Nội Tuyến

Chương 43: Nung nấu ý đào tẩu. (1)




Mộc Lâm Thâm mất gần nửa tiếng mới rửa xong đống khay ăn, toát mồ hôi, không biết trước kia công việc này được phân công thế nào, chỉ biết từ khi y được bác sĩ Bạch phái xuống bếp phụ giúp thì việc này do y phụ trách
Rửa bát xong mới tới lau dọn bếp, bất ngờ phát hiện ra Cố đại tẩu đã lau sạch bếp rồi, y cười cám ơn
Lời cám ơn này lại khiến Cố đại tẩu nghe không thoải mái gì, cô tò mò hỏi:" Lâm Tử, rốt cuộc cậu là ai
Có phải là trong nhà không có tiền trả viện phí không
" Sao chị lại hỏi thế
Mộc Lâm Thâm gặp câu hỏi bất ngờ chưa hiểu ý đối phương:

" Nếu không bệnh viện làm sao để cậu làm công việc nặng nhọc như thế
Cố đại tẩu giải thích:" Nơi này nằm ở ngoại thành xa xôi, tuyển nhân công không phải dễ, có người bình thường nào muốn tới đây đâu
Không ít hộ sĩ ở nơi này thực ra đều là người bệnh thần kinh ở mức độ nhẹ, vì giảm bớt tiền thuốc men cho nên mới làm việc đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chân tướng làm Mộc thiếu gia nhớ người, chửi thầm trong lòng, lão bác sĩ Bạch chó chết đó
" Sao thế Tiểu Lâm
Cố đại tẩu thấy Lâm Mộc Sinh nhăn nhó, hỏi:

" À, không sao, làm một chút việc dù sao cũng tốt hơn là bị nhốt trong phòng
Mộc Lâm Thâm miệng đắng nghét, đã vô duyên vô cớ bị người ta bắt cóc, đe dọa, hạn chế tự do nhân thân, giờ lại còn bị lạm dụng sức lao động:

" Đúng rồi, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì
Sao tôi thấy cậu chẳng hề giống người bệnh chút nào
Cố đại tẩu rất có thiện cảm với đứa bé cư xử lịch sự lễ phép lại ngoan ngoãn nghe lời này:

" Tôi thực sự không hề bệnh
Tiếp xúc mấy ngày, Mộc thiếu gia cũng biết Cố đại tẩu bề ngoài hung dữ, tâm địa lại lương thiện:

" Vậy sao cậu lại ở đây
Cơ hội, đây chính là cơ hội hiếm có, mắt Mộc Lâm Thâm bừng sáng, Cố đại tẩu khi không mắng chửi người khác tì rất hiền hòa, lại hào sảng rộng rãi, nếu làm chị ấy động lòng, nói không chừng có thể thoát khỏi cái chỗ khốn kiếp này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là có bao nhiêu đau khổ y trút ra hết, kể:" Tôi nói chắc chị không chịu tin đâu, tôi bị người ta bắt tới đây trong tình trạng mất hết tri giác đấy ..
" Á, lại còn có loại chuyện này nữa cơ à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố đại tẩu giật mình:

" Tôi nói thật đầy, chị phải tin tôi, tôi đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, từng câu của tôi đều là sự thật ..
Cha tôi ở Thượng Hải kinh doanh một khách sạn ba sao ở gần khu du lịch, kiếm tiền rất tốt, nhà tôi có bốn chiếc xe, có bao nhiêu căn nhà thì tôi không biết rõ
Quan hệ giữa tôi và cha tôi trước giờ không tốt lắm, tôi muốn làm việc mình thích, ông ta lại muốn tôi phải làm theo ý ông ta ..
Mộc Lâm thâm vì chứng minh là mình nói thật cho nên cố gắng kể thật chi tiết:" Do quan điểm sống xung đột, cho nên ông ta gài bẫy tôi, nhốt tôi vào nơi này, để tôi trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, bác sĩ Bạch chính là người thông đồng với ông ấy
Chị nhìn xem, tôi giống người bình thường không
Nói tới đó dang tay ra, muốn thể hiện ra khí chất, giáo dưỡng của mình hoàn toàn khác biệt với người thường, càng chẳng nói tới cái nơi này
Cố đại tẩu nhìn y chằm chằm không nói
“ Chị Cố, tôi biết chị là người tốt, tôi biết chị thiếu tiền, có hai đứa con đều đang đi học, lương ở nơi này chẳng đáng là bao ..
" Mộc Lâm Thâm nói càng khẩn thiết, chẳng những thế còn ghé tới gần nhỏ giọng đem lợi ra dụ:" Thế này nhé, chỉ cần chị giúp tôi thoát ra khỏi nơi này, tôi sẽ trả cho chị số tiền bằng tiền lương một năm ..
Tôi nói được làm được
Chị thấy sao
" Ồ tôi hiểu rồi
Cố đại tẩu gật đầu, nhìn Tiểu Mộc với ánh mắt thương hại, đúng là ông trời chẳng cho ai tất cả, cho đứa bé này bề ngoài đẹp đẽ lại lấy đi trí óc của nó, thật đáng thương:" Cậu bị thần kinh hoang tưởng
Mộc Lâm Thâm tức thì như bị sét đánh, đứng yên không nói thành lời, tại sao, tại sao không ai tin mình chứ
“ Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, cậu làm sao thế
Có phải trong người có chỗ nào khó chịu không?” Cố đại tẩu lo lắng hỏi:

" Tôi không sao … Không …
không phải thế đâu, chỉ phải tin tôi, tôi hoàn toàn tỉnh táo mà, tôi không bị thần kinh, đây là âm mưu của cha tôi và bác sĩ Bạch thôi … Chị Cố, tôi nói thật mà, nhà tôi ở Thượng Hải nhiều tiền lắm
Mộc Lâm Thâm thoáng cái lại từ thiên đường rơi xuống vực sâu, hi vọng thành tuyệt vọng, thống khổ vớt vát:

" Ngoan ngoãn chịu khó làm việc, tranh thủ sớm ngày trị khỏi bệnh
Tôi thấy bệnh của cậu cũng nhẹ thôi, còn chữa được, ở lại đây nguy hiểm lắm
Cố đại tẩu khuyên, ở đây đừng nói phú nhị đại, có người còn tự xưng là thần toàn năng ấy chứ, tất cả đều bị cho vào bao tải nhốt vào phòng hết rồi
Nói xong vắt tấm khăn lên người Tiểu Mộc, vỗ vỗ vai y mấy cái rồi đi
Xem ra ngay cả người tốt bụng nhất cũng không tin mình bình thường, có cố gắng tới mấy cũng chẳng thể nào chững minh được
Không ai tin mình, bất kể nói thế nào người ta cũng không tin, cả đời chưa bao giờ có cảm giác bất lực như thế, Mộc Lâm Thâm ức chế vô cùng, bức tức suýt nữa đập mấy món đồ phát tiết, nhưng giơ lên rồi, nghĩ tới hậu quả lại không dám, khi đó bị coi là bệnh phát tác bị nhốt lại, người thiệt thòi là mình
Lấy lý trí lớn nhất kiềm chế cơn giận của mình, Mộc Lâm Thâm cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh
Có điều nói ra thì lần này vào bếp giúp việc khiến nhận thức của Mộc thiếu gia đảo lộn rất lớn, trong cái bếp cả ngày ám mùi dầu mỡ này, thu nhập của đầu bếp mỗi tháng chỉ khoảng ba bốn nghìn
Những hộ sĩ, hộ lý cùng với cả bảo an một ngày ba ca trông coi những người bệnh tinh thần thất thường, công việc còn nặng hơn cả đầu bếp, nhưng thu nhập lại thấp hơn
Với Mộc thiếu gia mà nói, đó là điều không thể tưởng tượng được
Bằng vào thu nhập hai ba nghìn, làm sao mà nuôi được cả gia đình
Trong mắt y trước kia hình dung, người nghèo thế nào cũng phải thu nhập mỗi tháng phải được một vạn chứ ..
Vậy mà ít đến thế
Có lẽ trước kia mình thực sự quá đáng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.