh Hoa kéo tay Tô Vinh Nhạc, nói to:" Đứng lại, Nhạc Tử, khoan đi đã, cậu cần đầu tư bao nhiêu
"

" Một trăm vạn, ài, Mộc thiếu gia nói thế rồi, giám đốc Tôn, thôi không cần nữa
Tuy màn này nằm ngoài kế hoạch nhưng Nhạc Tử không ngốc, ngay lập tức phối hợp với Mộc Lâm Thâm, tỏ vẻ khó xử:

" Không cần cái gì mà không cần, chỉ có trăm vạn thôi, tôi phất tay một cái là có, chuyện này tìm thằng đó làm gì, chẳng qua là vòi tiền cha mình thôi, không có tiền đâu ..
Đợi chút, tấm thẻ này, mật mã tôi ghi cho cậu, tự rút, nếu thiếu cứ nói với tôi
Tôn Thanh Hoa lấy bút trong ví viết mật khẩu lên thẻ, đưa cho Nhạc Tử, bấy giờ mới quay đầu hỏi Mộc Lâm Thâm:" Nhìn mày ăn mặc phong cách như thế, ra dáng người lắm, hay là cũng đầu tư cho Nhạc Tử một chút đi, đừng nói là ngay cả 100 vạn thôi cũng không lấy ra được chứ
Chà, cái này thì đúng là làm khó Mộc thiếu gia rồi, y đưa tay lên gãi gãi mũi, nhìn sang nơi khác, làm như không nghe thấy
" Giả vờ giả vịt, sao mày không làm ra một cái biệt thự cho tao xem đi
Tôn Thanh Hoa từ thái độ trốn tránh của Mộc Lâm Thâm kiếm được sự thỏa mãn tột độ:

Nhạc Tử tóm lấy cơ hội phụ họa ngay:" Đúng thế, nó chỉ vờ vịt thế thôi, có tiền đếch, khóa chúng ta mấy chục năm sau thì giám đốc Tôn vẫn là người thành đạt nhất ...
Giám đốc Tôn, anh đi thong thả, hợp đồng như tôi đã nói rồi đấy ạ, sẽ đưa tới chỗ anh
" Lúc nào rảnh đưa tới là được rồi, có trăm vạn thôi, không gấp ..
À phải rồi, sau này đừng tùy tiện chó mèo gì cũng mang tới nhà tôi
Khi đi học đã biết đạo đức của kẻ nào đó không ra gì rồi, sau này bớt tiếp xúc đi thì hơn
Tôn Thanh Hoa ngẩng cao đầu, mắt liếc qua Mộc Lâm Thâm, bỏ lại một câu khinh miệt rồi lên chiếc Lamborghini, phóng đi:

Thế giới của thổ hào rất khó hiểu, hạ mình cầu xin đủ kiểu không xong, nhất thời nóng lên lại toại nguyện
Nhạc Tử cũng lại xe ra khỏi tiểu khu, đi chưa được bao lâu hắn đỗ lại bên đường, gục người xuống tay lái, cười tới toàn thân run rẩy
Cười rất lâu, thỏa nguyện lấy tấm thẻ ngân hàng ra hôn hít, hôn thẻ vẫn thấy chưa thỏa, nghiêng đầu sang kéo cổ Mộc Lâm Thâm, hôn chùn chụt như gà mổ thóc, há to miệng ra cười:" Ái dà, quen mày bao nhiêu năm như thế, rốt cuộc cũng phát hiện ra mày thăng cấp rồi, từ moi tiền cha mày đã lên tới tầm cao moi tiền của người khác, đáng mừng, đáng mừng, ha ha ha
" Bớt lải nhải đi, giao hẹn rồi đấy, mười vạn trong đó là của tao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Lâm Thâm ghê tởm lau nước bọt trên mặt, không chút khách khí nói:

" Mày yên tâm đi, giờ tao đi lấy ngay ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ha ha ha, quả nhiên gọi mày theo là đúng đắn, tao cầu xin hắn mấy lần rồi, hắn không thèm để ý, mày chỉ cần chọc hắn vài câu là hắn khùng lên ngay, mày đúng là làm người ta không ưa nổi
Nhạc Tử tán dương:

" Mày không có văn hóa, đánh bừa đánh bậy mà trúng
Nhớ năm xưa nhà hắn nghèo, tướng mạo lại xấu xí, hộ khẩu ngoại ô, nên tự ti ..
Từ nghèo khó cực độ, giờ ngồi tên lửa phát tài, cho nên thế nào biết không
Nhìn nhà hắn đi, trị giá nghìn vạn, riêng trang trí mấy trăm vạn, vấn đề không phải vì hắn ghét tao, hiểu không
" Hiểu cái gì
" Mày thật là, hắn ném tiền ra là để kiếm lấy sự tự tin, bản chất của hắn là tự ti hiểu không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi tao vạch trần hắn, biến hắn thành không đáng một đồng, hắn chắc chắn sẽ phản kích tao
Nhưng hắn không đẹp trai bằng tao, học tập không giỏi như tao, không đi nhiều biết rộng như tao, vậy thì phải phản kích thế nào
Vào lúc đó chuyện của mày chính là cơ hội của hắn, đơn thuần mày định dùng tao khích tướng hắn không ăn thua đâu
Kế hoạch ban đầu của Nhạc Tử đơn giản lắm, lợi dụng Mộc Lâm Thâm, tạo ra kẻ thù chung, kéo gần khoảng cách với Tôn Thanh Hoa, sau đó nịnh bợ để hắn đầu tư
Nếu Tôn Thanh Hoa vẫn không chịu, Mộc Lâm Thâm sẽ ra vẻ đại gia, vung tiền khích Như Hoa
Suy nghĩ của Nhạc Tử rõ ràng không đủ thấu đáo, nhưng không sao, thành công là được rồi
Suốt cả đường đi Nhạc Tử cười không dứt, tiền vào tay hào phóng hẳn, trong đầu lúc này chỉ còn trưa ăn ở đâu, tối chơi thế nào, khi chơi mời mấy em gái, đã bắt đầu lên kế hoạch, còn cái gì mà công ty truyền thông đã vứt bén đi tận đâu ..
Buổi trưa bọn họ tới một cửa hiểu mắt kính, khi đi ra thì trên sống mũi Mộc thiếu gia đã có cái kính râm trị giá trên 9000 đồng
Trước khi ăn trưa thì thuận đường dạo qua văn phòng dinh dưỡng làm đẹp, đó là một văn phòng chuyên phục vụ cho vòng tròn người giàu có
Lúc này học thứ uyên bác của Mộc thiếu gia liền thể hiện ra, dùng nữ chuyên gia dinh dưỡng trò chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, nhìn mắt em gái đó long lanh muốn chảy ra nước, Tô Vinh Nhạc thấy không kéo thằng này đi, có khi địa điểm tư vấn chuyển sang trên giường
Lúc rời đi Mộc thiếu gia còn thuận tay mua ít hương liệu, mới nghe giá thôi mà khiến Tô Vinh Nhạc đau răng, giám giá 20% mà cũng đã trên hai vạn
Mộc thiếu gia tiêu ba vạn trong chớp mắt, nói tới tiêu tiền, Nhạc Tử phải cam bái hạ phong, bại gia tử, đây mới là loại bại gia tử đích thực
Ăn cơm xong hai người liền tới phòng game ở khu giải trí, đó là sở thích chung của hai người bọn họ, năm xưa thời trung học dùng một cái xẻng đã về nước, bây giờ trình độ vẫn không hề đi xuống
Bất kể là chơi The King of Fighters hay là câu cá, bất kể là game bắn súng hay là đối kháng, hai người đều hết sức thông thạo
Chơi liền một lúc hai tiếng đồng hồ, chơi câu cá thắng được một ít tiền, thấy chưa đã liền cùng một đám người chơi bi-a chín bi
Kết quả là vận khí quá nát, thua tới hơn 5000 đồng, đã thế lại còn thua em gái dân chơi mũi xỏ khuyên, một đám thiếu nam thiếu nữ đứng ngoài hò hét, làm hai người bẽ mặt, luống cuống bỏ chạy
Có điều ra ngoài lại cười to, loại chuyện này bọn họ chẳng để bụng, còn coi là chuyện vui, lấy ra trêu chọc nhau một hồi, tiếp đó lại quay về chủ đề chính, đi đâu chơi tiếp đây
Tiền đang rủng rỉnh, không chơi thì phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.