" Chỉ có thế thôi mà cũng sợ thành ra như vậy à
Mộc Khánh Thần lắc đầu ngao ngán cho đám thanh niên bây giờ, bình thường mở mồm ra thì hay lắm, tưởng chừng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đụng chuyện một cái liền thành phế vật:
Là người quen, thế thì không sao rồi, Nhạc Tử bò dậy, vội vàng lau nước mắt, kéo quần, nhặt nhạnh đồ của mình, mắt lấm lét nhìn Mộc Khánh Thần, trong lòng hồ nghi những không dám hỏi gì, chuồn luôn
Lão Mộc lên tiếng:" Cứ thế mà đi à
" Chú đừng dọa tôi, chú không phải là cha tôi
Nhạc Tử khinh thường, nghĩ tới thảm cảnh của người anh em, hắn có chút tức giận:" Chú Mộc, chú ác thật đấy, với con trai mình mà cũng ra tay được à
" Đó là xe của trung tâm cai nghiện, tôi đưa nó đi cai nghiện thôi
Mộc Khánh Thần lạnh lùng nói:
Nghe tới hai chữ “cai nghiện”, Nhạc Tử liền sợ tới cứng cả người, tỉnh ngộ, nguồn cơn chuyện này là ở hắn, nhưng hắn nào dám giải thích, nói ra thì người bị tống lên xe chính là hắn
Mộc Khánh Thần hiểu lầm:" À, xem ra cậu cũng biết đấy nhỉ
" Không biết, tôi không biết gì hết, chuyện nhà chú, tôi không xen vào
Nhạc Tử lắc đầu đi ngay, chuyện này cứ nhắc tới là chột dạ, chẳng dại ở lại rước họa vào thân:
Mộc Khánh Thần đưa tay ngăn lại, mặt mày nghiêm túc:" Tôi còn chưa nói hết, có hai con đường cho cậu đấy, hoặc là cậu thay đổi số di động, cắt đứt liên hệ với con trai tôi, hơn nữa nói cho tôi biết, nó có liên hệ với ai ..
Hoặc là tôi đi tìm cha cậu nói chuyện tử tế, đừng tưởng tôi không biết hai đứa các cậu tụ tập với nhau làm cái gì, nó ở Thượng Hải không thông thuộc, thứ trong tay nó tám phần là do cậu cấp ..
" Tôi chọn con đường thứ nhất, coi như tôi không thấy gì hết, không biết gì hết ..
Tôi đi đây, chú, tôi sẽ không liên hệ với Mộc Tử nữa, dù nó có liên hệ với tôi, tôi cũng vờ như không biết
Nhạc Tử tuy áy náy với bạn, nhưng lúc này phải lo lấy cái thân đã, bị tống vào trại cai nghiện thì giết hắn đi cho xong:" Tôi đi đây, đi đây ..
Chuyện xảy ra chỉ trong một thoáng, cùng với việc Nhạc Tử ôm đồ chạy bán sống bán chết, bãi đỗ xe lại yên ắng vắng vẻ như cũ
Kế hoạch bắt cóc này diễn ra trong chớp mắt nhưng đã phải mất mấy ngày để sắp xếp, Mộc Lâm Thâm từ lúc ra khỏi cái khách sạn đang ở tạm là đã bị Lão Mộc theo dõi rồi
Đứng bên cạnh Lão Mộc là bác sĩ Phùng Trường Tường, từ đầu tới giờ hắn không tham gia vào, bây giờ mới nhắc:" Ông chủ Mộc, phải đánh tiếng với phía khách sạn, mang người đi như thế, chắc chắn bảo an của bọn họ nhìn thấy rồi
" Chuyện này dễ thôi, cứ để tôi lo
Mộc Khánh Thần quen biết rộng, thoải mái nói:
Lúc này đã có mấy bảo an ở hướng khác đang vội vàng chạy tới, cảnh tượng xảy ra trong màn hình giám sát khiến bọn họ khẩn trương, nếu ở nơi này xảy ra vụ án sẽ không tốt cho danh tiếng khách sạn
Ở nơi thế này, báo cảnh sát là biện pháp cuối cùng, nên bảo an không vội, nhanh chóng tổ chức người tới hiện trường, cũng may, người đương sự căn bản là không đi, vẫn còn đứng ở đó
Đến khi hai bên chạm mặt thì Mộc Khánh Thần đã xử lý xong xuôi rồi, ông ta không nhiều lời, đưa di động cho viên đội trưởng bảo an
Viên đội trưởng cầm điện thoại vâng dạ một tràng rồi để hai người kia ung dung rời đi
" Không có chuyện gì đâu, tổng giám đốc nói là người quen, cha cưỡng chế con đi cai nghiện thôi
Đội trưởng bảo an phất tay giải thích, đám bảo an còn làu bàu mấy câu bực bội, chuyện nhà thì giải quyết ở nhà đi, chạy tới chỗ người ta gây phiền hà, làm cả đám một phen thót tim
Bãi đỗ xe vắng tanh, thi thoảng có xe đi ra đi vào, căn bản không hề biết ở nơi này từng có một chuyện thay đổi vận mệnh con người
Hai tiếng sau, ở vùng ngoại ô cách thành phố Thượng Hải chừng 50km, một chiếc xe cấp cứu chuẩn bị xuất phát, Mộc Khánh Thần lái xe tới từ từ đỗ lại
Bác sĩ Phùng đi lên, mở cửa xe cấp cứu ra lấy đồ đưa cho Mộc Khánh Thần, từ giày dép, trang sức, di động của Mộc Lâm Thâm đều đưa hết cho ông ta
Mộc Khánh Thần chẳng nhìn, vứt luôn ra ghế sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Y tá trên xe đưa báo cáo hóa nghiệm sơ lược cho bác sĩ Phùng xem, kết quả có hơi bất ngờ
Xét nghiệm máu âm tính, xét nghiệm nước bọt cũng âm tính, không hề tìm thấy dấu vết ma túy trên người Mộc Lâm Thâm
" Có vẻ như chuyện không nghiêm trọng như anh tưởng tượng đâu, nếu như là người nghiện ma túy mức độ nặng sẽ có hiện tượng xuất huyết khác thường, bạch cầu giảm thiểu, đồng thời có triệu chứng không tốt như thiếu máu ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên người con trai anh không có bất kỳ biểu hiện nào như thế, sức khỏe của cậu ấy có thể nói là rất tốt, hẳn chỉ là ngẫu nhiên tìm kiếm kích thích thôi, ở nước ngoài người trẻ tuổi trong giai đoạn nổi loạn cũng hay thử mấy thứ khích thích ..
Bác sĩ Phùng thở phào, kết quả này làm hắn nhẹ người, chứ là một tên nghiện thì chuyện khó xử lý:
" Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá ..
Mộc Khánh Thần cũng như trải qua một kiếp nạn, thở ra một hơi dài, có điều ngay sau đó lại lo lắng:" Việc chữa trị này ..
liệu có ..
" Không đâu, anh hiểu lầm về thôi miên rồi, ví như tôi khi còn công tác ở bệnh viện chuyên khoa thần kinh, thường xuyên sử dụng phương pháp thôi miên
Phương pháp này đối với bệnh nhân có chướng ngại về nhận thức, mất trí, não bộ bị tổn thương khiến công năng ghi nhớ mất đi, đều chứng tỏ được tác dụng chữa trị ..
Còn đối với con trai anh, thôi miên chỉ dừng lại ở việc đánh thức lại những thứ ẩn sâu trong ký ức của cậu ấy, ví như tuổi thơ, ví như ái tình, đều là những thứ mỹ hảo, để thay đổi tổn thương do hoàn cảnh gây ra cho cậu ấy ..
Đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn quyết định ở cường độ tinh thần của cậu ấy
Chỉ cần không quay về môi trường sống vốn có, tôi chắc chắn là có hiệu quả, không bao lâu sẽ trả lại cho anh một con người hoàn toàn mới
Bác sĩ Phùng thực chất đang che giấu rất nhiều thứ, ví dụ như cường độ tinh thần, đó vốn không phải là một danh từ y học, khái niệm cường độ cũng rất mơ hồ, không thể đo đạc được:
Mộc Khánh Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nơi họ đang đứng là con đường thôn quê vắng vẻ, bãi cỏ bên đường côn trùng kêu ra rả, làm người phiền lòng
Bác sĩ Phùng sợ ông ta đổi ý, cơ hội thử nghiệm thế này không dễ có được:" Ông chủ Mộc, nếu như anh không hạ được quyết tâm thì có thể dừng bây giờ, nhưng việc điều trị theo phương pháp thông thường, tôi không đảm bảo có hiệu quả đâu
" Đi thôi, không cần dừng lại, anh cứ làm đi, còn có thể tệ hơn bây giờ sao
Lão Mộc đưa tay qua mắt, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt, chuyện tới mức này rồi phải mạnh tay thôi, nếu không e nó lại quay về con đường cũ, tự chôn vùi tương lai:
Xe cấp cứu khởi động rồi rời đi, giây phút đó đôi mắt Lão Mộc trống rỗng, nước mắt không kiềm chế được lăn dài trên gò má, ông ta không ngăn cản, nhìn xe đi càng lúc càng xa, dần dần chỉ còn lại một chấm đỏ leo lét, rồi không còn thấy nữa ...
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]