" Cậu đang định đi tố cáo đấy à
Giáo sư Lư chỉ mặt Tiểu Mộc, mặt dù mắt ông ta sưng húp chỉ còn một bên lành lặn nhưng vẫn sắc bén như cũ, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiểu Mộc rồi, trong ba người họ thì chỉ có thằng này là con nhà lành, khả năng trốn ra ngoài đi tìm cảnh sát giúp đỡ rất cao, cho nên ông ta luôn theo dõi y:
" Đừng có chơi trò thao túng tâm lý với tôi, mí mắt tôi vừa nháy một cái, ông liền đoán ra phải không
Tôi nói cho ông biết, đúng là tôi nghĩ như thế đấy, nhưng tôi không dám làm, chẳng may cảnh sát không cho ăn, còn bắt tôi phải đi tìm hai người, tôi mà không tìm được, không phải tự chuốc lấy cái chết à
Mộc thiếu gia bực mình, chẳng ai thích ở cùng một kẻ lúc nào cũng rình mò người khác hết:
Ngốc Đản phóng khoáng hơn nhiều:" Lão Lư, ông không nhìn nhầm người, thằng nhãi này thông minh lắm
" Đương nhiên rồi, tôi chưa bao giờ nhìn lầm người, khà khà
Lão Lư và Ngốc Đản nhìn nhau cười, điệu cười cả hai âm hiểm thấy rõ:
Mộc thiếu gia không hiểu vấn đề trong này, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này cứ quai quái, làm sao hai kẻ cùng có ý đồ vượt ngục này lại tới được với nhau
Bọn họ còn che giấu điều gì
E không đơn giản như y thấy
Cơ mà thôi đi, qua được lần này là đường ai nấy đi, bọn họ làm gì chẳng liên quan tới mình nữa
Càng nghĩ càng thấy ở cạnh hai tên này quá nguy hiểm, Mộc thiếu gia đứng lên:" Ngốc Đản, chúng ta đã nói trước rồi, chỉ cần ra ngoài là đường ai nấy đi, tôi đi đây, các anh không giữ lại đấy chứ
"Ha ha ha, mày nghĩ mày là ai vậy, giữ mày lại làm cái gì, muốn xéo đâu thì xéo
Ngốc Đản nhếch mép, chẳng thèm để ý tới y:
Mộc thiếu gia thở phào, vội vàng bỏ lại hai người họ đi luôn, có điều càng đi càng chậm, cúi đầu nhìn xuống trang phục mình đang mặt, có khác gì Lão Lư đâu cơ chứ
Từng là thiếu gia giàu có, đã đạt tới mức độ mặt đồ toàn hàng đặt may đo, không thèm dùng thứ hàng hiệu sản xuất hàng loạt, ấy vậy mà bây giờ đã thành ăn mày rồi, lại còn là loại bị người ta ngược mấy chục lần
Nếu cứ thế này mà ra đường, người ta không coi là bệnh nhân tâm thần nhốt lại mới là lạ
Đi được mấy chục mét, càng đi càng chột dạ, Mộc thiếu gia dừng hắn, mình tứ cô vô thân, trên người không một xu dính túi, giờ vừa đói vừa mệt, phải làm sao
Chẳng lẽ lại tới đồn công an cầu cứu thật à, hiện chắc là chuyện bệnh nhân trốn trại đã truyền khắp nơi rồi, vào đồn công an một cái, người ta không tin chuyện của mình, tóm lấy trả về bệnh viện, thế vất vả làm cái gì
Nghĩ tới đau cả đầu vẫn vô kế khả thi, Mộc thiếu gia định quay về, nhưng không chịu nổi mất mặt, bụng đói lắm rồi, cái chân toàn đi giày đắt tiền, một bước là có xe hơi, không chịu nổi dày vò đang đòi đình công cùng cái bụng, y đành ngồi xuống
Chốc lát sau hai người kia lững thững đi tới, đến khi bọn họ tới gần Mộc thiếu gia mới nhìn thấy, cả hai đều không nói, chỉ nhìn y cười
Mộc thiếu gia nóng mặt:" Cười cái gì mà cười, tôi cảnh cáo hai người, đừng có ép tôi
" Đi thôi Lâm Tử, cậu ngốc đấy à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết nhìn sắc mặt hay sao
Giáo sư Lư cười khà khà:
" Sắc mặt gì
" Ai tự tin nhất, ai trấn định nhất thì đi theo người đó thôi, đấy
Lão Lư hất hàm về phía Ngốc Đản cao lớn sừng sững, tên đó đúng là chẳng tỏ ra có chút sốt ruột gì hết, đang cười vênh vào lắm
Lão Lư kéo tay Tiểu Mộc, lên mặt giáo dục:" Đám trẻ tuổi các cậu bây giờ hay tự ái, phải biết rằng qua núi nào thì bái thần đó, đi đường nào hát bài đó, thuồng luồng ở sông rống ở biển, lôi lên mặt đất thành giun hết ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở cái loại địa phương này, chúng ta đều là giun, phải dựa vào hắn thôi
Mộc thiếu gia hiểu ý ông ta, cơ mà lúc này tranh luận rồng với giun cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cả ngày chỉ có mấy quả dưa chuột, cái bụng y đang cào cấu, chưa bao giờ ngờ rằng đói bụng lại khó chịu như thế
Y ôm bụng nói tới vấn đề quan trọng nhất:" Bất kể dựa vào ai thì trước tiên giải quyết vấn đề cơm ăn đã ..
Hôm qua lo chuyện đào tầu, người nôn nao chẳng ăn được mấy miếng, hôm nay chỉ được mấy miếng rau, không có chút protein nào, bây giờ tôi nhìn cái gì cũng thành hai rồi đây này
" Thật là đáng thương ..
Ngốc Đản, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, tôi thấy con người chàng trai này không tệ, trước tiên giải quyết vấn đề cái bụng của cậu ấy đi
Giáo sư Lư nói câu này rất gian xảo, bán ân huệ cho người khác, bụng ông ta cũng đang sôi ùng ục:
Ngốc Đản nhìn một già một trẻ đã đói tới phờ phạc, khịt mũi cười khẩy, mới đói chưa tròn một ngày mà thành cái bộ dạng này, tỏ vẻ thần bí:" Đối với tôi mà nói, chuyện này thực sự không phải là vấn đề, dựa vào năng lực cá nhân thôi, chỉ sợ hai người không học nổi
" Đừng có đi ăn cướp đấy, người ta báo cảnh sát một cái, chúng ta đều đi chân đất cả, muốn chạy cũng không xong
Giáo sư Lư cảnh báo trước, tuy lôi cả hai người vào, thực ra lo cho mạng già của ông ta là chính, tên người rừng kia đoán chừng vẫn dư sức:
Mộc thiếu gia hết sức rồi:" Dù ăn cướp thì cũng phải no bụng mới đi cướp được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Đúng là toàn phế vật, ngoài cái mồm thì không được việc gì, theo tôi
Đại ca đây lớn lên ở nơi thế này đấy
Ngốc Đàn phất tay, nhìn hắn đi chân đất sải bước tự tin, có thể thấy hắn không khoác lác, hai người kia đi theo, lúc này hắn tự nhiên thành người đứng đầu ba người
Ba người nương theo những chỗ khuất ánh sáng mà đi, không được bao lâu tới một con phố khá tấp nập, từ đầu đường tới cuối đường, quán bán đồ ăn vặt thành cả dãy dài, nào là mỳ nước, hoành thánh, quẩy rán, lòng lợn ..
Thôi thì kẻ không hết, mùi thơm lan tỏa
Con phố này có vẻ là địa điểm yêu thích của người trẻ tuổi, nam thanh nữ tú qua lại không ngớt, cười nói rộn ràng, lại đang mùa hè, các cô gái không bỏ lỡ cơ hội khoe thân thể thanh xuân hấp dẫn
Nhưng ánh mắt Mộc thiếu gia bây giờ nhìn đồ ăn còn thèm khát hơn cả nhìn mỹ nữ khỏa thân, đặc biệt khi thấy một lồng bánh bao hấp mở ra, hơi nóng nghi ngút, y suýt nữa không kìm lòng được mà lao ra mà cướp lấy rồi
Làm sao bây giờ
Con sâu trong bụng ngửi thấy thức ăn, quằn quại làm người ta không chịu nổi
Một già một trẻ nấp trong góc phố, tha thiết nhìn Ngốc Đản, yết hầu lên xuống lên hồi, bao nhiêu lời muốn nói ở trong ánh mắt đó hết rồi.