Ngốc Đản đang bới thức ăn, chẳng thèm để ý tới Lão Lư, rau củ chưa rỡ hàng hết còn không ít, nhưng đa phần là thứ không ăn sống được, hắn to bằng hai người kia cộng lại, sức ăn tất nhiên cũng lớn, mấy quả dưa chuột chẳng bõ dính răng, đang bới xem có thứ rau nào ăn sống được hay không
Mà da hắn lại đen xì xì như thế, ngồi xổm trong làm người ta không khỏi liên tưởng tới hình ảnh con đại tinh tinh trong sở thú
Lúc này Mộc thiếu gia cũng nhận ra rồi, trong tình cảnh như thế này, hi vọng thoát được tuyệt cảnh đặt cả lên người con đại tinh tinh hung hãn đó, chỗ này trí tuệ bất lực, bạo lực lên ngôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại một phen xấu hổ nữa, không ngờ lúc ở bệnh viện tên Ngốc Đản đó bảo sao nghe vậy, vừa mới ra ngoài liền trở mặt ngay rồi
Lư Hồng Bác không giao lưu được với Ngốc Đản, tiếp tục bắt chuyện với Tiểu Mộc, ra sức khen:" Người anh em khá lắm, thiếu chút nữa là chúng ta không thoát được rồi
Biết ông ta đang lôi kéo đồng minh, hiện trong ba người, ông ta yếu thế nhất mà, Mộc thiếu gia không khách khí gì:" Không cần cám ơn tôi đâu, làm sao thiếu hai vị được, hai vị mới quan trọng chứ, tôi thì đáng gì
" Không thể nào, mày lại coi hai người bọn tao quan trọng hơn mày à
Ngốc Đản nhả miếng rau trong miệng ra, không tin lời Tiểu Mộc:
" Chứ còn sao nữa, người ta có bắt thì cũng bắt người quan trọng trước mà, anh và giáo sư Lư ..
Á ..
Mộc thiếu gia còn chưa hết lời thì đã bị Ngốc Đản đạp cho một phát, y nổi nóng, nhưng vừa nhìn cái thể hình của đối phương liền xì xuống tức thì, thứ súc sinh này ngang lắm, không cẩn thận là ăn đòn ngay:
Thương lượng không xong, hướng đi khó xác định, hết cách rồi bọn họ chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước thôi
Và đúng như Mộc thiếu gia dự liệu, xe đi thêm được chừng 10 km thì phát ra mấy tiếng tạch tạch tạch, xe chạy giật cục thêm mấy chục mét thì nằm im luôn, đồng hồ xăng về 0 rồi
Ba người bọn họ cố gắng vơ vét hết những thứ có thể ăn sống được rồi bỏ xe đi bộ, từ nơi này đã thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng thành phố, bọn họ tập tà tập tễnh đi bộ, đi tới mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, khi tới dưới một tấm biển chỉ đường cả ba thở hồng hộc dừng lại, không đi nổi nữa
Biển chỉ đường ghi: Thành phố Hán Trung, 2KM
Địa phương xa lạ, thành phố xa lạ, lại một lần nữa phải bắt đầu chuyến lữ hành mạo hiểm không thể dự liệu trước, Ngốc Đản và Lư Hồng Bác đều hưng phấn, Mộc thiếu gia thì không lạc quan gì, y lo lắng không biết mình còn cơ hội về Thượng Hải không, vì ở bên bộ đôi gian xảo và bạo lực này, bất cẩn một chút thôi, kết cục không đơng giản chỉ là đưa vào bệnh viện tâm thần thôi đâu
Đây là thành phố phương bắc, khác biệt rất nhiều với Thượng Hải, rõ ràng nhất là nhà không cao như thế, xe không nhiều như thế
Nếu nói Thượng Hải là thành phố mang rất nhiều dấu ấn phương Tây, ngay cả những ngôi nhà cổ thì đại đa số cũng là phong cách Âu hóa, nhưng ở nơi này, phóng mất nhìn tới thấy được mái cong cổ kính, nhà mái ngói lụp xụp
Đó là ấn tượng cuối cùng lưu lại trong mắt Mộc thiếu gia trước khi trời tối, tiếp ngay đó là bóng đêm buông xuống
Ban ngày bọn họ căn bản không dám vào thành phố, đợi tới hoàng hôn mới bắt đầu chọn những chỗ vắng vẻ mà đi, tới được rìa thành phố thì trời đã tối rồi
Hai đôi chân đất cùng với một cái dép lê nát, lại đi toàn đường xấu, tốc độ thực sự là quá chậm
Bọn họ trốn ở trong một khu nhà xây dựng dang dở đã bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, Mộc thiếu gia kiếm một chỗ ngồi xuống, chuyện đầu tiên y làm là kiểm tra lòng bàn chân đã phồng rộp của mình, mặt mày thống khổ, chỉ thiếu mỗi nước bật khóc gọi mẹ nữa thôi
Sống lớn như thế này, đã bao giờ phải chịu khổ như thế chứ
Mộc thiếu gia thở ngắn than dài, thực sự là hối hận lắm rồi, y đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân, mới đi được bao xa đâu chứ, mà đã gặp nhiều vấn đề thế này
Đến cả chuyện no cái bụng còn chưa làm được, đừng nói tới về nhà ..
Hơn nữa còn đi theo hướng ngược lại, bây giờ cách Thượng Hải càng xa
" Chà, xem chừng đại thiếu gia của chúng ta không chịu nổi nữa rồi
Ngốc Đản giễu cợt, hắn đi chân đất mà chẳng sao cả, ngồi xuống theo thói quen sờ túi, nhưng mà ít rau củ trong đó ăn sạch khi đi đường rồi, bộ dạng nhanh chóng biến thành chẳng kém Tiểu Mộc là bao:
" Giáo sư, làm sao bây già
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải anh gia tài vạn quan, suốt ngày lấy ra khoe khoang hay sao
Giải quyết vấn đề cơm áo cho chúng ta đi chứ
Mộc thiếu gia hỏi:
Ngốc Đản được nhắc nhở một cái lập tức sực tỉnh, hỏi ngay:" Lão Lư, có định trả tiền cho tôi không đấy hả
" Tiền gì thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc thiếu gia hỏi:
" Ông ta nói nếu tôi giúp ông ta thoát khỏi bệnh viện sẽ trả cho tôi hai vạn
Ngốc Đản nói hai vạn, chả hiểu sao hắn lại xòe cả bàn tay ra:
Hai người đều nhìn chằm chằm vào Lư Hồng Bác, vị giáo sư phong độ bây giờ có thể nói là ngay cả dã thú cũng không bằng, hai má tím ngắt, mắt trái sưng vù, áo bị xé rách mấy chỗ, quần thì dính bùn đất, đi chân không
Ông ta ngồi xuống sàn nhà xi măng, cười ngượng ngập với hai tên đồng bọn:" Tôi là người coi tiền tài như bùn đất, chẳng lẽ lại còn nợ cậu chút xíu tiền đó sao
" Giờ tôi thấy ông giống bùn đất đấy
Mộc thiếu gia chán nản nói, y cũng bị những lời ngon ngọt của lão già này lừa, nào ra chỉ cần thoát ra ngoài rồi, hưởng thụ cuộc sống có rượu có gái, ở khách sạn năm sao, ăn nhà hàng đắt tiền
Ôi, thật đúng là, sao mình lại tin vào một lão già đa cấp cơ chứ, hơn nữa còn là cái loại có bệnh thần kinh, giờ trách ai được
Ngốc Đản mắt bắt đầu đảo trái đảo phải, hai hàm rằng xiết lại, quai hàm bành lên khiến hắn càng thêm đáng sợ, mắt nhìn chằm chằm vào thành phố dưới ánh đèn muôn màu, như dã thú nhìn mồi
Nhìn cái vẻ mặt của thằng cha này, Mộc thiếu gia đoan chừng tám thành là hắn đang tính đường vào nhà ai ăn cướp rồi
Kỳ thực lâm vào tình cảnh này, y cũng khó tránh khỏi suy nghĩ bần cùng sinh đạo tặc, nhưng cân nhắc mấy phương thức, y phủ định toàn bộ
Đương nhiên phương thức nhanh nhất là tìm chú cảnh sát giúp đỡ, nhưng chẳng may ..
Mắt y đảo qua hai tên đồng bọn trái phải, chẳng may cảnh sát biết y và hai tên tội phạm này là đồng lõa, thế chẳng phải đâm đầu vào lưới à?