" Nhầm rồi, tôi nhìn thấy được từ sự tôn trọng của cậu với nữ bệnh nhân kia, chỉ vì cô ấy để lộ ngực khiến người qua kẻ lại nhìn thấy mà cậu không đành lòng, nghĩ cách để cô ấy cài cúc áo lại ..
Chậc, hẳn là cậu rất yêu mẹ, mẹ cậu cũng phải là một nữ nhân hiền từ, nên cậu mới có thiện cảm với nữ giới như thế
Nhưng hành vi kỳ quái của cậu nói cho tôi biết, mẹ cậu đã không còn trên đời nữa ..
Hoặc tôi có thể đưa ra phán đoán trực quan hơn nữa, nếu mẹ cậu mà còn sống, cậu sẽ không phải tới đây, dù cậu có bệnh nặng cỡ nào, một người mẹ yêu con sẽ giữ lại bên cạnh chăm sóc
" Thậm chí từ đó tôi còn nhìn ra được, quan hệ cha con của cậu bất hòa, từ đó có thể phản chứng, cậu yêu thương mẹ mình, cho nên không thể nào chấp nhận được sự thực có nữ nhân khác thay thế vị trí của bà ấy ..
Giáo sư Lư giống như tìm thấy một trò chơi thú vị, càng nói càng hăng, hết thảy như chỉ thuận miệng là có thể nói ra được:
Mộc thiếu gia lúc này không khác gì bị sét đánh, trước mặt y là một người xa lạ trăm phần trăm, không thể nào biết được thân thế của y, đến ngay cả người quen biết chỉ cũng chỉ có vài người biết được điều này, vậy mà chỉ dựa vào quan sát và suy luận, ông ta đã có thể nói ra đúng tám phần rồi
Người thế này có thể coi là điên sao
" Bất kể ông muốn làm gì, ông cũng sẽ không được toại nguyện đâu
Mộc thiếu gia mặc dù bị ông ta nói cho hoang mang, thậm chí kinh sợ, nhưng không vì thế mà y sinh ra ý nghĩ sùng bái, ánh mắt y còn dần dần có ác ý, nắm đấm cũng lần nữa từ từ siết chặt lại, nếu ông ta còn ngăn cản, y sẽ cướp đường bỏ chạy:
" Đúng rồi, đây mới chính là bản sắc của cậu, một hoàn khố thiếu gia không dễ dàng cúi đầu với người khác, vì thế cậu sẽ không chấp nhận bị giam cầm ở nơi này ..
Ha ha ha, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé, tôi là Lư Hồng Bác, cậu có muốn đào tẩu không
Tôi chắc là có, còn tôi đã có lý lịch bảy lần đào tẩu khỏi bệnh viện tâm thần đấy
Giáo sư Lư quay trở lại vấn đề ban đầu:
" Vì sao phải đào tẩu
Ông không phải là bệnh nhân tâm thần à, chính ông thừa nhận còn gì
Mộc thiếu gia không trả lời mà hỏi ngược lại:
" Tôi có bệnh tinh thần, nhưng vị giác và công năng tình dục của tôi thì không có bệnh ..
Con mẹ nhà nó chứ, ở cái nơi này không có rượu không có nữ nhân, cũng không có phòng vip, ăn uống thì tệ hại như vậy, làm sao mà tôi chịu được chứ
Giáo sư Lư vung tay phẫn nộ:
À, cái này thì Mộc thiếu gia vô cùng đồng cảm, đúng là gặp được tri kỷ rồi:" Đáng lẽ ra ông không cần nói nhiều như thế làm gì, riêng câu cuối cùng đã đủ sức thuyết phục rồi ..
Ông xem quần áo tôi mặc đi, thứ này ngoài kia đem làm giẻ lau tôi còn chê
" Vậy là chúng ta đã có chung nhận thức rồi
Giáo sư Lư mừng rỡ đi thẳng vào vấn đề:" Được, tôi không vòng vo nữa làm gì, cậu tính toán thế nào rồi
" Bác sĩ có 98 người, y tá hộ lý 62 người, bảo an 24 người, bệnh viện chiếm diện tích 106 mẫu, tường bao cao 2.35 mét
Tình hình bên ngoài thì tôi không biết gì hết, tôi lần đầu tiên tới nơi này, nhưng tôi biết, nếu dựa vào hai cái chân thì không chạy thoát được
Người ta nhảy lên xe truy lùng, kết cục của chúng ta là bị cho vào bao tải mang về
Mộc thiếu gia không tiết lộ hết tính toán của mình:" Ông thì sao, ông giải quyết vấn đề này thế nào
" Thôi đi, tôi biết cậu đã nhắm vào cái xe kia rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư hạ thấp giọng xuống, ánh mắt hướng về phía nhà bếp:
Mỗi ngày đều có một chiếc xe hàng mang rau tươi cùng với thịt cá trứng gà tới bệnh viện, đó là chiếc xe hiếm hoi ra vào nơi này định kỳ
Mộc thiếu gia không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, tiếp tục nói:" Vẫn còn mấy cái xe của bảo an, bọn họ phát hiện nhanh lắm, sẽ đuổi theo thôi
" Đây chính là nguyên nhân mà tôi nghiên cứu cậu thời gian qua, cậu là người có thể ra vào khu vực này
Thứ nhất, tôi có thể nói cho cậu biết, ngày mai ngày kia sẽ có mưa to, cơ hội tốt nhất chính là lúc đẩy xe thức ăn vào buổi sáng
Thứ hai, tôi có thể giải quyết được mấy cái xe cấp cứu
Thứ ba, điều cậu phải làm là khi ra ngoài đừng đóng cửa lại, cậu chỉ cần đưa chúng tôi ra khỏi khu này là được rồi
Giáo sư Lư xòe ba ngón tay ra:
" Làm sao tôi tin được ông được
Mộc thiếu gia hiểu rồi, mình có thể tự do ra vào khu vực này chính là chỗ dựa lớn nhất trong kế hoạch của ông ta, lão điên này cần phải dựa vào mình để thực hiện bước đầu tiên, cho nên mình mới lọt vào tầm mắt ông ta bị ông ta nghiên cứu:
" Ngốc Đản, tới đây
Giáo sư Lư vừa mới gọi một tiếng, tên cao lớn kia ở chỗ rẽ nghe thấy liền chạy tới ngay, ông ta căn bản không cần nói chuyện chỉ đánh mắt một cái, Ngốc Đản ngay liền khoe ra một con dao gài ở hông, còn có mấy thứ công cụ mài bàn chải đánh răng mà thành
Ông ta hất hàm:" Đủ chưa
Mộc thiếu gia mắt sáng lên, kỳ thực y cũng đang tính toán kiếm thứ gì đó để chọc bánh xe, nhưng chưa tìm ra được vật liệu phù hợp:" Đủ rồi
" Làm bằng tấm thép ở đế giày đấy, nhìn một cái là biết ngay cậu là dân ngoại đạo rồi, có khi không cần phải chọc lốp thủng lốp xe, chỉ cần vặn van xe ra là được ...
Giáo sư Lư đưa cánh tay ra:" Thế nào, cùng nhau đi chứ
Tất nhiên mình có phải là thằng tâm thần chuyên trốn trại đâu mà chuyên với nghiệp, Mộc thiếu gia nhìn tên trọc bộ dạng hung tợn, lại nhìn giáo sư Lư bề ngoài đạo mạo, thực chất gian trá, đưa tay ra bắt lấy
Chỉ cần thoát khỏi đây, có bắt tay với quỷ dữ thì y cũng chịu
" Lại đây, chúng ta phân công công việc một chút ..
Ngốc Đản, đưa những người tới nghe giảng qua một bên hát đi
Giáo sư Lư ra lệnh, Ngốc Đản lập tức nghe lời đi luôn:
Không bao lâu sau bài ca đa cấp đã vang lên rồi, năng lực chấp hành rất cao, đồng thời cũng khiến Mộc thiếu gia phải tò mò:" Giáo sư Lư, tên đầu trọc đó là ai vậy, vì sao cũng muốn bỏ trốn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn có bệnh không
" Hắn được đưa từ trại giam tới, đợi bệnh viện giám định xem có đủ năng lực để chịu trách nhiệm hình sự không ..
Tôi đoán chừng là hắn giả vờ để né tránh sự trừng phạt của pháp luật thôi, nên rất muốn thoát khỏi đây
Chúng ta đã hợp tác với nhau tôi cũng nói cho cậu rõ tình hình của tôi, cho tới bây giờ có bốn cơ cấu giám định uy tín nhận định rằng tôi bị tâm thần phân liệt cùng với chướng ngại nhận thức, chứng ám ảnh cưỡng chế ..
" Nói theo ngôn ngữ dân gian thì là tôi bị đa nhân cách, nhân sinh quan méo mó, nguyên nhân nằm ở chỗ, tôi luôn cho rằng kinh doanh đa cấp chính là sáng tạo vĩ đại nhất trên lịch sử phát triển của nhân loại
Bọn họ không biện luận lại nổi với tôi, cũng không cách nào ăn cản tôi ngày càng có nhiều người đi theo, thế nên họ tống tôi vào bện viện tâm thần
Than ôi, đây là cái thời đại đen tối
Giáo sư Lư cảm thán, nhìn thế nào cũng không hề giống người có bệnh:
Cơ mà nghe vào tai Mộc thiếu gia thì là vấn đề khác, y khẳng định, cái tên này thực sự có vấn đề về nhận thức, hơn nữa còn không nhẹ
Có điều chuyện đó không hề ảnh hưởng hai người họ ngồi xuống cùng nhau, mật mưu cuộc đào vong lớn điên cuồng ...