Nội Tuyến

Chương 45: Nung nấu ý đào tẩu. (3)




Tên cốt đột to xác đi rồi, uy hiếp lớn nhất không còn, Mộc thiếu gia cũng thừa cơ định chạy mất, giáo sư Lư một tay chống tường, chặn y lại, trấn an:" Đừng sợ, tôi tìm cậu có chuyện cần thương lượng
" Giáo sư Lư, ông đừng để bụng chuyện ngày hôm đó, tôi nói linh tinh ấy mà, tôi là tên thần kinh hoang tưởng đấy
Mộc thiếu gia vội vàng giải thích, bây giờ cực kỳ hối hận khi đó làm sao lại lắm mồm đi mỉa mai thủ đoạn đa cấp của người ta, một đám điên mà, trêu chọc vào làm gì cơ chứ:

Ai ngờ hôm nay Mộc thiếu gia gặp vận xui, lại trả lời sai rồi, giáo sư Lư nhìn y cứ như gặp được tri kỷ, dốc hết ruột gan ra nói:" Sao có thể không để bụng cơ chứ, câu chuyện của tôi hôm đó chẳng qua là để lừa những kẻ đầu óc có vấn đề thôi ..
Tôi làm đa cấp bao nhiêu năm đã tổng kết ra một đạo lý, phàm những người không thể lừa được thì đều có đại trí tuệ ..
Ví như cậu
Mộc thiếu gia dở khóc dở cười, thật đúng là tri kỳ khó tìm, sống hai mươi mấy năm trên đời, lần đầu tiên gặp được tri kỷ lại là một kẻ thần kinh, không biết phải nói ra làm sao nữa, cười tự trào:" Đúng là tri kỷ, lần đầu tiên có người nói tôi có đại trí tuệ
" Đương nhiên là có rồi, đừng tưởng tôi không biết, cậu đang chuẩn bị bỏ trốn
Giáo sư Lư bất thình lình nói một câu:

Mộc thiếu gia sợ điếng người, không dám tiếp lời, giả ngây giả ngốc, ở nơi này bỏ trốn là một sự kiện vô cùng nghiêm trọng, dùi cui điện và bao tải sẽ hầu hạ ngay, đừng nói là người, dù súc sinh cũng không chịu nổi
" Mặc dù cậu chưa chắc đã hiểu tôi, nhưng tôi lại rất hiểu cậu đấy, cậu có tin không
Giáo sư Lư tiếp tục gợi chuyện:

Đôi mắt trí tuệ đó, phong thái trò chuyện bất phàm đó, vẻ mặt tự tin đó, nếu như gặp ở hoàn cảnh khác, chắn chắn lừa được vô số người, có điều không lừa được Mộc thiếu gia, y làm bộ ngơ ngơ ngác ngác ngắm trời ngắm mây, như không hiểu ông ta nói gì
Nếu để một tên thần kinh lừa, Mộc thiếu gia thấy mình có thể yên tâm ở đây cả đời rồi
" Vờ vịt làm gì
Cậu đã sống ở nước ngoài rất nhiều năm phải không
Giáo sư Lư đột ngột hỏi:

Mộc thiếu gia lần nữa sững người, kể từ khi về nước, y đã cố ý che giấu dấu hiệu Tây hóa ở trên người mình, để dễ hòa nhập với cuộc sống ở Trung Quốc, rất ít người nhìn ra được
Không ngờ hôm nay lại bị một người điên nói ra
" Làm gì có, ông nghe ai nói vậy
Mộc thiếu gia thoáng cái che giấu đi rồi, tiếp tục nghiêng nghiêng đầu nhìn trời, quyết tâm không chịu nói chuyện tử tế:

" Cậu ngốc à, người truyền bá đa cấp đều là cao thủ tâm lý học, hành vi học
Ví dụ như cậu, tôi mấy lần phát hiện ra cậu lẩm bẩm sau lưng bác sĩ Bạch, cậu đang chửi anh ta, nhưng không chửi thành tiếng ..
Điều này có hai khả năng, hoặc là cậu không dám, hoặc là cậu rất có giáo dưỡng, không chửi người ta trước mặt
Giáo sư Lư mỉm cười:

" Tôi được người ngoài hành tinh dạy đấy
Mộc thiếu gia nhất quyết giả ngốc, y đã hiểu ở nơi này càng muốn chứng minh mình bình thường càng không ai tin, nhưng giả ngốc thì chẳng ai nghi ngờ:

" Tôi có thể đọc được khẩu hình, âm tiết chửi người trong Hán ngữ đều là những khép miệng, khi nói ra không cần phải lộ răng cũng nói được
Còn cậu chửi người ta đều là âm mở miệng, ví dụ như SHIT, FUCK, KISS MY ASS .
Tôi không chỉ thấy một lần mà rất nhiều lần, có thể buột miệng thành tiếng chửi nước ngoài như thế, tôi dám khẳng định cậu đã sống ở nước ngoài một thời gian không ngắn
Giáo sư Lư lập luận:

Mặt Mộc thiếu gia cứng đờ, y bị sốc thật rồi, mắt mở to kinh ngạc nhìn giáo sư Lư, cực kỳ hoài nghi người này rốt cuộc có bị điên hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một người điên không thể có lối tư duy rành mạch như thế được
" Cậu đang hoài nghi tôi có bị điên hay không, đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư thu cánh tay ngăn Tiểu Mộc bỏ chạy lại, hai tay đút túi quần, tự đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời:" Điên và bệnh thần kinh không phải là cùng một khái niệm, đúng, tôi thừa nhận tinh thần của tôi có vấn đề, nhưng nhãn quang của tôi có vấn đề ..
Gia cảnh của cậu không tệ, là phú nhị đại, chưa bao giờ chịu khổ, đúng chứ
" Sai rồi, tôi là một người nghèo, không có gì hết
Mộc thiếu gia trả lời câu này mặt lạnh tanh:

" Cậu chỉ có thể lừa người khác thôi, không lừa được tôi đâu ..
Khi ăn cơm cậu gắp hành khô bị phi cháy ra, cả cuộng rau cũng không ăn mà bỏ lại, không phải tất cả mọi người đều có cái thói quen kén chọn như thế, cơm nước ở đây không hợp khẩu vị của cậu đúng không
Với cậu không khác gì cám lợn đúng không
Nhưng tôi nói cho cậu biết, cơm nước ở đây thuộc loại khá rồi đấy, không cần biết cậu là bệnh nhân hay người bình thường, nếu cậu là người nghèo thì dựa vào lượng công việc cậu làm mỗi ngày đã phải ăn ngon lành không để sót một chút nào mới đúng
Giáo sư Lư tự tin đưa ra phán đoán:

" Chuyện nghèo trong một đêm nhiều lắm, bây giờ tôi nghèo không được à
Bây giờ thần kinh của tôi không bình thường không được à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc thiếu gia bất an, rốt cuộc người này quan sát mình bao nhiêu lâu, có ý đồ gì với mình, bây giờ đối diện với vị giáo sư Lư này, y thà mình là một người bệnh thần kinh còn hơn:

" Được chứ, tất nhiên là được rồi ..
Mẹ cậu mất rất sớm phải không
Giáo sư Lư lại nói ra một câu nữa, khóe mắt phát hiện ra nắm tay Tiểu Mộc siết lại, ông ta ngay lập tức nói tiếp:" Xin lỗi, khơi lên tâm sự của cậu, nghĩa tử là nghĩa tận, tôi không hề có ý xúc phạm, hết sức xin lỗi
Mộc Lâm Thâm từ từ buông lỏng nắm đấm, im lặng suy nghĩ một lúc mới có vẻ tiếp nhận nói chuyện với giáo sư Lư như một người bình thường:" Đừng lên mặt với tôi, ở trong trường đại học Mỹ, những thiên tài điên nhiều lắm, loại quái nhân nào tôi cũng đã gặp qua rồi ..
Anh bằng vào vẻ mặt thay đổi của tôi để đoán ra mẹ tôi mất sớm, chẳng có gì lạ
Đối phương trước tiên nói một câu mang ý thăm dò, vẻ mặt của anh vừa mới để lộ ra chút manh mối, hắn sẽ biết ngay được mình nói đúng hay sai, đây là thủ pháp thường dùng của đám thầy bói và lừa đảo trên giang hồ
Hẳn là chính vẻ mặt của mình đã nói cho ông ta đáp án chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.