" Học theo tôi, ăn no nứt bụng luôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngốc Đản chỉnh lại trang phục bệnh nhân, từ trong bóng tối bước ra, đi vài bước hô to:" Này ông chủ, cho hai cái bánh kẹp thịt, nhiều ớt vào đấy
" Vâng
Tên béo đang thái thịt kẹp vào bánh chẳng nhìn đã thuận miệng đáp, dao nhoay nhoáy rạch hai cánh bánh tròn tròn, bắt đầu làm món ăn rồi:
Mộc thiếu gia ở phía sau nhìn không chớp mắt, đại thiếu gia đi ăn chỉ có trả thừa tiền chưa bao giờ có chuyện ăn quịt làm sao mà hiểu:" Không có tiền thì ăn thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Tôi có biết đâu, nhưng với trí tuệ của hắn, tôi chắc chắn là không phải cách dùng trí óc đâu
Giáo sư Lư cũng chột dạ lắm, cho dù là lão già sống thành tinh, học thức hơn người, nhưng cũng không biết thủ đoạn ăn miễn phí:
Bánh làm rất nhanh, chưa tới một phút đã xong rồi, Ngốc Đản cầm cái bánh nướng nóng hổi, mồm há to ngoạm một miếng, mở chảy ra bên mép, làm già trẻ đứng trong bóng tối nhìn cũng chảy nước dãi theo, hai đôi mắt đờ ra người ta nuốt, bản thân cũng nuốt nước bọt
Ngốc Đản vừa nhai nuốt nhồm nhoàm vừa vờ vịt cho tay mò túi tiền, nói:" Ê, ông chủ, quên mang tiền rồi ..
Ông đợi chút, tôi trả ngay, bạn tôi đang ăn mỳ bên quán kia kia kìa
Nói xong đứng dậy định đi, tên béo sao chịu, từ sau quầy nhảy ra, nổi nóng kéo hắn lại:" Này, này, ăn có cái bánh thôi mà cũng trả sau là sao
" Xem con người anh kìa, bảo sao cả đời chỉ bán bánh ở vỉa hè thôi, có vài đồng tiền, tôi thèm nợ anh à
Ai chẳng có lúc quên, đấy, bánh để tạm ở chỗ anh, tôi đi lấy tiền rồi tới ngay ..
Mẹ nó, có vài đồng bọ thôi, làm to lắm
Ngốc Đản đã ăn hết một cái bánh, để cái bánh còn còn lại lên quầy, gạt tay ông chủ ra đi về phía quán mì cách đó không xa:
Chủ quán buông tay, cũng nghĩ mỗi cái bánh đúng là vài đồng thôi, ai quịt làm gì, tranh cãi mất khách, cho nên không làm quá, đúng lúc lại có khách khác tới gọi bánh, bắt đầu tiếp tục làm cho khách
Đến khi làm xong bánh cho khách mới, ngẩng đầu lên nhìn về phía cái quán mỳ kia thì có thấy bóng dáng thằng đó đâu, chuyến này bị quịt cái bánh rồi
" Giỏi không
Quả thực là quá giỏi, Ngốc Đản chạy đường vòng quay trở về cái ngõ nhỏ, đưa tay lâu mỡ trên mồm, mặt đắc ý đừng hỏi
Thế mà cũng được à
Thực sự làm người ta ngưỡng mộ không thôi
Ngốc Đản xúi hai người kia:" Đi đi, mau, ngon lắm đấy, bảo sao đông khách như vậy
Nhớ, ăn quịt cũng phải có yếu quyết, nhất định phải đợi khi có khách tới, chuẩn bị gọi món mới nói là quên mang tiền, chỉ có ba đồng một cái bánh thôi, hắn sợ mất khách sẽ không đôi co đâu, đi đi ..
Mộc thiếu gia nghĩ một lúc thấy không thích hợp, chuyện này cũng phải dựa vào mặt kiếm ăn, không có cái mặt bạo lực của Ngốc Đản thì làm sao mà dọa được người ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà y cũng đoán chừng tên Ngốc Đản này cũng không tử tế gì, rụt rè xúi Lão Lư:" Giáo sư, ông đi trước đi, tôi trông chừng cho, chẳng may có chuyện gì tôi còn yểm hộ
Lão Lư đoán chừng là đói tới mất trí rồi, sắn ống tay áo lên, ông ta cũng học theo bộ dạng Ngốc Đản, nghênh ngang đi vào con phố ăn vặt, người qua lại rất đông, chẳng ai để ý bọn họ mặc áo bệnh nhân, thời buổi này cái gì thiếu chứ chẳng thiếu người ăn mặc kỳ quái
Mặc áo bệnh nhân trông còn bình thường, chứ nhìn đám học sinh tóc xanh tóc đỏ kia kìa, trông chúng mới giống tâm thần
Khi sắp đến cái quán bán bánh mỳ kẹp thịt Lão Lư liền thấy không ổn, không thể chuyên nhắm vào một nhà mà lừa được, tên đó chắc là cảnh giác rồi, ông ta lại ăn mặc giống tên ăn quịt vừa nãy, không dám vào
Mắt Lão Lư mắt đảo như rang lạc, nhắm vào quán bán thịt chín, chủ quán là phụ nữ, có vẻ sẽ dễ bắt nạt hơn
Ông ta khoanh tay trước ngực, che giấu chỗ rách trên áo, thấy Tiểu Mộc đi theo bên cạnh trông chừng, thầm nghĩ hẳn không có vấn đề gì, nghiêng nửa bên mặt còn lành lặn về phía bà chủ, hô rất khí thế:" Bà chủ, thái cho cân thịt bò
" Vâng, có ăn cay không ạ
Bà chủ đang bán cho khách khác, thuận miệng hỏi:
" Có, cho ít ít thôi
Giáo sư Lư cố gắng khống chế không cho nước dãi chảy ra ngoài không nói, mắt thì nhìn miếng thịt không chớp, bụng ông ta đã co giật rồi:
Chẳng bao lâu bà chủ đã nhanh nhẹn thái thịt xong, cho vào túi ni lông đặt lên quầy:" Ba mươi lăm đồng
" Thịt có tươi không đấy
Lão Lư mở túi ra, miệng hỏi, tay đã nhanh như cắt ném mấy miếng thịt vào miệng:
" Tươi, bò mới giết sáng nay, chỗ tôi luôn dùng thịt giết trong ngày, không dùng hàng đông lạnh
Bà chủ thề thốt:
" Thế à, sao tôi ăn thấy không giống thịt bò lắm nhỉ, để tôi thử thêm vài miếng xem nào
Lão Lư tay vẫn thoăn thoắt ném thịt vào miệng, nhai chưa được mấy miếng đã nuốt rồi:
Bà chủ thấy không ổn, cái lão này bảo thử mà ăn như ma đói thế, sắp ăn hết một nửa rồi còn gì, tay vỗ lên quầy kính nhắc:" Này, chưa trả tiền đâu đấy nhé
" Ăn chẳng ra làm sao cả, không lấy nữa
Lão Lư ném cái túi đánh bay một nửa vào người bà chủ, chột dạ chuồn mất:
" Lão già kia, đứng lại
Bà chủ bán thịt nổi giận, không cả bắt túi thịt bị người ta ném vào người, vơ ngay lấy một khúc xương lợn, chạy vòng qua quầy đuổi theo:
Lão Lư ôm đầu lủi như chuột, ông ta chân đất, thân hình lẻo khoẻo, ăn mấy miếng thịt cũng chưa hồi sức, đường xá lại đông, không chạy nhanh được, chẳng mấy chốc đã bị bà bán thịt đuổi kịp cầm khúc xương quất vào đầu vào lưng đòi tiền:” Lão già khốn kiếp, ăn quịt à, chán sống rồi, dám tới chỗ bà ăn quịt này … già bằng tuổi này rồi còn làm cái trò lưu manh …”
“ Buông ra, buông ra, ai ăn quịt ..
úi, ái da … ối mọi người ơi, tới đây phân xử cho tôi .
” Lão Lư bị đòn đau la oai oái, may mà lâm nguy không loạn, cái mồm ông ta lại lợi hại, ra sức vu cho người ta bán thịt giả, không phải là thịt bò, ông ta mới chỉ ăn một hai miếng thôi mà bắt ông ta trả tiền cả cân thịt thì ai mà chịu
Đã thế lại còn giở trò ăn vạ, cái áo sáng nay bị Cố đại tẩu xé rách, cũng vu cho bà chủ thịt làm.