Nội Tuyến

Chương 24: Tỉnh mộng thì đã khác. (2)




Mộc Lâm Thâm mơ một giấc mơ rất dài, ký ức hai mươi mấy năm trời như muốn cô đặc lại thành một giấc mơ vậy
Trong mơ y nhìn thấy mẹ mà mình luôn nhung nhớ nhất, nhìn thấy cha luôn nhìn mình với ánh mắt căm hận, nhìn thấy đám bạn học ngốc nghếch khi còn đi học ở Thượng Hải, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau đi ăn trộm, cùng nhau ngồi trong nhà vệ sinh hút thuốc
Sau đó bị chủ nhiệm lớp phát hiện ra, thế là cả đám cùng cúi gằm mặt, đứng ở giữa sân trường phơi nắng
Thế nhưng chỉ là đóng kịch thôi, cả đám còn lén nhìn nhau mà cười, hoàn toàn không coi ra gì ..
Thật là lạ, những chuyện đã cách rất xa thì nhớ hết sức rõ ràng, còn thứ càng gần thì lại càng mơ hồ ..
Y tựa hồ ngủ trong cơn sợ hãi khủng khiếp, tự hồ có ác mộng quấn lấy người y, y lăn hết bên này, lộn người bên kia, đôi mắt tựa như tỉnh lại mở ra, sau đó nhắm vào ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mơ hồ Mộc Lâm Thâm thấy đầu rất đau, đối với người rất ít khi dùng đầu óc quá độ như y mà nói, cảm giác này vô cùng rõ ràng ..
Nó giống như đầu bị người ta túm tóc giật thật mạnh làm đau, lại giống như bị người ta bổ đầu ra, cố nhét cái gì đó vào bên trong, vì thế dù vẫn ngủ mê mệt, tiềm thức của y vẫn bài xích thứ nhét vào
Mọi thứ càng lúc càng mơ hồ, không nói rõ ra được, hết thảy mọi chuyện xảy ra một cách không rõ ràng, loáng thoáng như một giấc mơ kỳ quái
Y luôn mơ tới khung cảnh trong bếp quán ăn khi còn nhỏ, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của y, tựa như thực sự được trải nghiệm qua một lần nữa vậy, mọi thứ trong mơ đều chân thật, y có thể chạm vào, có thể ngửi thấy ..
Mộc Lâm Thâm cũng không nói được mình đã nằm mơ bao lâu, hình như rất lâu, rất lâu, cứ như thế chơi vơi trong mộng cảnh rồi đôi mắt y như thình lình bị chích điện mở choàng ra ..
Trong chớp mắt hết thảy mọi thứ trở nên hết sức rõ ràng, chẳng những thế tinh thần còn vô cùng khoan khoái
Do ăn chơi đàng điếm thâu đêm suốt sáng, Mộc thiếu gia chẳng mấy khi có một giấc ngủ tử tế, cho nên toàn thân thoải mái khỏe khoắn thế này khiến y có chút xa lạ
Mộc Lâm Thâm ngồi bật dậy, do dùng sức quá mạnh, không cẩn thận ngã lăm xuống giường
" Ái ..
Mộc Lâm Thâm xoa xoa cùi chỏ đập mạnh vào sàn đá cứng đau điếng, trong lòng thấy kỳ, mình có uống mấy đâu chứ, thầm chửi một câu rồi ngồi ngay ngắn lại
Vừa nhìn xung quanh một cái liền trố mắt, sao có thể được, mình vừa ngã khỏi cái giường cá nhân chỉ rộng có mấy chục cm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao có thể chứ, làm sao mình lại mặc trang phục bệnh nhân kẻ sọc lam thế này
Chất vải kiểu gì thế này, bèo nhèo, giặt bằng thứ hóa chất ghê tởm, đây mà thứ cho người mặc à
Có làm giẻ chủi chân Mộc thiếu gia vẫn chê quá thô
Lại ngẩng đầu lên, thế quái nào, cửa sổ là chấn song sắt như nhà tù, ở trên cao
Khoan đã … Hình như Mình bị bắt cóc
Mộc Lâm Thâm vừa nhớ ra một cái liền vội vàng sờ soạng khắp người, may quá không có vết mổ, thân thể vẫn lành lặng, vậy là thận chưa bị người ta cắt mất
Tiếp tục sờ xuống dưới, may quá, bộ phận quan trọng dưới thận cũng vẫn còn
Í ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế này không phải là bắt cóc, hay là mình uống say rồi ngủ bừa ở đâu đó
Không phải, nơi này là đâu chứ
Mình có bao giờ ở một chỗ điều kiện tệ hại như thế này đâu
Hả
Cửa làm bằng sắt, rốt cuộc là có chuyện gì
Mộc Lâm Thâm từ từ đứng lên, lê chân bước tới cánh cửa sắt, cửa chiếm hết nửa bề rộng gian phòng rồi, trên cánh cửa sắt lại có ô cửa sổ nhỏ
Xoay người một vòng nhìn quanh phòng, chấn song sắt, cửa bằng sắt, tường được gia cố thêm một lớp làm bằng cao su đàn hồi
Bàn thì được gắn chắc vào nền nhà bằng xi măng, liền mạch tới mức không nhìn ra được một chút vết gắn nào
Ngay cả giường cũng được gắn chặn vào tường, không sao lay động nổi
Quái quỷ, nơi nào mà đi xây dựng một căn phòng như thế này chứ
Mộc Lâm Thâm nhảy lên giường cố gắng nhìn ra ngoài, trong tầm mắt chỉ thấy rặng núi liên miên, cây cối xanh ngắt, một hoàn cảnh xa lạ tới mức khiến y sợ hãi lảo đảo lùi lại
Thượng Hải không có ngọn núi nào cao như thế, thậm chí cả mấy trăm km xung quanh cũng không có, mình không ở Thượng Hải nữa rồi … Không thể nào, nơi này là chỗ quỷ gì thế
Ta cắn ..
Mộc Lâm Thâm giơ cánh tay lên cắn mạnh một cái, mạnh tới mức y bị đau hét lên, tự giật tay mình ra khỏi miệng
Ít nhất cũng khẳng định được rồi, đây không phải là giấc mơ
Được rồi, bình tĩnh lại, trước tiên không nên hoảng sợ, hoảng cũng không giải quyết được gì
Mộc Lâm Thâm cố trấn an bản thân ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, nghĩ, vắt óc ra nghĩ lại chuyện mình làm trước khi mình xuất hiện ở nơi này ..
Dần dần nhớ ra rồi, Nhạc Tử, Như Hoa, còn có một em gái tên Hoan Hoan ..
Em gái còn lại tên là gì ấy nhỉ
Sau đó, sau đó ..
Hình như là gặp phải bắt cóc, ký ức thiếu mất một đoạn
Rầm rầm rầm ..
Mộc Lâm Thâm thình lình bật dậy lao ra đập cửa liên hồi
Hoảng sợ cùng sốt ruột, còn có một chút điên cuồng, Mộc Lâm Thâm vừa đập cửa vừa kiểm tra khắp toàn thân xem có thiếu bộ phận nào không, thấy vẫn còn đầy đủ tiếp tục đập cửa, gào khản giọng:" Có ai không
Cứu tôi với ..
Có ai không
Xoạch, ô cửa sổ ở trên cửa mở ra, khuôn mặt lỗ chân lông to, mũi lấm chấm mụn chứng cá xuất hiện, cứ như con quái vật thình lình hiện ra giữa không trung, làm Mộc Lâm Thâm khiếp đảm hét to lùi lại mấy bước
Người kia rống lên:" Còn chưa tới giờ cơm, khóc đưa tang đấy à
Mộc Lâm Thâm cố nén sợ hãi, có người là được rồi, đáng sợ một chút những vẫn còn hơn không, hỏi gấp trước khi đối phương bỏ đi:" Đợi đã, anh ơi, anh ơi anh, đây là nơi nào vậy
Nhà tù à
" Nhà tù nào mà có điều kiện tốt như thế, nhà tù mà có thể cho mày ở phòng riêng hay sao
Người kia vẫn rống, sau đó bực tức lẩm bẩm, đúng là thằng điên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.