Nội Tuyến

Chương 29: Giả mà tựa như thật. (4)




Mộc Lâm Thâm đi rồi, Bạch Song Hỉ thở phào, ngả người dựa vào lưng ghế, xem ra có hiệu quả rồi, bệnh nhân đã tiếp nhận thân phận mới, nhiều lúc ông ta còn tưởng y sắp nhớ ra tới nơi rồi chứ, tinh thần của người này thực sự rất mạnh
Đây là thí nghiệm trọng đại, Bạch Song Hỉ và Phùng Trường Tường theo đuổi nhiều năm, nhưng chưa có thực tiễn chứng minh, ông ta hưng phấn mười mấy giây, nhưng mà mẫn cảm nghề nghiệp khiến ông ta tỉnh táo trở lại
Chuyện này không bình thường, dựa theo kinh nghiệm của ông ta, bất kể là về mặt lý luận hay lâm sàng, bệnh nhân phải mất kiểm soát, phải gào khóc phải đập phá, tấn công người khác mới đúng
Thế nhưng bệnh nhân Lâm Mộc Sinh này một phút trước đó còn như người mất hồn, sau đó lại phản ứng một cách bình tĩnh, ông ta chưa bao giờ thấy
" Hỏng rồi, cậu ta đang đóng giả
Bác sĩ Bạch lập tức nghĩ tới khả năng cao nhất:

Tiên tri trúng đích rồi, vừa nghĩ tới đó thì bên ngoài hỗn loạn, một đám bệnh nhân tâm thân đang hò reo gì đó, bác sĩ Bạch vội vàng rời bàn làm việc chạy tới bên cửa sổ nhìn
Bệnh nhân Lâm Mộc Sinh đã trèo lên tường bao, y tá phụ trách trông coi thì không biết đã đi đâu rồi, ông ta ngay lập tức bấm còi cảnh báo rồi chạy ra ngoài
Không chạy không biết, chạy một cái liền hoảng hồn, Mộc Lâm Thâm vừa mới trèo lên đường tường bao, nhìn ra ngoài liền tròn mắt, vì đằng xa không chỉ có thêm một bức tường bao vây quanh, xa hơn còn có một lớp hàng rào thép gai, muốn vượt qua được trừ khi là có khinh công băng tường vượt mái như phim kiếm hiệp
Mộc Lâm Thâm dừng lại, truy binh đã duổi theo sát gót rồi, có người cầm gậy chọc y rơi xuống, y dùng chân đá gậy, không ngờ trúng gian kế, đầu gậy có kim loại phóng điện, điện lách tách lé lên, y bị điện giật đau đớn, hét lên từ tường bao cao hai mét rơi xuống
Đoán chừng là kinh nghiệm đối phó với bệnh nhân bó trốn rất phong phú, cho nên ở phía dưới đã có chuẩn bị sắn, túi đã được căng ra, đón lấy Mộc Lâm Thâm một cách gọn gàng, buộc lại
Cái túi đó mở cả hai đầu, phía trên lộ đầu, phía dưới buộc đầu gối, nếu còn dám chống cự thì thừng ở miệng túi sẽ xiết lại, thành bánh ú luôn
Cú chích điện đó làm Mộc thiếu gia không kiểm soát được bản thân, y đái ra rồi, hình như đít còn són ra một ít, xung quanh có rất nhiều người vây xem, nhục nhã tới tột cùng, y đã bao giờ rơi vào tình cảnh này chứ, muốn quát thảo, muốn đuổi họ đi, nhưng đầu óc còn váng vất, mở miệng chẳng phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có cảm giác buồn nôn
Khi bác sĩ Bạch chạy ra thì Mộc Lâm Thâm đúng là biến thành bánh ú rồi, y tá nam đi tới báo cáo:" Bác sĩ Bạch, tên nhãi này tranh thủ lúc tôi đi nhà xí liền leo tường bỏ trốn ..
Bác sĩ Bạch không rảnh mà nghe báo cáo, vẫn tiếp tục chạy tới hiện trường, sự kiện bỏ trốn này đã kích động tới những bệnh nhân khác, bọn họ đều kéo tới vây quanh xem, ông ta phải liên túc quát tháo gạt người ra mới có thể vào vòng trong
Lúc này một đám bệnh nhân đang vây xem Mộc Lâm Thâm như nhìn gấu trúc lớn, người thì lè lưỡi làm mặt quỷ, người thì huýt sáo, người thì cầm que chọc, cười cợt
Bốn xung quanh toàn gương mặt điên điên dại dại, khung cảnh đó phàm là người bình thường nào cũng bị dọa thành bệnh thần kinh, Mộc Lâm Thâm cũng sợ hãi nhắm tịt mặt lại, đầu thì liên tục quay trái né phải tránh bị người ta sờ mò trêu ghẹo
" Tránh ra, tất cả tránh ra ..
Tập trung làm gì, đây là nội dung trò chơi ngày hôm nay, mọi người xem xong rồi thì giải tán đi ..
Bác sĩ Bạch ra sức dỗ dành bệnh nhân xem náo nhiệt, tới bên cạnh Mộc Lâm Thâm:" Chà, thông minh lắm, còn biết dùng kế hoãn binh cơ đấy
" Các người đợi đấy, khi nào tôi ra ngoài được sẽ kiện các người ..
Đây là hành vi giam giữ trái phép, hạn chế tự do nhân thân một cách phi pháp biết không hả
Các người có biết luật pháp không
Biết điều thì mau mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện các người, luật sư của tôi sẽ khiến các người phải bồi thường sạt nghiệp thì thôi
Mộc thiếu gia trừng mắt lên, lấy ngôn luận công dân Mỹ uy hiếp bác sĩ y tá xung quanh:

" Bây giờ là thời đại dân chủ nhân dân chuyên chính, thích nói mấy cái giọng điệu tự do à
Đúng là thứ bệnh thần kinh
Ông già Đảng viên nghiêm khắc mắng một câu rồi xoay người bỏ đi, xem ra ngôn luận kiểu Mỹ không lọt được vào tai ông ta:

Quay cuồng quay những tiếng cười đùa trêu chọc, Mộc Lâm Thâm phát hiện không ổn, mở mắt ra thấy tất cả y bác sĩ đều nhìn mình với ánh mắt thương hại, lòng trầm xuống, ở cái nơi này, mình càng nổi giận, càng la hét, càng cố chứng minh mình không điên thì càng giống với kẻ điên
" Nhốt cậu ấy lại, triệu chứng của cậu ấy trở nên nghiêm trọng rồi, chúng ta phải làm tròn chứng trách giám hộ
Bác sĩ Bạch bỏ lại một câu rồi đi, cho dù là một chút thông cảm và thương xót cũng chẳng thấy được trong mắt ông ta:

Không, Mộc Lâm Thâm không muốn bị giam trong cái phòng nhỏ bí bách đó, y sẽ điên thật mất, lập tức vùng vẫy:" Á, buông tôi ra, các người không có quyền
Mấy cánh tay rắn chắc tóm lấy y, một thiếu gia ăn chơi như Mộc Lâm Thâm thì có mấy sức lực chứ, bị người ta kéo đi như gà con, y rống lớn:" Tôi không bị bệnh, tôi muốn ra ngoài, các người không có quyền đó
Mọi phản kháng đều vô ích, đi qua sân rộng vào trong nhà, không còn ánh nắng, không còn khí trời, cái đèn nê ông lành lạnh làm người ta sởn ra gà, Mộc Lâm Thâm sợ hãi, không dám chống đối nữa:" Xin các anh, thả tôi ra đi, tôi không bị bệnh ..
Tôi nói thật tôi không bệnh, các anh nhầm rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vô ích, y đã bị đã vào hành lang dài, toàn những căn phòng với cánh cửa sắt đóng im ỉm
" Đừng, đừng, tôi bị bệnh, đúng rồi, tôi bị bệnh, tôi là người tâm thần, các anh không được đối xử với tôi như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phòng bệnh đã ở ngay trước mắt rồi, Mộc Lâm Thâm phải xuống nước cầu xin:

Xoạch, cửa mở ra, y bị đây vào trong
Rầm, cửa khỏa lại, y bị nhốt bên trong
Cách ô cửa sắt nhỏ, Mộc Lâm Thâm khóc chảy nước mắt nước mũi, lúc thì chởi bới, khi thì lại van xin, thực sự giống bệnh nhân tâm thần ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.