[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc thiếu gia vốn không định dính vào chuyện thối nát giữa Ngốc Đản và Lão Lư, bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì cả, chẳng qua vì bỏ trốn mà tạm hợp tác với nhau, tốt nhất là đừng can thiệp vào chuyện của người ta
Nhất là tên Ngốc Đản, trông không hề giống loại sẽ nghe người ta nói lý lẽ, nhưng khi y thấy tên đó bóp cổ người ta không tha, Lão Lư sắp bị bóp chết tới nơi rồi, mặt tím đi, nói không ra hơi, sợ xảy ra chuyện thì mình bị liên lụy, đành phải nhảy vào can thiệp
Khuyên can mãi Ngốc Đản mới chịu buông ra, y xoa lưng cho Lão Lư đang ôm cổ họng ho liên hồi, ông già đáng thương, ngày ba lần suýt chết:" Anh Ngốc, thoát ra được là tốt nhất rồi, anh còn đi chấp với lão già mở mồm ra là nói dối làm cái gì, lời ông ta làm sao mà tin được
Giết ông ta rồi chỉ thêm tội chứ có được đồng nào đâu
" Này, này, nói gì vậy hả, lời tôi làm sao lại không tin được, cho tôi cái điện thoại, tôi lập tức gọi người tới đón ..
Lão Lư không biết lòng người tốt, lại còn cãi Tiểu Mộc, quyết tâm bảo vệ nhân phẩm:
Chát, Ngốc Đản nổi khùng trở tay cho ông ta một cái tát trời giáng, Lão Lư sợ không dám nói nữa, hắn có vẻ chấp nhận sự thực rồi, ngồi bịch xuống, lưng liên tục đập mạnh vào cánh cửa đóng phía sau, vò đầu bứt tóc, à hắn không có tóc nên chỉ ôm đầu:" Mẹ kiếp, mẹ kiếp, sao tôi lại đi tin ông ta chứ, mẹ kiếp
Mộc thiếu gia chợt phát hiện ra thời cơ, tranh thủ nói:" Anh Ngốc, không cần phải thế, chỉ cần anh đưa tôi về Thượng Hải, tôi trả anh hai vạn, không, bốn vạn
Ngốc Đản mặt ngây đơ ra nhìn Tiểu Mộc đánh giá cái gì đó, cuối cùng gục cái đầu lớn xuống, bộ dạng thất vọng tột cùng:" Thôi bỏ đi, hai đứa bọn mày một già một trẻ, hai thằng bệnh thần kinh, tao mà tin bọn mày thì tao cũng thần kinh nốt rồi
Mộc thiếu gia câm nín, một lần vào trại tâm thần, ô danh theo cả đời, nói gì người ta cũng không tin
Lão Lư vẫn còn hậm hực lắm, ôm cái má vừa bị ăn cú tát mạnh:" Trách tôi được à, tôi bảo là đưa tôi tới Trường An, cậu lại đưa tôi tới Hán Trung, tôi có cách gì được chứ
" Thằng già mày sao bên trong đó thì trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, bây giờ ra đây lại bảo là không có cách à
Ngốc Đản cứ nghĩ là tức, trong đó làm trâu làm ngựa cho lão này bao lâu:
" Đúng thế, tôi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý thật, nhưng có giỏi tới mấy thì cũng có lúc một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán
Nhớ năm xưa Minh thái tổ còn có lúc đi chăn trâu, Hoài Âm hầu Hàn Tín có lúc phải chui qua háng người khác, Mao thái tổ của bản triều cũng từng làm Bắc phiêu, chút khó khăn này của chúng ta đã là cái gì
" Câm mồm
" Được, tôi câm, giờ nghe cậu hết, được chưa
Lão Lư tức giận thở hồng hộc, không ngờ mình có lúc thảm thế này, gặp phải thằng ngu, khác nào tú tài gặp mù chữ, có lý nói không nổi
Ngốc Đản ngồi im lìm một lúc, đoán chừng là đã có kế, chỉ hai người họ:" Hai người nghe đây, chúng ta dù sao cũng từng chung hoạn nạn, nên chia tay vui vẻ
Lâm Tử, cậu là thằng trượng nghĩa, tôi cũng không thể thiếu nghĩa khí
Mộc thiếu gia gật đầu, không nhiều lời, xem đối phương có ý gì đã
Ngốc Đản lại chỉ Lão Lư:" Nếu ông mà bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa
" Không đâu, không đâu, chuyện tôi đã nói là chắc chắn sẽ làm được, chỉ cần cậu có thể nghĩ cách giúp tôi liên lạc với người của tôi
Lão Lư lại thề thốt:
" Được, vậy thì bây giờ cả hai phải nghe tôi, không ý kiến gì chứ
Ngốc Đản lại hỏi:
Giờ còn có thể nghe ai được, hai cái đầu cùng gật một lúc
Ngốc Đản kéo cổ áo:" Bộ quần áo này không dùng được, lang thang ngoài đường không sao, tới vài chỗ sẽ có vấn đề, sẽ gặp rắc rối không đáng, trước tiên chúng ta phải kiếm bộ quần áo khác, sau đó kiếm con mồi làm một vụ cướp ..
Nhất định phải cướp, phải có được tiền và điện thoại
Sau khi thành công, tôi gom đủ lộ phí cho Lâm Tử về Thượng Hải, cậu tự cuốn xéo ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Lư, tôi giúp ông liên hệ với người của ông, ông trả tôi tiền, sau đó hai bên chia tay vui vẻ, thế đã được chưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Được
Điều này hợp tâm ý hai người kia, bọn họ vì hoàn cảnh đặc thù mới phải hợp tác, đường ai nấy đi là tốt nhất:
Ngốc Đản đứng dậy phất tay ra lệnh:" Được, đi theo tôi, kiếm bộ quần áo tử tế đã
Hai người đứng dậy ngay, trang phục bệnh nhân này thực sự là hại người ta không ít, làm họ không cách nào xuất đầu lộ diện như người bình thường được
Ba người một trước hai sau đi chưa được bao xa, còn chưa nghĩ ra được cách gì thì đã bị Ngốc Đản giữ lấy
Ngốc Đản mỗi tay khoác vai mỗi người, hai ngón tay chỉ về phía trước, sạp hàng quần áo ở chợ đêm, trên đó treo đủ các loại quần áo, dép lê, màu sắc sặc sỡ
Ngốc Đản nhướng mắt lên nói với Tiểu Mộc:" Nếu như lấy đồ thôi, mày có làm được không
Làm như lúc nãy là được
" À, tôi hiểu rồi, có điều ..
Mộc thiếu gia đánh mặt về phía Lão Lư bên kia:
" Lão Lư, nghe lệnh đây, ông ra cái sạp hàng kia, cướp mấy bộ quần áo rồi chạy, đừng chạy nhanh quá, nếu người ta đuổi quá sát thì ném trả lại cho người ta
Ngốc Đản ra lệnh:
Lão Lư nghe một cái là sợ tới nhũn chân:" Tôi bị người ta đánh hai lần rồi, lại bắt tôi đi nữa à
" Được, lần này ông không làm, lát nữa đến nhiệm vụ đi cướp ví thì ông làm nhé
Ngốc Đản không nói chơi, hắn nói được là được::
Chuyện đó còn nguy hiểm hơn cướp quần áo cả chục lần, Lão Lư không muốn đi một chút nào, nhưng không dám không đi, đau khổ tột cùng lải nhải:" Ôi trời ơi, mẹ ơi mẹ, ông trời không có mắt, con tài cao tám đấu, học đầy năm xe, vậy mà luân lạc thành loại cướp đường rồi:
Mộc thiếu gia đẩy sau lưng ông ta:" Đi đi giáo sư, ông trời muốn giao trọng trách cho ai đó thì trước tiên để cho họ khổ cái tâm chí, nhọc cái gân cốt, đói cái thể xác, khốn cùng cái thân ..
Ông mới chỉ bị thương chút da thịt, còn chưa tới gân cốt."