Nội Tuyến

Chương 48: Ông trời toại lòng người. (2)




Hai người này làm sao lại thông đồng với nhau nhỉ
Mộc thiếu gia hết nhìn Lư Hồng Bác đang hưng phấn diễn giảng, lại nhìn Ngốc Đản ngồi đó im lìm, làm y nghĩ không ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên Ngốc Đản này nếu đã không phải là thằng điên thì cung kính nghe lời giáo sư Lư như thế, rốt cuộc là vì lý do gì
Câu hỏi bất ngờ sinh ra đó khiến y không khỏi sinh ra lo lắng cho cuộc đào tẩu sắp tới
" Chạy ra ngoài được là đường ai nấy đi, nếu mày dám nói năng linh tinh, tao giết chết mày
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Mộc thiếu gia, y liếc mắt sang, bắt gặp ánh mắt tàn bạo như dã thú của Ngốc Đản, ánh mắt đó phối hợp với cái đầu trọc bèn bẹt, trên đầu còn có mấy vết xẹo khiến người ta phải khiếp sợ
Mộc thiếu gia đi nhiều kiến thức nhiều, biết cách ứng phó với loại này, cười nịnh bợ:" Vâng, đại ca, anh nói sao thì là như thế
Nịnh bợ không có kết quả, Ngốc Đản quay đầu đi, lại chăm chú nghe giảng
Đây là một phần tử nguy hiểm, không nên thăm dò nhiều, nếu không hắn sinh ra tâm tư giết người bịt miệng thì thảm, mình da non thịt mềm, tay chân mảnh khảnh thế này không chọc được vào người ta
Có điều Mộc thiếu gia ngồi một lúc vẫn không nhịn được dùng khóe mắt lén quan sát hắn
Tên Ngốc Đản đó ngồi nghe giảng mà nắm tay siết lại, toàn bộ cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp nổi từng khúc từng khúc một, trông như cái chân lừa, đồng phục bệnh nhân mặc trên người hắn là quá nhỏ, căng tới muốn bục chỉ rách ra vậy
Nhìn lực bạo phát không thua gì dã thú trên thân thể hắn, người ta phát hãi
Tiếng vỗ tay vang lên, Mộc thiếu gia di chuyển ánh mắt, lúc này tới thời gian nghỉ ngơi giữa giờ của giáo sư Lư
Nghỉ ngơi với ông ta mà nói chẳng qua là đổi một phương thức nói chuyện khác mà thôi, ông ta tay gõ nhịp, bắt đầu hát một bài ca khúc nổi tiếng, tên là Em có thể ôm anh được không
Ngoài kia trời đổ mưa, như lòng em đang nhỏ máu

Yêu anh lâu như thế, thực ra chẳng hề dễ dàng gì

Giáo sư Lư hát vô cùng cảm xúc, vừa hát ánh mắt vừa thiết tha nhìn lên trời, như thiếu nữ đang mong đợi tình nhân
Mộc thiếu gia biết ông ta đang đợi cơn mưa tới, đáng tiếc mưa chẳng thấy đâu
...
Chẳng phải tình yêu nào cũng đều có kết quả, không miễn cưỡng anh ở lại vì em nữa, trái tim không còn giữ lại chỉ thêm đau thương ..
Giọng giáo sư Lư càng lúc càng thê lương, dang hai tay ra vẻ mặt đau như đứt từng khúc ruột, giống như đang ôm ai đó
Buồn cười là đám bệnh thần kinh ở phía dưới, đều giống như bị cảm nhiễm, làm động tác giống hệt ông ta, cái tên thiếu năng trí tuệ cũng cười ngu ngốc ôm không khí
Mộc thiếu gia không khỏi này ra suy nghĩ, chẳng lẽ Ngốc Đản cũng như thế, quay đầu sang nhìn thử, hết cả hồn vía ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái tên Ngốc Đản đó cũng đang hát đầy thâm tình, cái bộ dạng đưa tay ra ôm tình nhân của hắn như gấu lớn đang siết chết sói cái trong vòng tay
Quá đáng sợ, đêm nay mình gặp ác mộng là cái chắc rồi
...
Em có thể ôm anh mắng anh, hãy để em khóc trên bờ vai của anh
...
Nếu như hôm nay chúng ta phải chia ly, để em thống khoái khóc thành tiếng
...
Em có thể ôm anh mắng anh ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho em lần cuối gọi anh như thế ..
Tới đoạn cao trào, cứ hát cứ hát rồi đám thần kinh bắt đầu ôm nhau, chẳng hề phân già trẻ nam nữ, ôm vào lòng đều là người yêu, vừa ôm vừa ngâm nga hát, giáo sư Lư ôm "người yêu" càng thêm thâm tình
Cảnh tượng này khiến da gà da cóc Mộc thiếu gia nổi lên từng cơn, chống tay xuống đất, y bò, huy động cả tứ chi, cuống cuồng chạy khỏi cái chỗ điên khùng ấy
Fuck your mother, cứ nghĩ tới bị Ngốc Đản hoặc bị tên thần kinh nào đó ôm trong lòng, Mộc thiêu gia vừa sợ vừa buồn nôn, ngực nhộn nhạo, cổ họng ọe ra mấy lần liền rồi
Cứ thế bò ra tới góc tường mới đứng dậy, không ngờ uỵch một cái va phải người ta, trong lúc thần kinh thất thường, Mộc thiếu gia không kiểm soát tốt thân thể, loạng choạng lùi lại sau mấy bước
Nhìn một cái, ấy so Cố đại tẩu và bác sĩ Bạch lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này
Y cười lúng túng, hẳn là Cố đại tẩu nhìn thấy nên đem tình hình báo cho bác sĩ Bạch, cả hai đều nhìn y với ánh mắt quai quái
Bác sĩ Bạch bảo Cố đại tẩu đi được rồi, đợi bà chị đó đi xa mới hiếu kỳ hỏi Tiểu Mộc:" Sao thế, cậu thích đa cấp rồi à
" Làm gì có chuyện đó chứ, tôi chỉ tò mò ông ta thao túng người khác thế nào thôi … giờ tôi hối hận rồi, sợ chết đi được
Mộc thiếu gia quay đầu chỉ chỉ, đám người đó vẫn còn ôm ấp nhau hát thống thiết, quá rợn người:

" À, thế thì tốt, nếu ở trong bệnh viện tâm thần, cậu lại bị một người tâm thần tẩy não, thế thì đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ đấy
Bác sĩ Bạch yên tâm rồi, vẫy tay bảo Tiểu Mộc đi theo mình, do dự điều gì đó, rất lâu sau mới hỏi:" Nghe Cố đại tẩu nói, mấy hôm nay cậu tham gia hoạt động cùng bọn họ à
Mộc thiếu gia sớm biết thế nào cũng phải đối diện với câu hỏi thế này, y có chuẩn bị trước rồi:" Vâng, dù sao trong đó cũng có vài người nói chuyện lưu loát
" Thế cậu với bọn họ nói chuyện gì
Bác sĩ Bạch hỏi:

" Thì ca hát, hô khẩu hiệu, nghe giảng bài, còn có thể làm gì được nữa
Người ta giảng bài công khai không thu phí mà, bây giờ có chương trình học lương tâm như thế thật không phải dễ dàng
Mộc Lâm Thâm cố ý nói đùa đùa thật thật, đem so ra thì tên bác sĩ nhìn có vẻ hiền từ này còn đáng hận hơn đám bệnh nhân tâm thần:

" Đừng để bị bọn họ đầu độc đấy, Lư Hồng Bác là một tên đa cấp lão luyện, ông ta bị cảnh sát đưa vào đây cùng với cả một ổ đa cấp, làm đa cấp thành tâm thần phân liệt mất rồi
Lúc mới tới bệnh viện, ông ta đứng ở cửa nói suốt cả ngày không dừng, nhưng chỉ cần dừng lại, tâm trí ông ta cũng không khác gì người bình thường
Đó là đặc trưng điển hình của rối loạn nhận thức và tâm thần phân liệt ..
Bác sĩ Bạch nhắc tới Lư Hồng Bác cũng không khỏi cảm khái, dù là ở bệnh viện tâm thần không bao giờ thiếu những chuyện lạ đời, là nơi hội tụ của đủ thứ điên rồ, vị giáo sư Lư đó vẫn cứ là một kỳ nhân:

" Anh quá lo rồi, ông ta phát triển tuyền dưới toàn người bệnh thần kinh làm cái gì cơ chứ, chẳng qua là giết thời gian thôi mà
Mộc Lâm Thâm hạ thấp việc làm của giáo sư Lư xuống, bảo vệ đồng bọn, huống hồ phần nào y cũng nghĩ thế:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.