" Hôm nay là ngày thứ tư bệnh nhân nhập viện, nhiệt độ thân thể bình thường, tâm tình ổn định, không có hiện tượng phản kháng, nề nấp sinh hoạt tốt, tuân thù quy định ..
Bác sĩ Bạch nhập nội dung vào máy vi tính, sau đó gửi tài liệu đi, còn gửi kèm theo vài tấm ảnh cùng video cho người ở phía bên kia
Ở đầu bên kia chính là bác sĩ Phùng Trường Tường, hắn từng làm phó giám đốc bệnh viện chuyên khoa tâm thần Vị Nam, phương án chữa trị đặc thù mà bọn họ đang dùng với Mộc Lâm Thâm chỉ có hai người biết
Bác sĩ Bạch nhìn hình ảnh "Lâm Mộc Sinh" ủ rũ trên màn hình, thực ra cũng làm ông ta hơi thương hại, một thiếu gia nhà giàu cơm bưng nước rót, sống tự do thoải mái, bỗng dưng một ngày bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần nhốt lại
Áp lực tinh thần mà y phải chịu lớn thế nào chỉ nghĩ chút thôi là biết
" Anh đừng để biểu hiện bên ngoài của cậu ta che mắt, căn cứ vào những chuyện cậu ta trải qua, năng lực kháng cự áp lực của cậu ta chắc chắn là khác với người thường
Phùng Trường Tường gõ chữ trả lời, kèm với một đoạn tư liệu cá nhân:
Trung học bị khai trừ, đi Singapore lái xe khi say rượu bị đánh roi, tới Hà Lan chơi bời ở khu đèn đò, sang Mỹ tiêu tiền như phá, đem cái bằng lừa đảo vô giá trị về nhà, cùng với đủ thứ biểu hiện tồi tệ ở Thượng Hải, chơi gái, chơi thuốc, vay nặng lãi ..
Xem một hồi, chút thương xót trong lòng bác sĩ Bạch mất sạch
Nếu là con ông ta, ông ta đánh chết lâu rồi
" Chà, tôi nói sao đây nhỉ, tính cách này của cậu ta không khác gì tắc kè hoa, biến ảo đủ đường ..
Bác sĩ Phùng, cách trị liệu thôi miên của anh không có mấy hiệu quả, chỉ mới chạm được vào tiềm thức của cậu ta, để cậu ta buột miệng nói ra mình là Lâm Mộc Sinh mà thôi, còn với những ký ức khác, gần như không ảnh hưởng gì cả ..
" À phải rồi, trên người cậu ta có hình xăm, trong tài liệu trước kia của anh không nhắc tới điều này
Không phải là loại hình xăm cho ngầu khoe khoang như đám trẻ, tôi nghĩ nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó với cậu ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài ra khi nói chuyện với cậu ta, tôi cảm giác cậu ta có kiến thức về trị liệu tâm lý, thậm chí đoán ra được có người thôi miên mình, khi đó tôi khá kinh hãi
Bác sĩ Bạch gõ liên tục hai đoạn tin nhắn dài, ông ta cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi, đối tượng có quá khứ phức tạp, tính cách đa dạng hóa, giống như một tờ giấy đã bôi lên đủ thứ màu sắc, muốn tìm ra khoảng trắng trong đó vô cùng khó khăn:
" Cha cậu ta không nói cho tôi mấy điểm này, có lẽ chính ông ta cũng không biết
Có điều không sao cả, dù gì cậu ta cũng rơi vào tay chúng ta rồi, phải khiến cho cậu ta học được khuất phục và nghe lời, nếu cần thiết cho cậu ta một chút rèn luyện thể lực hoặc lao động
Khi làm quen với cuộc sống của người bình thường, sẽ có lợi cho chuyển biến tính cách của cậu ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phùng Trường Tường trả lời tin nhắn:
" Được, nhốt vài ngày cậu ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi ..
Có điều chúng ta làm thế này không gặp rắc rối về pháp luật chứ
Bác sĩ Bạch hơi lo lắng, ông ta cũng biết chuyện mình đang làm là phạm pháp:
" Cha cậu ta đã ký giấy chữa trị, chứng minh cậu ta có bệnh tâm lý rồi, anh khỏi lo ..
Còn về phần trong thời gian chữa trị, anh nghĩ bệnh nhân tâm thần đi báo cảnh sát có ai tin không
Hoặc nói cách khác, cậu ta còn có cơ hội đi báo cảnh sát à
Bác sĩ Phùng trấn an đồng nghiệp:
Nếu có người nhà ký tên chứng minh thì yên tâm rồi, bác sĩ Bạch trao đổi một ít vấn đề chuyên môn, sau đó bác sĩ Phùng yêu cầu tiến vào hệ thống giám sát
Bác sĩ Phùng gửi liên kết giám sát cho hắn, để hắn trực tiếp kết nối với camera gắn trong phòng 7452
Trên màn hình có thể nhìn thấy bóng lưng của " Lâm Mộc Sinh", y đứng ở trên giường, ghé vào cửa sổ nhỏ ở trên cao, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, rất lâu không hề thấy y cử động
Hình ảnh đó khiến người ta sinh lòng thương hại, chàng trai đó rất cô độc, bất kể là trong cuộc sống hay trong lòng
Bác sĩ Bạch nghĩ như thế, đợi hình ảnh trên camera tắt đi, ông ta đứng dậy, tính tới bước tiếp theo trong phương án chữa trị của họ, cứ nhốt người như thế không được, huống hồ chàng trai này đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi
Thực sự là ngoan ngoãn hơn ấy à
Mộc Lâm Thâm đúng là đang bám vào chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng không phải là đang ngắm cảnh, mà là đang thu thập thông tin, trong lòng y cũng lẩm nhẩm tính toán
Bệnh viện này chiếm diện tích khoảng chừng 100 mẫu, khu phòng bệnh và khu chữa bệnh được cách ly
Mấy ngày qua số bác sĩ ra vào bệnh viện mà Mộc Lâm Thâm quan sát được tổng cộng 54 người, bệnh nhân tâm thần mỗi ngày ra ngoài hoạt động có 44 người
Nếu như muốn ra ngoài, cần phải âm thầm rời khỏi khu cách ly, tránh được camera giám sát trên tường thành, sau đó đối phó với bác sĩ ở khu chữa trị bên ngoài
Số lượng bảo an tạm thời chưa rõ ..
Xung quanh bệnh viện có vẻ là không có bất kỳ nhà dân hay cơ quan nào cả, vì y quan sát nhiều ngày, không thấy có bất kỳ xe cộ hay người qua lại nào, ngoài xe bệnh viện ra thì đúng một cái xe hàng, tới đều đặn mỗi ngày, hẳn là mang nhu yếu phẩm
Nếu muốn thoát khỏi đây, chiếc xe ra vào mỗi ngày đó là cơ hội, muốn lấy được cái xe đó, trước tiên vượt qua được bức tường đầu tiên đã, muốn thế phải qua được đám y tá hộ lý bệnh viện
Không dễ chút nào, đám y tá hộ lý trong bệnh viện này sức chiến đấu không thua gì thành quản, mấy ngày qua Mộc Lâm Thâm đã chứng kiến mấy vụ bệnh nhân nổi điên bị người ta dùng cái túi mở hai đầu khống chế, đưa về phòng
Nghĩ tới đó Mộc thiếu gia thầm căm hận, y không thể quên mình bị giật điện, cứt đái vãi ra ngoài, bị đám đông vây quanh chế nhạo, cả đời y chưa bao nhờ nhục nhã đến vậy, đối với người tự kiêu tự ái như y, đó là sự xúc phạm tới tận tâm linh, hủy hoại nhân phẩm là tâm lý của y.