Nội Tuyến

Chương 51: Cướp đường cắm đầu chạy. (1)




Ánh bình minh dần dần lọ rạng trong cơm mưa rả rích, thật khó nói là trời đang sáng lên, nhưng sáng rồi, một buổi sáng mưa to, tạm thời phá vỡ trật tự thường ngày của bệnh viện chuyên khoa tâm thần Vị Nam
Lịch trình không đổi, 7 giờ ăn sáng, 6 giờ 15 phải phải bắt đầu làm việc
Trước 6 giờ, chiếc xe vận chuyển lương thực sẽ tới bệnh viện, đầu bếp và phụ bếp phải tranh thủ thời gian rỡ hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay xe tới muộn một chút, có lẽ là do mưa, Mộc Lâm Thâm không thấy được qua vị trí cửa sổ của mình, nhưng y nghe thấy được tiếng động cơ quen thuộc
Hít sâu một hơi, trấn áp cảm giác nôn nao trong lòng, y ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh
Những người mắc bệnh nhẹ, đồng thời được chứng thực không có khả năng gây nguy hiểm, phòng bệnh được trông coi tương đối lỏng lẻo, Mộc thiếu gia là một trong số đó
Đám người có kỷ luật nghiêm ngặt do giáo sư Lư chỉ huy cũng có được ưu đãi này, nên khi y ra ngoài cửa thì giáo sư Lư đã cùng bọn họ tụ họp ở trong đại sảnh rồi
Ông ta nháy mắt ra hiệu với Mộc Lâm Thâm một cái, y liền tìm kiếm Lão Bố, hết thảy sẽ bắt đầu từ ông già Bolshevik này
" Lão Bố, Lão Bố, bác còn nhận ra tôi không
Mộc Lâm Thâm chặn Lão Bố vừa mới bước ra cửa, Lão Bố ngơ ngác nhìn y, đây mới là người có vấn đề tâm thần thực sự, căn bản không còn nhớ gương mặt của y nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều Mộc Lâm Thâm đã có cách, đứng nghiêm nói:" Tôi là người do cấp trên phái tới
Lão Bố vẫn ngây ra, ánh mắt có tiêu điểm hơn, hình ảnh này hình như có xuất hiện trong ký ức, cho nên hoài nghi nhìn y:

Mộc Lâm Thâm liền dùng tuyệt chiêu, thấp giọng hát, tuy nhỏ nhưng lời ca rõ ràng:

Vùng lên, hỡi các nô lệ ở thế gian

Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian, vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn
Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quyết phen này sống chết mà thôi
Lời ca bi tráng thê lương của Quốc tế ca làm sắc mặt Lão Bố dần trở nên trang trọng, sau đó phát ra tiếng thút thít, nước mắt rưng rưng, nhưng thân thể thẳng tắp, đầu ngẩng cao tỏ lòng kính trọng với lý tưởng
Mộc Lâm Thâm cảm giác hơi sai trái, vẫn nghiêm túc nói:" Cấp trên muốn phái cho đồng chí một nhiệm vụ quan trọng
" Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, xin tổ chức khảo nghiệm tôi
Lão Bố trang trọng đáp:

" Sau khi trời sáng, tổ chức sẽ phái người thẩm tra với những người vi phạm kỷ luật ở phòng 202 tầng 2, nhiệm vụ của đồng chí là, trước khi người của tổ chức tới, đồng chí phải chặn bọn họ ở cửa cầu thang ..
Đồng chí đã hiểu chưa
Phàm là người ăn mặc không giống với chúng ta đều không phải là người mình, là phần tử chống đối
Mộc Lâm Thâm nói:

" Hiểu
Lão Bố hiểu được mệnh lệnh đơn giản này:

Mộc Lâm Thâm vung tay:" Đi đi, nhất định phải chặn bọn họ lại
Người có lý tưởng sẽ không đòi hỏi điều kiện, Lão Bố chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, giống như tuyên thệ xuất chinh, chạy lên trên cầu thang, đứng đó với vẻ mặt kiên trinh bất khuất
Kế hoạch bắt đầu rồi sẽ không thể ngừng lại, Mộc Lâm Thâm hai tay che đầu đội mưa chạy ra ngoài cửa, vẫy vẫy tay trước camera giám sát, ra ngoài làm việc
Toàn bộ khu phòng bệnh chỉ một mình Mộc Lâm Thâm có ưu đãi này
Cửa cạch một tiếng mở ra, y ra ngoài, sau đó gài một cục đá đã chuẩn bị từ trước, cánh cửa liền ở trạng thái đóng dở dang, để lộ ra một cái khe hở
Ngốc Đản ở trong đại sảnh nãy giờ nhìn chằm chằm về phía cửa, không chậm một giây, hắn lao ngay ra, chạy nhanh tới bên tường bao, mượn đà quán tính nhảy lên bám vào tường
Dao vung lên một cái, đường dây nối với camera giám sát ở cổng bị cắt đứt
Quá nhanh, tên đó cứ như dã thú, sự hung hãn của hắn làm Mộc Lâm Thâm khiếp sợ, thứ hung nhân này thả ra ngoài xã hội khác gì con sói trong bầy cừu chứ
Màn hình giám sát ở phòng trực ban đột nhiên đen xì, bảo an chưa nghi ngờ gì, cho rằng là sự cố, nhìn ra ngoài cửa sổ không có gì khác thường
Một người uể oải đứng dậy, định xuống xem thế nào, không ngờ chưa đi được bao xa thì bị Lão Bố chặn lại
Lão Bồ cười gằn, rống lên:" Chột dạ cho nên muốn chạy trốn chứ gì
Không được đi đâu hết, ngoan ngoãn quay về, đợi tổ chức tới thẩm tra
" Được, được, đừng kích động, tôi quay về
Bảo an chẳng hiểu gì, song không đôi co với kẻ điên, về phòng nhấc điện thoại nội bộ lên, định gọi cho y tá tới xử lý, thật lạ, không gọi được:

Âm mưu tiến hành thuận lời, giáo sư Lư đã dẫn đám thành viên đa cấp đội mưa nối nhau ra khỏi cửa điện tử, cơn mưa che khuất tầm nhìn, Ngốc Đản ở bãi đỗ xe nhét mảnh vụn túi ni lông vào lỗ khóa
Loại khóa này sau khi bị cắt đứt nguồn điện thì chỉ có thể dựa vào chìa khóa để mở ra, nhưng lỗ khóa đã bị bịt kín rồi, đừng hòng mở được, muốn đợi cấp điện trở lại à
Thế thì đủ thời gian cho bọn họ hành động rồi
Làm xong những việc đó Ngốc Đản chạy nhanh tới nơi đỗ mấy chiếc xe cấp cứu, phải xì hơi phá lốp xe, ngăn cản truy binh đuổi theo
Mưa có vẻ lớn hơn, giáo sư Lư đang hô hào gì đó với đám bệnh nhân tâm thần, cả đám giơ tay lên reo hò, sau đó ùa ra ngoài sân, chạy tản mác khắp nơi, đã có người cởi quần cởi áo tắm mưa rồi
Lại hoàn thành thêm một mắt xích nữa trong kế hoạch, vẫn chưa thấy bảo an hay y tá có bất kỳ hành động gì, giáo sư Lư phất tay dẫn đoàn đa cấp mười mấy người diễu võ giương oai đi về phía bếp
Mưa rất to, ra ngoài chúng là ướt rồi, ai nấy đầu mặc áo mưa khẩn trương rỡ hàng, đột nhiên một đám bệnh nhân thần kinh hùng hổ xông tới, lảm tất cả trố mắt, bệnh nhân nổi điên tập thể rồi
" Mang cả họ đi à
Mộc Lâm Thâm hết hồn chạy tới, thế này thì khó lắm:

" Ha ha, không có hi sinh thì lấy đâu ra thành công, cậu mau mau lấy chìa khóa lái xe đi ..
" Giáo sư Lư vuốt nước mưa trên mặt nói nhanh, sau đó ông ta giống như đột nhiên phát bệnh, rướn cổ mở to miệng dùng âm điệu cao nhất hát ra bài Em có thể ôm anh được không:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.