Cái hình xăm đó phủ lên non nửa phần trên cánh tay trái của Mộc Lâm Thâm, nếu không phải vừa rồi uống kha khá rượu vang làm người nóng nực y vén ống tay áo lên cao thì sẽ không nhìn thấy
Trông qua giống lông vũ đỏ rực tạo hình thành ngọn lửa, bao quanh một cái đầu phẫn nộ, tạo ra con phượng hoàng hết sức sống động
Tô Vinh Nhạc đeo bám hỏi mãi, Mộc Lâm Thâm phải xóa mù cho hắn, nói hình xăm này gọi là đại niết bàn, lấy từ truyền thuyết phượng hoàng tắm lửa trùng sinh
Ở nước ngoài xăm người là một loại văn hóa, trong mắt các bậc thầy, làn da là loại vải vẽ có linh hồn, hình ảnh được vẽ ra trên đó vì thế mà cũng mang theo linh hồn
Nói những lời này vẻ mặt Mộc Lâm Thâm trở nên trang trọng, khác hắn với thái độ hời hợt thường ngày, tỉnh lại sau vô số cơn say sưa, chính y cũng căm ghét sự sa đọa của bản thân, giống ác mộng không cách nào xua tan được
Cuộc sống của y biến thành không ngừng tìm kiếm kích thích mới mẻ, nhưng khi tìm được rồi, chỉ thấy căm ghét bản thân càng thêm rõ ràng
Y luôn muốn tìm một cơ hội làm lại cuộc đời mình, thế nhưng chuyện này nói dễ hơn làm ..
" Mày làm sao thế
Nhạc Tử thấy Mộc Lâm Thâm ngây ra, hỏi:
" Không sao cả, tao không nên lựa chọn đại niết bàn, tao dù có tắm lửa cũng chẳng thể trùng sinh được, đoán chừng chỉ có thể bị thiêu chết thôi
Mộc Lâm Thâm kéo ống tay áo che đi hình xăm cười tự trào:
Tô Vinh Nhạc không nghe ra ẩn ý trong lời của y, cười to:" Đúng thế, xăm phượng hoàng cái quái gì chứ, nếu là tao thì tao xăm cái mã QR, người ta quét mã một cái là tao có tiền, ha ha ha ..
Chuyện không vui đối với bọn họ mà nói luôn thoáng cái là qua, sinh mạng ngắn ngủi không nên tiêu hao bởi buồn phiền, chẳng biết lại nói gì, hai người cùng cười to, theo thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ting một tiếng cửa mở, cả hai cười nói đi ra, đột nhiên bước chân khựng lại ..
Vẫn đang giờ cơm, do Nhạc Tử nóng lòng muốn đi tìm gái nên rời đi sớm, cả bãi đỗ xe vắng tanh, nhưng ngay trước mặt, hai người vóc dáng vạm vỡ đứng dàn hàng ngang chặn đường, bộ dạng có vẻ bất thiện
Trường hợp như thế này mấy anh chàng nhà giàu ứng phó thế nào được, Mộc Lâm Thâm kéo tay Nhạc Tử tránh đi, ai ngờ hai người kia cũng rời bước, vừa vặn chắn trước mặt bọn họ
Mộc Lâm Thâm nhận ra tình hình không ổn rồi, y chưa từng gặp loại chuyện này trong nước, liền đầy Nhạc Tử về phía trước:" Mày lên đi
" Sợ cái quái gì chứ, khách sạn lớn thế này dù bãi đỗ xe cũng gắn camera khắp nơi, bọn chúng còn dám ăn cướp hay sao
Nhạc Tử kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng nói đầy tự tin, thằng cha này đóng giả tổng giám đốc quen rồi, gặp ai cũng khí phách mười phần:
" Nếu chúng tôi dám thì sao
Một người đối diện từ từ rút trong lòng ra khẩu súng có đầu kim sáng ánh lên:
Mộc Lâm Thâm nhận ra ngay, đó là khẩu súng tiêm, hết sức bất ngờ, cướp ở trong nước bây giờ chơi đồ kỹ thuật cao cơ à, chỉ là y không hiểu:" Thế thì cũng phải che mặt đi chứ
Loại súng này thì Tô Vinh Nhạc nào có coi ra cái gì, hắn hiên ngang chụm hai ngón lại làm thành hình khẩu súng, ngông nghênh hất hàm nói lớn:" Bắn đi, bắn anh mày một phát vào đây xem
" Đúng rồi, các anh cứ bắn hắn ấy, mười tám năm sau hắn lại thành một trang hảo hán
Mộc Lâm Thâm chỉ đầu Nhạc Tử, làm ăn cướp ở cái đô thị lớn thế này, đó là không muốn sống nữa rồi, hai thằng ngu này chán sống sao:
Lá gan Nhạc Tử càng lớn hơn, mắng Mộc Lâm Thâm:" Mày đừng cắt lời tao, phải có khí thế, nói thế này này, mười tám năm sau lão tử lại là một xử nam
Hai tên cướp nghe vậy thì ngớ người, hai tên bị cướp thì cười lăn lộn chẳng coi vào đâu
Phụt .
Người cầm súng bóp cò, gần như không tiếng động
Á ..
Nhạc Tử khiếp đảm che mắt la hét, xong rồi, con mẹ nó chơi thật rồi, quân tử động khẩu không động thủ, chỉ bọn dã nhân thiếu giáo dưỡng mới dùng bạo lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Uỵch một tiếng, có vật nặng chạm đất, Nhạc Tử sờ khắp toàn thân có thấy làm sao đâu, lại nhìn hai tên trước mắt vẫn đứng đó
Chết rồi, hắn thất kinh quay đầu lại, Mộc thiếu gia đã ngã xuống đất, hai mắt trắng dã, ở bả vai trúng một cái ống tiêm dài bằng ngón tay
Tên còn lại phất tay gọi xe, tên kia thì nhìn Nhạc Tử chằm chằm
Nhạc Tử sợ tới toát mồ hôi lạnh, cái loại như hắn chỉ võ mồm được thôi, người ta chơi thật là sợ tè ra quần rồi, nào ví nào đồng hồ nào di động đều lấy hết cả ra đưa tới
Tự nguyện giao nộp mà người ta không lấy, Nhạc Tử cẩn thận đặt ở dưới chân, lại còn quay đầu kéo cả di động ví tiền của Mộc Lâm Thâm đặt cùng, run cầm cập nói:" Em chỉ là thằng chân chạy vặt đi theo nó thôi ạ, nhà nó mới giàu, mở khách sạn ba sao đó anh
Đại ca thấy chưa đủ gọi điện cho cha nó mà lấy tiền
Chiếc xe van màu đen lùi ngược tới, từ trong xe lại có thêm vài người cao lớn nữa đi xuống, Tô Vinh Nhạc hai chân bủn rủn, đã dự kiến được cảnh mình bị trói tay nhét giẻ vào mồm, nhốt vào một căn nhà tối tăm bốn phía bịt kín, không cho ăn cho uống
Hai chân không chống đỡ nổi cơ thể nữa, hắn ngã phệt mông xuống đất, khóc lóc:" Các anh cướp ơi, các anh đừng bắt em, em là thằng nhà nghèo, nghèo tới tiền đổi xe BMW còn chẳng có, các anh muốn bắt thì bắt cha em đi ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ấy nhiều tiền lắm ..
Bên này khóc lóc, bên kia hành động rất mau lẹ, mấy người kia đem Mộc Lâm Thâm vận chuyển lên một cái xe van màu trắng, nhìn qua trông giống mấy loại xe cấp cứu mà các bệnh viện thường dùng
Cửa khoang sau vừa mới đóng lại một cái còi cấp cứu liền hú vang lái đi
Ế, sao lại không bắt mình đi, Nhạc Tử mở mắt ra nhìn thì chiếc xe kia đã lái qua cửa thu phí mà đi rồi, khi bình tĩnh lại thì bên cạnh chỉ có hai người, nhìn rõ một cái môi liền run lên, không tin nổi, lắp ba lắp bắp nói:" Chú ..
Chú ..
Mộc!"