Nội Tuyến

Chương 28: Giả mà tựa như thật. (3)




" Không thể nào, bây giờ lên giường dễ dàng, yêu đương vất vả, ai còn đi yêu nữa ..
Làm tình thì tôi biết chứ làm cơm thì tôi không biết ..
Trang phục trên người tôi thế nào cũng phải mấy vạn ..
Bình thường ăn một bữa cơm cũng mấy nghìn rồi, làm sao có chuyện gia cảnh nghèo khó chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn cái gì mà thất bại trong chuyện tình cảm, nực cười, tôi có thể thất bại trong bất kỳ chuyện gì, chứ không thể thất bại trong tình yêu
Mộc thiếu gia cầm cái chứng minh thư kia lên, ảnh thì đúng là mình rồi, nhưng cái tên trên đó không phải mình, một cái tên hoàn toàn xa lạ, mình không phải là Lâm Mộc Sinh, mình là, mình là …

Mỗi lần định nói ra tên mình thì trong đầu như có cái gì đó chặn lại, y rõ ràng là nhớ mình là ai, nhớ chính xác nhiều chuyện, nhưng không nói ra được, cái cảm giác đó khiến toàn thân người ta bứt rứt, khó chịu vô cùng
Y bắt đầu không giữ được bình tĩnh, sau đó y nhận ra tư duy của mình hỗn loạn, chuyện rõ ràng không phải thế, nhưng mơ hồ nhận ra bác sĩ nói thật
Mình, mình là Lâm Mộc Sinh thật à
" Cậu nhìn đi, đó chính là nguyên nhân dẫn tới bệnh của cậu, chính vì tình cảm thất bại cho nên cậu luôn ảo tưởng mình là thiếu gia nhà giàu, tiêu tiền như nước ..
Bởi thế cậu không cách nào nghĩ thông được, mắc chứng trầm cảm tìm cách tự sát, vừa rồi cậu cũng định treo cổ đấy
Bác sĩ Bạch chỉ ra:

" Không đúng, không đúng, đây là thôi miên trị liệu đúng không, có người đang giở trò ảnh hưởng tới tiềm thức của tôi chứ gì ..
Đừng tưởng tôi không biết
Tôi đã nói mà làm sao mình cứ nằm mơ chuyện khi còn nhỏ như thế ..
Mộc thiếu gia bàng hoàng, y có nghiên cứu về tâm lý học, cho nên ngay lập tức hiểu ra vấn đề, vỗ bàn một cái nói:" Đúng, chắc chắn là như thế, có người đã thôi miên tôi, đây là biện pháp trị liệu tinh thần
Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, cha tôi lại bỏ tiền ra mời bác sĩ tâm lý đối phó với tôi, ông ta làm chuyện đó không chỉ một lần, xem ra lần này ông ấy tìm được cao thủ
Báo cha mình bao nhiêu năm, cuối cùng Mộc thiếu gia cũng gặp phải báo ứng, chắc chắn là chỉ có cha y mới dùng tới chiêu tàn nhẫn này
" Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì hết, cậu tưởng tượng linh tinh cái gì đó, đây là đồ của cậu, toàn bộ ở đây hết, cậu xem đi
Bác sĩ Bạch không tranh cãi nữa, lấy một cái túi nhựa ra, đặt từng món đồ lên trên bàn:

Một cái ví da nâu sờn rách, bên trên logo câu lạc bộ Arsenal, rõ ràng là đồ giả, trong chẳng có mấy đồng, có vẻ xe bus, loại dùng theo tháng, một bộ chìa khóa cũ khí, rồi một cái điện thoại lớp vỏ đã xước xát bong tróc
Mộc thiếu gia cầm lấy chiếc di động, mắt muốn lồi cả ra ngoài, thứ này còn khiến y khó tin hơn tất cả món đồ trước đó, đùa, thứ này giờ chẳng phải không ở viện bảo tàng thì ở bãi rác sao:" Nô .
Ki ..
A
Đúng rồi, là một cái điện thoại Nokia cũ kỹ chẳng biết là đời nào, bác sĩ Bạch hài lòng:" Xem ra cậu vẫn nhận ra điện thoại của mình
" ..
Không, không phải thế, ý tôi là thời buổi này rồi còn ai dùng điện thoại Nokia, đến cả người nghèo lắm cũng chẳng khó mua được một cái smartphone trong nước, cần gì phải dùng cái thứ điện thoại đã bị thời đại đào thải này ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc thiếu gia cầm cái di động lên, lật qua lật lại xem, gõ gõ vào đầu mình, tự lẩm bẩm:" Đầu óc tôi làm sao hỗn loạn thế này ..
Cái di động hình như đúng là của tôi ..
Tôi, tôi làm sao có thể dùng thứ rẻ tiền này chứ
" Đấy, tôi đã trả lại di động cho cậu rồi, cậu tùy ý liên lạc, chỉ cần cậu có thể liên hệ được với bất kỳ bạn bè thân thích nào, chỉ cần có người tới đón cậu, chúng tôi sẽ cho cậu đi ngay, nếu không trách nhiệm giám hộ cậu vẫn thuộc về chúng tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bác sĩ Bạch khoanh tay chờ đợi:

Mộc Lâm Thâm không nói nữa, cũng không khúc mắc chuyện cái di động rẻ tiền nữa, ngay lập tức gọi điện vào số di động mà y quen thuộc nhất, số máy trợ lý của cha y, số này y đã gọi gần mười năm, bất kể thế nào cũng không quên được
Bên kia vừa bắt máy một cái, y liền mừng rỡ nói:" Trợ lý Nghiêm, tôi muốn tìm cha tôi
Ai ngờ bên kia hỏi lại:" Cậu là ai, sao lại bảo tôi tìm cha cậu
Giọng nói không sai, đúng là trợ lý Nghiêm rồi, Mộc Lâm Thâm lúc này không còn dám lên mặt nữa, hết sức khách khí nói:" Trợ lý Nghiêm, tôi là Lâm Tử, bảo cha tôi nhận điện thoại đi, tôi có chuyện hết sức quan trọng cần nói với ông ấy
" Cậu uống nhầm thuốc đấy à, cậu nghĩ tùy tiện chó mèo gì cũng có thể gặp tổng giám đốc của chúng tôi chắc
Bên kia mắng một câu rồi cúp điện thoại, để lại tiếng tu tu kéo dài cũng Mộc thiếu gia đực mặt như ngỗng ỉa, hai y tá cũng phải bật cười
Tô Vinh Nhạc, đúng rồi, Nhạc Tử, Mộc Lâm Thâm còn nhớ trước khi bị bắt cóc mình ở cùng Nhạc Tử, cùng nhau đi ăn tối rồi chuẩn bị đi săn mấy em gái nước ngoài mà, vội vàng bấm số, không ngờ trong điện thoại truyền ra giọng nữ đều đều vô cảm :" Thuê bao quý khách vừa gọi đã ngừng hoạt động ..
Không thể nào, mới đây còn liên lạc với hắn mà, Mộc thiếu gia không cam tâm, y bấm số, cố sức nhớ ra những số điện thoại quen thuộc
Vẫn là giọng nữ đó, ngừng hoạt động, hiện không liên lạc được, hoặc là không nhận máy
Bác sĩ Bạch cẩn thận quan sát bệnh nhân, ông ta cho rằng Mộc Lâm Thâm sẽ mau chóng nổi điên, đập phá điện thoại, sẽ gào thét
Vậy mà y lại bình tĩnh ngoài dự liệu, lặng lẽ đặt di động xuống, hồn xiêu phách lạc cầm từng món vật phẩm tùy thân lên xem
" Cậu yên tâm chữa bệnh, nghỉ ngơi uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, tỉ lệ chữa khỏi bệnh hoang tưởng là rất lớn
Bác sĩ Bạch thăm dò tình trạng của y:

Mộc Lâm Thâm thẫn thờ một lúc rồi đặt chiếc Nokia xuống bàn, giọng nói hết sức bình tĩnh:" Cám ơn bác sĩ ..
Tôi, tôi muốn ra ngoài kia đi dạo, tắm nắng một chút có được không
" Được, đi đi, mỗi ngày vào buổi sáng đều là thời gian hoạt động tự do
Bác sĩ Bạch mỉm cười ra hiệu cho hai y tá đưa bệnh nhân Lâm Mộc Sinh ra ngoài:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.