Nội Tuyến

Chương 58: Tam anh vào thành phố. (4)




Chẳng mấy chốc đã có đám đông túm tụm xung quanh, mọi người thấy Lão Lư có tuổi rồi, bị đánh cho thâm tím mặt mày như thế, vài người nhiệt tình khuyên can bà chủ bỏ qua
Bà chủ tức lắm, cái không lại, thấy đám đông đều bênh vực ông ta thì nhổ cho bãi nước bọt mới hậm hực buông tay
Phen này bêu mặt quá rồi, Lão Lư ôm đầu, che nửa bên mặt, không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa, chạy ra khỏi con phố
Ngốc Đản thì không nhìn ông ta mà nhìn Tiểu Mộc, lúc Lão Lư bị người ta đuổi đánh, Tiểu Mộc làm nhiệm vụ canh chừng không hề tới giúp, mà chuồn ra sau quầy thịt chín lấy cái gì đó, y không tham, lấy một cái là chạy ngay
Chân tay nhanh nhẹn không thua gì bọn trộm kiếm ăn trên đường phố
Chỉ khổ cho Lão Lư, ăn vài miếng thịt chưa đủ no, nhưng ăn trận đòn thì no chắc rồi, mang theo vài cục u trên đầu lôi thôi lếch thếch về nơi tụ họp với Ngốc Đản
Nhìn trái ngó phải không thấy Tiểu Mộc đâu, vừa úi á vừa mắng:" Thằng nhãi ranh kia đâu rồi, không trượng nghĩa chút nào hết, thấy tôi bị đánh là nó chuồn mất không thấy bóng dáng đâu nữa ..
Úi da, úi da ..
Hôm nay làm sao lại quẩy như thế, toàn bị mấy mụ béo đánh ..
Úi da, cái đầu của tôi ..
Ngốc Đản, cậu nhìn hộ tôi xem, hình như chảy máu rồi hay sao ấy ..
" Không chảy máu, chỉ sưng mấy cục thôi
Ngốc Đản kiểm tra đầu cho ông ta, cười đau cả ruột, lão già này hôm nay đúng là đủ đen, ba người bọn họ đi cùng nhau, vậy mà toàn chỉ mình ông ta ăn đòn
Ở trong bệnh viện ông ta uy phong là thế, đi tới đâu cũng tiền hô hậu ủng, vậy mà vừa ra ngoài một cái lại chuyên môn lấy tấm xương già làm bao cát, đúng là cười chảy cả nước mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đang cười thì nhìn thấy từ đằng xa Tiểu Mộc đi về, vừa đi vừa ăn gì đó, hắn lập tức ngừng cười chạy ngay tới
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên đó đang cầm một con gà quay đã gặm được một nửa rồi
Không nhiều lời, đưa tay cướp luôn nửa con gà con lại, ngoạm một miếng thật lớn, miệng hàm hồ:" Tay chân nhanh nhẹn lắm
" Có giáo sư Lư yểm hộ, không nhanh nhẹn cũng làm được mà
Mộc thiếu gia áy náy khen Lão Lư một câu, bẻ cái đùi gà giữ lại:

Câu này làm Ngốc Đản cười phun thịt ra ngoài, ho sặc sụa
Lão Lư há hốc mồm, chắc là đầu bị gõ vài cái, nên mất một lúc mới hiểu ra, thằng nhãi này thừa lúc mình ăn đòn để trộm thức ăn, tay run lên chỉ mặt Tiểu Mộc:" Cậu, cậu ..
Mộc thiếu gia đưa đùi gà tới:" Giáo sư, chính ông đã nói muốn thắng lợi phải có hi sinh mà
Không hi sinh thì lấy đâu ra gà quay để ăn ...
Ông giận như thế, chắc là không thèm ăn đồ tôi mang về đâu nhỉ
Cũng được, tôi còn ăn chưa no
Chuyện này chắc chắn là không được rồi, giận thì giận, ăn vẫn phải ăn chứ, Lão Lư giật ngay lấy cái đùi gà, ăn ngấu ăn nghiến, ngay cả xương gà cũng cắn nát, mười đầu ngón tay cũng mút chùn chụt tới không còn chút mỡ nào mới chịu thôi
Chỉ chừng đó thức ăn với ba người đói meo mà nói thì sao mà đủ, những miễn cưỡng an ủi được cái bụng rồi, có chút tinh thần rồi
Bọn họ tới cũng đã khá muộn rồi, đã qua giờ cao điểm, khách qua lại thưa thớt dần, bây giờ tiếp tục giờ trò ăn quịt thì nguy hiểm quá lớn, không dám liều nữa
Cả ba lang thang hồi lâu nhưng không kiếm được thêm cơ hội, đi nhiều chỉ tổ tiêu hao sức lực chứ không được gì, đành ngồi bệt xuống dưới mái hiên một cửa hiệu đã đóng cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy Tiểu Mộc đặt một cái dép xuống kê mông, dép còn lại kê chân, không ngồi bệt xuống đất, nói thằng này không phải đại thiếu gia thì không ai tin
Hai người kia chẳng nói gì, vấn đề của bọn họ còn nhiều lắm, mới chỉ giải quyết được một chút xíu mà thôi, ví dụ như tối nay không hi vọng gì ngủ trong khách sạn rồi, đoán chừng phải ngủ đầu đường thôi
Ngốc Đản dùng vai huých Lão Lư:" Này Lão Lư, khi ở trong bệnh viện ông bốc phét mình có bao nhiêu rồi, bây giờ ra ngoài, không thể nào dựa vào chúng tôi nuôi ông chứ hả
" Tôi phải tới Trường An cơ, chứ cái thành phố bé xíu này làm gì có ai biết tôi đâu mà nể mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Lư cũng bực lắm, từ lúc rời bệnh viện tới giờ, ông ta là thể hiện kém nhất, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà:

" Còn tiền của tôi thì sao
Ông mau kiếm người đưa tiền cho tôi đi, mẹ nó, sớm biết ra ngoài thế này thì tôi thà ở trong bệnh viện cho rồi
Ngốc Đản có vẻ bắt đầu thấy lo cho khoản đầu tư của mình, giáo sư Lư thao thao bất tuyệt giảng bài làm người ta tin tưởng, chứ lão già mặt tím bầm đầu sưng u này chỉ khiến người ta nghi:

" Tiền, tiền, có vài đồng thôi mà nói suốt, bảo sao không khá lên được
Lão Lư lúc này làm gì còn giữ được phong độ nữa, nổi cáu mẹ:

" Mẹ ông, sao giống lời lão tử lúc ăn quịt cái bánh vậy
Ngốc Đản càng lúc càng nghi, hỏi nhà ông ta, ông ta nói trong nhà sớm không còn ai, hỏi vợ ông ta, Lão Lư vặn ngược lại, thấy ai làm đa cấp hai mươi năm mà còn vợ không
Lại hỏi chỗ ở, Lão Lư nói không có chỗ ở cố định, người như tôi coi bốn biển là nhà, ăn khắp thiên hạ, cần gì chỗ ở
Con mẹ nó chứ, Ngốc Đản sợ thật sự:" Không không người thân, không nghề nghiệp, không nhà cửa, con mẹ nó, vậy tiền của tôi, không phải là ông cũng lừa tôi đấy chứ hả
" Cậu nghe cậu nói kìa, tôi lại chẳng ép cậu tin
Lão Lư bắt đầu giở giọng vô lại, đây đoán chừng cũng là phương thức thường dùng của ông ta khi làm đa cấp:

Có điều lần này ông ta trêu chọc nhầm người rồi, Ngốc Đản không thèm nói lý nữa, vươn tay ra bóp lấy cổ ông ta:" Con mẹ thằng già chó chết này, mày dám lừa tao à, tao bóp chết mày, bóp chết mày ..
" Á, ặc ặc ặc ..
Khoan, khoan đã nào, tôi có tiền, có tiền mà ..
Cậu đưa tôi tới Trường An tôi sẽ ..
Không, không cần, cậu kiếm cho tôi cái điện thoại, tôi sẽ sẽ bảo người tới đón, lập tức trả tiền cho cậu ..
Lão Lư bị bóp cổ tới nói không rõ nữa, hai tay ra sức gỡ tay Ngốc Đàn ra, tay ông ta so với tay hắn thì như que tăm, gỡ sao được, mà nói người ta lại không tin, giọng mỗi lúc một nhỏ, mặt mỗi lúc một tím, lưỡi sắp lè ra rồi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.