Nội Tuyến

Chương 26: Giả mà tựa như thật. (1)




Mộc Lâm Thâm rụt rè thò đầu nhìn quanh, có chút khẩn trương đánh giá hoàn cảnh xa lạ này, không có bất kỳ một điểm quen thuộc nào hết, y đích thực chưa từng tới nơi này
Cho dù là người cơ trí tới mấy cũng không nhìn thấu được nguyên nhân, mặc cho y lá gan không phải nhỏ, trong thời gian ngắn cũng khó có thể bình tĩnh lại từ khiếp sợ lớn như thế
Rời đại sảnh mới phát hiện ra hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh ngắt như mới được rửa qua, trời cao mây bay, cây núi xanh thẫm, không khí trong lành tươi mát
Mộc Lâm Thâm bất giác hít sâu một hơi, ở Thượng Hải nào có thứ không khí trong lành này
Bác sĩ Bạch ra hiệu cho hai y tá thả Mộc Lâm Thâm ra, nhưng họ không rời đi vẫn cảnh giác đề phòng, như phòng bị y tấn công bất ngờ vậy
Mộc Lâm Thâm nhìn quanh quất, nơi này hẳn phải xa Thượng Hải lắm rồi, không có dấu hiệu nào để y nhận ra đây là đâu, thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm, dè chừng thủ thế:" Ê, ê, quân tử động khẩu không động thủ nhé
" Nơi này không có quân tử đâu, toàn là kẻ điên thôi, nhìn đi
Bác sĩ Bạch đi trước dẫn đường:

Mộc Lâm thâm bám theo sát gót lại còn khom người xuống, y cũng sợ lắm chứ, vì thấy rồi, trong sân toàn là người mặc áo bệnh nhân, có người đang tự nói chuyện với bản thân, có người đang lớn tiếng đọc thơ, còn có người khóc chảy nước mắt, thương tâm vô hạn
Khiếp sợ dâng lên trong lòng, đây đúng là bệnh viện tâm thần rồi, nhưng, nhưng liên quan gì tới mình
Sao mình lại bị đưa vào nơi này
Đang đi dạo trong sân, đột nhiên có ông già xông tới trước mặt Mộc Lâm Thâm, hô hào:" Này, lý tưởng và hoài bão của cậu đâu
Tính đáng và nguyên tắc của cậu đâu
Là nam nhân sao lại khom lưng uốn gối, sợ đầu sợ đuôi như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ưỡn thẳng lưng lên cho tôi
Hả
Sao giống như xuyên việt vào phim điện ảnh của thập niên 50 thế
Mộc thiếu gia nhất thời ú ớ không trả lời được
" Tốt tốt, Lão Bố, anh đã học tập được tinh thần của hội nghị toàn thể lần thứ ba rồi, tôi sẽ nghiêm túc phê bình người mới
Bác sĩ Bạch nói xuôi theo lời của ông già, đuổi ông ta sang một bên, quay đầu lại thấy Mộc thiếu gia như gà con nơm nớp lo sợ nấp sau lưng mình, ông ta cười giải thích:" Ông ta là một Đảng viên lâu năm, tuy thần kinh thất thường nhưng vẫn nhớ được nguyên tắc và tính đảng
Không nói gì cả, Mộc thiếu gia sợ tái mặt rồi, trách y được sao, một người bình thường, bỗng nhiên thả vào giữa một đám người điên như thế, ai mà không sợ chứ
Bác sĩ Bạch an ủi:" Yên tâm, những người này tuy thần trí không tỉnh táo, nhưng đa phần không nguy hiểm đâu
" Chính anh cũng nói là đa phần, tức là vẫn có người nguy hiểm
Mộc thiếu gia vẫn hết sức cảnh giác:" Làm sao tôi lại ở đây
" Cậu là bệnh nhân, đương nhiên là phải ở đây rồi
Bác sĩ Bạch giải thích:

" Nói bậy, tôi bị bệnh gì mà vào đây chứ, hơn nữa tôi nhớ là hình như tôi bị bắt cóc
Mộc Lâm Thâm phản bác, ký ức như mảnh vụn vỡ nát, dù cố ghép lại vẫn còn nhiều khoảng trống, toàn nhớ những chuyện khi còn nhỏ, sau đó xảy ra, y đã cố ghép lại mà không được:

Bác sĩ Bạch hơi bất ngờ, nhưng ông ta phản ứng cũng rất nhanh, nói chuyện với y tá:" Nhìn xem, đây chính là dấu hiệu chuẩn bị phát tác chứng hoang tưởng tiêu chuẩn, người bệnh sẽ đem bản thân tưởng tượng thành bất kỳ loại thân phận nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không đợi cho y tá trả lời, Mộc Lâm Thâm đã uất ức suýt hét lên, nhưng sợ kích động tới đám người điên kia, y phải nén lại, cố sức phân bua:" Tôi không bị bệnh, cho dù có bị bệnh chăng nữa cũng không thể nào là bệnh hoang tưởng được, các anh có bị nhầm không vậy
" Sao có thể nhầm được cơ chứ
Đây chính là bệnh viện tâm thần, cậu chính là bệnh nhân thần kinh
Bác sĩ Bạch khẳng định:

Mình từ khi nào thành bệnh nhân thần kinh chứ, Mộc Lâm Thâm muốn vò đầu, thần kinh ức chế tột độ, một người bình thường đang yên đang lành đột nhiên bị người ta coi là bị bệnh thần kinh, ai mà chịu cho được, y tức tới bật cười:" Tôi mà bệnh thần kinh à
Có mà các người bị thần kinh ấy, nhìn tôi như thế này mà anh bảo tôi bị thần kinh à
Bác sĩ Bạch hiền hòa hỏi:" Thế cậu nhìn quanh đây xem, ở đây có ai giống bệnh nhân thần kinh
" Ông ta, ông ta là kẻ điên
Mộc Lâm Thâm không cần nghĩ, chỉ ngay Lão Bố vừa rồi tới giáo huấn mình:

Bác sĩ Bạch liền trực tiếp vẫy tay gọi:" Lão Bố, anh có phải là bệnh nhân thần kinh không
Lão Bố nãy giờ chắp tay sau lưng lẽo đẽo đi theo sau bọn họ, vừa nghe vậy thì ngớ ra, nổi giận, sau đó là cười to:" Tôi mà bệnh thần kinh à
Có mà các người bị thần kinh ấy, ha ha ha
Ông ta tức giận phất tay bỏ đi rồi, bác sĩ Bạch không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn Mộc Lâm Thâm
Mộc thiếu gia hoang mang tột độ, cắn ngón tay, cái giọng điệu đó, cái thái độ đó, gần như y hệt lời mình vừa mới nói xong, khiến y không sao phản bác được, sao mình lại có biểu hiện giống hệt một bệnh nhân thần kinh như thế cơ chứ
Fuck, chuyện này là sao thế
Mộc thiếu gia đờ người, tình huống này đã hoàn toàn vượt ngoài năng lực lý giải của y rồi
" Đừng lo lắng, triệu chứng của cậu không nghiêm trọng, hãy ổn định tâm thần, nghe lời bác sĩ, cậu sẽ mau chóng khỏi bệnh xuất viện thôi
Bác sĩ Bạch ôn tồn khuyên bảo:" Chỗ chúng tôi là bệnh viện chuyên khoa, đã đã chữa khỏi cho rất nhiều người bệnh mắc các loại bệnh liên quan tới thần kinh ..
Mộc Lâm Thâm đưa tay ra ngăn lại:" Khoan, khoan, anh là ..
À, phải xưng hô anh thế nào đây
Bác sĩ Bạch mỉm cười:" Tôi họ Bạch, tên đầy đủ là Bạch Song Hỉ, cậu cứ gọi tôi là bác sĩ Bạch đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Bác sĩ Bạch, chuyện này có chút hiểu lầm rồi, tôi có thể khẳng định với anh, tôi hoàn toàn bình thường, không hề có vấn đề về thần kinh, anh đừng để tôi ở đây ..
Mộc Lâm Thâm tận lực bình tĩnh, nói chuyện thật bình thường để chứng minh bản thân:

Ai ngờ bác sĩ Bạch thở dài:" Nếu cậu cũng không chịu thừa nhận vấn đề của mình thì bệnh không thể nào chữa được đâu
Nói xong lắc đầu bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.