[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đồ bán ở cái chợ trời đây có chất lượng hay không thì khoan nói, nhưng mẫu mã đa dạng bắt mắt, giá cả lại rẻ, nên cho dù lúc này đã là mười giờ tối, cái chợ đêm tự phát này vẫn náo nhiệt như cũ, đông đảo người trẻ tuổi tới lui
Đại đa số còn là các cô gái, bọn họ đi theo từng nhóm lớn, nhiệt tình hừng hực, như có cả luồng hơi nóng bao phủ trên bầu trời
Buôn bán thực sự là quá tốt, tới mức Lão Lư lóng ngóng rút được cái áo thun chạy mất rồi mà chủ sạp vẫn không biết, Mộc thiếu gia sốt ruột kéo tay chủ sạp chỉ:" Này, này, ông ta lấy mất áo của anh chạy rồi kia kìa
" Mả mẹ, không muốn sống nữa rồi, người anh em trông hàng hộ tôi một chút
Chủ sạp máu nóng dồn lên đầu, rút ngay cái dép lê đuổi theo:
Khốn nạn cái thân giáo sư Lư, bụng thì đói, chân thì đi bộ nửa ngày mệt lử rồi, đường lại đông chứ, kết quả giống như lúc ăn quịt thịt bò, làm sao chạy thoát được khỏi chủ sạp trẻ tuổi đang lúc nóng máu, chạy chưa được bao xa bị người ta tóm được, cầm cái dép vả bôm bốp lên mặt, vừa vả vừa mắng:" Lão già cho chết, bao nhiêu tuổi rồi còn đi trộm cắp
" Á, á ..
Đừng đánh, đừng đánh ..
Á, Chàng trai, cậu trúng kế rồi ..
Á, á
Lão Lư bị đánh tới mắt nổ đom đóm, cuống quít kêu lên:
" Đừng có mà dọa tôi, vả nát cái mồm ông ra
Chủ sạp vả càng hăng:
Lão Lư thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, đen thế nào người ta cứ nhè mặt ông ta mà đánh, thế này mạng già bỏ lại ở đây mất, hét lên:" Còn đánh nữa tôi ngã lăn ra đây, cho cậu nuôi hết phần đời còn lại nhé
Hỏng, chủ sạp lập tức dừng tay, buông ông ta ra gấp như chạm phải điện, giờ mới nhìn kỹ mặt lão già ăn trộm, không còn nhận ra nữa, mặt sắp biến thành hai cái mông rồi, còn là loại mông đem quay, trông mà phát hãi
Chủ sạp không dám dây dưa nữa, lão già ngã lăn ra đó thì mình dưỡng lão cho ông ta à
Thế là co cẳng chạy ngay, về tới quán thì thấy hình như mất đi vài món, đúng là trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, quay đầu tìm lão già khốn kiếp, ông ta cũng chạy không thấy đâu nữa
…
…
Một chiếc xe tuần tra của cảnh sát theo thường lệ chầm rãi đi qua trên đường, gần như không có tiếng động, có điều đèn cảnh sát hai màu đỏ lam lóe lên liên hồi trong bóng đêm nhìn rất rõ ràng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai cảnh sát ở bên trong xe đang nghe điều động nội bộ, có một tin tức hết sức kỳ quái, bệnh viện thần kinh Vị Nam bị lạc mất ba người bệnh tâm thần, rất có khả năng đã lẻn vào Hán Trung, yêu cầu các đơn vị tuần tra mật thiết chú ý, phát hiện ra tình huống mau chóng báo lên
" Các chuyện quái gì vậy, bệnh viện lạc mất bệnh nhân tâm thầm làm sao cũng vào thông báo trong hệ thống của chúng ta rồi
Thật là vớ vẩn, bây giờ cái gì cũng đổ lên đầu chúng ta
" Hiệp trợ thôi mà, đám bác sĩ bây giờ ngoại trừ nhận phong bì thì có làm được gì đâu
" Cho dù thế cũng làm gì có chuyện bệnh nhân đi lạc từ bệnh viện tâm thần đó tới chỗ chúng ta được chứ
Để tôi kiểm tra xem nào ..
Cách những 227 km cơ đấy
" Chạy xa thật, cơ mà nếu không như thế thì sao gọi là bệnh nhân tâm thần chứ
Hai cảnh sát tuần tra thuận miệng tán gẫu mà thôi, mặc dù ngạc nhiên vì thông báo kỳ lạ, nhưng bọn họ không để trong lòng, từ ngữ dùng trong thông báo là "chú ý", " báo lên", với trực giác nghề nghiệp của bọn họ thì đây là tình huống tương đối nhẹ
Mỗi ngày tuần tra đối phó với đủ các loại tình huống đột phát đã bận tới sứt đầu mẻ trán rồi, chỉ cần không phải là loại bệnh nhân tâm thần có vũ khí có thuốc nổi, vậy thì không cần quá để tâm làm gì
Xe chậm chậm mà đi, bên tai là đủ thứ âm thanh huyên náo, bọn họ không hề để ý rằng đằng sau cây sồi xanh bên đường lần lượt có ba cái đầu nhô ra nhìn, tiếp đó đều bước ra
Ba người đã thay trang phục cướp được ở sạp bên đường, trang phục thường nhật tiêu chuẩn, áo thun, quần ngố, thêm vào dép lê
Đều là loại sáng màu, mặc lên người Ngốc Đản, trông như lưu manh đường phố, mặc lên người Lão Lư, trông như lão già dê, mặc lên người Mộc thiếu gia, đúng là người trẻ tuổi năng động thanh lịch
Tuy mặc quần áo mới vào trông có khác nhau, nhưng bọn họ cùng chuẩn bị làm một việc: Ăn cướp
Lần này tới lượt Mộc thiếu gia ra tay, người y cứ run lên từng chập, Lư Hồng Bác phát hiện ra bất thường, tên này đâu có nhát tới mức đó, kéo lại hỏi:" Còn chưa gây án đâu, mới thấy xe cảnh sát thôi mà đã sợ như thế à
" Tôi đã bao giờ qua lại với cảnh sát Trung Quốc đâu, phải chột dạ chứ
Mộc thiếu gia giải thích:
" À, nghe giọng điệu này thì ở nước ngoài cậu tiếp xúc với cảnh sát không ít nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng lẽ cảnh sát nước ngoài văn minh lắm
Lư Hồng Bác hỏi:
" Ít nhất biểu hiện bề ngoài của bọn họ rất văn minh, có điều quạ trong thiên hạ với cảnh sát khắp thế giới cũng giống nhau mà thôi, đều đen tuốt
Mộc thiếu gia có vẻ cũng chẳng có mấy thiện cảm với cảnh sát ở nước ngoài:
Ngốc Đản đang nhặt bao thuốc lá làm cái gì đó, hiếu kỳ hỏi:" Chà, cậu từng ra nước ngoài à
" Không chỉ ra nước ngoài, tôi còn sống hơn mười năm, từ Châu Ấu, Châu Mỹ đều tới rồi
Mộc thiếu gia khinh thường:" Anh tưởng tôi bị bệnh tâm thần thật đấy à
Ngốc Đản gãi đầu, tựa hồ không nhớ ra, hỏi Lư Hồng Bác:" Lão Lư, nước ta gọi bọn du học sinh ở nước ngoài về là cái gì ấy nhỉ
" Hải quy
Lư Hồng Bác khịt mũi, thời buổi này mười đứa ra nước ngoài học, hết tám là do học hành chẳng ra cái gì, không thi nổi vào trường tử tế trong nước, bị ném ra nước ngoài cho rảnh nợ, hoặc là cha mẹ sính ngoại mà thôi có hay ho gì đâu
Đương nhiên cũng có số ít thực sự muốn ra ngoài học mở mang kiến thức, ông dám khẳng định thằng nhãi này không phải trong số đó
" À, đúng rồi, gọi là hải quy
Ngốc Đản bừng tỉnh:" Bảo sao lại nhát gan như thế, thì ra là thân thích với ba ba và rùa đen
" Ha ha ha ha ..
Lão Lư ngửa đầu cười to, khen Ngốc Đản có văn hóa, đoán chừng hai lần bị ăn đòn, cho nên muốn báo thù Tiểu Mộc, cố ý cười hết sức khoa trương:
Mộc thiếu gia tức giận trừng mắt lên, nhưng đối diện với tên Ngốc Đản lưng to như gấu, mặt hung bạo như tinh tinh, y không phát tiết nổi.