Nội Tuyến

Chương 4: Mưa Nát Thành Phố Buồn (2)




"..
Mẹ nó mất sớm, tôi luôn nghĩ căn nguyên là ở đây, vợ chồng tôi tới thành phố này đã gần ba mươi năm, bắt đầu từ mở một cái cửa hiệu nhỏ đi lên, làm lớn cho tới bây giờ ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thủa nhỏ nó hiếu chuyện lắm, hai vợ chồng tôi bận bịu suốt ngày, nó ở quán cơm làm bài tập, giúp đỡ chúng tôi chuyện lặt vặt, thế mà môn nào cũng xuất sắc, chẳng bao giờ khiến chúng tôi phải lo ..
Khi nó lên sơ trung thì nó bệnh nặng, lần đó khiến nhà tôi thiếu chút nữa không vượt qua được ...
Tôi nợ vợ tôi, cô ấy vất vả theo tôi mười mấy năm trời, còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, vậy mà cứ như thế rời bỏ cuộc đời này ..
Bác sĩ Phùng, anh không biết chứ, lúc vợ tôi qua đời, cô ấy không nhắm được mắt, cứ nhìn chằm chằm con trai ..
Lúc đó cô ấy yếu lắm rồi, không nói được nữa, nhưng tôi biết tâm tư của cô ấy, sợ tôi tục huyền kiếm mẹ kế cho nó, làm con trai cô ấy chịu khổ ..
Lão Mộc càng nói càng nhập tâm, càng nói càng lạc đề, thiếu chút nữa là gạt nước mắt khóc rồi, bác sĩ Phùng vội vàng ngăn cản:
"Khoan khoan, ông chủ Mộc, anh đừng lại mốt chút đã, nói ngắn gọn một chút thôi ...
Tức là từ sau khi vợ anh qua đời, bao nhiêu lâu thì anh tái hôn
"Ba năm ..
Khi đó con trai tôi đã ra nước ngoài rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Khánh Thần ổn định lại cảm xúc nói:
Ba năm à, thế thì khi đó đứa con tới bốn mươi, một ông chú lớn, đang tuổi phong độ, vị vợ cũ giữ gìn ba năm kết quả này đã là làm Phùng Trường Tường bất ngờ rồi, hắn cứ nghĩ chưa nói một năm cơ, hỏi:
"Vậy khi con trai anh chưa ra nước ngoài, có phát sinh tình huống này không ..
Ừm, đó là khi anh đang thân mật với nữ nhân khác thì bị cậu ấy bắt gặp
Chuyện này đối với một người vị thanh niên gây ảnh hưởng rất lớn, nhất là trong quãng thời gian mất đi người thân nhất
"Chuyện này ..
Mộc Khánh Thần nghẹn lời, rút tờ khăn giấy ra xì mũi, sau đó gấp lại cất đi, im lặng không nói một lời:
Khỏi cần phải trả lời nữa, vẻ lúng túng này của ông ta đã là đáp án tốt nhất rồi, nếu mà không nhìn ra được thì còn làm bác sĩ tâm lý làm gì nữa, cái nghề này dựa vào dò xét bí mật trong lòng người ta kiếm cơm mà
Vậy là có rồi, Phùng Trường Tường nghĩ như thế, đột nhiên mất đi người thân yêu, dù là người trưởng thành đi chăng nữa thì cũng khó chịu đựng được, huống hồ là người vị thành niên
Không ai thay thế được vị trí người mẹ trong lòng đứa bé
Đây là nguyên nhân, giống như suy đoán của Phùng Trường Tường, nhưng vì thế mà khiến hắn gặp khó, bởi đó là loại khó giải quyết nhất
Mộc Khánh Thần đã không đợi được nữa, nói thẳng:
"Bác sĩ Phùng, tôi tới đây là để giải quyết vấn đề của con trai tôi ..
Tôi là người trưởng thành, không có vấn đề gì cả, đối với người vợ kết tóc, tôi cũng đã tận tâm rồi
Mười mấy năm qua, lòng tôi đều đặt lên đứa con này, nó tiêu bao nhiêu tiền, tôi thực sự không bận tâm, vấn đề là, tôi còn chưa giải tới mức có thể để nó tiêu pha cả đời không hết
"Vậy được rồi, nói về nhi tử của anh đi
Phùng Trường Tường đổi chủ đề:
"Biết nói từ đâu bây giờ chứ ..
Cái thằng đó ..
Thoáng chốc Mộc Khánh Thần từ bi thương biến thành oán giận:
"Bắt đầu từ khi cậu ấy ra nước ngoài đi, có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu ấy mấy lần chuyển trường như thế không
Lại còn nhất định phải đưa ra nước ngoài sớm như thế
Phùng Trường Tường hỏi, thông thường đều hết cao trung mới xuất ngoại du học, đi sớm như vậy hiển nhiên là phải có vấn đề:
"Tôi cũng có muốn đâu, nhưng chẳng có trường nào chịu nhận nó, vốn nó học ở Cửu Trung, là trường tốt nhất, nhưng thành tích của nó càng ngày càng kém, đã thế còn học hút thuốc uống rượu, kết quả trường học không cách nào chịu nổi nữa, khuyên thôi học ...
Sau chuyện tới Tứ Thập Trung, chẳng biết làm sao lại học trộm đồ, còn chuyên trộm đồ của nữ sinh
Ôi trời ơi, không phải tát vào cái mặt già của tôi sao, nhà tôi đâu có thiếu tiền cơ chứ ..
Liên tiếp chuyển ba trường, trường nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba tháng
Hết cách, tôi bỏ tiền ra cho nó vào trường quý tộc, hi vọng người ta rèn rũa được cho nó
Kết quả ..
Kết quả lần này càng thảm hơn, bỏ bao nhiêu tiền cũng không xong, bị người ta đuổi học
Mộc Khánh Thần nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nguyên nhân là gì
Lại trộm đồ à
Phùng Trường Tường nhíu mày:
"Không phải, nó trêu ghẹo nữ giáo viên, từ viết thư tình phát triển tới vén váy người ta
Mộc Khánh Thần bẽ mặt cứ như là chính mình làm chuyện xấu:
Lần này tới lượt Phùng Trường Tường mắc nghẹn, đành rằng đứa bé đó thay đổi tính cách là có nguyên do, nhưng mà không tới mức thay đổi tới quá đáng như vậy chứ
Trước đó uống rượu hút thuốc, trộm đồ đều có thể lý giải, vẫn còn chút thành phần trẻ con giận dỗi phá phách trong đó, nhưng tò tính với cô giáo, còn vén váy người ta là à
Cái thể loại trẻ con gì vậy
Nhất thời trong phòng im ắng
Phùng Trường Tường vì tiêu trừ xấu hổ cho Mộc Khánh Thần, nhanh chóng bỏ qua phần này, tăng tốc hỏi:
"Sau nữa thì thế nào
Xem lý lịch thì cậu ấy đã học xong ở Singapore, vì sao không tiếp tục học đại học ở đó mà lại tới Hà Lan
"Nó say rượu lái xe, bị phạt đánh rơi ..
Ơ nơi đó mà có vết nhơ, không giống ở trong nước bỏ tiền ra là xóa được
Mộc Khánh Thần ngập ngừng, sắc mặt rất tệ, có thể thấy hành vi của con trai ông ta đã ác liệt tới mức nào:
Bây giờ cả Phùng Trường Tường cũng cảm thông cho người làm cha chẳng dễ dàng gì này an ủi ông ta:
"Sau đó hẳn là cậu ấy tỉnh ngộ rồi phải không
Tôi thấy cậu ấy rất có tế bào nghệ thuật, mấy bức tranh trong ảnh không tệ, cậu ấy học ở Hà Lan phải không
"Anh không biết rồi, nguyên nhân nó đi Hà Lan học không phải vì nghệ thuật, mãi sau này tôi mới biết
Lão Mộc nói tới đó thì phẫn nộ:
Phùng Trường Tường có linh cảm không lành:
"Thế thì vì sao?"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.