Không phải là nhà tù thì yên tâm rồi, y từng có kinh nghiệm say rượu, sau đó khi thức dậy thì mình đã ở trong trại giam, cho nên mới hỏi câu ấy
Không phải nhà tù tức là mình không gây ra chuyện gì cả, nhưng câu hỏi vẫn chưa được trả lời, Mộc Lâm Thâm lại hỏi:" Rốt cuộc nơi này là đâu, anh vẫn chưa trả lời à
" Bệnh viện chứ sao, còn nơi nào được nữa
Ngươi kia bực mình:
" Anh lừa ai thế hả
Bệnh viện nào mà lại có cửa sắt, chấn song sắt thế này
Nếu là bệnh viện thì mau thả tôi ra
Tính cách đại thiếu gia còn sót lại của Mộc Lâm Thâm phát tác, bệnh viện không có quyền lực giam giữ người khác:
Câu trả lời của đối phương rất trực tiếp, sầm, cửa sổ nhỏ đóng lại, người ta căn bản không thèm trả lời
"Này, này tôi còn chưa nói hết mà ..
Anh quay lại đây cho tôi ..
Này, anh kia, có nghe tôi nói không hả, các người không có quyền nhốt tôi, tôi sẽ gọi luật sư ..
Bất kể Mộc Lâm Thâm có la lối như thế nào thì đối diện với y chỉ có cánh cửa sắt im lìm, người kia không quay lại nữa:
Quát tháo một hồi không ăn thua, máu nóng trong người Mộc thiếu gia bốc lên ngùn ngụt, đá sầm một cái, không may đá vào ngón chân, đau méo cả mặt ngã lăn ra đất
Sức lực y quá yếu, nhưng cơn giận thì có thừa, đường đường là một người bình thường, bị người ta nhốt lại đối xử như con vật, húc đầu tới, lần này càng thảm hơn, húc tới xây xẩm mặt mày không ăn thua
Y cứ thế chửi bới, y gào thét, y đấm đá nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, không ai tới nữa, y đi đi lại lại vòng quanh phòng, căn phòng quá nhỏ, cửa sổ nhỏ, không khí không tốt, khiến người ta chỉ tăng thêm cảm giác bí bách, mỗi bước chân khiến y mất đi một phần lý trí
Khu chữa bệnh, một bác sĩ trung tuổi đeo kính cận dày, gọng đen, mặt có hai tròn, trên mép trái có nốt ruồi đen, vừa vặn làm điểm nhấn, không khiến ông ta trở nên bỉ ổi, đang cầm điện thoại nói chuyện, chỉ nghe ông ta nói:
" Bác sĩ Phùng, có vẻ là không được hiệu quả lắm, bệnh nhân sau khi tỉnh lại rất bình tĩnh, nói chuyện rất rõ ràng, tư duy cũng không hề hỗn loạn ..
Đúng rồi, vừa mới tỉnh lại chưa lâu ..
Tôi cũng bất ngờ lắm, cậu ấy tỉnh lại còn ngồi trên giường một lúc, kiểm tra tình hình xung quanh mất mấy phút mới bắt đầu gõ cửa ..
Đúng lúc này có một nữ y tá chạy vào phòng, hớt ha hớt hải gọi:" Bác sĩ Bạch, bệnh nhân số 7452 muốn tự sát
" Hả, đi mau ..
Bác sĩ Bạch không kịp nói gì, cúp ngay điện thoại gọi thêm hai người nữa, vội vàng chạy tới phòng bệnh số 7452:
Trên đường đi y tá giải thích, bệnh nhân sau một hồi la hét đập phá không có kết quả đã cởi quần ra buộc lên cửa sổ làm thành thòng lọng rồi treo cổ
Bác sĩ Bạch mặt cắt không ra máu, hỏng chuyện rồi, bệnh nhân này rất đặc thù, xảy ra vấn đề gì sẽ là một rắc rối lớn
Hai người mặc áo trắng kia chân tay rất nhanh nhẹn, một người thì mở khóa, người kia tay cầm dùi cui điện, điện xẹt ra đầu dùi cui kêu tạch tạch, chuẩn bị sẵn sàng
Sầm một cái cửa mở ra, bệnh nhân cổ ngoẹo sang bên, lưỡi đã thè ra, đám bác sĩ chạy vào phòng đang định tới gỡ bệnh nhân ra khỏi thòng lọng thì đột nhiên cái lưỡi kia cử động, làm động tác lêu lêu trêu bọn họ, tiếp đó cái đầu chẳng cần ai giúp đã tự động thoát khỏi thòng lọng
Bây giờ mọi người mới chú ý, y chỉ đóng kịch mà thôi, chân đặt vào giá sắt trên giường kia kìa, chết sao nổi
Hai bên nhìn nhau không nói lên lời
Có người tới rồi, Mộc Lâm Thâm bình tĩnh hơn hẳn, thong thả mặc cái quần chất vải tệ hại vào, nhìn đám người mới tới, qua trang phục áo blouse bác sĩ của bọn họ thì đây đúng là bệnh viện, y vẫn không tin nổi:" Đây thực sự là bệnh viện à
" Đương nhiên là bệnh viện rồi, thế cậu nghĩ đây là nơi nào
Bác sĩ Bạch vẫy tay:" Chơi vui quá nhỉ, xuống đây đi
" Tôi còn tưởng đây là ổ phỉ chứ ..
Làm sao tôi lại tới nơi này
Phải rồi, khẩu âm của các anh làm sao lại lạ tai thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới nhớ ra, khẩu âm của đám người này rất khó nghe:
" Khẩu âm của cậu cũng rất lạ ..
Nào lại đây chàng trai, tôi đi tản bộ cùng với cậu, hoạt động nhiều một chút sẽ có lợi cho việc khôi phục của cậu
Bác sĩ Bạch ra hiệu cho hai người kia bình tĩnh, cố gắng tỏ ra thân thiện:
" Tôi chẳng có gì cần phải khôi phục hết, tôi không cần phải hoạt động
Mộc thiếu gia không phải trẻ lên ba nghe người ta dỗ ngọt, y nổi nóng:" Các người phải trở lời, sao tôi lại ở đây ..
Thế nhưng ở đây chẳng có ai nhân nhượng y hết, hai y tá đi lên, một nam một nữ, nữ thì trông có phần nam tính, nam thì trông như gấu chó, mỗi người xách một cánh tay, đưa Mộc thiếu gia ra khỏi phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chết rồi, chẳng lẽ đây là bệnh viện chui của bọn thổ phỉ
Mộc thiếu gia sợ thật rồi, ra sức vùng vẫy quẫy đạp, la hét:" Buông tôi ra, buông ra ..
Có kẻ giết người, cứu tôi với ..
Chuyện này ở đây quá bình thường, hai y tá kia biết cách xử lý, hơn nữa bọn họ rất khỏe, y chống cự không ăn thua gì, bị người ta mang đi như gà con
Rời khỏi hành lang, đi qua cửa sắt, vừa mới tới đại sảnh, bất thình lình có một người phụ nữ chạy về phía Mộc Lâm Thâm, nhưng không phải là cứu y, mà la hét, còn thảm hơn y:" Buông tôi ra, có kẻ giết người, cứu tôi với
Vẻ mặt đó, ngữ khí đó đều giống Mộc Lâm Thâm y như đúc, gương mặt đỡ đẫn mà điên cuồng, chứng kiến cảnh đó khiến y nghẹn họng, không dám kêu nữa
Ngay lập tức có một y tá chạy tới, cũng rất to khỏe, kéo người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bệnh nhân đi, người đó quẫy đạp không ngừng
Bác sĩ Bạch liếc nhìn Mộc thiếu gia đã im như thóc, mỉm cười hiền hòa:" Cậu đã hiệu đây là nơi nào chưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nụ cười đó chỉ khiến Mộc Lâm Thâm lạnh gáy:" Điên rồi, tất cả các ngươi đều điên cả rồi
" Chà, quả nhiên là cậu nhận ra, đây là nơi giành cho những kẻ điên, bệnh viên chuyên khoa thần kinh đấy, đi ra đi
Bác sĩ Bạch ung dung nhìn vị Mộc thiếu gia mặt đờ đẫn khiếp đảm, không có gì bất ngờ hết, cho dù là người cứng đầu tới mấy tới đây cũng bị trị cho ngoan như chim cút, dùng phương thức này để chữa bệnh hoàn khố, ông ta thấy bốc thuốc đúng bệnh rồi.