Nội Tuyến

Chương 27: Giả mà tựa như thật. (2)




Mộc Lâm Thâm cuống cả lên, đuổi theo bác sĩ Bạch nói vội:" Bác sĩ Bạch, nhà tôi có rất nhiều tiền, cha tôi là ông chủ ..
Anh nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi chỉ gọi một cú điện thoại thôi là cha tôi sẽ gửi cho anh
Không thì anh cứ thông báo cho nhà tôi tới đón tôi là được ..
Thật đấy, tôi không lừa anh đâu
Bác sĩ Bạch đột nhiên dừng lại, đứng trước một nam tử trung niên tóc ngắn cởi trần, áo chỉ khoác hờ trên vai như thổ phỉ, cười hỏi:" Đại Khoản, số tiền anh nợ tôi định bao giờ mới trả đây
Nam tử kia đang đứng chống hông nhìn trời, không biết là tạo hình gì, vừa nghe nói thế thì quay sang, ngón tay chi vào mặt bác sĩ Bạch, mặt nghiêm nghị, giọng điệu cứ như là bị sỉ nhục vậy:" Anh vừa nói cái gì
Nói tôi nợ tiền anh à
Vương Diệu Chương tôi từ năm mười tám tuổi đã ra đời lăn lộn, anh nghe ngóng huynh đệ đại giang nam bắc xem, tôi đã bao giờ nợ tiền ai chưa
Anh nhìn tòa nhà kia đi, nhìn xem trong sân đi, đều là của tôi hết, mỗi phút tôi kiếm ra mấy chục vạn, có giống cần phải nợ tiền anh không
Lại còn không trả
Anh lừa đảo đấy à
Người đó càng nói càng giận, ngón tay sắp chọc vào mắt bác sĩ Bạch rồi, mấy y tá lập tức cẩn thận tiến tới chuẩn bị khống chế, nhưng bác sĩ Bạch xua tay bảo không cần
Người đó quả nhiên thái độ hung hăng, nhưng đúng là loại quân tử động khẩu không động thủ, chửi mắng một hồi thì móc túi lấy ra tờ báo vứt đi, xé roẹt một miếng đưa cho bác sĩ Bạch:" Tự đi mà rút tiền, ra ngoài kia đừng nói là quen tôi, mất mặt
Bác sĩ Bạch nhận lấy tờ giấy báo, khom người gật đầu, nói vài câu lấy lòng, người đó mới ngẩng cáo đầu, chân khuỳnh ra như chân vịt, nghênh ngang bỏ đi
Mộc Lâm Thâm vẫn còn há mồm nhìn theo ông ta, đến khi bác sĩ Bạch đặt tờ giấy báo vào tay mình mới hồi tỉnh
Ý tứ của người ta rất rõ ràng, tiền của tên bệnh nhân tâm thần cậu, có thể coi là thật không
" Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, hoạt động nhiều vào, tuân thủ lời bác sĩ, rất nhanh thôi cậu sẽ khỏi bệnh ..
Không cần nhìn theo ông ta, mặc dù triệu chứng nghiêm trọng một chút, nhưng không có khuynh hướng bạo lực
Thế nhé, thong thả dạo chơi, tôi không làm phiền nữa
Bác sĩ Bạch vỗ vỗ vai Mộc thiếu gia đang sững người, dẫn hai y tá rời đi:

Đang ngây ra như người mất hồn, Mộc Lâm Thâm thình lình sực tỉnh đuổi theo bước chân bác sĩ Bạch, bám sát phía sau nỗ lực giải thích:" Bác sĩ Bạch, tôi không hề có bệnh, làm sao anh không tin nhỉ
" Ở nơi này không ai cho rằng mình có bệnh hết
Bác sĩ Bạch gật đầu:

" Không phải bản thân tôi cho rằng là như thế, mà sự thực đúng là như thế, tôi cũng không biết làm sao tôi lại tới nơi này ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
À phải rồi gia đình, có phải là cha tôi đưa tôi vào đây không
Tôi nói cho các anh biết, chính ông ta mới có bệnh, ông ta luôn muốn dùng phương thức của mình gò ép tôi, muốn tôi sống theo ý ông ta ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các anh phải bắt ông ta vào đây mới đúng, này, tôi nói thật đấy
Mộc Lâm Thâm cứ nói, người ta cứ đi, rõ ràng là bỏ ngoài tai những lời của y, khiến y mất kiên nhẫn, giọng dần từ thuyết phục chuyển sang đe dọa:" Các người làm thế này là phạm pháp, xâm phạm quyền tự do thân thể của tôi, giam giữ người trái phép, tôi sẽ kiện các người
Y tá to lớn nghe y lải nhải mãi bực mình, bảo bác sĩ Bạch:" Bác sĩ Bạch, hay là nhốt lại nhé, bệnh có vẻ không nhẹ đâu, thế này không nên thả ra ngoài
Mộc Lâm Thâm nghe nói bị nhốt vào cái phòng bé tẹo đó liền khủng hoảng, không dám lớn tiếng nữa, dịu giọng xuống:" Bác sĩ Bạch, tôi không truy cứu trách nhiệm của các anh nữa, tôi biết đây là an bài của cha tôi, ông ta ỷ vào trong tay có tiền nên muốn làm gì tôi là làm
Tôi có tìm hiểu về bệnh tâm lý, tôi có nghiên cứu vấn đề này khi học ở Mỹ, bệnh tâm lý là nhận thức có chướng ngại, tinh thần mất kiểm soát, tư duy hỗn loạn, hành vi thất thường, đúng chưa
Anh nhìn tôi đi, tôi có giống loại nào không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi nhớ mọi chuyện rất rõ ràng, tới ngay cả điện thoại của cha tôi cũng nhớ luôn
Những lời này khiến cho bác sĩ Bạch mấy lần phải dừng bước, tỏ ra có chút lo âu, không ngờ rằng tinh thần người này cường hãn như thế, thôi miên căn bản là không có một chút hiệu quả nào
Xem ra phải tung tuyệt chiêu rồi, bác sĩ Bạch bảo Mộc Lâm Thâm theo mình vào văn phòng
Mộc Lâm Thâm thấy có hi vọng thì khấp khởi vui mừng đi theo, vào văn phòng đứng trước bàn làm việc
Bác sĩ Bạch lật xem bệnh án, vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi y:" Cậu khẳng định tất cả những điều cậu nói không phải là do hoang tưởng chứ
" Tôi chịu trách nhiệm với mỗi lời tôi nói ra
Mộc Lâm Thâm đứng thẳng lưng, gật đầu khẳng định, trang trọng như lấy lời khai trước tòa:

" Vậy thì tôi hỏi cậu, tên tuổi và nghề nghiệp của cậu là gì
Bác sĩ Bạch hỏi:

" Tôi tên Lâm Mộc Sinh, tôi là đầu bếp
Mộc Lâm Thâm vội vàng trả lời, nhưng vừa nói ra một cái chính y sững sờ bịt ngay lấy miệng mình, cái gì thế này mình vừa nói gì thế, không, không phải như thế, Mộc Lâm Sinh là ai: “ Không, không, tôi là, tôi là …”

Bác sĩ Bạch cắt lời, tiếp tục hỏi:" Có phải cha cậu là Lâm Khánh Thần cũng là đầu bếp không
" Vâng
Mộc Lâm Thâm đáp mà không nghĩ, vừa trả lời xong liền hoảng sợ, hai tay liên tục sờ lên miệng, giọng lớn hơn:" Sao miệng tôi lại không do tôi khống chế thế này, các người đã làm gì tôi
Ngay lập tức khoe mắt y nhìn thấy hai y tá từ từ tiếp cận mình, lập tức nuốt ngay lời phía sau xuống, biết nếu mình cứng đầu chỉ chịu thua thiệt mà thôi, mình không chống lại nổi hai người đó
" À, vậy thì đúng rồi, Lâm Khánh Thần, đầu bếp của nhà hàng Khánh Thần đường Hồ Nam thành phố Thượng Hải ..
Cậu là Lâm Mộc Sinh, đang học làm đầu bếp
Bởi vì gia cảnh nghèo khó cùng với thất bại trong chuyện tình cảm, cậu đã mắc chứng thần kinh hoang tưởng, làm cho cha cậu lo nát lòng ..
Bác sĩ Bạch lấy chứng minh thư đặt lên bàn, ảnh chụp chính là y, nhưng cái tên bên trên đó chính là Lâm Mộc Sinh, địa chỉ, nguyên quan, không có bất kỳ sai sót được:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.