Muốn trốn thoát khỏi cái bệnh viện này không dễ dàng, ra được rồi phải đi đâu, không có tiền, bất kỳ ở nơi nào, đi một bước cũng khó
Nhưng khó khăn không làm Mộc thiếu gia khuất phục, mới 15 tuổi đã một mình đi ra nước ngoài, thực ra kinh nghiệm sống của y vượt trội so với bất kỳ người cùng tuổi nào
Khi ở Singapore, Mộc Lâm Thâm không hề thích cái đảo quốc đó một chút nào, y phải chịu đựng sự khinh thường của đám người Hoa tự coi mình cao hơn người một bậc
Đó là một cái quốc gia văn minh, văn minh tới xem thường thứ người hạ đẳng tới từ Trung Quốc đại lục như y
Một đứa bé mười lăm tuổi, đang gặp phải đủ mọi vấn đề tâm lý, sống trong môi trường xa lạ đầy ác ý và ghẻ lạnh đó, khó khăn tới cỡ nào
Y không biến thành phần tử thù hận xã hội là may mắn lắm rồi
Mộc Lâm Thâm rất thích Hà Lan, đó là một cái quốc gia tự do, nhiều màu sắc, xã hội có tính khoan dung rất cao, y thậm chí ít bị kỳ thị hơn ở Singapore
Ở đó rất dễ dàng tìm được các băng đảng, bọn họ sẽ chào hàng anh mua ma túy, súng và gái điếm, thậm chí là bớt luôn công đoạn đó, trực tiếp bắt chẹt hoặc là cướp luôn tiền trong ví anh
An ninh không được tốt lắm, nhưng cuộc sống nhìn chung vẫn khá dễ chịu, hơn hẳn Singapore
Nước Mỹ, đó là một nơi hết sức phức tạp, y cũng từng bị trộm bị cướp, bị cả người da đen lẫn người da trắng quấy rối, bắt nạt
Không dễ dàng khi sống ở Mỹ, nhưng lúc đó Mộc thiếu gia đã từng trải rồi, đã hiểu đằng sau mỗi một thế giới văn minh đều lắng đọng thứ dơ bẩn, y nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ăn chơi trác tàng nơi đó
Cho rằng mình đã thấy hết rồi, hiểu hết rồi, Mộc Lâm Thâm không sao ngờ được, mình ở nước ngoài vùng vẫy bình an vô sự, về nước chưa bao lâu lại gặp phải đãi ngộ như thế này, rơi vào tình cảnh bất lực thế này
Mấy ngày qua đã đủ cho Mộc Lâm Thâm suy nghĩ kỹ càng rồi, nguyên nhân duy nhất khiến mình rơi vào tình cảnh này là: Cha mình
Đúng, người cha khát vọng con trai thành rồng đó rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, cái đó Mộc Lâm Thâm hiểu được, nhưng y không hiểu, một người có thể tàn nhẫn tới mức nào mới tống con trai mình vào bệnh viện tâm thần
Càng là người thân càng gây tổn thương sâu sắc, Mộc Lâm Thâm ngây dại nghĩ tới cảnh tượng khiến cả đời y không sao quên được
Mẹ y lúc nào cũng xinh đẹp, lúc nào cũng hiền từ, mẹ vì gia đình, vì chồng, vì con mà hao hết tâm huyết cuối cùng, trờ nên gầy gò hốc hác
Khi mẹ ra đi, nắm chặt lấy bàn tay y, khi đó mẹ đã bị bệnh tật dày vò tới không còn ra dạng người, đến một lời trăn trối cũng không để lại
Ung thư tuyến tụy, đó là loại ung thư khiến người ta rất thống khổ, thế nhưng để lại trong ký ức của Mộc Lâm Thâm luôn là hình ảnh mẹ nằm trên giường bệnh mỉm cười nghe y đọc bài, kể chuyện trên lớp, kể chuyện ở nhà hàng
Phải rất nhiều năm sau Mộc Lâm Thâm mới hiểu được, mẹ dùng tới sự chịu đựng lớn thế nào, mới có thể vượt qua cơn đau, không để lại ám ảnh tâm lý cho y
Mẹ đi rồi, hết thảy như một lời nói dối vậy, mới hôm qua thôi mẹ còn nói đã khỏe hơn rất nhiều rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ về nhà, sẽ nắm tay y đi dạo dưới mưa, vậy mà ..
Bất giác mắt Mộc Lâm Thâm ươn ướt, mẹ là cái mỏ neo còn giữ y không buông thả hoàn toàn, nhớ bản thân mình à ai
Chẳng nhớ được bao lâu sau khi mẹ mất thì trong nhà có thêm một nữ nhân, nữ nhân đó luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y
Bà ta tới nhà, ngang nhiên dùng những thứ trước kia thuộc về mẹ y, y hận nữ nhân đó, hận lây sang cả cha mình
Sau đó Mộc Lâm Thâm trốn học, hút thuốc, ăn trộm, y dùng đủ các loại hành vi tệ hại để khiến cha mình bẽ mặt, mỗi lần nhìn thấy ông ta xấu hổ lúng túng khiến y có một khoái cảm không cách nào tả được ..
Cho nên bất kể bản thân phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu gian khó, chỉ cần khiến cha mình đau khổ là y sẽ làm ..
Khoái cảm đó dường như đã thành mục tiêu của cả đời y
Mộc Lâm Thâm biết, mục tiêu đó là sai, nhưng trong lòng luôn có ngọn lửa căm hận không cách nào ức chế xúi bẩy y làm theo, không ngừng bày ra đủ trò tai quái, sai lại càng thêm sai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng y nhận lấy kết quả như thế này
" Lão già ông được lắm, ông muốn nhốt tôi lại để bản thân nhẹ gánh chứ gì, tôi không để ông được toại nguyện đâu
Trong lòng Mộc Lâm Thâm trào dâng một ý nghĩ như thế, năng lực chịu đựng tâm ly của y đúng là khác thường, vượt qua được kinh hoàng và phẫn nộ, y bắt đầu xem xét những phương án đối phó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giống như trước kia bất thình lình ném ra nước ngoài, một mình đối diện với vô số vấn đề, y sớm hiểu ra, trừ dựa vào bản thân nghĩ cách giải quyết thì đừng trông mong ai giúp mình
Kẹt, kẹt, cánh cửa sắt lâu ngày không tra dầu mỡ phát ra âm thanh như trong mấy phim kinh dị, Mộc Lâm Thâm liền ngồi xuống giường
Y cho rằng người ta mang thuốc mang cơm tới, không ngờ người đi vào lại là bác sĩ Bạch, với ánh mắt đánh giá
Mộc Lâm Thâm đã quen thuộc với gương mặt này rồi, tuổi trên bốn mươi sắp năm mươi, thân thể đã phát tướng, gương mặt hơi tròn hơi bèo nhèo một chút
Ông ta luôn mặc cái áo bác sĩ có túi cực kỳ lớn, cứ như đợi người ta nhét phong bì vào túi mình vậy, trên mặt luôn mang nụ cười ấm áp như gió xuân, mới nhìn thì nụ cười đó mang lại thiện cảm, nhìn lâu mới thấy giá lạnh sau nụ cười đó
" Cậu có nhớ mình tên là gì không
Bác sĩ Bạch mỉm cười hỏi:
" Tôi tên là Lâm Mộc Sinh, tôi là đầu bếp, cha tôi là Lâm Khánh Thần, cũng là đầu bếp ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ừm, tôi bị bệnh thần kinh hoang tưởng, tôi nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ để chữa trị
Mộc Lâm Thâm mặt mày suy sụp, cắn răng đều đều nói ra thông tin người ta mớm cho mình:
Đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu
Bác sĩ Bạch giữ nụ cười nhất quán của mình, nhìn y mấy lượt rồi đột nhiên nói:" Trong cái bệnh viện này, duy nhất chỉ có cậu không phải là người bệnh."