FUCK YOUR MOTHER, một câu nói của bác sĩ Bạch thôi đã khiến cơn giận trong lòng Mộc Lâm Thâm trào dâng như dung nham núi lửa
Thế nhưng y còn chưa kịp có bất kỳ hành động gì thì bác sĩ Bạch đã nhẹ nhàng bổ xung thêm:" Nếu như cậu có bất kỳ hành vi, tâm tình, ngôn ngữ nào quá khích, đều sẽ bị coi là người mặc bệnh tâm thần ..
Cậu còn chưa biết đâu, tầng cậu đang ở còn khá thoải mái đấy, từ tầng trên đều là những người bệnh bị hạn chế nghiêm ngặt, một năm bốn mùa đều không thể ra khỏi phòng
À, cho cậu biết thêm, nếu người bệnh bị phán định có khuynh hương bạo lực sẽ có đãi ngộ đó, thậm chí còn trói chân trói tay trên giường cả ngày, cậu có muốn bị giam một năm không
Chậu nước lạnh này vừa hắt tới, Mộc Lâm Thâm run rẩy, toàn thân nổi đầy da gà, y biết bác sĩ làm như thế là hợp lý hợp pháp, mình không có cách nào kháng cự
Người ta là dao là thớt, mình là cá là thịt, còn cách nào nữa đây
Vì vậy Mộc Lâm Thâm ngay lập tức thay đổi thái độ, cười nói:" Theo như nghiên cứu khoa học gần đây, trên 70% con người hiện đại đều mắc các loại bệnh tinh thần, chỉ khác ở mức độ nặng nhẹ mà thôi
Càng là người ở thành phố lớn thì tỉ lệ càng cao, ví như lo âu, phẫn nộ, căng thẳng đều có thể quy vào bệnh tâm thần
Người thực sự không có bất kỳ vấn đề tinh thần nào chỉ có kẻ ngu và kẻ ngốc thôi
" Ồ, cậu định nói cái gì
Loại lý luận cơ sở này tôi đâu cần cậu dạy chứ
" Ý tôi muốn nói là bác sĩ Bạch, tôi đúng là có bệnh, xin anh dạy tôi làm sao để chữa được bệnh
Mộc Lâm Thâm nới với giọng lấy lòng:
Thái độ này được bác sĩ Bạch thừa nhận, ông ta nhìn Mộc Lâm Thâm chăm chú hồi lâu, chàng trai đó ngồi ngây ngắn trên giường, gương mặt điển trai, nụ cười dễ mến, biểu hiện bề ngoài đó khiến người ta khó mà có thể liên tưởng tới chuyện xấu mà y đã làm
Dù sao cũng không có tính công kích, khả năng gây nguy hiểm cho người khác thấp, bác sĩ Bạch nói:" Đi đi, ra ngoài tắm nắng hoạt động một chút, ánh nắng sẽ làm tâm trạng người ta tốt hơn
Rốt cuộc cũng được cải thiện điều kiện sống rồi, Mộc Lâm Thâm mừng lắm đi dép lê vào, loẹt quẹt theo bác sĩ Bạch chạy ngay ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chạy qua hành lang dài, tới đại sảnh trống trải, phía trước là sân rộng, Mộc Lâm Thâm vừa bước một chân ra ngoài bóng râm, hai tay liền giang rộng, muốn đón nhiều ánh nắng nhất có thể, toàn thân nong nóng ngưa ngứa, dễ chịu vô cùng
Khi con người ta không có một cái gì, ngay cả hưởng thụ cũng ở mức thấp nhất, dù chỉ là một ngụm không khí tươi mới, ánh nắng chiếu lên người cũng đủ thỏa mãn rồi
" Nếu muốn bỏ trốn lần nữa thì cậu cứ thử xem, nơi này chính là bệnh viện chuyên khoa tâm thần do tỉnh lập ra, có 40 bảo an được huấn luyện chuyên nghiệp, còn có hơn một trăm y bác sĩ chuyên môn, cái bệnh viện này có ba khu, hơn 400 bệnh nhân, nhưng chưa từng xảy ra một sự kiện bệnh nhân bỏ trốn nào .
Nói tới bệnh viện được giám hộ nghiêm ngặt nhất, thì nơi này thuộc ba hạng đầu toàn quốc đấy
Cậu có thể thử lần nữa, những y bác sĩ chuyên nghiệp ở đây có hàng trăm thủ đoạn đối xử với người điên
Bác sĩ Bạch thong thả đi ở phía sau, nói với Mộc Lâm Thâm:
Mộc Lâm Thâm đã đích thân trải nghiệm rồi, cũng đã phải trả giứa cho sự ngây thơ của mình, chỉ một cú giật điện kia đã làm y nhớ đời, nếu chọc thêm một cái nữa, đoán chừng tới gấu xám cũng bị giật cho sùi bọt mép
Y đương nhiên không dại lặp lại hành vi ngu xuẩn đó thêm lần nào nữa:" Nơi này lo ăn lo ngủ, tôi bỏ trốn làm gì chứ
" Thế sao
Tôi nhắc cậu một câu, nếu như cậu có ý định bỏ trốn thì phải chuẩn bị cho thật kỹ càng đấy, nơi này là vùng núi, cách thành phố 37 km, dọc đường không hề có công cụ giao thông cũng như nơi để ăn uống ..
Cách thành phố Thượng Hải của cậu bao nhiêu nhỉ, để tôi tính xem nào ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo đường chim bay cũng phải hơn 1000 km nhỉ
Muốn quay về đó khó lắm đấy, chi phí không hề thấp đâu
Bác sĩ Bạch nói xong chép miệng:
Hả
Mộc Lâm Thâm đang hưởng thụ sự tự do sau nhiều ngày bất giác ợ một tiếng, y không ngờ rằng mình bất tri bất giác bị đưa đi xa như thế
Sợ rồi, hiện giờ toàn bộ đồ đạc của y đã bị lấy đi không còn lại một chút gì, toàn thân chỉ có một bộ quần áo đơn với cái dép lê, dù có thoát ra được bên ngoài e cũng khó đi được quá chục km
Mấy ngày qua Mộc Lâm Thâm đều tính cách bỏ trốn, phương án còn chưa lập nên đã sụp đổ rồi, khiến y tuyệt vọng
" Tốt, nếu như cậu không có ý kiến gì thì phương an chữa trị có thể bắt đầu thực thi rồi
Bác sĩ Bạch nhìn mặt Mộc Lâm Thâm trắng thấy rõ, cười hỏi:" Có ý kiến gì không
" Không có, tôi sẽ toàn lực phối hợp chữa trị
Mộc Lâm Thâm vội vàng tỏ thái độ:
" Nếu thế thì cậu tới bếp giúp đỡ đi
Bác sĩ Bạch trực tiếp phân phối nhiệm vụ:
" Hả
Xuống bếp sao
Mặc dù tiềm thức nói với tôi rằng, tôi là đầu bếp, nhưng tôi không hề có bản năng của đầu bếp, với lại trong bếp toàn là dao kéo chén bát, cầm vào tay là thành hung khí, không được, không được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Lâm Thâm thoáng cái đã tìm ngay ra được lý do để trốn tránh phải làm việc, đùa đấy à, đã vào đây rồi còn phải lao động nữa sao:
Không ngờ điều này trúng ngay tính toán của bác sĩ Bạch, ông ta gật gù:" Cậu suy nghĩ chu đáo lắm, tôi đúng là cân nhắc chưa đủ, tốt, vậy thì cậu đẩy xe đưa cơm đi
Thôi xong, Mộc Lâm Thâm vỗ đầu bồm bộp, trong mắt y đó là công việc còn vất vả hơn, phải đi đưa cơm cho một đám người bị điên, còn chẳng bằng bị nhốt trong phòng làm kẻ điên đợi được cho ăn
" Sao, thấy công việc khó khăn quá à, hay là tiếp tục nhốt trong phòng nhé
Bác sĩ Bạch cố ý nói:
" Không, không, không có vấn đề gì cả, lao động là vinh quang nhất, đây là chuyện vinh quang sao tôi lại thấy khó khăn chứ
Mộc Lâm Thâm cười nịnh, một nụ cười tuyệt đối có thể nói là thật lòng, cái gương mặt tươi cười này y đã đem thử qua đối với rất nhiều chủng tộc khác nhau, chưa từng thất thủ: