"Ở Hà Lan hút cần sa, đi chơi phố đèn đỏ đều là hợp pháp, cáo thằng nhãi ranh đó chứ, mỗi tháng chụp vài bức tranh rồi xin tiền tôi ..
Tôi tới đó mới biết, chỗ nó ở đến cái bút vẽ cũng không có, học nghệ thuật cái gì, có mà học, học ..
Mộc Khánh Thần đã không còn sức mà đánh giá nữa
Phùng Trường Tường toát mồ hôi hỏi tiếp:
"Sau đó nữa thì ..
"Tôi bảo nó xéo về, nó sống chết không về, muốn tới Mỹ học, tôi nghĩ nó mà về thì cũng chỉ gây thêm chuyện thôi, nên nghĩ, hay là để mới trường khác xem sao, biết đâu thay đổi được ..
Thế là lại cho đi du học, học học cái gì chứ, chỉ là đốt tiền trong nhà mà thôi
Mộc Khánh Thần định vỗ bàn nhưng thu tay kịp, chỉ là cảm xúc này không thể không phát tác, chuyển thành vỗ đùi, vỗ tới chính ông ta cũng rất tây:
Mặc dù Phùng Trường Tường đã rất cố gắng tìm ra điểm sáng trên người Tiểu Mộc, nhưng mà thực sự là tìm không ra được, hắn đè bặt xem lại tài liệu, bằng tốt nghiệp là của trường Abraham Lincoln University, nghe quen quen, hắn bắt giác lẩm bẩm tên trường:
"Abraham Lincoln University à, ngôi trường này, hình như là rất có tiếng thì phải ..
Lúc này mặt Mộc Khánh Thần còn khó coi hơn cả làm ăn lỗ sạch gia sản, xua tay:
"Đừng nhắc tới nữa, thời gian trước tôi đi hỏi người trong nghề mới biết, họ nói, cái bằng này chỉ cần trả tiền là họ cấp, bất kể là người hay là chó
Phùng Trường Tường cũng a một tiếng, hắn nhớ ra rồi, cái trường đó thậm chí cấp luôn bằng trực tuyến, là thứ trường chuyên lừa gạt mấy cha mẹ Châu Á ham hư vinh, lóa mắt vì nước Mỹ
Lão Mộc sa sụt cúi đầu, từ hy vọng rồi tới tuyệt vọng, tới đây thì đặt dấu chấm hết rồi
Phùng Trường Tường cũng không nói gì được nữa, ánh mắt nhìn Mộc Khánh Thần chứa đầy cảm thông và thương xót, thậm chí không nói hồi tiếp, khiến người làm cha này xấu hổ, đau khổ, thương tâm ..
Mộc Lâm Thâm
Bút di chuyển trên giấy khẽ viết ra ba chữ này, Phùng Trường Tường dùng ngôn từ đơn giản nhất để phác họa ra đặc trưng tính cách của Mộc Lâm Thâm: Phô trương, nổi loạn, cố chấp, ngang ngạnh
Toàn bộ đám phụ nhị đại bề ngoài ngọc ngà bên trong cặn bã đều có tính cách chung thế này, nhưng vẫn dễ đo loại tính cách này sinh ra thì lại muốn nhìn muốn về
Suy nghĩ chốc lát, ánh mắt hắn nhìn Mộc Khánh Thần rồi lại thêm vào hai đánh giá nữa: Lười nhác, ỷ lại
Có một người cha tận tâm thế này, muốn con cái cắn cự chịu khổ là rất khó, muốn không ỷ lại cũng không được
Tựa hồ chừng đó còn chưa đủ để miêu tả được con đặc biệt này của Mộc Khánh Thần, bác sĩ Phùng suy nghĩ rồi lại thêm vào: Tâm lý phát triển méo mó, thiếu trải nghiệm bản thân
Hắn đi ngược lại truy ra quá trình trưởng thành của Mộc Lâm Thâm: Mất đi người thân, gia đình đơn thân, cha bận rộn làm ăn, lại có người mới, đây hẳn là căn nguyên tạo thành sự nổi loạn, cố chấp, khác biệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nội tâm cô độc và ý lại, luôn khiến chàng trai đó làm ra những chuyện khác thường, không phải là hư hỏng sa đọa, mà ngược lại đó là lời kêu cứu của một trái tim cô độc và tổn thương
Đáng tiếc, không ai hiểu được, cho nên những hành vi đó chẳng được ai quan tâm, chỉ khiến người ta ghét bỏ và xa lánh
Kết quả càng đẩy cậu ta đi xa hơn, tìm kiếm sự tồn tại của bản thân thông qua những hành vi vượt ngoài sự ước thúc đó
Thế nhưng người cha vì quan tâm thái quá, còn cung cấp điều kiện để cậu ta thoải mái phóng thích sự ương ngạnh trong lòng
Đây là sai lầm chung của rất nhiều cha mẹ trong nước chứ không phải chỉ riêng Mộc Khánh Thần, thấy con cái có vấn đề liền đưa ra nước ngoài, hi vọng sẽ tốt hơn
Một người đang gặp đủ loại vấn đề, đẩy họ vào môi trường xa lạ lại phải đối diện thêm với vô số vấn đề mới, làm sao tình hình có thể tốt hơn được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhiều khi hắn không thể hiểu nổi logic của những bậc cha mẹ đó
Phùng Trường Tường đặt bút xuống, khi ngẩng đầu lên thì Mộc Khánh Thần đang nhìn hắn đầy kỳ vọng
Lão Mộc nơm nớp nói:
"Bác sĩ Phùng, Lão Ngô giới thiệu tôi tới đây, anh nghĩ cách giúp tôi đi, nó sắp ép tôi phát điên rồi
"Con trai anh về nước cũng gần được nửa năm rồi nhỉ, trong thời gian đó anh đã làm những gì
Ý tôi là anh đã làm gì cho con trai anh, không hỏi việc riêng của anh
Phùng Trường Tường không nói ra cách xử lý mà đặt thêm câu hỏi:
"Tôi đến gặp mặt nó một lần còn khó chứ nói gì tới làm được gì, bây giờ tôi hỏi hắn vô cùng, nghĩ lại thực sự không nên đưa ra nó ra nước ngoài
Lão Mộc buồn phiền nói, ông giải thích, con trai ông ở máy quốc gia liên trong nhiều năm, hai cha con trừ xưng hô ra thì đã như người dưng nước lã rồi, sợi dây kết nối quan hệ duy nhất chỉ còn lại một chuyện mà thôi:
Chuyện này bác sĩ Phùng chẳng nghĩ cũng nói ra được:
"Đòi tiền
Chắc chắn là thế rồi
Mộc Khánh Thần cũng gật đầu khẳng định
Nó trừ tiêu tiền ra thì không biết làm cái gì hết, quần áo ngày thay ba lần, đi mua sắm còn chăm chỉ hơn cả nữ nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi đồng, đồng hồ, túi xách có thể đổi đây nửa cái xe
Không thì đi bar tán gái, thay bạn gái cũng nhanh như thay quần áo ..
Ôi, tôi thật là khổ, con nhà người ta đi du học về mang theo học vấn, nó thì mang về một đống vấn đề
Không đi học thì lấy đâu ra học vấn mang về, bác sĩ Phùng lại hỏi:
"Ông chủ Mộc, anh đã từng nghĩ tới hạn chế cậu ấy một chút về mặt kinh tế chưa
"Không chê rồi, tôi không chê một cái thì nó tự nghĩ cách, không phải đem xe của tôi đi cầm thì cũng lấy danh nghĩa của tôi đi vay tiền, sau đó rồi lại có tới tìm tôi đòi tiền, tôi không thể mất mặt với nó mới đi được
Mộc Khánh Thần không chống ra ngoài nữa
Theo như tòa án kể, thằng bại gia từ đỗ về chưa tới nửa năm, dám cho vay tín dụng với cho vay nặng lãi ở trong thành phố gần như đều quen biết con trai ông ta
Chuyện trên đời là thế, con vay tiền, cha trả nợ, không phải là thiên kinh địa nghĩa à
Có người cha làm ăn lớn như thế, đám chủ nợ còn tranh nhau cho y vay tiền ấy chứ, căn bản không khống chế nổi.