Nội Tuyến

Chương 41: Hết cách phải cúi đầu. (4)




Mộc thiếu gia chưa bao giờ thấy con người mình thuần khiết cao thượng gì hết, nếu người khác nói câu này thậm chí y còn cho rằng người ta đang mỉa mai bản thân
Bây giờ không khỏi suy nghĩ, trước kia cuộc sống của y cứ vèo vèo trôi đi, mơ mơ hồ hồ, những việc mình làm chẳng phải cũng là xấu xa, ghê tởm, âm u sao
" Xem ra cậu bắt đầu tỉnh ngộ rồi đấy, tiếp tục đi, làm việc tốt nhé
Bác sĩ Bạch để lại một câu cổ vũ, vui mừng rời đi:

Không ngờ ông ta chưa đi được mấy bước, Mộc Lâm Thâm ở phía sau đã nói:" Thôi đi, hoàn cảnh là nhân tố chiếm phần chủ yếu trong việc hình thành tính cách con người, cho anh cái biệt thự xe sang thêm một đám mỹ nữ nữa, tôi không tin anh có thể giữ cái vẻ đạo mạo đường hoàng như thế này, đừng nói tới bản tính
" Cho nên nhất định không thể để cậu quay trở lại cái hoàn cảnh dung tục như trước kia nữa
Bác sĩ Bạch không phản bác mà thuận theo lời Tiểu Mộc đáp một câu khiến y nghẹn họng:

Fuck ..
Các người hợp mưu tính kế tôi
Mộc Lâm Thâm nghiến răng nghiến lợi chửi mắng, y càng ngày càng nhìn thấu tình hình của mình, lại là cha y mua chuộc một đám chân chó nghĩ cách dày vò mình
Nhẫn nhịn à, làm gì có chuyện y nhẫn nhịn cơ chơ, lại một lần nữa ánh mắt Mộc Lâm Thâm nhìn về phía bức tường bao không cao lắm ở ngoài cửa, chỉ cần vượt qua bức tường đó, thoát khỏi nơi này, y sẽ quay trở lại cuộc sống giai nhân mỹ tửu quen thuộc
" Tiểu Mộc, làm việc thôi ...
Cửa sắt gõ keng keng làm Mộc Lâm Thâm đang ngây người sực tỉnh, y lên tiếng đáp lại rồi chạy ra ngoài cửa
Ở nơi này muốn ra khỏi cửa không hề dễ, phải đứng ở dưới camera giám sát trên cửa, đợi xác nhận thân phận, cánh cửa điện tử mới mở ra
Đợi y ra ngoài, một cái xe đẩy đã được đẩy về phía nhà ăn rồi, trong đó nữ nhân cao nhất, béo nhất, giọng khỏe nhất chính là cộng sự của y
Bà chị đó họ Cố, tên là gì thì không nhớ nữa, có điều mọi người đều lén gọi sau lưng là Cố đại tẩu, cái tên đó và tướng mạo đó, khiến người ta lập tức liên tưởng ngay tới con hổ cái trong Thủy Hử
Mà thực tế thì vị Cố đại tẩu này cũng không thua kém gì con hổ cái đó, thùng cơm nặng mấy chục cân, cô mỗi tay xác một cái, đổ vèo vèo vào trong xe
Cái xe đẩy nặng tới mấy trăm cân, một mình cô cũng đẩy được vèo vèo, thêm vào Mộc Lâm Thâm, chẳng qua là người phụ giúp có hay không cũng được mà thôi
Đưa cơm là công việc quan trọng, bác sĩ Bạch sao dám giao phó hết cho Tiểu Mộc
Lại tới giờ cơm rồi, bây giờ cứ nói tới chuyện này là Mộc Lâm Thâm có ám ảnh tâm lý, ai có thể ngờ được chỉ chuyện ăn cơm đơn giản nhất vậy mà lại trở thành điều khó khăn nhất trong việc quản lý và chữa trị những người bệnh tâm thần này
Vấn đề gì á
Vấn đề lớn ấy chứ, rất nhiều người hay quên, tới mức quên luôn cả ăn, rất nhiều người đã sa sút tới mức không muốn ăn, gần một nửa số người cần y tá và hộ lý giúp đỡ mới ăn được
Anh phải ép người ta ăn, lại phải đề phòng họ ăn bừa ăn quá mức, hơn nữa còn phải trộn đều cơm với thức ăn với nhau, nếu không bọn họ hoặc chỉ ăn cơm, hoặc chỉ ăn thức ăn, nhiều người trong số họ căn bản không có khác biệt về vị giác
Ngày đầu tiên làm việc Mộc Lâm Thâm đã được chứng kiến kỳ cảnh, có người bệnh đang ăn thì qua một bên ngồi, y đang chưa hiểu chuyện gì thì người đó đã tụt quần, phẹt phẹt ỉa luôn một bãi tướng
Bản thân y không ăn đã thấy buồn nôn, vậy mà những người khác vắn cứ ăn như thường, căn bản là không thấy vừa ăn vừa ỉa có vấn đề
Hại Mộc thiếu gia thích sạch sẽ suốt một ngày không ăn uống được gì
Đến giờ cơm rồi, khó khăn cũng bắt đầu rồi, y tá và hộ lý nào là khuyên nhủ, nào là dỗ dành, hoặc là kéo, hoặc là đẩy, đưa đám người bệnh tới bên những chiếc bàn đơn giản trong nhà ăn
Quá trình này dù có quen rồi, nhưng mỗi ngày mỗi khác, vì nhiều bệnh nhân tinh thần thất thường, không hề ổn định một kiểu
Có những bệnh nhân tâm thần nặng không dễ đối phó chút nào, ví như có người cả ngày ngồi ở góc tường coi mình là cây nấm, loại này nói gì cũng không nghe, cần hai hộ lý to khỏe vác về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay như Lão Bố, không dùng bạo lực được, ông ta sẽ càng kháng cự mạnh, phải nói với ông ta, người là sắt, cơm là thép, bụng có cơm, cách mạng mới có hi vọng
Khó nhất là bệnh nhân sống sót sau tai nạn, cả ngày gào thét, vị này phải cần Cố đại tẩu ra tay
Cảnh tượng đó ngày nào cũng phát sinh, ngày nào cũng phải đi bắt người về ăn cơm, chó chạy gà bay một phen mới xong
Cố đại tẩu sắn tay áo, đong đưa bầu ngực to như bát tô, chân bước rầm rầm trong sân làm núi rung đất chuyển, chỉ người đang la hét, giọng cô còn to hơn
" Tới ăn cơm
Âm thanh đó tựa như sấm rền, khí thế đó tựa như cầu vồng, người kia bất kể là điên cỡ nào, ngay lập tức ngoan ngoãn về ăn cơm
Còn về phần những người không coi ra gì, Cố đại tẩu cũng chẳng khách sáo, mỗi tay xách một người, như chim ưng tóm gà con, đem về sảnh ăn
Cái cảnh tượng đó làm Mộc Lâm Thâm câm nín không nói thành lời, đối với người tiếp nhận giáo dục phương Tây như y không cách nào chấp nhận được, hành vi đó xâm phạm nhân quyền quá mức rồi
Thế nhưng giữa xâm phạm nhân quyền cùng với cho người ta nhu cầu để sinh tồn, tựa hồ đó con đường duy nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng, đây là thế giới điên rồ, có quy tắc điên rồ của riêng nó, đạo lý thông thường không áp dụng được ở nơi này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bắt đầu ăn cơm, mỗi khi tới thời điểm này là Mộc Lâm Thâm lại ngẩng đầu lên xem đồng hồ
Đúng 12 giờ trưa, nhóm bệnh nhân cuối cùng sẽ tới ăn cơm, Mộc Lâm Thâm đã chú ý mấy ngày liền, ngày nào cũng như thế
Chính là nhóm đa cấp do giáo sư Lư cầm đầu, cứ tới giờ một cái là bọn họ khẳng định sẽ xếp hàng ngũ chỉnh tế, ngẩng cao đầu bước đi theo quân nhạc, bọn họ hô to một hai một đi sau giáo sư Lư hát to
Ca từ như thế này:

Vì vươn lên với đời, chúng ta cùng nhau đi tới nơi này
Bạn bè cũ mới nhiệt tình, làm tôi khó thể quên được
Cám ơn người bạn của tôi, cho tôi cơ hội tốt này
Hai mươi mấy năm cuộc đời, khiến tôi ngộ ra được chân lý
Khi con người không có tiền, ai cũng coi khinh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.