Bốn bề hoang vu, ngoại trừ con đường dưới chân ra thì chẳng thấy có chút dấu hiệu nào của thế giới hiện đại, cách đó không xa, nước sống cuồn cuộn chảy, sông khá hẹp, chỉ chừng vài mét, nước liên tục đập vào vách bên bờ bắn tung tóe, cảnh tượng hùng vi
Bên kia bờ sông là vách đá lởm chởm, nhìn xa xa chỉ thấy núi non nối tiếp, che mất tầm nhìn, lại nhìn về phía bên này đường là khu rừng nguyên sinh kéo dài bất tận
Đằng sau cái đầu của Lão Lư vươn ra thêm một cái đầu ngó nghiêng xung quanh, chính là Ngốc Đản, hắn vừa mở mồm ra là chửi:" Nhầm đường mẹ nó rồi, đây là hướng đi Hán Trung mà
“ Hán Trung à
Không thể nào, chúng ta ở Đồng Quan, làm sao …” Giáo sư Lư ngỡ ngàng hét vào mặt Tiểu Mộc:” Làm thế quái nào mà cậu chạy được từ Đồng Quan tới Hán Trung thế?”
“ Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Mộc Lâm Thâm bực mình, y có phải là người vùng này đâu mà biết đường xá, lúc đó thoát khỏi bệnh viện kia chỉ biết cắm đầu mà chạy thôi, trời mưa to, thấy phía trước có đường là y đi thôi, còn phân biệt gì nữa:
" Chết rồi, đây không phải Trường An, làm sao bây giờ
Giáo sư Lư hơi cuống, chuyện này nằm ngoài phạm vi năng lực của ông ta rồi, quay sang trách Ngốc Đản:" Sao cậu không nói sớm, sắp hết xăng mới nói thì ích gì
" Ông tưởng lão tử là máy dẫn đường à, tôi cũng vừa mới nhìn thấy thôi
Lục đục nội bộ rồi, Ngốc Đản quát lại:
Thành phố Hán Trung, 15 km, một mũi tên lớn trên tấm biển chỉ phương hướng, Mộc thiếu gia nhìn thấy một cái liền đạp phanh, xe phát ra tiếng kin kít, giật cục mấy lần liền mới dừng lại
Bọn họ đã chạy liền một lèo hơn 200 km, từ cơm mưa tầm tã cho tới giờ đã biến thành mưa phùn lất phất, nhưng trước mặt vẫn là núi non trùng điệp nối tiếp nhau, chỉ có một con đường quốc lộ chạy xuyên qua sơn cốc kéo dài tưởng như bất tận
Giáo sư Lư vội hỏi:" Sao, cậu nghĩ ra cách gì rồi à
" Có cách gì mà nghĩ chứ, tôi đói meo rồi đây này
Mộc thiếu gia xoa bụng, nói không phải khoe chứ, bao năm qua Mộc thiêu gia rèn rũa lên nhiều thói quen tốt chăm sóc giữ gìn sức khỏe, đó là ăn uống đúng giờ, cái bụng đang báo, tới giờ ăn rồi:
" Đừng nhìn tôi, tôi cũng đang đói đây ..
Bây giờ là tháng năm tháng sáu mùa giáp hạt, ngoài ruộng cũng chẳng có gì mà ăn đâu
Lư Hồng Bác dựa vào thành xe khép mắt lại, tận hưởng niềm vui trốn thoát, chạy tới tận nơi này tuy hơi ngoài dự liệu, được cái an toàn rồi, đến bọn họ còn không biết mình chạy tới đâu nói gì người truy đuổi chứ, cứ nghĩ thằng nhãi chẳng hiểu thế nào mà chạy xuyên Tần Lĩnh tới được Hán Trung, ông ta lại buồn cười, đám cảnh sát đang tìm kiếm mình chắc đang như ruồi mất đầu chạy khắp nơi:
Ọc, ọc, ọc ..
Lại thêm một cái bụng nữa sôi lên hưởng ứng cơn đói
Có tiếng gặm thức ăn rau ráu, Mộc thiếu gia nhìn qua ô cửa sổ nhỏ thông tới khoang sau, tức thì hưng phấn nhảy khỏi buồng lái chạy ra khoang sau
Rừa mở cửa thùng xe liền thấy Ngốc Đản đang cầm một quả dưa chuột ăn ngon lành, may quá, thức ăn trên xe vẫn chưa bốc rỡ hết
Ngốc Đản thuận tay ném một quả dưa chuột tới, Mộc thiếu gia bắt lấy ngay, khỏi nói hưng phấn thế nào
Rắc một cái cắn cả miếng dưa chuột lớn, lần đầu tiên cảm thấy ngay cả dưa chuột sống cũng là món ăn ngon như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai tên mặt vẫn còn vết bùn ngồi xổm bên đống rau củ nhặt ăn, thật giống cảnh tượng bên trong sở thú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư nghe thấy bọn họ ăn ngon lành không chịu nổi, vứt luôn hình tượng đi, bò tới cướp lấy một quả dưa chuột gặm luôn, vừa ăn vừa nói:" Đáng lẽ tối hôm qua phải ăn nhiều thêm một chút, nếu không chẳng tới mức đói thế này
Mấy quả dưa chuột vào bụng, mọi người tỉnh táo hơn không ít, có điều ngay lập tức nhận ra vấn đề mới, cả ba bọn họ đều mặc đồng phục bệnh nhân, giáo sư Lư và Ngốc Đản thậm chí chạy mất cả dép, bây giờ còn đang đi đất kia kìa
Vấn đề khó khăn hơn nữa là cả ba đều nhẵn túi, đến một xu cũng không tìm thấy được, nơi này đồng không mông quạnh, trước không thấy thôn, sau chẳng có làng, dù có nơi để đổ xăng cũng không có chỗ để tiêu tiền
Kế hoạch hình như chưa đủ chu đáo rồi, chỉ chuyên chú vào bỏ trốn cùng vấn đề phát sinh khi bỏ trốn, còn sau khi bỏ trốn thành công thì chưa nghĩ tới
" Di chuyển xe chặn đường, cướp cái là có ngay thôi mà, lái xe đi đường xa thế nào chẳng có tiền
Ngốc Đản hiến kế:
Chẳng ngạc nhiên, tên này bảo là không phải tội phạm cũng chẳng ai tin nữa, giáo sư Lư phủ quyết ngay:" Không làm thế được, với trí tuệ cướp đường của cậu, chạy không qua nổi hôm nay đã bị bắt về rồi
" Thế thì đổi biện pháp trí tuệ cao hơn chút nhé, cướp trạm xăng đi, nơi đó nhiều tiền hơn
Ngốc Đản tiếp tục đưa ra kiến nghị cao cấp hơn:
Giáo sư Lư tức hộc máu, hành vi này đúng là sỉ nhục trí tuệ của nhân loại, làm động tác phất tay áo nói:" Nhãi con không thể đồng mưu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói rồi nhảy xuống xe bỏ đi, cơ mà đi chưa được chục bước đã phải quay về, Ngốc Đản nằm nghiêng trên xe, Mộc thiếu gia ngồi dựa vào thùng xe, cả hai nhìn lão già cười đểu
Chứ sao nữa, nơi này bốn phía là rừng núi, đã vượt ra ngoài phạm vi năng lực của giáo sư Lư rồi, dù là thiên tài cũng phải có đất dụng võ mới thi triển được
Lư Hồng Bác lục lọi buồng lái kiếm được chai nước khoáng uống dở, mở ra đổ nước rửa mặt, một xuýt xoa liên hồi vì đau, luôn miệng chửi Cố đại tẩu ra tay tàn nhẫn
Sau đó ông ta lại mặt dày tới ngồi cùng hai người kia, bằng vào bộ dạng chân đất mặc đồng phục bệnh nhân này của ông ta, người ta gặp phải phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát, mình còm nhom ốm yếu thế này, người ta tóm lấy thì chắp cách cũng khó bay được
Để hóa giải xấu hổ, ông ta quay sang Tiểu Mộc nói:" Người anh em đúng là trượng nghĩa thật đấy, tôi cứ cho rằng cậu lái xe chạy mất bỏ lại chúng tôi rồi
" Đây chính là khác biệt văn hóa đấy, ở phương Tây đề cao tinh thần đội ngũ, không giống Trung Quốc thích chủ nghĩa anh hùng cá nhân
Mộc thiếu gia cười, kỳ thực nói chính xác ra là, y về nước chưa lâu, đi bao năm không hiểu chuyện trong nước nữa rồi, chưa kể đây là nơi y chưa từng tới, tốt nhất không nên đi một mình:
" Tôi thật cảm động quá, Lâm Tử nói đúng lắm, phải đề cao tinh thần đội ngũ ..
Cậu nói chính xác lắm, Ngốc Đản, cậu thấy sao
Đi cùng chúng tôi chứ
Lư Hồng Bác hỏi, theo kế hoạch thì chỉ cần thoát ra ngoài là đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau nữa, nhưng lúc này bọn không thể không lần nữa hợp tác: