Cánh cổng sắt ngăn cách thế giới tự do đã không còn nữa rồi, méo mó nằm đó như đống sắt rỉ, chỉ hận chiếc xe chở hàng cũng không thấy đâu, con đường nhỏ đổ bê tông chỉ có nước mưa đập xuống liên hồi, hiển nhiên là người ta chuồn mất rồi còn đâu
Nếu không có xe đừng nói mưa lớn thế này, bình thường muốn chạy bộ bỏ trốn cũng là nằm mơ nói mộng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư tuyệt vọng, tin tưởng nhầm người, thằng nhãi ranh khốn kiếp đó, nếu sau này còn gặp lại …
Ngốc Đản đột nhiên nắm tay ông ta kéo mạnh, chạy thục mạng, hét to át tiếng còi cảnh báo:" Chạy thôi, dù sao bọn họ cũng không còn xe nữa, chúng ta chạy thẳng vào rừng trốn, rừng núi rộng lớn như thế, có gọi thêm cả trăm người nữa cũng không đủ đâu, nói không chừng thoát được thì sao
" Đản à, may mà gặp được người bạn trượng nghĩa như cậu, thói đời này chẳng mấy người tin tưởng được nữa
Giáo sư Lư cảm động vô cùng, vừa mở mồm bị gió thổi nước mưa đầy miệng, vừa chạy vừa nói, giọng chẳng nghe rõ:
" Trượng nghĩa cái chó, ông đã hứa cho tôi hai vạn, nếu không trả tiền, lão tử cho ông vào bao tải ném trở lại
Ngốc Đản nhổ nước mưa ra khỏi miệng, tên này thẳng tính, không thèm cái danh trượng nghĩa hão, đầu thi thoảng quay lại phía sau, đám bảo an đang la lối đuổi theo:
" Vậy thì trước tiên cậu phải đưa ta thoát đã ..
Khụ khụ ..
" Con mẹ nó, chỉ có nhảy lên xe thôi mà ông cũng làm không nên hồn, còn tránh ai được chứ, không phải tại ông thì ..
Ôi, ĐM ..
Hai người đang chạy hộc tốc đồng loạt dừng bước, trong màn mưa trắng trời, chiếc xe hàng kia đi rồi không ngờ còn quay lại, như con hung thú xe lao thẳng về phía bảo an đang đuổi phía sau hai người
Cách mấy chục mét, Mộc thiếu gia thò đầu ra ngoài, mặt mày dữ tợn quát:" Tránh ra, tránh hết ra, lão tử là bệnh nhân thần kinh, có đâm chết người cũng không phải chịu tội đâu, đừng dại chết uổng
Cái xe hàng sau mấy lần xô vào cửa sắt đã móp mép xộc xệch hết cả rồi, xe chạy phát ra tiếng động hết sức không bình thường, đã thế lại còn lái bởi một thằng điên, ai mà không sợ vỡ mật
Đảm bảo an cuống cuồng chạy sang bên né tránh
Không ngờ chiếc xe cua một vòng lớn, dừng lại trước mặt Lão Lư và Ngốc Đản
Mộc thiếu gia thấy bọn họ vẫn còn đứng đực mặt ra như hai thằng ngốc thì điên tiết:" Muốn ăn dùi cui điện rồi nhét vào bao tải à
Còn không mau nhanh lên đi
À, cứu binh tới rồi, hai người mừng khôn xiết, cuống cuồng leo lên khoang xe, còn chưa ngồi vững Mộc thiếu gia đã đạp ga, uỳnh uỳnh chạy qua cửa sắt dúm dó, nghênh ngang bỏ đi
Cuộc đào vong từ lúc bắt đầu tới khi ba người lên xe mà đi chỉ diễn ra trong mười mấy phút, đợi tất cả y bác sĩ tụ tập đông đủ, đồng loạt xuất quân khống chế bệnh nhân đang làm loạn, mở được cánh cửa bị phá hoại thì đã là nửa tiếng sau rồi
Bác sĩ Bạch vội vàng chạy ra, nhìn cánh cửa sắt sụp đổ, bánh bốn chiếc xe cấp cứu bẹp dĩ, bảo an bị thương hai người, khắp sân vẫn còn bệnh nhân gào thét trong mưa, cảnh tượng bốn bề tan hoang làm miệng ông ta đắng nghét không biết tỏ cùng ai
Phía trước chỉ thấy nước mưa che tầm nhìn, đối phương đã đi từ lâu, giờ muốn đuổi theo cũng đã quá muộn rồi
Đồn công an đương địa đã được gọi điện báo tin, bọn họ huy động xe đuổi theo, hai tiếng sau có mấy chiếc xe cảnh sát tới bệnh viện chuyên khoa thần kinh
Đối với bệnh viện chuyên khoa cấp tỉnh này, phương thức bảo vệ chỉnh thể có thể so với nhà tù quy mô nhỏ, vậy mà để ba bệnh nhân tâm thần cướp xe bỏ trốn làm bọn họ không sao tin nổi
Phía cảnh sát lập tức tổ chức cuộc họp an toàn, tập trung hết bảo an tới tra hỏi quá trình xảy ra sự việc, hơn nữa sự thể rất nghiêm trọng, Lư Hồng Bác là danh nhân nhiều lần bị hệ thống công an đả kích, một người khác tên Trương Cuồng biệt danh Ngốc Đản cũng là nghi phạm đang đợi xác định năng lực chịu trách nhiệm pháp luật
Để loại người thế này trồn thoát, ẩn họa cho xã hội lớn thế nào không nghĩ cũng biết
Kết quả thảo luận là, tạm thời phong tỏa tin tức, tăng cường tìm kiếm tung tích, để tránh gây ảnh hưởng xấu ngoài xã hội
Ngoại lệ duy nhất là có thêm một nhân vật nhỏ, họ Lâm tên Mộc Sinh, khi hồ sơ được đặt trước mặt một đám cảnh sát, những nhân vật quen đọc món hồ sơ tài liệu giấy tờ nhìn một cái đã thấy vấn đề, thân phận này là giả
Quả nhiên nhập thông tin vào hệ thống hộ tịch, tra ra đặc trưng tướng mạo căn bản không phù hợp, thế này không ổn rồi, sao lại có một người giả mạo lý lịch trà trộn vào bệnh viện tâm thần thế này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải chăng là nội gián bên ngoài cái vào hòng tổ chức cuộc đào thoát này
Phía cảnh sát nhanh chóng tra ra, người tiếp nhận bệnh nhân này nhập viện, làm hồ sơ cho y chính là bác sĩ Bạch
Tức thì giám đốc bệnh viện thông báo cho bác sĩ Bạch tới phòng họp, bác sĩ Bạch vừa lo lắng trùng trùng tới nơi thì bị hai cảnh sát khống chế ngay lập tức
Sau một phen tra hỏi đã nhận định, bác sĩ Bạch nhận tiền bẩn, hiệp trợ hai nhân vật nguy hiểm bỏ trốn
Hậu quả hết sức nghiêm trọng, mấy cảnh sát áp giải bác sĩ Bạch lên xe đưa đi, nghe nói là phải chịu trách nhiệm pháp luật rồi
Bốn tiếng sau, mưa ngớt, chiếc xe hàng phá tan trùng vây trốn thoát dần dần đi chậm lại, Mộc thiếu gia lái xe vừa mới từ cơn hưng phấn dần bình tĩnh lại, sáng còn chưa ăn gì cả, bây giờ đã vừa đói vừa mệt rồi
" Đi mau lên, làm gì thế hả, cảnh sát đuổi theo thì làm sao
Giáo sư Lư đánh mất sự ung dung nhàn nhã thường ngày, sốt ruột thúc giục:
Mà dù vẫn giữ sự ung dung nho nhã đó thì không lừa ai được, vì cái mặt ông ta bị đánh sưng lên gấp đôi rồi chứ sao, mũi còn nhét lá rau xanh để cầm máu, trông hết sức buồn cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chưa bao giờ thấy vị giáo sư luôn tinh thần ngời ngời lại khốn đốn như thế, Mộc thiếu gia cũng bực mình nói:" Sắp hết xăng rồi, nếu trên người các ông mà không có tiền đổ xăng thì chỉ đi được vài kilomet nữa thôi
" Không đúng, từ bệnh viện đi tới Trường An chưa mất tới bốn tiếng
Giáo sư Lư ngớ ra, nhìn bốn phía không thấy có chút dấu hiệu nào chứng tỏ là bọn họ đã tới gần thành phố từng huy hoàng nhất lịch sử Trung Quốc này:
Đây là nơi nào thế?