Lão Mộc choàng tỉnh, đúng thật, nếu mình cứng rắn một lần đã không xảy ra chuyện, có điều sự thức tỉnh cũng chỉ là một thoáng lóe qua trong đầu mà thôi:" Đạo lý thì đúng là như thế, nhưng mà nó đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ lại có thể bắt nó quay về trọng sinh lần nữa
" Ông chủ Mộc cũng theo kịp thời đại quá nhỉ, biết cả trọng sinh nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bác sĩ Phùng cười to:
" Bây giờ phim ảnh, tiểu thuyết đều đầy những tình tiết đó mà, tôi nghe nhân viên tò chuyện với nhau nên cũng biết một ít
" Thế thì tốt rồi, hôm nay tôi tới đây là kể cho anh một câu chuyện trọng sinh đấy
Chẳng hiểu ra làm sao, nhưng thấy bác sĩ Phùng cười nói như thế, có vẻ là không có chuyện gì rồi, Lão Mộc cũng rất vui vẻ đưa tay mời khách
Hai người đi tới văn phòng làm việc của ông chủ Mộc, không tính là xa hoa, không gian rộng rãi, ghế ngồi thoải mái, không có gì để chê trách
Bác sĩ Phùng lấy máy tính bảng ra, mở thư mục chứa ảnh đưa cho Mộc Khánh Thần
Lão Mộc tức thì nhìn thấy mái tóc lãng tử của Tiểu Mộc đã cắt mất rồi, cắt ngắn, loại cực ngắn, giống như phạm nhân trong trại vậy, ông ta tức thì không vui, mắt trừng lên
" Anh ngay cả bề ngoài của cậu ta cũng để ý như vậy sao, còn mong cậu ta thay đổi
Bác sĩ Phùng lắc đầu:
Lão Mộc kiếm chế không nói gì cả, tiếp tục lật xem ảnh, dần dần ánh mắt dịu đi ..
Dưới ánh mặt trời gay gắt, con trai mình đang cầm một cái kéo lớn cắt tỉa những bụi cây; trong ráng chiều đỏ ối, con trai mình đang dìu một ông già mặc đồng phục bệnh nhân; trong nhà bếp hơi bốc mịt mù, con trai mình sắn tay áo, đang rửa bát đĩa ..
Làm ông ta cảm động nhất chính là đoạn video ngắn, con trai mình đang ra sức đẩy một cái xe cơm lớn, không biết là nghĩ tới điều gì, đoạn phim ngắn hơi mờ, chẳng có âm thanh gì đó lại khiến Lão Mộc hai mắt cay xè, mặt lộ vẻ bi thương
" Làm sao thế ông chủ Mộc
Bác sĩ Phùng giật nảy mình, không ngờ Lão Mộc lại phản ứng mạnh như thế:
" Không sao, không sao ..
Tốt, tốt quá, tôi vui lắm, tôi thực sự vui mừng ..
Tôi cũng biết nó cố ý chọc tức tôi, thực ra thằng bé đó sống cũng chẳng dễ dàng gì, bao nhiêu năm một mình sống ở nước ngoài, không thân không thích, nó chưa bao giờ một lần than khổ ..
Giỏi, giỏi lắm, đó mới là con trai tôi
Lão Mộc kích động hết sức, giọng nói hơi nghèn nghẹn:
Cảm động hồi lâu Lão Mộc trấn định lại hỏi vào chi tiết, bác sĩ Phùng miệng rất kín, chỉ nói rằng Mộc Lâm Thâm ở bệnh viện làm trợ tá
Còn về phần ảnh hưởng của phương án điều trị tới ký ức và tư duy, bác sĩ Phùng nói rồi, hoàn toàn không cần phải lo lắng, cậu ta vẫn nhớ rất rõ mình là ai, bây giờ làm những việc này là hoàn toàn tự giác tự nguyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi, không cần phải nói thêm nữa, Lão Mộc vừa xem vừa nghe, nước mắt chảy ra ào ào, liên tục nói cám ơn, sau đó khóc không thành tiếng
Trời cao có mắt, thằng nhãi con đó cuối cùng cũng làm được chút việc của con người rồi
Lão Mộc lệ nóng tràn mi, ôm chiếc máy tính bảng kích động hô trong lòng như thế
Có một câu nói thế này, tai nghe chưa chắc đã là đúng, mắt thấy mới là thật, nhưng mà đôi khi cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật
Cách Thượng Hải phồn hoa ngàn dặm, thời tiết cũng hoàn toàn trái ngược, đã một tuần rồi không mua, trời hôm nay nóng hơn hôm sau, nóng tới chó phải thè lưỡi, cây cối dưới ánh mặt trời gay gắt tựa hồ cũng uể oải cúi đầu, trời chẳng có gió, nên chẳng thể hoạt bát được
Trời nóng thì nóng, Mộc thiếu gia vẫn phải làm việc, sau khi trải qua rất nhiều va vấp, thử nghiệm đã nhẹ nhàng thích ứng với hoàn cảnh điên cuồng này rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở đây phải nói y sớm tự hình thành một năng lực thích ứng rất mạnh, giống như năm xưa y liên tục bị ném tới nơi xa lạ, phải thích ứng với ngôn ngữ khác biệt, chủng tộc khác biệt, phong tục tập quán cũng không giống
Sự thích ứng một cách âm thầm đó đã bồi dưỡng ra thứ năng lực e rằng chính bản thân Mộc thiếu gia cũng không thể nói rõ được, trải qua mưới năm rèn luyện, nó đã mạnh tới mức nào
Ấy, hình như không làm việc, lúc này Mộc Lâm Thâm đang rón rén trong bụi cây, vẻ mặt lấm lét nhìn chằm chằm một đóa hoa hồng nở rộ, bất thình lình vươn tay ra, bắt lấy cánh con bướm đang đậu trên bông hoa
Vừa mới hưng phấn quay đầu lại thì giật bắn mình suýt ngã ra đất, tên điên Lão Bố đang mỉm cười nhìn y, còn chỉ chỉ tay xuống dưới chân ra hiệu, nhặt lên một cái sọt toàn là thứ rác như lá rụng, cành cây
Đó chính là công việc của Tiểu Mộc, nhưng Tiểu Mộc đã khéo léo chuyển việc này cho ông già điên
" Ồ, bác làm tốt lắm
Mộc thiếu gia gật gù khen ngợi:
" Vậy phần thưởng của tôi đâu
Lão Bố trông đợi hỏi:
Mộc thiếu gia móc túi lấy ra một tờ giấy, thuận tay phẩy nhẹ duỗi ra, bên trên đó là tranh người nước ngoài với mái tóc xoăn tít, đưa cho Lão Bố
Lão Bố cận thận nhận lấy như bảo vận, kẹp vào trong cuốn sách nát mà ông ta hay mang theo bên cạnh
Tranh của Karl Marx, đó là vị thần trong tín ngưỡng của Lão Bố
" Karl Marx đã nói, lao động là bản chất của nhân loại, bác lao động cho tốt nhé
Mộc thiếu gia tán dương Lão Bố, xem ra từng học hội họa cũng có cái lợi, hay dở gì cũng đem dùng trong thực tế được rồi:
" Đúng vậy, chỉ có lao động mới là cơ sở thực hiện giấc mộng Trung Hoa, hết thảy những kẻ không làm mà hưởng đều đáng sỉ nhục
Lão Bố hô khẩu hiệu:
" Đáng tiếc người có phẩm chất như bác mới giữ được tính Đảng của chúng ta, Lão Bố, đi làm việc đi, phát huy thật tốt
Mộc thiếu gia khích lệ tinh thần, đuổi ông già điên đi, nói chuyện với thành phần Bolshevik như thế này, cơ sở lý luận là vô cùng quan trọng, mà trình độ của Tiểu Mộc thì rõ ràng là kém người ta quá xa, không dám nói nhiều nếu không chẳng may lỡ lời thành họa
Cùng lắm y chỉ tìm được lý luận để lừa người ta làm việc thôi.