Nội Tuyến

Chương 44: Nung nấu ý đào tẩu. (2)




Bất tri bất giác Mộc Lâm Thâm đứng bần thần trong bếp rất lâu, ký ức rõ ràng nhất của y chính là cái bếp, ký ức ấm áp nhất của y cũng chính là hoàn cảnh này, khiến y hoài niệm nhất chính là cái quán ăn nhỏ đầu tiên mà cha mẹ tự làm chủ
Ký ức sớm nhất của y là nằm trong lòng mẹ, mẹ luôn bận rộn, nhổ rau, rửa thức ăn, dọn dẹp nhà bếp, đợi tới khi làm cơm thì đặt y vào chiếc xe tập đi
Mẹ tất bật đi qua đi lại đưa thức ăn, cha thì toát mồ hôi cầm thìa nấu nướng, hai người luôn tranh thủ lúc nhàn hạ, đau lòng nhìn đứa con nhỏ không ai trông coi đang cầm củ cà rốt múa may, dùng như đồ chơi
Nằm trong lòng mẹ, nằm trên lưng cha, đó là ký ức đã khắc sâu vào trong xương tủy của y, so với bây giờ khác nhau như trời với đất
Bất tri bất giác trưởng thành, bất tri bất giác trở nên xa lạ, rồi chẳng biết từ khi nào, cuộc sống liền biến thành bộ dạng hoàn toàn tương phản với dự liệu của y
Mộc Lâm Thâm rửa hết bát đĩa, xếp lên giá, lại đi lau dọn bàn, vừa mới đứng thẳng người lên, nghĩ tới cái quán nhỏ năm xưa, mình đang làm công việc cha mẹ từng làm, lòng có chút cảm xúc thì nghe thấy một đầu bếp ở bên ngoài hô:" Lâm Tử, làm cái gì mà lâu thế hả, đi đổ nước gạo đi, đừng có lười đấy
" Tôi biết rồi
Mộc Lâm Thâm đáp một tiếng, tâm tình ngay lập tức trở nên tồi tệ, cái giẻ lau trong tay ném phẹt xuống đất, bằng vài cái gì y phải chịu sự uất ức này chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kể cả người làm công còn có nhân quyền đúng không
Ít ra người ta còn có lựa chọn làm hay bỏ
Căm hận dâng lên trong lòng, bằng vào cái gì ông bắt tôi chịu đựng việc này, bằng vào cái gì ông nghĩ có thể kiểm soát cuộc đời của tôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi không tiêu tiền của ông, tôi tiêu tiền mẹ để lại cho tôi, đó là tiền của tôi, không phải xin bố thí của ông
Ông nghĩ ông có vài đồng tiền có thể ép tôi làm theo ý ông à
Muốn biến tôi thành con rối trong tay ông à
Phản cảm, căm ghét, uất hận, Mộc Lâm Thâm xác thùng nước gáo ra sân sau, đổ nước bừa bãi, chỉ thế không cách nào phát tiết được lửa giận trong lòng, co chân đá vào cánh cửa mấy phát, đến khi thở hồng hộc mới thôi, quay về nghỉ ngơi
Cúi đầu xuống ngửi, quần áo chùa lè, mùi nước gạo, mùi mồ hôi, cùng mùi khói bếp lẫn lộn trộn vào nhau làm y nôn khan liền mấy cái
Cái cuộc sống khốn nạn này bao giờ mới kết thúc đây, tuyệt đối không thể như thế này được, cần phải, lập tức, nghĩ cách trốn ra ngoài
Mộc Lâm Thâm đứng thẳng người lên, nhờ phục vụ trong nhà bếp nên y được rời khỏi khu chữa bệnh, tức là đã qua được một bức tường rồi, từ nơi này cách tự do một cách cửa mà thôi, chỉ cần vượt qua đó
Hàng ngày luôn có xe chở lương thực tới đây, Mộc Lâm Thâm nhắm vào chiếc xe đó từ lâu, tranh thủ lúc rỡ hàng buổi sáng, lái xe nghỉ ngơi, y có thể lấy được chìa khóa cái xe đó … Nhưng cánh cửa kia qua thế nào
Chỉ sợ húc một cái không đổ nổi, còn xe cấp cứu nữa, bảo an sẽ dễ dàng đuổi theo y, mà mình không thông thuộc đường xá
Làm sao bây giờ, chuyện này cần có người giúp, nhưng ngay cả Cố đại tẩu còn không tin mình, Mộc Lâm Thâm vừa đi vừa suy nghĩ, khi đi qua cửa điện tử về khu chữa bệnh, không chú ý và phải người ta
Mộc thiếu gia lảo đảo suýt ngã, cảm tưởng như va vào tưởng vậy, vửa ngẩng đầu lên nhìn liền giật mình, đó là một hán tử còn cao hơn cả y, đen xì đầu trọc, mặt mày bặm trợn, cái đầu trông như con đà điểu, đang hung dữ nhìn mình
Đây là một người trong đám bị giáo sư Lư tẩy não, chẳng biết sao đứng chắn cổng thế này, mặc xác, ai biết trong đầu bọn điên nghĩ gì, sớm học được không đi tranh luận với bọn điên, Mộc thiếu gia lách người sang một bên bỏ đi
Tên hán tử đó tiếp tục chặn đường, Mộc Lâm Thâm mới biết chuyện không lành, đối phương nhắm vào mình, ngay lập tức lấy cái còi đeo ở ngực, chỉ cần thổi một tiếng sẽ có người can thiệp ngay
Không ngờ tên hán tử đó nhanh tay hơn y, cướp ngay lấy chiếc còi
Xung quanh không có ai khác, Mộc thiếu gia thầm hô không xong, xoay người chạy luôn, nhưng lại lần nữa bị bất ngờ, tên hán tử đó đã có chuẩn bị trước, tóm ngay lấy quần y nhanh như cắt
Trong tình thế này, nếu muốn tiếp tục chạy thì Mộc Lâm Thâm chỉ có cách bỏ quần lại, dù sao đây là quần chun, lại rộng, dễ lắm, nhưng sỉ nhục đó Mộc thiếu gia làm sao tiếp nhận được, căm hận đứng lại:" Muốn gì
Hán tử đó chẳng nói chẳng rằng, kẹp ngang hông Tiểu Mộc xách đi, tới vườn hoa phía sau tòa nhà chữa trị, sau đó thả xuống
Ở đó có giáo sư Lư đang mỉm cười đợi sẵn
" Oa, giáo sư Lư tìm tôi à
Thật vinh hạnh quá, tôi cũng đang chuẩn bị tìm ông đây ..
Nghe ông giảng bài một buổi, lòng tôi bừng sáng, đặc biệt là bài Vươn lên với đời mà các vị hát, khiến tôi rất xúc động
Không biết tôi có vinh hạnh được trở thành một thành viên trong đại gia đình của các vị không
Mộc thiếu gia thay đổi thái độ như chớp, lòng đầy ngưỡng mộ nói, không cần biết là chuyện gì, cứ chủ động nịnh bợ lấy lòng trước đã:

Không nịnh bợ không được, vị giáo sư Lư này có thể chỉ huy mười mấy người bệnh tâm thần đấy, đánh cho mình nằm liệt giường cũng không cần phải chịu trách nhiệm, ít nhất bọn xã hội đen còn sợ pháp luật
"Ngốc Đản, cậu nói xem lời cậu ta nói là thật hay giả
Giáo sư Lư chỉ Tiểu Mộc:

Tên hán tử đen xì chẳng cần nghĩ đã nói:" Giả đấy
Mộc thiếu gia càng thêm khúm núm:" Sao có chuyện đó, tôi nói thật mà, tôi cực kỳ sùng bái giáo sư Lư
" Giả
Ngốc Đản nói rất ngắn gọn:

Mộc thiếu gia cảm thấy thất bại vô cùng, ngay cả bệnh nhân tâm thần còn biết mình nói dối, nhưng giờ còn có đường quay đầu sao, chẳng phải nói dối nhiều cũng thành thật à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc thiếu gia tiếp tục tâng bốc:" Giáo sư Lư lòng có hùng tài, tâm mang thiên hạ, buổi diễn giảng hôm đó dù phòng mắt toàn quốc cũng không có người thứ hai có thể sánh vai
" Giả
Ngốc Đản tiếp tục đánh giá:

Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, Mộc thiếu gia thấy hắn mắc bẫy mình rồi, lập tức căm phẫn chỉ tên trọc nói với giáo sư Lư:" Giáo sư Lư, hắn dám nghi ngờ cả ông đấy
Giáo sư Lư không để ý tới thủ đoạn đâm bị thóc chọc bị gáo của Tiểu Mộc, phất tay với Ngốc Đản :" Xong việc rồi, cậu đi sang một bên
Ngốc Đản hết sức nghe lời, cứ thế ngốc nghếch bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.